Dù mất tới nửa ngày để tới rừng, nhưng khi quay về thủ đô chúng tôi chỉ tốn có 3 giờ đồng hồ. Do tôi sử dụng sức mạnh Công chúa Ca sĩ, nên chắc Ciel chạy mà chẳng cảm thấy tốn sức
Dù vậy đi chăng nữa, chạy suốt 3 tiếng cũng rất đáng khen ngợi rồi. Khi còn sống, tôi chạy lâu nhất là được bao phút nhỉ? Chắc rằng chạy hết tốc lực sẽ rút cạn sức tôi trong 1 phút đấy.
Mà nói là ba giờ chứ tôi cũng chỉ là ước tính theo hướng mặt trời thôi à.
Lúc này, sảnh hội đã đông nghịt người, may thay, quầy lễ tân vẫn còn chỗ trống nên bọn tôi nhanh nhảu mang thảo mộc đến đó. Để chắc ăn, bọn tôi còn giữ lại một số loại thảo mộc với cỏ bốn lá. Còn người lễ tân, dường như là người hôm trước, giật mình khi thấy bó thảo mộc lớn rồi nhanh chóng xử lý chúng.
Chúng tôi cũng nhân tiện thử hỏi cô ấy về phương pháp bảo quản thực vật trong thời gian dài. Đúng như tôi nghĩ, sấy khô có vẻ là cách tốt nhất. Cô ấy nói rằng thảo mộc sẽ để được khoảng một đến hai năm theo cách đó. Tuy nhiên, thảo dược khô không bao giờ được chấp nhận trong các nhiệm vụ trừ khi người yêu cầu cho phép. Do khó có thể theo dõi thời điểm thảo dược được sấy khô nên có thể xảy ra các vấn đề như là hàng tồn kho, v.v.
Ngay sau khi việc xác thực hoàn tất, chúng tôi rời khỏi Hội thợ săn. Chẳng ai muốn bị kẻ không liên quan gây hấn cả. Vừa ra khỏi hội, tôi hỏi Ciel xem tôi có thể mượn cơ thể con bé cả ngày nay không.
◇
『Khá là bất thường khi người hỏi mượn cơ thể con đó nhỉ.』
Giọng nói vui vẻ của Ciel vang vọng trong đầu tôi.
『Có điều ta tò mò nhưng khá khó giải thích cho con làm.』
『Có phải liên quan đến những lọ dược liệu không ạ?』
『Đúng rồi, bản thân ta không biết bắt đầu như nào, nên ta tính đi hỏi người khác rồi tự đánh giá.』
『Vậy là con sẽ khiến cho mọi thứ mất thời gian hơn phải không』
『Ta xin lỗi.』
Tôi kiểm soát cơ thể con bé có nghĩa là tôi đang lấy đi thời gian của Ciel. Đáng lẽ con bé nên tự sống một cuộc sống của riêng mình với tôi chỉ là một thứ công cụ hỗ trợ bên cạnh đó thôi. Nhưng Ciel chỉ hỏi lại 『Tại sao người lại xin lỗi?』 như thể đó không phải là vấn đề gì to tát.
Với kiếp trước thì 12 tuổi vẫn đang trong độ tuổi tiểu học và những cá nhân ở độ tuổi này cũng vẫn được coi là trẻ em ngay cả ở đây. Mặc dù điều này có thể dựa trên thế giới cũ của tôi, nhưng giờ khi suy nghĩ lại, mỗi ngày ở độ tuổi này đều vô cùng quý giá.
Tôi biết rằng việc Ciel hiểu được giá trị này là rất khó khăn, vì vậy tôi chỉ có thể đáp lại con bé bằng câu trả lời mơ hồ.
Chúng tôi bước đến cửa hàng vật phẩm lúc trước, rồi mở cửa và bước vào trong. Sản phẩm chẳng có chút gì thay đổi, vậy nên tôi lên tầng 2 luôn. Tôi dạo quanh rồi kiếm được nơi để thuốc mỡ và băng gạc.
Nói chính xác hơn, đây là nơi để mọi loại dược liệu bao gồm cả băng gạc và thuốc mỡ.
Ở đây, những gì họ có là những dược liệu sơ cấp và trung cấp. Tôi nhớ là kể cả những thợ săn hạng thấp cũng dùng thuốc mỡ, nên chắc chắn rằng ngay cả loại potion cơ bản cũng có hiệu quả rất tốt. Để chứng minh, potion sơ cấp vẫn đắt hơn một chút so với thuốc mỡ cao cấp. Đối với potion trung cấp, chúng thậm chí còn đắt hơn thế.
