Garudeina Oukoku Koukoku Ki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7421

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Tập 01 - Chương 04 : Bắt đầu tương tác với thế giới mới

Tác giả:Cuối cùng cũng thoát phận solo.

--------------------------------------------------------

Trong ánh hoàng hôn dần buông, mọi người đang đứng xếp hàng trước mặt Georg.

"Sao mọi chuyện lại trở thành như vầy ..."

Nơi này là một ngôi làng nhỏ không tên có khoảng 50 người đang sống.

Trong không gian yên tĩnh hiện tại, đáng ra cậu phải thấy thật thư thái, tuy nhiên...

“... Mọi người có thể ngẩng đầu lên được không?”

“” ”” Haha-! ”” ””

Thật sự thì “haha-” là thói quen trả lời của những người đang cúi đầu này. Nhưng mà, để tôi lặp lại một lần nữa nhé, thế méo nào mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?

Quay lại khoảng 30 phút trước.

Ngày đã tàn, trời cũng đã tối hẳn, nhưng cậu rốt cuộc cũng chẳng tìm thấy được chút thức ăn nào và chỉ đang lang thang một cách vô định.

“Ngay cả với cheat trong tay, nếu không được ăn uống...mình vẫn sẽ chết.”

Rất có thể cảm giác đói này là do việc cậu sử dụng Long Hình. Cậu từng nghĩ biến hình rồng không có nhược điểm nào, nhưng có vẻ cậu đã nhầm. Không có thông tin nào về chuyện này trong những tri thức cậu được nhận, và mặc dù trước đó cậu không hề thấy đói, cậu bây giờ đột nhiên lại rất đói. Không thể nào chúng không liên quan đến nhau được.

"..Đám cỏ dại này có độc không nhỉ?"

Với dáng đi dặt dẹo như sắp xỉu đến nơi, cậu thì thầm trong khi nhìn thấy một đám cỏ dại cao khoảng 10cm. Bữa ăn đầu tiên ở một thế giới khác lại là cỏ dại. Nó thậm chí còn chẳng buồn cười tí nào. Muốn khóc quá!

“Nhưng mặt khác, dạ dày của mình….hửm?”

Khoảnh khắc cậu bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về lựa chọn cuối cùng, cậu bỗng nghe một âm thanh nhỏ từ thính giác siêu phàm của mình. Một giọng nói, một âm thanh, giống như là...của con người.

“Con người… làng… đồ ăn !!”

Từ ngữ bây giờ không còn cần thiết. Chạy, chạy với tốc độ tối đa. Tại sao cậu lại chạy? Rõ ràng là vì thức ăn, sắp chết đến nơi rồi, còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa.

Đang chạy với tốc độ mà mắt người không thể theo kịp, vài ngôi nhà với những cái hàng rào đơn giản xuất hiện trong tầm mắt của Georg. Không thể nghi ngờ, đó hẳn là một ngôi làng rồi.

“Đầu tiên là thức ăn...mình phải lấy cái gì để đổi lấy nó?...Mình không có thứ gì giá trị...không…”

Ngay sau đó, cậu nhớ đến bộ giáp của mình.

Bộ giáp này được biến đổi từ vảy rồng; với cơ thể có khả năng phục hồi cực cao, nếu cậu cởi nó ra và sử dụng Long Hình một lần nữa, nó sẽ phục hồi lại ngay thôi. Sau đó sử dụng Nhân Hình biến trở lại, và một cách thần kì nào đó, bộ giáp lại được tạo thành.

“… Mà, nó thực sự có giá trị gì không?”

Có thể, nó là cái gì đó mà ngay cả một quốc gia cũng sẽ thèm muốn. Chắc chắn nó không phải là một thứ vớ vẩn để có thể trao đổi một cách bất cẩn, nhưng để có thể duy trì cuộc sống ngày qua ngày, đó là điều cần thiết cho một bữa ăn.

“Dù sao thì, mình cũng phải đàm phán trước đã.”

