Even If These Tears Disappear Tonight

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Chương 1.4

Khi thức dậy, tôi cứ ngỡ tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tất nhiên tôi không thật sự nghĩ vậy. Hiện thực rất tàn nhẫn. Nhưng những gì đã qua không thực tế cho lắm. Hẹn hò với Wataya. Tôi đã tỏ tình với chị ấy ở thư viện, rồi chị đồng ý với điều kiện. Sau đó chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc.

“Vậy chúng ta trở thành một cặp rồi nhỉ?” Chị hỏi.

“Em nghĩ vậy...”

“Cậu thấy sao khi hẹn hò với bà chị hơn tuổi? Có thấy hứng không?

“Ể, dạ..”

“Đùa thôi. Không cần phải trả lời đâu.”

Dường như chị ấy quên đi sự nghiêm túc vài phút trước và tiếp tục đùa. Sau đó nhặt mấy cuốn sách trên bàn và chuẩn bị rời đi.

“Ừm, Wataya. Tại sao em lại không được có tình cảm với chị?” Tôi dốc hết can đảm để hỏi.

Chị ấy quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Tôi tiếp tục.

“Có thể em chưa truyền đạt đủ tốt, nhưng em thật sự–“

“Vậy nên dừng chuyện đó ở đây thôi.”

Những lời thẳng thừng ấy làm tôi chùn bước. Chị ấy suy nghĩ một lúc.

“Chỉ là với tôi… một mối quan hệ giả tạo là được rồi. Tôi không quan tâm nếu nó là vỏ bọc. Hiện tại tôi thích như này hơn. Nếu cậu không thích mấy điều kiện đó, thì như tôi đã nói–“

Dừng lại thôi.

Tôi ngắt lời chị trước khi câu nói ấy cất lên.

“Không, hoàn toàn ổn. Miễn là được ở bên chị.”

“Giả tạo”. Chị ấy gọi mối quan hệ giữa chúng tôi như vậy.

Vỏ bọc là đủ rồi.

Tôi ráng để hiểu ý nghĩa câu nói ấy. Và nhanh chóng hiểu được. Giả tạo cũng được. Tạm thời cứ vậy đi. Dù chỉ giả vờ, nhưng một lúc nào đó chúng tôi có thể thành một cặp đôi thật sự.

Tôi cứ suy nghĩ về nó trong khi lên giảng đường vào sáng hôm sau. Khi lên đại học, tôi chuyển đến căn hộ gần đây. Sáng nay tôi rời khỏi nhà sớm hơn mọi khi bởi tôi có tiết sớm nay. Từ căn hộ tới trường mất chưa tới mười phút đi bộ. Ngay khi bước vào khuôn viên trường, tôi bắt đầu đưa mắt tìm Wataya như một thói quen.

Tôi có thể nhắn tin cho chị ấy rằng ‘Nay chị có lên trường không?’ Nhưng chúng tôi mới hẹn hò được một ngày, tôi không đủ can đảm tới thế. Cuối cùng, cả buổi sáng trôi qua và tôi không tìm thấy chị ấy. Vào bữa trưa, tôi tới phòng ăn với bạn. Trong khi đang phân vân nên ăn gì, tôi để ý thấy ở góc. Tôi nhìn về phía đó và thấy Wataya đang bưng khay cơm đến một cái bàn.

“Lại ngó nghiêng Wataya à?” Một trong mấy đứa bạn của tôi đùa. Bọn họ đều biết tôi thích chị ấy, vậy nên họ cũng chú ý tới cổ.

“Wow, chị ấy chẳng bận tậm chuyện ăn một mình nhỉ. Ngầu thật.”

“Chị ấy kỳ lạ thật, kiểu lạnh lùng hay gì đó.”

Tôi đoán tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy như vậy. Giữa đám đông lo sợ khi không có bạn, chị hoàn toàn ổn khi một mình, luôn điềm tĩnh và bí ẩn…

Tôi vẫn chưa thể tin rằng mình đã hẹn hò với chị, mặc dù có vài điều kiện.

