Eve không hiểu được tại sao mình lại có khả năng kết nối với internet tại kiếp trước.
Nhớ lại nguyên nhân cái chết của mình ở tiền kiếp, cô liền có chút suy đoán.
Cố nhớ không lầm là mình đang mải mê thưởng thức game thực tế ảo trong cabin trò chơi mấy hôm liền, sau đó vì không ngủ nhiều ngày mà chết vì kiệt sức...
Không sai, phần thông tin gần nhất có vẻ là đang nói về cô ấy.
Công nghệ thực tế ảo là một công nghệ internet tiên tiến và ngày càng phổ biến trên Hành Tinh Xanh những năm gần đây, nguyên tắc là kết nối trực tiếp ý thức con người vào internet, từ đó tạo ra môi trường không gian ảo.
Eve đoán rằng do khi chết, ý thức của bản thân vẫn còn kết nối với mạng ảo, nên cô mới hình thành nên một kênh dẫn trực tiếp với internet trên Hành Tinh Xanh.
Không những vậy, khi so sánh dòng thời gian giữa hai bên, Eve phát hiện ra rằng dòng thời gian trên lục địa Segers nhanh gấp bốn lần so với Hành Tinh Xanh.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Cô vẫn có thể liên lạc được với quê nhà sau khi chết và xuyên không?
Nghĩ đến đây, cô không biết mình nên cười hay nên khóc.
Lúc ban đầu, cô đã có ý định quên đi mọi thứ và tập trung vào cuộc sống mới.
Nhưng khi làm vậy, không biết vì lí do gì, cô lại có chút không nỡ từ bỏ...
Tất nhiên, nếu mất hoàn toàn mọi liên lạc, cô sẽ có thể dễ dàng quên đi tất cả. Nhưng một khi ý thức được bản thân mình vẫn còn cơ hội quay lại, cô không khỏi nảy sinh một vài tia hi vọng.
Eve thở dài trong lòng.
Tuy là thế, nhưng hiện tại cô ấy đã trở thành Cây Thế Giới của mặt phẳng Segers, thân xác của cô trong kiếp trước đã được hỏa táng thành tro bụi, vậy thì việc cô sở hữu khả năng kết nối với internet tại Hành Tinh Xanh có ích gì?
Với thần lực hiện tại, cô đã thử tác động đến thế giới thực bên đó, nhưng có vẻ như cô chỉ có thể ảnh hưởng đến thế giới trực tuyến. Nói cách khác, cho dù Eve có thể phóng ý thức của mình vào Hành Tinh Xanh, cô tốt lắm chỉ được xem là một khối dữ liệu vô hình, không hơn không kém.
Chưa kể, chỉ tính đến việc phóng ý thức của mình qua thế giới trực tuyến thôi, mức tiêu thụ năng lượng để thực hiện điều đó vẫn vô cùng lớn. Eve tính toán nó cần tiêu tốn ít nhất vài chục nghìn điểm thần lực.
Cô hiện tại đã là một Chân Thần, linh hồn cô sớm đã biến đổi thành linh hồn của thần thánh. Không có đủ thần lực để hỗ trợ, thế giới internet hoàn toàn không thể tiếp nhận ý thức của cô, dù chỉ là một ít.
Việc hợp nhất với Cây Thế Giới tuy mang lại cho Eve cuộc sống mới và quyền năng đáng kinh ngạc, nhưng đồng thời nó cũng là một cái lồng giam...
Có lẽ... một khi cô trở nên mạnh mẽ hơn, thì sẽ có cơ hội quay trở lại Hành Tinh Xanh ở kiếp trước?
Eve nghĩ đến điều này.
Nhưng chẳng bao lâu, cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Việc đó còn quá xa vời.
Để có thể một lần tiêu xài phung phí mấy vạn điểm thần lực, ít nhất cô phải đạt Thần Lực Trung Cấp trở lên, trong khi cô hiện tại chỉ là một kẻ với Thần Lực Hạ Cấp yếu kém, đấy là còn chưa tính đến tình trạng cận kề cái chết...
Thần Lực Hạ Cấp, Thần Lực Sơ Cấp, Thần Lực Trung Cấp, Thần Lực Cao Cấp và Thần Lực Thượng Cấp... Cô vẫn còn cả một chặng đường dài!
Chưa nói đến, việc mà cô ấy cần làm bây giờ chưa phải điều này...
Eve nhìn vào trạng thái đáng thương của Cây Thế Giới rồi lại thở dài trong lòng.
"Trước hết phải ổn định tình trạng của mình đã! Một Chân Thần đang hấp hối sợ không phải là một mỏ vàng biết đi. Ít nhất, cô cần có chỗ đứng vững chắc trong thế giới Segers, rồi sau đó mới cân nhắc những thứ khác."
Giờ khắc này, Eve đã xác định được mục tiêu lâu dài cho mình trong tương lai.
