Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Làm trưởng làng cũng đồng nghĩa với việc gánh vác nhiều bổn phận quan trọng, và một trong số đó là chăm sóc nghĩa trang. Tất nhiên, vai trò tổ chức nghi lễ vẫn là của linh mục, nhưng người phụ trách cũng có nghĩa vụ cao cả là tỏ lòng biết ơn tới những cá nhân đã góp sức cho ngôi làng này.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng đó là một công việc dễ dàng. Còn chưa kể đến việc mỗi khi ai đó chết đi—bản thân có cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Tưởng chừng như cả thân xác và linh hồn bị những tàn tro của người đã khuất đè nén vậy.
Nhưng dường như năm nay, thứ áp lực ấy đã với đi phần nào, và chính tôi cũng đã biết nguyên nhân do đâu. Đều đến từ một cậu bé hết sức kỳ lạ mà trước kia tôi tưởng chỉ là hơi khác người. Mới năm ngoái đây thôi, bằng nhiều cách mà Ash đã thành công giảm thiểu tỷ lệ tử vong tới mức không còn ai phải chết trong mùa đông vừa rồi nữa.
Từng bước nhẹ nhàng, tôi tiến về phía nghĩa trang để rồi bắt gặp một vị khách bất ngờ. Thật tình cờ làm sao khi đó lại chính là người mà tôi vừa nghĩ tới. Trước bia mộ của một người không hề quen biết, Ash đang quỳ xuống cầu nguyện tại đó. Khung cảnh này khiến tôi nhớ về chuyến viếng thăm vào mùa thu của hai năm trước, cũng chính trên mảnh đất này.
Trên đường tới nghĩa trang năm ấy, toàn thân tôi thấy nặng nề hơn bình thường. Thứ níu giữ chân tôi lại không chỉ đến từ cái lạnh khắc nghiệt của thời tiết, bởi dù gì cũng mới sang thu. Ngay hôm trước thôi, một đứa trẻ bằng tuổi Maika đã yên nghỉ tại nơi này, ai dám thảnh thơi bước đi trong hoàn cảnh ấy mới là điều bất thường. Tôi thở dài đầy áp lực, nhưng hơi thở cũng nhanh chóng bị cuốn đi theo cái se lạnh của mùa thu, khiến lòng càng thêm trĩu nặng.
Giữa không gian nghĩa trang hoang vắng, đến cả tiếng gió rít cũng ồn ào tới đáng sợ. Ngay cả phụ huynh của đứa trẻ bất hạnh ấy cũng không đến viếng. Nhưng đó cũng là điều tôi có thể thông cảm. Cái chết là một thứ quá hữu hình để mãi tiếc thương. Nó ngày đêm len lỏi vào sâu trong từng thớ thịt, chỉ chực chờ một sơ hở để cướp đi sự sống của sinh mệnh con người. Vậy nên chẳng cần đến viếng làm gì; bởi cái chết vẫn luôn bám theo ta trong từng khoảnh khắc. Đó vốn dĩ là triết lý của toàn bộ dân làng, nhưng ngày hôm ấy, một bóng người quỳ trước mộ đã đập vào mắt tôi.
Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ—hay đúng hơn là cảm thấy—như bản thân vừa gặp ma. Một cậu bé cao tầm đứa trẻ vừa mới ra đi đang đứng im trước bia mộ của nó. Khuôn mặt thằng bé không lộ ra cảm xúc gì, còn ánh mắt trông phờ phạc hơn cả người sắp từ giã cõi đời.
“Dì Yuika?”
Kết quả là tôi chết lặng ngay khoảnh khắc lời nói của đứa trẻ vang tới tai mình.
“Dì đến để quét dọn nghĩa trang ạ? Thật cám ơn dì vì đã luôn cố gắng.”
May sao tôi đã lấy lại được bình tĩnh ngay lúc đó. Cậu bé nở một nụ cười dịu dàng nhưng lại có phần trưởng thành. Bản thân lập tức thấy nhẹ lòng khi nhận ra đó chỉ là Ash.
Tôi cũng lịch sự đáp lại.
