Cơn gió se lạnh thổi qua mặt hồ, cứa sâu vào da thịt cậu.
Trong một khoảnh khắc, Ayato nhớ về quốc gia phương xa mà cậu đã được dịp viếng thăm vào năm ngoái.
Vương quốc phủ đầy tuyết ấy cũng có một cái hồ lớn, và những cơn gió lạnh thổi trên mặt nước cũng đủ đến khiến cậu muốn cuộn mình trong chăn.
“ Em không thể không nhớ lại về Lieseltania,” Kirin đứng bên cạnh cậu cất tiếng. Có vẻ cô bé cũng có cùng suy nghĩ như cậu.
Họ đang đứng trên sàn của một chiếc phà nối Asterisk với thành phố nằm ở bờ bên kia hồ.
Sau lưng họ, những tòa nhà cao tầng nhọn hoắt của Asterisk đã mờ dần về phía xa.
Mặc khác, trước mặt họ, là một thành phố ven hồ đóng vai trò là cửa trước của Asterisk. Ở đó có một trạm tàu điện cao tốc mà Ayato và Kirin sẽ dùng để trở về nhà.
“ Mà, ở đây vẫn ấm hơn nhỉ?”
Cơn gió quả thật lạnh thấu xương, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống từ bầu trời xanh trong vắt đã bù đắp phần nào.
Kể cả vậy, gần như không có ai khác trên sàn tàu. Bởi vì đây là dịp cuối năm, sẽ có một lượng đáng kể học sinh trở về nhà, nhưng có vẻ như phần lớn, không muốn ra ngoài một cách không cần thiết giữa mùa đông giá buốt như thế này.
“... Em cho là vậy.” Kirin phát ra một giọng cười yếu ớt, nhưng bên dưới nụ cười giả tạo ấy là một cảm giác ảm đạm. Giọng của cô bé cũng trầm một cách bất thường.
“ Kirin... Mọi việc ổn chứ?”
“Huh…?”
“ Ý anh là, trông em hơi xuống sắc kể từ lúc chúng ta rời đi.”
Hay đúng hơn là, kể từ lúc cô bé lấy ra lá thư của cha cô, Seijiro.
Không, giờ nghĩ lại thì, cô bé đã bận tâm suy nghĩ gì đó kể từ lúc bọn họ chiến thắng Grysp Festa, cô thường xuyên phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi, hay trông ủ rũ khác hẳn con người bình thường của mình.
“ Em có thể trò chuyện với anh, nếu có chuyện phiền lòng. Nếu em cảm thấy thoải mái khi nói với anh, ý anh là...”
“ Không phải thế...” Kirin lén lút nhìn quanh một lúc lâu, sau đó cuối cùng cũng phát ra một tiếng thở từ bỏ và quay mặt sang Ayato. “ Em biết bây giờ có hơi trễ để nói, nhưng sự thật là... Em sợ phải quay về đó.”
“ Sợ?”
Đó không phải là câu trả lời mà cậu đã mong đợi.
“ Nhưng em sẽ được gặp lại cha mình lần đầu tiên sau rất nhiều năm, không phải sao?”
Ayato biết cô bé đã mong ngóng được gặp ông ấy như thế nào.
“ Vâng, tất nhiên, em không thể chờ để được gặp ông, nhưng mà...”
“ Nhưng?” Ayato lặp lại từ đó.
Kirin dừng lại một lúc rồi sau đó trả lời. “ Là bà dì của em. Em có hơi không thoải mái... Ý em là...”
“ Bà dì của em? Ah, là người chịu trách nhiệm đứng đầu trường phái Toudou phải không? Bà ấy khó tính lắm à?”
Từ những gia đình cậu nghe được, Kirin đã phải quay về nhà chính từ một trong các trường chi nhánh sau vụ việc của cha cô.
Người họ hàng duy nhất của Kirin mà Ayato quen mặt là chú của cô bé, Kouichirou. Cậu không thể không tự hỏi liệu người bà dì đó có là một kẻ ích kỉ giống ông ta không.
“ K – không! Ý em là, bà là một người rất tuyệt vời, thật đấy, em kính trọng bà rất nhiều.” Kirin nói lớn để chỉnh lại suy nghĩ của cậu.
