Gái idol lớp tôi hôm nay lại hành động kỳ quặc nữa rồi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web Novel - Chương 43: Khi chúng ta bên nhau

Sau một ngày dài đi chơi, tôi nằm ườn xuống giường của mình.

Tôi bắt đầu nghĩ lại về một ngày dài đằng đẵng như hôm nay, khi mà tôi đã dành rất nhiều thời gian bên Saegusa.

Nhờ bát “cơm chó” mà Takayuki và Shimizu-san bón cho hồi trưa nên chúng tôi đã hứng lên và cùng nhau đi đến quán café có không gian độc lập và bón đồ ăn cho nhau.

Sau đó, trên đường về nhà, cô ấy đã để lộ ra danh tính của mình cho Aino và những người bạn của cô ấy, và rồi cô ấy thể hiện mong muốn được đi chơi với tôi nhiều hơn nữa.

Chỉ việc nhớ về ngày hôm nay thôi cũng đủ khiến tôi đỏ hết cả mặt lên, còn miệng tôi thì không tự chủ được mà nở nụ cười toe toét.

Hôm nay Saegusa-san còn đáng iu hơn mọi bữa gấp chục lần, nó thiệt là quá nguy hiểm cho trái tim nhỏ bé này của tôi mà.

Trong lúc đang nằm trên giường, tôi hướng ánh mắt của mình về chiếc poster đang dán trên tường.

Đó là tấm poster của Angel Girls, tôi đã được ông chủ cửa hàng tiện lợi nơi tôi đang làm việc cho khi tìm thấy nó trong nhà kho của tiệm.

Tất cả những cô gái trên đó đều rất xinh đẹp, nhưng tôi thấy Shiorin mới là người tỏa sáng nhất.

Tôi chưa từng có hứng thú với Idols hay những thứ gì đại loại vậy, và tôi cũng luôn giữ khoảng cách với những người xung quanh mình nữa, nhưng kể từ khi gặp Saegusa-san, tôi đã thay đổi, ít nhất thì việc dán cái poster idol to đùng như thế này trong phòng là việc mà cái thằng “tôi” trước đây sẽ chẳng thể nào mườn tượng ra được.

Vừa nghĩ về đó tôi vừa cười từ giễu, chẳng biết cái chuyện gì đã xảy ra với cuộc sống của tôi nữa.

Sau đó, tôi chuyển sự chú ý sang chiếc áo đang được treo rất phẳng phiu trên móc đồ.

Đó là một chiếc áo khá hào nhoáng mà chắc kèo là trước đây tôi sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng gì tới.

Khi nhìn vào chiếc áo mà tôi đã mua ở cửa hàng của Ken-chan khi đi hẹn hò với Saegusa, tôi một lần nữa cảm nhận sâu sắc được rằng nhờ người con gái đó đã biến thế giới quan đơn sắc của tôi trở nên muôn màu như thế nào.

Tôi thậm chí còn cực kì hạnh phúc khi tận hưởng cái cuộc sống của mình mỗi ngày lại được tô thêm vào một màu mới cực kỳ đặc sắc nhờ có sự hiện diện của Saegusa-san.

Picon.

Khi vừa nằm vừa suy nghĩ như vậy, tôi nghe tiếng điện thoại thông báo nhận được tin nhắn trên Lime.

Tôi cầm lấy điện thoại để xem thử đó là tin nhắn của ai chỉ để biết rằng đó là từ Saegusa-san, người con gái tôi vừa mới suy nghĩ đến.

“Hôm nay vui lắm! Cảm ơn cậu!”

Nhìn thấy tin nhắn đó, đôi mắt đang lờ mờ vì buồn ngủ của tôi lại sáng trưng hẳn lên.

Nó chỉ đơn giản là một tin nhắn cảm ơn bình thường thôi, nhưng mà tôi lại cực kỳ vui sướng vì người gửi nó chính là Saegusa-san.

Nên là tôi cũng nhanh nhảu rep lại.

“Đây cũng vậy! Tớ cũng đã rất vui!”

Okay! Gửi!

Tôi nghĩ như vậy là đã đủ rồi…., nhưng mà? Chẳng phải nhắn như vậy nghĩa là chẳng còn gì để nói nữa rồi sao? Tôi nhận ra nó ngay lập tức ngay khi vừa gửi cho cô ấy.

Sẽ rất khó để rep một tin nhắn cảm ơn như vậy nếu không có thêm câu hỏi nào khác, và nội tâm tôi tiếc nuối thôi rồi về cái tin nhắn cực “nhạt” của mình.

Picon.

Nhưng tôi đã không phải hối hận lâu khi mà Saegusa-san ngay lập tức nhắn cho tôi một cái tin khác.

“Tớ mong là ngày mai vẫn nắng ấm như hôm nay.”

