Eromanga-sensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 23

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 199

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 19

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 177

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 42

Tập 10 - 第三章

Giữa tháng Mười, một ngày thứ Bảy.

Tại một thành phố thuộc tỉnh Chiba, không xa dinh thự nhà Umezono.

Vượt qua hàng cây anh đào, trên một ngọn đồi yên tĩnh, ngôi trường hiện ra.

Tòa nhà khối Trung học cơ sở là một công trình kiến trúc trắng, mang phong cách phương Tây. Ngước nhìn, trông nó uy nghi hệt như một ngôi đền thiêng.

“……………………”

Tôi khẽ thở dài, rồi hạ tầm mắt xuống.

Trên trụ cổng có khắc tên trường:

“Trường Nữ sinh tư thục Nanohana – Khối Trung học cơ sở”.

Một trường dòng Công giáo.

Nghe nói đây là trường nữ sinh danh giá từ cấp trung học cơ sở đến phổ thông – nói tóm lại là một trường nữ sinh toàn cấp.

Đưa mắt nhìn quanh, những cô thiếu nữ thanh tú trong bộ đồng phục toát ra luồng khí chất tiểu thư khuê các khiến người khác khó mà tiếp cận. Ôi trời… phía sau lưng họ… tôi như thấy ảo ảnh của những đóa huệ tây trắng muốt…

“…Mà nói thật, mình đúng là lạc lõng đến mức không thể tin được.”

“Hì hì, làm gì mà run cầm cập thế, Masamune!”

Tiên nữ đang đứng cạnh tôi khẽ thúc cùi chỏ vào sườn tôi.

“Chứ sao nữa. Tôi chỉ là một dân thường, một nam sinh cấp ba bình thường thôi mà? Trường nữ sinh… lại còn là trường quý tộc danh giá thứ thiệt, chẳng khác gì một thế giới khác cả.”

Vả lại, ngay trước mặt tôi cũng đang có một giống loài dị thế giới, Tiên nữ đây mà.

Yamada Elf – cô tiểu thuyết gia kiêm mỹ nhân cực kỳ nổi tiếng, sống ngay sát vách nhà tôi.

Cô ấy còn là… bạn thân của hai anh em tôi nữa.

“Ừm, chắc chắn là chỉ có mỗi anh thì trông hơi lạc quẻ thật.”

“Đúng không?”

“Nhưng không sao đâu! Vì đã có tôi đây!”

Tiên nữ cười nói, vỗ “đốp” một tiếng vào ngực mình.

“Nhìn bộ đồ này xem! Tôi đã chọn nó đặc biệt cho hôm nay đấy!”

Tiên nữ đang mặc một bộ đồ đen, phảng phất hình ảnh nữ tu. Kiểu tóc cầu kỳ thường ngày cũng được tiết chế đôi chút. Nghe cô ấy nói thì tôi mới để ý, trông cô ấy đúng là có nét “tiểu thư Nhật Bản” thật. Mặc dù cô ấy tóc vàng mắt xanh.

Có lẽ cô ấy có vẻ ngoài phù hợp với nơi này hơn cả những nữ sinh đang đi lại xung quanh. Lần nào cũng thế, trông cô ấy mặc bộ nào cũng rất hợp.

Dù là đồ bơi, đồ lolita ngọt ngào, đồng phục, hay bất cứ trang phục nào, thậm chí là lúc khỏa thân. Cô ấy có cái khả năng biến mọi thứ thành thời trang “kiểu Tiên nữ”.

“Trường Nữ sinh Nanohana – nghe nói trường có an ninh rất nghiêm ngặt để bảo vệ các cô tiểu thư của mình. Hừm hừm, tôi đã ở cạnh anh thế này rồi, anh sẽ không bị tống cổ ra ngoài vì bị nghi là kẻ khả nghi đâu.”

“Cậu đúng là đáng tin cậy thật đấy.”

“Phải không, phải không.”

Cô ấy ngẩng cao mũi kiêu hãnh. Nhưng tôi nghĩ cô ấy có đủ tư cách để giữ cái dáng vẻ oai vệ này.

Nếu đi cùng Tiên nữ, tôi có cảm giác dù có bị dịch chuyển đến một đất nước xa lạ – hay thậm chí là một thế giới khác – thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.

Tôi không nói hết nỗi lòng đó ra, vì nếu nói ra thì cô ấy sẽ càng được đà làm tới mất.

