Cha Folke, hay giờ còn gọi là Chúa Ế, là người rất tàn ác. Ngay ngày hôm sau lão đã đùn đẩy việc dạy học cho tôi. Hiện giờ không có bất kỳ nghi lễ gì đang diễn ra, vậy nên chắc chắn rằng ông ta đang tiếp tục nghiên cứu. Đúng là một lão lười. Tôi cảm giác như đây là lúc để tiếp tục trận thánh chiến đang dang dở.
Nhưng thôi không sao, cũng đã có vài thứ giảm được tội lỗi của lão trước khi chiến tranh nổ ra. Trường làng đã nói lại với ông già ở nhà là tôi đang kèm cặp cho con gái của ông. Và kết quả là người mà trước giờ vẫn hay cằn nhằn chuyện tôi đọc sách đã nói lại rằng để việc lao động thì nên làm chậm mà chắc, rồi buộc tôi tới nhà thờ. Tôi thấy sảng khoái hẳn! Từ khi rũ bỏ được mớ công việc tôi như được mở mang đầu óc, ngoài ra tôi có thể tranh thủ đôi chút thời gian đọc sách khi đang giảng dạy. Dù việc này có thể đã làm phiền Maika, nhưng đấy cũng là một rắc rối tầm thường mà tôi đang cố làm cô ấy quên đi.
“Chúng ta bắt đầu vào bài nào!”
“Được thôi, cậu cứ dạy đi, Ash.”
Maika trông vẫn rất lo lắng, nên tôi đã cố dạy bằng chất giọng nhẹ nhàng cùng với nụ cười thường trực trên khuôn mặt. Con người thường có xu hướng hình thành những ấn tượng về người khác qua các yếu tố nhan sắc, ngoại hình, vân vân, cho tới những thứ ít bị đánh giá hơn như cách nói cũng như giọng nói. Những thứ được đem ra tám chuyện thường bị ảnh hưởng bởi những ấn tượng đó, nên những gì ta đang nói thực sự không quan trọng là mấy. Hay ít nhất thì tôi nhớ là mình đã nghe thứ gì đó tương tự từ tiền kiếp.
“Từng người khác nhau sẽ học bằng vô vàn giáo trình khác nhau, nhưng ta cùng bắt đầu với cuốn sách đầu tiên mà mình đọc nhé?”
“Cuốn đầu tiên mà cậu đọc?”
“Ừ đúng, cuốn sách mà Cha—ý mình là Sư phụ Folke đã cho mình mượn.”
Ờm thì ông ta đã cho mượn thật, nhưng không chịu giải thích cho tôi bất cứ thứ gì.
Rất xứng đáng giải giáo viên của năm!
Tôi đưa cô ấy tuyển tập lời cầu nguyện thường được dùng trong các nghi lễ—tập bản thảo đã dạy tôi rất nhiều của Cha Folke.
Maika chạm vào cuốn sách mỏng và nhìn nó chằm chằm như đang có một ấn tượng đặc biệt.
“Đây là cuốn sách mà cậu đã đọc…”
Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy đang tràn đầy nhiệt huyết. Cô ấy đã bước đầu đặt chân vào thế giới của độc giả. Tôi rất hiểu cái cảm giác hào hứng mỗi khi học thêm một điều mới. Dù lúc đầu tôi cũng không hứng thú mấy nhưng sau khi bị cuốn vào nó tôi mới dần có động lực để tiếp tục.
“Cuốn sách này chứa đựng tất cả lời cầu nguyện mà Sư phụ Folke sử dụng trong các nghi lễ. Cậu hẳn đã từng nghe qua chúng một lần rồi nên chắc không đến nỗi khó nhớ lắm đâu; đó cũng là lý do mình chọn cuốn này.”
“Cậu thông minh nhỉ.”
“Chỉ là mình cảm giác nên dùng nó mà thôi.”
Không cần gì phải tâng bốc tôi như thế. Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên quay lại bài thôi.
“Mình nghĩ là để bắt đầu, sẽ tốt nhất nếu bắt đầu bằng câu hoặc chữ mà cậu đã quen rồi. Cậu có thích một lời cầu nguyện nào đó không?”
“Câu đầu tiên mà cậu đã đọc thì sao?”
“Vậy sẽ là câu này.”
Đó chỉ là một lời cầu đơn giản. Thường thì nó sẽ được ngâm khi người ta gặp được chuyện gì đó tốt lành và đang muốn bộc lộ niềm vui. Tôi không quá sùng đạo nên tôi cũng hiếm khi dùng nó.
“Ta bắt đầu học từ câu này được không?”
Maika hỏi.
“Nếu cậu ổn với nó thì được thôi. Vậy ta cùng lướt qua từng từ một nhé.”
Trước hết tôi bắt đầu với đoạn ‘Lang thần dũng mãnh.’ Vừa đọc tôi vừa đưa tay theo từng từ tương ứng.
