Bắt đầu từ chap này mình sẽ đổi xưng hô giữa Ryoma và Reo sang "Tao mày" theo ý của mọi người. Nếu có vấn đề gì cần trao đổi thì có thể cmt hoặc nhắn tin cho mình nhé.
===================
Sáng hôm sau, sau khi hoàn thành buổi tập sáng ở câu lạc bộ bóng rổ thì tôi đứng một mình ở một khoảng sân sau phòng gym ở sau trường.
Bảo là sân chứ đằng sau nó còn một luống hoa lớn nữa cơ. Đó cũng là nơi hoạt động của câu lạc bộ làm vườn.
Mỗi sáng, Otsuki Shizuku học cùng lớp tôi sẽ làm việc chăm chỉ ở đây với tư cách là một thành viên của câu lạc bộ làm vườn.
Hiện tại, cô ấy đang mặc trang phục thể thao, chăm nom cho chỗ đất trong vườn. Cho đến hiện tại, chúng tôi học chung lớp nhưng chưa từng bắt chuyện với nhau. Nhưng bây giờ tôi đã biết cô ấy đã nằm trong tầm ngắm của Leo, nó lại là một câu chuyện khác.
"Otsuki-san nhỉ?"
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy khá là mờ nhạt. Cô ấy luôn đi cùng với cô nàng thủ lĩnh Asahina-san, và tất cả những gì tôi có thể nhớ về Otsuki-san là hay mỉm cười và gật đầu theo mỗi cuộc trò chuyện. Cô ấy không phải mẫu người muốn trở nên quyết đoán và nổi bật.
Thậm chí tôi cũng chưa nhìn kỹ dung nhan cô ấy một cách thường xuyên.
Đó là lúc tôi nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với Reo.
[Tao có nên nói thẳng ra là tao thích cô ấy không?]
Tôi khó có thể đồng tình với ý kiến đó.
Otsuki-san có vẻ là mẫu con gái trầm tính. Vậy nên việc được một người nổi tiếng như Reo tỏ tình chắc sẽ là một cú sốc lớn.
Tôi bảo Reo rằng nên chờ đợi, và tôi sẽ thử nói chuyện với Otsuki-san trước, và đó là cách cuộc trao đổi của chúng tôi kết thúc.
Vì lợi ích của người bạn thân nhất, tôi đang trong tình thế là sẽ phải bắt chuyện với một cô gái chưa từng làm quen một lần nào.
Thú thật là tôi không giỏi giao tiếp với con gái, và bắt đầu một cuộc trò chuyện thì không dễ dàng đến thế. Mặc dù tôi cũng thuộc cái nhóm nổi bật đó, vị trí thật sự của tôi chỉ là một kẻ tầm thường. Nhưng tôi muốn giúp vì Reo đang trông chờ vào tôi.
Nếu tôi có thể tìm ra dù chỉ là sở thích của Otsuki-san, có thể tôi sẽ đưa mọi thứ vào một chiều hướng tốt. Kể cả tôi làm hỏng cuộc trò chuyện và khiến cô ấy ghét tôi cũng không thành vấn đề. Tôi vốn được sinh ra để bị như vậy mà.
Tôi hít một hơi thật dài và bắt đầu tiếp cận Otsuki-san.
"Chào buổi sáng, Otsuki-san."
"Chào cậu?"
Otsuki-san trong bộ đồ thể thao, quay đầu lại. Cô ấy có thân hình mảnh mai, đôi mắt to, có nét mặt ưa nhìn, và mái tóc ponytail màu hạt dẻ, được buộc lại bằng một cái ruy băng màu hồng.
Tôi chưa từng để ý trước đây, nhưng tôi nghĩ khuôn mặt của Otsuki-san cũng dễ thương đấy chứ?
Cũng không dễ để có thể nhìn ra điều ấy khi từ trước đến giờ cô ấy vẫn núp sau cái bóng của Asahina-san.
"Ờm…Kogure-kun nè?"
Tôi luôn nói chuyện lịch sự với con gái khi cần trao đổi gì đó. Lí do là tôi cảm thấy người lớn tuổi hơn và con gái là hai đối tượng tôi dễ trò chuyện hơn.
Otsuki-san nhìn xung quanh một cách bồn chồn.
"Cậu vừa gọi tớ đúng không?"
"Đúng vậy. Tớ luôn thấy cậu quanh đây, vậy nên… tớ có nhã ý hỏi thăm cậu chút."
