Tôi tự gọi bản thân là một học sinh trung học bình thường, nhưng có một thứ tôi ghê sợ nhất trong cuộc sống học đường.
—Giờ giải lao.
Các bạn có thể nghĩ tôi là kẻ cô đơn khi tôi nói như vậy, nhưng nó không phải là như vậy.
Thực ra, hiện tại tôi thuộc nhóm hướng ngoại trong lớp đó nha.
Nếu thế bạn sẽ nghĩ tôi là tâm điểm của những trò đùa hay làm chân sai vặt cho ai đó, nhưng cũng không phải vậy.
Tất nhiên tôi không phải là thành viên trung tâm của nhóm xuất sắc đó. Tôi còn khuya mới với tới cái vị trí đó. Trong ánh mắt của mọi người, ngoại hình của tôi không có cửa so sánh với họ, và nói đùa ra, hầu hết sẽ nghĩ tôi là kẻ hướng nội.
Nếu có một từ miêu tả bản thân tôi, nó sẽ là "tàng hình".
"Có gì đó không đúng lắm…"
Bên cạnh tôi, Hirasawa Reo càu nhàu với tông giọng mạnh.
Cậu ấy có tóc màu nâu sáng tự nhiên và những chi tiết sắc sảo, ưa nhìn, và cậu ấy cao, chân dài-một hình mẫu hoàn hảo cho cụm từ "anh chàng đẹp trai và hấp dẫn".
Ngồi gọn gàng trên bàn tôi, Reo được cho là một trong số những chàng trai nổi tiếng nhất lớp tôi, nếu không muốn nói là cả trường.
Không chỉ là ngoại hình. Cậu ta giỏi ở cả thể thao lẫn học tập, khiến cho một kẻ trung bình như tôi cảm thấy ghen tị.
"Sao thế, Reo?"
Reo, người được coi là trung tâm của lớp học, đang được các bạn nam thân thiết khác.
Có Satou từ câu lạc bộ bóng đá, Suzuki từ câu lạc bộ tennis và Tanaka từ câu lạc bộ bóng chày.
Những tên xung quanh cậu ấy đều có "hào quang rực rỡ" và đã tiếp xúc nhiều với con gái từ tiểu học.
"Có cảm giác như tớ muốn làm gì đó mà chẳng nhớ nổi nó là gì. Tớ sắp nhớ được nó rồi"
"Tớ từng trải qua điều đó rồi"
"Gần đây tớ cũng bị vậy"
Mỗi khi Reo lên tiếng thì những người khác hăng hái tham gia vào cuộc trò chuyện ngay và luôn. Đây là điều thường thấy ở các cuộc trò chuyện trong nhóm.
Khi mà những lời nói được trao đổi xung quanh tôi, ánh mắt của mọi người dõi theo người nói. Và khi những lời trao đổi đó cứ diễn ra, ánh mắt của mọi người dĩ nhiên sẽ dõi theo người nói rồi. Và khi những điều đó tiếp tục, sẽ thật bất thường nếu giọng của một cô gái chen ngang vào.
"Này, này, Reo ơi!"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một cô gái. Những nữ sinh "đến chơi" với nhóm này đã là điều thường thấy.
Lần này là một nhóm những gyaru ưa nhìn đang "liếc mắt đưa tình" về phía Reo.
"Chúng tớ đã đến xem trận đấu của đội bóng rổ hôm qua đó!"
“Hmm? Tớ hiểu rồi”
“Nó tuyệt lắm đó. Reo, pha buzzer-beater cậu tạo ra thật sự ngầu lắm đó”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nó thật sự rất khó tin! Cậu tuyệt lắm, Reo!”
“Cảm ơn”
Reo phản hồi với vẻ không thay đổi.
Là một chủ công của đội bóng rổ, cậu ấy đã có màn trình diễn kinh điển trong trận đấu tập hôm qua, thu hút được sự ngưỡng mộ của đám con gái tới xem.
Thực tế thì số lượng những cô gái “trồng cây si” Leo có khi đủ làm một fanclub cũng nên.
Mấy nàng gyaru trong lớp có vẻ rất mê và thường hay tiếp cận cậu ấy.
“Hôm nay đi chơi nhé! Hay chúng ta đi karaoke được không?”
“Có rất nhiều cô gái muốn được đi chơi với Leo đó”
Các gyaru liên tục “tấn công” với những lời ngon ngọt nhưng đầy sự thu hút.
Nếu là tôi thì tôi có lẽ sẽ xấu hổ lắm nếu được mấy cô gái xinh đẹp và sành điệu nhắm tới. Nhưng Reo lại chỉ ngáp một cái, tỏ ra không hề quan tâm tới mấy lời vừa rồi.
