Dongju.
Công ty đứng đầu trong ngành hoá chất ở Hàn Quốc.
Yoo Dong-ryul, sinh ra là con một trong một gia đình khá giả ở phía bắc Chungcheong, gia đình ông đã đến Seoul trong thời kỳ Nhật Bản đô hộ.
Sau Chiến tranh Triều Tiên, ông mua lại một nhà máy bị bỏ hoang và mở một nhà máy sản xuất xà phòng. Nó đã đánh dấu sự khởi đầu của hoá chất Dongju ngày nay.
Ông ngoại tôi, Yoo Dong-ryul là một người đàn ông gia trưởng.
Ông ngoại đã cấm con gái không được tham gia vào công việc kinh doanh của công ty. Thậm chí, trong các buổi họp mặt gia đình, ông bắt người con dâu phải cùng người giúp việc chuẩn bị thức ăn.
Bởi vì suy nghĩ của ông bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Nho giáo. Thế nên mỗi lần khi tới bữa ăn, ông thậm chí còn tách biệt bàn ăn của người lớn và trẻ em.
Ở nơi Kang Hyeon đang ngồi, các anh chị em họ đều ngồi ăn một cách im lặng, như thể họ đang mắc bệnh.
Một phần lý do là vì ông ngoại, nhưng cũng một phần vì họ vừa chứng kiến những hành động mới vừa nãy của Kang Hyun. Đặc biệt là Yoo Jin-seok, người còn không thể nhìn thẳng vào mắt Kang Hyeon.
“Thưa ngài, món cua này là do con gái út của ngài tận tay làm nó, ngài nếm thử xem.”
Những lời đó là từ người giúp việc đã làm ở nhà ông ngoại lâu năm. Cô ấy bưng món cua mà tôi mang đến trong một chiếc đĩa sang trọng trông khá ngon mắt, ánh mắt của các chú và các dì tôi bỗng thay đổi.
Ông nhìn chằm chằm vào đĩa cua trong chốc lát rồi gắp một miếng lên.
“Món ăn này được tẩm ướp rất ngon.”
Đó chỉ là một câu nhận xét bình thường.
Tuy nhiên, các chú, dì của tôi vẫn tỏ rõ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.
Tôi cố không để bản thân bật cười thành tiếng. Con người chẳng phải thường lo lắng mỗi khi mà bát thức ăn của bản thân bị cướp mất sao?
'Chậc.'
Sau khi ông ngoại tôi qua đời.
Những kẻ ngu ngốc đó còn không thể quản lý tốt tài sản và cuối cùng phải bước tới phá sản.
Công ty Hóa chất Dongju, nơi được ông ngoại xây dựng trong suốt hàng chục năm, đã bị chia cắt ra và bị vốn nước ngoài thâu tóm chỉ trong vòng chưa đến mười năm.
Sau lần đó, tôi không nghe thêm được bất kỳ thông tin tức gì từ họ nữa. Lần cuối tôi nghe được là về chú cả đang sống ở Jeongseon, Gangwon-do.
“Bố ơi, con thấy bố cũng có tuổi rồi. Sao bố lại không nghỉ hưu và tận hưởng thời gian bên các cháu nhỉ?”
Chú cả của tôi thận trọng cất tiếng. Ông ngoại, người đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn nắm trong tay tất cả quyền quản lí công ty, đặt mạnh đũa xuống với một tiếng động lớn và lần lượt nhìn vào chú cả và chú út.
Sự tức giận phản chiếu trong đôi mắt như thú dữ của ông ngoại.
“Beomjin, Beomgyeong.”
Ông nội thấp giọng gọi tên chú cả và chú út. Mặc dù với tuổi đời đã hơn bốn mươi, bác và chú vẫn thẳng lưng như học trò mỗi khi bị mắng. Cả dì tôi cũng thể hiện nét mặt căng thẳng.
“Đọc lại quy trình sản xuất chất tẩy rửa Donghwa.”
Đó là một loại chất tẩy rửa do công ty Dongju sản xuất. Bác và chú của tôi nghe vậy bỗng im thin thít.