Không thể nào nghi ngờ được sự thành thật đang tỏa sáng trong mắt cô bé.
“ Vậy, tại sao...?”
“ Ý em là, bà ấy rất sâu sắc, và cũng là người rất khắt khe... Bà sẽ thất vọng nếu thấy em như hiện giờ.”
“ Thất vọng...? Anh không nghĩ thế. Em đã tiến bộ vượt bậc kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Kết quả đã chứng minh điều đó.”
“ Em rất vui khi nghe anh nói vậy, Ayato – senpai, nhưng mà...thật sự không phải vậy.” Kirin cúi đầu và cắn môi. “ Vấn đề là em – là thái độ tinh thần của em, có lẽ vậy.”
“ Thái độ ...”
“ Lúc kết thúc Grysp Festa, em nhận được cuộc gọi từ bà. Bà chúc mừng em vì đã chiến thắng, bà cũng yêu cầu em trở về nhà để thay bà làm gia chủ của gia đình.”
“... Cái gì?” Ayato mở to mắt ngạc nhiên.
Nói cách khác, cô bé sẽ rời Seidoukan.
“ Bà dì của em chỉ là gia chủ tạm thời thôi, và bởi vì họ sẽ không cho cha em nắm giữ chức vụ ấy nữa... ”
“ Nhưng, Kirin... Đó là điều em muốn sao?”
“ K – không! Em muốn được ở lại Seidoukan, v – và tiếp tục rèn luyện kỹ năng cùng với anh và mọi người.”
“ Anh rất mừng khi nghe vậy.”
Câu trả lời khiến cậu nhẹ nhõm, tuy nhiên...
“ Nhưng anh biết đấy... Em chỉ đến Asterisk để giúp cha mình. Và giờ việc đó đã hoàn thành, em không biết liệu có thể thuyết phục bà ấy cho em ở lại hay không nữa...” Biểu cảm của Kirin u ám dần, giọng của cô bé cũng dần nhỏ lại.
“ Bà ấy sẽ hiểu nếu em nói chuyện với bà, đúng chứ?”
Nếu bà ấy được Kirin kính trọng như vậy, thì rất có khả năng bà là kiểu người chịu lắng nghe lý lẽ của người khác.
“ Bình thường thì có lẽ là vậy... Nhưng chắc chắn bà ấy sẽ nhìn thấu được em, biết em đã thất bại như thế nào...”
“ Thất bại như thế nào?” Ayato tự hỏi.
Kirin ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về thành phố đang xa dần phía bên kia làn nước. “ Trên con đường của kiếm thuật.” Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“...”
Những từ của Kirin vang lên thật nặng nề, Ayato cố vắt óc để cho ra một câu trả lời thích hợp, nhưng chẳng nghĩ được gì cả.
Trong suy nghĩ của cậu về kiếm thuật, cậu cũng còn một chặng đường dài cần phải đi.
“ Tất nhiên, em đã đặt tất cả mọi thứ mình có vào trận bán kết, và em không nói là mình không hạnh phúc với kết quả. Nhưng em đánh bại được Chiến Binh Tinh Tú chỉ đơn thuần là nhờ vào may mắn.”
Không thể chối cãi rằng Chiến Binh Tinh Tú là một đối thủ đáng gờm. Và nhờ vào khả năng thiên lý nhãn của Kirin mà họ đã chiến thắng, nhưng thậm chí cả Ayato cũng không thể biết được liệu cô bé có sẽ lại chiến thắng nếu như đối mặt với anh ta lần nữa hay không.
“ Nhưng mà... Mặc dù vậy, thật là chán nản. Em muốn trở nên mạnh hơn. Nhưng lại không biết làm thế nào... Như em đã nói... Em không muốn rời Seidoukan. Nhờ có anh, Ayato – senpai, và mọi người nữa, em mới tiến bộ được như hiện giờ... Nhưng nếu em muốn thuần thục trường phái Toudou, chắc chắn về nhà là tốt nhất.”
“ Vậy đó là lý do em không ra được quyết định về Fudaraku?”
Kirin gật đầu.