“…Lại yêu thêm lần nữa rồi à?”

“Im đi!”

Không… cô ấy chắc là nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi rồi cũng nên.

“Ưm… Anh trai, anh với Elf-chan dính vào nhau quá đấy.”

Giọng của Sagiri vọng ra từ chiếc máy tính bảng. Chắc chắn là tôi chỉ bật âm thanh thôi, vì ở đây có lẽ không tiện… thế mà chỉ bằng âm thanh, Sagiri đã nhận ra Tiên nữ đang đến gần.

Con gái thật đáng sợ.

Tiên nữ ghé mặt vào Sagiri (trên máy tính bảng).

“Khufu phu… Sagiri đang lo rằng hôn phu sẽ bị tôi cướp mất đấy à. …Ôi chà chà~ tôi cứ tưởng là hai người yêu nhau say đắm lắm chứ, hay là vẫn có kẽ hở để tôi chen vào nhỉ?”

“Không có. Không hề có kẽ hở nào cả.”

Sagiri khẳng định hai lần.

“Nhưng mà, vì là Elf-chan… nên phải cảnh giác.”

“Hóa ra… tôi vinh hạnh vậy à. Ero Manga Sensei.”

“Không có ai tên là như vậy hết!”

Bốp! Tia lửa bắn ra tung tóe.

Hiện tại, ở cổng trường chỉ có ba người chúng tôi: tôi, Sagiri và Tiên nữ.

Để tôi chậm rãi giải thích tình hình một chút.

Tháng trước, tôi đã hẹn sẽ đến lễ hội văn hóa của trường Muramasa-senpai, và sau đó đã báo lại với cô ấy danh sách những người sẽ đi cùng.

Thế rồi, chắc là vào cuối tháng Chín thì phải…

––Thư mời tham dự Lễ hội văn hóa chung – Trường Nữ sinh tư thục Nanohana

––Kính gửi: Izumi Masamune, Izumi Sagiri

Một lá thư mời trang trọng như vậy đã được gửi đến.

Đó là một lá thư mời rất chuyên nghiệp, được in đen trên nền giấy cứng bóng loáng.

Tôi đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nó. Đầu tiên là:

––Muramasa-senpai học trường nữ sinh ư!

Đúng vậy đó.

Không, nhưng mà lễ hội văn hóa của trường nữ sinh, bình thường mà nói thì ngưỡng cửa quá cao rồi…

Với tư cách là tiểu thuyết gia light novel Izumi Masamune, tôi có lẽ nên vui mừng vì đây là cơ hội để thu thập tư liệu.

Nhưng với tư cách là nam sinh cấp ba Izumi Masamune, sự căng thẳng và e dè lại chiếm lấy tôi trước tiên.

Vì trường nữ sinh kiểu gì cũng đáng sợ mà.

Mọi người chào hỏi nhau bằng “Gokigenyou”, có chế độ “chị em kết nghĩa (soeur)”…

Lại còn có Quý cô Hoa hồng Đỏ (Rosa Chinensis-sama) và Quý cô Hoa hồng Trắng (Rosa Gigantea-sama) nữa phải không?

Xin lỗi. Trong suy nghĩ của tôi, hình ảnh trường nữ sinh là như vậy đấy.

Ảnh hưởng của những tác phẩm kinh điển quả thật là sâu sắc.

Nhắc mới nhớ, cái tên Quý cô Hoa hồng Trắng (Rosa Gigantea-sama) nghe có vẻ cực kỳ mạnh mẽ nhỉ.

Thôi, thôi, quay lại chủ đề chính trước khi bị mắng.

Về lá thư mời ấy mà.

Tôi đầu tiên đã kinh ngạc khi Muramasa-senpai học trường nữ sinh.

Kế đến, nhìn thấy tên trường trung học của cô ấy, tôi càng kinh ngạc hơn.

––Trường Nữ sinh Nanohana.

Mặc dù không nổi tiếng như các trường học danh giá ở Tokyo, nhưng đây là một trường nữ sinh danh giá thực thụ, mà những người trong giới đều biết đến.

Muramasa-senpai, người luôn mặc kimono.

Umezono Hana-chan, người toát lên vẻ đẹp mỹ nữ thuần túy Nhật Bản.

Lại đang theo học một trường dòng Công giáo.

Thì đương nhiên là phải bất ngờ rồi! Thật quá đỗi bất ngờ!

