Chuyến tham quan lễ hội văn hóa tại trường Nanohana Gakuen đã chính thức bắt đầu.
Nhóm chúng tôi có sáu người gồm tôi, Sagiri, tiền bối Muramasa, Elf, Megumi và Shidou-kun.
Còn bộ đôi tiền bối Kusanagi và Ayaka thì có vẻ đã đi về phía khu cấp ba.
Điểm đến đầu tiên của nhóm tôi là Quán Trà Tiên Tri.
Trong căn phòng học hơi tối, có nhiều quầy hàng, mỗi quầy đều có một nữ sinh khoác áo choàng tối màu ngồi đó. Với đôi mắt hờ hững để lộ ra ngoài, trông họ cứ y như những nhà tiên tri quyến rũ vậy.
Xem bói bằng quả cầu pha lê trông khá bài bản.
“Xem bói tình duyên kìa! Sagiri, Muramasa, Megumi, Kunimitsu! Mau tới đây xem bói tình duyên với Masamune nào!”
“Hả, xem bói… cho tất cả chúng ta sao?” Tiền bối Muramasa ngạc nhiên. Elf thì bước vòng ra trước mặt mọi người, hai tay chống nạnh, kiêu hãnh nói:
“Đương nhiên rồi! Mấy người hãy xem ai là người hợp với Masamune nhất—chúng ta sẽ đấu một trận!”
“Được rồi! Em sẽ cố gắng hết sức để trở thành người hợp nhất với anh trai ạ!”
“Ưm… Mình nhất định không thua.”
“Hừ… Thú vị đấy. Ta sẽ chấp nhận lời thách đấu này.”
Sagiri và tiền bối Muramasa đầy quyết tâm.
…Mà sao Megumi cũng hăng hái thế không biết.
Người duy nhất đang hoang mang là Shidou-kun.
“Ơ… Sao tôi cũng phải xem bói tình duyên với Izumi-kun vậy?”
“Khừ khừ, tôi đâu có bỏ rơi Kunimitsu chứ! Bởi vì anh cũng là một thành viên xuất sắc trong dàn harem của Masamune mà!”
“Không phải!”
Shidou-kun từ chối thẳng thừng.
Tôi cứ tưởng nghi ngờ về việc tôi là người đồng tính đã được giải tỏa rồi chứ, vậy mà cậu ấy vẫn giữ khoảng cách như thường.
Mà nói thật, cái tên nhóm “Harem Masamune” nghe khó coi đó tôi cũng kiên quyết muốn bỏ ngay đi.
Megumi vỗ vai Shidou-kun:
“Thôi nào, thôi nào, Kunimitsu-sensei cũng bình tĩnh đi nhé! Dù gì cũng đã đến rồi, chúng ta hãy xem bói về tình duyên của mọi người đi. Để cả nhóm chúng ta càng ngày càng thân thiết hơn nữa chứ!”
“…Phải rồi.”
Thế là mọi chuyện được quyết định như vậy.
Cả nhóm chúng tôi cùng bước vào quầy được học sinh ở quầy tiếp tân chỉ định.
Hơi chật một chút.
Khi mọi người cuối cùng cũng đã ổn định chỗ ngồi, nhà tiên tri ngồi đối diện chúng tôi nghiêm trang lên tiếng:
“Tôi đã nghe mọi người nói rồi. …Mọi người muốn xem bói về tình duyên giữa các bạn với nhau phải không?”
Ủa? Giọng nói đầy bí ẩn này… hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó thì phải?
“Tôi sẽ dùng quả cầu pha lê để xem ‘độ hợp về tình bạn’ giữa tất cả quý vị… và cả độ hợp về tình yêu với ‘chàng trai nhỏ bé’ đằng kia nữa nhé.”
“Chàng trai nhỏ bé!?”
Nhà tiên tri này không phải đã thốt ra một lời lăng mạ đáng sợ một cách tự nhiên quá đó sao!?
“Vậy thì, xin mời quý vị viết tên lên tờ giấy này. Còn của… người ở màn hình thì tôi có thể viết thay nhé.”
Hoàn toàn không mảy may động lòng trước lời phản đối của tôi, nhà tiên tri tiếp tục công việc của mình.
Cô ấy lẩm bẩm những câu thần chú, rồi nói:
“Rồi, kết quả đã có rồi đây.”
Chúng tôi nín thở, nuốt nước bọt chờ đợi kết quả.
Dù đây là một buổi bói toán đáng ngờ dưới nhiều phương diện, nhưng chúng tôi vẫn không khỏi tò mò.
“Đầu tiên, cặp đôi có độ hợp về tình yêu cao nhất là—”
“Thầy Shidou Kunimitsu và thầy Izumi Masamune!”
“Ááááááááá!”
Shidou-kun hét lên kinh hoàng với gương mặt như từ trong truyện tranh kinh dị bước ra. Còn tôi, đến lúc này thì đương nhiên đã nhận ra.
“Cô! Cô là Suzune phải không!”
“Ôi, quý vị đoán ra được cơ đấy.”
Suzune lột tấm vải che mặt ra, để lộ khuôn mặt thật.
“Nghe giọng là biết chứ!”
“Ôi thất bại rồi. Tiện đây nói luôn, kết quả bói toán là thật đó nhé.”
“Khiếp quá, cô làm ơn đừng có nói mấy câu đùa đáng sợ đó nữa được không?”
“Tôi không đùa đâu ạ,”
“Đùa mà! Phải không! Được rồi! Kết thúc chủ đề này! —Mà sao cô lại ở đây? Công việc ở quán cà phê hầu gái của cô thì sao?”
Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng cách nói chuyện của tôi với cô ấy đã trở nên tùy tiện.
“Tôi đang thực hiện nhiệm vụ được giao từ cả lớp. Đây là một công việc quan trọng hơn cả việc đóng vai cô hầu gái tai thỏ dễ thương ở ‘Quán cà phê cosplay ♡’ của lớp 3-1 ạ.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Đương nhiên rồi. Nếu quý vị hiểu thì tôi gặp rắc rối rồi.”
Suzune khúc khích cười. Chậc… thật là một người khó nắm bắt.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng tôi, một người bất ngờ đã lên tiếng gọi Suzune.
“Suzune-chan! Chào bạn!”
Là Megumi. Suzune cũng niềm nở đáp lại:
“Xin chào, Megumin-chan. Luôn được bạn giúp đỡ nhiều ạ.”
“He he, tôi cũng vậy mà.”
Bị lôi kéo bởi kiểu nói chuyện của tiểu thư Suzune, cách nói chuyện của Megumi cũng trở nên kỳ lạ.
Tiền bối Muramasa đại diện cho chúng tôi hỏi:
“Megumi và Suzune… quen biết nhau sao?”
“Vâng.”
“Chúng tớ là bạn thân ạ.”
Ra là vậy.
Thế giới này thật bé nhỏ! Thoáng nghĩ vậy, tôi lập tức đổi ý.
—Không, đó là Megumi mà… chuyện như thế này chắc cũng không lạ.
“Tôi còn ngạc nhiên hơn khi Hana-chan và Megumin-chan lại là bạn của nhau. —Hana-chan, bạn cũng đã kết bạn được ở bên ngoài rồi sao.”
“Cô, cô thật thất lễ!”
Mắt tiền bối Muramasa giật giật, cô ấy giận dữ.
Elf khúc khích cười, nhếch mép trêu chọc.
“Suzune à, hình như cô cũng đang mắc sai lầm giống chúng tôi thì phải? Ngoài trường học, Muramasa cũng là một người nổi tiếng đó!”
“Ô, vậy sao… Ngay cả bên ngoài cũng vậy à…”
Đúng là trong số chúng tôi, tiền bối Muramasa rất nổi tiếng. Đặc biệt là với Thầy Giáo Eromanga.
Nhưng Elf này, để đối chọi với Suzune, cô đã phóng đại lên một chút rồi đó.
“Ưm… thật bất ngờ. Không ngờ Hana-chan lại có thể giao tiếp với người khác mà không gây ấn tượng xấu ngay từ lần đầu gặp mặt.”
“Không, ấn tượng ban đầu là tệ nhất đấy.”
“Tôi còn nghĩ đó là kẻ thù lớn nhất đời mình cơ.”
Tôi và Sagiri đồng thanh nói.
Elf cũng hùa theo “Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”.
“…Không cần phải nói đến mức đó đâu. …T, tôi cũng đang tự kiểm điểm lại mình mà!”
Tiền bối Muramasa ỉu xìu, nhưng tôi nghĩ với những gì cô ấy làm thì ấn tượng tốt kiểu gì được.
Ngay cả với Elf, lúc đầu cô ấy còn chẳng nhớ nổi tên cô ấy cơ mà.
“Nhưng, sau nhiều chuyện xảy ra… càng tìm hiểu về tiền bối Muramasa, mọi người càng yêu mến cô ấy. Cả ưu điểm lẫn khuyết điểm… chúng tôi đã trở thành bạn bè.”
“…M, Masamune-kun… ngại quá.”
Tiền bối Muramasa đưa tay che miệng, ngượng ngùng.
Nhìn thấy vậy, Suzune khẽ nhếch mép “Hừm?” đầy ẩn ý.
“Hiện tại… là đạt tiêu chuẩn ạ.”
“Nói về chuyện gì thế?”
“Là nhiệm vụ mà mọi người đã giao phó cho tôi ạ.”
Suzune giơ ngón trỏ lên.
“Đầu tiên là phải tìm hiểu xem ‘người mà Hana-chan thích’ là người đàn ông như thế nào. Trong một số trường hợp, tôi đã định cản trở mối quan hệ đó rồi.”
““Cái gì…!””
Tôi và tiền bối đồng loạt ngạc nhiên. Elf và Megumi thì hoàn toàn không ngạc nhiên. Có lẽ đã đoán trước rồi.
“Còn một điều nữa là bí mật, khừ khừ. —À, này, Megumin-chan.”
“Ừm?”
“Tôi hỏi điều này được không? Masamune-onii-sama là người như thế nào vậy?”
“Là một kẻ nghiện em gái tốt bụng siêu cấp. Ngoài ra anh ấy còn có một vị hôn thê rất yêu thương nhau nữa.”
“Khặc, đúng là Megumi. Chỉ trong một câu mà đã giải thích hoàn hảo rồi đó.”
Này!
Suzune gật đầu nói “Ra vậy, tôi đã hiểu rõ rồi.”
Sau đó, cô ấy nói:
“Vậy thì, tuy đã muộn, nhưng tôi sẽ công bố tiếp kết quả bói toán nhé. —Mọi người rất hợp nhau, đủ để trở thành những người bạn tốt nhất. Còn về mặt tình yêu thì… Masamune-onii-sama?”
“Ừ, ừm.”
“Nếu quý vị kết hôn với ‘tiền bối nhỏ tuổi hơn’… hai người sẽ trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc, và quý vị trong tương lai sẽ trở thành một đại văn hào đại diện cho thế kỷ này.”
Một buổi bói toán bằng quả cầu pha lê đầy khả nghi.
Chỉ riêng câu cuối cùng, nó lại mang một sức thuyết phục y như một nhà tiên tri thật sự vậy.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tận hưởng chuyến tham quan các gian hàng ở khu nhà cấp hai.
Chúng tôi mua quà lưu niệm cho Sagiri ở câu lạc bộ làm vườn, mua quà lưu niệm cho Sagiri ở cửa hàng phụ kiện, và chụp ảnh kỷ niệm làm quà lưu niệm cho Sagiri ở tiệm ảnh.
“Cậu thật là kiên định đến cùng đấy!”