Claudia đã lần đầu đề nghị Kirin thử một Orga Lux dạng katana vào vài ngày trước. Có vẻ như, sau cuộc thảo luận đầu tiên đó, Claudia đã giải thích chi tiết cho Kirin về năng lực của nó và đề nghị cô bé làm bài kiểm tra tương thích, nhưng cuối cùng thì, Kirin chỉ đơn giản nói là cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Theo cá nhân Ayato, năng lực của Fudaraku rất phù hợp với phong cách chiến đấu của Kirin, nên cậu đã hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của cô bé.
“ Sử dụng Orga Lux cũng là một lựa chọn. Giống như Thiên Hà Võ Táng đã làm, nhưng em không biết nó có phải là tốt nhất không.”
Zhao Hufeng, biệt danh, Thiên Hà Võ Táng, đã sử dụng Orga Lux trong trận bán kết; cậu ấy gọi nó là bằng chứng của sự yếu kém của mình, của sự ám ảnh nông cạn của cậu với chiến thắng.
Có một sự trong sáng trong cách nghĩ đó, nhưng liệu nó có liên quan đến sức mạnh mà Kirin đang tìm kiếm không thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
“... Em không biết nên làm gì nữa...” Kirin lẩm nhẩm trong khi cố cản một cơn gió không làm rối tóc mình.
Giọng nói của cô gần như bị nhấn chìm bởi giọng thông báo rằng họ sẽ cập bến trong giây lát.
Sau đó, Kirin quay sang Ayato, như thể vừa mới trở về với thực tại, cô cúi đầu thật sâu. “ E – em xin lỗi! Chắc là nghe kì lạ lắm...”
Ngực của Ayato đau nhói trước nụ cười gan góc của cô bé.
Cậu hiểu rõ kiếm thuật quan trọng đối với cô như thế nào. Theo một cách nào đó, nó chính là cốt lõi của Toudou Kirin. Ayato biết rõ cô bé cảm thấy bất an như thế nào bởi sự bối rối mà cô thể hiện qua thái độ dè dặt, khiêm nhường của mình.
“... Nhân tiện đây, Kirin.” Ayato bắt đầu nói. “ Em có nói với gia đình chính xác thời gian mà em sẽ về nhà không?”
“ Huh? Không, em chỉ nói là sẽ về vào kì nghỉ đông mà thôi...” Giọng của Kirin lúc trả lời rất là thành thật, trong khi biểu cảm thì lại rất kì quặc.
Mình có thể không phải là người giỏi cho lời khuyên, nhưng ông ấy thì...
Mặc dù, nói thật thì, Ayato không muốn phải dựa dẫm vào ông như thế này.
Nhưng mà, cậu không thể bỏ mặc Kirin trong khi cô bé đang suy nghĩ rất nhiều, và cậu cũng không thể nghĩ ra ai khác thích hợp để đưa ra sự hướng dẫn trong mấy chuyện như thế này. Hơn nữa, nếu cậu bỏ qua cơ hội này, có thể sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Nếu vậy thì...
“ N – nếu em thấy được thì... Sao không đến chỗ của anh trước?”
“…Ek?” Kirin thé lên một tiếng, mắt chữ A mồm chữ O.
Ayato cố gắng giải thích. “ Ý anh là, cha của anh có thể...”
“ Êeeeể?” Nhưng Kirin lại kêu lên một tiếng thật to trước khi cậu kịp nói xong, mặt của cô bé biến thành đỏ mọng.
***
Hơn một trăm ngọn lửa nhỏ đang bập bùng trong căn phòng luyện tập tối tăm dành riêng cho Page One của Học viện Seidoukan
Mỗi ngọn lửa chỉ cỡ bằng ngọn nến, nhưng lại được canh chỉnh để phác thảo thành những kiểu hình học phức tạp, và chúng liên tục thay đổi hình dạng.
Julis, đang đứng ở giữa chúng cùng đôi mắt nhắm nghiền, đẩy prana cùng sự tập trung của cô đến giới hạn, như một nhà tu hành đang thành khẩn cầu nguyện. Kích cỡ, tốc độ, thời gian của chúng giống y như cô tưởng tượng – chỉ cần một sai lệch nhỏ nhất cũng sẽ khiến tất cả sụp đổ.