Đó là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó đoạt lấy tự do thật sự.
Nghĩ đến đó, Eve hạ quyết tâm, dời tầm mắt khỏi quả cầu ánh sáng xanh lam, một lần nữa hướng mắt về ba cụm photon màu xanh lá cây trước đó.
Trừ bỏ cụm ánh sáng của Basaka, cô nhìn vào hai cụm còn lại.
Bỗng nhiên, lời cầu nguyện thanh tao, nhẹ nhàng và thánh thiện đó lại một lần nữa vang lên...
Lần này, Eve cuối cùng cũng xác định được nguồn gốc của âm thanh ấy. Nó đến từ photon sáng nhất trong hai cụm!
Sau một thoáng do dự, cô dần đưa ý thức của mình vào dò xét...
Một cảm giác không trọng lượng bí ẩn đi kèm, Eve thấy tầm nhìn của mình không ngừng gia tăng, không gian xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo.
Chẳng mấy chốc, cô thoát ra khỏi không gian thần thánh, ý thức dường như bị kéo đi, bay về một hướng nào đó...
Sau một lúc kinh ngạc, Eve thấy mình đang ở tại một ngôi đền cao chót vót.
Ngôi đền được xây từ mây và gỗ cổ. Trên đó được chạm khắc nhiều hoa văn tinh xảo và phức tạp, mang lại cảm giác tự nhiên, đồng thời cũng không kém phần linh thiêng và trang nghiêm. Dù sạch sẽ nhưng tình trạng hiện tại vẫn có phần đổ nát, bầu không khí cổ xưa gợi lại những năm tháng thăng trầm cứ thế đập vào tầm mắt.
Một bàn thờ cổ nằm ở trung tâm ngôi đền. Có những ký tự ma thuật kỳ bí từ lâu đã bị hư hại vì các vết nứt. Ngự trên bàn thờ là một pho tượng có tạo hình như thể chạm khắc một Elf nào đó, nó bị hỏng nặng, phần đầu cũng đã đi đâu mất.
Đây là đâu?
Eve hơi ngẩn người.
Và khi cô lan tỏa ý thức ra xung quanh, lòng cô chợt cảm thấy kỳ quái.
Ngôi đền này... nó thực sự đang nằm ở trên người cô.
Nói đúng ra thì nó nằm trên cơ thể chính của Cây Thế Giới, chỉ là trước đó cô mải mê quan sát bốn phía xung quanh nên không hề chú ý đến nó.
Điều này có được gọi là "mãi nhìn vào ánh sáng và quên mất bóng tối" không?
Sau một lúc độc thoại, Eve tập trung sự chú ý của mình trước bàn thờ.
Tại đó có hai vị elf, một lão ông và một thiếu nữ.
Lão ông ở xa trông đã rất già, râu tóc bạc trắng, hai tay chống gậy. Ông ta mặc áo choàng linh mục màu xám, dáng vẻ không khỏi có phần già nua và u ám. Sâu trong đôi mắt là vẻ bi thương vô tận cùng tuyệt vọng lan tràn.
Eve nhanh chóng lướt qua ông và tập trung vào thiếu nữ elf trước mặt.
Đó là một người rất xinh đẹp.
Cô ấy trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô đang quỳ trên mặt đất, trên tay nắm chặt một biểu tượng hình chiếc lá. Đầu cô hơi cúi xuống, hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm những lời cầu nguyện.
Cô sở hữu tất thảy những đặc điểm đẹp đẽ của loài elf trong truyền thuyết.
Đôi tai nhọn, chiếc cổ thon, gương mặt thanh tú và hoàn hảo, tỏa ra nét thánh thiện và thuần khiết không gì sánh bằng. Làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa. Mái tóc vàng óng mượt thướt tha, như thác nước kéo dài xuống đất, điều đó khiến thiếu nữ trông trưởng thành hơn.
Cô diện một bộ váy linh mục lộng lẫy, với những chi tiết trang trí màu cây xanh hoa lá, hoa văn vàng kim và tạo hình dây leo khiến nó trông thiêng liêng và trang trọng. Cộng với khí chất tỏa ra từ cô ấy, tao nhã và quý phái, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tự ti và xấu hổ.
Những lời cầu nguyện mà Eve nghe được đều đến từ cô nàng này.
Ngay khi nhìn thấy thiếu nữ elf đó, dòng thông tin của cô ấy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Eve:
[Tên: Alice Gale]
[Chủng tộc: Elf]
[Chức nghiệp: Tu sĩ tự nhiên]
[Level: 23 (Hắc Thiết trung cấp)]
[Chân Thần tín ngưỡng: Eve Yggdrasill]
[Mức độ tín ngưỡng: Sùng đạo]
[Danh hiệu: Thánh Nữ Tự Nhiên]
...
Con người ai cũng thích những thứ đẹp đẽ.