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, cô ấy cũng là một tiểu thư sống trong biệt phủ sang trọng…

Thế thì cũng hợp lý thôi.

Chỉ là hình ảnh hơi khác thôi.

“……………………”

––Chuyện là vậy đấy.

Hiện tại là sáng thứ Bảy giữa tháng Mười, ngày thứ hai của lễ hội văn hóa trường Nanohana.

Tôi một lần nữa quan sát quanh cổng trường.

Khuôn viên được bao quanh bởi hàng rào trắng tinh xảo và cây cối. Nó không giống một ngôi trường mà đúng hơn là một ngôi đền, một cung điện… những cái tên đó có vẻ phù hợp hơn.

Khu vực trước cổng trường, tuy tấp nập khách tham quan vào ngày lễ hội, nhưng lại mang một cảm giác yên bình đến lạ. Một bầu không khí khiến người ta muốn dùng từ “lễ tế” thay vì “lễ hội”.

Tiên nữ buột miệng nói, chẳng biết nói với ai:

“Được bao bọc bởi hàng rào xinh đẹp, nuôi dưỡng những tiểu thư khuê các – một ngôi trường giống như vườn hoa vậy.”

Đúng là cái cách nói chuyện hoa mỹ của cô ấy. Rất đúng chất Tiên nữ.

“Anh trai, em cũng muốn xem! Muốn xem thật kỹ, như là muốn liếm láp cả đám mỹ nhân học trường tiểu thư vậy!”

Đúng là cái cách nói chuyện tục tĩu của cô ấy! Rất đúng chất Ero Manga Sensei!

“Tôi sẽ bị bắt vì nghi ngờ là kẻ khả nghi đấy, nên chịu khó đi. Với lại, đừng nói mấy câu nguy hiểm nữa.”

Chẳng phải chúng ta vừa bị mấy cô tiểu thư kia nhìn trộm sao.

“Phù, đúng là…”

Có lẽ tốt hơn là nên đưa máy tính bảng – đôi mắt của Sagiri – cho Muramasa-senpai, một học sinh của trường này, cầm thì hơn. Mặc dù không phải là chụp ảnh, nhưng một người đàn ông chĩa ống kính về phía các nữ sinh thì không hay chút nào.

“Vậy nên, Sagiri sẽ bị phong ấn cho đến khi chúng ta gặp Muramasa.”

“Aaa, chơi xấu quá đi!”

*Bộp*, Tiên nữ khép chiếc máy tính bảng lại.

Và thế là, tiếng Sagiri đang ồn ào đòi “cho xem tiểu thư” liền tắt lịm.

Đúng là một màn phong ấn, nhốt thứ tà ác vào trong tấm bảng.

À mà nói thêm, đây là cổng vào của khối Trung học cơ sở, hình như còn có cổng vào của khối Phổ thông nữa.

Tòa nhà của khối Trung học cơ sở và khối Phổ thông đều nằm trong cùng khuôn viên.

Đối với một người bình thường như tôi, đó là một cảm giác khá lạ lùng.

Hồi tôi học cấp hai, các anh chị lớp ba là tiền bối lớn nhất… họ trông như những người lớn thực thụ, nhưng ở trường này, ngay cạnh đó còn có những tiền bối lớn hơn nữa – là các anh chị cấp ba đang sinh hoạt.

Không biết các học sinh cấp hai sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Có giống như thời tiểu học, khi họ cũng học chung một trường suốt sáu năm không?

Hay là… trường rộng lớn như thế này, liệu họ có ít cơ hội gặp gỡ các tiền bối cấp ba và thường ngày không mấy để tâm đến họ chăng?

Tôi cứ suy nghĩ lung tung như vậy.

Ngay cả bản thân tôi cũng thấy như thể mình đang định viết một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh ngôi trường này vậy.

Đây là một địa điểm quá “ngon lành” để làm bối cảnh sáng tác. Xin hãy tha thứ cho một chút bệnh nghề nghiệp này của tôi. Tuy nhiên, nếu ở cấp độ Ero Manga Sensei vừa rồi thì chắc chắn là có tội rồi.

Không biết Tiên nữ cũng đang nghĩ giống tôi hay không, mà cô ấy đang quan sát xung quanh với vẻ mặt đầy thích thú.

“Tiên nữ, trước khi đông người, chúng ta vào trong đi.”

“Đúng vậy, đằng nào cũng đã đến sớm rồi mà.”