Tiền bối Muramasa vừa ngao ngán vừa buồn cười mà trêu chọc tôi.
“Không, nhưng mà… nếu Sagiri có thể nhìn thấy đồ vật thật thay vì chỉ qua màn hình, thì có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy như được đến lễ hội văn hóa hơn…”
Và cả những bức ảnh về các biệt thự phương Tây ở nước ngoài mà chỉ có các tiểu thư mới có thể chụp được, có lẽ chúng sẽ là tư liệu cho việc vẽ tranh.
“…Anh trai, vật giá ở đó đắt lắm đó. Vừa phải thôi nhé?”
Ngay cả Sagiri cũng phải nhắc nhở tôi.
Rời khỏi khu nhà cấp hai, chúng tôi đi đến gian hàng của câu lạc bộ kinh tế gia đình để nghỉ ngơi.
Đó là quán cà phê lộng lẫy mà chúng tôi đã thấy lúc nãy. Ở đây còn có khu vực trải nghiệm làm bánh riêng, nơi Shidou Kunimitsu và Yamada Elf đã diễn ra trận “thực kích”.
“Trận chiến nấu ăn, Kunimitsu! Đề tài là ‘Bánh kẹo hợp với trà đen’ thì sao!?”
“Tôi xin nhận lời! Dù chuyên môn của tôi không bằng, nhưng với đề tài đó thì tôi sẽ không thua đâu!”
Nhắc mới nhớ, hai người họ đã từng thi đấu làm bánh với nhau một lần rồi thì phải.
Yamada Elf và Shidou Kunimitsu, cả hai đều có sở thích làm bánh—
Hồi đó, Shidou-kun, người chỉ chuyên tâm vào một sở thích, có kỹ năng làm bánh vượt trội hơn Elf đa tài.
Chắc Elf cảm thấy tiếc nuối vì điều đó nên đã tìm cơ hội phục thù.
Ban giám khảo là chúng tôi và các tiểu thư của câu lạc bộ kinh tế gia đình.
Kết quả là Elf giành chiến thắng với món bánh scone táo.
“Khặc khặc khặc! Hãy nếm thử đi Shidou Kunimitsu! Ta, Yamada Elf này! Dù là lĩnh vực chuyên môn của đối thủ đi chăng nữa! Ta sẽ không bao giờ thua cùng một đối thủ hai lần!”
“Chết tiệt…! Hương vị táo chua ngọt đã làm tôn lên mùi thơm của trà đen đến mức tối đa… V, vị này thật giống như… được đôi tay của một bé gái vuốt ve!”
Cách diễn tả hương vị thật tệ. Thật sự rất tệ.
Cảnh một người đàn ông trưởng thành cong chân, thở dốc và co giật thực sự không thể nào tả xiết.
“M, Masamune-kun… tôi cũng… đã thử làm bánh quy tự tay mình.”
Tiền bối Muramasa, người đang ngồi cạnh tôi để chấm điểm, rụt rè đưa đĩa bánh ra.
“Cậu sẽ ăn chứ…? Tuy không phải là món bánh cầu kỳ như của họ…”
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ ăn.”
Tiền bối Muramasa tuy rất giỏi nấu món Nhật, nhưng đồ Tây hay làm bánh không phải chuyên môn của cô ấy.
Mặc dù đó chỉ là những chiếc bánh quy thường rất đơn giản, nhưng,
“Ưm, ngon lắm.”
“Th, thật sao… vậy thì tốt rồi.”
Hương vị ngọt ngào và chân thành của chiếc bánh.
“Fuu – ha ha ha! Ta chính là Miss Nanohana Gakuen!”
Vừa quay trở lại chỗ chúng tôi, Elf đã giơ cao cúp vô địch lên trời, đầy vẻ đắc thắng.
Cô ấy đang đeo một chiếc dải băng ghi “Miss Nanohana Gakuen” vắt chéo qua vai.
Hiện tại chúng tôi đang ở cạnh sân khấu trong sân trường.
“Ta chính là Nữ hoàng! Hãy hết lòng ca tụng ta đi!”
Mọi chuyện đã rõ như ban ngày. Không cần phải giải thích thêm.
Thực hiện đúng như lời đã nói, Elf đã bất ngờ tham gia cuộc thi sắc đẹp của trường Nanohana Gakuen và xuất sắc giành được cúp vô địch.
Giống như một trường nữ sinh quý tộc, cuộc thi sắc đẹp không chỉ đánh giá vẻ ngoài, mà còn bao gồm nhiều tiêu chí khác như lễ nghi, các môn nghệ thuật rèn luyện…
…Vậy mà cô ta thật sự đã giành chiến thắng.
Những tiểu thư xinh đẹp sở hữu tài năng về đàn tranh, violin, trà đạo, vũ đạo và vô số kỹ năng cùng phẩm chất ưu tú khác đã tề tựu đông đủ, làm cho cuộc thi sắc đẹp càng thêm sôi nổi.
Giữa lúc đó, người cuối cùng xuất hiện chính là Đại giáo sư Yamada Elf của chúng ta.
Cô ấy là người ồn ào nhất, đa tài nhất và tham vọng nhất trong số các thí sinh, luôn nhắm tới chiến thắng— đôi khi còn vượt trội hơn đối thủ trong cả lĩnh vực sở trường của họ.
Và tất nhiên, cô ấy là người đáng yêu nhất.
Để miêu tả cuộc thi sắc đẹp, có lẽ cần đến cả trăm trang sách.
Thật tiếc là tôi không thể trình bày chi tiết, nhưng kết quả là Elf đã giành chiến thắng áp đảo.
Elf dường như là một tiểu thư xuất chúng ngay cả trong một ngôi trường dành cho các tiểu thư danh giá.
Mà, cô ấy là người đã trải qua quá trình rèn luyện để trở thành cô dâu khắc nghiệt hơn bất cứ ai mà.
Đó hẳn là kết quả tất yếu.
Đúng như tôi đã nói.
“Chúc mừng Elf-chan!”
“Cô hơi nổi bật quá đó. …À mà, cũng đúng là phong cách của cô.”
Megumi và tiền bối Muramasa vừa cười vừa chào đón Elf. Máy tính bảng của Sagiri nãy giờ nằm trong tay tiền bối. Shidou-kun vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Izumi-kun cũng nên nói gì đó với cô ấy đi chứ?”
“Dù sao thì…”
Tôi đâu thể nói ra những lời lẽ khéo léo được.
Tôi gãi đầu, bước đến trước mặt Elf:
“À, ừm… Chúc mừng nhé.”
“Vâng ạ!”
Cô ấy đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, khiến tôi thấy lạ lùng ngượng ngùng.
Elf khẽ “Nihihi”, một giọng nói đầy vui vẻ,
“Vì cậu nói ‘Elf mà ra tay thì dễ dàng thắng giải’ nên tớ mới phải nghiêm túc một chút thôi đấy. Mà này… tớ có làm cậu hài lòng không?”
“À, ừm…”
Khi tôi còn đang cười ngây ngô đến nỗi hai má giãn ra, từ chiếc máy tính bảng bỗng vang lên tiếng ho khan “khụ khụ!” một cách cố ý.
“Á!”
Tôi liền thẳng lưng ngay lập tức. Giờ thì đúng là phản xạ có điều kiện rồi.
Đúng lúc đó, Megumi ghé sát nhìn mặt Muramasa-senpai.
“Giá mà Muramasa-sense cũng tham gia cuộc thi hoa khôi thì tốt quá à.”
“Đâu, đâu có ra. Đó không phải phong cách của tôi!”
“Ơ hay, nhưng nếu Muramasa-sense mà thắng được Elf-chan trong cuộc thi hoa khôi thì kiểu gì cũng sẽ được anh trai thêm điểm đó nha!”
“Này! Tôi đâu… đâu có cần thể hiện bản thân theo kiểu đó! …Thật vậy sao, Masamune-kun?”
“Hả? Ờ thì…”
Đừng hỏi tôi những câu khó trả lời vậy chứ!
Khoan đã, nếu tôi ủng hộ thì senpai sẽ tham gia thi hoa khôi thật sao? Tiếc quá đi mất!
“Này Megumi với Muramasa à~? Hai cậu định thắng được vị Hoa khôi Học viện Nanohana – Elf đây hả? Dù hai cậu có tham gia thì kiểu gì tôi cũng thắng thôi mà?”
“Hehe~ Chưa biết chừng đó nha~? Em đáng yêu lắm đó nha~♪”
“Nếu Masamune-kun ở đó dõi theo thì tôi vô địch. Không đời nào tôi chịu thua mấy á nhân đâu.”
“Hả~? Vậy bây giờ mình phân định thắng thua luôn không? Masamune! Cậu làm giám khảo đi!”
“Không đời nào! Tôi sẽ không làm cái nhiệm vụ chấm thi dễ gây hiềm khích đó đâu!”
Cuộc thi hoa khôi kết thúc trong cảnh náo nhiệt như vậy──
“À, em có hẹn với mấy đứa bạn ở khối cấp Ba nữa, nên em xin phép đi trước nha~”
“Tôi cũng nhận được email công việc rồi. Để tôi gọi điện thoại một lát, mọi người cứ đi trước đi nhé. Lát nữa tôi sẽ nhập bọn.”
Megumi và Shidou-kun rời đi, hiện giờ nhóm chỉ còn lại bốn người: tôi, Sagiri, Elf và Muramasa-senpai.
“Nào, tiếp theo là đến câu lạc bộ Văn học! Với tư cách một nhà văn chuyên nghiệp, tôi cũng hơi hứng thú đấy.”
Vừa cầm chiếc cúp vô địch trên tay, Elf vừa dẫn đầu bước đi.
Địa điểm chúng tôi đến là khu nhà câu lạc bộ.
Nó nằm giữa khuôn viên cấp Hai và cấp Ba.
Tuy không to bằng khu nhà chính nhưng cũng là một tòa nhà khá lớn. Khi bước vào, tôi nhận ra nó được nhấn mạnh vẻ giống đền thờ hơn hẳn so với khu nhà chính.
Các tác phẩm nghệ thuật như tượng và tranh được trưng bày khắp nơi, trông giống hệt một viện bảo tàng nhỏ.
“Muramasa-chan, tớ đã nhìn thấy nơi này rồi!”
“Hửm? À… Tòa nhà này hình như được dùng để quay phim truyền hình ấy. Có phải vì thế không?”
“Đúng rồi, là bộ phim về trường tiểu thư đang nổi dạo này! Hóa ra đây là bối cảnh của phim đó à!”
“Có bộ phim như thế à. …Không ổn rồi, dạo này tôi bận quá nên không thể theo kịp những trào lưu khác ngoài light novel, anime và manga.”
Thế mà ý tưởng hay lại thường ẩn giấu trong những thứ không liên quan đến công việc chính của mình.
Dù bận rộn nhưng tôi vẫn thiếu học hỏi, thiếu bổ sung kiến thức. Phải tự kiểm điểm lại mới được…
“Hình như ngôi trường này rất chú trọng các câu lạc bộ văn hóa thì phải.”
“Thì như cậu thấy đó. Mà nói thật, nếu cậu hỏi tôi thì tôi cũng hơi khó xử.”
Senpai ngượng ngùng nói rằng cô ấy không mấy hứng thú.
Cô ấy không quan tâm, cũng không có hứng thú gì với việc ngôi trường mình đang theo học chú trọng vào điều gì.
Ừ, đây đúng là Senju Muramasa mà tôi biết.