Tôi nói với mấy đứa bạn sẽ qua đặt bàn và lấy điện thoại ra. Sau một thoáng do dự, tôi gửi tin nhắn.

‘Xin chào. Em thấy chị rùi.’

Tôi hơi lo lắng. Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu chị ấy lờ đi vì đó là tin của tôi?

Từ khóe mắt, tôi thấy chị đã để ý và cầm điện thoại lên. Chị ấy chạm vào màn hình và nhìn chằm chằm, sau đó nhìn xung quanh căn–tin. Khi thấy tôi, chị cười khẽ. Chị nhập gì đó, rồi tôi nhận được tin nhắn.

‘Tóc cậu đang dựng lên kìa. Vuốt xuống đi.’

Theo bản năng tôi đưa tay lên đầu. Cố gắng tìm mảng tóc đáng ghét thì nhận thêm một tin nhắn nữa.

‘Xin lỗi, chỉ là đùa thôi.’

Tôi nhìn chị. Chị chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò, nhưng không có nghĩa mối quan hệ giữa chúng tôi đã tiến triển hay thụt lùi. Ở trường, Wataya vẫn như thường lệ, và tôi không nhìn chằm chằm vào chị với đôi mắt long lanh hay gì cả. Tôi không kể với tụi bạn rằng chúng tôi đang hẹn hò, tôi cũng không nghĩ chị ây sẽ đi kể. Dù vậy, vẫn có thứ đã thay đổi.

“Hey. Đang đọc gì thế?”

Vì thư viện trường gần với căn hộ nên tôi thường tới đây để học. Bỗng một hôm khi tôi đang mở cuốn sách nọ chị ấy đã đọc, chị đến bên tôi.

“Thôi nào, đừng ngạc nhiên vậy chứ. Mắt cậu cứ như đang muốn nhảy ra rồi đấy.” Chị ấy bồi thêm.

Chị ấy chưa bao giờ chủ động tới gần tôi. Nên tôi bây giờ đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“À vâng… nhưng chị làm em bất ngờ quá.”

Chị ấy cười rồi ngồi cạnh tôi.

“Này, có phải cuốn hôm nọ đúng không?” Chị hỏi.

“Dạ. Ở hiệu sách của trường cũng có nên em đã mua một cuốn.”

“Cậu có chắc là muốn đọc ở đây không đó? Người ta sẽ thấy kỳ lạ khi có người rơi nước mắt vì một cuốn tiểu thuyết mất.”

Tôi tưởng tượng ra cảnh đó. Đúng là kỳ lạ thật.

“Không sao đâu, nếu nước mắt sắp tràn ra, em sẽ chạy vào nhà vệ sinh.”

“Vậy còn lạ hơn ấy.”

Chị mỉm cười, chống cằm. Mái tóc đen rất đỗi hợp với chị đang đung đưa. Chị ấy đẹp tuyệt trần. Khi tôi đang choáng ngợp vì vẻ đẹp kia, chị ấy hỏi,”À mà, cậu đã từng có bạn gái chưa?”

Câu hỏi này hẳn là sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giả tạo của chúng tôi. Tôi không biết mình nên trả lời như thế nào nhưng tôi quyết định thành thật, vì chẳng có gì phải giấu.

“Vâng.”

“Ngạc nhiên đấy. Cô ấy như thế nào?”

“Ừm, cô ấy giỏi nấu ăn và làm việc nhà, cô ấy còn thích lớn lên nữa,” tôi đáp.

Tôi có hơi quá và buột miệng nói ra điều mà chỉ tôi có thể hiểu. Ai có thể hiểu được “cô ấy thích lớn lên” chứ?

“Hmm, giỏi nấu ăn và làm việc nhà, và còn…”

Wataya đang bối rối, tất nhiên rồi. Tôi gắng để giải thích. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào năm nhất cao trung, và cô ấy cũng là mối tình đầu của tôi. Cô ấy rất cá tính và có ngoại hình đẹp. Ở tiểu học thì vẫn ổn, nhưng từ khi lên trung học, một hệ thống phân cấp dựa trên ngoại hình và những yếu tố khác xuất hiện. Tuy nhiên, cô ấy luôn nằm ngoài hệ thống đó. Cô ấy xung phong, sử dụng các kỹ thuật của mẹ để vệ sinh lớp học sạch sẽ.

Cô ấy bước đi thong thả và cười vui vẻ, mọi người đều ngưỡng mộ và yêu quý như thể cô ấy là linh vật. Dù vậy cô ấy vẫn thông minh hơn những đứa trẻ khác. Cô ấy thích từ “lớn lên” nên đã tự làm cơm trưa và nói rằng ước mơ của cô là được làm trong Bộ Nông nghiệp, Lâm nghiệp và Thủy Sản để nâng cao tỷ lệ tự cung lương thực của Nhật Bản.

Wataya dường như sốc khi nghe tôi kể về cô bạn gái cũ của tôi.

“Nhưng sao cậu lại hẹn hò với cô ấy?”

“Hồi đó em gầy, nên cô ấy bắt em ăn nhiều hơn và còn cho em cơm nắm nữa.”

“Rồi sao?”

“Em không biết có phải do nguyên liệu chất lượng hay không nhưng mấy năm cơm đó ngon thật đấy.”

Chúng ngon tới nỗi làm tôi tò mò về những món khác trong hộp cơm trưa của cô, và cô ấy bắt đầu chia sẻ chúng với tôi. Cô ấy còn làm thêm hẳn một hộp cơm cho tôi, trước khi tôi nhận ra mình đã phải lòng cô gái này.

Wataya lấy tay che mặt. Tôi tự hỏi chị ấy bị gì thể nhỉ thì thấy chị cười ồ.

“Gì mà yên bình quá vậy?”

“Vâng. Cô ấy còn mang cả trà Nhật đi, dù thế nào cũng rất ngon. Kiểu như có chút ngọt. Dù cô ấy không pha thêm đường.”

Buồn thay, chúng tôi chia tay vào năm ba khi bắt đầu học hành căng thẳng cho kỳ thi tuyển sinh. Đó là một buổi chiều xuân. Chúng tôi ăn cơm nắm và uống trà. Dạo quanh một lúc, rồi khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi chia tay nhau như những đứa nhóc tiểu học và chào tạm biệt. Sau đó, cô ấy một mình bước về phía hoàng hôn. Cô luôn là người mỉm cười rất vui vẻ.

Nhưng ngày hôm đó, có lẽ, tôi đã không hiểu cô ấy chút nào. Có lẽ cô ấy đã giấu sự yếu đuối và cô đơn đã cuốn hút lấy tôi.

Tôi không kể cho Wataya về chuyện đó. Tôi muốn câu chuyện cười mãi là câu chuyện cười. Tôi muốn để chị ấy nghĩ quá khứ của tôi như một câu chuyện vui vẻ vô tư lự.

Câu chuyện của tôi hẳn rất thú vị, bởi nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt chị ấy. Một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây, biểu cảm mà cho đến bấy giờ tôi mới phát hiện ra. Trông nó tự nhiên vậy đấy.

“Nhân tiện thì” tôi hỏi lại “Chị đã hẹn hò với ai hồi trung học chưa?”

Nụ cười ấy vụt tắt.

“Không phải sơ trung, có thể nói như vậy.”

“Vậy là cao trung sao?”

Chị ấy cười buồn.

“Có lẽ.”

“Làm em tò mò đấy.”

“Tôi có hôn cậu ấy, một lần.”

“Đó có phải… là người chị từng say đắm không?”

“Cậu vẫn nhớ nhỉ.”

“Tất nhiên rồi. Câu nói ấy làm em phải suy nghĩ nhiều ấy.”

Chị ấy chỉ cười mà không trả lời.

“Chà, hôm nay vậy là đủ rồi.” Chị ấy đứng dậy rồi rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng quen thuộc của chị. Người đã một mình bước đi trong cuộc sống.