Một cô gái xinh đẹp tưởng như bước ra từ giấc mơ đang ngã quỵ trước mặt Hàn Lãng. Với một chàng trai còn khoẻ mạnh như cậu, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Thậm chí nếu đổi lại là bất kỳ cậu con trai nào khác, chắc chắn cũng không nỡ bỏ mặc.
Không nói một lời, Hàn Lãng liền đưa tay ra, đỡ lấy cô gái tóc vàng đang sắp đổ gục.
Không ngờ lực kéo của Hàn Lãng lại hơi mạnh tay. Kết quả là cô gái ngã nhào vào ngực cậu. Cảm giác đầu tiên Hàn Lãng nhận được, là một thứ mềm mại và đàn hồi cực kỳ chân thực, như thể có hai trái đào vừa đập vào ngực mình vậy. Cậu giật mình, mặt đỏ bừng.
Càng kỳ lạ hơn nữa, đúng khoảnh khắc ấy, giữa hai người, bỗng lóe lên một tia lửa điện. Từ đầu ngón tay nơi hai người chạm vào nhau, vài đốm sáng xanh lam bắn ra tung tóe. Dù vậy, Hàn Lãng không cảm thấy đau tê hay bất thường gì, nên cũng chẳng mấy để tâm.
Khi ánh mắt Hàn Lãng chạm vào gương mặt cô gái ở cự ly gần, cậu chỉ có thể thầm thán phục. Cô không chỉ đẹp theo kiểu thông thường, mà đẹp theo cách tinh tế đến hoàn hảo. Môi không quá nhỏ cũng chẳng quá dầy, chân mày vừa đủ dài để tôn nét mắt, ngay cả mái tóc vàng cũng óng ánh vừa vặn. Từng chi tiết đều vừa khéo, không thể chỉnh sửa thêm nữa. Một cô gái hoàn mỹ như vậy chỉ nên xuất hiện trong ảo giác.
Nhưng quả thật, cô ấy cũng rất kỳ quái. Trên người mặc một bộ đồ da bó sát kín đáo, từ đầu đến chân chỉ để lộ gương mặt và hai bàn tay. Hàn Lãng thầm nghĩ, nếu mà cô ấy mặc váy ngắn thì chắc trông sẽ còn tuyệt hơn nữa.
Rồi cậu tự đập nhẹ vào đầu mình, cố gắng không mơ tưởng linh tinh nữa. Cơ thể cô gái đang run lên vì lạnh. Cậu cảm nhận rõ ràng, hai tay ôm cô chẳng khác nào đang ôm một khối băng trơn lạnh.
“Sao mà lạnh thế này… không lẽ bị hạ thân nhiệt?”
Hàn Lãng vội kéo tay cô đặt lên lưng mình, áp sát vào cơ thể đang ấm của cậu.
Khung cảnh trước mắt bỗng biến đổi đột ngột. Chỉ một chớp mắt, Hàn Lãng đã quay lại quảng trường trung tâm, vẫn ôm cô gái tóc vàng trong tay.
“Ồ!”
Ánh sáng từ bệ truyền tỏa ra chiếu thẳng vào họ. Sự xuất hiện bất ngờ của một Hàn Lãng chẳng mấy nổi bật. Nhưng trên tay cậu là một thiếu nữ xinh đẹp đến mê người, điều đó khiến đám đông lập tức nhao nhao bàn tán. Không ít ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía cậu.
Hàn Lãng chẳng phải quý ông gì cho cam, nhưng cũng không phải loại vô tâm vô tính. Cậu hiểu rõ cái gọi là “miệng lưỡi thế gian” có thể giết người không dao. Cậu thì không sao, nhưng nếu vì mình mà cô gái kia bị hiểu lầm, bị đồn thổi linh tinh, thì người phải chịu thiệt thòi vẫn là cô ấy.
Nghĩ vậy, Hàn Lãng liền cúi người, nhẹ nhàng đặt cô gái tóc vàng xuống giữa quảng trường. Không một lời giải thích, cậu xoay người rời đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù gì đây cũng chỉ là môi trường giả lập. Có thể khiến người ta đau đớn thật, nhưng chắc chắn không chết được, Hàn Lãng biết rõ điều đó. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, cô gái ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi.
Tìm cách để quay về, Hàn Lãng lẳng lặng đi đến cổng thông tin bên cạnh quảng trường gần mặt trời.
Cô ấy tên là… Diệp Vi Vi. – Hàn Lãng mỉm cười nhẹ, thầm nghĩ. – Tên đẹp thật.
......
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư…”
Một giọng gọi đầy lo lắng vang lên, kéo cô gái trong khoang thử nghiệm tỉnh dậy. Chính là cô gái tóc vàng – Diệp Vi Vi, người vừa được Hàn Lãng cứu cách đó không lâu.
Lúc này cô đã trở về nhà, vẫn mặc bộ đồ da đen bó sát cùng găng tay kín mít. Người đang gọi cô là một lão quản gia đầu trọc để râu dưới cằm, mặc áo dài cài khuy chỉnh tề, trông vừa nghiêm nghị vừa tận tâm.
“Không cần đỡ.”
Diệp Vi Vi hất tay ông ra, đúng như Hàn Lãng dự đoán, cô chính là kiểu “Tiểu ớt hiểm” bướng bỉnh điển hình. Chỉ cần thấy người khác muốn giúp là lập tức từ chối dứt khoát.