Elf trêu chọc nói:
“Chậc, cái hướng dẫn viên dở tệ này. Hết cách rồi, để tôi thay cậu cho mọi người xem ‘thứ thú vị’ trong khu nhà câu lạc bộ này nhé?”
“Cô ư? Cô định cho xem cái gì?”
“Kia kìa.”
Elf chỉ tay vào một bức tranh lớn được trưng bày ở vị trí nổi bật trong sảnh.
Đó là bức tranh vẽ toàn cảnh học viện từ trên cao nhìn xuống, tiêu đề là “Học viện Điểu Khám”.
──Tôi “Á!” lên một tiếng. Chẳng lẽ… bức tranh này…
Trong khi tôi đang nín thở, phản ứng của Muramasa-senpai lại chậm chạp.
“Bức tranh đó có vấn đề gì à?”
“Hả? Cậu không hiểu sao? Thiên tài nhà văn light novel Senju Muramasa cũng không hiểu về hội họa sao?”
“À, tôi không hiểu về tranh. Chỉ biết đó là một bức tranh rất có khí thế thôi. Hãy giải thích cho tôi đi.”
“Ôi sao mà thành thật thế. Đáng lẽ cậu phải tức giận một chút chứ… Vẫn là một người chẳng có gì để đối đầu nhỉ.”
Giữa Yamada Elf và Senju Muramasa, hiếm khi có một cuộc tranh tài nào thành công.
Dường như trong cuộc thi thẩm mỹ hội họa cũng vậy.
“Bức tranh đó… phù phù, Sagiri, kể cho họ nghe đi.”
“Đó là bức tranh mà Alumi-chan vẽ đúng không?”
Quả nhiên là vậy. Nét vẽ hoàn toàn khác nhưng… không hiểu sao, tôi lại linh cảm được.
Đó là một bức tranh “tỏa sáng”.
Alumi, hay còn gọi là Amelia Armeria──
Đây là tác phẩm của cô ấy, người được mệnh danh là “Họa sĩ vạn năng”.
“Học viện này hình như là ‘khách quen’ của Amelia trong vai trò họa sĩ. Đằng nào cũng đến đây rồi, nên tớ muốn thay con bé khoe một chút. Thấy sao? Giỏi lắm đúng không?”
“Đúng là xứng đáng là chị gái của em.”
Elf và Sagiri tự hào về thành quả của Alumi.
Đây là cảnh tượng mà nếu kể cho chính chủ nghe, chắc chắn cô ấy sẽ khóc vì sung sướng.
Chúng tôi đi qua một góc trưng bày các tác phẩm của Alumi-sensei rồi tiếp tục tiến lên.
Sau một lúc đi bộ, chúng tôi đã đến đích.
“Đây là phòng câu lạc bộ Văn học.”
Mặc dù đang là lễ hội văn hóa nhưng phía trước phòng không hề được trang trí gì cả. Cứ để nguyên như vậy.
Có lẽ chỉ trưng bày bên trong thôi chăng.
“Xin phép──!”
Như thể muốn nói cứ vào trong là biết, Elf kéo toang cánh cửa ra.
Đối với tôi, nói đến câu lạc bộ Văn học là tôi hình dung ngay đến căn phòng câu lạc bộ làm bối cảnh cho light novel “Series Nữ sinh văn học”. Nơi một ‘yêu quái ăn truyện’ mặc bộ đồng phục thủy thủ thắt bím đang ngồi trên ghế xếp, một chân chống lên.
Một không gian cổ kính đầy hấp dẫn đối với những người yêu sách, được bao quanh bởi vô số sách và thùng carton.
Và câu lạc bộ Văn học của Học viện Nanohana như thế nào ư? Khá giống với hình dung của tôi.
Đương nhiên là không có nhiều sách đến thế, nhưng chúng được sắp xếp gọn gàng trên những giá sách cao.
Ghế xếp, bàn dài, bảng trắng.
Tụ tập ở đó là những cô gái mặc đồng phục thủy thủ màu đen.
Trong số đó có vài người trông khá quen mặt, nhưng tôi sẽ nói về họ sau.
Có người lặng lẽ đọc sách văn học, có người vui vẻ ngồi cạnh nhau đọc tạp chí câu lạc bộ.
Có người thì cặm cụi ngồi viết trên bàn── vân vân.
Tôi cảm thấy một sự lãng mạn khiến da thịt như tê dại.
“Phùooooo──! Đúng là câu lạc bộ Văn học! Đúng là mỹ nữ văn học! Hoạt động câu lạc bộ của trường tiểu thư đây mà!”
À, nói thêm, người la hét không phải là tôi đâu nhé.
Dù không muốn giải thích nhưng… Erromanga-sensei đang nhảy cẫng lên sung sướng phía bên kia màn hình, như thể muốn nói “Yeahh!”.
Elf nói với vẻ bất lực:
“Sagiri này, em đấy… Phá hỏng bầu không khí quá thể rồi đấy!”
“…Chết rồi… vì quá phấn khích nên em lỡ lời…”
“Xin lỗi, vì đã làm ồn.”
Khi tôi thay Sagiri xin lỗi, những nữ sinh văn học kia đáp lại bằng lời giải thích có vẻ bối rối.
Một trong số họ đứng dậy và cất tiếng:
“Ồ, anh đến chơi ạ. Chào mừng anh đến với câu lạc bộ Văn học, Onii-sama.”
“À!”
Không phải Suzune sao?
“Nào quán cà phê hầu gái, nào tiệm bói toán… Cô xuất hiện ở mọi nơi nhỉ.”
“Onii-sama nói vậy là oan ức cho em rồi. Chẳng phải lần nào anh cũng đến chỗ em sao?”
Quán cà phê hầu gái thì không nói, nhưng ở tiệm bói toán thì rõ ràng là cô ta đã chờ chúng tôi mà.
“Vậy, lý do cô ở đây là gì?”
“Em là trưởng câu lạc bộ Văn học thứ hai đó ạ.”
“Ơ, thật hả?”
Suzune nhún vai nói, “Thật đó ạ~.”
“Hơn nữa… các thành viên câu lạc bộ đang rất ngạc nhiên đó ạ.”
“Thấy chưa, tự dưng Erromanga-sensei lại hét lớn tiếng đáng ngờ như thế. Giờ phải làm sao đây…”
Tôi quay sang chiếc máy tính bảng thì sau câu quen thuộc “Tôi không biết ai có tên như vậy”, cô ta lại nói:
“Được rồi… để chuộc lỗi, tôi sẽ vẽ tặng một bức tranh.”
Lại nữa rồi, thầy Echchimanga lại nói điều gì đó.
Là hôn phu của cô ấy, tôi dám khẳng định, cô ta sẽ chẳng bao giờ nói ra điều gì hay ho đâu.
“Nếu là câu lạc bộ Văn học, chắc hẳn mọi người đều muốn xem tài nghệ thần sầu của một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp. Nào Muramasa-chan. Đặt tôi ở vị trí nhìn ngước lên từ góc thấp chị gái đang mặc quần tất đen kia đi!”
“Phong ấn!”
Bụp! Muramasa-senpai nhanh chóng gập chiếc máy tính bảng lại, phong ấn kẻ tà ác đó.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy. Xin đừng bận tâm đến kẻ ngốc vừa rồi.”
““Muramasa-sensei!””
Các thành viên câu lạc bộ đồng loạt đứng dậy.
“Sensei đến rồi ạ!” “Em xin lỗi, đã không nhận ra ngay──”
“Tự dưng lại hét lên những điều kinh khủng nên bọn em giật mình…”
“Thần! Ôi… Thần đã giáng trần…”
“Mời… mời ngài vào đây, mời ngài ngồi!”
Muramasa-senpai lúng túng trước sự tiếp đón nồng hậu đến kinh ngạc.
“À, không, thật sự thì… các tiền bối… xin đừng khách sáo…”
Cứ như một thần tượng đến thăm phòng câu lạc bộ vậy.
Dù có vẻ như có khoảng một vị tiền bối có hành động thái quá, nhưng tôi muốn tin rằng tai mình đang có vấn đề.
Elf hơi tái mặt hỏi:
“…Này Muramasa, cậu cho phép các tiền bối ở khối cấp Ba gọi mình là ‘Thần’ à?”
“Không phải! Đừng hiểu lầm tôi chứ…!”
Muramasa-senpai vội vàng đưa hai tay ra phủ nhận.
Sau đó, Elf nhìn vị tiền bối mặc quần tất đen gợi cảm kia nói:
“Người thật bảo không phải mà?”
“Không đâu ạ, Senju Muramasa-sensei chính là Thần của câu lạc bộ Văn học.”
Mắt cô ấy nghiêm túc thật. Hơn nữa, cô ấy còn chắp tay lại và bắt đầu cầu nguyện nữa chứ.
Đến cả Elf cũng lộ vẻ mặt kiểu ‘Ôi trời ơi…’ mà lùi lại.
“…Trong một trường Công giáo mà gọi là ‘Thần’ thì không ổn chút nào…”
Thật sự đấy. Tôi muốn từ trong thâm tâm coi như chưa nghe thấy gì.
Muramasa-senpai gọi người tín đồ đang cầu nguyện, “Kujou-senpai!”
“Tôi đã bảo cô đừng cầu nguyện với tôi nữa rồi mà!”
“Nhưng… nhưng mà, sao có thể bất kính trước mặt Thần được ạ…”
“Thế nên tôi mới bảo không phải Thần mà! Thật sự đừng làm thế nữa! Bạn tôi đang ở đây đấy…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Muramasa-senpai bối rối đến mức này, ngoài những chuyện liên quan đến ‘kết hôn’.
Bị chính đối tượng mà mình sùng bái thật sự không thích, cô gái đang cầu nguyện cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
“Nếu ngài đã nói vậy… vậy thì tôi xin phép gọi là Umezono-san ạ.”
“Phù…”
Muramasa-senpai thở hổn hển nhưng vẫn vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô ấy giới thiệu người vừa cầu nguyện cho chúng tôi.
“À… mọi người, đây là tiền bối khối cấp Ba, Kujou-san.”
“Tôi là Kujou Tomoyo, năm hai cấp Ba, trưởng câu lạc bộ Văn học thứ nhất.”
Vậy là cô ấy bằng tuổi tôi.
Vóc dáng đẹp, dù khác kiểu với Suzune, nhưng nếu không có những hành động kỳ quặc thì quả thật là một tiểu thư chính hiệu. À, đúng hơn là một quý cô.
“Hả, à… chào cô. Tôi là Izumi Masamune, đàn em của Muramasa-senpai.”
“Tôi là Yamada Elf. Rất vui được biết.”
Chúng tôi tự giới thiệu, giữ một khoảng cách nhất định.
“────”
Tomoyo-san thoáng chốc mở to mắt.
Có lẽ là vì cô ấy đã từng nghe qua tên của chúng tôi── đặc biệt là tên của Elf.
Tuy nhiên, cô ấy không sùng bái như Muramasa-senpai.
“Rất vinh dự khi các thầy cô ghé thăm.”
Cô ấy đáp lại một cách điềm tĩnh.
Tôi liếc nhìn Muramasa-senpai và hỏi:
“Này, Muramasa-senpai có phải là thành viên câu lạc bộ Văn học không?”
“Không, tôi không tham gia. Kujou-senpai và Suzune đã nhiều lần mời nhưng tôi từ chối rồi. Người không có ý định tham gia hoạt động của câu lạc bộ thì không nên là thành viên.”
“Đúng là vậy thật.”
“Tuy không phải thành viên, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng hướng dẫn một chút. Đổi lại việc được sử dụng phòng câu lạc bộ để viết lách trong trường.”