Tôi không khỏi cười thầm khi thấy tin nhắn hiện lên màn hình.

Saegusa-san đang nói chuyện về thời tiết đó hả.

Chủ đề thời tiết là một chủ đề cơ bản có thể dùng để nói chuyện với bất cứ ai, nhưng mà có một cái luật bất thành văn là chủ đề thời tiết chỉ được gợi ra khi chẳng còn chuyện gì để nói với nhau cả.

Hình ảnh Saegusa-san cố gắng nói chuyện về thời tiết khi không biết nói về chủ đề nào khác nữa bất ngờ lướt qua tâm trí tôi và bất giác tôi lại phì cười một lần nữa.

Đó là lỗi của tôi khi mà đã trả lời tin nhắn của cô ấy một cách nhàm chán, nhưng tôi cảm thấy rất hành phúc khi mà cô ấy vẫn cố gắng bắt chuyện tiếp với tôi.

“Đúng ha! Nhắc đến trời đẹp mới nhớ, tớ thật sự rất muốn đi đâu đó chơi vào mấy ngày nắng đẹp! Cậu có muốn làm gì đó vào mấy ngày như vậy không?”

Nên là tôi nhanh chóng rep lại tin nhắn của cô ấy, lần này tôi có chú ý thêm vào một câu hỏi khá thích hợp.

Trên đường về nhà hôm nay, chúng tôi đã nói đủ thứ chuyện và trong đó có.

“Tớ muốn đi công viên .”

Sau khi đợi một lúc, tôi nhận được câu trả lời của Saegusa-san.

-Công viên, hử?

Tôi nhớ là có một cái công viên khá lớn gần trường tiểu học của tôi.

Takayuki và tôi đã từng chơi đùa (Trans đã định dịch là “chơi với nhau rất nhiều” nhưng mà không muốn mấy ông lại biến nó thành tình tiết sẽ gầy nên thôi nhá) rất nhiều ở đó.

Saegusa-san sống cùng khu với tôi, nhưng chúng tôi lại không học cùng trường cấp 1 cũng như cấp 2 nên chắc là cô ấy đã chuyển đến đây sau khi lên cấp 3, khi mà cô đã thôi làm idol. (dành cho những ai không biết thì bên Nhật phân học sinh cho trường học theo tuyến, kiểu như ai ở khu số 1 thì vào trường A vậy đó cho nên là việc mấy đứa thanh mai trúc mã học cùng trường từ cấp 1 đến cấp 3 trong manga nó khá là khả thi, cái này thì bên Việt mình vẫn còn khá hiếm nhỉ, tất nhiên vẫn có những ngoại lệ như việc thi vào mấy trường chuyên)

Nên là tôi đã nghĩ rằng chắc cô ấy sẽ không biết cái công viên đó đâu.

“Tuyệt! Có một cái công viên khá lớn ở gần đây nên là hãy cùng đến đó nhé.”

Tôi trả lời và sau khi đợi một chút thì tin nhắn của Saegusa-san cũng đến.

“Vâng tớ biết. Chắc chắn đó là cái công viên mà tớ muốn cùng Takkun tới đó, nên là tớ rất mong chờ đó!”

Tôi khá là bối rối khi thấy Saegusa-san rep lại là “tớ biết”

Nếu cậu biết nó nghĩa là câu đã từng tới đó kể từ khi chuyển tới đây hả, mặc cho nó nằm khá xa?

Nhưng kể cả là vậy đi nữa thì cái phần muốn đi tới đó với tôi cũng có một chút kì kì.

Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy muốn đi đến đó với tôi nữa.

Ờ thì đợi tới đó rồi hỏi cô ấy cũng được, bây giờ thì tôi cứ tận hưởng sự hạnh phúc vì đã hẹn được Saegusa-san đi chơi thôi.

Sau khi đã quyết đình ngày và giờ đàng hoàng, tôi chúc cô ấy ngủ ngon và kết thúc cuộc trò chuyện vì lúc đó đã khá khuya rồi.

Và chúng tôi đã quyêt định là sẽ cùng đi đến công viên vào thứ bảy này.

Thật lòng thì chúng tôi chỉ đi đến một công viên địa phương, nơi mà tôi đã chơi suốt từ hồi bé, đó không phải là một nơi mới mẻ gì cho cam, nhưng tôi chắc chắn khung cảnh sẽ rất khác biệt khi đi chung với Saegusa-san nên là tôi vẫn cực kỳ háo hức cho tới thứ bảy sắp tới.

_________________________________________

Trans: Thật sự thì đây là một trong những chương mà tôi thích nhất đơn giản vì nó khá là chân thật. Mặc dù cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ vẫn cứ sặc mùi romcom và hơi kh thực tế nhưng mà cái cách ông tác giả miêu tả tâm lí anh main mỗi khi nhắn tin với cờ rút nó giống tôi vler các bác ạ J))))))