「Tiếp đến là cửa hàng vật phẩm, đúng không Ain?」
『Cũng không cần vội đâu, năm ngày nữa ta mới khởi hành cơ, nhưng chắc ta cũng nên ngó qua những vật phẩm được trưng bán tại đó. Cũng khá tò mò liệu túi ma thuật cỡ đại có được bày bán ở đấy không.』
「Chiếc túi sẽ rất hữu ích. Nhờ nó, mình có thể làm đồng thời nhiều nhiệm vụ cùng lúc đó!」
『Nếu có bán thì còn chưa biếtliệu chúng ta có kham nổi không nữa,…dù vậy thì, chiếc túi sẽ là thứ chúng ta sẽ cố gắng phấn đấu trong tương lai.』
Hiện tại, chắc chắn chúng tôi không đủ khả năng chi trả cái túi đúng kích cỡ mình cần. Giá trị của nó theo lời đồn ngang chi phí xây dựng cả một tòa lâu đài đó. Dù sao, cái kích cỡ chúng tôi cần cũng phải chứa được hàng chục xác quái vật. Nhờ đó, chúng tôi chỉ cần rút máu ra khỏi xác quái vật, rồi chi trả một khoản phí hoa hồng, Hội Thợ săn sẽ xử lý phần việc còn lại.
Mỗi thị trấn sẽ thường có một cửa hàng vật phẩm cũng như cửa hàng vũ khí. Nhưng riêng thủ đô hoàng gia thì lại xuất hiện rất nhiều cửa hàng vũ khí và cửa hàng vật phẩm. Mỗi cửa hàng lại phục vụ cho tệp khách hàng riêng biệt.
Nhất là thợ săn ấy, đặt chân vào tiệm thường thôi là khách bình thường sợ tái mặt ra rồi nên là giải pháp lợi cho cả đôi đường là tách từng tệp khách hàng ra luôn. Chưa kể thợ săn cũng có thu nhập khác nhau tùy cấp bậc nữa.
Câu hỏi bây giờ là Ciel nên vào loại của hàng nào, và theo ý kiến bản thân tôi, cửa hàng cao cấp sẽ an toàn hơn cả. Dù sao thì, những thợ săn căm ghét Ciel hầu hết toàn là những kẻ từ hạng D trở xuống. Những thợ săn cấp cao có lòng tự trọng cao hơn.
Tôi cũng có nghe được quý tộc hay thường thuê thợ săn cấp cao, nên phần lễ nghi họ hẳn cũng phải học một chút.
Và vì thế, cái cửa hàng vật phẩm trước mặt tôi đây, nói sao nhỉ, một tòa nhà 2 tầng xinh xắn như thể cửa hàng tạp hóa kiếp trước vậy. Đương nhiên, tòa nhà không được xây bằng bê tông cốt thép hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng có rất nhiều mặt hàng được trưng bày cũng như các nhân viên bán hàng sẽ giới thiệu sản phẩm khi chúng tôi dạo quanh.
Còn có những khách hàng khác nữa, nhưng chỉ liếc nhanh Ciel khi con bé bước vào cửa hàng, rồi lập tức ngoảnh đi.
『Bất ngờ thật. Chúng ta đi vào mà họ không nói gì luôn kìa.』
『Có lẽ họ nghĩ rằng con là quý tộc chăng?』
『Mà, họ cũng có sai đâu ạ.』
『Ta thực không hiểu lắm về cái hệ thống quý tộc này, nhưng theo ta, dù mang dòng máu quý tộc nhưng con không được coi là vậy đâu.』
Do khi còn sống tôi chẳng có mối liên can nào với quý tộc nên tôi không thể hiểu rõ về tầng lớp ấy được.
Dù có quan hệ huyết thống, nhưng liệu sự tồn tại của Ciel có được công chúng công nhận không? Bọn chúng sẽ đối xử với Ciel như đứa con ngoài giá thú đúng chứ? Quyền thừa kế sẽ như thế nào? Đàn ông chiếm ưu thế? Em trai hay con trai của gia chủ sẽ có quyền ưu tiên hơn trong vấn đề thừa kế? Vân vân và mây mây.
