Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Tôi đang đơn thân trong rừng mà không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Đầu tôi đau kinh khủng—chắc đây là lý do mà bản thân đã quên hết mọi chuyện. Hiện tại tôi chỉ nhớ rằng mình đã đi vào rừng lúc mặt trời đang trên cao để thu hoạch rau dại, nhưng cũng chỉ từng đấy thôi.
Tôi có lẽ đã tỉnh dậy từ lâu, những ký ức mơ hồ và ý thức đang bị phân tán chỉ nói rằng tôi đã lơ là mà đi lang thang vào rừng, dù rằng bản thân biết rõ quy định là trong trường hợp xảy ra tai nạn phải ở yên một chỗ. Tôi hẳn đã phải tự trách mình nhiều lắm, nhưng trong tình trạng đầu óc choáng váng, bản thân chắc vẫn chưa định thần lại được suy nghĩ của mình.
Giờ đây, tôi đang một mình lạc sâu trong rừng. Khi sờ tay lên đầu—cơn đau dữ dội quá—một ít máu dính lại trên tay tôi đã gần khô. Hẳn lý do tôi bất tỉnh và không nhớ được gì là đây, nhưng tại sao hay vì lẽ gì mà đầu tôi bị vậy vẫn còn là dấu hỏi.
Trước hết, tôi phải nghĩ cách sống sót qua vụ này đã.
“Có vẻ đầu mình đủ tỉnh táo để bắt đầu tìm cách ứng phó với thực tại khắc nghiệt rồi nhỉ.”
Ngay lúc mà bản thân nói được những lời đó, tâm trí tôi chỉ còn nghĩ về việc phải cố sống sót. Vẫn còn nhiều cuốn sách đang chờ tôi mở ra. Lão Folke vẫn còn cần tôi hỗ trợ giải mã ngôn ngữ cổ. Ngoài ra tôi cũng chỉ mới bắt đầu kèm cho Maika học đọc và viết thôi mà. Nhờ cả vào sách, tôi đã tìm thêm được quá nhiều lý do để tiếp tục sống—tôi không thấy sợ hãi cái chết nữa.
Ý tôi kiểu, dù gì tôi cũng đã chết một lần rồi.
Nhưng lần này tôi muốn sống sót bằng mọi giá.
“Trước tiên phải biết mình đang ở chỗ nào cái đã. Đằng ấy có lẽ là hướng bắc, nếu vậy làng sẽ nằm đâu đó phía kia.”
Tôi suy đoán từ vị trí của mặt trời và hướng rêu mọc trên các thân cây quanh đây. Nếu là tiền kiếp thì có mơ tôi mới biết làm thế, nhưng chín năm cuộc đời ở thế giới này đã dạy tôi đôi điều hay ho.
“Mặt trời có vẻ sắp lặn rồi. Mình nên tìm chỗ trú đêm nay và để mai tính tiếp vậy.”
Tôi kiểm tra lại tư trang của mình. May sao cuốn sách vẫn còn đó. Tuyệt vời ông mặt trời. Ngoài ra tôi còn có một con dao và một cái rổ dùng để đựng thực vật sau thu hoạch. Tuy nhiên mớ cây kia đã biến đi đâu mất. Đá lửa cùng đống bùi nhùi mà tôi luôn mua đề phòng trước khi đi thu hoạch vẫn còn nằm trong túi áo của tôi.
“Ta thừa biết kiểu gì chuyện thế này cũng có thể xảy ra mà, nên ta đã chuẩn bị hết rồi đấy!”
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mà bản thân hét lên được câu đó.
Tôi rùng mình khi nghĩ sẽ thế nào nếu bản thân không chuẩn bị từ trước. Nhưng có vẻ mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Đầu tiên thì cần phải tạo cho được lửa trước khi mặt trời lặn đã. Ngoài ra tốt nhất mình cũng nên đi tìm nguồn nước thôi.”
Tôi mang theo những thứ mình cần rồi lên đường về hướng bắc: Một cây gậy để chống đi cho đỡ mệt đồng thời là vũ khí để tự vệ, cùng với những cành cây và lá mà tôi coi là dễ đốt. Tiện tay tôi cũng hái đôi chút rau, nhưng lại không nhớ nổi giữa dương xỉ và đuôi chồn, cây nào mới là không ăn sống được, nên tôi đành phải dựa vào mùi tây để lấp bụng, chắc là tôi sẽ tiếp tục phải chịu đói rồi.
