「Xin hãy chờ đã nào」
Khi nghe Tsutomu cất giọng, cả Matsurika lẫn giáo viên hướng dẫn đang trong trạng thái giống như chuẩn bị va vào nhau đến nơi liền quay lại.
Vẻ ngờ vực liền hiện lên bên trên gương mặt hoàn hảo của Matsurika như muốn nói 『Ai đây?』.
Còn giáo viên hướng dẫn…… trưng ra vẻ mặt xấu xí méo xệch.
――Ông ta đang trưng ra cái kiểu mặt gì trước mặt học sinh mình đấy?
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt ông ta…… cậu hiểu ông ta đang nghĩ gì.
Giáo viên này cũng không ưa gì Tsutomu. Đối với ông ta, bản thân cậu giống như một thứ tồn tại khó chịu.
Tsutomu cũng chẳng ưa gì ông ta. Họ cũng thường xuyên nổ ra tranh cãi.
Ngay từ thời điểm Tsutomu cất tiếng gọi, hẳn ông ta cũng đã bắt đầu thấy khó chịu với cậu.
Tất nhiên là Tsutomu không tỏ vẻ khó chịu đáp lại. Vốn dĩ chẳng có cớ gì cậu lại để cho giáo viên hướng dẫn để ý đến mình.
Tuy nhiên, ông ta thì lúc nào cũng chỉ chăm chăm tìm cách bắt bẻ Tsutomu.
Còn về lý do tại sao ông ta lại luôn giữ vững thái độ với Tsutomu, học sinh không chỉ là thủ khoa toàn trường mà còn luôn đứng đầu bảng trong các kỳ thi thử cấp quốc gia, nếu là dưới tư cách giáo viên thì còn có lý…… tuy nhiên ông ta chỉ tỏ ra tức giận vì ông ta muốn mà thôi.
Trở lại với chủ đề chính
「Sao thế Kariya…… Cậu định đứng ra bảo vệ người phụ nữ này sao?」
「Xem lại ngôn từ」
Cậu cứ thế đáp lại theo phản xạ.
Do Matsurika là học sinh cùng lớp với cậu, vậy nên ông ta không phải giáo viên chủ nhiệm của họ.
Mặc dù vậy, dù cho có phải là giáo viên chủ nhiệm hay không, mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh vẫn không hề thay đổi.
Dù là sử dụng cho học sinh hay là dùng cho một đứa trẻ trông có vẻ đã lớn, cụm từ 『Người phụ nữ này』 không thể nào là từ ngữ hợp lệ mà một giáo viên có thể thốt ra được.
Cái vẻ hống hách mà họ luôn thể hiện ở đây là một trong những lý do chính khiến học sinh luôn cảm thấy mệt mỏi
「Thế cậu muốn nói gì?」
Bản thân Tsutomu cảm thấy vô cùng mệt mỏi mỗi khi cậu phải chạm mặt với giáo viên này. Cậu không thể hiểu nổi.
Họ đang nói chung một ngôn ngữ và dường như có thể giao tiếp được với nhau…… Thế nhưng thực sự thì, cậu cứ cảm giác như thể những người đó không phải là người Nhật vậy.
Đánh giá từ các hành đồng thường nhật của họ, dường như nhiệm vụ của họ chỉ là rèn nắn học sinh về đúng một dạng đồng nhất.
Dù cho đó có là 『Tự do』, 『Tự chủ』 hay 『Độc lập』, họ là những người tách rời hoàn toàn khỏi những điều đó.
Giờ là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn tồn tại những người mang 『Danh xưng: Giáo viên』 như vậy, không tài nào mà cậu không ngạc nhiên nổi.
Dẫu cho người ta bảo rằng thời kỳ Bình Thành đã qua và thời Lệnh Hòa đã tới, có lẽ nào người đàn ông này vẫn còn đang kẹt lại ở thời Chiêu Hòa sao.
Một di tích của thời đại cũ, khi mà những khái niệm như thể cập nhật vẫn chưa tồn tại. Trong khi đồ gia dụng cứ càng thay thế thì càng trở nên tốt hơn.
Thậm chí cậu còn cảm thấy buồn nôn khi mà những kẻ rác rưởi như vậy vẫn còn tồn tại, để làm gánh nặng cản trở học sinh dang rộng đôi cánh hướng tới tương lai.