Chúng tôi tiến về phía quầy tiếp tân ngay sau cổng trường.

Quầy tiếp tân hình như nằm bên trong tòa nhà Hành chính.

Vượt qua cổng trường, có nhiều nhân viên bảo vệ mặc đồ đen đứng đó, lẳng lặng quan sát những người vào cổng.

Theo bảng chỉ dẫn đến tòa nhà Hành chính, chúng tôi đi vào một tòa nhà trông giống như một khách sạn cao cấp.

“Chào mừng quý vị đến với Lễ hội Văn hóa trường Nanohana. Xin mời quý vị làm thủ tục tại đây.”

“Vâng, vâng ạ…”

Đây đâu còn là quầy tiếp tân của một trường trung học nữa.

Sau khi xuất trình thư mời và giấy tờ tùy thân tại quầy, chúng tôi được cấp thẻ vào cổng…

“Phù… cuối cùng cũng vào được bên trong.”

Đúng là thế này thì kẻ khả nghi khó mà lọt qua được.

“An ninh nghiêm ngặt đúng là không nói dối. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ngôi trường có an ninh thế này đấy.”

“Thế sao? Chẳng phải bình thường cũng thế này sao? Ở trường học Nhật Bản thì lạ à?”

“Tôi nghĩ là khá lạ đấy chứ?”

“Hừm.”

Tiên nữ khẽ nghiêng đầu.

………………

Nhắc mới nhớ, cô ấy cũng là một tiểu thư chính gốc mà.

“Này Masamune. Chỗ hẹn là ở đây đúng không?”

“Ừ, chúng ta hẹn gặp mọi người ở sảnh tòa nhà Hành chính lúc mười giờ. Muramasa-senpai cũng nói sẽ ra đón chúng ta ở đây.”

“Ôi, chúng ta sẽ tự đến tận lớp học của cô ấy chứ. Tôi còn muốn xem tiết mục của cô ấy nữa.”

“Tôi cũng đã nói vậy, nhưng cô ấy bảo cứ đợi ở đây là được rồi.”

“Hể~… Ra là vậy.”

Chắc đã hiểu ra điều gì đó, Tiên nữ tự mình gật gù tỏ vẻ đã rõ.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay để xem giờ.

“Vẫn còn thời gian mà.”

“Được rồi, vậy thì đi thôi! Masamune!”

Tiên nữ nắm lấy tay tôi và chạy vụt đi đầy năng lượng.

“Này, này! Đi đâu thế! Mà không đợi mọi người à?”

“Đến giờ thì quay lại là được rồi mà! Khufu phu~ tôi vừa nghĩ ra chuyện thú vị lắm.”

Vừa cười nói, Tiên nữ vừa kéo tôi ra ngoài tòa nhà một cách mạnh mẽ.

“Nào, đi thôi!”

“Gì, gì vậy…”

Bất đắc dĩ, tôi đành chạy nhẹ theo cô ấy.

Và rồi…

“……………………”

Từ bàn tay đang nắm chặt, hơi ấm của Tiên nữ truyền sang tôi. Cảm giác những ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại.

—Chết tiệt, mình lại xao động rồi.

Nếu là hồi mới gặp nhau thì chắc chắn tôi đã không như thế này rồi.

Tuy tự mình nói ra cũng hơi kỳ, nhưng tôi nghĩ mình là một người rất chung thủy với người mình yêu.

Thế mà, Tiên nữ đôi khi lại khiến tôi chao đảo.

Cô ấy thật đáng sợ. Có lẽ là đáng sợ hơn bất kỳ nữ chính trong truyện tình cảm hài hước nào mà tôi biết.

—Uaaa! Không được, không được! Phải giữ vững tâm trí!

Tôi cưỡng ép tâm trí đang dao động của mình trở lại. Để phân tán sự chú ý, tôi nói:

“Họ đã bắt đầu biểu diễn rồi nhỉ.”

“Hình như vậy. Nhìn kìa, đằng kia, họ đang chuẩn bị sân khấu đó.”

Tiên nữ dừng lại và chỉ tay về phía một sân khấu hoành tráng mà ngay cả trong các sự kiện doanh nghiệp cũng ít thấy. Trên sân khấu, các học sinh khối Trung học cơ sở cùng với giáo viên đang tự mình kiểm tra thiết bị.

“Đúng thật. Không biết họ sẽ làm gì nhỉ? Buổi hòa nhạc của câu lạc bộ kèn đồng chăng?”