“M-Muramasa-senpai đang──”
“Hướng dẫn viết tiểu thuyết ư?!”
Tôi và Elf đồng thanh ngạc nhiên.
“K-kỳ lạ lắm sao?”
“Không phải sao… vì cậu đâu phải kiểu người như vậy?”
“Haha, đúng thật.”
Muramasa-senpai cười khổ.
“Tôi cũng tự nghĩ vậy, chắc hẳn tôi chưa thể hướng dẫn đàng hoàng được. Tôi chỉ toàn đọc tác phẩm của mọi người rồi đưa ra những nhận xét khắc nghiệt. Đôi khi còn làm các thành viên khóc nữa. ──Thế nhưng họ vẫn chấp nhận thì tôi cũng hết cách. Tôi không thể nói dối về tiểu thuyết, nhưng nếu là bạn bè thân thiết hay tiền bối nhờ vả thì tôi sẽ lắng nghe.”
“…………………………”
Thật sự────
Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã đến lễ hội trường.
Ấn tượng về Muramasa-senpai đang thay đổi chóng mặt.
Không phải là nhận thức trước đây của tôi sai lầm, mà là cô ấy đang thể hiện một khía cạnh mới của bản thân.
Ở trường, đàn chị Muramasa không chỉ là một quỷ văn chương lúc nào cũng khắc kỷ, khó tính và cô độc đâu, mà còn là một “Umezono Hana-chan” rất đỗi dịu dàng, sẵn sàng bỏ qua nguyên tắc của mình chỉ để giúp đỡ bạn bè nữa.
Mặc dù, nếu mà nói thẳng ra thì có lẽ đàn chị sẽ chỉ đỏ mặt tía tai mà chối bay biến thôi.
“Ra vậy…”
Tôi khẽ gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Nhân tiện đây,”
Elf quay sang hỏi chị Tomoyo.
“Thế nào là CLB Văn học số Một với số Hai vậy?”
“CLB Văn học cấp Ba là số Một, còn cấp Hai là số Hai ạ. Phòng sinh hoạt của chúng cháu ở tầng trên, nhưng trong dịp lễ hội văn hóa này thì đây là nơi chúng cháu tổ chức hoạt động chung của cả hai cấp… À, mà cũng chỉ là trưng bày các số tạp chí của CLB thôi ạ.”
Quả nhiên, trên chiếc bàn dài chất chồng những số tạp chí của CLB Văn học.
Chắc đây chính là “sản phẩm trưng bày” của CLB Văn học số Một và số Hai đây.
“Nếu quý vị quan tâm, xin cứ tự nhiên mang về ạ. Tuy chỉ là tác phẩm của những người nghiệp dư, có chút đáng xấu hổ, nhưng năm nào cũng thừa nhiều nên xin mọi người đừng ngần ngại.”
“Vậy thì tôi xin phép nhận nhé.”
Chúng tôi cầm lấy những cuốn tạp chí, lật giở xào xạc.
Dường như trong đó có đăng các tiểu thuyết do thành viên CLB sáng tác.
“Ô hay, tiểu thuyết của cấp Ba thì viết dọc, còn của cấp Hai lại viết ngang nhỉ?”
“Vâng, các bạn cấp Hai thường xuyên hoạt động trên mạng ạ.”
“Ồ… Trên mạng, tức là tiểu thuyết mạng ấy hả?”
Elf không hỏi chị Tomoyo nữa mà hỏi Suzune đang ngồi phía trong.
“Vâng, chủ yếu là hoạt động trên ‘Narou’ và ‘Kakuyomu’ ạ.”
“Ối trời ơi CLB Văn học! Thật sao?!”
“Hoàn toàn là thật ạ. Các bạn đăng truyện, rồi giao lưu trên Twitter hay các diễn đàn. Những tác phẩm đăng trên tạp chí CLB cũng đều là viết mới hoàn toàn, nhưng vì mọi người đã quá quen với việc viết ngang rồi nên mới thành ra như vậy ạ.”
“À… Ra thế. Sách viết ngang quả là hiếm có… Giống kiểu tiểu thuyết di động được xuất bản ấy nhỉ.”
Elf lại lấy ví dụ nghe có vẻ hơi cổ rồi đấy.
Nhưng mà đúng là… Phong cách mới nhất của CLB Văn học lại là gắn liền với mạng lưới ảo như thế này sao.
Tự nhiên ở cái nơi này mà nghe thấy tên những trang web quen thuộc, tôi cũng phải giật mình.
…Nhắc đến tiểu thuyết mạng, đây là lúc cần phải làm rõ “cái chuyện đã bị gác lại lúc nãy.”
Trong phòng của CLB Văn học lúc này, có rất nhiều tiểu thư mặc đồng phục thủy thủ đen đang tụ tập…
Phía trong, lẫn vào đó là vài bóng người trông quen quen.
Hai trong số đó là những người chúng tôi đã chia tay ở phòng khách tòa nhà quản lý sáng nay:
“Đàn chị Kusanagi, Aya-chan.”
Tôi gọi vọng vào trong, và Aya-chan, người đang quay lưng về phía tôi, tập trung vào cuộc trò chuyện, giật bắn mình.
“A, Izumi-sensei…”
“Ồ, Izumi đấy à.”
Sau đó, đàn chị Kusanagi cũng nhận ra tôi.
“Hai người sao lại ở đây? Không phải đã đi về phía cấp Ba rồi sao?”
“Ể, à, vâng. Chuyện là… sư phụ nói ‘đổi ý rồi, muốn đi đâu thì đi’ ạ…”
Kìa, đàn chị Kusanagi sao tự nhiên lại tử tế thế nhỉ.
“Có chuyện gì lạ vậy?”
“À thì Izumi này… Sư phụ nhận ra là ‘mục đích ban đầu’ không thực hiện được thì đến đó cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nên là cô ấy định đi loanh quanh trông trẻ thôi… Đại khái là thế đó.”
Thì ra là vậy, Aya-chan có hứng thú với CLB Văn học nên họ đã đến đây.
Tôi đã hiểu lý do hai người họ ở đây.
Cái mà tôi không hiểu là người mà hai người họ… hay nói đúng hơn là chủ yếu Aya-chan đang nói chuyện cùng.
“Hừm, lâu rồi không gặp, Izumi-kun.”
“Umezono-san…”
Đúng vậy, cha của đàn chị Muramasa—ông Umezono Rintarou—đang ngồi thành vòng tròn nói chuyện với các tiểu thư cấp Hai, trong đó có Aya-chan.
Ông chú này đang làm cái quái gì thế không biết.
Thú thật là tôi cũng có chút ghen tị đấy.
Là cha của đàn chị Muramasa nên việc ông ấy đến lễ hội văn hóa thì tôi hiểu.
“Sao ông lại ở CLB Văn học vậy ạ?”
Ông Rintarou vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, đáp:
“Hiện tại, nhân tiện tham gia lễ hội văn hóa, chúng tôi đang tổ chức một buổi off-kai của ‘Narou’.”
“Off-kai?! Với các tiểu thư học sinh cấp Hai sao ạ?!”
Mà “nhân tiện lễ hội văn hóa” là ý gì thế?!
“Ừm, chắc hẳn cậu cũng biết, tôi có sở thích đăng tiểu thuyết mạng.”
“À, vâng thì…”
Tôi vẫn nhớ rõ cái hồi ông ấy, một đại tác giả, chẳng kiếm được mấy điểm nên đã nổi khùng lên rồi vạch ra đủ chiến lược và đối sách.
“Sau đó thì sao rồi ạ?”
“Ban đầu tôi dùng tên thật làm tên người dùng, nhưng rồi bị những người tự xưng là ‘fan cuồng của Umezono Rintarou’ bám riết trong phần bình luận. Nào là ‘đồ giả mạo đáng ghét hãy biến mất đi’, nào là ‘dám bắt chước văn phong của thầy mà thôi’ đó.”
“À…”
Phải rồi, những người đó cũng đâu có nghĩ là “Umezono Rintarou” thật sự đang đăng bài đâu.
Bị chính fan của mình coi là đồ giả mạo… Đại tác giả này rốt cuộc đang làm gì thế không biết.
“Thế nên tôi đã đổi tên người dùng để đăng bài thành ‘Rin-chan’.”
Cái mặt ông không phải mặt “Rin-chan” đâu nhé!
Ông Rintarou tiếp tục nói với giọng trầm ấm, nghiêm túc, nhưng nội dung thì lại hoàn toàn không hợp với hình tượng của ông chút nào.
“Tôi cũng bắt đầu dùng Twitter và Facebook dưới tên ‘Rin-chan’ và tích cực giao lưu với các tác giả khác. Cố tình dùng văn phong nữ tính đó.”
“Ông quá ác ý rồi đấy!”
Tôi không kìm được mà phải văng ra một câu châm chọc.
Cái mặt đó, cái tuổi đó mà còn giả gái online thì thật là kinh khủng. Chỉ nghĩ thôi đã thấy phát rùng mình. Ông ấy còn có con gái nữa chứ…
“Để theo kịp những chủ đề của giới trẻ, và đưa cả những chủ đề thịnh hành vào trong tác phẩm, tôi đã phải xem qua một lượt các anime nổi tiếng đó.”
Không biết sự kỹ tính đến mức này có phải là bí quyết để ông ấy giữ vững vị trí hàng đầu suốt mấy chục năm qua hay không nhỉ.
Thật không muốn học theo chút nào.
“Rồi thì mọi người, không hiểu sao, lại nhiệt tình chỉ cho tôi đủ thứ mẹo để viết tiểu thuyết. Các đối sách của tôi càng trở nên hiệu quả hơn.”
Một người mới đăng truyện, dùng nickname dễ thương, nói chuyện như con gái và tham gia các cuộc bàn luận về otaku.
Chắc hẳn đã rất được lòng mọi người.
“Nhờ nỗ lực hết mình trong việc áp dụng đối sách với Narou, gần đây các tác phẩm của tôi đã bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong bảng xếp hạng hàng ngày rồi.”
“Đáng kinh ngạc… hay đúng là phong cách của ông ấy… hay nói là ‘cũng phải thôi’ nếu đã đến mức đó…”
Thật khó mà diễn tả. Nói chung là tôi cũng không muốn khen lắm.
“Thế nhưng, tác phẩm lại nhanh chóng rớt hạng ngay. Sao mà khó giữ vững quá. Mấy đứa cứ ba hoa rằng chỉ cần vạch rõ chiến lược và đối sách là có thể dễ dàng xuất bản sách thì chẳng hiểu gì cả. Những người đứng đầu bảng xếp hạng, quả là đáng nể. Có gì đó khác biệt hoàn toàn so với tôi, kẻ chỉ bắt chước một cách hời hợt. Đáng tiếc nhưng không thể không thừa nhận.”
“……………………”
Tóm lại… dù có nhiều điều muốn nói…
Tôi cũng hiểu rằng ông này đang thật sự nghiêm túc nhắm đến vị trí top của Narou.
Chắc là kiểu người khi đã đam mê cái gì thì sẽ dồn hết tâm huyết vào đó.
Điểm này thì… có lẽ ông ấy giống con gái mình.
Ông Rintarou tiếp lời, “Thế nên mới có buổi off-kai này.”
“Để moi thêm những bí quyết, tôi đã quyết định tổ chức buổi off-kai với những tác giả Narou mà tôi đã quen trên mạng. Hy vọng có thể học hỏi được những điều mình còn thiếu từ các vị xếp hạng cao. Nào ngờ, sau khi hỏi kỹ thì hóa ra tất cả đều là các cô tiểu thư cùng trường với Hana-chan! Izumi-kun, cậu nên nhớ lấy điều này—tất cả những người đứng đầu bảng xếp hạng Narou đều là nữ sinh trung học cơ sở đó!”