Đã vài phút kể từ lúc cô bắt đầu.
Chiếc đồng hồ báo thức cô đặt cuối cùng cũng reo lên, cô mở mắt và phát ra một tiếng thở phào.
“ Phew... Mình đoán là được rồi nhỉ...”
Những ngọn nến biến mất và những chiếc đèn trong phòng luyện tập bật lại.
Chính Sơ Therese từ trại trẻ mồ côi ở Lieseltania đã chỉ cho cô làm thế này.
Đây là phương pháp luyện tập cơ bản của một Strega, đặc biệt là với những người muốn mài dũa khả năng điều khiển prana. Khi cô mới bắt đầu, cô còn không thể duy trì bốn ngọn lửa trong vòng năm phút. Bây giờ nhìn lại, đến Julis cũng phải thừa nhận là cô đã tiến bộ đáng kể, nhưng không thể chối cãi rằng nó vẫn còn xa mục tiêu mà cô nhắm đến.
“ Mình nghĩ những gì mình có thể làm là nâng cao độ chính xác nhỉ... Hử?”
Trong khi cô đang lau người bằng một chiếc khăn, một cửa sổ màn hình mở ra thông báo có khách đến.
Cô nhận ra cậu con trai khổng lồ được hiển thị trên màn hình còn nhanh hơn khi cửa kịp mở.
“ Chà! Đã lâu không gặp, Lester.”
“…Hmph!” Đấu sĩ hạng chín của Học viện Seidoukan, Lester MacPhail, biệt danh Kornephoros, khịt mũi cộc lốc trong khi đứng thẳng người lên hết cỡ, nhìn xuống Julis khiêu khích.
Lester và Julis đã từng có những cuộc tranh cãi trong quá khứ, nhưng kể từ sau Phoenix hồi năm ngoái, họ không còn động tay động chân mỗi khi thấy mặt nhau như trước nữa. Và bởi vì năm nay Julis phải tập luyện cho Grysp Festa, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt anh ta sau nhiều tháng.
“... Có chuyện gì với anh vậy?” Julis hỏi và cau mày.
Lester đang bị bọc trong băng gạt từ đầu đến chân, và có những chỗ trông không phải chỉ là bị thâm tím nặng.
Lester làm ra vẻ sĩ diện. “ Quên chuyện đó đi. Không có gì đâu.”
“ Hmm... Nếu anh nói thế. Vậy anh đến đây có việc gì?” Cô hỏi, mặc dù nói thật thì, cô cũng chẳng quan tâm.
“ Không phải rõ ràng sao? Đấu với tôi, Julis.”
“ Huh? Nữa sao? Tôi cứ tưởng anh đã trưởng thành một chút rồi chứ.” Julis nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi. “ Tôi không muốn. Tránh ra một bên.”
“ Tại sao không?” Con người cũ của Lester hẳn đã nổi xung lên trước câu trả lời của Julis, nhưng lần này, giọng của anh vẫn rất điềm tĩnh.
“ Bởi vì tôi không đạt được gì khi đấu với anh cả.” Julis, tự hỏi rằng có phải anh ta đã trưởng thành một chút không, nói thẳng ý của mình.
“ Cô cứ nghĩ nó giống như luyện tập đi. Tôi nghe được là cô sẽ tham gia Lindvolus, đúng chứ? Vậy chiến đấu với một người thuộc Page One sẽ là kinh nghiệm quý báu đấy.”
“ Chúng ta đã làm việc này ba lần rồi. Anh nghĩ tôi còn có thể học tập được gì nữa chứ? Dù anh có nói bao nhiêu lần, phong cách chiến đấu của anh quá cứng nhắc. Anh có thể có tên trong Named Cult, nhưng cứ đà này, sớm muộn gì nó cũng có nguy cơ bị xoá thôi.”
Có lẽ Julis đã lựa lời hơi quá, nhưng Lester chỉ hơi cau mày và trả lời. “ Tất nhiên, cô nói đúng... Ít nhất thì, cô nói đúng nếu như là một tháng trước.”
“ Oh, vậy anh nói mọi chuyện đã thay đổi à? Và chỉ mất một tháng?”
“ Tự mình kiểm chứng đi.”
