Giờ tan trường.
Tôi đang sánh bước với Saegusa-san tiến về phía nhà ga.
Về phần Takayuki và Shimizu-san, Takayuki thì hôm nay phải đi hoạt động câu lạc bộ vì cậu ấy đã qua được vòng loại khu vực, và Shimizu-san nói rằng muốn đi cổ vũ cho Takayuki một chút, thế nên chúng tôi tách ra ở lớp học.
Nên là giờ tan trường hôm nay, chỉ có tôi và Saegusa, và chúng tôi đang cùng hướng về phía nhà hàng mà Saegusa-san rất muốn ghé qua thử.
Và dĩ nhiên, vì hôm nay chỉ có mỗi hai chúng tôi đi với nhau thôi nên là dường như càng có nhiều ánh mắt hơn đang hướng về phía bên này.
Thế nhưng, việc chúng tôi gọi nhau bằng Shi-chan và Takkun đã được hầu hết mọi người biết rồi nên bọn họ cũng không có quá bất ngờ khi thấy hai bọn tôi đi chung như này.
Vậy thì tại sao những ánh mắt đó vẫn bắn liên tiếp về phía chúng tôi? Do tụi nó gato thôi.
Tôi đang đi dạo cùng với Shiori, super idol mà người người ngưỡng mộ, nên là việc này cũng khá là dễ hiểu.
Trong lúc đó thì, cái con người đang đứng bên cạnh tôi đây, Saegusa-san, đang đi bộ một cách thong dong với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt, trông cực kỳ mong chờ được đến nhà hàng mà chúng tôi định đi hôm nay.
Khung cảnh Saegusa-san đang có tâm trạng rất tốt dường như rất thu hút ánh mắt của mọi người, mà việc này cũng khó mà tránh được rồi.
___________________________
Chúng tôi đi đến một quán café nho nhỏ ở trước nhà ga, nhưng bạn sẽ không tài nào đoán được đây là một quán café nếu chỉ nhìn lướt qua nó.
“Đ-đây hả? Sao cậu biết?”
“Yeah, tớ đã tra nó trên tạp chí ngày hôm qua.”
Saegusa đáp lại câu hỏi đầy bất ngờ của tôi với khuôn mặt hớn hở.
Điều này làm tôi nhớ lại Saegusa của ngày hôm đó khi mà cô ấy hành động một cách kì lạ, lúc đó tôi thấy cô ấy có ngắm nghía một cuốn tạp chí rất lâu:….Ra vậy, đó là cái hôm mà cô ấy kiếm được quán café này hôm nay.
Khi chúng tôi đẩy cửa bước vào, cách bài trí của quán khá phức tạp, và hầu như tất cả các chỗ ngồi đều là buồng riêng tư.
Chúng tôi được dẫn tới phòng riêng hai người bởi chị nhân viên ngay lập tức.
Trong phòng là hai chiếc sofa cổ kính đi kèm với đó là một chiếc bàn màu nâu sậm cũng mang phong cách cổ điển ở giữa gian phòng.
Có thể nói sao nhỉ, đây đúng là một không gian rất phong cách mà các cô gái thường sẽ rất thích.
“Wow, không khí ở đây tuyệt quá nhỉ.”
“Ừ-ừa.”
Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau và nhìn vào cái menu trên bàn.
Tôi chưa từng tưởng tượng ra sẽ được ở riêng với Saegusa trong một căn phòng riêng tư thế này, nhưng điều này lại làm cho tôi cảm thấy khá hồi hộp.
“Oh, tớ nghĩ tớ sẽ gọi mấy cái bánh kếp chocolate này.”
“Hmm? Oh, trông chúng ngon quá nhỉ. Tớ nghĩ chắc tớ cũng lấy món đó luôn.”
Thật lòng mà nói thì tôi chưa hề có thời gian để mà chọn món mình thích nên là tôi nghĩ chắc là chọn chung món với Saegusa-san sẽ ổn thôi.
Nhưng khi tôi nói xong, thì Saegusa-san, vì lý do gì đó lại bày ra bộ mặt rõ ràng là không hề thỏa mãn chút nào.
