Gakusen Toshi Asterisk

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 11 - Chương 05: Gia tộc Toudou

Trường dạy chính của phái Toudou hiện tại nằm ở tỉnh Sendai, mặc dù khu dinh thự lại nằm ở khu vực đồi núi ở phía tây thành phố. Ayato và Kirin đi đến trước một khu phức hợp ngay đúng lúc những cánh hoa tuyết bắt đầu rơi xuống từ bầu trời phủ đầy mây mù.

Có vài tòa nhà lớn được xây dựng theo lối kiến trúc Sukiya-zukuri, và còn nhiều tòa nhà khác nhìn bề ngoài không khác gì những võ đường. Rất dễ để nhầm lẫn đây là một khu vực cung điện của một lãnh chúa thời Edo.

“ Cái này là, anh biết nói sao đây nhỉ…? Ấn tượng…?” Ayato, lên tiếng ngưỡng mộ trong khi đang đứng dưới cánh cổng chính tuy đơn giản nhưng lại rất trang nghiêm ở trên đường tiến vào khu nhà chính.

Mặc dù nhà của cậu cũng có một võ đường, và cũng nằm ở một khu đất rộng, mức độ này hoàn toàn khác – nhưng nói cho công bằng thì, thật là ngạo mạn khi so sánh hai nhà, một bên là trường phái Amagiri Shinmei hiện tại không nhận bất kì học viên nào, một bên là trường phái Toudou với hơn mười ngàn môn sinh rải rác ở khắp các chi nhánh trên toàn thế giới.

“ Không… Ngôi nhà quá lớn để có thể sống thoải mái.” Kirin xấu hổ liếc nhìn xuống đất, cô chỉ ngẩng đầu lên khi họ đi đến trước lối vào của nơi dường như là tòa nhà chính.

Cô hít một hơi thật sâu, rất sâu, sau đó mở cửa và lên tiếng. “ Con về rồi.”

“ Ah, mừng cháu đã về.” Một giọng nói hơi khàn nhưng rất trang trọng trả lời.

Liếc nhìn qua vai Kirin, Ayato thấy một người phụ nữ đang đứng ở giữa chánh điện.

“ Bà dì, cháu xin lỗi vì đã lâu không gọi điện.”

“ Cháu đi lâu thật đấy. Rikka đâu có xa lắm đâu. Cháu có thể về thăm nhà thường xuyên hơn được mà.”

Mái tóc bạc trắng của bà được buộc lại thành bó, bà thuộc kiểu phụ nữ nhỏ nhắn, Ayato mới nhìn cũng biết là bà đang mặc một bộ tsumugi kimono đắt tiền. Bà có vẻ đã lớn tuổi, với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, nhưng thế đứng của bà rất thẳng và cứng cáp, tựa như một lưỡi gươm sắc bén đã được mài dũa vậy.

“ Và cậu… Cậu chắc là Amagiri Ayato.”

“ Rất vui được gặp bà. Cháu xin lỗi vì ghé thăm mà không báo trước.”

“ Đúng thật là không báo trước, không cần bàn cãi gì về việc đó, nhưng quả thật là bọn ta đã mời cậu. Ta là Agatsuma Yoshino. Mặc dù ta chỉ là được gả vào phân gia, nhưng bây giờ ta là người đại diện cho tông gia.” Cách nói chuyện của bà khá là cộc lốc, nhưng môi bà đang cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp. “ Chỗ này nói chuyện không tiện. Vào nhà đi.”

Yoshino dẫn họ đi dọc theo một hành lang dài đến nổi Ayato không thể đếm được là căn nhà có bao nhiêu phòng nữa.

Từ vị trí lối đi, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều những khoảnh sân và khu vườn nằm xen kẽ giữa các tòa nhà, tất cả chúng đều được chăm chút rất tỉ mỉ. Việc bảo dưỡng một tòa nhà như ở gia tộc Amagiri đã cần một lượng công sức đáng kể, nhưng không thể nào một gia tộc, dù có lớn như thế nào, có thể bảo dưỡng nguyên một khu dinh thự thế này một mình. Quả thật vậy, đôi lúc cậu vẫn bắt gặp vài người đang quét dọn lối đi lát đá hay đang tỉa cây. Mỗi khi họ nhìn thấy Yoshino hay Kirin, họ đều dừng công việc lại và cúi chào đầy cung kính.

“ Đó đều là học viên ở đây. Bọn ta đang quét dọn để chuẩn bị cho dịp cuối năm.”

Có vài dãy nhà hình như là kí túc xá cho học viên nằm ở phía sau những võ đường, có lẽ là có một lượng đáng kể những học viên đang sống ngay trên khu đất này.