“Chào cháu. Không cần phải biết ơn mấy chuyện này đâu. Dù gì đây cũng là nghĩa vụ của trưởng làng mà.”
“Dạ không, phải cám ơn chứ ạ. Cả làng ai cũng biết ơn những việc làm của dì.”
Thằng bé vẫn luôn là một đứa trẻ chín chắn như vậy. Ngay cả những quan chức ở thành đô cũng ít ai khôn khéo được như nó.
Ash xin tôi cho phụ giúp sau những lời ấy. Đương nhiên ban đầu tôi cũng đã từ chối nhưng rồi bản thân vẫn phải chịu thua khi nghe thằng bé khăng khăng rằng nó sẽ ở lại đây. Hai chúng tôi sau đó phân công để dọn dẹp nghĩa trang trong khi tôi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thằng bé. Ash vẫn luôn như vậy, nhưng biểu hiện mà trước đó thằng bé bộc lộ ra là thứ mà tôi khó lòng nào quên được.
Sinh ra là con gái của một lãnh chúa, chế độ phong kiến này gọi những người như tôi là quý tộc. Bản thân đã được hưởng sự giáo dục tốt nhất vì tương lai đứng trên chúng dân. Trong môi trường đó, khả năng nhận biết suy nghĩ và cảm xúc của người khác thật sự là món quà khiến tôi luôn được tán dương. Chỉ bằng việc phân tích chuyển động của cơ mặt, từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất và nội dung của cuộc trò chuyện, tôi có thể đoán ra ý định thật sự của họ. Cũng nhờ khả năng đó mà tôi nhận ra điệu cười trước giờ của Ash thật sự không dịu dàng như nó vẫn thể hiện. Trái lại, ẩn trong đó là nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Thằng bé vẫn luôn là một đứa trẻ sáng dạ, vậy nên cũng không có gì lạ nếu những tổn thương nó phải trải qua nhiều hơn hẳn so với người bình thường. Hầu hết dân làng thậm chí còn chẳng quan tâm tới cơn đói nếu bụng họ không réo lên vào ngày hôm sau. Ash thì khác, thằng bé dự đoán được từ trước nên luôn phải lo xa và tìm phương án ngay sau đó, để rồi lại suy sụp khi chứng kiến thực tế là bản thân chưa có gì bỏ bụng dù tâm trí đã rệu rã. Với một đứa nhóc ở độ tuổi của thẳng bé thì việc đó hẳn cũng không dễ chịu gì.
Điều làm tôi thật sự bất ngờ là thằng bé vẫn có thể tương tác bình thường với những người khác trong làng. Sau khi chứng kiến vẻ phờ phạc và đôi mắt thẫn thờ hơn cả xác chết của nó, tôi đã tưởng đó mới là con người thật của thằng bé. Dù là vợ của trưởng làng, tôi lại cảm thấy mình bất lực vô cùng—bản thân muốn làm gì đó cho thằng bé. Nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Cũng giống như phân chia đủ lương thực để ngăn cơn đói cho mọi người cũng vậy, dù rất đơn giản trên giấy tờ nhưng trên thực tế tôi còn chẳng biết liệu nó có khả thi hay không.
Cha và những quan chức dưới quyền ông lúc nào cũng nói rằng tôi là một thần đồng và mong đợi những điều lớn lao từ tôi. Thế nên, khi tôi quyết định cưới Klein và chuyển tới làng Noscula, cha tôi đã kịch liệt phản đối. Ông nói:
“Tài năng của con sẽ bị vùi lấp tại cái làng nghèo rách đó. Thiếu gì việc tốt hơn để làm hả con?!”
Nhớ lại thì lúc đó, bản thân chỉ tưởng người cha độc đoán đang lên giọng đe dọa chỉ vì không muốn rời xa cô con gái rượu của mình nên đã không nghĩ ngợi gì nhiều. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là được sánh vai bên người chồng yêu dấu, để rồi một ngày nào đó biến ngôi làng ấy trở thành một thị trấn phồn thịnh. Bản thân đã rất tự tin vào triển vọng đó, cho tới khi cuộc sống nơi đây dần hé lộ một sự thật phũ phàng: cha tôi đã đúng. Chẳng có kĩ năng nào của tôi có đất dụng võ trong một ngôi làng nông nghiệp như thế này cả.