“Thật sao?! Tuyệt vời quá!”
Ánh mắt tôi khi nhìn vào Twitter của đám đó, từ nay chắc sẽ thay đổi mất.
“Khi tôi mời ‘Rin-chan’ đến lễ hội văn hóa, cô ấy nói con gái cô ấy cũng học cùng trường! Thật sự là cháu đã rất bất ngờ!”
Một tiểu thư cấp Hai (người đứng đầu bảng xếp hạng) đứng cạnh ông Rintarou, nói với giọng điệu thoải mái.
Tôi ngạc nhiên với cái sự ngạc nhiên chỉ dừng ở đó của cô bé đấy.
Người mà các cô bé giao lưu trên mạng (nghe có vẻ nữ tính) lại là bố của bạn học cùng trường. Sao mấy tiểu thư này có vẻ vô tư quá vậy?
“Vậy thì có thể gặp ‘Rin-chan’ ở lễ hội trường rồi, thế là chúng cháu đã mời ông ấy đến phòng CLB. Ở đây thì chẳng bận rộn gì, lại có thể nói chuyện được.”
“Thật là trùng hợp ghê! Ai mà ngờ ‘Rin-chan’ đó lại là đàn ông—mà còn là bố của thầy Muramasa Senju nữa chứ!”
Các tiểu thư khác và cả Aya-chan cũng gật đầu đồng tình.
…Khoan đã?
Xem ra thì những cô bé này… lại không hề biết đến đại tác giả “Umezono Rintarou” sao?
Chỉ nhận ra ông ấy là bố của đàn chị Muramasa thôi ư?
Không thể nào… Đây là Umezono Rintarou đó? Tác phẩm của ông ấy còn được chuyển thể thành phim lịch sử *taiga drama* cơ mà…
Cái CLB Văn học này có ổn không đây?
Trong lúc tôi còn đang sững sờ, Suzune, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Có vẻ như đa số mọi người đều không biết ạ.”
“…Thật vậy sao.”
Một đại thụ của thể loại tiểu thuyết lịch sử mà.
Ở CLB Văn học này, ông Rintarou chỉ đơn thuần là một tác giả web mới tên “Rin-chan” và là bố của Umezono Hana mà thôi.
“Chính vì vậy, tôi đang được các tiểu thư ở đây chỉ giáo về cách viết tiểu thuyết đó.”
Mặc dù, bản thân ông ấy lại có vẻ khá thích thú với tình cảnh này.
Ông chú ơi, con gái nhìn ông bằng ánh mắt bất lực rồi đấy, có ổn không vậy?
“Ông chú! Chuyện lúc nãy nói tiếp đi ạ!”
Người hăng hái bắt chuyện với ông Rintarou chính là Aya-chan.
Nghe nói Aya-chan không phải là thành viên của nhóm online này, nhưng đã tự ý tham gia buổi off-kai và từ nãy đến giờ đang bày tỏ quan điểm của mình với tác giả web “Rin-chan.”
“Cái quan điểm cứ khúm núm chiều theo độc giả mà nhồi nhét những yếu tố câu khách đó, cháu thấy không tốt chút nào! Ông chú nghĩ rằng chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt đó mà có thể viết ra tiểu thuyết tuyệt vời được sao?!”
“Ha ha ha, lời lẽ sắc bén thật. Có lẽ đúng là vậy.”
“Thôi nào! Đừng có cười nữa mà hãy nghiêm túc hơn với tiểu thuyết đi ạ! Thay vì cứ vạch chiến lược và đối sách để viết ra ‘thứ câu khách *ngay lúc này*, *ngay tại đây*’, cháu nghĩ một tiểu thuyết gia chân chính phải hướng đến việc viết ra ‘tác phẩm hay nhất, bất kể ai đọc, lúc nào đọc’!”
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không thể viết được những thứ như vậy. Không có tài năng mà.”
“Ý chí thấp kém quá đi! Không được đâu, ông chú ‘Rin-chan’! Cháu vừa đọc sơ qua tác phẩm của ông chú—thẳng thắn mà nói, cháu thấy ông chú là người khá triển vọng đối với một tác giả mới đấy!”
“Ôi! Thật sao!”
“Vâng, tất nhiên bây giờ vẫn còn yếu kém, nhưng cứ tiếp tục nỗ lực và trau dồi khả năng viết văn thì—”
“Thì sao?”
“Một ngày nào đó có thể sẽ ra mắt chuyên nghiệp được đấy! Cháu cũng sẽ góp ý cho ông chú, cố gắng lên nhé!”
“Có người nói vậy, tôi cũng có thêm chút tự tin.”
Đúng là một cuộc trò chuyện kinh hoàng.
Dù không liên quan lắm nhưng tôi cũng cảm thấy thót tim.
Không hiểu sao Suzune lại có thể toe toét nhìn màn đối đáp này mà không hề hấn gì.
Hại tim quá đi mất…
Thôi được rồi.
Giờ thì hãy nhìn lại tình cảnh của đàn chị Kusanagi một lần nữa.
Đệ tử của mình đang “chỉ giáo cách viết tiểu thuyết” cho Umezono Rintarou.
Cảnh tượng địa ngục đó, người thầy như anh ấy đang tái mét mặt mà nhìn.
“…K…Không nên đến đây mới phải. …Hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất…”
Trong khi đó—
“Không, hôm nay thật sự là một ngày vui vẻ… Đến đây quả là không uổng.”
Ông Umezono Rintarou, hay thầy Rin-chan, đang vô cùng hoan hỉ tận hưởng lễ hội văn hóa.
Sau gáy ông bỗng bị “chát!” một tiếng thật mạnh.
Là do đàn chị Muramasa. Cô ấy vẻ mặt chán nản, nói:
“…Pa—bố. Bố đang làm cái gì thế hả, thật là…”
“A, a, Hana-chan. Bố đến rồi đây, cảm ơn con đã mời.”
“Không phải là cảm ơn đã mời! Bố, xấu hổ lắm! Về đi, mau lên!”
Đàn chị đỏ bừng mặt mà nổi giận.
Nói sao nhỉ… Đúng là hình ảnh “cô nữ sinh xấu hổ khi bố đến thăm lớp.”
“Đừng giận mà. Ngoài việc chỉ giáo về tiểu thuyết, mọi người còn kể cho bố nghe nhiều chuyện về con nữa đó.”
“Cái gì!”
“Con muốn có một tình yêu đích thực. Con muốn tạo dựng ‘kỷ niệm thanh xuân’ trong lễ hội văn hóa này—phải không nào?”
“Cái… cái… cái…”
Đàn chị Muramasa hoảng loạn “hà wà wà…”.
Động cơ đó, là điều mà chính đàn chị đã nói ra mấy hôm trước, và là điều tôi với Sagiri đã tưởng tượng ra khi nghe chuyện đó.
Chúng gần như hoàn toàn trùng khớp. Chỉ có cụm từ “tình yêu đích thực” đầy *thơ mộng* kia là tôi mới nghe lần đầu.
“Nhưng mà, Izumi-kun này, cậu nghĩ sao?”
「Hả?」
Đúng lúc này, cô ấy lại bất ngờ xoay sang hỏi tôi.
「Em – nghĩ sao?」
Tôi cảm thấy như mình đang bị thử.
Trong chốc lát, tôi hơi chùn bước, nhưng dù vậy, những gì tôi có thể nói cũng chẳng khác gì.
Tôi bèn nói ra suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn.
「Tiền bối Muramasa. Em, sau khi quan sát tiền bối ở lớp học cũng như sinh hoạt ở câu lạc bộ Văn học này, em cảm thấy rằng…」
「C-cái gì vậy? Masamune-kun?」
「Tiền bối, em nghĩ là tiền bối đã và đang trải qua tuổi thanh xuân thật trọn vẹn rồi đấy ạ.」
Tiền bối Muramasa im lặng một lúc, rồi... cuối cùng,
「C-có lẽ nào... đúng là như vậy sao...?」
Cô ấy ngượng nghịu nghiêng đầu.
Ngày thứ hai của Lễ hội Văn hóa đã kết thúc.
Trước cổng trường, sắc hoàng hôn bao trùm cả một vùng.
「Cảm ơn mọi người rất nhiều vì hôm nay nhé.」
Tiền bối Muramasa nhẹ nhàng gửi lời cảm ơn đến những người đã được cô ấy mời tới.
「Chúng cháu mới phải cảm ơn tiền bối chứ – Muramasa-san.」 – Shido-kun nói.
「Hừm, vui quá đi mất!」 – Elf lên tiếng.
「Em cảm thấy như mọi người đã thân nhau hơn rất nhiều rồi!」 – Megumi reo lên.
「…Dù có nhiều chuyện không vui, nhưng tôi đã có một trải nghiệm thật đáng giá.」 – Tiền bối Kusanagi trầm ngâm.
「Cô giáo Senju Muramasa! Cháu... cháu thật là vinh dự khi được t-trò chuyện với cô ạ!」 – Aya-chan lắp bắp.
Mọi người lần lượt đáp lại. Ai nấy trên mặt đều nở nụ cười tươi rói.
「Chỉ một ngày hôm nay thôi, ấn tượng của tớ về Muramasa-chan... đã thay đổi khá nhiều đấy. Chúng ta đã thân nhau hơn, và... hơn cả trước kia rất nhiều... cậu đã trở thành một đối thủ đáng gờm mà tớ không thể thua được.」
Sakiri chắc hẳn cũng đang mỉm cười phía sau chiếc mặt nạ.
Dĩ nhiên là cả tôi nữa.
「Một lễ hội văn hóa thật tuyệt vời, tiền bối. Thật may mắn khi em đã đến.」
「Vậy sao, vậy thì mời các cậu đến là đúng rồi.」
Nhìn quanh mọi người thật chậm rãi, tiền bối Muramasa nói.
「Nhờ có các cậu mà nguyện vọng của tôi đã được thực hiện. Tôi đã mời được những người bạn từ bên ngoài trường đến, cùng nhau dạo quanh lễ hội văn hóa... và mọi người đã vui vẻ rất nhiều. Bản thân tôi cũng thấy rất vui. Tôi đã có thể giới thiệu bạn bè ở trường cho các cậu. ...Dường như dù chỉ trong chốc lát, tôi cũng đã có thể trở thành một nữ sinh bình thường vậy. – Masamune-kun đã nói rằng tôi đã có tuổi thanh xuân rồi, nhưng dù vậy... một sự kiện như thế này vẫn còn rất mới mẻ đối với tôi.」
「…Ừm… cả tớ nữa.」
Sakiri khẽ nheo đôi mắt dịu dàng, đồng tình.
Đối với một cô gái hikikomori, và cả một cô gái văn chương tách biệt khỏi thế tục nữa.
Đó hẳn là một trải nghiệm rất mới mẻ, đến mức họ đắm chìm trong dư âm của nó một cách nhẹ nhàng.
「Ấy... mọi người... ưm... nếu được thì...」
Tiền bối Muramasa ấp úng, đầy vẻ thiếu tự tin, rồi nói ra một câu nói đã thay đổi hẳn ấn tượng về cô ấy.
Bật lên nhìn mọi người,
「Lần sau chúng ta lại đi chơi nhé.」
Còn mọi người đã trả lời thế nào, thì...
Chắc hẳn đó là một điều thừa thãi không cần phải viết ra nữa rồi.