Tất nhiên, những học viên như vậy thường thì sẽ được giao phó cho các võ đường chi nhánh, nơi mà họ sẽ nhận được sự dạy dỗ từ những học viên cao cấp hơn, nhưng với màn trình diễn của Kirin ở Phoenix và Grysp Festa, một cơn đại hồng thủy của những người mong muốn được theo học trường phái Toudou đã đẩy họ đến giới hạn.

“ Nói thế chứ, bây giờ là cuối năm, rất nhiều học viên đã trở về với gia đình. Có trời mới biết liệu bọn ta có kịp quét dọn xong trong hôm nay hay không...”

“Ah…!” Kirin, đang bước đi bên cạnh cậu, đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt cô ngấn lệ, sự vui mừng thể hiện rõ trên gương mặt.

Trước mặt cô là một người đàn ông. Nếu Ayato đoán đúng thì ông ấy đang vào khoảng độ tứ tuần, với cơ thể cao ráo và thanh mảnh, mặc một bộ kimono bình thường, hơi rộng nhưng được thắt lại gọn gàng, và đang nở một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt.

“ Mừng con về nhà... Mặc dù có hơi kì lạ khi ta nói thế, bởi vì ta mới là người quay về nhà mà.”

“ Cha.” Không thể chờ đợi được nữa, Kirin chạy nhào tới trước, nhảy vào lòng ông ấy.

Vậy người này là Toudou Seijirou. Từ những gì mà Kirin kể, Ayato đã giả định rằng ông ấy là người rất nghiêm khắc, nhưng hình ảnh người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình và xoa đầu cô hoàn toàn khác với hình tượng mà cậu ấy đã tưởng tượng ra.

“ Bọn ta phải cảm ơn cậu và bạn của cậu. Bọn ta nợ cậu rồi.” Yoshino nói và vỗ vào lưng cậu.

Yoshino rất ít nói, nhưng tình yêu của bà dành cho Kirin và Seijirou được thể hiện qua tông giọng của bà.

“ Dạ không. Là Kirin đã tự mình làm được đấy ạ.”

“ Vậy sao? Ta rất vui khi nghe cậu nói vậy, nhưng mà... Con bé vẫn còn một chặng đường dài cần phải đi.” Yoshino phát ra một tiếng thở dài, biểu cảm và tông giọng của bà đột ngột trở nên nghiêm túc. “ Kirin! Không được làm vậy trước mặt khách.”

“ Ah... Cháu xin lỗi ạ...” Kirin đứng hình trong một phút, ánh mắt cô liên tục đảo qua đảo lại, cuối cùng cô cũng buôn cha mình ra và bước lùi lại giữ một khoảng cách đúng lễ nghĩa.

Cô bé có thể cố, nhưng cô không thể giấu được sự hớn hở đang hiện rõ trên mặt. Yoshino cũng không thể trách cô vì chuyện đó được.

Gia đình đầm ấm thật...

Ayato có thể cảm nhận được, theo đúng nghĩa đen, rằng sự ấm cúng đang tỏa ra từ người bọn họ.

Ayato và Kirin đang trang trọng ngồi trước mặt Yoshino và Seijirou trong một căn phòng rộng mười ba feet, quá rộng để Ayato có thể cảm thấy thoải mái.

“ Xin lỗi vì giới thiệu muộn. Ta là Toudou Seijirou, cha của Kirin.”

“ Amagiri Ayato ạ.”

Vẫn đang ngồi kiểu seiza, cả hai người cùng cúi chào nhau một cách lịch sự.

“ Con gái ta đã kể rất nhiều về cậu, Amagiri – san. Cảm ơn vì cậu đã quan tâm chăm sóc nó...và cả ta nữa.” Chỉ sau khi nói thế, Seijirou mới ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cậu.

“ Như cháu đã nói trong thư, bọn cháu cùng tham gia Grysp Festa là để đạt được điều ước của chính bản thân, và chiến thắng của bọn cháu là nhờ nỗ lực của mọi người ạ.” Ayato giải thích. “ Nếu bác muốn cảm ơn vì bọn cháu đã giúp Kirin đạt được điều ước của em ấy, thì bọn cháu cũng phải cảm ơn cô bé vì đã giúp bọn cháu đạt được điều ước của chính mình. Bọn cháu đã không thể làm được nếu thiếu cô bé.”

Nói trắng ra thì, Saya tham gia Grysp Festa là vì một lý do hoàn toàn khác, nhưng Ayato không cần thiết phải phức tạp hóa mọi chuyện.