Trông thấy tín đồ sùng đạo duy nhất của mình lại là một thiếu nữ elf thuần khiết và xinh đẹp như thế, một nửa sự thất vọng trong lòng Eve cũng phần nào vơi bớt.
Về phần người còn lại, ông ấy là tín đồ nông cạn duy nhất ở thời điểm hiện tại. Theo thông tin của đối tượng, lão elf được gọi là Samir Gale, có hai chức nghiệp là tu sĩ tự nhiên và druid, trong đó chức nghiệp tu sĩ đã ở level 30.
Tuy cả hai người đều có chức nghiệp ở Hắc Thiết trung cấp, nhưng vị elf già thì chỉ kém một cấp nữa là đột phá Hắc Thiết cao cấp (level 31).
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì tóm lại, đây đều là những thành viên trong hệ thống tín ngưỡng của cô ấy.
Eve thầm gật đầu trong lòng.
Kế đến, cô dự định liên lạc với họ, đồng thời nghĩ cách củng cố và gia tăng niềm tin.
Tuy nhiên, ngay khi Ngài chuẩn bị dùng một ít thần lực để đáp lại đối phương thì thiếu nữ elf ngừng cầu nguyện.
Cô ấy mở đôi mắt màu ngọc lục bảo, cẩn thận nâng tay lau đi những giọt nước lóng lánh nơi khóe mắt. Mũi cô đỏ tươi, phát ra hai tiếng sụt sịt, rồi khó khăn đứng dậy.
Cô xoay người lại, miễn cưỡng nở một nụ cười với người đồng hành bấy lâu nay. Giọng nói trong trẻo của Alice giờ đây hơi khàn và chán nản.
"Ông nội, lời cầu nguyện cuối cùng... cũng đã kết thúc rồi."
Cô đã quỳ ở đây ba ngày ba đêm, chút kì vọng còn sót lại đều đã biến thành thất vọng hoàn toàn.
Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô gái, vị elf già tên Samir chỉ đành thở dài bất lực.
Giấu đi ánh mắt đau buồn của mình, ông cố tỏ ra bình tĩnh và an ủi đối phương:
"Haiz... chúng ta cũng chẳng thể làm gì được. Dù cố gắng đến đâu, dù cho hai ta có kiên trì cỡ nào, sau cùng thì vẫn phải chấp nhận hiện thực phũ phàng này..."
Nói xong, ông ngước mắt nhìn lên bức tượng vốn không còn nguyên vẹn trên bàn thờ. Đôi mắt đục ngầu của ông không tự chủ mà trở nên ươn ướt.
"Mẫu Thần tại thượng... đã ra đi vĩnh viễn."
Trong sảnh chính, tiếng nức nở ngắt quãng nối tiếp nhau vang lên.
Một lúc sau, vị elf già thở dài.
"Rời đi thôi... Cầm cự suốt mấy nghìn năm, chúng ta không cần phải kiên trì thêm nữa."
Vừa dứt lời, trong không gian thần thánh, hai cụm photon tượng trưng cho hai vị tín đồ dần mất đi ánh sáng, đến mức gần như bị dập tắt...
Eve không nói nên lời...
Này, này! Ngay trước mặt Chân Thần, hai ngươi lại từ bỏ niềm tin của mình như thế thật à?
Ngài cảm thấy vô cùng chán nản.
Vốn định thi triển chút thần lực để tạo một phép lạ, mong muốn củng cố và phát triển niềm tin của thiếu nữ và vị elf già, để họ lần lượt trở thành tín đồ cuồng tính và sùng đạo, có ai ngờ lại nhận ngay một cái tát vào mặt thế này.
Không có gì đáng ngạc nhiên nếu cô vẫn cứ như vậy không can thiệp, giữ im lặng từ đầu đến cuối, thế thì sớm hay muộn, việc hai tín đồ bản địa hoàn toàn từ bỏ tín ngưỡng của mình là điều chắc chắn.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, bản thân vừa mới kế thừa chức vị Chân Thần, mọi việc luôn khó khăn vào lúc ban đầu. Nếu có thất bại, ít ra cô vẫn còn lòng trung thành của Basaka.
Sau khi tự an ủi mình, Eve đau lòng tiếc nuối, dự tính bỏ ra chút thần lực để chứng minh sự tồn tại của mình. Tuy nhiên, cô bỗng nhận thấy điều gì đó, tạm thời đình chỉ quyết định thực hiện phép lạ.
Hướng ý thức vào một nơi nào đó, Eve dần trở nên bình tĩnh hơn.
Giá trị thần lực hiện tại vẫn còn quá quý giá.
Thật may mắn, như thể khi ta buồn ngủ lại có người đưa cho một chiếc gối. Hiện tại, Ngài nghĩ đến một biện pháp có phần gian lận, tối ưu hóa hiệu quả công việc và mang lại nhiều lợi ích hơn.