Ngày thứ ba của Lễ hội Văn hóa.
Một mình tôi đứng trước cổng trường Hananohana.
──Ngày thứ ba của Lễ hội Văn hóa, em có thể hẹn gặp chị ở trường không?
──Và ở đó, chị muốn em đọc cuốn tiểu thuyết của chị. Chỉ vậy thôi.
──Chị không yêu cầu em đưa ra nhận xét. Chị cũng không yêu cầu em thích chị.
──Chị chỉ muốn em đọc câu chuyện mà chị đã viết, ngay trước mặt chị.
Để thực hiện lời hứa với tiền bối Muramasa.
Tiền bối đã dặn tôi: "Khoảng chiều tối, khi buổi tiệc bế mạc bắt đầu, hãy đến cổng trường."
Còn khá sớm so với giờ hẹn.
「……………………」
Tôi, giống như hôm qua, đưa thiệp mời cho lễ tân và đi vào trong trường.
Thời tiết se lạnh. Chẳng hay đã đến mùa này tự lúc nào, tôi ngẩng đầu nhìn trời.
Trên không trung không một gợn mây.
Chắc hẳn tâm hồn của người ấy cũng trong sáng đến nhường ấy.
Vì vậy, cô ấy không hề lạc lối. Cô ấy có thể tiến thẳng về phía trước.
「Quả thực là tỉnh cả người.」
Tôi thở ra rồi lại tiếp tục bước đi. Nơi tôi hướng đến là khu nhà của các câu lạc bộ. Cụ thể là phòng của câu lạc bộ Văn học.
Gõ cửa, một giọng nữ nói "Mời vào."
Tôi im lặng mở cửa.
Trong phòng, một cô gái tóc đen mặc đồng phục đang ngồi trên ghế xếp, chờ đợi tôi.
Đúng vậy... Hôm qua tôi không chỉ hẹn gặp tiền bối Muramasa, mà còn hẹn gặp "một người" khác nữa.
「Cảm ơn anh đã đến, Anh trai.」
Usami Suzune.
Cô bé ngồi thẳng lưng, hai đầu gối khép lại gọn gàng, tư thế rất đẹp.
──Anh trai, một giờ trước giờ hẹn với Hana-chan... xin hãy đến câu lạc bộ Văn học.
Đây là lời thì thầm kín đáo khi tôi rời câu lạc bộ Văn học hôm qua.
Những lời nói mang cảm giác ngọt ngào, như thể một lời dụ dỗ không chân thật.
「Lại đây.」
Suzune vẫy vẫy ngón tay gọi tôi lại. Dù là một cử chỉ có phần kém lịch sự, nhưng sự thanh tao của cô bé chẳng hề suy giảm. Thậm chí... khi tôi làm theo lời chỉ dẫn, tôi còn có cảm giác như mình trở thành người hầu của cô bé vậy...
K-không được, không được. Tôi không có sở thích đó.
Tôi khẽ lắc đầu, tiến đến trước mặt Suzune. Cô bé bèn "nheo nheo" mắt cười.
Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh Suzune.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ hình chữ nhật, khiến căn phòng câu lạc bộ bình thường trở nên linh thiêng lạ thường.
「Sao em lại... gọi anh đến đây?」
「Trước khi Hana-chan viết xong tiểu thuyết... trước khi cô ấy thổ lộ tình cảm với anh... có một điều mà em nhất định muốn anh biết.」
「À, ra vậy.」
「Nhân tiện... đây không phải là lời tỏ tình đâu nhé.」
「Anh biết mà.」
「Ô kìa, em cứ nghĩ anh đang mong chờ chứ. Chẳng phải trong Light Novel đây là chi tiết kinh điển sao – một cô gái như em?」
「??? Em nói gì vậy?」
Tôi không hiểu ý cô bé.
Suzune mỉm cười ranh mãnh như một tiểu ác quỷ, đặt tay lên ngực mình.
「Là một "Guest Heroine" tình cờ gặp gỡ trên một sân khấu mới.」
「Anh không có khả năng đó đâu!」
「Thế mà giọng nói của anh nghe như đã cưa đổ rất nhiều "Guest Heroine" rồi vậy.」
「Thôi ngay đi kẻo sắp vượt quá giới hạn mà anh chịu đựng nổi rồi đấy – em gọi anh đến để nói mấy chuyện đó sao?」
「Đâu có. – Em có thứ muốn cho anh xem.」
「Thứ muốn cho xem?」
「Fufu... là cái kia.」
Suzune nhẹ nhàng chỉ ngón trỏ về một góc trong phòng câu lạc bộ.
Ở đó...
「...A.」
Tiền bối Muramasa, trong bộ đồng phục, đang viết tiểu thuyết.
Cô ấy dùng bút chì và sổ tay.
Lưng cô ấy thẳng tắp, đồng tử sáng lấp lánh như thể thần thánh nhập vào.
Có lẽ do quá tập trung, cô ấy dường như không hề hay biết việc tôi đã bước vào.
「……………………」
Khuôn mặt cô ấy, lúc đầu vô cảm như thần thánh, dần dần biến thành một nụ cười mỉm trong lúc viết. Má cô ấy ửng hồng nhè nhẹ, và tay cô ấy nhẹ nhàng lướt trên giấy.
Cử chỉ ấy tựa như đang nhẹ nhàng nhỏ từng giọt tình cảm dịu dàng lên trang giấy.
Đây hoàn toàn khác với cảnh viết lách mà tôi từng thấy.
Đây là một hình ảnh của Senju Muramasa mà tôi chưa từng biết đến.
「Đây chính là vị trí đắc địa đấy ạ.」
Suzune nói.
「Chỉ hôm nay thôi, em sẽ cho anh trai xem.」
「……………………」
Tôi đã không thể trả lời trong một lúc.
Chỉ đờ đẫn nhìn cảnh tiền bối đang viết lách.
Từ nụ cười mỉm, khuôn mặt cô ấy sau đó biến thành vẻ buồn bã, rồi lại trở nên say đắm với những hơi thở gấp gáp.
Khi nhỏ giọt tình cảm lên trang giấy, cô ấy thay đổi biểu cảm liên tục.
Từng biểu cảm một đều khiến trái tim tôi thắt lại.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể rời mắt.
「Anh đâu có biết điều này đúng không?」
「Đúng vậy.」
Tôi đáp bằng giọng khản đặc, rồi hỏi.
「Tại sao em lại làm thế này? Đây có phải là 'nhiệm vụ khác' của em không?」
「Không phải là để cổ vũ tình yêu đâu ạ. Cả lớp bọn em, và cả em nữa, đều không có ý định giúp cho mối tình đầu của Hana-chan thành công. Đó là việc Hana-chan đang tự mình cố gắng, và nếu giúp đỡ mà không được cho phép, em nghĩ đó là một việc vô ích. Chỉ là──」
Đến đây, giọng nói của Suzune có pha chút tức giận.
Ít nhất, tôi cảm thấy như vậy.
「Em không thích việc bị nói 'thích cô gái khác hơn Hana-chan' mà chưa hề hiểu rõ cô ấy. Dù là vô ích, nhưng điều đó thì em không thể nhượng bộ. Vì vậy, em đã quyết định để anh biết rõ hơn.」
Đó chính là nhiệm vụ của em, Suzune cười khẩy.
Ánh mắt ấy như đang nói rằng: "Anh có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
...Có lẽ mình đã nghĩ quá tiêu cực rồi... chắc là do hoàn cảnh thôi.
Không gian quá trong lành này khiến các cô gái trông như những sinh vật cấp cao, tựa thiên thần hay ác quỷ.
「Vậy ra, em gọi anh đến đây. Trước khi tiền bối viết xong tiểu thuyết.」
「Vâng.」
「Em đã gây sự với bọn anh để bọn anh hiểu hơn về tiền bối Muramasa sao?」
「Vâng. Nhờ những cố gắng đó... có phải hôm qua và hôm nay, anh đã thấy được một chút魅力 (mị lực) của Hana-chan mà anh chưa từng biết không?」
「Cũng... có thể.」
Hôm qua, tại lễ hội văn hóa, tôi đã thấy một mặt của Umezono Hana mà tôi chưa từng biết.
Và bây giờ, tại căn phòng câu lạc bộ này, tôi đang nhìn thấy một gương mặt của Senju Muramasa mà tôi chưa từng quen.
「Em chỉ muốn anh hiểu rõ hơn về Hana-chan thôi. Cả những điểm xấu, điểm tốt, điểm đáng yêu, điểm lúng túng, điểm nghiêm túc, điểm ngốc nghếch... em muốn người mà 'Hana-chan yêu mến' biết hết tất cả những điều đó.」
Suzune đứng dậy, khẽ nở một nụ cười đầy ma mị.
「Ôi... có lẽ đây cũng sẽ trở thành một sự giúp đỡ cho tình yêu mất rồi.」
「Bởi vì, nếu vậy thì Hana-chan của chúng em làm sao có thể thua được cơ chứ.」
Nói xong, Suzune không gây một tiếng động nào, rồi rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Tôi bị bỏ lại một mình.
Căn phòng câu lạc bộ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bút chì vang vọng.
...Lần đầu gặp, tiền bối đã đột nhập vào nhà tôi và chẳng hiểu sao lại bắt đầu viết tiểu thuyết.
...Ở trại hè, tiền bối đã say mê đọc cuốn tiểu thuyết tôi đưa cho.
...Đến chơi, nhưng thoáng cái đã thấy tiền bối đang viết tiểu thuyết.
Tiền bối trong bộ kimono, tiền bối trong bộ đồng phục, tiền bối trong bộ yukata, tiền bối trong trang phục đời thường, tiền bối trong bộ bikini.
Nổi giận, ngượng ngùng, vui vẻ, buồn bã.
Kể từ khi quen biết nhau hơn một năm nay, tôi đã thấy rất nhiều biểu cảm của cô ấy –
Quả thực đây là vị trí đắc địa.
Góc nghiêng này, đẹp hơn bao giờ hết.
Tôi cứ thế đắm chìm vào khung cảnh đó, cho đến khi cô ấy viết xong cuốn tiểu thuyết.
「…………Được rồi! Xong rồi!」
Cô ấy đặt bút xuống, khoảng một giờ sau đó.
Tiền bối cầm cuốn sổ lên bằng cả hai tay từ trên bàn, chăm chú nhìn trang cuối cùng.
Có lẽ đang đắm chìm trong dư âm của việc hoàn thành tác phẩm, cô ấy cứ đứng yên như vậy một lúc.
Sau đó, cô ấy ôm chặt cuốn sổ vào lòng bằng cả hai tay.
「...Masamune-kun...」
Cứ như thể tác phẩm vừa viết xong chính là bản thân tôi vậy.
Cảnh tượng ấy quá đỗi đáng yêu, đến mức tôi nhìn mà cũng thấy ngượng lây.
Ưm... mặt tôi nóng bừng.
Tôi cũng ngần ngại không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy cho đến khi cô ấy nhận ra tôi.
Dù cảnh tượng đáng quý đến mức không muốn rời mắt, nhưng khoảnh khắc đó đột nhiên đến mà không một báo trước.
「? Ơ... Masamune-kun?」
「Chào, tiền bối.」
Tôi giơ một tay lên đáp lại, tiền bối Muramasa liền đứng dậy tại chỗ, rõ ràng là rất bối rối.