Tài năng hơn người được ca tụng ở thành đô của tôi, rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng trong tương tác giữa người với người. Lấy ví dụ, trước kia có lần tôi nhận thấy người thủ quỹ trông có vẻ mệt mỏi. Qua nói chuyện mới biết dù toán và văn anh ta đều khá như nhau, nhưng anh lại ghét kế toán sổ sách và thích đi theo con đường văn học. Ai giỏi việc gì không quan trọng, nếu đó không phải thứ họ muốn làm thì con đường sự nghiệp cũng chẳng tiến xa hơn được.
Thế nên tôi đã khuyên anh ta xin thuyên chuyển công tác, và rồi anh ấy thật sự đã vui vẻ hơn sau khi đảm nhận việc ngoại giao. Tôi đi đến kết luận rằng một trong những điểm mạnh của bản thân là quản lý nhân sự phù hợp với những công việc hành chính.
Như một điều tất yếu, nếu muốn dùng tài năng để kết nối con người, trước hết phải có người đã. Ở nơi có nguồn nhân lực lớn như thành đô thì không nói, nhưng một ngôi làng không có nhiều tới vậy. Đến mức đủ để thú nhận rằng những tài năng ấy của tôi sẽ chẳng giúp được ai cả. Nhưng thôi, để tránh chọc ngoáy vào vết thương cũ, hãy cứ coi như làng này thiếu hụt trầm trọng về nhân công đi. Đa phần bà con ở đây chỉ gắn bó với việc đồng áng, vì vậy cũng khó mà đổi nghề sang lĩnh vực khác được. Thế nên ép họ sang một môi trường mới cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không phải nói suông đâu, tôi cũng đã thay đổi chỗ này chỗ nọ. Cùng với chồng mình, chúng tôi đã rà soát và tối ưu hóa nguồn tài nguyên có trong kho chứa của làng—nơi cất những công cụ làm nông được xem như tài sản chung và nông sản dư thừa để lỡ sau này có mất mùa. Hai chúng tôi đã cố hết sức để ngăn mọi thứ dần xấu đi, nhưng dường như cũng chẳng ăn thua. Con ngựa cày cuối cùng ngã xuống, cặp vợ chồng biết phương pháp nuôi ong đã qua đời, cả làng giờ cũng chỉ còn lại đúng một thợ săn duy nhất.
Mỗi mùa đông là một mùa mất mát, người lớn hay trẻ con cũng chẳng khác gì nhau khi ai cũng dễ dàng gục ngã. Thế hệ chúng tôi vẫn ổn, nhưng tôi thật sự lo lắng về lứa của con gái mình. Liệu đứa con thơ bé bỏng của tôi có thể nuôi lớn con của nó trong ngôi làng này hay không? Nếu phải thành thực trả lời trên tư cách trưởng làng, rõ ràng nói ‘Có” là một điều khó đối với tôi. Vốn ngay từ đầu đã chẳng có đủ nhân công rồi. Cái tài của tôi, rốt cuộc, cũng chỉ để kết nối và quản lý mà thôi.
Chồng tôi—Klein thành thạo rất nhiều loại vũ khí, đặc biệt là kiếm, nhưng những tài năng đó cũng không hữu dụng là bao trong tình huống này. Ngôi làng này không cần người quản lý công quỹ hay người mang sức mạnh bảo vệ những sinh mạng khác. Thứ mà nó và con gái tôi cần là một người mang đến những giá trị mới.
Nhưng đời mà, sẽ chẳng có thứ gì tự nhiên rơi từ trên trời xuống cả. Thế nên tôi chỉ biết bất lực nở nụ cười cay đắng.
Tuy nhiên vẫn còn sót lại một chút hy vọng—Ash. Đứa trẻ mà ai cũng gọi là một ông cụ non kỳ quặc ấy. Dù vẫn còn nhỏ tuổi, thằng bé nhìn điềm đạm, nếu không muốn nói là hơn cả người lớn. Bản thân đã hy vọng một ngày nào đó đứa trẻ ấy sẽ lãnh đạo toàn bộ nông dân trong làng. Tuy nhiên vào ngày sinh nhật Maika tròn tám tuổi, tôi biết mình đã sai.