“ Ta hiểu rồi... Tất nhiên, cháu nói đúng. Nhưng mà, ta vẫn muốn thể hiện sự biết ơn chân thành của mình.” Seijirou trả lời, và cúi đầu một lần nữa.

Mặc dù cảm thấy khá là kì cục, nhưng nếu cha của Kirin muốn cảm ơn cậu đến thế, Ayato cũng không nỡ cản lại làm gì.

Seijirou giữ như vậy đúng mười giây rồi ngẩng đầu lên.

“ Giờ thì,” Yoshino lên tiếng, “ hãy nói vào chuyện chính. Ta muốn nghe câu trả lời của cháu, Kirin.”

Giây phút những từ ấy được nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Bà ấy chắc chắn đang nói về yêu cầu Kirin trở về nhà và tiếp quản chức vụ gia chủ của tông gia trường phái Toudou.

Nhờ vào cuộc gặp gỡ với Masatsugu, Kirin có vẻ đã vượt qua sự do dự của mình, nhưng Ayato vẫn không biết là cô bé sẽ quyết định như thế nào.

Cậu cảm thấy tay mình lấm đầy mồ hôi trong khi ngồi đợi câu trả lời từ cô bé.

Cậu sẽ tôn trọng quyết định của cô, dù nó có như thế nào đi nữa, nhưng chắc chắn là cậu sẽ tuyệt vọng nếu Kirin quyết định không trở lại Asterisk nữa.

“ Cháu vẫn chưa sẵn sàng.” Kirin bắt đầu nói, và liếc sang Ayato. “ Cháu đã nhận ra vào ngày hôm trước rằng thật quá tự phụ khi một người còn trẻ như cháu lại băn khoăn về việc phải đi đâu cùng với kiếm thuật của mình. Đó là một hành trình không hồi kết, và cháu chỉ mới bắt đầu thôi. Vậy nên cháu nghĩ là mình chưa thể hướng dẫn cho người khác được, cháu muốn quay lại Asterisk và học hỏi thêm nữa.”

Nghe vậy, Ayato cảm thấy một sự nhẹ nhõm quét qua cơ thể mình.

Ít nhất thì, bản thân Kirin muốn quay lại Asterisk.

“ Hmm, ta không biết phải nói sao nữa...” Yoshino lên tiếng. “ Ta nghĩ rằng mọi người đều nhất trí rằng cháu là người sử dụng trường phái Toudou giỏi nhất rồi. Thậm chí ngay cả ta và Seijirou cũng không thể thuần thục được Renzuru giống như cháu... Không, nghĩ lại thì, không có một người nào có thể tiềm cận được khả năng của người sáng lập giống như cháu cả. Không ai phù hợp với vai trò này hơn cháu.”

Kirin chỉ lắc đầu. “ Có thể cháu là một người học rất nhanh, nhưng chỉ có thế mà thôi.”

“... Cháu đang nói rằng mọi nỗ lực cháu bỏ vào việc luyện kiếm thuật đều là vô nghĩa ư?” Yoshino, với một nụ cười có vẻ gượng gạo trên mặt, nhìn thẳng vào cô bé.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén ấy, giọng của Kirin trở nên lí nhí. “ Cháu nghĩ cá tính của một người được thể hiện qua cách họ vung kiếm. Một người hướng dẫn phải sẵn sàng cho điều đó. Thậm chí nếu kĩ thuật của cháu có tốt như bà nói đi nữa, nó chỉ là sức mạnh đơn thuần mà thôi... Không phải là cháu khiêm tốn, nhưng đó không phải là cốt lõi của con đường của kiếm thuật.”

“ Oh? Vậy cái gì mới phải?”

“ Là lòng tin... Được hỗ trợ bằng kinh nghiệm.”

“ Là lòng tin sao?” Yoshino nhỏ giọng lẩm nhẩm lại những từ đó.

“ Bằng cách liên tục đối mặt với thanh kiếm của bản thân, liên tục mài dũa cái tôi của bản thân.” Kirin trả lời một cách quyết đoán.

“ Ta hiểu rồi. Vậy nên cháu mới quay lại Rikka nhỉ?”

Lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện, bóng tối nghi ngờ bao trùm lấy Kirin, cô bé cúi đầu xuống. “... Nói thật thì, cháu cũng không biết. Có rất nhiều thứ mà một người có thể tự mình học được, nhưng mà...” Cô ngừng lại, im lặng trong một hồi lâu, thật lâu, sau đó tiếp tục nói. “ Nhưng mà, như cháu hiện giờ... Cháu chỉ có thể tiến bộ được nhiều như vậy là nhờ được chiến đấu bên cạnh bạn bè của mình. Cháu muốn được tiếp tục như thế thêm một lúc nữa.” Chỉ đến lúc này, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Yoshino. “ Nếu con đường của kiếm thuật là hành trình không hồi kết, thì dù cho có mất một lúc lâu nữa cháu quay trở lại đây, nó cũng không gây ra sự khác biệt gì về lâu dài cả.”

“…”

Yoshino im lặng nhìn Kirin trong một khoảng thời gian gần như là đằng đẵng, rồi bà phát ra một tiếng thở dài, nét mặt bà cũng giãn ra. “ Về lâu dài à... Ta đã ở cái tuổi mà không còn có thể trông cậy vào việc cơ hội cuối cùng của mình chờ đợi cho đến lúc mình sẵn sàng nữa rồi.”

“ Bà dì!”

Tuy nhiên, Yoshino chỉ nhìn đứa cháu đang bối rối của mình một cách hiền từ, và có vẻ như bà đang cố kiềm nén một tràng cười. “ Đừng lo lắng về chuyện đó. Nhưng nếu cháu đã suy nghĩ thấu đáo, vậy thì cháu cũng không cần phải nghe lời khuyên từ người khác nữa.”

“—! N – nhưng —”

“ Mà, ta cho là chúng ta có thể cố thu xếp mọi thứ. Đúng không nào, Seijirou?”

“ Vâng ạ.” Seijirou có vẻ như cũng đang cố nhịn cười.

“ Nhưng nếu mọi chuyện đã như vậy, ta nghĩ là phải mất một thời gian nữa ta mới được phép chết nhỉ?” Yoshino mệt mỏi xoa bóp vai của mình và nở một nụ cười vui vẻ với Kirin.

“ Cháu cám ơn, thưa bà dì!”

***

Đối với Julis, khu vực tái thiết không phải là nơi tràn đầy kỉ niệm.

Dù có là sự kiện với Silas, hay cuộc hội ngộ với Orphelia, khu vực này của thành phố chỉ toàn mang đến rắc rối cho cô.

Julis sẽ thích thú hơn khi không bao giờ còn phải dính dáng gì đến nó nữa. Vậy mà, ngay bây giờ, cô lại một lần nữa đặt chân đến đây.

“... Chính xác thì anh đang dẫn tôi đi đâu vậy, Lester?” Julis cẩn thận dò hỏi.

Mặt trời đã lặn, và chung quanh họ đang là màn đêm dày đặt.

Không hề có đèn đường ở khu vực tái thiết, nguồn sáng duy nhất của họ là cây đuốc mà Lester đang cầm ngay trước mặt và những ngọn lửa được Julis triệu hồi bằng năng lực của mình.

“ Cô muốn biết tôi đã làm gì suốt một tháng qua, đúng chứ? Vậy thì im lặng đi. Tôi không được nói cho cô biết, vậy nên tôi sẽ chỉ cho cô.”

Đây là một cơ hội hoàn hảo để đặt bẫy, Julis nghĩ đoạn, nhưng ít nhất là với Lester, anh ta sẽ không hèn hạ đến mức giở trò hạ lưu như vậy.

Cơn gió mùa đông cắt vào da thịt và không khí đầy bụi bặm của khu vực tái thiết có vẻ như đang cố thôi thúc cô quay lại và rời khỏi đây, nhưng cô không thể để chúng cản đường mình cho đến khi nào biết được làm sao Lester có thể tiến bộ vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Lester đến trước một tòa nhà bỏ hoang ở cuối đường, có vẻ cũng không khác mấy những tòa nhà mà họ đã đi qua trước đó.

“ Ở đây.” Lester nói cộc lốc.

Lester tiến vào cửa chính, ánh trăng soi xuống từ trần nhà vỡ nát trên đầu y, đoạn anh ta lấy ra một thứ từ trong túi áo.

“ Cái gì thế?” Julis hỏi.

“ Vé vào cửa của tôi.” Anh trả lời bằng một nụ cười gan góc trong khi đưa nó cho cô ấy xem.

Đó là một cái ấn, được thiết kế một cách khéo léo mặc dù chỉ nhỏ bằng cái nắm tay, trên đó được vẽ những đường màu xanh sặc sỡ theo một hình có vẻ như là chim bói cá.

Cái ấn bắt đầu phát sáng nhè nhẹ, rồi đột nhiên...

“Huh?!”