「Hả? Hả? Hả?... Là thật sao?」
「Ừm, không phải thì còn là gì nữa?」
「...Em cứ tưởng là mơ.」
Cô ấy ngượng ngùng thì thầm. Một tay ôm lấy thân mình, giọng nói nhỏ xíu như tan biến:
「À, ừm... vừa nãy, em cứ mãi nghĩ về anh... cho nên em... em đã ngủ gật trong lúc viết tiểu thuyết... thế nên em cứ nghĩ là mình đang ở trong mơ...」
「À, à... thì ra là vậy...」
Cảm giác như có lông vũ đang cù lét sau lưng.
Chắc hẳn chính người nói cũng thấy ngượng lắm, nhưng tôi cũng ngượng kinh khủng đấy tiền bối!
Cô ấy lại gần tôi, nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
「Là thật đúng không?」
Tôi giật nảy mình.
「Ừm... là Izumi Masamune thật.」
「Thật sao... à, x-xin lỗi! Em tự ý chạm vào anh... ừm, t-tại sao?」
Chắc là cô ấy muốn hỏi – tại sao anh lại ở đây.
Tôi đã quen với việc trò chuyện với người kiệm lời.
Thế nên, tôi hiểu rằng nếu tôi nói sự thật là "anh đã ở đây nhìn em suốt", đối phương sẽ xấu hổ đến chết và mọi chuyện sẽ rất rắc rối.
「Anh đến sớm. Định bụng xem em có ở đây không thôi. Anh vừa mới đến mà.」
「T-thế à...」
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như hướng này là đúng rồi.
「Tiểu thuyết của em thế nào rồi?」
「À, em vừa mới viết xong. Em muốn xem lại nên anh có thể đợi em thêm một chút nữa không?」
「Tất nhiên rồi, bao lâu cũng được.」
Nếu có thể đọc tiếp cuốn tiểu thuyết tuyệt vời ấy, tôi có thể đợi ở đây mấy ngày cũng được.
「Cảm ơn anh. Vậy thì, chúng ta hẹn gặp nhau ở sân trường... quán cà phê của câu lạc bộ Nữ công gia chánh nhé.」
「Anh không thể đợi ở đây sao?」
"...Cứ bị nhìn chằm chằm thế này, chẳng phải rất ngại sao?"
"Thường ngày cậu có thèm để ý đến ánh mắt của người khác đâu."
"À, thì...thì thường ngày khác, hôm nay khác chớ! Vì đây là...tiểu thuyết của tớ và cậu mà...?"
"Ừ...Ừ nhỉ, tớ xin lỗi!"
Nguy rồi...Vừa chọc có một tí, đã bị phản đòn rồi.
"Vậy...tớ đi trước đợi cậu đó...!"
Trái tim tôi hối hả chạy trốn, đập thình thịch không ngừng.
Rời khỏi câu lạc bộ văn học, tôi lập tức đến thẳng điểm hẹn.
Chính là quán cà phê ngoài trời mà hôm qua cả bọn đã cùng nhau đến.
Tôi gọi một ly cà phê rồi ngồi đợi senpai.
Lúc này, mặt trời đã xế bóng, bầu trời dần nhuộm một màu đỏ rực.
Ngày hội kết thúc.
Ngoài sân trường, học sinh đang dọn dẹp sân khấu và chuẩn bị cho lửa trại.
Nhắc đến lễ hội văn hóa, người ta lại nghĩ ngay đến lửa trại.
Không biết ấn tượng đó từ đâu mà ra nhỉ?
Ít nhất thì nó không có thật.
Bởi vì, một thứ gì đó hoành tráng như vậy, tôi chỉ từng thấy trong những tác phẩm mà thôi.
Một "kết thúc lễ hội" rực rỡ chỉ tồn tại trong những câu chuyện.
Một tuổi thanh xuân lý tưởng mà ai cũng khao khát, nhưng không ai có thể trải nghiệm được.
Cho nên.
Chắc chắn là tôi đang được chiêm ngưỡng khung cảnh của một thế giới khác.
"Xin lỗi vì đã để Masamune-kun đợi lâu nhé."
Khi ly cà phê thứ hai của tôi đã cạn, giọng nói của cô ấy vang lên.
"Senpai, cậu có thể đến chậm hơn cũng được mà."
"Không, tớ đã đủ thời gian rồi. Tớ đã nghiền ngẫm thật kỹ và hoàn thành nó."
"Vậy à."
"...Cậu có đọc nó như đã hứa không?"
Cô ấy đưa ra một tập giấy bằng cả hai tay.
Bản thảo viết tay gốc của Senju Muramasa.
Một bức thư tình dài và nồng nàn chứa đựng bao tâm tư của Umesono Hana.
"Ừ."
Tôi gật đầu và nhận lấy cuốn tiểu thuyết.
Rồi bắt đầu đọc.
"Cuốn tiểu thuyết hay nhất thế giới" do Senju Muramasa dốc hết tâm huyết sáng tác.
Câu chuyện tình yêu một lòng một dạ, miêu tả mối tình đầu của Umesono Hana.
…………………………………………。
…………………………。
………。
Trong lúc đọc, tôi hoàn toàn không mở miệng.
Hệt như một nô lệ của con chữ, tôi lật từng trang sách.
Một tác phẩm gây tranh cãi, khắc họa mối tình cấm đoán một cách đầy mỹ lệ.
Một cuốn tiểu thuyết tẩy não làm thay đổi quan điểm về tình yêu.
Càng đọc, tôi càng thấy nó khác xa so với ấn tượng ban đầu.
Ở phần đầu, tôi cảm nhận được những kỹ xảo tinh xảo, nhưng càng về sau, câu văn càng trở nên lộn xộn, bù lại, nhiệt huyết lại càng dâng cao.
Một cuốn tiểu thuyết thanh xuân được rèn giũa bằng ngọn lửa bừng cháy, vẽ nên mối tình đầu của một thiếu nữ.
Tôi quên cả thời gian, say sưa đọc ngấu nghiến.
Khi cao trào mãnh liệt qua đi, câu chuyện dẫn đến một lời tỏ tình dịu dàng.
Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng sự nóng rực trên cơ thể mình không chỉ là ảo giác.
Ở khóe mắt, tôi thấy được ánh sáng của thực tại.
Ngọn lửa trại.
–– Lễ hội đêm bế mạc đã bắt đầu.
Trong tiếng ồn ào, xen lẫn giọng nói của những chàng trai cô gái trẻ tuổi.
Tất cả đều đang tận hưởng những khoảnh khắc thanh xuân của mình một cách trọn vẹn nhất.
Giống như chúng tôi.
"Masamune-kun."
"..............."
Tôi không thể trả lời. Dù nghe thấy giọng nói, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi con chữ.
Nhưng cô ấy, với giọng nói giống hệt nữ chính, cất lời với cái xác khô như tôi.
"Cứ nghe tớ nói đã."
"..................."
"Từ trước đến nay, tớ chỉ nghĩ đến cậu và viết nên những câu chuyện tình yêu. Tớ luôn nghĩ rằng chỉ tập trung vào một điều duy nhất mới là đúng đắn. Tớ không nghĩ điều đó là sai. Nhưng mà..."
Hôm qua, tớ đã rất vui, cô ấy nói như đang sám hối.
"Thật sự rất vui. Cả bọn đã cùng nhau đi chơi ở lễ hội văn hóa...nói chuyện đủ thứ...cười đùa vì những chuyện vớ vẩn, đôi khi tức giận, cãi vã. ...Nhưng sau khi chia tay mọi người, tớ chợt nghĩ. Chẳng phải chuyện đó vẫn luôn xảy ra sao? Chỉ là tớ không nhận ra, những ngày tháng bình dị như vậy, có lẽ đã luôn ở bên cạnh tớ. Tuổi thanh xuân, không phải là thế giới khép kín của 'tớ' và 'cậu', mà nằm ở thế giới ồn ào xung quanh chúng ta."
Tự nhiên, mắt tôi rời khỏi trang sách.
Lời thoại của cô ấy hòa quyện vào cuốn tiểu thuyết, thấm sâu vào trong tôi.
"Cậu nói đúng. Thì ra, tớ đã sống những ngày tháng thanh xuân rồi. –– Đặc biệt là từ khi gặp các cậu. Cậu còn nhớ không? Cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy."
"Ừ."
Muramasa-senpai chắp tay cầu nguyện, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa.
"Đó là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời."
"Xạo ke, đó là một cuộc gặp gỡ tồi tệ nhất luôn đó."
"Đ...Đối với tớ thì đó là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời đó!"
–– Ước mơ của cậu sẽ bị tớ dập tắt tại đây!
–– Hãy gọi tớ là Muramasa-senpai.
Thật hoài niệm.
Chỉ mới một năm lẻ mấy tháng trước thôi, nhưng có cảm giác như đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Tôi đã nói với senpai rằng đó là "cuộc gặp gỡ tồi tệ nhất".
Nhưng nghĩ lại, đó là một kỷ niệm đẹp.
Chắc chắn là cả đời này tôi sẽ không quên.
"Ừm...khi tớ và cậu mới gặp nhau ấy. Cái lần trước nhà xuất bản, tớ bị một con elf bắt chuyện ấy --"
"À, tớ nhớ rồi. Senpai đã đánh rơi cuốn tiểu thuyết..."
"Cậu đã nhặt nó lên."
"À ừ, hình như là vậy."
"Thật ra thì, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã...có chút cảm tình rồi."
"Ể! T...thật hả?"
T...tớ chẳng thấy cậu có vẻ gì là...
"C...Cậu...yêu từ cái nhìn đầu tiên á?"
"C...Cái đó thì! T...Tớ không biết nữa! Nhưng mà, tớ cứ cảm thấy...có thiện cảm ấy."
"À, vậy...à."
Cái quái gì thế này.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị senpai tỏ tình.
N...Nnhưng mà, chuyện này! Tôi không ngờ mình lại phải trải qua một cuộc trò chuyện sến súa thế này đâu! Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán! Tôi bắt đầu hoảng loạn rồi đây!
"...Thời đó, tớ...về mấy chuyện yêu đương...không hiểu rõ lắm...nên ban đầu tớ không nhận ra...bây giờ nghĩ lại thì...chắc là vậy... Tớ đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên...Có lẽ vậy. Tớ đã có một chút tình cảm mơ hồ...trước cả khi tớ nhận ra cậu là 'Izumi Masamune-sensei' đáng kính."
Uaaaaaaaaaaa...
"...T...Tớ còn một chuyện nữa muốn nói với cậu."
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tớ cũng không ngạc nhiên đâu.
"Chuyện về mối tình đầu của tớ."
"!"
"Chính xác thì, bây giờ nghĩ lại thì đúng là vậy...ý tớ là vậy đó."
Muramasa-senpai nhìn xa xăm và bắt đầu kể về mối tình thời thơ ấu của cô ấy.
"Tớ biết đến tiểu thuyết của Izumi Masamune từ khi còn rất nhỏ...trên trang web tiểu thuyết cá nhân của cậu. Không phải là dạng mà bố tớ đang tích cực đăng bài bây giờ, cũng không phải blog...mà là một trang web...do cá nhân cậu quản lý...chắc là vậy."
"À, đó là...cái mà tớ...làm hồi còn học tiểu học đó."
Vì thiết kế đầy phong cách học sinh tiểu học nên tớ không muốn nhớ lại cho lắm.
Thời đó, không chỉ có trang web đăng bài mà tớ trao đổi với Sagiri, mà Izumi Masamune trước khi ra mắt cũng đăng tiểu thuyết lên trang web cá nhân của mình.
Sau đó, 'người đó' = Sagiri, fan hâm mộ đầu tiên của tớ đã đề nghị rằng 'tốc độ viết tiểu thuyết của cậu nhanh đến mức kinh dị', 'không phải cái gì cậu cũng đăng lên trang web đó chứ'.