Suốt cuộc trò chuyện, Lester vẫn giữ được bình tĩnh một cách hoàn hảo.
Ít nhất thì, về mặt tâm lý, có vẻ anh ta đã thay đổi đáng kể.
“ Vậy chúng ta làm một trận đấu tập, không ảnh hưởng đến thứ hạng thì sao?
“ Hmm... Được thôi. Nếu anh cứ khăng khăng như thế.” Julis cũng dịu lại, kích hoạt Rect Lux của mình.
“Ha-ha! Vậy mới được chứ!” Lester la lớn, ngay lập tức kích hoạt Lux dạng rìu Bardiche-Leo của mình và lao vào Julis.
Sự hưng phấn của Julis chắc chắn không bằng anh ta, nhưng cô muốn tìm hiểu xem thứ gì đứng đằng sau sự tự tin của Lester hiện giờ.
Mặc dù cô không thăng hạng, Julis đã mạnh hơn rất nhiều so với hai năm trước. Nhưng Lester không phải kẻ ngốc – anh ta chắc cũng đã nhận ra điều đó.
Ấy vậy mà, có một thứ gì đó vẫn thôi thúc anh thách thức Julis.
Khi giọng nói robot thông báo trận đấu tập bắt đầu, Julis tập trung prana và chờ đợi đối thủ ra đòn trước.
Phong cách chiến đấu của Lester thiên về sức mạnh hơn là kỹ thuật, cũng như liên tục xông thẳng vào đối thủ để cận chiến nhằm áp đảo họ bằng sức mạnh thuần tuý. Tất nhiên, anh cũng sẽ tận dụng điểm yếu của đối phương khi họ để lộ chúng, giống như trận đấu của anh với Irene trong kì Phoenix, nhưng Julis sẽ không để lộ sơ hở một cách lộ liễu như thế.
Quả thật, trong khi Julis giả định từ thế tấn của anh ta rằng anh sẽ bắt đầu bằng một đòn tấn công nhanh như thường lệ, nhưng thay vào đó, Lester vẫn trong tư thế sẵn sàng, từ từ nhích lại gần cô một cách thận trọng.
“ Hmm... Nếu vậy thì, tôi sẽ ra đòn trước. Nở bung đi - Livingston Daisy!”
Tám chiếc vòng lửa xuất hiện xung quanh Julis, sau đó lao vào tấn công đối thủ.
“Arghhhhhhhhhh!”
Lester, như thể đoán được ý định của Julis, xông thẳng vào cùng một tiếng gầm ghê rợn, chặt đứt những chiếc vòng lửa trước khi chúng kịp xuất kích.
Và sau đó...
“Meteor Arts…?!”
Khói bao trùm lấy căn phòng trong khi cây rìu chiến của Lester, bây giờ đã mang một kích thước khổng lồ bởi sự kích thích quá tải mana, dập tắt toàn bộ vòng lửa chỉ bằng một đòn.
Anh ngay lập tức tận dụng sơ hở để thu hẹp khoảng cách với đối thủ.
Cơ thể khổng lồ của anh thoát ra khỏi làn khói, cây rìu chiến được vung xuống Julis...
“Nngh…!”
Julis đã xoay sở để tự bảo vệ bằng Rect Lux, nhưng lực chấn động cũng đủ để khiến hai trong số bốn đơn vị của cô văng lên không trung. Xét về sức mạnh đơn thuần thì Lester đã luôn thuộc top đầu của Seidoukan, và có vẻ anh đã cải thiện nó rất nhiều kể từ lần cuối họ gặp nhau.
Tuy nhiên, vòng cung rộng của đòn tấn công ấy đã làm lộ ra một sơ hở đáng kể.
Julis vòng ra bên phải anh ta, sẵn sàng thanh kiếm để đánh vào huy hiệu trường trên ngực của y, ngay lúc đó...
“ Tôi không nghĩ vậy đâu.” Lester hét lên trước khi đòn đánh kịp trúng mục tiêu, anh chặn đòn của Julis bằng tay trái và đánh văng cô đập vào bức tường phía sau.
Là võ thuật sao...?
