“Cảm ơn vì đã ghé qua.”
Sau khi chào tạm biệt khách, Jaewook thở dài rồi ngồi xuống ghế.
“Haa.”
Từ đó đến giờ đã là ba tháng kể từ khi một sinh viên đại học như Jaewook bắt đầu công việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi.
Kể trong thời đại này với các cửa hàng tự động xuất hiện ở mọi nơi, vẫn còn những nơi có cửa hàng tiện lợi được điều hành cẩn thận.
Một trong những địa điểm đó nằm trên Hàn Quốc thời hiện đại này chính là các ‘Nguyệt thôn’.
“Ít nhất họ trả lương khá hậu hĩnh.”
Cửa hàng tiện lợi gần những ngôi làng này được chuyển thành điều hàng thủ công cốt là để ngăn chặn trộm cướp.
Họ còn trả thêm tiền cho ca làm việc buổi tối dù không có mấy khách đến đây.
Nhưng có lẽ họ vẫn kiếm được lời nên chuỗi cửa hàng này vẫn được duy trì.
Vào thời điểm ban đêm yên tĩnh bên trong cửa hàng, Jaewook bấm điện thoại trong lúc chờ khách hàng đến thêm.
Ding-a-ling.
“Kính chào quý khác!”
Chiếc chuông treo trên cửa kêu lên báo hiệu vừa có người bước vào. Jaewook lập tức trở lại tâm thái làm việc chuyên nghiệp.
Tuy nhiên sau khi đứng dậy và xung quanh thì cậu lại không thấy bất cứ ai cả.
Ồ, là vị khách đó?
Whirr.
Tiếng kêu máy móc nhỏ có thể được nghe thấy.
Jaewook nhìn kĩ được một bên của vị khách này đang di chuyển đến giá để đồ.
Làn da đi cùng mái tóc đều trắng như tuyết.
Liệu đó có phải bạch tạng mà Jaewook từng nghe đến không? Nhưng đối phương không mang bộ dạng ốm đau hay gì cả.
Kể cả với một nơi chấp nhận nhập cư đông để bù lại tỷ lệ sinh giảm như Hàn Quốc ngày nay thì màu tóc bạc và trắng vẫn rất hiếm.
Cô bé có một thân hình nhỏ nhắn.
Em ấy cũng rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của em ấy thiên về đáng yêu hơn.
Cô bé này là một tia sáng lẻ loi giữa những giờ làm việc nhàm chán của Jaewook.
“Nhưng mà…”
Dù Jaewook là người luôn sẵn sàng tiếp cận và làm quen những cô gái đẹp trên trường, cậu ta không hề có ý định lại gần và xin thông tin của cô bé này.
Trước hết, trông em ấy quá trẻ.
Gu của Jaewook là phụ nữ trưởng thành chứ không phải trẻ em như cô bé này.
Có lẽ em ấy tầm 14 hay 15 tuổi, cùng lắm chắc em ấy là học sinh cao trung.
Nếu một sinh viên đại học như Jaewook mà tiếp cận em ấy thì chắc chắn cậu sẽ bị tống vào tù.
Ngoài ra có lẽ em ấy cao khoảng 150 cm hoặc thấp hơn.
Lý do Jaewook không thể khẳng định điều này là vì cô bé này đang ngồi trên một chiếc xe lăn tự động.
Kể cả so với các nước khác trên thế giới, hệ thống phúc lợi của Hàn Quốc khá là tử tế.
Do đó trợ cấp của chính phủ vẫn có thể trợ cấp một chiếc xe lăn tự động kể cả cho người dân sống gần chốn này.
“Tsk.”
Jaewook tặc lưỡi.
Điều gì đã khiến em ấy ra nông nỗi này vậy?
Bởi vì cậu chưa bao giờ thấy người thân nào đi cùng nên cậu đoán là cô bé sống một mình.
Thân hình nhỏ nhắn của em ấy làm trội dậy bản năng muốn bảo vệ em ấy, và nhìn dáng vẻ này luôn khiến cậu cảm thấy thương xót.
Trong 3 tháng làm việc của Jaewook tại đây, cô bé đã đến đây rất nhiều lần. Tuy Jaewook đã từng thử bắt chuyện nhưng cậu chưa bao giờ thấy em ấy đáp lại lần nào.
Em ấy luôn chỉ giao tiếp bằng gật hay lắc đầu.
Jaewook cũng là một sinh viên đại học bận rộn, cộng thêm với việc cậu cũng không biết rõ hoàn cảnh của em ấy hay có khả năng chịu trách nhiệm sau đó nên tiếp tục làm phiền em ấy chắc sẽ bị nói là lo chuyện bao đồng.