Nhưng quan trọng hơn, tôi cần phải đi tìm nguồn nước. Cơn khát dễ làm tôi kiệt sức hơn đói nhiều. Cổ họng tôi khô cả rồi. Một con suối trong rừng có lẽ sẽ khá sạch, nhưng tôi chỉ uống từ nguồn nước trong nhất. Bằng không thì khả năng cao tôi sẽ dính bệnh hoặc bị con gì đó kí sinh, bởi vì những loài thú quanh đây hẳn là đếu uống từ chung một nguồn đó. Có thể sẽ ổn nếu tôi đun được nước lên, nhưng hiện tại trong tay tôi không có cái nồi nào cả.
Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh của nước. Tôi hi vọng thứ nước đó có thể uống được. Đem theo hy vọng nhất thời, tôi tiến về phía âm thanh đó… để rồi nhận lại thất vọng.
Trước chỗ tôi đang đứng là một con sông nhỏ. Không hề có mưa gì cả nên nhìn mặt nước rất trong, nhưng nó có an toàn để uống hay không lại là chuyện khác, vi khuẩn không phải là thứ mắt thường có thể thấy được. Nhưng tôi vẫn cần nước để làm những chuyện khác, nấu ăn hay tắm táp chẳng hạn. Nếu cơn khát này tồi tệ hơn, tôi lúc đó sẽ đành thử vận với dòng nước này vậy.
Tôi quyết định dựng trại qua đêm ở một bên sông. Cảm giác nhẹ nhõm nhen nhóm trong người khi tôi trút bỏ được gánh nặng mang tên thiết bị cắm trại cùng mớ rau vừa hái. Dẫu lòng tôi đau đớn đến tột cùng, tôi vẫn phải tạm thời thả cuốn sách ra—số gỗ đang có là không đủ nếu tôi muốn lửa cháy thâu đêm tới sáng. Mặt trời mang màu đỏ rực đang nhắc nhở tôi rằng không có mấy thời gian nữa đâu.
Trong lúc đang kiếm gỗ, tôi bỗng thấy một cây nha đam. Nhớ lại thì hình như trước lúc ngất đi bản thân cũng đã thấy một cây. Có vẻ đây là một cơ hội tốt để thử khả năng chữa lành của nó lên vết thương trên đầu tôi.
Lửa dễ dàng thắp lên trong cái bếp tự chế bằng đá cuội ven hồ. Nếu không có sẵn đá lửa và bùi nhùi thì khá chắc đêm nay tôi sẽ run rẩy mà làm bạn với bóng tối mất. Trình tôi không đủ để dùng ma sát tạo ra lửa; đó là một trong rất nhiều lý do bản thân đã chuẩn bị từ trước. Trong lòng khá lên một chút vì mình đã có chút ánh sáng và hơi ấm. Tính thêm kí ức từ tiền kiếp thì lúc này tinh thần tôi đã là của người lớn rồi, nhưng kể cả thế thì rừng hoang về đêm vẫn là nơi rất đáng sợ. Đây hẳn là do bản năng nhỉ.
Tôi bọc một ít nha đam vào một miếng vải—thứ tôi vốn dùng để lau mồ hôi—rồi quấn nó quanh đầu để che vết thương. Đúng ra tôi phải nạo nha đam trước, nhưng lúc này trong người không có thứ gì đựng được nên đành chịu vậy. Cảm giác như vết thương của tôi đã bớt nóng hơn, nhưng chắc đó lại là hiệu ứng giả dược rồi. Tôi phải thử nghiệm thêm vài lần nữa mới mong tìm ra được công hiệu thật của nó.
Tuy nhiên bản thân lại khám phá ra được thứ khác. Lớp ngoài của nha đam vị rất đắng nên tôi đã thử chất gel bên trong và hóa ra nó lại khá ngon cho một loại rau sống. Mà cái này được phân loại là rau hay trái nhỉ? Tôi cũng chẳng biết, nhưng cái nào cũng được cả, độ ẩm cao của nha đam cũng giúp họng bớt khát nên tôi dùng dao cắt để ăn thêm ít gel nữa.
Tôi cũng ăn thêm tý mùi tây sau khi rửa bằng nước sông và hơ qua lửa để đảm bảo không còn sâu bọ. Đồng thời mong sẽ thu được đôi chút nước còn đọng lại ở dạng hơi đang thấm trên mớ mùi tây ấy.
Chắc là do cơn đói đã dịu đi phần nào nên tôi đã cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Mọi thứ đã tạm ổn, nhưng tôi vẫn muốn có thêm chút chất đạm. Ước gì quanh đây có vài con rắn, được thế chắc tôi đã cắt phần đầu nó ra để uống máu và nướng thịt nó lên ăn rồi. Như vậy là tôi sẽ xử xong cả cơn khát và đói.
Nuôi mơ mộng trong lòng, bản thân thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ tôi thấy cảnh bữa tối của mình toàn rắn là rắn.