Một cách tình cờ, tôi đã thấy Ash tính toán số bao gạo khi đang giúp sắp xếp lại nhà kho. Còn bất ngờ hơn khi thằng bé dùng phép nhân mà không cần ai chỉ dạy! Một mầm tài năng bất ngờ nở rộ như vậy không khỏi khiến tôi háo hức. Thế này thì chỉ cần rèn luyện thêm chút thôi, Ash sẽ không chỉ dừng lại ở vai trò lãnh đạo của người nông dân nữa đâu, nó thậm chí còn thể làm phụ tá cho trưởng làng ấy chứ. Đến mức khiến tôi tự hỏi tương lai cậu bé sẽ xán lạn tới mức nào nếu được giáo dục bài bản với trí thông minh trời phú đó. Phải chăng—chỉ là có thể thôi—chúng ta vẫn còn hy vọng.
Khi đó, trong tôi tràn ngập hy vọng về Ash, nhưng chính trí tuệ ấy đang dần khiến thằng bé suy sụp. Phương pháp hữu hiệu nhất để ngăn chặn điều đó là cho thằng bé một cuộc sống ấm no hơn, nhưng biết làm sao được, chuyện đó là không thể. Mệt mỏi lắc đầu, nếu vật chất không phải thứ tôi có thể trao đi, liệu bản thân có thể tạo ra giá trị nào đó khác chăng?
Để xem nào… Thằng bé không phải loại năng nổ ham chơi, vậy kể cho nó nghe chút truyện thì sao nhỉ? Mình nên chọn cuốn nào anh hùng tý; mấy bé trai chắc sẽ thích thể loại này lắm.
Trong tôi vẫn còn chút lo lắng không biết liệu thằng bé có coi đây như mấy trò trẻ con không, xét đến cái tính già đời của nó. Nhưng thử cũng chẳng mất gì.
Sau đó, tôi quyết định gọi cả những đứa trẻ khác đến nhằm tạo một bầu không khi vui vẻ. Bản thân vẫn còn nhớ câu chuyện về một anh hùng đơn độc đã cứu vớt cả một ngôi làng nghèo khó. Mỉm cười trước lựa chọn của mình, thứ này nghe có vẻ dành để động viên tôi hơn là Ash. Sau cùng thì người anh hùng mà tôi mong đợi sẽ cứu cả làng ấy cũng chính là Ash mà.
Buổi kể chuyện đã diễn ra vô cùng suôn sẻ. Những đứa trẻ không phân biệt nam nữ đều vô cùng hào hứng, nhưng vị khách danh dự—Ash vẫn chỉ im lặng lắng nghe. Bởi trời đã tối nên tôi không thể nhìn rõ mặt của thằng bé, nhưng nó đã ngồi im như tượng vậy. Có vẻ tôi đã thất bại. Xem ra với Ash, đó thật sự chỉ là cổ tích cho trẻ con. Tôi đã quá ngây thơ rồi.
Chẳng bao lâu sau buổi kể chuyện ấy, những lời đồn liên quan đến việc Ash hành xử kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Với những chuyến viếng thăm tới nhà thờ và việc thằng bé đang dần thân với Cha Folke hơn đã gây không chỉ một mà tới hai chấn động mạnh cho dân làng.
Nhà thờ đúng là nơi để học tập trên giấy tờ, nhưng số người dân thật sự làm thế cho tới nay vẫn là con số không. Ấy vậy mà Ash lại tới đó thường xuyên, đây là điều bất thường thứ nhất. Chưa dừng lại, thằng bé còn có thể trò chuyện với một người được biết là khó gần như Folke. Việc đó còn gây sốc hơn nữa.