Đòn Meteor Art mà anh sử dụng một lúc trước đã được mài dũa một cách đáng kể. Có vẻ Lester đã tìm được cách để tận dụng nguồn prana dồi dào của mình.
Hơn nữa, bằng cách nào đó mà anh ta đang cầm chiếc rìu to bổ tướng chỉ với một tay, khiến cho Julis phải thoái lui.
Đúng lúc đó, hai đơn vị Rect Lux của Julis vòng ra sau anh ta, tấn công vào điểm mù của y, nhưng Lester đã biết trước chuyện đó, đánh văng hết chúng đi sau đó lùi lại.
Điều này cũng khiến Julis hết sức ngạc nhiên. Lester không phải kiểu người chịu thoái lui khi đã lao vào cận chiến, trừ khi anh nhận lấy thương tích đáng kể.
“... Hiểu rồi. Tôi cũng phải thừa nhận là anh không chỉ nói mồm. Sao anh làm được như vậy trong thời gian ngắn đến thế?”
Một câu trao đổi ngắn giữa họ cũng đủ để khiến Julis nhận ra sự thay đổi. Anh ta không phải đột ngột trở nên mạnh hơn hay gì cả. Anh ta đã mạnh hơn, chính xác, nhưng tốc độ cũng như kỹ thuật cận chiến của y vẫn không khác mấy so với những gì mà Julis còn nhớ.
Tuy nhiên, có một điểm mà chắc chắn là anh ta đã cải thiện đáng kể.
Phong cách chiến đấu.
Trước đó, anh ta rất cứng đầu cũng như liều lĩnh một cách dại dột, nhưng bây giờ anh đã thành công trong việc tận dụng ưu thế mạnh nhất của mình, sức mạnh thuần tuý, để kiểm soát dòng chảy trận đấu. Anh đã trải qua một sự phát triển rất nhanh, nhưng dựa theo cách mà Lester chiến đấu trước đây thì rõ ràng nó là một sự tiến hoá lý tưởng của phong cách chiến đấu riêng của anh ta, đại loại vậy.
“ Hmm... Tôi sẽ cho cô biết nếu cô hạ được tôi.” Lester tuyên bố với một nụ cười gan dạ.
“ Oh, anh nói đấy nhé...? Tôi sẽ ghi nhớ nó.”
Julis triển khai các Rect Lux một lần nữa, dùng thanh liễu kiếm để vẽ một vòng tròn ma thuật trong không khí.
“ Nở bung đi - Antirrhinum Majus!”
Anh đã có thể hoá giải được một kỹ thuật tinh tế của Julis, nhưng còn một thứ ở mức độ lớn hơn thì sao?
Ngọn lửa xuất hiện chung quanh Julis và tạo hình thành một con rồng khổng lồ, dang rộng cánh ra hai bên trong khi lao thẳng vào Lester.
“ Hah, tôi biết cô sẽ dùng chiêu đó mà.”
Một lần nữa, Lester sự dụng Meteor Art để làm chiếc rìu phồng lên thành kích cỡ khổng lồ, sau đó xông vào đối đầu trực diện với con rồng.
Anh vung rìu xuống bằng toàn bộ sức mạnh, khiến cho con rồng đâm sầm xuống đất và ngay lập tức phát nổ, không đời nào anh có thể tránh được ngọn lửa ở khoảng cách đó.
Tuy nhiên, có vẻ Lester đã tự che chắn bằng chiếc rìu, nay đã phình lên thành kích thước khổng lồ nhờ vào Meteor Art.
“... Rất ấn tượng đấy, Lester.”
Nhưng anh không giống Ayato hay Orphelia – nếu cứ tiếp tục sử dụng Meteor Art với tần suất này, Lester sẽ sớm cạn kiệt prana.
“ Tôi chỉ cần kết thúc trước khi điều đó xảy ra.” Lester, như thể đọc được tâm trí của Julis, hét lên và xông vào cô một lần nữa.
Nhưng Julis đã mong đợi việc đó, thiết lập bẫy ngay trước mặt anh ta.
“ Nở bung - Gloriosa!”
“ Quá dễ.”
Để thoát khỏi vụ nổ ở dưới chân, Lester ngay lập tức nhảy sang một bên – nhưng anh ta chỉ có thể làm vậy nếu như đã biết trước rằng Julis sẽ đặt bẫy ở đó.