Donghwa là một loại nước giặt được công ty ông ngoại phát triển. Vào khoảng thời gian này, bột giặt được sử dụng rất nhiều, còn nước giặt ít được sử dụng hơn do khả năng tẩy rửa yếu nhưng giá thành của chúng lại rất cao.
Tuy nhiên, ông ngoại đã dự đoán rằng nước giặt sẽ vượt xa bột giặt ở trong tương lai.
“Đã là giám đốc điều hành mà còn không biết được công ty của mình đang sản xuất cái gì lại yêu cầu ta nghỉ hưu sao?”
“C-Cha ơi, ý con không như thế…”
"Như thế là quá đủ rồi!"
Trước giọng nói nghiêm khắc của ông ngoại, dì tôi giật mình, chỉ biết nói lắp bắp.
Ông ngoại nhìn lướt qua bác và chú của tôi rồi nói:
“Nếu các người không thể hoàn thành tốt công việc, sau này công ty sẽ được giao cho những người quản lý chuyên nghiệp. Ta sẽ không bao giờ để công ty ta tận tuỵ gây dựng cả đời lại được tiếp quản bởi những đứa ngu ngốc. Các con nên an phận làm nhân viên làm công ăn lương cho công ty đi.”
Khuôn mặt của bác và chú chuyển dần sang đỏ bừng. Rõ ràng, họ đang cảm thấy rất tức giận nhưng cố che giấu biểu cảm bằng cách cúi đầu xuống.
Thật sự thì tôi khá ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng ông ngoại lại kiên quyết như thế.
'Nhưng trong tương lai liệu họ có tiếp tục phá hoại công ty nữa hay không ?'
Câu nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" khá đúng trong trường hợp này. Mặc dù lời quát mắng nghiêm khắc của ông ngoại đã đập tan cái tôi của họ, nhưng những người đó vẫn sẽ phá hủy công ty trong tương lai.
Hóa chất Dongju.
Tôi cố nở một nụ cười cay đắng khi nghĩ tới cái tên đã bị lu mờ đi trong tâm trí.
* * *
Ve ve ve─!
Tiếng ve sầu vang vọng mỗi khi hè về đã bắt đầu xuất hiện ngay cả ở những khu phố giàu có.
Ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ tựa như lời chào buổi sáng tới từ thiên nhiên. Đã được một khoảng thời gian khá lâu kể từ lần cuối tôi nằm trên chiếc giường này. Chỗ tôi đang ở từng là căn phòng của mẹ tôi.
Nó được sắp xếp rất ngăn nắp và không hề có một hạt bụi nào xuất hiện. Chỉ điều đó thôi cũng cho thấy được rằng ông ngoại dường như luôn chờ đợi mẹ trở về.
“Hyeon, trong tương lai cháu muốn làm việc gì?”
Trong lúc đang tận hưởng buổi sáng, ông ngoại hỏi tôi.
Không đông đúc như như bữa ăn tối qua, lúc này chỉ có ông ngoại và tôi ngồi ăn.
Tôi suy nghĩ một lúc trước khi trả lời câu hỏi của ông ngoại.
Nếu thích, tôi có thể đỗ vào bất cứ trường đại học nào, cho dù là khoa luật của Đại học Hàn Quốc và thậm chí tôi có thể dễ dàng vượt qua kỳ thi luật sư. Dù sao thì tôi cũng đã làm luật sư trong suốt nhiều thập kỷ. Mặc dù khi đó thứ tôi bảo vệ không phải là công lý.
“Cháu muốn làm cho bố mẹ cháu cảm thấy hạnh phúc.”
Ánh mắt của ông ngoại ánh lên sự bất ngờ trước câu trả lời của tôi.
“Đúng là một người con hiếu thảo, cháu có muốn kiếm được nhiều tiền không?”
Tiền bạc…
Tôi tự tin với vốn kiến thức mà mình sở hữu từ kiếp trước, tôi có hàng trăm hàng ngàn cách để trở nên giàu có. Nhưng tôi không muốn phải sống một cuộc đời bị tiền bạc chi phối nữa.