"Ồ… Ra vậy… Thế cậu muốn hỏi chuyện gì vậy?"
Đến đây thì cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Mặc dù tôi là người bắt chuyện, tôi lại không thể nghĩ ra gì để tiếp tục cuộc trò chuyện đó. Tôi định dò hỏi xem gu bạn trai của Otsuki-san, nhưng sao có thể nói thẳng ra được.
Đưa cuộc trò chuyện vào đúng trọng tâm không phải là sở trường của tôi.
Chắc tôi bị ngốc thôi. Khi tôi đang không biết nên làm gì, Otsuki-san nhìn ra hướng phòng tập.
"Ờm, Kogure-kun này, cậu ở trong câu lạc bộ bóng rổ đúng không? Chắc cậu vừa từ buổi tập sáng về nhỉ?"
Otsuki-san là người mở lời trước. Cô ấy tốt bụng thật!
"Đúng rồi đó. Mà tớ cũng không làm gì nhiều đâu. Haha…"
Cuộc trò chuyện kết thúc. À không, liệu nó có hơi vụng về quá không?
Nếu cô ấy bắt chuyện về hoạt động câu lạc bộ thì tôi cũng nên "đáp lễ" một cách hợp lý chứ nhỉ.
"Otsuki-san nè, cậu là thành viên của câu lạc bộ làm vườn nhỉ? Cậu cũng trồng rau ở đây đúng không?"
Tôi biết ở đây không chỉ có hoa, mà còn cả một vườn rau nữa. Otsuki gật đầu xác nhận.
"Cậu thường làm gì với chỗ rau cậu trồng nhỉ?"
"Các thành viên chúng tớ thường sẽ đem về nhà, nhưng nếu có dư thì sẽ chia cho bên căng tin nữa."
"Tớ có thấy là bên căng tin có mấy món làm với rau củ, hoá ra là từ Câu lạc bộ làm vườn ha."
"Hoá ra là chúng rất ngon. Nhất là chỗ bắp cải bọn tớ mới trồng năm nay, chúng thực sự ngon và có vị ngọt khi cậu xào đó."
"Thật ư? Chắc hẳn cậu thích nấu ăn lắm nhỉ, Otsuki-san?"
"Đúng vậy, tớ giỏi nấu ăn lắm đó. Suy cho cùng, tớ cũng phải chăm con ở nhà mà"
Hở, hình như tôi vừa nghe điều gì đó khá nhạy cảm, nhưng chắc "con của cô ấy" là em trai hoặc em gái thôi. Mong là như vậy.
Otsuki-san thích nấu ăn, một thông tin tốt mà tôi thu thập được.
"...Tớ nghĩ có vẻ đây là lần đầu tiên tớ được thấy cậu trò chuyện đó, Kogure-kun. Hoá ra đây là cách cậu trò chuyện của cậu, cũng không bất ngờ lắm nhỉ…hoặc có thể có."
"Tớ luôn nói chuyện với giáo viên kiểu này. Giống như lúc được gọi trong lớp ấy."
"Có thể, nhưng tớ chưa từng thấy cậu nói chuyện với hội con trai trong giờ nghỉ bao giờ."
Cũng đúng thật. Khi tôi trong nhóm nổi bật của Reo, tất cả những gì tôi làm là gật đầu và không nói và không làm gì cả.
"Alisa-chan nghĩ cậu chỉ là vật trang trí thôi đó."
"Thô lỗ thật sự."
"Hehe, xin lỗi nhé."
"Nói vậy thì Otsuki-san cũng đâu có khác gì mấy nhỉ?"
"Đó là vì…so với Alisa, tớ chỉ là…"
Otsuki-san cụp mắt xuống, nhưng đúng lúc đấy, tiếng chuông vào học vang lên.
"Ấy chết, tớ phải dọn dẹp và quay lại lớp rồi. Xin lỗi nhé, Kogure-kun."
"Tớ cũng xin lỗi… Mà này, Otsuki-san."
Kể cả lúc vội, cô ấy vẫn quay lại và phản hồi "Sao vậy?". Cô ấy đúng là người tốt bụng, tôi nghĩ vậy.
"Tớ có thể nói chuyện tiếp với cậu lúc khác được không?
Otsuki-san mở to mắt tỏ ý ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy gật đầu.
"Được thôi, gặp lại cậu sau nhé"
Cô ấy vẫy tay chào tôi với đôi bàn tay thon gọn, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng dễ thương.