“... Cái gì!?” Julis kêu lên một cách thất vọng.
“ Tôi biết cô sẽ làm vậy mà.” Lester nói lớn. Anh dừng lại một khắc để lấy lại nhịp thở, sau đó nâng chiếc rìu qua quá đầu.
“ Tôi rất ấn tượng... Nhưng xem ra tôi vẫn giỏi hơn anh ở khoảng đọc vị đấy.” Cô trả lời lạnh lùng và kích hoạt cái bẫy thứ hai.
“ Cái...!?”
“ Nở bung đi - Semiserrata!”
Một quả cầu lửa hình đóa hoa trà mở ra ở ngay bên trên, nuốt chửng lấy cả Julis lẫn Lester.
“Gaaaaah!”
Julis biết cách chống lại vụ nổ, nhưng Lester lại không biết cách phòng ngự trước nó.
Anh cố trốn thoát khỏi ngọn lửa, nhưng ngay lập tức mũi kiếm của Julis đã chạm đến mục tiêu cùng một tiếng keng sắc bén.
“ Có vẻ kết thúc rồi nhỉ.”
“ Tch. Rốt cuộc là vẫn chưa được à.” Lester lầm bầm trong khi giơ tay lên huy hiệu trên ngực và thừa nhận thất bại.
“ Trận đấu tập kết thúc! Chiến thắng: Julis-Alexia von Riessfeld!”
Ngay khi giọng nói robot thông báo xong, Lester nằm dài ra trên đất, và hít thở nặng nhọc. “ Tôi tưởng ít nhất thì mình có thể trụ được lâu hơn một chút chứ...”
“ Không, nói thật thì, anh đã gần như bắt được tôi rồi. Tôi chắc chắn đã gặp nguy nếu như anh tiếp cận thành công.”
“ Hmph. Nhưng cô vẫn còn những phương án khác mà nhỉ.”
“... Đúng thế.”
Lester chắc chắn là có sức mạnh đáng kể, nhưng không thể chối cãi rằng có sự khác biệt rất lớn về tốc độ cũng như cường độ tấn công nếu so với Ayato hay Kirin. Sẽ rất khó để có thể tưởng tượng ra việc anh hoàn toàn trên cơ Julis của hiện tại.
Chỉ là với mức độ khả năng hiện giờ mà thôi.
Nhưng nếu những gì anh nói lúc nãy là đúng, và Lester đã tiến bộ nhiều đến mức đó chỉ trong một tháng, vậy, vậy giả sử như, anh tiếp tục tối đa hoá những tiềm năng của mình, Lester sẽ có thể đạt đến cảnh giới mà thậm chí Julis cũng không đánh bại được anh.
“ Tôi xin lỗi vì đã xem thường anh, Lester, thật sự đấy,” Julis nói và chìa tay ra.
Lester nhìn cô bằng một biểu cảm mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây. “ Cô thay đổi rồi, Julis.”
“ Không cần anh phải nhắc.”
“ Hmph. Đúng vậy nhỉ.”
Chắc chắn anh ta cũng đã trở nên e thẹn hơn so với trước.
“ Vậy thì...”
“Chờ chút...”
“ Tôi biết rồi.” Lester đứng dậy và phủi đi bụi bặm trên cơ thể. “ Hứa là phải giữ lời. Tôi sẽ cho cô biết những chuyện tôi đã làm suốt một tháng qua.”
***
Nhà của Ayato nằm ở ngoại ô một thành phố thuộc tỉnh Shinshu của Nhật Bản, mất khoảng một giờ đi bằng tàu điện cao tốc từ Hồ miệng núi lửa khổng lồ Bắc Kanto.
Sau một chuyến xe buýt ngắn, họ đang đứng trước cửa của một ngôi nhà một tầng kiểu Nhật rất trang nghiêm.
“ Đ – đây là n – nhà của anh nhỉ , Ayato – senpai?” Kirin ngập ngừng nói trong sự lo lắng.
“ Đúng vậy... Bình tĩnh lại chút đi, Kirin.” Ayato nói cùng một nụ cười gượng gạo.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu trở về nhà sau một khoảng thời gian dài, tuy nhiên cậu không thể kiềm nén được những cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình.