Ở kiếp trước, tôi đã chạy theo vật chất và quyền lực, khi đến một lúc tôi quay đầu lại, tôi nhận ra bản thân chẳng còn lại thứ gì nữa. Trên hết, cha mẹ tôi chẳng bao giờ bị trói buộc bởi tiền bạc.
“Cháu muốn sống một cuộc đời mà cháu cảm thấy thật sự hạnh phúc, giống như hiện tại vậy. Cho dù người ta có nhiều tiền nhưng nó không nhất thiết là thứ khiến họ cảm thấy hạnh phúc.”
Trước giọng nói có phần kiên quyết của Kang Hyeon, ông ngoại gật đầu. Chỉ mới qua mấy năm thôi mà đứa cháu trai bây giờ đã có sự thay đổi rất lớn.
Ông nghĩ Kang Hyeon trở nên trưởng thành hơn là do cậu ấy đã trở thành học giỏi nhất khối, nhưng kể cả giọng điệu, cử chỉ và thậm chí cả ánh mắt của cậu ấy dường như khác một trời một vực so với trước kia.
Cùng lúc đó, người giúp việc đã mang tờ báo đến. Do thói quen của ông ngoại là đọc báo và uống cà phê vào cuối bữa sáng.
“Hyeon, cháu có muốn uống một chút nước cam không?”
Có lẽ vì tuổi của tôi, người giúp việc đã thêm nước cam. Tôi gật đầu rồi nói cảm ơn.
Trang nhất của tờ báo là hình ảnh của Son Il-seon, chủ tịch của Jaehan Electronics, đang đứng cạnh Thủ tướng Ko Jin-woo.
Công ty mà sau này được gọi là đệ nhất Cộng hòa. Ngay cả chục năm trước, sức ảnh hưởng và uy tín của tập đoàn đã vô cùng to lớn.
“Có vẻ như trong tương lai gần, đất nước của chúng ta sẽ gia nhập vào OECD.”
Ông nội khẽ nói trong khi đọc báo.
Hàn Quốc sẽ gia nhập OECD. Thời kỳ thích hợp để trở thành một quốc gia có nền kinh tế phát triển chỉ kéo dài trong vài tháng. Đất nước chúng tôi không đủ sức để chống lại những kẻ đầu cơ ngoại hối.
Biết trước tương lai, lời cảm thán của ông ngoại nghe chẳng mấy tốt lành.
“Hyeon, hôm nay chúng ta đi ăn trưa với một người bạn của ông nhé. Người bạn đó lúc nào cũng khoe khoang về cháu gái của mình.”
“Dạ vâng, ông ngoại.”
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ở một mình với ông ngoại. Đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ ở nhà ông ngoại trong kiếp này. Ở kiếp trước, tôi ghét cả ông ngoại và họ hàng vì đã không giúp đỡ gia đình tôi.
“Không ngờ là mẹ lại có một căn phòng đầy nữ tính như thế này đấy.”
Giấy dán tường mang màu hồng nhạt. Tấm ga giường có đường ren tinh tế.
Mẹ đã sống trong một gia đình giàu có cho đến lúc tuổi hai mươi. Thật khó tin khi mà giờ đây mẹ lại làm nghề giặt giũ quần áo cho người khác. Nhưng điều đó cũng cho thấy rằng mẹ yêu cha đến nhường nào.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên kéo theo đó là cánh cửa từ từ mở ra.
“Hyeon, hãy ăn một chút đồ ăn nhẹ nhé”
Người quản gia mang vào khay có một ly sữa tươi và bánh quy.
“Bà ơi, bà có biết người bạn mà ông ngoại nói là ai không ạ?”
Tôi hỏi người giúp việc trong lúc cầm một miếng bánh quy lên.
“Ừm, tôi không biết.”
Có vẻ như người giúp việc cũng không biết người bạn mà ông nói là ai.
Bộp.
Sau khi người giúp việc rời khỏi phòng, tôi vẫn tiếp tục nhìn xung quanh phòng mẹ được một lúc. Đồ đạc và chăn gối của mẹ đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Trái tim yêu thương mà ông ngoại dành cho mẹ làm lồng ngực tôi thắt lại.
“Hả?”