Dù chỉ là cuộc trò chuyện ngắn, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi đã nói chuyện một cách khá là tử tế. Đó nên được coi như là một bước tiến lớn nhỉ.
Sau khi trải qua những tiết học như thường ngày, giờ nghỉ tới, Reo lại tới chỗ tôi, và đám con trai "bu" theo cậu ấy.
Sau đó là đám con gái, và cuối cùng, cô gái xinh đẹp nhất trường, Asahina-san và Otsuki-san, người luôn kề bên cô ấy, đã đến.
"..."
Cuộc trò chuyện diễn ra sôi nổi, nhưng Otsuki-san và tôi tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Có chăng chỉ là chút cử chỉ kín kẽ và nụ cười xã giao mà thôi.
Mọi thứ đều rõ ràng. Cả hai chúng tôi đều thuộc nhóm nổi bật và không làm gì nhiều khi có cuộc trò chuyện lớn.
Nhưng mà…
***
"Chào buổi sáng, Otsuki-san."
"Buổi sáng vui vẻ nhé, Kogure-kun."
Chúng tôi hay nói chuyện với nhau khi chỉ có hai người vào buổi sáng.
Trong mấy tuần qua, tôi đã có vài cuộc trò chuyện tầm phào với Otsuki-san mỗi sáng. Nhưng chỉ có lúc đó mà thôi.
Một khi vào giờ học, chúng tôi hiếm khi có khoảng thời gian riêng cho nhau. Reo luôn đến chỗ tôi, còn Asahina-san luôn ở bên Otsuki-san.
Có lẽ vì chúng tôi đồng cảnh với nhau nên mới có thể thân thiết với nhau nhanh chóng đến vậy.
Tôi dần tận hưởng những khoảnh khắc hiếm hoi vào buổi sáng đó.
"Chà, vậy là cậu và Asahina-san lớn lên cùng nhau."
"Đúng rồi, chúng tớ đã ở bên nhau từ nhỏ. Chúng tớ từng có học lực ngang nhau, nhưng đến một thời điểm, cô ấy đã vượt trội so với tớ mất rồi."
"Tớ hiểu cảm giác có một người bạn thuở nhỏ tuyệt vời như vậy mà."
"Kogure-kun nè, cậu là bạn thuở nhỏ với Hirasawa-kun nhỉ?"
"Đúng rồi. Mà cậu nghĩ sao về Reo, Otsuki-san? Tớ tò mò lắm đó."
"Hmm, Hirasawa-kun à… Không muốn làm mất lòng cậu, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy hơi khó gần."
"Hả? Thật vậy ư?"
"Tớ nghĩ cậu ấy cũng ngầu như những người khác nói, chỉ là cậu ấy lại hơi hào nhoáng quá với tớ."
Và với một nụ cười, Otsuki-san nói thêm:
"Ngoài ra, nói thật thì cậu ấy khá là đáng sợ."
Những từ ấy thật sự thẳng thắn và thật lòng… và đêm đó, tôi không còn cách nào khác ngoài chuyển lời với họ bởi vì họ là những người bạn thân nhất của tôi.
…
"Tao đã luôn muốn trở thành một người hướng nội. Tóc đen, đeo cặp kính bự tổ chảng và đeo một cái ba lô siêu nặng."
"Cái hình mẫu gì nghe tồi tệ vậy. Hơn nữa, người đẹp trai như mày thì mặc gì vẫn vậy thôi, thế nên nó không đem lại điều gì khác biệt cả."
Vào ban đêm, Reo lại trèo sang phòng tôi như thường lệ.
Dạo gần đây, tôi hay kể lại mấy cuộc trò chuyện với Otsuki-san cho cậu ấy như một kiểu gián điệp vậy.
Trớ trêu thay, Reo không phải (hoặc chưa phải) là đối tượng yêu thích của Otsuki-san. Đó là lý do chính khiến cô ấy không mặn mà với cậu ta. Nếu Reo tỏ tình ở thời điểm hiện tại thì chắc chắn không thể tránh được việc bị từ chối.
Reo há hốc miệng vì kinh ngạc. Có vẻ việc đó khiến anh chàng sốc nặng hơn dự kiến.
Gần như mọi cô gái đều sẽ có cảm tình với Reo, điều đó khiến cho việc ai đó không ưa cậu nghe có vẻ bất khả thi với tôi, nhưng tôi có thể hiểu được ít nhiều cảm giác khó chịu xung quanh Reo.
Ví dụ như tôi vẫn cảm thấy không thoải mái về Asahina-san dù cô ấy có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.