Cá nhân tớ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng tớ nghĩ chắc vậy nên đã tạo một trang web và dùng nó làm 'nơi tạm thời cất giữ những cuốn tiểu thuyết liên tục ra đời hàng ngày'.
Chỉ những người kỳ lạ muốn đọc tất cả các cuốn tiểu thuyết tớ viết mới ghé thăm...có thể nói đó là một trang web tồi tàn.
"Lượng truy cập mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ một, hai hoặc ba người...trong đó có hai người là tớ và Sagiri..."
"Người còn lại là tớ đó."
"Vậy ra toàn người nhà không à."
Tôi bật cười khan.
Người hâm mộ đầu tiên là Sagiri...vậy ra người hâm mộ thứ hai là Muramasa-senpai à?
Một sự trùng hợp như vậy...không, không phải vậy.
"Bây giờ thì như vậy, đúng không? Masamune-kun."
"...Ừ."
Không phải là một sự trùng hợp khi chúng ta, những người đã gặp nhau trên mạng lưới rộng lớn, lại tái ngộ trong đời thực.
Tớ và Sagiri tái ngộ vì chúng ta đã hứa, chia tay và cùng nhau theo đuổi một ước mơ...
Tớ và senpai tái ngộ vì chúng ta đã làm cùng một nghề và nỗ lực hết mình.
"Hồi đó, tớ mới bắt đầu dùng internet...và ôm một niềm hy vọng mong manh rằng 'có lẽ ở đây có một thứ gì đó mà mình thấy thú vị'. Tớ đã tìm kiếm một kho báu có thể khiến tớ thực sự hào hứng, thứ mà tớ không thể tận hưởng như mọi người với truyện tranh, phim ảnh, trò chơi, thể thao, tiểu thuyết... Tớ gần như đã bỏ cuộc."
Muramasa-senpai từng nói rằng những cuốn tiểu thuyết mà cô ấy thích không được bán ở các hiệu sách.
Vì vậy cô ấy tự viết.
Chắc chắn chuyện này là trước đó.
Nói cách khác, đây là câu chuyện trước khi Umesono Hana trở thành Senju Muramasa.
"Muramasa-senpai lúc đó vẫn chưa viết tiểu thuyết sao?"
"Tớ từng viết. Tớ đã được bố dạy dỗ ngẫu hứng. Nhưng tớ không cảm thấy nó thú vị. Bố đã cười và nói 'vậy thì bố yên tâm rồi'."
Người đó có vẻ phản đối việc con gái mình trở thành nhà văn.
Đồng thời, có lẽ ông ấy cũng lo lắng cho cô con gái không thể tìm thấy 'điều gì đó thú vị' trong cuộc sống.
Vì vậy, ông ấy dạy con gái viết tiểu thuyết, nhưng lại phản đối việc con gái trở thành nhà văn, một hành động có phần mâu thuẫn.
"Nhưng tớ đã tìm thấy nó. Tớ đã tìm thấy tiểu thuyết của cậu."
Muramasa-senpai nói. Cô ấy bật cười thành tiếng.
"Nó rất thú vị. Thật sự rất thú vị."
Một lời nhận xét đơn giản, không hề hoa mỹ.
Điều đó khiến tớ vui hơn bất cứ điều gì. Một lời nhận xét ngắn gọn từ độc giả quan trọng hơn cả việc lọt vào bảng xếp hạng nổi tiếng, quan trọng hơn cả việc nhận được lời giới thiệu từ một tác giả nổi tiếng, trở thành một phần thưởng đáng quý hơn cả ngọc ngà.
"Cảm ơn cậu."
Tôi đáp lại một lời cảm ơn không hề hoa mỹ.
Chắc chắn mặt tớ đang đỏ lên. Sau đó, để che giấu sự bẽn lẽn, tớ tiếp tục "Sao lại vậy nhỉ?". "Lúc đó tớ còn là học sinh tiểu học, là người nghiệp dư...chắc chắn là rất vụng về. Vậy mà sao cậu có thể cảm động đến vậy? Sao cậu lại thấy nó thú vị...sao cậu lại thích nó chứ?"
"Nếu hỏi tớ lúc đó, tớ sẽ nói 'tớ thích thì tớ thích thôi. Tớ không biết lý do đâu'."
Senpai vừa cười khúc khích vừa nói.
... Ừm, có lẽ thích là như vậy. Dù là tác phẩm hay là con người.
Tớ cũng vậy, nếu ai đó hỏi tớ thích Sagiri ở điểm nào...tớ có thể dùng vô vàn từ ngữ để diễn tả, nhưng không thể diễn tả hết được tất cả.
Cuối cùng tớ vẫn sẽ quay lại câu nói này –– tớ thích thì tớ thích thôi.
"Đúng không? Nhưng chúng ta là những người viết văn. Hãy cố gắng diễn tả bằng lời xem sao. –– Nếu phải nói thì, chắc là chúng ta hợp nhau. Umesono Hana và Izumi Masamune có những cảm xúc rất giống nhau. Cùng cảm thấy thú vị với cùng một thứ, cùng tức giận với cùng một thứ, cùng cười với cùng một thứ, cùng đau buồn với cùng một thứ."
Chúng ta rất giống nhau, senpai nói.
"Nhưng đồng thời chúng ta lại là những người khác nhau. Haha, cậu có thấy tuyệt vời không? Một 'người không phải là mình' hiểu rõ sở thích của mình hơn bất kỳ ai lại tạo ra một tác phẩm giải trí. Chắc chắn là nó sẽ thú vị lắm."
"Đúng vậy. Tớ đọc tác phẩm của Senju Muramasa-sensei cũng có cảm giác thân thuộc."
Có lẽ tớ đã nói điều tương tự vào lần đối đầu đầu tiên.
Để tớ lặp lại một lần nữa.
"Cứ như là tớ đang đọc cuốn tiểu thuyết mà tớ viết riêng cho bản thân, sau khi đã xóa ký ức vậy."
"Tớ cũng vậy. Những câu chuyện mà cậu viết ban đầu, đặc biệt là những câu chuyện có sự tự đồng nhất cao –– tớ cảm thấy như chính mình là dũng sĩ và đang phiêu lưu vậy."
"Cậu có thể thôi nói về những tác phẩm hồi xưa được không? Tớ thấy đau lòng đó."
Tớ viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà, tất nhiên là nó phải như vậy rồi!
Tớ xin lỗi vì là Dũng sĩ Masamune nhé!
"Không chỉ vậy. Trong tiểu thuyết của cậu còn chứa đựng những tình cảm quý trọng gia đình... những tình cảm hướng về người mẹ đã khuất. Chắc chắn đó là điều... chạm đến trái tim tớ."
"....................."
Tớ không trả lời gì.
Tớ chợt nhận ra rằng tớ vẫn chưa thấy mẹ của Muramasa-senpai, nhưng tớ không nói ra.
Chỉ là tớ cảm thấy hoàn toàn đồng ý.
Lý do khiến cảm xúc của chúng ta giống nhau.
Người bố và người con trai.
Người bố và người con gái.
... Vậy ra, chúng ta...
"Tớ cảm thấy cậu là tớ. Một con người khác của tớ đang làm những điều thú vị đến vậy –– vậy thì mình cũng nên cố gắng một chút nhỉ."
Nụ cười nở trên môi Umesono Hana, một nụ cười mà tớ chưa từng thấy bao giờ.
"Vì vậy, tớ đã quyết định viết tiểu thuyết một cách nghiêm túc."
Chuyện thật khó tin.
Dẫu biết rằng tôi có được sự chỉ dẫn từ Umezono Rintarō, có cái duyên trùng hợp khi bản thảo lại được Kagurazaka-san phát hiện... thế mà cô ấy lại ra mắt sớm hơn tôi, còn gặt hái thành công vang dội...
Đón đầu Izumi Masamune trên con đường sự nghiệp chuyên nghiệp.
Với tư cách là một đối thủ đáng gờm, như một phiên bản nâng cấp của tôi, cùng viết về một chủ đề.
"Đây chính là khởi đầu của Senju Muramasa."
Sau đó, như mọi người đã biết, tôi trải qua bao chuyện, cuối cùng lại bén duyên với thể loại lãng mạn hài hước...
Và giờ đây, tôi đang đối mặt với cô ấy.
Thật sự, đây là một câu chuyện không tưởng.
"Đây chính là mối tình đầu của em."
Tiền bối cúi đầu, đôi má ửng hồng.
"Khi còn là một cô bé tiểu học, em đã trót yêu một bản ngã khác của chính mình, một bản ngã chưa từng gặp... yêu thầy Izumi Masamune. Thời gian dần trôi, em lên trung học... gặp được anh, và lại một lần nữa yêu."
Bất chợt nhận ra, tôi vội vã thanh minh:
"Đừng, đừng nghĩ là tôi dễ cảm nắng nhé... Thật ra... chỉ có mỗi cô là tôi mới như thế thôi."
".................."
Chắc hẳn lúc này mặt tôi đã đỏ bừng như quả táo rồi.
Trời đang lạnh thế mà ngọn lửa trại cùng với cô ấy, cứ thiêu đốt, khiến tôi nóng ran cả người.
"Trong đời, em đã yêu hai lần... cả hai lần đó, đều là anh."
".................."
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, thật gần.
Bộ đồng phục đen.
Mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng ngần.
"Hãy để em nói một lần nữa."
Ngọn lửa trại bập bùng cùng ánh hoàng hôn đang dần buông.
Cả thế giới nhuộm một màu đỏ ráng chiều.
Đôi mắt long lanh ấy, chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
"Em yêu anh lắm, Masamune-kun."
Một sức quyến rũ ma mị, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê mẩn.
Lời tỏ tình lần thứ mấy không rõ, hòa quyện với dư âm của kiệt tác, phát huy hiệu quả mạnh mẽ nhất.
Tôi đón nhận tình cảm của cô ấy, và thành thật bày tỏ:
"Tôi cũng yêu tiền bối lắm."
"Nhưng, tôi đã có một người mình yêu hơn."
Tôi dứt khoát gạt bỏ.
"................................."
"Tôi đã thề sẽ làm người đó hạnh phúc. Nên tôi không thể đáp lại tình cảm của tiền bối."
"..................Vậy sao."
Cuộc đối thoại của chúng tôi, giống hệt cảnh kết thúc trong cuốn tiểu thuyết.
Chỉ khác là cái kết của lời tỏ tình, và biểu cảm trên gương mặt cô ấy.
"Em biết anh sẽ nói vậy mà. Quả nhiên, mọi chuyện không diễn ra như em đã viết."
Trong thế giới nhuộm màu ráng chiều, tiền bối Muramasa đứng tựa lưng vào lửa, mỉm cười một cách buồn bã.
Cô gái ngay trước mắt, còn đẹp hơn rất nhiều so với cảnh kết do một thiên tài viết ra.
"...Cuối cùng thì, em cũng hoàn toàn chiếm trọn được anh rồi."
Tiền bối Muramasa thở hắt ra một hơi thật dài, buông lỏng người.
Rồi, với một giọng nói mạnh mẽ, như đã trút bỏ được gánh nặng:
"Đây chính là tuổi trẻ."
Chúng tôi lúc này, hơn bất cứ ai trên thế giới này, đang sống hết mình cho tuổi trẻ.
Rồi một ngày nào đó, ở một tương lai xa xôi, khi tôi trở thành một ông lão.
Thời thanh xuân mà tôi hoài niệm, chắc chắn chính là khoảng thời gian này.