Bỗng tôi thấy một thứ dưới gầm bàn, nó như có thứ ma thuật gì đó thu hút sự chú ý của tôi. Khi tôi đến gần để nhìn kĩ hơn thì có vẻ đó là một chiếc vali.
Tôi đưa tay ra mở chiếc hộp.
“Đây là hộp đàn violin à?”
Từ vẻ ngoài cho thấy nó hẳn đã được sử dụng nhiều. Nhưng hộp đàn sạch sẽ đến mức cứ như thể có ai đó liên tục chăm sóc nó vậy.
“Mẹ đã từng chơi đàn violin sao?”
Có lẽ vì lý do đó mà mẹ đã rất vui khi tôi học chơi đàn violin.
Tôi chậm rãi mở nắp của hộp đàn ra.
Bên trong đó là cây vĩ, một chiếc đàn violin và một cái nhiệt kế, tất cả đều được sắp xếp hết sức gọn gàng.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Trước hình ảnh cây vĩ cầm, tim tôi dường như đã đập nhanh hơn.
Tim tôi lúc này tựa như lúc tôi nghe được bản giao hưởng của Beethoven.
Tôi đã nhìn chằm chằm vào cây đàn violin một lúc lâu trước khi,
“Hyeon, ông ngoại gọi con xuống kìa.”
Giọng nói của người quản gia kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôi nhẹ nhàng đóng hộp đàn violin lại rồi đặt nó về lại nơi ban đầu.
Tôi bây giờ đang ngồi trên một chiếc sedan mang vẻ sang trọng rất hiếm có vào những năm 90. Trên người tôi là bộ đồ mới mà người quản gia đã chuẩn bị. Mặc dù vẻ ngoài còn trẻ, trên người toát lên vẻ sang trọng. Ông nội mỉm cười mãn nguyện.
“Này tài xế Kim, khi ta khoe với người bạn già rằng cháu trai của ta là học sinh giỏi nhất khối. Ông có biết người bạn già đó đã nói câu gì với ta không?”
Người lái xe mỉm cười và hỏi lại một cách ngắn gọn.
“Ông ta khoe rằng cháu gái của ông ta mới là học sinh giỏi hơn. Cuối cùng, cả ngày hôm đó chúng ta lại cãi nhau về việc cháu của ai giỏi hơn. Hôm nay là ngày chúng ta giải quyết chuyện đó. Haha.”
Cái gì cơ?
Vậy buổi gặp mặt ngày hôm nay lại là về vấn đề đó?
Ông ngoại nhìn tôi với nụ cười mang đầy sự tự hào. Tôi theo phản xạ mà cũng mỉm cười lại với ông. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ngoại cười vui vẻ đến thế.
Người lái xe hẳn đã đến đó nhiều hơn một lần, bằng chứng là ông ấy không cần ai chỉ dẫn. Nhưng vì một lí do nào đó…
'Sao con đường này tôi lại cảm thấy một chút quen thuộc nhỉ.'
Nơi tôi sắp đến hẳn là một con phố thuộc Seoul. Có nhiều thứ khi so với kiếp trước của tôi đã có sự thay đổi, nhưng những con phố mang cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Tại sao lại như vậy?
Không đời nào. Một giả thuyết dần hình thành trong đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt nó ra.
Tuy nhiên, khi xe tiến vào một con phố có nhiều biệt thự sang trọng theo phong cách phương Tây, sự nghi ngờ của tôi càng lớn dần.
'Có thể nào như vậy không.'
Một biệt thự lớn mang sự hiện đại của phương Tây xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe. Bức tường cao bằng gạch đỏ che khuất những thứ bên trong, chỉ nhìn riêng quy mô của biệt thự này thì đã là thứ mà những biệt thự xung quanh không thể so sánh nổi.
“Chúng ta đã đến nơi rồi, thưa Chủ tịch.”
Tôi đã có dịp đến đây vài lần trong kiếp trước.
Mặc dù căn biệt thự này đã bị bỏ hoang trong tương lai, nhưng vào khoảng thời gian này, chủ nhân của nó hẳn là vẫn sống ở đó.
Ực.
Không đời nào.
Bạn của ông ngoại.
”Đó là chủ tịch của tập đoàn Jaehan.”