……Mà, có thể là do bản thân Tsutomu có cái nhìn khắt khe quá mức đối với giáo viên, tốt nhất là nên tạm dừng chủ đề này lại.
「Không, không hẳn. Thay vào đó…… Cách nói của thầy ban nãy nghe có vẻ rất bạo lực, khiến em cảm thấy lo lắng vì chuyện đó」
「Bạo lực? Ý cậu là bạo lực ở chỗ nào. Người phụ nữ này trang điểm khi ở trường. Đó là phạm quy trường học. Nếu không tin tôi thì cậu thử tự nhìn vào sổ tay học sinh của mình xem」
「Tất nhiên là em đã đọc sổ tay học sinh rồi. Em cũng hiểu rằng việc trang điểm khi tới trường chính là phạm quy」
「Vậy hả, vậy là cậu hiểu tôi đang nói gì đúng chứ. Tôi chỉ đang giáo huấn học sinh phạm quy nhà trường đi tẩy trang dưới tư cách là một giáo viên mà thôi. Thế còn điều gì mà cậu thấy bất mãn nữa?」
――Việc kỷ luật quan trọng đến thế sao?
Khi Tsutomu nghe giáo viên nhắc lại từ 『Phạm quy nhà trường』 đến lần thứ hai, đầu cậu kêu lên inh ỏi.
Theo như sổ tay học sinh, cũng đã rất lâu kể từ khi nhà trường bắt đầu thiết lập nội quy rồi.
Có những điều mà đã không còn phù hợp với thực tế nữa, có những điều mà dù có vi phạm cũng sẽ chẳng ai quan tâm.
Ngay từ đầu, Tsutomu chẳng mấy để ý đến nội quy nhà trường. Cậu không biết rằng lớp trang điểm của Matsurika có thực sự trở nên bắt mắt hơn hay không.
Tuy nhiên…… Chỉ có duy nhất cô ấy là bị gọi lên trên phòng giáo viên, cậu không ưa gì cái cách mà họ cố gắng ép buộc học sinh theo kiểu đe dọa này.
Đối với cậu, cậu chỉ đơn giản là không ưa gì giáo viên.
Khẽ đưa ngón tay giữa lên chỉnh lại vị trí chiếc kính, cậu tự bật công tắc trong não mình lên để chuẩn bị khởi động trận chiến.
「Mặc dù đúng là Tachibana đã vi phạm nội quy nhà trường thật…… Nhưng theo em thì đó chỉ là việc bất khả kháng thôi」
「......Cậu đang nói cái quái gì vậy?」
「Cậu đang nói gì thế hả」
――Hahaha, cái đứa này!
Giáo viên hướng dẫn đã đành, nhưng đến ngay cả người đang bị nhắm làm mục tiêu là Matsurika cũng nhìn về cậu một cách ngờ vực.
Cậu thừa hiểu rằng cậu chỉ là một đứa phiền phức. Cậu cũng không cần cô ấy phải nói cảm ơn cậu.
Mặc dù vậy…… cậu chỉ mong cô ấy đừng có mang ánh mắt đó hướng về phía cậu.
――Mặc dù nói là vậy, nhưng mà đây là một vấn đề lớn.
Theo như câu chuyện cậu đang theo dõi từ nãy tới giờ, Matsurika đang cố để tránh lái câu chuyện sang chiều hướng 『Không chỉ em mà còn rất nhiều các bạn khác cũng trang điểm trong trường, vậy tại sao thầy lại không xử lý họ trước』.
Dường như cô ấy không thích kiểu lập luận rằng 『Nếu ai cũng vượt đèn đỏ thì không cần phải sợ nữa』.
Bản thân Matsurika, có thể thấy rằng dường như chỉ vì ngoại hình mà cô ấy không được nhiều người ủng hộ.
「Mặc dù thầy nghe thì có vẻ sẽ thấy lạ, nhưng em nghĩ rằng phải có lý do nào đó thì cậu ấy mới trang điểm khi ở trường như vậy」
「Có lý do?」
Thường thì cậu sẽ không nói theo kiểu câu dẫn người khác như vậy. Cậu lại tiếp tục ngắt lời ở giữa.