“Ra từ này đọc là ‘Lang’, kế liền nó là ‘thần’ và chữ tiếp đó theo đó là ‘dũng mạnh’ nhỉ. Đọc liền một thể sẽ là ‘lang thần dũng mãnh.’”
Tôi băn khoăn không biết cô ấy có tiếp thu bằng cách này không. Tôi đã liếc nhìn mặt khi cô vẫn đang chằm chằm vào cuốn sách. Như dự đoán, đáp lại tôi là một ánh nhìn bối rối cho thấy rằng cô ấy đã không hiểu hết được.
“Chúng mình cùng nhìn lại từng chữ một nhé. Chữ này là ‘dũng mãnh.’ …Maika. cậu có đang nghe chứ?”
“Ờ ừm! Xin lỗi! Chữ này là ‘dũng mãnh,’ đúng chứ?”
“Đúng rồi, hoàn toàn chính xác. Ngay trước đó là chữ ‘lang’ và ‘thần’, ghép lại cho ta câu ‘lang thần dũng mãnh.’ Bởi vì lang thần có sức khỏe dồi dào và thân thể cường tráng nên chúng ta thường cầu xin ngài trước khi lao động nặng nhọc hoặc sinh con.”
Tôi không muốn nhồi nhét quá nhiều thông tin cùng một lúc nên đôi khi vẫn nói chuyện phiếm cho tâm hồn thư thái.
“Vậy ra chữ ‘dũng mãnh’ nghĩa là thế…”
Cô ấy lẩm bẩm.
Tôi đã mất cảnh giác khi cô ấy lẩm bẩm với biểu cảm ngạc nhiên.
Ra vậy. Ta phải bắt đầu lại rồi.
Đồng thời mặt cô ấy dần đỏ ửng, chắc là đang nghĩ không biết mình có nói gì xấu hổ không đây.
Tôi cố hết sức để giữ nghiêm túc; nếu phát nản mà ngửa mặt nhìn trời thì cô ấy có khi sẽ bị tổn thương mất.
Ừ đúng rồi đấy, tôi mới nhớ lại là chúng tôi ngang tuổi nhau.
Bản thân không chắc làm thế này sẽ thành công được bao nhiêu, nhưng tôi cố tiếp tục nói chuyện bằng giọng vui tươi.
“Cậu cũng có thể dùng từ ‘dũng mãnh’ để tả cảm giác của bản thân đấy.”
“Mình hiểu… Ừm…”
“Cứ thoải mái mà hỏi mình bất cứ điều gì. Nếu mình không biết thì ta có thể đi nhờ Sư phụ Folke trả lời cho.”
Tôi tiếp tục trong tuyệt vọng. Nếu cô ấy ngại hỏi thì những tiết học sau này sẽ không có ích là mấy.
“Rồi còn ‘Hầu thần thông thái’ thì sao?”
Xem chừng là tôi đã trấn an được đôi chút rồi. Cô ấy vẫn còn xấu hổ, nhưng dần dà rồi sẽ đến lúc cô không ngần ngại hỏi nữa thôi.
“‘Thông thái’ để ám chỉ ngài rất thông minh. Ví dụ, cậu có thể cầu hầu thần khi đang học như thế này, rồi thần sẽ chia sẻ một phần sự minh mẫn cho ta.”
“Ồ! Vậy có lẽ mình nên đi cầu luôn nhỉ!”
Maika cười ngượng ngùng với tôi, và tôi cũng cười mà đáp lại.
Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng tôi chắc rằng hai đứa sẽ ổn thôi. Tôi có khi không chờ nổi tới lúc Maika tự đọc một cuốn sách mất. Giờ tôi đã hiểu tại sao Folke hạnh phúc tới thế khi thảo luận về việc giải mã ngôn ngữ cổ cùng tôi. Dù gì có người cùng sở thích với ta để chia sẻ cũng vui hơn rất nhiều.
Sau đó chúng tôi tiếp tục học thêm một lúc, tới tận khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, hôm nay học thế là đủ rồi. Folke nói tôi hộ tống Maika về nhà, vì bên ngoài cũng đã khá tối rồi nên giờ bọn tôi đang song hành hướng về nhà trưởng làng. Tôi là một quý ông nên không có vấn đề gì khi hộ tống cô ấy về nhà, nhưng sao tên linh mục kia lại nhếch mép lên cười thế nhỉ.
“Cuốn sách mà cậu đang đọc kia nói về gì vậy?”
Maika hỏi về cuốn sách đang nằm trong tay tôi. Cũng giống như tôi, trong tay cô là bản thảo ban nãy. Tôi đã nhắc cô ấy về tự học lại và tập viết những đoạn hôm nay đã học.
“Cuốn sách này dạy rất nhiều về các loại cây gỗ và thực vật thân thảo đấy.”