Vi Vi lập tức cúi nhìn đôi găng tay, nó vẫn được đeo chặt, không có dấu hiệu bị tháo ra. Sau đó, cô bám vào thành khoang thử nghiệm, gượng gạo ngồi dậy, như thể đôi găng tay ấy còn quan trọng hơn cả vết thương trên người.
“Tôi bị ngất sao?” Vi Vi hỏi, giọng lãnh đạm.
“Do môi trường băng hàn cực độ, tiểu thư lại nhất quyết không kích hoạt Lôi Phòng Thể, nên mới bất tỉnh. May mắn là được một thiếu niên cứu giúp. Nhưng dù sao tiểu thư cũng đã vượt qua trạm trung chuyển thứ 4 và giành được 90 điểm.” Quản gia đáp.
Vi Vi khẽ nhíu mày, thở ra một hơi:
“Vậy là… hắn bị thương vì đụng vào mình rồi. Xui xẻo thật. Ai bảo dám động vào tôi, đáng đời.”
Lão quản gia bật cười.
“Cậu trai ấy đúng là bị giật điện khi chạm vào tay tiểu thư… nhưng lạ thay, không hề hấn gì cả.”
Vi Vi mở to mắt, nói lạnh lùng.
“Không thể nào. Đừng nói dối. Tôi không cần ai thương hại vì vô tình làm người khác bị thương.”
Lão quản gia nghiêm túc lắc đầu.
“Không hề nói dối. Tiểu thư ngất xỉu chỉ cách trạm trung chuyển thứ 4 đúng một bước. Chính thiếu niên ấy đã nắm tay tiểu thư, ấn nút gửi trở về trung tâm. Nếu không có cậu ta, tiểu thư đã không thể đạt 90 điểm.”
“…Tôi không tin!” Vi Vi cau mày. “ Mau chiếu lại video cho tôi xem!”
“Vâng.”
Lão quản gia bấm nút phát lại cảnh quay từ kho dữ liệu.
Khi nhìn thấy Hàn Lãng nắm lấy tay mình, bị giật bởi một tia lửa xanh, Diệp Vi Vi cảm thấy khoái chí một cách độc ác, ai bảo hắn dám động vào thân thể này. Hơn nữa, siêu năng lực Bão Lôi không có khái niệm nương tay, đừng hòng ai có thể chạm vào cô, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ bị nó làm cho trọng thương. Điều đó cũng thầm khẳng định, cô sống mạnh mẽ nhưng cô độc. Cô không thể chạm vào bất kỳ ai, và cũng không cho ai lại gần mình. Đó là ranh giới bất khả xâm phạm chưa từng có ai vượt qua được.
Thế nhưng, Hàn Lãng kia đã chạm vào cô, mà sau đó lại không hề hấn gì. Thậm chí, còn mặt dày nắm tay cô ấn nút, trở về quảng trường an toàn. Và sau đó, hắn ta không thèm nói một lời, cứ thế quay lưng bỏ đi!?
“Vô liêm sỉ!!” Vi Vi đỏ mặt hét lên, nghiến răng ken két.
Lão quản gia cau mày.
“Tiểu thư… cậu ấy đã cứu người đấy. Nếu không nhờ cậu ấy, tiểu thư đã mất điểm. Và nếu cậu ấy không đưa tiểu thư trở về, cậu ta hoàn toàn có thể tiếp tục thi, thậm chí lấy được 150 điểm.”
“Cho dù như vậy! Cũng là đồ vô liêm sỉ!” Tiểu ớt hiểm vẫn ngoan cố. “Ai thèm hắn giúp? Tôi cần ai giúp chứ?”
Lão quản gia thở dài.
“Tiểu thư vốn nhân hậu, không muốn dùng Lôi Phòng Thể vì sợ làm tổn thương người khác trong môi trường nước. Chính lòng tốt ấy mới khiến tiểu thư bất tỉnh.”
Vi Vi phủi tóc, bước ra khỏi khoang thử nghiệm, đôi chân vẫn còn hơi tê rần. Nhưng đúng với tính cách ương bướng, cô nhất quyết không để ai đỡ.
“Cái tên đó… tên là Hàn Lãng đúng không? Chỉ số Nguồn Lực thấp đến đáng thương, vậy mà lại không bị ảnh hưởng bởi Bão Lôi của tôi? Không lẽ… có âm mưu gì sau lưng?”
Lão quản gia đáp.
“Chắc không đâu. Hai người chỉ vừa gặp lần đầu, không có quan hệ gì. Có lẽ cậu ta sở hữu loại siêu năng đặc biệt. Nhưng do quy định, chúng ta chỉ biết cấp bậc của cậu ấy chứ không được phép tra loại năng lực.”
Vi Vi khịt mũi.
“Siêu năng gì mà dám kháng lại cả Bão Lôi cấp SSS của tôi? Trên đời này có thứ năng lực quái gở vậy sao?”
Lão quản gia chắp tay sau lưng, thì thầm.
“Có thể không phải kháng hoàn toàn, nhưng là giảm sát thương đến mức gần như vô hiệu hóa…”
Vi Vi hừ lạnh một tiếng, mắt lóe sáng.
“Vậy phải điều tra rõ tên đó!”
Nói rồi, cô quay người, bước đi thẳng, mái tóc vàng bồng bềnh tung bay.
Lão quản gia nhìn theo bóng cô gái nhỏ, bất giác thở dài.
Tiểu thư thật tốt. Chỉ là tính khí quá mạnh mẽ thôi.