“Hai bên sân khấu có mấy tấm bảng dựng lên. Bị che phủ nên khó thấy lắm, nhưng… cái chữ ở góc kia, chẳng phải là ‘Cuộc thi Hoa khôi’ sao?”

“Mắt cậu tinh thật đấy… Từ đây tôi không nhìn thấy được.”

“Hê~, nghe có vẻ thú vị! Người không phải học sinh như tôi cũng có thể tham gia không nhỉ! Khufu phu! Hay là tôi thử đi thi và giành giải nhất luôn đây nhỉ♪”

Tự tin đến mức không tưởng.

Nhưng mà,

“Không phải là không thể mà? Tiên nữ thì thắng dễ ợt thôi.”

“—Ặc, anh lại trả lời tỉnh bơ như thế rồi đấy… khiến tôi giật mình đấy nhé.”

Tiên nữ đặt tay lên ngực, hai má ửng hồng.

“Khiến tôi giật mình” thì phải là lời của tôi mới đúng.

Với vẻ thẹn thùng vẫn còn vương trên mặt, cô ấy cười toe toét:

“Hừm… Một học viện toàn những tiểu thư xinh đẹp như thế mà anh lại nghĩ tôi có thể dễ dàng giành giải nhất à? Chắc không chỉ có học sinh trung học cơ sở đâu, có thể còn có cả các chị gái cấp ba đầy đặn nữa đấy?”

“Ở cuộc thi hoa khôi của trường nữ sinh thì chắc không có màn thi đồ bơi để khoe dáng lộ liễu đâu nhỉ. Mà dù có thì Tiên nữ cũng thắng thôi. Bằng chứng là những kỷ niệm ở trại huấn luyện biển đấy.”

*Bốp*, tôi bị vỗ mạnh vào sau gáy.

「Này, này! Đừng có ra ngoài mà nhớ về cái bộ đồ bơi hở hang của tôi chứ! Đồ dê xồm!」

「Làm như cô không tự tin phơi bày ra hết rồi ấy!」

Vô lý hết sức!

「Mấy cái chuyện đó thì để lúc chỉ có hai đứa thôi chứ! Đồ ngốc!」

Elf khoanh tay vẻ ta đây, khẽ cười khô khốc: 「Hừm!」

Cô ấy đưa một tay lên má,

「Mà thôi kệ. Được cậu đánh giá cao như thế này, tôi cũng vui lắm.」

Rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Ơ, ơ kìa. Gần, gần quá!」

Thấy tôi bối rối lùi lại mấy bước, Elf khẽ bật cười khúc khích.

「Nhưng mà may cho cậu đấy nhé. May là Sagiri không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.」

「Á!」

Nghe phải từ khóa chí mạng ấy, tôi cứng đờ người. Elf kề sát tai tôi, thì thầm một cách đầy quyến rũ, hơi thở phả vào sát bên:

「Không sao đâu… Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này với con bé.」

「Làm ơn đừng có nói kiểu như thể tôi ngoại tình ấy chứ!」

Nghe mà chối tai quá! Đằng này, do mấy cuốn tiểu thuyết của tiền bối mà mấy từ nguy hiểm như “ngoại tình” hay “dan díu” đang là từ khóa nóng hổi trong đầu Sagiri rồi đấy!

「A ha ha ha ha─!」

Chắc chắn là cô ấy biết rõ điều đó rồi mới nói thế──Elf ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lấy lại bình tĩnh.

Chúng tôi băng qua sân trường rộng lớn, tiến về phía tòa nhà chính.

Trên đường đi, tôi thấy rất nhiều “cửa hàng” do chính tay học sinh dựng lên đang hoạt động.

Vì là lễ hội văn hóa nên có lẽ nên gọi là gian hàng hay quầy hàng…

Nhưng chúng hoàn toàn không giống “quầy hàng” chút nào.

Các quán ăn được thiết kế theo kiểu quán cà phê mở rất thời thượng, dường như việc nấu nướng diễn ra bên trong.

Thực đơn cũng không có những món ăn quen thuộc của lễ hội như mì xào hay takoyaki, mà là bánh quy, bánh scone, cùng với cà phê hay trà có tên gọi dài ngoằng.

Có lẽ chỉ là cảm giác của tôi thôi – nhưng những người đang trò chuyện vui vẻ trong quán cà phê dường như cũng toát lên vẻ quý phái lạ thường.