Thực lòng tôi không quan tâm nhiều đến những điều này nhưng dù sao nghĩ về vấn đề này cũng là một cách tốt để giết thời gian lúc tập luyện hoặc ban đêm.
『Nhìn thoáng qua có vẻ như chẳng có lấy một chiếc túi ma thuật nào cả.』
『Chắc không được bày bán ở tầng một rồi… mà những chiếc túi du hành được bày bán ở đây, nên ta đoán có lẽ chúng phải đặt làm hoặc không được trưng bày. Đành vậy, chúng ta hãy cứ kiểm tra cả tầng 2 đi.』
Tầng một trưng bày ba lô, các vật dụng đựng hành lý khác, lều và những thứ trông giống như một chiếc xe kéo. Tầng hai dường như là nơi trưng bày đèn, bật lửa, đá đánh lửa, khẩu phần ăn di động và các vật dụng cần thiết khi đi khám phá khác. Thậm chí còn có những phiên bản vật phẩm ma thuật của đèn được bán, dù khá đắt.
Tuy nhiên, không có chiếc túi ma thuật nào được bày bán cả. Ngay lúc tôi đang định bỏ cuộc và chấp nhận thì Ciel bất ngờ tiếp cận một nữ nhân viên bán hàng.
“Không có túi ma thuật nào ư?”
"Vâng. Thật đáng tiếc, nhưng túi ma thuật không phải mặt hàng có sẵn ạ.”
"Chán thật."
“Hiện nay chỉ có một vài túi ma thuật được bày bán và ngay cả ở thủ đô này, nó cũng chỉ xuất hiện trên thị trường khoảng một lần một năm. Chị khuyên em nếu muốn mua thì tốt nhất đi thương lượng giá cả với những cá nhân đang sở hữu sẽ nhanh hơn.”
"Hiểu rồi. Sẽ đến lần nữa.”
“Tạm biệt, lần sau lại đến ủng hộ nhé.”
Sớm nhất là năm ngày nữa chúng tôi sẽ khởi hành. Ngoài chiếc túi ma thuật, thứ còn lại chúng tôi cần là phần ăn di động, nếu mua thêm chỉ tổ làm nặng thêm hành lý. Vì thế nên chúng tôi định rời khỏi cửa hàng mà không mua gì cả, dù vậy nhân viên vẫn tiễn chúng tôi với một nụ cười.
Thường thì chủ cửa hàng sẽ khó chịu ra mặt nếu khách hàng không mua bất kỳ mặt hàng nào, chắc hẳn nhân viên ở thủ đô hoàng gia đã được đào tạo bài bản. Hay cũng có thể đây là tệp cửa hàng dành cho thợ săn cấp cao.
Dù còn chút thời gian để dạo chơi quanh Thủ đô, nhưng do đêm hôm qua thao thức không ngủ được, nên chúng tôi quyết định về nhà trọ sớm.
◇
Khi vừa về đến phòng, tôi bảo Ciel ngay lập tức kiểm tra hành lý được để lại. Sau khi xác nhận rằng không có mất mát, Ciel thả người xuống chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng. Vì hôm nay có nhiều chuyện xảy ra nên có lẽ con bé đã kiệt sức.
Về lý do tại sao tôi bảo Ciel kiểm tra đồ đạc trước, đó là vì tôi chưa tin tưởng vào nhà trọ này. Chúng tôi cố tình để lại một số vật có giá trị để kiểm tra xem chúng có bị đánh cắp hay không. Kết quả là không có gì bị đánh cắp. Bây giờ chúng ta có thể thư giãn… không được. Uy tín của nhà trọ chắc chắn sẽ lao dốc nếu tình trạng mất cắp đồ đạc xảy ra, theo tôi nghe được thì hầu hết mấy vụ này chủ xảy ra ở nhà trọ giá rẻ thôi.