Những đường vẽ bằng ánh sáng soi rọi khắp không gian xung quanh, tự sắp xếp lại như một bức tranh giải đố. Khi Julis lấy lại nhận thức, cô bé thấy mình đang ở giữa một cái sảnh rất rộng.

“ Cái quái...?”

Dù cô có nhìn hướng nào đi chăng nữa cũng không có lấy một bức tường nào, chỉ có phần sàn bằng gỗ trải dài vô tận. Không gian được thắp sáng bằng những ngọn đèn đang trôi nổi trông tựa như những ngọn nến, nhưng chúng lại không phải nến thật.

Đó là một không gian rộng mênh mông và rất yên tĩnh.

“Oh-ho! Ta thấy là lần này ngươi có dẫn theo bạn nhỉ, Lester?”

Julis liếc ngang liếc dọc khi nghe thấy một giọng nói ngây thơ của trẻ con vang vọng khắp căn phòng.

Đứng ngay phía sau cô là một cô gái trẻ, tóc được buộc thành búi hình con bướm.

“ Mặc Khải...?”

Cô gái đó chính là đấu sĩ hạng nhất của Học viện Jie Long Đệ Thất và cũng là chủ tịch hội học sinh, Fan Xinglou.

Julis nhận ra cô ấy ngay lập tức nhờ vào lần gặp mặt tại trận bán kết Grysp Festa, nhưng lại chưa bao giờ trò chuyện trực tiếp với cô.

“ Xin chào mừng, Glühen Rose… Mặc dù ta nghĩ là đã bảo ngươi không được cho kẻ khác biết về nơi này rồi mà.” Nói đoạn, cô quay sang Lester với một ánh nhìn nguy hiểm.

“ Hmph, ta không có nói cho cô ấy biết. Là cô ta tự đi theo đấy chứ.” Lester bắt đầu chống chế, ngay lúc đó...

“Gah?!”

Xinglou dùng một chưởng thổi văng anh ta qua đầu kia của căn phòng.

Lester bay trong không trung y như một con búp bê, đập mạnh xuống sàn thậm chí ngay trước khi anh kịp gồng mình để chống chịu va chạm.

“ Lần này ta tha cho ngươi, nhưng đó là một bài học đấy. Sẽ không có lần thứ hai đâu.”

“Nngh…! Sao cô…!” Lester cố nặng ra từng chữ, sau đó anh mất ý thức và đổ gục sấp mặt xuống sàn.

“ Thật là khó chịu.” Xinglou nói và quay sang Julis. “ Ta đoán là hắn đã mất kiên nhẫn và đến thách đấu với cô đúng không? Ta đã bảo là phải mất sáu tháng nữa hắn mới bắt kịp cô được, vậy mà...”

“... Đúng như tôi nghĩ. Là cô đã chống lưng cho anh ta.”

Fan Xinglou cũng rất nổi tiếng tại Seidoukan. Mọi người đều biết rằng cả mười một thành viên thuộc Page One của Jie Long đều được tập luyện dưới sự chỉ dẫn của cô.

Hơn nữa, nếu cách huấn luyện của cô ấy giống như những gì Julis vừa chứng kiến, vậy thì sẽ giải thích được việc tâm lý của Lester cũng có sự phát triển.

“ Đúng đấy, mặc dù hắn không phải đồ đệ của ta. Ta chỉ đơn giản là giúp hắn bộc lộ tiềm năng của mình thôi.”

“ Nhưng tại sao hạng nhất của Jie Long lại muốn huấn luyện cho một người thuộc Page One của Seidoukan?” Julis cẩn thận hỏi.

Dù cho cô có nhìn nhận như thế nào, chuyện này cũng quá vô lý, nhưng ắt hẳn có một lý do đằng sau việc này.

“ Oh-ho-ho, không phải chỉ Seidoukan thôi đâu.” Xinglou trả lời một cách hờ hững, như thể việc này không có dính dáng gì đến cô vậy.

“Huh…?”

Xinglou vẫy tay một cái, vài bức ảnh cỡ lớn nổi lên trước mặt họ.

Chúng nhìn khá giống những cửa sổ màn hình, nhưng Xinglou không hề mang theo thiết bị gì để bật chúng lên, cũng như không hề có máy chiếu được lắp đặt bên trong phòng.

Nhưng thứ còn quan trọng hơn công nghệ hay xảo thuật mà Xinglou vừa mới biểu diễn là những gương mặt mà cô nhìn thấy trên những bức ảnh đó.

“ Irene Urzaiz. Và cả cô em gái nữa...”

Một trong những bức ảnh đang chiếu hình của cặp chị em mà Julis và Ayato đã đụng độ tại Phoenix Festa. Cô không thể nào ngờ rằng họ lại trở thành đồ chơi của Xinglou.

“ Cô em gái chỉ là hàng miễn phí được tặng kèm cùng với cô chị thôi. Tình cờ thay, đây không phải hình ảnh được ghi lại. Chúng đang được chiếu trực tiếp đấy.”

“ Cái quái? Làm sao cô...?”

Xinglou chỉ đáp lại câu hỏi đó của Julis bằng một nụ cười.

Julis quay lại nhìn những bức ảnh, tất cả chúng đều hiển thị những học sinh mà cô chắc chắn rằng sẽ rất mong muốn được đấu với Xinglou.

“ Đó là Overliezel và Kennin Fubatsu từ Queenvale... Có cả Ningirsu của Allekant... Rồi còn có Perceforêt từ Gallardworth nữa...”

Nói cách khác, nơi đây tụ hội đủ những học sinh được chọn từ cả sáu trường tại Asterisk.

“ Đừng nói là cô đang hướng dẫn họ tập luyện đấy nhé?”

“ Ta không có quăng cho họ con cá, nếu ý cô là như vậy. Ta đã để mắt đến họ được một thời gian rồi, bao gồm cả Lester. Ta đã không định bắt đầu nghiêm túc cho đến thời điểm sau năm mới, nhưng rồi ta lại không thể kiểm soát được bản thân mình. Khi bọn ta bắt đầu thật sự, bọn ta sẽ có gấp ba lần số người đang hiện diện ở nơi đây...sẽ vào khoảng 20 người.” Xinglou ưỡn ngực tự hào và nở một nụ cười ở trên môi. “ Ta mong muốn những chiến binh mạnh mẽ - đủ mạnh để khiến máu của ta sôi sục trong sự hưng phấn.”

“... Để rồi cô có thể chiến đấu với họ à?”

Tính cách cuồng chiến của Fan Xinglou đã trở thành một huyền thoại rồi.

“ Đúng vậy.” Xinglou gật đầu.

“ Ra là vậy. Nhưng nếu vậy thì...nói thế này có hơi thất lễ, nhưng hình như trong số họ không có ai là chiến binh ưu tú cả.”

Những gương mặt được chiếu trước mặt họ đều là những học sinh có thứ hạng cao. Năng lực của họ là không phải bàn cãi, ít nhất là về mặt đó, nhưng đồng thời cũng không có ai thật sự nổi bật cả, không có ai giống được như Orphelia Landlufen, Wu Xiaohui, hay thậm chí là Ayato hay Kirin.

“ Đúng thế.” Xinglou nghiêng về phía trước, mắt cô hiện rõ vẻ thích thú trước khả năng quan sát của Julis. Trong quá khứ, ta chỉ quan tâm đến những tài năng thực sự xuất chúng... Nhưng rồi ta nhận ra rằng những người có tài năng ít nổi bật hơn mới là những người có khả năng vượt qua được bức tường mà ta mong muốn. Tất cả những người được ta chọn ở đây đều có tiềm năng như thế... Ôi trời! Thậm chí dù đã đến cái tuổi này, ta vẫn còn nhiều thứ phải học quá.”

“ Vượt qua được bức tường...” Julis lặp lại những từ đó.

Nếu việc đó là có thể, vậy thì...

“ Tất nhiên, ta cũng muốn tạo ra được một thứ gần giống như Amagiri Ayato, nhưng việc đó không dễ dàng gì với những nguyên liệu như thế này. Cần rất nhiều công sức để tôi luyện những người này, và thời gian không đứng về phía Jie Long.” Xinglou thở ra một tiếng thất vọng. “ Ta không nghĩ là những trường khác, hay Tổ chức Doanh nghiệp Tích hợp sẽ nhắm mắt làm ngơ những nỗ lực của ta. Ta không phiền gì chuyện đó, nhưng ai biết được họ sẽ làm gì với Rikka chứ? Ta rất thích thành phố này.”

“... Mặc Khải!”

“ Vâng?”

Julis đã đi đến quyết định. “ Cô có thể hướng dẫn cho tôi được không? Giống như những người khác ấy?”

“ Oh...” Mắt của Xinglou nheo lại trong sự hứng thú.

Dù có thế nào đi nữa, Julis vẫn quyết tâm đánh bại Orphelia. Vì việc đó, cô sẵn lòng làm tất cả mọi thứ.

Nếu Xinglou có thể giúp cô – nếu việc đó có thể giúp cô vượt qua được bức tường đang níu chân cô lại, vậy thì cô sẵn sàng dâng mình cho cô ta.

Vậy mà...