Chưa kể,

「Này, này Elf… Ngựa kìa! Có ngựa kìa!」

「? Hả… Cậu chưa từng thấy ngựa bao giờ sao?」

「Có chứ! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại thế! Không phải vậy…!」

Tôi một lần nữa nhấn mạnh về sự bất thường đang diễn ra trước mắt mình.

「Ngựa ở trong khuôn viên trường học đấy!」

「Là trường học thì có ngựa cũng là chuyện bình thường mà.」

「Không, không có đâu! Trường học bình thường thì tuyệt đối không có ngựa! Cô đang nói về trường học nào vậy!」

「Trường tôi học hồi còn ở nhà.」

「Lại nữa! Đúng là cô tiểu thư thật sự mà!」

Nói chuyện không hiểu gì cả!

Mà này, cô giáo Elf Yamada… không phải cô không chỉ viết truyện fantasy, mà còn viết cả rom-com học đường hiện đại nữa sao? Viết kiểu gì mà hay thế! Với cái lối suy nghĩ này!

「Đùa thôi, đùa thôi. Ở trường học Nhật Bản thì ngựa không phổ biến mấy đâu nhỉ.」

「…Đừng có làm tôi giật mình chứ. Khác biệt thường thức đến mức tôi cứ ngỡ mình đang lạc sang dị giới rồi đấy.」

「Xin lỗi, xin lỗi」 Elf vội vàng xin lỗi.

Những cô tiểu thư của câu lạc bộ cưỡi ngựa đang dẫn ngựa đi ngang qua chúng tôi.

Sau khi tiễn họ đi, Elf chỉ tay về phía tòa nhà trường học.

「Vậy thì, mau đi xem thôi nào.」

「Xem cái gì?」

「Chuyện này còn phải hỏi sao──」

Elf đáng yêu nháy mắt một cái,

「Chúng ta đi xem cái kẻ quen thuộc kia của chúng ta đang sống thế nào trong cái thế giới khác này! Đương nhiên là xông vào mà không báo trước rồi! Khà khà, chắc chắn con bé sẽ bất ngờ lắm đây♪」

Có vẻ đó chính là “chuyện thú vị cô ấy nghĩ ra” mà Elf đã nhắc đến.

「Đúng là hết nói nổi.」

Đằng nào cô cũng từng đột nhập vào trường tôi theo cái kiểu đó mà, phải không?

Vậy là.

Chúng tôi không đợi tiền bối Kusanagi hay Megumi, mà tiến thẳng vào tòa nhà trường cấp hai của Học viện Nanohana trước.

「Ồ, cũng khá bình thường.」

「Một sự giản dị trang nhã nhỉ.」

Chúng tôi đảo mắt nhìn qua loa bên trong. Không có cảm giác "dị giới" đến mức như vẻ ngoài đền thờ của nó.

Tầng một có tủ giày, hành lang lót linoleum, và các lớp học xếp hàng.

Trong đó, có một căn được dùng làm nhà nguyện tạm thời.

Đó là một “ngôi trường bình thường” mà chúng tôi tưởng tượng, cộng thêm một chút yếu tố nhà thờ.

Nói đi thì cũng chỉ khác biệt ở chỗ thỉnh thoảng thấy tượng Đức Mẹ Maria, hay những cửa sổ hình chữ nhật dài mà thôi.

Ở chiếu nghỉ cầu thang, có những bức tranh kính màu, tạo nên một không khí mang hơi hướng nhà thờ.

Nhìn chung, dường như thiết kế bo tròn và màu trắng được sử dụng rất nhiều.

Từ cảnh quan bên trong tòa nhà, chúng tôi cảm nhận rõ rệt một ấn tượng dịu dàng và trong sáng.

Những nữ sinh theo học ở ngôi trường này, chắc chắn sẽ lớn lên một cách thanh khiết, đúng mực và xinh đẹp.

「Cái ‘vỏ hộp’ trắng tinh khôi khiến người ta lầm tưởng rằng ‘nội dung’ bên trong cũng trắng tinh khôi. Đó là phép thuật mà nhà thiết kế sử dụng đó mà.」

Elf nói, như thể đoán được suy nghĩ tầm thường của tôi.