Chắc họ có potion loại cao cấp, nó cũng sẽ quá đắt để có thể trưng bày ở đây.
『Có vấn đề rồi ha.』
『Sao vậy ạ?』
『Ta cũng nghĩ là potion ở thủ đô hoàng gia hẳn sẽ đắt, nên tính dựa vào đây để lấy giá nhưng…』
『Ain không biết giá potion ở các thị trấn khác phải không?』
『Chính xác là như vậy.』
Sự thật này khiến tôi cảm thấy tụt hứng hẳn. Kể từ khi rời khỏi dinh thự, chúng tôi chưa từng bị thương nặng, vì vậy việc biết giá potion thậm chí không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Mà dù bị thương nặng, có lẽ chúng tôi vẫn sẽ không sử dụng potion.
Hậu quả là thứ khó tránh khỏi, có thể hơi thái quá, nhưng đành liều một phen vậy!
Tôi tìm một nhân viên bán hàng khác và gọi cô ấy, 「Em xin hỏi ạ?」
Cô ấy trả lời 「Sao vậy em?」 với một nụ cười trên môi.
「Những lọ potion trưng bày tại đây có phải được sản xuất tại thủ đô không?」
「Đúng rồi đó. Tất cả đều do một tay nhà giả kim sống gần thủ đô chế tạo. Em thấy có vấn đề gì sao?」
「Không hẳn vậy ,em cảm giác potion ở đây có vẻ đắt hơn so với các thị trấn khác. Mà chắc em nhầm thôi, xin lỗi chị.」
「Em không sai đâu. Do là các thị trấn đều có nguồn cung cấp thảo mộc ngay gần đó. Trước đây, có một nơi gần đây nơi có thể thu hoạch nguyên liệu cho các loại thuốc trung cấp, nhưng gần đây chả ai đi lấy thảo mộc cả, nên hiện tại các nguyên liệu đang được mua từ các thị trấn khác.」
「Hóa ra là do mua nguyên liệu từ thị trấn khác sao? Vậy chị có biết chuyện này bắt đầu từ khi nào không ạ?」
「Chắc tầm 2-3 năm trước ha. Chị cũng không nhớ rõ nữa.」
「Cảm ơn chị rất nhiều. Em sẽ… dạo quanh thêm chút.」
Tôi nói lời cảm ơn và chào tạm biệt cô nhân viên bán hàng. CÓ vẻ như tôi đã chọc vào tổ kiến rồi. Ước gì không nhận ra sự thật này, tôi đã có thể gặng hỏi tiếp mà không cần lo lắng. Mà, tôi cũng không có ý định chõ mũi vào.
Rốt cục, chúng tôi mà can thiệp thì nó còn rắc rối hơn nữa. Tôi mua một potion mỗi loại rồi rời khỏi cửa hàng.
◇
Chúng tôi đi đến thư viện. Sắp hết ngày rồi, nhưng vẫn còn đủ thời gian để kiếm đọc thứu thông tin chúng tôi cần biết. Tôi đã hỏi vị trí thư viện ở đâu từ nhân viên bán hàng khi nãy, nên chắc là ổn thôi.
『Vậy là người mua potions ư..』
『Không mua gì sau khi ghé thăm cửa hàng đấy nhiều lần, cũng khá là bất lịch sự.』
『Khó hiểu ha..』
『Ta cũng thế. Mà, có potions cũng không hẳn bất lợi cho mình.』
『Con hiểu rồi, nhưng mình sẽ đến thư viện trước mà đúng không?』
『Ta đang muốn điều tra nhanh vài thứ trước khi về quán trọ.』
Thư viện tọa lạc ngay sát quận quý tộc. Nói theo cách khác, là nơi vô cùng an toàn và có rất nhiều người giàu lui tới. Những người nghèo chắc hẳn muốn đọc sách cũng khó ha? Nếu vậy, chúng tôi rất may mắn khi trong 5 năm qua được đọc sách.
Muốn đọc sách tại thư viện, chúng tôi được yêu cầu đặt cọc một xu vàng và phí dịch vụ một xu bạc lớn khi vào cửa. Xu vàng sẽ được hoàn trả khi chúng tôi rời đi. Sách chỉ có thể được đọc trong thư viện. Nếu muốn mượn sách, chúng tôi phải có thẻ thông hành đặc biệt. Với cái sơ yếu lý lịch mơ hồ như Ciel, cơ hội để đăng ký còn chẳng có.