Clack.
Có vẻ em ấy đã chọn xong đồ.
Thứ em ấy đặt lên là những món đồ như mọi khi: một chiếc triangle kimbap, một hộp ramen cùng một thẻ phúc lợi.
Nhưng lần này có thêm một thứ mới.
Đó là một lon bia.
“……?”
Jaewook nhìn cô bé với ánh mắt nghi ngờ.
Cùng lúc đó cô bé cũng né ánh nhìn của cậu.
Cậu định chỉ thanh toán nhưng cậu không khỏi tò mỏ mà hỏi.
“Um, xin lỗi quý khách nhưng trẻ vị thành niên không được mua đồ uống có cồn…”
Zap!
Phía sau những gợn tóc bạc che đi một mắt của em ấy lộ ra đôi mắt tựa hắc diện thạch đang nhìn thẳng vào cậu.
Jaewook bất giác giật mình khi thấy ánh mắt đó.
Trong ba tháng ở đây, đây là lần đầu tiên cậu thấy em ấy thay đổi biểu hiện.
Khác với vẻ ngoài dễ thương, ánh mắt của em ấy trông như của một chiến binh đã trải qua bao trận chinh chiến vậy.
Tap.
Em ấy nhẹ nhàng đặt lên bàn một tấm thẻ khác
“Đây là…!”
Thứ được đặt lên bàn là căn cước cùng với ảnh của em ấy gắn trên đó.
[Lee Seulbi]
24xxxx-4xxxxxx
“Sinh năm 24xxxx sao…!”
Dựa vào năm sinh, cậu biết được thật ra cô bé này mười chín tuổi.
Điều đó nghĩa là em ấy là người lớn và có đủ khả năng để mua đồ uống có cồn.
“Thành thật xin lỗi! Do mình thấy bạn trẻ quá!”
Ngạc nhiên trước việc cô bé này lại bằng tuổi mình, Jaewook nhanh chóng hoàn thiện bước thanh toán.
Gật đầu.
Cứ như chưa bao giờ có ánh nhìn vừa xong, ánh nhìn của cô gái trở về trạng thái trống rỗng như thường rồi khẽ cúi đầu.
Whirr.
Ding-a-ling.
“Phù…”
Sau khi nghe thấy cánh cửa đóng lại, Jaewook ngừng nín thở và ngồi sụp xuống ghế.
“Haha, người lớn sao?”
Người ta thường nói trên đời có rất nhiều điều đáng kinh ngạc, và hôm nay Jaewook đã thật sự gặp phải một trong những điều đó.
Dù cho cậu ấy đã từng gặp phụ nữ trưởng thành có chiều cao thấp hơn 150 cm trước đây nhưng đây lại là lần đầu cậu ấy gặp một người lớn có dáng vẻ trẻ đến vậy.
Và điều này lại càng khiến cậu thương xót cho người con gái ấy hơn.
Lý do mà cô ấy không lớn lên giống với tuổi của mình có lẽ là do chế độ dinh dưỡng không hợp lý từ nhỏ.
“Nó tệ thật.”
Tuy Jaewook không biết rõ hoàn cảnh đối phương nhưng Jaewook không thể nào nghĩ được gì khác ngoài đổ lỗi cho chính phủ Hàn Quốc.
Nếu như họ đã quyết định chăm sóc những đối tượng có hoàn cảnh thì họ nên làm tử tế.
Quay lại chỉ còn một mình, Jaewook rơi vào suy nghĩ sâu một lúc trước khi mở điện thoại lên để xem một đoạn video.
[Công nghệ thực tế ảo, ‘Astria Online’ sắp sửa chính thức ra mắt]
Tuyệt tác được đánh giá là sự tích hợp suất sắc nhất của công nghệ thực tế ảo, là thứ vốn đã ăn sâu vào cuộc sống của mọi người khắp mọi nơi ở thời đại này, từ đó tạo thành một trò chơi RPG.
‘Astria Online’
Và video quảng cáo cuối cùng cho nó vừa được ra mắt.
Sự chú ý của game thủ khắp nơi đều đổ dồn vào trò chơi này đến mức trong phiên bản beta, họ phải phân ra thành nhiều sever ứng với quốc gia tương ứng do quá tải người chơi.
Jaewook vừa mỉm cười vừa xem lại đoạn video, cứ thế các lo nghĩ về cô gái vừa rồi đều đã biến mất.