Đó là một ngôi nhà kiểu cũ, được nối với võ đường nằm ngay bên cạnh. Chung quanh được khu vườn bao bọc, mặc dù không được rộng, nhưng lại được chăm chút rất tỉ mỉ, và tràn ngập những kỉ niệm mà cậu có với Haruka và Saya.
“ Hmm, có lẽ em nên đi mua quà hay gì đó.” Kirin nói và quay trở lại con đường mà họ vừa đến.
“ Anh bảo em rồi, không cần phải lo về chuyện đó...” Ayato trả lời và túm lấy gáy áo cô bé từ đằng sau.
“ Nhưng cha anh có thể sẽ nghĩ rằng em thô lỗ, và e – em...” Giọng của Kirin nhỏ dần. Trông cô như thể đang chực khóc.
“ Cha anh không quan trọng mấy thứ đó đâu. Hay đúng hơn là, ông không thích người khác xu nịnh mình. Vậy nên em có thô lỗ một chút cũng không sao đâu. Ví dụ như, em cứ tự nhiên vào lấy đồ trong tủ lạnh,...”
“ E – em không thể làm thế được.”
Chắc là không nhỉ...
Như thế thì sẽ là đòi hỏi cô bé quá nhiều.
“ Được rồi, đi thôi.”
“ V – Vâng.”
Ayato mở cổng của lối vào và mời Kirin vào trong, nhưng căn nhà rất im ắng. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người.
“ Um...”
“ Ah, chắc ông ấy đang ở trong võ đường.” Ayato nói, thúc giục Kirin đang bối rối đi theo mình.
Theo những gì Ayato được biết, võ đường chính của trường phái Amagiri Shinmei hiện tại không nhận một học viên nào.
Sau chiến thắng của Ayato tại Phoenix, Claudia đã nói với cậu rằng cô sẽ bảo Galaxy chắc chắn rằng mọi chuyện không trở nên huyên náo ở nhà cậu, có vẻ họ đã làm được điều đó.
Vậy cha của cậu, người đứng đầu trường phái Amagiri Shinmei, đang làm gì trong võ đường?
Câu trả lời rất rõ ràng.
“ Cha...! Con về rồi.” Ayato nhỏ nhẹ gọi người đang im lặng ngồi thiền trong bóng tối – cha của cậu, Masatsugu.
“ Con về rồi à.”
Ayato không thể không ngạc nhiên lúc nhìn thấy cha mình trong khi ông từ từ mở mắt và, không cần nói một lời nào, nhẹ nhàng đứng dậy. Chuyển động của ông, như thường lệ, vẫn thận trọng một cách hoàn hảo.
Vị trí người đứng đầu trường phái Amagiri Shinmei của ông không phải là hư danh.
Ông có cơ thể được rèn luyện khỏe mạnh trái ngược hoàn toàn so với tuổi; phong thái uy nghiêm mà mộc mạc; nhưng hơn hết, là một sự hiện diện nghiêm khắc. Ông vẫn không hề thay đổi so với những gì Ayato còn nhớ.
“ U – um, hân hạnh được gặp bác! C – cháu là Toudou Kirin ạ.” Kirin lên tiếng, cô bé cúi chào theo góc 90 độ.
Lúc này, lần đầu tiên Masatsugu chuyển sự chú ý sang phía cô. “ Ah, là cô bé từ trường phái Toudou. Ta phải cảm ơn vì cháu đã chăm sóc con trai của ta. Ở đây không có gì nhiều, nhưng xin cháu hãy tự nhiên như ở nhà.”
“ C – cảm ơn bác! Nhưng, uh...” Kirin quay sang Ayato, như thể vừa mới nhận ra điều gì đó. “ Um, cha của anh không phải...” Cô lẩm nhẩm ngờ vực.
“ Ah, đúng rồi...” Ayato nhỏ giọng lại và trả lời. “ Anh đoán là mình đã quên nhắc. Nhưng cha của anh không phải Genestella.”
Nghe vậy, Kirin liếc nhìn qua lại giữa hai người bọn họ bằng ánh mắt kinh ngạc.