Anh hùng đã giành thắng lợi trước quỷ vương.
Sát cánh cùng những người đồng đội đáng tin cậy với mục tiêu đánh bại quỷ tộc.
Vượt qua vô số khó khăn và nghịch cảnh.
Cuối cùng, họ đã chạm đến pháo đài của quỷ vương và tiêu diệt hắn.
“…Kết thúc rồi sao?”
Dẫu thế, tôi lại đang ngồi sụp xuống tại đây.
Thánh kiếm cạn kiệt hết toàn bộ sức mạnh trong trận chiến với quỷ vương đã mất đi hào quang của nó và để lại là một que sắt tầm thường.
Dưới mái tóc bạc đẫm máu, tôi giơ bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn run rẩy của mình lên.
Không còn bất kỳ dấu hiệu gì của lượng mana mà tôi tích lũy suốt bấy lâu nay.
Tất cả nhũng gì sót lại là cơ thể mong manh của một cô bé với giới tính đã bị thay đổi, giống hệt như lần đầu tiên tôi đặt chân lên thế giới này.
Tôi thử đứng dậy nhưng chân tôi không còn cảm giác gì cả.
Tôi không còn cử động được gì từ đùi trở xuống.
“…”
Tôi cẩn thận kéo lê phần thân dưới của mình, di chuyển như đang bò trên mặt đất.
Sau đó, tôi nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm gần đó.
Người thánh nữ đã hy sinh bản thân để tạo cơ hội cho tôi kết liễu quỷ vương.
Tôi sẽ không bao giờ được thấy nụ cười của chị ấy nữa.
Toàn bộ tổ đội anh hùng đã liều mạng để có thể giúp tôi tiến xa thế này.
Giờ đây tất cả bọn họ đều đã ra đi.
Kể cả vị thánh nữ ở lại cùng tôi đến cuối cùng.
Anh hùng đã đánh bại quỳ vương nhưng lại mất tất cả đồng đội và giờ chỉ có thể ngồi tại đây, chật vật để giữ mình còn sống.
Trận chiến với quỷ vương đã lấy hết tất cả mọi thứ của tôi.
Đôi chân đã từng có thể cử động, toàn bộ sức mạnh tích lũy bấy lâu nay cùng tất cả đồng đội của tôi.
Tổ đội anh hùng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Liệu mọi người có yên lòng không?
Bỗng một luồng sáng xuất hiện.
Đó là giọng nói tôi từng nghe trước đây giờ đang vang vẳng trong đầu tôi.
Những lời cảm tạ cho sự cống hiến và sự hy sinh của chúng tôi.
Những lời nói rằng kể cả với sức mạnh của thần, những mạng sống đã chết ở nhân giới đều không thể hồi sinh được.
Thay vào đó, họ có thể cho tôi tiền tài, danh vọng hay thực hiện bất kỳ mong ước khác của tôi.
Tôi giơ tay lên trước mặt mình.
“Ah, ugh, huah.”
Những tiếng kêu nhỏ nhẹ được cất lên.
Đó là giọng nói của bản thân mà tôi đã làm quen trong suốt 10 năm vừa qua.
Tuy nhiên bây giờ phát ra chỉ cà những tiếng rên rỉ.
Dù không có thứ gì thú vị ở thế giới này, đã có lúc tôi từng nghĩ ở lại nơi này mãi cũng là ý hay.
Nhưng những người đồng đội cho tôi suy nghĩ đó giờ đã không còn.
“… Tôi muốn trở về.”
Trở lại nơi tôi thuộc về trước khi đến đây.
Nhiệm vụ mà tôi bị ép buộc phải gánh chịu giờ đã kết thúc.
Giờ tôi chỉ còn nỗi hận với nơi đây vì đã khiến tôi phải trải qua tất cả những chuyện này.
Tôi muốn quay về Trái đất nơi mà tôi đã từng sống không phải lo nghĩ.
“Tôi không cần gì cả. Tôi chỉ muốn quay về thôi.”