“Trò Kang Hyeon, kết quả kiểm tra cuối kỳ của trò đây này.”
Quai hàm của Kang Bongdu hơi giật giật. Đôi mắt anh khi nhìn vào bảng điểm pha chút kinh ngạc và sự phức tạp trong đó.
Kang Hyeon xếp hạng thứ nhất trong lớp và ở tất cả những môn học đều đạt điểm tối đa.
Thật khó tin khi mà chỉ trong bài kiểm tra mới gần đây thôi, điểm của Kang Hyeon thuộc hạng cuối cùng trong lớp. Với tư cách là giáo viên, Kang Bongdu không nên nghi ngờ học sinh của mình, nhưng sự cách biệt là rất lớn, vậy nên sẽ là rất lạ khi không có bất kì nghi ngờ nào.
“Trò Kang Hyeon đã đứng đầu trong bài kiểm tra cuối kỳ này. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng nào.”
Kang Bongdu nuốt nỗi nghi ngờ vào trong và nói.
Nghe đến đây, các học sinh trợn tròn mắt. Có người còn hỏi lại rằng liệu Kang Hyeon có phải là người đứng đầu không.
Khi nghe câu xác nhận tới từ miệng Kang Bongdu, trong chốc lát cả lớp bùng nổ tiếng ồn ào. Các học sinh thay phiên nhau để xem lại bảng điểm của Kang Hyeon xem liệu có phải có sai sót hay không. Chứng kiến cảnh tượng này nhưng gương mặt Kang Hyeon không hề thay đổi.
'Đến bao giờ thì tôi mới cao lớn hơn được nhỉ?'
Bộ đồng phục học sinh của cậu ấy trông vô cùng cồng kềnh. Chiều cao của Kang Hyeon khi so với bạn cùng trang lứa có độ chênh lệch không hề nhỏ, vì vậy mà trông cậu ta không khác gì đang mặc đồ của cha mình.
Tôi biết trước chiều cao của tôi vài năm nữa chỉ tăng thêm vài cm. Mãi đến lúc tôi bước vào trung học phổ thông, chiều cao của tôi mới tăng lên đột biến. Mà dù sao đi nữa, tại sao những người này lại ồn ào như vậy?
'Chậc.'
Kang Hyeon thầm tặc lưỡi trong lòng. Bạn học của tôi đang bận để xem bảng điểm của tôi. Có người người chân thành chúc mừng tôi, và cũng có những người nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự đố kỵ, ghen tị.
Nhưng Kang Hyeon không quan tâm đến những ánh mắt đó. Thứ làm cậu ta thực sự chú ý là sự vui vẻ của bố mẹ khi nhìn thấy bảng điểm của cậu ta.
Đã đến giờ nghỉ trưa.
“Kang Hyeon, hãy đến phòng giáo viên ngay lập tức!”
Bỗng nhiên, một nữ sinh mà tôi chưa thấy bao giờ đứng ở cửa lớp rồi nói, điều nữ sinh kia nói làm lớp tôi trở nên náo động. Thậm chí một số người còn nhìn tôi với đôi mắt chứa hàm ý kiểu như, 'biết ngay mà.'
Những người này hẳn có tính hay nghi ngờ từ khi còn nhỏ.
Bụp.
Khi Kang Hyeon đi tới phòng giáo viên, một điều không ngờ đang xảy ra.
Kang Bongdu và một người phụ nữ có vẻ ngoài trung niên đang đứng đối mặt với nhau, những tiếng quát phát ra từ miệng cô ta vang lên và bộ đồ của cô ta đang mặc trông rất lộng lẫy, tiếng hét to tới mức khiến người ta phải che cả lỗ tai lại.
Trong một khoảnh khắc khi Kang Bongdu nhận ra Kang Hyeon đang bước vào phòng giáo viên, anh ta mở to mắt.
“Kang Hyeon, sao trò lại có mặt ở đây?”
Không phải thầy gọi em đến mà, sao lại hành động như thầy không biết gì hết thế?