「Đúng là cách nói chuyện đáng ghét mà.」

「Cũng giống như nữ chính light novel có hình minh họa bìa dễ thương thì đọc lên cũng thấy dễ thương vậy thôi.」

「Đúng là cách nói chuyện đáng ghét mà!」

Ở một khía cạnh nào đó, đó là một trong những chủ đề tư duy lớn nhất của các tác giả light novel.

Trong số những ảnh hưởng mà tác phẩm của mình tạo ra cho độc giả, thì bao nhiêu là hiệu quả từ hình minh họa?

Với tư cách là tác giả, đây là một vấn đề khó khăn đến mức không thể trình bày quan điểm của mình trước độc giả.

Tuy nhiên, nếu có điều gì có thể nói thì,

「Này cô Elf. Nếu người ta đã chuẩn bị cho cô một ‘vỏ hộp’ trắng tinh khôi rồi, thì không phải cô sẽ cố gắng trở thành một ‘nội dung’ xứng đáng với nó sao?」

Ít nhất thì tôi, lúc nào cũng nghĩ rằng phải viết ra phần văn bản sao cho không hổ thẹn với ‘nữ chính bìa’ mà Sensei Họa Sĩ Ero-manga đã vẽ.

「Đúng là suy nghĩ của cậu có khác. Mà, ‘nội dung’ của ngôi trường này lại là Muramasa-chan, cô nàng thiếu nữ văn học kiểu Nhật lập dị đó chứ.」

「…Đừng có nói ra điều đó chứ.」

‘Vỏ hộp’ và ‘nội dung’, hoàn toàn khác nhau!

Như Elf vừa nói ban nãy──

「Cuộc sống học đường của tiền bối Muramasa sẽ như thế nào nhỉ? Hoàn toàn không thể tưởng tượng được…」

「Chắc là vẫn lạc lõng lắm. Mọi người đều mặc đồng phục, mỗi mình con bé mặc kimono đến, rồi giờ giải lao lại chẳng nói chuyện với ai, chỉ ngồi một mình viết tiểu thuyết thôi.」

「Cái tưởng tượng đó hơi quá đáng rồi đấy?」

Xin lỗi tiền bối Muramasa.

Tôi lại có thể mường tượng rõ mồn một cảnh tiền bối bị cô lập trong lớp, lẻ loi ngồi viết lách.

──Và cứ thế, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện trong tòa nhà trường.

Khi lên tầng hai, hành lang có các lớp học của năm nhất xếp dọc. Trước mỗi lớp đều có biển hiệu, dường như là gian hàng của từng lớp.

Hành lang được trang trí bằng đủ loại vải màu sắc và giấy màu, tạo ấn tượng sôi động hơn rất nhiều so với sân trường và tầng một.

Những đồ trang trí thủ công thô sơ, chắc hẳn do chính tay học sinh làm, mang lại cho một kẻ thường dân như tôi cảm giác an tâm.

Cái không khí lễ hội mà tôi đã trải nghiệm không biết bao nhiêu lần.

「Ồ, nhộn nhịp thật, nhộn nhịp thật. Cuối cùng cũng ra dáng lễ hội văn hóa rồi.」

「Vậy sao? So với các trường khác thì vẫn còn trầm lắng lắm. Này, ở lễ hội văn hóa không phải thường có đủ thứ sao, như là xếp đầy bong bóng màu sắc ra ngoài cửa sổ, hay treo cờ phấp phới khắp nơi ấy?」

「À, đúng rồi, không thấy mấy cái đó thật.」

「Chắc là họ cố tình để không ảnh hưởng đến ngoại quan của tòa nhà chăng? Cái tòa nhà này mà kết hợp với ‘mấy thứ trang trí lễ hội thông thường’ thì thật là lạc quẻ.」

「Hà, có thể lắm… Vì thế mà đi bộ bên ngoài không thấy giống lễ hội văn hóa chút nào.」

Lễ hội văn hóa, cái cảm giác đồ thủ công thô sơ đó mới là cốt lõi.

Theo nghĩa đó, cho đến khi lên tầng này, tôi cứ cảm thấy… khó chịu.

Cảnh tượng đang bày ra trước mắt mới chính là lễ hội văn hóa mà tôi quen thuộc.

Mặc dù tất cả học sinh đều là những cô tiểu thư quý tộc, và thiếu vắng những tiếng rao hàng ồn ào của học sinh nam, nhưng mà thôi, cái đó không có cũng được.

Tôi cứ ngỡ mình lạc vào thế giới khác, nhưng dần dần lại thấy phấn khích lên.