“Ồ, có cuốn sách như vậy sao? Sao mình không biết nhỉ.”
“Tất nhiên là có, thế gian tồn tại vô vàn loại sách! Mọi thứ tồn tại trên thế giới đều có trong những trang sách! Thậm chí những thứ viển vông cũng có nữa!”
“Những thứ viển vông? Ý cậu là sao?”
Maika trông rất bối rối. Những vị thần được đề cập trong cuốn sách trên tay cô gọi là viển vông vì họ không tồn tại trên đời.
Lại bảo sai xem? Thần không có thật. Tôi chắc chắn luôn là bọn họ không có thật.
Nhưng nghĩ lại, tôi nhận ra để hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của thần ở thế giới này khó hơn nhiều so với tiền kiếp.
Nếu vậy thì mình nên trân trọng tôn giáo hơn tý thôi. Dù gì cầu nguyện cũng chẳng tốn phí gì.
Trong khi tôi đang luận về những câu hỏi siêu hình, Maika liền chuyển sang câu hỏi khác.
“Thế rồi, cuốn sách đó có hay không?”
“Hay chứ, hay lắm luôn ấy. Ngoài ra nó có thể sẽ có ích nữa.”
“Cây gỗ hay thực vật có thể có ích?”
Cuốn hướng dẫn thực vật học này không chỉ liệt kê đủ loại cây mà còn phân chia ra cái nào ăn được hay cái nào dùng làm thuốc được, đúng là hữu dụng thật. Nó cũng có cả những loại cây không mọc dại ở vùng này, ngoài ra tôi cũng tìm được đôi loài mà trước đây tôi từng thấy qua. Nếu mọi thứ đúng theo kế hoạch, có khi ngôi làng nghèo này sẽ có bữa ăn đầy đủ hơn. Chúng tôi thậm chí có thể không cần phải dựa vào nguồn thuốc từ Quid nữa— cả hai trường hợp thì cái nào cũng làm tôi vui cả.
Kiếm thảo mộc chế thuốc cần được ưu tiên. Không phải là thuốc của Quid quá đắt mà là vì nó không hiệu quả cho lắm. Ít nhất thì nó chưa bao giờ có tác dụng lên tôi. Nhị vị phụ huynh nói đó là thuốc dành riêng cho họ, nhưng tôi chắc rằng đó chỉ là hiệu ứng giả dược thôi.
Khi tôi giải thích lại với Maika, cô ấy cũng hiểu ra rằng nó rất hữu dụng.
“Quào! Tuyệt thật nhỉ!”
“Đúng vậy, sách vô cùng tuyệt vời!”
Nhìn thấy sự hào hứng trên khuôn mặt của cô gái ngây thơ ấy làm tôi vui lên.
Mùa hái thực vật ăn được ngoài tự nhiên cũng sẽ sớm đến thôi. Tôi đang rất mong chờ nó để được áp dụng những kiến thức vừa học. Đó sẽ là khởi đầu cho hành trình tìm lại những giống cây mà mọi người đã bỏ qua.
***
Cuối cùng rồi ngày hái rau lại đến.
Trẻ con đang tập trung lại thành nhóm ở bìa rừng để lên đường tìm lâm sản. Bọn trẻ lớn tuổi hơn đóng vai trò là người dẫn đường cho chúng, mọi cô cậu nhóc cũng đã tập hợp đông đủ. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy một đại hội cắm trại vui tươi, mà không biết rằng ai nấy tham gia cũng như người mất hồn và tuyệt vọng y chang nhân viên công ty đen vừa bắt đầu một ngày mới. Chính ý thức về nghĩa vụ đã kiềm lại nỗi lo của họ.
Bất cứ ai từng có kinh nghiệm trải qua một mùa thu hoạch đều trông như vậy— đó là hành trình chứa đầy hiểm nguy làm con người ta kiệt sức. Mỗi năm đều có dăm đứa gặp tai nạn và cứ cách vài năm sẽ có một đứa không bao giờ về nhà được nữa. Vì vậy nên cả đám đã được chia thành từng nhóm nhỏ để theo dõi lẫn nhau và đảm bảo không ai đi lạc quá sâu vào rừng.
Tôi được điều làm lãnh đạo nhóm trong kì này. Bản thân vẫn đang trong độ tuổi trẻ nhỏ nhưng tôi được miễn lệ vì năm ngoái đã phát hiện và hỗ trợ được một đứa lạc khỏi nhóm của mình. So với những đứa nhóc kia thì tôi đã tự kiềm chế được bản thân, ai cũng biết chuyện đó nếu họ nhận ra tôi là ai.
Mà dù sao thì việc này cũng có lợi cho tôi, làm trưởng nhóm là được quyền chọn khu vực mà cả nhóm sẽ đi khám phá. Tôi sẽ áp dụng tối đa những gì đọc được trong cuốn hướng dẫn thực vật học mà tôi mượn từ lão Folke.