Khi tôi bước vào thư viện, nhìn những giá đầy sách khiến tôi nhớ lại những ngày ở dinh thự. Sau đó, tôi đến gặp thủ thư và yêu cầu một cuốn sách về những lần quái vật nổi loạn.
Sau vài phút, thủ thư đưa cho chúng tôi một cuốn sách về những lần quái vật nổi loạn trong quá khứ đã tấn công vào kinh đô hoàng gia và một bài nghiên cứu về nó. Ngoài ra, còn có một số tài liệu lịch sử ghi chép lại.
Dưới ánh hoàng hôn, tôi duyên dáng đọc sách cạnh ô cửa sổ. Cứ như 1 cảnh trong phim hay manga vậy, nhưng không có ai ở đây có thể thấu hiểu cảm xúc này. Đáng tiếc thật, nhất là khi một thiếu nữ xinh đẹp như Ciel đang làm đẹp cho khung cảnh thơ mộng này. Mà, tôi mới đang là người điều khiển.
Tập trung lại rồi xem qua các tài liệu nào! Tôi đọc qua về những thứ tôi đã biết sơ sơ, lướt qua một số điều thú vị như hậu quả của một cuộc quái vật nổi loạn lên hệ sinh thái và chỉ ghi lại tất cả thông tin tôi cần vào đầu.
Năm xảy ra cuộc nổi loạn, những biến chuyển trong giai đoạn đó và chi tiết về ngày cuộc quái vật nổi loạn tại thủ đô hoàng gia.
Tôi đã có thể đọc hết đống tài liệu này trước khi mặt trời lặn. Tất cả nhờ tài năng thiên bẩm trú ngụ trong cơ thể Ciel này.
Rời khỏi thư viện, tôi đổi chỗ với Ciel rồi bắt đầu đi về quán trọ.
◇
「Kết quả điều tra hôm nay ra sao rồi Ain?」
Đó là điều đầu tiên Ciel hỏi tôi khi mới vào phòng trọ. Con bé hẳn tò mò lắm khi tôi cứ im lặng nãy giờ. Hẳn là đã kìm nén lắm nên vừa vào phòng đã hỏi rồi.
『Con cũng đã đọc qua rồi đó, lần quái vật nổi loạn gần đây nhất cách đây 50 năm trước. Trước khi sự kiện đó xảy ra, các cuộc nổi loạn, quy mô cả lớn và nhỏ, xuất hiện với tần xuất 10 năm 1 lần.』
「Đúng vậy.」
『Trước mỗi lần quái vật nổi loạn quy mô lớn, thường sẽ xảy ra vấn đề như có vấn đề ngoại giao với các nước láng giềng, dịch bệnh bên trong thủ đô hoặc hay sự bất cẩn trong việc tiêu diệt quái vật khoảng năm năm trước khi những cuộc nổi loạn đó xảy ra.』
「Có nghĩa là người nghĩ sắp xảy ra một đợt quái vật nổi loạn sao?」
Con bé ngay lập tức hiểu những lời tôi nói. 『Đúng vậy.』- tôi đáp lại bằng một lời khẳng định chắc nịch.
『Chỉ là khả năng, nhưng ta nghĩ trong vòng vài năm nữa, quái vật nổi loạn sẽ xảy ra. Rốt cục, giá thuốc bắt đầu tăng từ 2-3 năm trước mà..』
「Vậy người định làm gì đó sao?」
『Chẳng làm gì cả. Sẽ khá là bất lợi nếu chúng ta quá nổi bật ở chốn thủ đô hoàng gia này. Hơn nữa nếu nó xảy ra, quy mô sẽ lớn hơn nhiều so với đợt ở Sannois. Mà chúng ta sẽ không còn ở thủ đô hoàng gia khi đó. Nếu con muốn can thiệp vào chuyện này thì, ta sẽ giúp một tay.』
「Vậy tại sao người lại đi tìm hiểu chuyện này vậy ạ?」
Con bé không chỉ trích tôi vì không can thiệp, có vẻ con bé hỏi vì tò mò thôi.
『Nếu chẳng may nó xảy ra ngay vào ngày mai, chẳng phải có lợi khi ta chuẩn bị trước sao. Hơn nữa, sẽ thật tệ nếu chúng ta đi về phía bắc, ra biển, rồi vô tình phải chiến đấu với đám quái vật trong đợt nổi loạn trên đường trở về.』
「Con hiểu rồi. Cảm ơn người nhiều」
『Ta chỉ hơi khó chịu một chút thôi, thế thôi.』
Có lẽ chúng tôi sẽ đủ thời gian để nâng hạng lên bậc B trước khi đợt quái vật nổi dậy kia diễn ra. Sau đó, những gì xảy ra với đất nước này tôi không quan tâm. Đây là thủ đô hoàng gia, hẳn cũng có rất nhiều người mạnh hơn Ciel. Dù sao thì, chúng tôi nên đi về phía đông nam để ngắm nhìn đại dương và rồi đi khỏi vương quốc ngay khi chúng ta đạt đến hạng B.