Hở? Tôi vừa phạm phải một sai lầm gì sao, và nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc rồi.
“Vậy, tớ gọi món nhé?”
“……oh, okay.”
Phồng má hờn dỗi một chút xong, Saegusa-san gọi chị nhân viên tới để gọi món.
“Takkun, cậu có chắc là muốn gọi bánh kếp chocolate không?”
“Yeah. Giống với c…”
“Làm ơn cho em vài cái bánh kếp chocolate và một cái cái bánh kếp dừa ạ!”
Saegusa-san nói và order hoàn tất.
Tôi khá bất ngờ khi thấy cô ấy đổi món vào phút cuối, bởi vì tôi tưởng là cô ấy định gọi hai phần bánh kếp chocolate cơ.
Khi nhìn sang Saegusa-san để tìm câu trả lời, thì tôi thấy cô ấy có một chút không vui, mặt của cô ấy phơn phớt đỏ lên khi đang nốc cốc nước trên tay.
Một lúc sau, hai dĩa bánh kếp được đem ra, trước đó, sự bất mãn của Saegusa-san đã hoàn toàn biến mất, và cô ấy lại vui vẻ như lúc đầu, đến mức tôi còn thấy đôi mắt của cổ đang lấp la lấp lánh đây này.
“Chụp hình chụp hình”
“Cậu định chụp lén tớ vài bức như bữa trước nữa đúng không?”
Khi thấy cô ấy đang vui vẻ chụp hình những chiếc bánh kếp, tôi nhớ ra lần trước cô ấy lén chụp hình tôi nên là tôi trêu cô ấy chút.
Sau đó Saegusa-san trả lời: “Tớ sẽ không làm vậy nữa đâu” và cô ấy chỉ thẳng điện thoại vào mặt tôi, “Lần này tớ sẽ chụp thẳng mặt cậu luôn” và nhanh tay chụp tôi một tấm.
Thấy khuôn mặt ngây ra vì bất ngờ của tôi, Saegusa-san, người vừa mới thực hiện xong trò đùa của mình, nở nụ cười vui vẻ.
Trông cô ấy khi cười thật là dễ thương, nên tôi cho rằng đây cũng không hẳn là chuyện xấu gì nhỉ.
“Vậy chúng ta ăn nhé?”
“Ừaaa”
Saegusa cắn một miếng trên lát bánh kếp và đặt tay lên trên má cùng tiếng “Mmmm!” Khuôn mặt cô ấy nói lên rằng miếng bánh đó cực kỳ ngon luôn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy trông ngon lành đến mức nếu như cô ấy vẫn còn làm trong ngành giải trí thì chắc chắn sẽ được các kênh về ăn uống săn đón cho xem.
Khi tôi cắn một miếng, vị ngọt của chocolate hòa tan trong miệng tôi, nó ngon đến như vậy hèn gì mới khiến cho Saegusa-san có biểu cảm như vậy.
“C-cậu nghĩ thế nào?”
“Hmmm? Ừa nó ngon lắm.”
Khi đang nhìn tôi ăn, Saegusa-san hỏi tôi nó có ngon không, vì lí do nào đó mà tôi có một chút cảm giác bối rối.
Tôi nghĩ là cô ấy rất tò mò về vị của chiếc bánh này vì đây là cái mà ban đầu cô ấy định gọi, và trả lời thành thật rằng nó rất ngon, tự nhiên tôi có một cảm giác gì đó không đúng với trường hợp này.
Khuôn mặt của Saegusa dần đỏ lên và cô ấy nói, “Oh- vậy hả- cái này cũng ngon lắm”, với một giọng nói khá nham hiểm, đồng thời cô ấy sắn một miếng bánh vừa ăn từ chỗ bánh của mình.
Để rồi, Saegusa-san thực hiện một hành động không thể nào tin được.
“N-nè, Takkun, a-ah-ah-ah!”
Trong sự ngỡ ngàng của tôi, Saegusa-san gắm nĩa vào miếng bánh cô ấy vừa mới cắt ra và đưa nó về phía tôi.