Chắc rằng Ash phải sở hữu một khả năng giao tiếp tuyệt vời. Cha Folke là người đàn ông gần như luôn ru rú trong nhà thờ, chưa kể còn mang nước da trắng bệch và nói bằng thứ giọng khản đặc. Vậy nên tới giờ vẫn chưa có ai tử tế buôn dưa lê với ông ta cả, chưa kể chính ông ấy còn thừa nhận rằng gặp mặt người khác là chuyện phiền phức. Riêng việc nghe những lời đồn đấy thôi đã khiến tôi muốn đề cử Ash vào vị trí ứng viên của bộ phận ngoại giao rồi. Nhưng sau cùng đó cũng chỉ là tin đồn, bởi chính tôi cũng chẳng biết Ash thật sự đang làm gì trong nhà thờ cả.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong khi tôi bận quan sát hành vi của Ash, Maika cũng bắt đầu cư xử kỳ lạ theo.
Mọi chuyện được khơi mào vào ngày chúng tôi lên kế hoạch dọn nhà kho. Tôi đã bảo Maika đến giúp sau khi con bé đi chơi về. Bản thân đã đến đó trước và đợi con gái mình, nhưng con bé vẫn không tới kể cả sau khi chúng tôi đã bắt đầu vào việc. Khá chắc nó đã gặp bạn trên đường đến đây và bỏ đi chơi mất rồi, tôi ước là con bé tự nhận thức được bổn phận con gái trưởng làng của mình hơn.
Bản thân đã sẵn sàng để thuyết giảng con bé khi nó tới nơi, nhưng lúc Maika bước vào nhà kho, con bé dường như có chút gì đó kì lạ. Lời đầu tiên Maika nói ra là xin lỗi vì đã đến muộn. Đúng ra như bình thường nó phải cố lừa tôi hay viện cớ linh tinh chứ không phải xin lỗi thế này. Bản thân tự hỏi không biết liệu có phải con bé nhai phải trái gì lạ không. Nhưng khi tôi hỏi thẳng thế với Maika, con bé liền phồng má giận dỗi.
Là lỗi mẹ, được chưa.
Chắc rằng con bé đã bắt gặp Ash trên đường tới nhà kho. Khi nhớ lại việc thằng bé từng giúp ích tới mức nào trong suốt mùa hè, khả năng con bé đã cố gọi thằng nhóc theo để hỗ trợ công việc. Việc này không có gì bất thường cả. Bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm tương tự.
“Thế rồi, hôm nay Ash có tới không vậy?”
Như để xác nhận những suy đoán của tôi, một cô bé chen ngang và nói.
“Hôm nay thì không ạ.”
Thằng bé sẽ không đến. Nếu là Ash của bình thường thì nó sẽ không từ chối yêu cầu đến giúp như thế này. Xem chừng những đứa trẻ khác cũng thấy vậy và bắt đầu bàn tán. Một nửa trong số đó lo lắng cho Ash và nửa còn lại chê trách cậu bé vì đã vắng mặt. Ash là một đứa trẻ kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng rất thông minh. Chưa kể thằng bé có vẻ còn rất nổi tiếng với những cô gái, bằng chứng dễ thấy nhất là sự huyên náo trong nhà kho.
Maika thì đang dần khó chịu hơn trong tình huống đó và cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mấy cậu định khi nào mới chịu quay lại làm việc đây?”
Có vẻ con bé đang cố chấm dứt chủ đề này bằng cách hét ầm lên.
Ái chà. Có lẽ nào…? Bé Maika của mẹ cuối cùng cũng bắt đầu hứng thú với cậu nhóc đó rồi sao?
Trước kia, sau khi nhận ra năng lực toán học đáng kinh ngạc của thằng bé, tôi đã từng dò hỏi Maika xem liệu tương lai con bé có muốn lấy cậu nhóc về làm chồng không. Đó chắc chắn là cách nhanh chóng và thực tế nhất để giữ lại người có năng lực. Hơn nữa, chính tôi cũng phải thừa nhận rằng Ash sau này sẽ trở thành một người đàn ông tốt. Dù rằng chắc chắn thằng bé sẽ không bao giờ vượt qua được chồng tôi.
Việc Ash nổi tiếng giữa những cô gái là sự thực, vậy nên tôi tưởng với Maika cũng không phải ngoại lệ, cho đến khi…
“Xin lỗi mẹ. Nhưng… con không thích Ash…”
Gold: kiểu buôn chuyện ấy. Jack: She has her priority straight, that's for sure ?