Và do đó Georg đã đi vào ngôi làng, sau khi đã đấu tranh tâm lí một lúc.

“....Chà, nếu đây là ánh sáng từ các ngọn lửa thì có lẽ họ đã đi ngủ rồi.”

Một số nhà có vẻ như đã đi ngủ, sự yên tĩnh đang bao trùm lấy ngôi làng. Tuy nhiên với giọng nói cậu mới vừa nghe thấy lúc nãy, chắc chắn vẫn còn người đang thức.

"Có ai không? ~ ..."

Lẩm bẩm với một tông giọng trầm, cậu không thể cứ thế tự ý hét to lên được. Ngay cả cậu, nếu bị đánh thức giữa giấc ngủ bởi một ai đó không quen biết, chắc chắn cậu sẽ không hài lòng rồi.

Georg không còn cách nào ngoài việc dừng lại và cẩn thận nghe ngóng xung quanh.

“...Ánh sáng…”

“Không….Bari…”

Cậu có thể nghe thấy. Nó có vẻ như nó phát ra từ vùng lân cận bên ngoài ngôi làng.

Georg cảm thấy đáng ngờ, nhưng để xua tan ý nghĩ đó, cậu tiến lên. Tuy nhiên, cậu không có cảm giác tốt về điều này.

“... nó sẽ tốt thôi.”

“Ừ, có vẻ như mọi người trong làng đã ngủ cả rồi.”

“Được rồi, nghe này. Giết chết bọn đàn ông, sau đó là lũ người già, bắt bọn phụ nữ và trẻ em là ưu tiên hàng đầu. Biết chưa?”

"Như mọi khi, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn ngoại trừ bọn trinh nữ chứ?"

“À, trong trường hợp bọn nó không có giá trị lắm thì cứ tự nhiên. Nếu mày thích, mày có thể mang chúng về nhà.”

"Nghe tuyệt đấy, đúng như mong đợi từ thủ lĩnh, rất hợp lý."

“Ha, nịnh hót hả? Được rồi, oi, đi thôi. ”

“” ”Vâng!” ””

Ở ngoại ô, có vẻ như có tiếng nói và 10 hiện diện yếu ớt đang ẩn nấp trong các bụi rậm. Sự xuất hiện của cậu có vẻ chưa bị phát hiện, thế cũng tốt.

"Bọn cướp, hoặc cái gì đó tương tự, nhỉ?"

Georg thở dài. Cậu lần nữa không nghĩ tới rằng tương tác đầu tiên với thế giới này lại và với bọn cướp, hơn nữa nó có lẽ sẽ trở thành một sự tương tác đẫm máu, cậu bắt đầu chán nản.

Nếu cậu đẩy lui bọn cướp, có lẽ cậu sẽ được tiếp đón một cách thân thiện hơn nhỉ?

“Chà, có lẽ mình nên đánh bại chúng.”

Trong khi tiến tới, cậu nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay mình để làm quen với khớp vai, một động tác làm nóng. Cậu sẽ không giết chúng, cố gắng nhẹ tay một chút, nhưng mà cần phải nhẹ tay cỡ nào để họ không chết đây?

"Đúng là phiền phức."

Mặc dù than phiền về điều đó, cậu không có ý định dừng lại. Đối với cậu, đây là thời điểm quan trọng cho bữa ăn của bản thân, không phải là làm hay không, mà là có ăn hay không. Nghĩ xem người ta sẽ nói gì về một “người” lạ được dịch chuyển đến đây với cheat, và rồi, chết, và còn là vì đói? Nghe đã thấy không vui tí nào rồi.

Trong khi thở dài nhẹ, cậu tiến tới cổng ngôi làng.

Một bóng hình tuyệt đẹp với bộ giáp bạc lấp lánh ánh trăng, hùng dũng và oai hùng đang đứng giữa bầu trời đêm.

------------------------------------------------------------

Tác giả: (Lại xàm)

Ah~~ ...Quá dễ để nhận ra tôi không có nhiều tài năng văn học lắm. (Khóc)