Mà, chẳng thể tin tưởng bất kỳ nhà trọ nào được. Tôi luôn thức nên chẳng thể nào sợ bị tấn công lúc ngủ đâu. Vẫn như vậy thôi. Mười hai năm nay vẫn vậy.
Nếu xét đến việc có giường và bồn tắm xịn, thì thực chất cũng tốt hơn bình thường nhiều rồi.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, 「Fufu.」 một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi Ciel.
『Người đang suy nghĩ điều gì đó phải không?』
「Chúng ta sẽ sớm được nhìn thấy biển phải không? Ta chỉ, thực sự vui mừng về điều đó.」
Mặc dù Ciel nói sẽ sớm thôi nhưng chúng tôi vẫn phải đi đến một thị trấn xa hơn về phía bắc và băng qua một ngọn núi, vì vậy vẫn mất một khoảng thời gian. Xét đến việc chúng tôi đã mất hai năm kể từ khi trốn khỏi dinh thự và đi xa đến thế này, việc có thể nhìn thấy biển trong vòng chưa đầy một tháng có lẽ là khá sớm.
「Biển có rất nhiều nước phải không? Nhưng nó có màu xanh? Con tự hỏi tại sao. Tuy nhiên, nước trong cốc không có màu gì cả!」
『Tại sao vậy.』
Ciel nói có phần hào hứng, nhưng tôi lại không biết nên trả lời thế nào. Từ kiến thức có được khi còn sống, tôi biết rằng nó liên quan đến sự phản xạ và/hoặc bước sóng của ánh sáng nhưng nếu trả lời như vậy, tôi cũng sẽ phải giải thích bản chất chính xác của ánh sáng. Ciel thông minh nên có thể con bé ấy sẽ hiểu nhưng tôi cũng không chắc liệu kiến thức khoa học mà mình có có thể áp dụng trực tiếp vào thế giới ma thuật và ma thuật này hay không.
『Ngoài ra, ta cũng phải xem đại dương có thực sự trong xanh hay không.』
Dù lý do Ciel muốn nhìn thấy đại dương là vì tôi đặt tên cho con bé là “Cielmer”, nhưng ngay từ đầu, tôi không biết đại dương ở thế giới này có màu gì. Trên trái đất, tôi có thể tự tin nói rằng đại dương rõ ràng là có màu xanh nhưng ở thế giới này, nó thậm chí có thể có màu đen. Suy cho cùng, trên thế giới này có hai mặt trăng và chúng có màu sắc khác nhau.
「Vậy chúng ta hãy cùng ngắm đại dương. Nếu được, con muốn ngắm nhìn đại dương mà Ain biết nhưng chỉ cần Ain ở cùng với con, đại dương nào cũng đáng để đi hết đó. Nhân tiện nè, Ain. Con hỏi người được không?"
『Có chuyện gì sao?』
「Con đã từng hỏi nhiều lần rồi, nhưng Ain có phải thần không?」
『Và ta cũng đã trả lời với con rồi. Ta không phải là thần. Nếu ta đây thần linh, thì chả phải để con lãng phí 10 năm ở chốn biệt thự đấy đâu.』
Ciel thỉnh thoảng hỏi tôi có phải là thần không. Tôi nghi ngờ rằng điều này là phép thuật thần giáng thế lên người Ciel khiến con bé ám ảnh nhưng sau khi hỏi, Ciel bắt đầu suy tưởng đến nhiều kiểu khác nhau. Mỗi khi điều này xảy ra, tôi luôn lo lắng liệu mình có vô tình nói quá nhiều thông tin về mình hoặc liệu tôi có gây ra hiểu lầm nghiêm trọng nào đó hay không, nhưng sau đó con bé chẳng gặng hỏi thêm.