“Xin lỗi nhưng tớ bận phải hoạt động câu lạc bộ mất rồi. Có lẽ lần khác nhé”
“Awww, cậu lúc nào cũng từ chối tụi tớ. Thế còn chúng tớ mời Alisa đi cùng thì sao?”
Khoảnh khắc cái tên đó được xướng lên, tất cả những tên con trai trừ Reo xì xầm bàn tán.
“Cô ấy cũng đến ư?”
“Thật sự…tớ cũng muốn đi cùng nữa”
“Này, đừng có mà mang tên tớ ra mà chưa được cho phép”
Giọng của một người con gái khác vang lên trong khi có vẻ đang tức giận. Cô ấy đến chỗ đám con trai với ánh nhìn khinh bỉ.
Chà, đơn giản cô ấy là cô gái nổi tiếng nhất trường mà lại.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng nếu Alisa cũng đến, có lẽ Leo cũng sẽ…”
Đám con trai (trừ Reo) nhìn cô ấy với sự ngưỡng mộ.
“Nếu chỉ là hội con gái thì không sao nhưng tớ từ chối đi cùng đám con trai”
Cô nàng xinh đẹp từ chối thẳng lời mời của mấy cô gyaru.
Chà, tôi chưa từng thấy cô ấy đi chơi với con trai bao giờ.
Tên cô ấy là Asahina Alisa.
Với mái tóc vàng hoe ánh bạch kim và đôi mắt màu ngọc lục bảo tỏa sáng từ xa, tạo hình của cô ấy hoàn hảo đến mức có thể đánh bại mọi idol có mặt trên TV.
Làn da trắng không tỳ vết và dáng chuẩn người mẫu được nổi bật bởi những đường cong ở đúng chỗ cần cong. Nụ cười của cô ấy dễ thương quá mức bình thường.
Hơn nữa, cô ấy đến từ gia đình danh giá đang sở hữu một công ty lớn. Cô ấy có thiên phú về thể thao, vượt trội ở mọi thứ cô ấy làm, và dĩ nhiên là thành tích học tập cũng là đứng đầu khối.
Alisa hoàn hảo đến mức quá đáng. Đó là lý do tại sao hơn nửa số học sinh nam trong trường “trồng cây si” cô ấy. Tôi nhớ ra ba tên này cũng nằm trong số đó.
“Asahina này, tuần sau có trận bóng đá. Sẽ thật tuyệt vời nếu cậu có thể, cậu biết đấy, đến và xem chúng tớ!”
“Xin lỗi, nhưng tớ từ chối. Tớ bận rồi”
Dù cố gắng đến đâu nhưng đám con trai dường như tàng hình trước mắt cô ấy và bị từ chối đầy phũ phàng. Thật đáng tiếc.
“Geez, Alisa”
Bên cạnh Asahina-san, cô gái nhỏ con Ootsuki-san nhẹ nhàng trách móc cô ấy.
Nhóm con gái xoay quanh Asahina Alisa.
Bên con trai là Leo. Bên con gái là Alisa.
Rất dễ hiểu để nói rằng hai người này có sức ảnh hưởng lớn nhất trong lớp.
Các nhân vật trung tâm luôn là những người có ngoại hình ưa nhìn và lời nói có trọng lượng. Họ có thể không cần kể những câu chuyện thú vị, nhưng sự thu hút trong những lời nói của họ thật sự khác biệt.
Khi Reo lên tiếng, nó trở thành chủ đề của cuộc trò chuyện. Và khi Asahina-san cất tiếng, nó sẽ trở thành quan điểm của toàn bộ các học sinh nữ.
Tôi nghĩ nó là do sự uy tín của họ. Chắc chắn rằng những điều diễn ra ở lớp này-thậm chí là cả khối-tập trung xung quanh họ.
"Nghe này, Alisa. Reo thật sự tuyệt lắm đó!"
Matoba-san, người cũng thuộc “Hội crush Leo”, cất giọng một cách hơi quá khích.
“Hôm qua ở trận bóng rổ ấy nhé, đội chúng ta cướp được bóng với chỉ còn 10 giây và 1 điểm kém hơn. Rồi Reo phá vòng vây, đón đường chuyền ở những giây cuối, và ghi điểm! Cậu ấy đã đưa đội lật kèo ngay trước khi trận đấu kết thúc! Nó được gọi là gì ấy nhỉ?”
“Là 1 cú buzzer-beater”
“Đúng rồi, chính nó”
Matoba-san gật đầu lia lịa trước lời nhắc khéo của Suzuki. Đúng là Reo đã để lại ấn tượng lớn trong trận đấu hôm qua.
“Cậu ấy ngầu thật đó! Tớ lại đổ thêm cậu ấy nữa rồi… đúng không?”