“Ta sẽ bắt đầu ở chỗ đằng kia! Nếu em nhớ không nhầm thì ven bụi rậm phía ấy sẽ có rất nhiều cây.”
Tôi nói thế với hai đứa lớn hơn trong nhóm, họ sau đó nhìn với vẻ mặt khó chịu và đồng ý.
Hai đứa chúng nó chỉ hơn tôi một đến hai tuổi mà đã bày đặt bức bối vì bị một đứa nhỏ hơn lãnh đạo rồi.
Lo mà chịu đi nhá. Tuổi (tinh thần) của ta lớn hơn cả hai đứa chúng mày nhiều.
Trước khi khởi hành, tôi phải kiểm lại hành trang của mình lần nữa. Cái túi tôi đang mang trên vai đây được làm từ cái áo dự phòng và nằm trong đó là cuốn hướng dẫn đã mượn.
Sau khi đã sẵn sàng để lên đường, tôi lại nghe thấy tiếng gọi từ phía một nhóm nữ khác.
“Nhớ bảo trọng đấy, Ash!”
Cô bé mà hôm nay chẳng hề e thẹn ấy là Maika.
Tôi cảm giác như bản thân được ban phước sau khi nghe âm thanh trong trẻo của cô.
“Cám ơn nhé Maika! Cậu cũng nhớ bảo trọng đấy!”
Tôi vẫy tay đáp lại rồi bắt đầu lên đường.
Hai cậu bé ban nãy giờ nhìn còn ủ rũ hơn. Chắc là chúng sợ những ô thu hoạch tốt sẽ bị mấy đứa khác lấy hết đây mà.
Được rồi được rồi, tôi cũng đi đây. Không cần phải thúc.
Ở điểm mà tôi đã chỉ, năm nay có rất nhiều rau dại mọc rải rác khắp nơi. Tôi bắt tay vào thu thập trong khi quan sát những cậu bé kia.
Bản thân tôi thấy hơi tệ với gia đình mình, nhưng sau một hồi, tôi ngừng hái và mò tìm vài loại cây được liệt kê trong cuốn hướng dẫn thực vật học. Tôi nhớ là mình đã thấy qua vài giống cây hữu dụng ở quanh khu này. Tôi không hề có tài năng trong khoản nhớ tên thực vật, nhưng cảm giác như bản thân đã từng thấy qua thứ này một lần ở tiền kiếp rồi.
Trước mắt tôi có một thân cây đã đổ xuống tảng đá, tán cây chĩa hướng lên. Không mất quá lâu để tôi leo lên và nhìn một vòng xung quanh, đúng như dự đoán, quanh đây toàn những cây cao lớn và hùng vĩ.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy nó. Không như mọi cây quanh đây đều phát triển thẳng lên, một mình nó đơn thân mọc ra tứ phía. Từ thân cây, các nhánh phát triển theo hướng ngẫu nhiên, tạo cảm giác to hơn bình thường. Nhưng điểm kỳ lạ nhất lại nằm ở lá. Nhìn nó sắc như răng cưa và dày một cách lạ thường. Tôi nghĩ mình đã từng thấy cây này ở đâu rồi và đúng là vậy thật sau khi kiểm tra lại trong cuốn hướng dẫn thực vật học.
Đây là một chủng của cây nha đam. Nó dùng để kìm máu cũng như chữa bỏng, ngứa và các chứng loạn thần, ngoài ra nó cũng tốt cho da nữa. Nhưng hay nhất là vị của nó rất ngon—đây đích thực là một giống cây đa dụng. Cây nha đam ở tiền kiếp tôi thấy chỉ có mỗi lá, giống như những bụi cây nhỏ, nên tôi đã mất một lúc để tìm ra điểm chung của nó, cũng bởi do cây nha đam của thế giới này mọc trên cây. Mà giờ nghĩ lại, tôi nhớ là đã nghe ai đó nói về cây nha đam rồi.
Bản thân không biết cách dùng nó thế nào cho phải, nên tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm trên phương pháp thử và sai . Nhưng kể cả vậy thì thứ nước chảy ra từ lá nha đam vốn đã có công hiệu hơn bất kỳ loại thuốc nào Quid đem bán rồi. Phát hiện lớn này mới chỉ là bước đầu. Tôi sẽ rất vui nếu trong kho sách của Folke có một cuốn về cây nha đam, nhưng chắc là không có đâu.
Tôi mang hy vọng trong mình bay cao bay xa… Và rồi tầm mắt đột ngột tối lại.
Ra đây là—tai nạn đầu đời của tôi…
JackJs: main somehow thông minh và ngu at the same time =)) Trans: hầu ở đây là khỉ (nhắc cho chắc) .