「Ain nè, con hỏi một điều được không?」
『Chuyện gì vậy?』
「Mình ép khô cái cây kiểu gì vậy ạ?」
『Đúng rồi nhỉ. Sử dụng phép thuật để ép chúng thì sao nhỉ?』
「Phép thuật ư? Phương pháp như nào vậy ạ?」
『Ta đã có ý tưởng trong đầu rồi. Con để ta thử nghiệm chút được không?』
「Vâng ạ! Con trông cậy vào người đó.」
Tôi đổi với Ciel và lấy một trong đống cây giống cỏ ba lá mà chúng tôi giữ lại để thử nghiệm ý tưởng của mình. Phép thuật tôi sẽ sử dụng là 「Sharol Calesfi Ougua」, một câu thần chú có nghĩa là làm nóng và bốc hơi để làm khô thứ này. Có lẽ sẽ rất khủng khiếp nếu dùng trên con người, nhưng sẽ không có tác dụng đáng kể nào khi tôi dùng nó.
Bên cạnh đó, ngay cả khi Ciel dùng phép này lên cơ thể người, thì vẫn có khả năng thất bại. Muốn niệm phép vào trong cơ thể sống là rất khó khăn. Nếu phép thuật dễ niệm như vậy vào bên trong cơ thể ai đó, thì chỉ cần gửi những tàn lửa nhỏ vào kẻ thù cũng sẽ gây ra sát thương nghiêm trọng và nếu là phép thuật gió, thì nội tạng của chúng sẽ bị xé nát. Và nếu dùng nước, kẻ thù dễ dàng chết ngạt.
Vì lý do này, phép thuật này chỉ có thể được sử dụng trên các vật vô tri. Trong trường hợp của thực vật, chúng được coi là không còn sống sau khi thu hoạch và trong trường hợp của sinh vật, các chi tách khỏi cơ thể và xác chết sẽ mất khả năng kháng phép và sẽ bị ảnh hưởng.
Mà, kể cả khi sử dụng phép thuật này trên các sinh vật sống, thì việc sử dụng phép thuật ở một nơi không nhìn thấy là gần như bất khả thi rồi.
「Sharol Calesfi Ougua」
Tôi đã thử ngay trên cỏ ba lá, nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực chiến thì khá khó nhằn. Nó cần phải kiểm soát sức mạnh ma thuật chính xác và nếu chỉ chậm một chút, nó thậm chí có thể bị cháy. Dù sao thì, cái đầu tiên bằng cách nào đó được ép khô với chất lượng khá tốt.
「Đây hẳn không phải thứ người ta sẽ sử dụng phép thuật vào.」
『Người có thấy khó không, Ain?』
「Nếu làm nhiều thì cũng thành quen thôi, nhưng nếu Ciel muốn thử làm, con nên vẽ 1 vòng tròn phép thuật để kiểm soát mức nhiệt tốt hơn. Đây là một bài tập khá tốt đó, con nên thử mỗi khi có thời gian rảnh.」
『Nhìn Ain làm, nó thực sự có vẻ đơn giản.』
「Dù sao thì ta cũng khá tự tin vào khả năng kiểm soát sức mạnh phép thuật của mình.」
Rốt cuộc, đó thực tế là tất cả những gì tôi đã làm trong quá khứ. Cách tôi sử dụng rào chắn và phát hiện 24/7 thực sự không thay đổi nhiều kể từ đó.
『Vậy con sẽ thử vài lần sau khi ăn xong bữa tối. Con nhờ người làm cây 4 lá được không ạ?』
「Được thôi, không vấn đề gì.」
Sau cuộc trao đổi này, tôi đã luyện tập thêm khoảng hai đến ba lần nữa trước khi sấy khô cỏ bốn lá. Tôi đã có thể sấy khô nó trong khi vẫn giữ được màu xanh tươi của nó, vì vậy tôi đoán là tôi có thể coi đó là một thành công. Rõ ràng là nó thậm chí không có một vết xước nào.
Sau đó, Ciel thử phơi khô ba cây còn lại sau khi ăn tối, nhưng tất cả đều bị cháy xém hoàn toàn.