Từ giờ trở đi, vấn đề không chỉ dừng lại giữa Matsurika và giáo viên hướng dẫn nữa, cậu muốn toàn bộ mọi người trong phòng giáo viên đều phải lắng nghe cậu.
Cậu cố tình làm điều này để thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Cậu không có ham muốn trở nên nổi bật, nhưng một khi nhiệm vụ bắt cậu phải làm vậy, cậu chẳng thể làm khác được.
Không ngoài dự đoán, những giáo viên khác trong phòng nãy giờ đang bận quan sát Matsurika từ xa, đột nhiên chuyển sự chú ý sang Tsutomu là kẻ mới chen chân vào giữa. Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí đang trở nên biến động.
「Vâng. Có lý do」
「Hả~, nực cười. Cậu nghĩ thực sự có chuyện đó à」
「Vậy mà lại có đấy ạ. Em nghĩ rằng thầy sẽ bị thuyết phục sau khi nghe xong những gì em nói đấy」
「Hou…… Thế thì để tôi nghe xem cậu đang định nói gì nào. Mau chóng giải thích đi」
Mặc dù cách nói mang tính chất sân khấu đó có không hợp với cậu, thế nhưng Tsutomu không thể nói hộ người khác được.
Người giáo viên này, ông ta còn chẳng thèm che giấu vẻ thù ghét hướng về phía Tsutomu.
Bất kỳ lời nói ngu ngốc nào thốt ra cũng đủ để họ buộc tội cậu giống như đang chặt đầu quỷ.
……Cậu không ngờ rằng mình lại bị đẩy vào tình thế khó khăn như hiện tại, cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
――Miễn là còn chưa nắm chắc phần thắng, mình phải cẩn thận không để bị mất cảnh giác.
Tsutomu ngầm cười trong bụng.
Khi cậu liếc mắt sang bên, cậu chạm mặt phải Matsurika với đôi mắt đen láy.
Cô ấy để ý đến nhất cử nhất động của Tsutomu, để xem kẻ đột nhiên xen vào giữa họ sẽ định nói gì tiếp theo.
――Mình đâu có làm điều tệ hại nào đâu. Thường thì…… mọi chuyện sẽ diễn ra trái với ý mình mà.
Về cô gái có tên 『Matsurika Tachibana』, cậu chỉ biết thoáng một chút về cô ấy.
Chẳng những vậy, hầu hết những gì cậu biết đều liên quan tới ngoại hình và thành tích kể khi vào cao trung của cô ấy.
Tóm lại, Tsutomu không có bất kỳ thông tin gì liên quan đến con người hay tính cách của Matsurika.
Vậy nên liệu cô ấy có đồng tình với kế hoạch của mình không, cậu không biết.
――Mà, dù có bị ghét thì cũng kệ thôi.
Vốn dĩ cậu đã là một kẻ cô độc. Một kẻ cô độc như cậu thì chẳng cần phải để ý điều gì.
Dù cho có bị cô gái nổi tiếng trong lớp thích hay ghét, cậu không quan tâm.
Cậu không quan tâm đến cô gái kia, cái cậu quan tâm chỉ là lão giáo viên hướng dẫn vừa nãy mới gây ầm ĩ trong phòng giáo viên.
Bởi vì cậu cảm thấy khó chịu, cậu chỉ đang mượn Matsurika như là chất xúc tác mà thôi. Tất cả chỉ có vậy.
Chịu khó dỏng tai lắng nghe, câu nhận ra rằng tiếng ồn bên trong phòng giáo viên từ khi nào mà đã dịu hẳn.
Giờ đã điểm. Và rồi…… Tsutomu cất lời.
「Có một lý do để giải thích tại sao Matsurika lại luôn cố gắng trang điểm đến vậy. Bởi vì…… giáo viên phải có trách nhiệm trở thành tấm gương để học sinh như bọn em noi theo. Và các thầy cô đều luôn siêng năng trang điểm khi đến trường, kể từ ngày này qua ngày khác」
Giọng của Tsutomu vang khắp căn phòng.
Sau đó, bầu không khí bên trong phòng giáo viên liền đông cứng lại.
thời Chiêu hòa là khoảng giữa thế kỷ 20 câu này là của Matsurika