“Mình cũng sắp sở hữu một chiếc capsule rồi.”
Đó cũng là động lực để Jaewook tiếp tục làm công việc bán thời gian này gần Nguyệt thôn trong ba tháng vừa qua.
Dù cho trong thời đại ngày nay khi nhà nhà đều có một chiếc capsule thì việc mua một chiếc đối với Jaewook phải tự trang trải học phí cũng như phí sinh hoạt, là một quyết định quan trọng.
Jaewook giành toàn bộ thời gian làm việc buồn chán còn lại tưởng tượng về cuộc phiêu lưu của mình trong lục địa Astria.
*
“Puah! Ueeh! Ptui, ptui!”
Ugh, cái quái gì vậy?
Tôi nhớ bia trước đây đâu có vị như thế này.
Lẽ nào cơ thể này cản trở việc mình uống nó?
Kể cả trong quãng thời gian ở lục địa Astria, tôi cũng không quá thân thiết với Ain, chiến binh người lùn thích uống rượu.
Tôi mỉm cười khi nhớ lại khung cảnh trong quán rượu, ông ấy trò chuyện và tươi cười vui vẻ với cốc bia trên tay.
Ain luôn lấy lý do là do tôi còn quá trẻ nên không cho tôi uống cùng bao giờ.
Khi được thần triệu hồi đến thế giới khác để làm anh hùng thì cơ thể của tôi lại không phải cơ thể của người lớn.
Mà là của đứa trẻ bảy tuổi.
Sau khi tôi đặt chân lên thế giới đó, thay vì cơ thể cũ đã chết ở Trái Đất thì tôi lại nhận được cơ thể mới như thế.
Đã thế đó còn là cơ thế của một cô bé mỏng manh đến mức không thể cầm nổi cái thìa tử tế.
Việc giới tính của tôi bị thay đổi bây giờ không còn là một vấn đề nữa.
Lý do chủ yếu mà cơ thể của tôi còn có thể hoạt động là nhờ vào thánh kiếm tôi được ban cho.
Bị bỏ lại trước cửa nhà thờ cùng với thánh kiếm, tôi được nuôi dậy bởi các mục sư với tư cách một anh hùng được thần linh gửi đến.
Nhưng vào năm cơ thể của tôi lên mười hai tuổi, nhà thờ đã bị thiêu rụi bởi bọn quỷ.
Tôi lắc đầu mạnh.
Tự nhiên lại nhớ lại cái quá khứ đáng quên đó.
Đây là Trái Đất.
Không phải lục địa Astria.
Tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của anh hùng rồi được đưa trở về đây.
Nhưng đó có phải là sự thật không?
Liệu cuộc hành trình ở lục địa Astria của tôi có thật sự tồn tại không?
Hay tôi chỉ là một con nhóc sau khi gặp tai nạn thì sinh ra hoang tưởng?
Ở kiếp trước, tôi là một người đàn ông sống tại Trái Đất. Sau khi chết và nhận được cơ thể mới ở thế giới khác, tôi đã có một cuộc hành trình hơn mười năm để đánh bại Quỷ vương, và sau tất cả tôi đã quay trở lại nơi này.
Thật tình, nếu họ đã đưa tôi về, ít nhất họ nên cho đãi ngộ tử tế chứ.
Giờ tôi có thể kiếm sống bằng cách nào với cơ thể tổn thương sau trận chiến với Quỷ vương cơ chứ?
Tôi đổ đống bia còn thừa xuống cống.
Lãng phí thật nhưng tôi phải làm thế.
Gurgle.
Vào lúc tôi nhổ nốt bia ra, thứ đập vào mắt tôi là cổ tay nhỏ nhắn cùng nước da trắng như tuyết của mình.
“Heh”
Đột nhiên, tôi bật cười.
Tôi đã quá quen với tông giọng nhẹ nhàng này rồi.
Nhưng nó không thật chút nào.
Đây không phải giọng của tôi.
Whirr.
Điều khiển chiếc xe lăn, tôi trở về nhà với lương thực cho hôm nay vừa mua được từ cửa hàng tiện lợi.
Đôi chân mà tôi không thể cử động được.
Nó cũng không giống thật tý nào.
Nhưng chúng lại là chân của tôi.
Tôi của bây giờ hoàn toàn không có cảm giác sống thực tế một chút nào.
Đại khái là thẻ được chính phủ cấp cho người tàn tật để nhận quyền lợi riêng, ở đây là dùng để giảm giá tiền mua đồ. Ở đây capsule là cái buồng nằm vào để vào thế giới ảo