“ Ta e là không được.”

“ Cái gì?” Julis hỏi dồn. “ Tại sao chứ? Cô cho rằng tôi không đủ tốt à?”

Tuy nhiên, Xinglou chỉ trưng ra một ánh mắt tiếc nuối. “ Là ngược lại cơ, ta rất đề cao cô. Thực tế thì, ta có thể nuốt chửng cô ngay lúc này. Cho phép ta dùng một kiểu ví von mà ta ưa thích. Cô giống như một tập hợp của những viên đá quý. Chất lượng của chúng lại cực kỳ cao. Kể cả bây giờ, những người đối đầu được với cô chỉ có thể là những người đã vượt qua được bức tường mà thôi.”

“ Vậy tại sao...?”

“ Nhưng cô đã tối đa hoá tiềm năng của mình rồi. Nếu cô là một viên đá quý, thì nó đã được mài dũa đến mức sáng bóng. Không còn việc gì để ta làm nữa cả.”

“ Cái...?”

Bản thân Julis cũng đã nhận ra được một thời gian rồi.

Dù cho cô có nỗ lực tập luyện thế nào đi nữa, cô cũng không thể đạt đến trình độ như Ayato hay Kirin được. Cô nghĩ là mình đã hiểu rõ chuyện đó, nhưng khi nghe tận tai thì quả là rất sốc.

“... Hiểu rồi. Vậy là có một bức tường mà tôi không thể vượt qua à?”

“ Đáng tiếc là...”

“ Nhưng tôi không thể bỏ cuộc!” Julis nói và nhắm tịt mắt lại, cố trấn an bản thân mình.

Hiện thực rất tàn nhẫn. Nếu cô không thể đạt được thứ mình muốn bằng cách thông thường vậy thì cô chỉ cần thử những cách quyết liệt hơn.

Theo cách nào đó, việc Xinglou từ chối chỉ làm tăng thêm quyết tâm của Julis.

Cứ như hiện tại, cô sẽ không thể thắng được Lindvolus...hay cứu được Orphelia.

“ Nhân danh Hoa Sen Đỏ kiên định, tôi, Julis-Alexia von Riessfeld, thách thức cô, Fan Xinglou, một trận đấu.” Julis nói và đặt tay lên huy hiệu trường.

Miệng Xinglou há to ra vì vui sướng, ánh mắt cô lấp lánh bởi sự tò mò. “ Oh-ho! Cô làm ta ngạc nhiên đấy. Nhưng cô chắc là mình không hoá điên rồi chứ?”

“ Cứ tung hết sức mạnh của cô ra. Rồi sau đó cô có thể hỏi tôi lại lần nữa.”

Không đời nào cô có thể thắng được Xinglou. Cô đã biết vậy ngay từ ban đầu. Julis có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đang tỏa ra từ cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.

“ Được thôi. Ta không nghĩ là nên làm cô thất vọng nhỉ?” Xinglou nói và đặt tay lên huy hiệu trường của mình để chấp nhận thách đấu.

“... Hãy để tôi hỏi một câu trước.” Julis nói, giơ ngón tay lên cản ngay trước khi giọng nói robot thông báo trận đấu bắt đầu.

“ Và cô muốn hỏi cái gì?”

“ Nếu cô phải đấu với Orphelia, ai sẽ thắng?”

Trước câu hỏi này, Xinglou khoanh tay lại, trầm ngâm suy nghĩ. “ Um, khó đấy... Cô gái đó đang mạnh lên từng ngày... Nếu bọn ta chiến đấu bây giờ, người thắng sẽ là ta. Nhưng nếu chờ đến Festa thì, ai biết được.”

“ Hiểu rồi... Vậy là đủ.” Julis gật đầu, sau đó kích hoạt Rect Lux của mình và triển khai các đơn vị ra xung quanh. “ Tôi sẽ thay đổi phong cách chiến đấu dựa theo những gì cô đã nói, Mặc Khải... Tôi biết con người của cô, tôi sẽ sống sót.”

“ Oh? Ta e là mình không biết cô đang nói về cái gì nữa. Nhưng nếu cô đã sẵn sàng rồi, vậy bắt đầu thôi.”

Ngay khi Xinglou, với hai chữ “hưng phấn” được viết chình ình trên mặt, nói xong một khí chất áp đảo mãnh liệt bắt đầu toả ra từ người cô – mạnh đến nỗi khiến Julis nghĩ rằng, chỉ cần mình mất tập trung, áp lực không thôi cũng đủ khiến cô bất tỉnh.

Đây chính là kiểu đối thủ mà, dưới những điều kiện thông thường, cô sẽ không hề có bất cứ một cơ hội chống trả nào.