“Tôi đã gọi nó vào đấy, thưa thầy giáo.”
Ngay lúc đó.
“Mẹ ơi, con đã mang cậu ta tới!”
Nữ sinh vừa gọi Kang Hyeon vào phòng giáo viên hét lên thật to. Ngay lúc đó, người phụ nữ kia quay đầu lại, trừng mắt nhìn thẳng vào Kang Hyeon.
“Mày là Kang Hyeon có đúng không?”
Cô ta có lớp trang điểm đậm và ánh mắt như thể muốn giết người. Khi Kang Hyeon gật đầu một cách nhẹ nhàng, người phụ nữ bắt đầu thét lên.
“Làm thế nào mà từ một thằng nhóc đội sổ ở lớp lại đột nhiên trở thành học sinh đứng đầu khối? Này! Mày có mồm thì nói gì đi chứ. Chỉ cần liếc qua là biết nhà mày rất nghèo, chắc chắn không có tiền để mày đi học thêm. Nói đi, mày đã gian lận như thế nào?”
“Cô Hyejin, thế là quá đủ lắm rồi!”
“Thầy giáo. Thầy hẳn phải biết là con trai cả của tôi đã được nhận vào học ở một ngôi trường trung học quốc tế, đúng chứ? Kể từ khi đó, tôi đã được bầu thành chủ tịch hội phụ huynh, và tôi đã quyên góp rất nhiều cho nhà trường. Tôi còn gây quỹ để làm đẹp cho môi trường và tạo môi trường tốt đẹp để con tôi được đi du học. Nhưng mà, thầy thậm chí không thể bắt được một học sinh gian lận trong kỳ thi sao? Nếu như không có nó thì con tôi đã là học sinh giỏi nhất!”
Bà cô này…?
Bà ta phun ra những thứ vô lý và làm như chúng là sự thật hiển nhiên vậy.
Sau lời nói của bà ta, tất cả giáo viên trong phòng đều đứng dậy. Khuôn mặt Kang Bongdu tỏ rõ vẻ xấu hổ. Ngay cả anh cũng không tin được một học sinh chỉ mới gần đây thôi còn đứng cuối lớp lại lột xác trở thành học sinh đứng đầu. Ngay tại lúc mọi người đều im lặng thì.
“Bà có đảm bảo về điều vừa nói không?”
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Kang Hyeon.
“Điều 156 bộ luật hình sự quy định: Tội vu khống cơ quan nhà nước hoặc cá nhân sẽ phải chịu hành động hình sự hoặc kỷ luật. Ở đây, vu khống có nghĩa là việc được báo cáo có thể là trái với sự thật khách quan.”
Nhưng trong trường hợp như thế này, tội vu khống sẽ không được thiết lập theo luật hình sự. Hơn nữa, tội vu khống cũng sẽ không được xác lập trong các vụ kiện về dân sự. Tuy nhiên, Kang Hyun không phải là người sẽ dừng giữa chừng.
“Đặc biệt, việc bà lợi dụng chức vụ để gây quỹ làm sạch môi trường và sắp xếp các chuyến du học của trường, thậm chí các hoạt động của hội phụ huynh có vẻ đều không rõ ràng. Tôi không nghĩ rằng những việc này được thực hiện hoàn toàn như một hoạt động tình nguyện dưới tiền đề là bà không cần bất kỳ khoản thù lao nào. Và bà biết đấy, kể từ cuối những năm 1980, khi vấn đề hối lộ gây ra sự phẫn nộ trong công chúng ngày càng lớn, Tòa án Tối cao đã đưa ra nhiều sửa đổi về luật và những hành vi của bà thuộc về tội hối lộ theo điều 129 của Bộ luật Hình sự. Nếu bà muốn biết thì tôi sẽ đọc hết tất cả những điều luật đó ngay ở đây.”
Kang Hyeo nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của người phụ nữ.
“Vậy thì để tôi hỏi lại, bà có chắc rằng tôi đã gian lận trong kỳ thi không?”
Giọng nói của cậu ta dội thẳng vào tai họ.