Matoba bám lấy cánh tay Reo, ép ngực mình vào cậu ấy như một cách tiếp cận chủ động.
Một điều thường thấy từ một mẫu nhân vật gal tỏa nắng khi tiếp cận kiểu như vậy với người con trai cô ấy thích.
“Không có gì to tát đâu”
Reo lắc đầu với ánh nhìn khó chịu.
“Tớ cũng nghĩ nó rất tuyệt đó. Tớ không biết làm gì ngoài hét lên mà”
Miyoshi-san tham gia khen Reo cùng với Matoba-san. Hai cô nàng gal năng động liên tục “tấn công” Reo với những lời khen, nhưng cảm xúc của cậu ấy vẫn không thay đổi.
“Ryouma là người cướp được bóng và sắp xếp pha đó”
“Đừng khiêm tốn thế chứ! Reo, cậu tuyệt lắm đó”
“Chủ công của đội bóng rổ đó!”
Mấy tên con trai xung quanh khen ngợi Reo, người vẫn không phản ứng với sự tiếp cận của những cô gái. Sự ngưỡng mộ dẫn tới việc những lời nói về sự tuyệt vời của Leo được lan truyền.
Đó là Reo của các bạn đấy. Cụm từ “Đúng như dự đoán về Reo” là thứ tôi đã nghe nhiều thời gian qua.
“Wow, rất ấn tượng nếu cậu giành chiến trắng với cách xử lý như vậy”
“Tớ cũng nghĩ vậy đó”
Đến cả Asahina-san và Ootsuki-san cũng giành lời khen chân thành về tình huống ấy. Nếu là những người con trai khác thì họ sẽ vui sướng lắm.
Như cách nó nên diễn ra, mọi người đều dành lời khen khi một người nổi tiếng toả sáng. Những điều ấy chắc chắn không phải điều gì quá to tát nếu là tôi.
Bởi vì đó là người có uy tín như Hirasawa Reo nên cậu ấy sẽ thường nhận được những lời khen như vậy. Nhưng Reo có vẻ không quan tâm về chúng… hoặc tôi đã nghĩ thế.
“V—vậy sao? Cảm ơn nhé”
Hiếm khi thấy Reo tỏ ra ngại ngùng vì những lời nói của một người con gái đó. Tôi chưa từng thấy Reo lay chuyển một ly nào trước hàng tá lời khen của con gái, nhưng có lẽ Leo cũng sẽ ngại khi được người như Asahina-san dành lời tán dương.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục diễn ra xoay quanh Reo và Asahina-san.
Bây giờ thì bạn có thể để ý nhưng mặc dù là một phần của nhóm đẳng cấp cao này, tôi chưa hề nói một câu nào. Tất nhiên là bởi vì tôi chỉ là nhân vật nền mà thôi.
Thật là lạ nếu tôi thuộc nhóm này. Tôi rất ghét giờ giải lao. Nhưng thoát khỏi nó thì không dễ dàng đến thế.
“Ồ, tớ nhớ ra rồi”
Bỗng dưng, Reo cất tiếng và đập vào bàn tôi.
“Ryoma, cậu mới bảo là mới mua tập mới nhất của bộ truyện tớ mượn hôm bữa, đúng không? Cho tớ đọc nó tối nay nhé”
“Hả?”
“Tớ rất muốn đọc nó, nhưng lại quên mất. Nó cứ ẩn hiện trong dòng suy nghĩ của tớ. May mà cuối cùng cũng nhớ ra”
Bất ngờ bởi sự thay đổi chủ đề đột ngột, mọi người nhìn Reo và tôi với thái độ ngạc nhiên.
Đây không phải cách tôi muốn thu hút sự chú ý một chút nào.
Suzuki cất giọng với sự bối rối.
“Reo và Kogure… thật sự thân thiết nhỉ?”
“Đúng rồi”
Leo trả lời.
“Bởi vì Ryoma và tớ là bạn thuở nhỏ mà lại”
Tôi, Kogure Ryoma, là thành viên của nhóm nổi bật này cũng chỉ vì là bạn thuở nhỏ và bạn thân nhất của Hirasawa Leo.
Tôi chưa từng muốn là một phần của nhóm này từ đầu. Tất cả những điều tôi muốn là tận hưởng giờ nghỉ một cách bình thường.
Dù vậy, Reo luôn đến chỗ tôi mỗi khi giờ nghỉ đến, theo sau là một đám con trai và sau đó là con gái thích Reo, và trước khi tôi nhận ra, một nhóm được tạo ra xung quanh tôi.
Ai đó làm gì đó với bầu không khí kỳ lạ xung quanh chỗ tôi đi.
À, tôi đoán là mọi người nghĩ đó là lỗi của tôi. Thật phiền phức quá mà.