Chính vì vậy mà Julis phải thách thức cô ta. Cô phải thử.

Cô biết mình cần phải làm gì, ít nhất là trong lý thuyết. Cô chỉ phải áp dụng chúng vào thực tế.

Julis vận hết sự tập trung của mình để khởi tạo một hình ảnh trong tâm trí, prana của cô tăng dần trong khi cô lẩm nhẩm niệm chú. “ Nở bung đi – Nữ hoàng bóng đêm.”

***

Lester tỉnh dậy bởi cảm giác nóng rẫy trên da mình, chỉ để thấy sàn nhà xung quanh anh đã hoàn toàn cháy rụi.

“ C – cái quái...?” Lester nhảy bật dậy, may mắn thay, anh đã tránh được mà không hề hấn gì.

Anh liếc nhìn xung quanh phần đất đã bị lộ ra và nhìn thấy Xinglou, với đồng phục đã bị cháy xém, cùng với Julis đang thở hổn hển, quỵ gối xuống đất.

Dưới chân cô là tấm huy hiệu Hoa Sen Đỏ đã bị phá hủy.

“…Gwa-ha-ha-ha!” Xinglou bật cười lớn, liên tục và giòn giã, một cách không thể nào chân thật hơn. “ Thật không thể tưởng tượng được! Đã biết bao thế kỷ trôi qua kể từ lần cuối ta gặp một kẻ điên giống như cô ấy nhỉ?” Xinglou đặt tay lên môi mình. “ Cô có biết là vừa rồi chỉ cần cô phạm một sai lầm nhỏ thôi là cô đã mất mạng rồi không?”

“Haah… Haah…” Julis, trái lại, bộ đồng phục bị cháy rụi đã làm lộ ra những tấm bùa phòng ngự bám chặt khắp người cô, nở một nụ cười ngoan cường. “ Tôi biết chứ... Nhưng sức mạnh của một Strega nằm ở ý chí và khả năng tưởng tượng ra sự vật... Tôi sẽ không mắc sai lầm đâu.”

“ Oh? Sao cô dám quả quyết như thế?”

“ Bởi vì tôi sẽ không chết cho đến khi nào cứu được Orphelia.” Julis tuyên bố.

Những lá bùa, năng lượng của chúng, dần dần cháy rụi đi thành những luồng sáng.

Một vài lá bùa khác xuất hiện trên tay Xinglou, sau đó chúng bay đến và tự dính vào người Julis.

“ Hmm... Nói thì dễ lắm. Cô khiến ta hứng thú đấy, Glühen Rose.” Xinglou chạm tay lên cằm Julis, ngẩng đầu cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô. “ Cô hãy quên chuyện mà ta nói lúc nãy đi. Bởi vì ta muốn chứng kiến cô sẽ đi được đến đâu.”

“ Vậy thì...”

“ Tuy nhiên,” Xinglou đưa tay ra, như thể đang muốn kiềm chế sự vui mừng trong đôi mắt của Julis. “ Có một vài điều kiện nếu cô muốn ta hướng dẫn tập luyện. Thứ nhất, ta sẽ không ban cho cô sức mạnh hay kĩ thuật. Cô sẽ phải tự mình trải nghiệm thông qua chiến đấu, để có thể tự mình tìm thấy chúng.”

“ Đã hiểu...” Julis ngoan ngoãn gật đầu.

“ Suy xét đến gánh nặng đặt lên cơ thể cô, cánh cửa dẫn đến đây sẽ chỉ mở ra một lần một tuần. Cổng vào mỗi lần sẽ mỗi khác. Giao kèo này chỉ có hiệu lực đến khi Lindvolus bắt đầu. Đó chính là mục tiêu mà đa số những người được ta mời đến đây đều nhắm đến. Và như ta đã nói ban nãy với Lester, cô không được hé môi về việc này với bất kỳ ai khác.”

Julis gật đầu thêm lần nữa.

“ Và cuối cùng... Sau khi kết thúc, cô sẽ phải đấu với ta bằng tất cả sức mạnh.”

Julis giật mình trước điều kiện cuối cùng này.

“ Không cần lo lắng, ta không phải ác quỷ. Ta sẽ chờ đến khi giải đấu kết thúc.” Xinglou nói và mỉm cười.

“Đồng ý,” Julis trả lời không một chút do dự, “Tôi chấp nhận điều kiện của cô.”

“ Rất tốt! Vậy thì chào mừng cô đến với trường dạy kèm riêng của ta, trường Lương Sơn!”

Ý nói