Kang Bongdu âm thầm nuốt nước bọt mà ngạc nhiên trong lòng. Từ trước tới nay, anh ta luôn nghĩ Hyeon chỉ là một đứa nhóc không biết gì. Nhưng giọng nói trầm, đôi mắt mạnh mẽ và thái độ điềm tĩnh của ấy ta làm người ta khó có thể tin rằng cậu chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi.
“Mày vừa nói cái gì cơ…!”
Người phụ nữ hét lên thật to, ôm chặt lấy gáy.
“Cô Hyejin, Kang Hyeon nói đúng đấy. Nếu như cô vu khống người khác mà không có căn cứ thì cô đã sai hoàn toàn rồi . Nếu như cô vẫn tiếp tục, thì với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của trò ấy, tôi sẽ không để yên đâu.”
Kang Bongdu nói giọng đầy kiên quyết, bước đến lấy cả người che trước mặt Kang Hyeon. Sau một lúc, vị hiệu trưởng bụng phệ cũng đã đến, sự việc mới tạm thời lắng xuống.
Người phụ nữ kia vẫn trợn mắt nhìn tôi nhưng không còn đi xa hơn, đúng hơn thì bà ta còn cười thầm khi nghe hiệu trưởng nói một điều gì đó.
Nhưng mà điều đó tôi hoàn toàn không để ý. Dù sao đi nữa thì việc tôi là học sinh giỏi nhất sẽ là sự thật không thể thay đổi.
Chỉ đến sau một lúc tôi mới có thể hiểu được ý định thật sự sau nụ cười ấy.
“Trò Kang Hyeon, thầy thực sự xin lỗi.”
Kang Bongdu nhìn Kang Hyeon với vẻ mặt hối lỗi.
Kang Hyeon không nghĩ xấu về Kang Bongdu. Nếu tôi là thầy ấy thì có lẽ tôi cũng sẽ nghi ngờ. Cho dù có tin tưởng học sinh đến đâu, thì việc từ một người luôn đội sổ bỗng lột xác thành học sinh giỏi chỉ trong một thời gian ngắn cũng khó có thể xảy ra, và Kang Bongdu còn đứng ra bảo vệ tôi. Thầy ấy đã làm tốt vai trò của giáo viên chủ nhiệm.
“Hiệu trưởng nói rằng sẽ tới quan sát kỳ thi học kỳ sắp tới. Một khi số điểm của trò giảm, hội phụ huynh sẽ không im lặng đâu. Họ thậm chí có thể làm ảnh hưởng tới điểm số học kỳ đầu tiên của trò, việc này có thể dẫn tới họ bắt buộc trò phải chuyển trường.”
Hội phụ huynh có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn và có thể can thiệp đến cả nhân viên phụ trách việc chuyển trường.
"Không có việc gì đâu."
Giọng nói phát ra từ miệng hyeon thể hiện sự bình tĩnh. Kang Bongdu nhìn Kang Hyun bằng đôi mắt khó hiểu.
Kang Hyeon mang cảm giác của người trưởng thành như lúc ở trong phòng giáo viên. Mới vài tháng trước thôi, cậu ấy vẫn là một đứa nhóc nghịch ngợm.
Nhưng vào lúc này đây, khi nhìn vào mắt của Hyeon, Kang Bongdu bỗng tự hiểu ra. Đứa trẻ này không hề gian lận. Và anh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã nghi ngờ cậu ta.
“Kang Hyun, sao trò lại bỗng dưng học giỏi đến vậy?”
Câu hỏi đó chỉ xuất phát từ sự tò mò thuần túy.
Tôi nên nói gì đây?
Tôi có nên giải thích với thầy rằng, sau khi tôi cứu một người đàn ông khỏi đường ray, tôi chợt tỉnh lại và nhận ra tôi đã trở về quá khứ?
Kang Hyun chỉ mỉm cười mà không nói lời
* * *
Xèo xèo.