Khuôn mặt cô ấy thì đỏ lựng, lời nói cũng rối loạn hết cả lên, nhưng tôi không có thời gian để lo lắng mấy cái này.
Nhìn thấy phần kem tươi đang dần dần bị chảy xuống, tôi lấy hết sức bình sinh và cắn lấy miếng bánh kếp mà Saegusa đang bón cho tôi.
Miếng bánh kếp rất ngon, có vị dừa khác hẳn loại chocolate của tôi……, nhưng nó chỉ là chuyện phụ thôi.
Chắc chắn rằng bây giờ mặt tôi trông cũng chả khác mấy con bạch tuộc hấp là bao khi nghĩ đến chuyện mơi vừa rồi Saegusa-san còn mới đút cho tôi ăn một miếng bánh kếp.
“vậy, n-nó có ngon không?”
“C-có chứ! Đáng lẽ lúc nãy tớ nên gọi món đó nhỉ, hahaha”
Chúng tôi cố gằng cười cười với nhau để xóa đi sự xấu hổ.
Nhưng cái sự thật rằng tôi vừa mới có một nụ hôn gián tiếp với Saegusa-san làm cho tim tôi lúc này như sắp nổ tung.
Tôi vừa mới có một nụ hôn gián tiếp với một cựu idol cấp quốc gia aka cô gái xinh đẹp nhất trường aka vợ chưa cưới crush của tôi.
Nó sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu tôi không cảm thấy hồi hộp trong lúc này.
“Ta,Takkun,…”
“Hở có chuyện gì vậy?”
Khi tôi vẫn còn chưa ổn định lại được nhịp tim đập của mình, Saegusa-san cúi gặm mặt xuống và xấu hổ nói với tôi.
“Tớ, cũng muốn thử của Takkun…”
“Eh?”
Tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng bất ngờ.
Có phải ý câu đó là, việc mà Saegusa-san vừa mới làm cho tôi, giờ đến lượt tôi làm lại cho cô ấy?
Cuối cùng tôi đã hiệu tại sao Saegusa-san lại muốn đi một nhà hàng có phòng riêng biệt như này, và tại sao cô ấy lại cố gắng đổi món lúc cuối để hai món của chúng tôi không giống nhau.
Nghĩ về điều này thi, tất cả đều trở nên dễ hiểu khi suy ngẫm lại cái tin nhắn Lime cô ấy gửi cho tôi lúc trưa nay.
Cô ấy đã bị pha phát cơm chó của Takayuki và Shimizu ảnh hưởng, nên là muốn làm lại một pha y như vậy nhưng mà ở một chỗ riêng tư hơn như này.
“Nó-nó là luyện tập!”
“Eh?”
“U-uhmm, nó là để luyện tập!”
Đậy có phải là phên tiếp theo cho cái vụ luyện tập nắm tay của chúng tôi lúc trước không? Tôi tự nhủ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ như sắp ngất đi của Saegusa-san thì tôi không còn để ý đến mấy tiểu tiết này nữa.
Sẽ là một nỗi hổ thẹn của thằng đàn ông nếu như từ chối một cô gái đã cố gắng đi xa đến như vậy.
“N-nè Shi-chan, Ahnnn.”
“Ahnn”
Đôi môi căng mọng xinh đẹp của Saegusa dần dần mở ra.
Sau đó, cùng với tiếng tim đập thình thịch, tôi đút miếng bánh vào trong chiếc miệng đó, cũng giống như Takayuki làm lúc trưa.
“…….Nó ngon thật.”
Saegusa-san cười vui vẻ trong khi đang thưởng thức miếng bánh kếp vừa được tôi đút cho.
Khi nhìn thấy ánh mắt thõa mãn của Saegusa, tôi không nhịn được mà nở nụ cười tươi, giờ đây cảm giác xấu hổ bên trong tôi đã được thay thế bằng cảm xúc hạnh phúc.
Ôi, tớ yêu cậu quá đi mất, tôi nghĩ thầm, và rồi tôi tiếp tục thưởng thức thời gian được ở riêng với Saegusa cho đến khi chúng tôi ăn xong phần bánh của mình.