Bầu không khí chỉ mới nghiêm túc được chút, Ciel đột ngột đưa tay lên ngực mình. Như thể đang kiểm tra kích thước của chúng, con bé bắt đầu vuốt ve. Có vẻ nhỏ nhưng thực chất đã to ra hơn rất nhiều rồi. Quan trọng hơn, tôi cảm thấy một cảm giác thất vọng khó tả, hay đúng hơn là tâm trí và cơ thể tôi mơ hồ không đồng bộ với nhau, và điều đó thật xấu hổ.
『Ciel... Con đang làm gì vậy?』
「Nhưng người có nói là ngực sẽ to ra nếu nắn bóp chúng mà.」
Phải. Đúng là tôi có nói điều đó, nhưng sao con bé có thể bình tĩnh đến vậy? Ngăn con bé bây giờ càng khó hơn rồi. Con bé hẳn có cảm xúc giống tôi, thì chắc chắn sẽ khó có thể làm gián đoạn.
『Nhưng đó chỉ là tin đồn thôi.』
「Đúng. Nhưng người chưa từng thử mà phải không, nên mình có thể lấy con ra làm thử nghiệm mà.」
Trong trường hợp đó, nó có thể sẽ vô nghĩa trừ khi được thực hiện hàng ngày. Mặc dù nếu tôi nói thế thì chuyện này sẽ bắt đầu xảy ra hàng ngày, nên tôi chắc chắn không nên bất cẩn nói ra nữa. Suy cho cùng, chuyện xảy ra ngày hôm nay là kết quả của sai lầm của ngày hôm qua nên tôi phải rút kinh nghiệm.
Tuy nhiên, có vẻ như Ciel chỉ làm điều đó khi nghĩ đến—và vì tôi không thể quen với sự kích thích—có lẽ tốt hơn là chỉ nói với con bé việc ấy vào thời điểm này. Điều đó có ảnh hưởng xấu đến việc học hỏi của Ciel không?
『Hyu!』
Khi tôi đang cố gắng bằng cách nào đó đánh lạc hướng bản thân bằng cách suy nghĩ sâu sắc, bàn tay của Ciel chạm vào nhũ hoa. Bị kích thích, tôi vô tình hét lên một tiếng. Lạ thật chứ, chỉ là không quen thôi mà. Xấu hổ quá đi mất! Sự kích thích này và thậm chí cả giọng nói the thé mà tôi đột nhiên phát ra, bằng cách nào đó tôi không thể quen được mấy thứ này.
Tôi chỉ có thể chịu đựng để Ciel không nhận ra. May mắn thay, có vẻ như Ciel không nhận thấy tiếng rên của tôi vì tôi nói bất cứ thứ gì cả.
Khi khoảng thời gian dài nhưng ngắn ngủi này trôi qua, bàn tay của Ciel đã ngừng. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát. Ciel nằm nghiêng, có vẻ hài lòng vì lý do nào đó. Và rồi, con bé nhắm mắt lại như thể đang đắm mình vào thứ gì đó.
Hiện tại, vì tôi muốn đánh lạc hướng và cũng có cảm giác như cô ấy sắp ngủ quên, nên tôi gọi cô ấy, 『Nếu con buồn ngủ, tại sao chúng ta không đi tắm sớm?』
Tuy nhiên, tôi đoán nó không đến được tai cô ấy — mặc dù tôi thực sự không chắc liệu tai cô ấy có nghe thấy tôi hay không — vì cô ấy không phản ứng. Do đó, tôi gọi con bé một lần nữa, 『Ciel, con có nghe thấy ta nói không? Ciel?』 và lần này cô ấy đã phản ứng.
「Con xin lỗi. Con mải suy nghĩ quá.」
『Không sao đâu, ta chỉ muốn hỏi nếu con buồn ngủ, hay chúng ta đi tắm sớm nhỉ?』
「Được đó ạ. Ta cũng đã thuê được căn phòng tốt như này rồi, con muốn được tận hưởng nó.」
Nói rồi, Ciel đứng dậy rồi bước nhẹ, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm.