Tôi đã làm gì không nên sao? Hay tôi chỉ đang hiểu lầm mà thôi? Dù vậy, tôi vẫn rất buồn khi Wataya không trả lời tin nhắn. Có lẽ chị ấy thấy phiền khi tôi vui mừng vì buổi hẹn hò. Chỉ nghĩ tới đó thôi đã thấy buồn rồi.
Hoặc cũng có khi do tôi nghĩ quá lên thôi. Khi gặp chị ấy ở trường, chúng tôi vẫn trò chuyện như thường lệ. Chỉ là, thi thoảng Wataya cứ ngẩn người ra. Hình như chị ấy luôn suy nghĩ về điều gì đó. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
“Wataya, chị ổn chứ?”
“Ể? À, ừ. Xin lỗi.”
Chị ấy mỉm cười đáp lại. Một nụ cười giả tạo.
“Chị không ngủ đủ giấc sao? Hôm trước chị cũng ngủ gật ở thư viện. Chắc chị kiệt sức rồi.”
“Hm, tôi chỉ thức khuya để viết vài thứ thôi.”
“Chị viết báo cáo à?”
“Không phải. Là chuyện cá nhân, nhưng có thời hạn… Dạo này tôi cũng ngủ ngon rồi nên cậu không phải lo đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.”
Tôi lo lắng vì không biết cái một chút kia có liên quan tới tôi hay không. Nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi chị.
“Ừm, nếu em giúp được gì thì chị cứ nói nhé.”
Chị ấy im lặng nhìn tôi, cười buồn.
“Không cần đâu. Mà cậu đúng như tôi nghĩ nhỉ? Quả là tr…”
Chị ấy ngừng lại, rồi tiếp tục để đáp lại ánh mắt tò mò của tôi.
“Không có gì đâu.”
Tôi quyết định không nghĩ nhiều về tin nhắn kia. Có vẻ chị ấy không muốn nói về điều đó. Nếu vậy thì có lo lắng cũng bằng thừa.
Nhưng có lẽ, tôi nên suy nghĩ kỹ hơn.
Hai tuần sau buổi hẹn đầu tiên, tôi và Wataya tới thủy cung như đã hẹn.
Như lần trước, chúng tôi gặp sau khi hết tiết và bắt tàu điện ngầm đến ga gần nhất. Sự kiện ở thủy cung bắt đầu lúc năm giờ chiều. Ngoài trời đã ngả cam, nhưng bên trong, một không gian rực sáng. Cứ như…
“Hểể, không khí dễ chịu đấy chứ.”
Tôi và chị ấy đi qua hành lang. Tôi có hơi lo lắng. Xung quanh toàn các cặp đôi. Một số họ nắm tay nhau cùng ngắm cảnh.
Tôi tự nhủ rằng bản thân có thể nắm tay chị ấy không. Có lúc tôi không thể rời mắt khỏi những ngón tay thanh tú kia, ngần ngại, nhưng rồi lại không dám vươn tay ra.
“Sao vậy? Nay cậu ít nói nhỉ?”
“Không ạ… E-Em có hơi lo lắng chút thôi.”
Dù đáp lại câu hỏi nhưng mắt tôi vẫn dõi theo bàn tay của chị ấy. Chị hẳn đã biết rồi nhưng lại chẳng nói gì.
“Tới đây rồi thì phải tận hưởng đi chứ. Coi nào, đi thôi.”
Chị ấy bước qua hành lang chỉ có chút ánh sáng như thể đã quen với nơi này. Khi tôi hỏi chị đã từng tới đây chưa, chị đáp,”Mới chỉ một lần thôi, hồi tôi còn học cao trung.”
Hồi học cao trung. Với người đó sao?
Hai chúng tôi cùng ngắm nhìn những đàn cá đủ màu sắc tung tăng, dù trong lòng tôi có chút nhói đau. Lát sau, chị ấy dừng lại trước một bể nào đó.
Con cá trước mặt đang lượn lờ duyên dáng trên mặt nước.
“Là cá đuối nhỉ?”
“Đúng là cá đuối thật.”
“…Chị có ăn được cá đuối không?”
“Naruse, cậu thật can đảm khi dám nói vậy ở thủy cung đấy. Nhân viên người ta cũng sốc cho coi.”
Tôi bối rối. Hình như nói thế là vô nhân đạo nhỉ? Thấy tôi như vậy, chị ấy cười. Nhưng nụ cười không kéo dài được bao lâu. Chị ấy quay lại nhìn bể cá.
“Nó vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, vẫn ở đây.”
Lại nữa rồi… Trong một lát, chị ấy dường như biến mất khỏi thế gian này. Điều gì đã khiến chị ấy như vậy?
Chị ấy kể rằng đã từng đến nơi này hồi học cao trung. Không biết từ đó tới giờ nơi này có thay đổi gì không nhỉ?
Chị không nói gì thêm và đi tới bể tiếp theo. Tôi cũng chỉ lặng lẽ theo sau.
Cuối cùng mặt trời cũng lặn hẳn, bây giờ là tiết mục biểu diễn cá heo ngoài trời vào ban đêm.
Có nhiều khan giả hơn tôi nghĩ. Nội thất cùng hệ thống chiếu sáng kết hợp một cách nhẹ nhàng, mang lại cảm giác khác với các tiết mục diễn cá heo dưới bầu trời xanh.
Buổi biểu diễn bắt đầu trong không khi như vậy. Tôi và Wataya ngắm nhìn những chú cá heo nhảy múa giữa các cặp tình nhân. Một cặp ngay trước mặt chúng tôi từ từ nắm tay nhau. Tay tôi giật giật khi trông thấy cảnh tượng đó.
Liệu tôi có quá đáng lắm không? Liệu chị ấy có khó chịu không? Dù nghĩ vậy, tôi vẫn nắm lấy tay Wataya.
Tôi đã từng đọc ở đâu đó. Rằng tình yêu là khao khát được nắm lấy tay đối phương, cảm giác đau đớn tột cùng. Và nơi hạnh phúc nhất của tình yêu chính là cảm giác đó.
Chị ấy nhìn tôi mỉm cười.
Hoặc là… không. Khi tôi đang nghĩ vậy, bàn tay ấy rời xa. Chị ấy quay lại với màn biểu diễn cá heo.
Tôi hối hận vô cùng. Tôi muốn nói lời xin lỗi ngay, nhưng không thể. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi vội vàng xin lỗi. Chị ấy chỉ lác đầu.
“Tiếp tục thôi.” Chúng tôi rời khỏi nơi đó. Tôi cảm thấy thật thảm hại cho sự trơ trẽn của mình đến mức không nói lên nời.
“…Ừm, chị có muốn ăn tối luôn không?” Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị từ chối sau tất cả những gì mình đã làm. Nhưng chị ấy đáp,”Được thôi.” rất bình thường và tự nhiên.
Chúng tôi đi bộ tới một nhà hàng. Gần đó có một nhà hàng Ý khá rộng rãi mà tôi đã lên kế hoạch cho buổi hẹn này. May là vẫn còn chỗ trống.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau và bắt đầu gọi món. Hôm nay tôi lại nhận ra một điều, rằng bản thân còn non chán khi xét chuyện tình trường. Đặc biệt khi trước Wataya, tôi như thể không phải chính mình vậy.
Nhưng đó cũng là minh chứng tình cảm tôi dành cho cô ấy. Cô gái trước mặt tôi tên Wataya Izumi. Tôi có thể cảm nhận rõ được nó.
“Sao vậy?”
“K-Không ạ… Em chỉ hơi bị ngợp.”
“Eh?”
“P-Phong cảnh… Ý là cảnh đêm nơi này rất đẹp. Haha”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Khi tôi còn đang ngượng nghịu, chị ấy nói và mỉm cười, có vẻ khá thích thú.
Sau đó chúng tôi lại nói chuyện như bình thường. Chị ấy lại trêu tôi, tôi thì bối rối. Sau đó chị ấy cười. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa tối. Tim tôi đập thình thịch suốt khoảng thời gian đó. Có lẽ cảm giác này chính là niềm hạnh phúc của tình yêu.
Dù chúng tôi vẫn chỉ đang giả vờ, tôi vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn với chị. Có thể tình yêu này chỉ là giả, nhưng nó có thể là khởi đầu của một điều gì đó.
Vậy nên––
“Xin lỗi, chúng ta nên dừng lại thôi.”
Tôi không thể hiểu được ý nghĩa những lời đó khi chị ấy đột nhiên nói vậy. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ, chị ấy chỉ cười khổ mà nói. Nhịp tim tôi đang rộn ràng bỗng chốc lạnh lẽo khôn nguôi.
Chị ấy vừa nói gì vậy?
Có thể là do tôi nghe nhầm, hay hiểu nhầm từ nào đó. “Dừng lại” có thể suy ra nhiều nghĩa. Có thể vì quá lo lắng mà tôi hiểu sai ý của chị.
“Um, chị vừa mới…?”
“Chúng ta nên chia tay thôi. Hãy dừng việc… như một cặp đi.”
Tôi đã không nghe lầm. Chị ấy muốn kết thúc mối quan hệ này.
Cả thế giới như nặng nề hơn. Những âm thanh tôi không hề để ý, giờ lại lọt vào tai tôi. Tiếng dao nĩa lạo xạo, tiếng trò chuyện vui vẻ của đôi tình nhân, tiếng đáp của bồi bàn. Cho tới khi nãy, tôi đã chỉ để ý tới thế giới của tôi – Wataya trước mắt mà thôi.
Thế giới ấy giờ đã không còn nữa.
“Nhưng tại sao? Có phải do hôm nay….?” Tôi chưa kịp dứt câu thì Wataya đã lắc đầu.
“Không đâu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi.”
“Về chuyện gì vậy?”
“Cậu thực sự có tình cảm với tôi mà, đúng không?”
Tôi cảm thấy như mình đang đối mặt với câu hỏi không có đáp án. Nếu tôi nói có, tức là tôi đã vi phạm điều kiện đã đưa ra. Còn nếu tôi nói không, thì cũng chỉ là lời nói dối.
Tôi phải làm gì để có thể sửa chữa tình thế này đây? Liệu tôi và chị ấy vẫn có thể trở thành người yêu không? Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bàn mà không trả lời chị ấy. Tôi biết mình cần phải nói điều gì đó. Nếu không thì mọi thứ cứ như thế mà chấm dứt.
“Tại sao chị lại đồng ý… hẹn hò với em vào ngày hôm đó?”
Tôi chỉ có thể hỏi như vậy. Dù không muốn nó kết thúc như thế này. Nhưng tôi chỉ đành chấp nhận.
“Xin lỗi cậu. Thực sự tôi cũng không hiểu tại sao.”
Theo bản năng, tôi nhìn lên. Vẻ mặt chị ấy rất buồn.
“Có một chuyện tôi buộc phải quên… tôi biết mình phải quên đi. Tôi đã nghĩ rằng, nếu chúng ta hẹn hò thì sẽ giúp tôi quên đi nó. Không cần quá sâu đậm, chỉ vui vẻ thôi.”
Chỉ vui vẻ thôi. Hình như tôi đã không mang lại niềm vui ấy được cho chị. Dù thế…
“Vậy bắt đầu lại thôi. Chỉ cần vui vẻ. Em chỉ cần cẩn thận thôi nhỉ? Không được quá gần gũi.”
Tôi chỉ đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Cảm xúc của tôi không thể tới bên chị ấy.
“Không được đâu. Đáng ra mọi chuyện không nên bắt đầu. Tôi đã, biết là sẽ như vậy rồi.”
“Nhưng….”
“Tôi cũng đã nói rồi mà, tôi không thích trai tốt đâu.”
Lòng tốt, là thứ mà một người không có gì như tôi, ít nhất phải có. Nhưng có vẻ chị ấy không thích. Nó còn làm chướng ngại thì đúng hơn.
“Tại sao chị lại ghét họ tới vậy?”
Dù vẫn lo lắng, nhưng tôi đã hỏi chị như mọi khi. Chị ấy trả lời ngay lập tức.
“Những người như thế… họ sẽ mất rất sớm.”
Tôi không biết đó là lời thật lòng của chị ấy hay chị chỉ muốn tôi từ bỏ. Điều duy nhất tôi biết, là dù cố gắng thế nào, tôi cũng không bao giờ có thể hẹn hò với chị.
Trong khi tôi vẫn im lặng thì chị đã đứng dậy.
“Cảm ơn vì tất cả. Tôi xin lỗi vì đã chấm dứt theo cách này. Nhưng tôi thực sự đã rất vui.”
Chị ấy cầm hóa đơn trên bàn. Tôi chưa kịp lên tiếng thì,” Cảm ơn đã ở bên tôi tới lúc này. Vậy nhé.”
Chị ấy mỉm cười rồi rời đi mà không cho tôi trả lời.
Chỉ có mình tôi bị bỏ lại phía sau. Sau khi thanh toán, chị ấy rời khỏi nhà hàng. Tôi ngồi trên ghế, lắng nghe âm thanh của sự hồi kết.
Khi tôi nhìn ra cửa sổ, tấm kính phản chiếu ánh sáng từ nhà hàng. Tôi thấy mình trong đó. Một người không biết gì về chị.
Chớp mắt cái kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Từ hôm ấy, tôi chưa thể nói chuyện với chị ấy được nữa.
ây da I’m dead