Thịt ba chỉ đang được nấu cho đến khi chuyển sang màu vàng nâu trên vỉ nướng, lá tía tô và rau xà lách mua ở chợ làm hương vị trở nên đậm đà hơn.
Bố tôi uống một ngụm soju cay rồi bật cười sảng khoái.
“Hahaha. Con trai của tôi thật giỏi giang!”
Ngày trước bố của tôi luôn nghiêm khắc, lần đầu tiên mà tôi thấy bố cười nhiều như vậy.
Kang Hyeon cố không không để bản thân khóc. Mẹ tôi đang nướng thịt cũng nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
“Sao con trai của chúng ta lại thông minh thế nhỉ? Hyeon hẳn là thueaf hưởng từ bố. Haha.”
“Anh này. Hồi còn đi học, em học giỏi hơn anh đấy.”
“Haha. Đúng vậy nhỉ, vợ và con trai tôi là tuyệt nhất!”
Bố tôi lấy gương mặt mình xoa vào mặt tôi. Mùi rượu từ người bố làm mũi tôi hơi ngứa, và bộ râu lởm chởm làm da tôi thấy rất nhột. Nhưng tôi không để ý mà chỉ im lặng lắng nghe tiếng cười vui vẻ từ bố.
Dưới bầu trời lấp lánh muôn vì sao, niềm hạnh phúc giản đơn cứ kéo dài như vô tận.
“Hyeon, sắp nghỉ hè rồi, cậu có kế hoạch gì không?”
Người vừa nói là Kim Daewoo, với đôi má phúng phính. Cậu ấy luôn làm tôi nhớ đến gấu Pooh.
Tôi làm gì trong thời gian nghỉ hè hả? Tôi định sẽ giúp bố mẹ công việc của tiệm giặt là. Thật không tốt khi để bố mẹ đạp xe trong thời tiết nóng nực để giao đồ giặt.
“Cậu có tính đi học thêm không?”
Học.
Những bài tập mà trường giao chỉ ở trình độ trung học cơ sở. Cậu tự tin mình có thể đứng nhất toàn trường mà không cần dành kỳ nghỉ hè để ôn tập.
Các giáo viên đã bỏ đi sự nghi ngờ đối với tôi. Nhưng họ vẫn luôn kiếm cơ hội hỏi tôi những câu hỏi trong mỗi tiết học, và tôi đã trả lời đúng hết.
“Vào câu lạc bộ của tớ đi. giáo viên của câu lạc bộ đã nói rằng sẽ biểu diễn một buổi độc tấu violin vào kỳ nghỉ hè đấy.”
Có thể việc giáo viên cố gắng duy trì các hoạt động câu lạc bộ trong kỳ nghỉ hè thật đáng nể.
Nhưng chỉ riêng việc giúp bố mẹ tôi công việc ở tiệm giặt là đã là quá đủ. Tôi không có năng khiếu và thời gian dành cho nhạc cổ điển.
“Xin lỗi, nhưng tớ sẽ không tham gia.”
Trước lời từ chối của Kang Hyeon, Kim Daewoo thể hiện vẻ mặt tiếc nuối, có lẽ cậu ta sẽ không có bất kì người bạn thân nào trong câu lạc bộ.
Bụp.
Ngay sau lễ bế giảng. Kang Hyeon đang đi xuống tầng một để rời trường, trong khi đó Kim Daewoo phải đến câu lạc bộ nhạc cổ điển.
Tôi thấp thoáng thấy đôi vai Kim Daewoo hơi chùng xuống khi cậu ấy bước đi, có lẽ cậu ấy không ngờ tới lời mời lại bị từ chối một cách kiên quyết.
Kang Hyeon bật cười thành tiếng và bắt đầu bước đi.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Bỗng nhiên tim tôi bắt đầu đập một cách dữ dội.
Ngay sau đó
Freude, schöner Götterfunken! Götterfunken!
Niềm tin, ôi tia sáng rực rỡ của thần linh! Tia sáng rực rỡ của thần linh!
Nó đã lọt vào tai tôi.
Bản giao hưởng số 9 chương 4 “hợp xướng”.