「Được đó, được đó, có vẻ vui đấy chứ.」

「Khà khà, nhìn là thấy háo hức rồi──Nhà ma, cửa hàng đồ lưu niệm──Bên kia là hiệu bói toán kìa! Này Masamune! Chúng ta đi chơi cái nào trước?」

Elf siết chặt lấy cánh tay tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh gỡ tay cô ấy ra,

「Này, chúng ta định xông thẳng vào lớp tiền bối Muramasa mà phải không?」

「Ối, đúng rồi. Nguy hiểm, nguy hiểm thật.」

Dù luyến tiếc, chúng tôi vẫn tiếp tục đi lên cầu thang.

Lớp của tiền bối Muramasa là lớp 3-1.

Chắc phải ở đâu đó trên tầng bốn.

Chúng tôi lên đến tầng bốn, vừa đi vừa lướt mắt nhìn qua hành lang nhộn nhịp.

「Hừm? Này Masamune, chẳng lẽ──là cái kia sao?」

Elf chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, như thể đang dòm ngó.

「Cái nào đâu? …Kia là gian hàng gì thế?」

Giữa những gian hàng có phần ‘trầm tính’ hơn, đúng chất tiểu thư…

Lớp đó lại khác biệt hẳn.

Trên biển hiệu dựng đứng ghi: “Lớp 3-1: Quán cà phê cosplay ♡”, và──

Có hình minh họa một cô gái mèo xinh đẹp mặc trang phục hầu gái.

「Ôi trời ơi, cái quái gì thế kia, giữa một góc trường tiểu thư lại mọc lên một Akiba của thập kỷ trước à.」

「Trông lạc quẻ hết sức… Mà lại là lớp 3-1 nữa chứ… Chẳng lẽ…」

「Lớp của Muramasa… phải không?」

…………………………

Chúng tôi đứng sững tại chỗ, nhìn nhau.

Việc tiền bối Muramasa, một thiếu nữ văn học kiểu Nhật, lại học ở trường tiểu thư đã là một bất ngờ.

Nhưng gian hàng của lớp cô ấy lại là “Quán cà phê cosplay ♡” sao…?

Đó là một cú sốc kép. Mọi thứ quá đối lập.

Elf chống tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

「Ừm… Tôi đã đoán rằng con bé Muramasa đã cố tình đặt chỗ hẹn ở sảnh chính của khu quản lý chứ không phải trong lớp, chắc hẳn là có lý do gì đó không muốn chúng ta đến lớp của nó. …Chính vì thế mà tôi mới háo hức nghĩ rằng nếu đột nhập mà không báo trước thì sẽ vui lắm──nhưng mà ‘Quán cà phê cosplay ♡’ thì tôi không thể đoán trước được…」

「Cô lại nghĩ mấy chuyện xấu xa như vậy sao.」

「Khụ khụ khụ… Chà… Ngay cả tôi cũng không thể đoán trước được điều gì đang chờ đợi ở phía trước nữa. Cậu đã sẵn sàng chưa, Masamune!」

Elf đưa lưỡi liếm môi một cái, nói những lời như một nhà thám hiểm đang chuẩn bị đột nhập vào hầm ngục.

Có vẻ cô ấy đã vượt qua cú sốc và lấy lại được tinh thần.

「Ừ, ừm… Vậy thì, chúng ta vào xem sao.」

Lớp 3-1 của tiền bối Muramasa──“Quán cà phê cosplay ♡”.

Chúng tôi tiến về phía đó, một nơi còn bí ẩn hơn cả hầm ngục.

Thế nhưng,

「Ồ, cửa đóng rồi nhỉ. Chắc đang chuẩn bị sao.」

「Đó, tôi đã bảo còn sớm mà. Chúng ta quay lại thôi.」

「Ơ, đã lặn lội đến đây rồi mà.──Xin lỗi ạ!」

Elf đứng trước cửa, cất tiếng gọi vào bên trong lớp.

Ngay lập tức, cánh cửa lớp hé mở một chút,

「Vâng, xin hỏi ai ạ?」

Một nữ sinh thò mặt ra.

Cái dáng vẻ này y hệt cái cách Sagiri vẫn thường làm.

Cánh cửa không đủ rộng để nhìn rõ bên trong. Cô bé có vẻ đang mặc đồ hầu gái…

「Chúng tôi được bạn mời đến, nhưng gian hàng này vẫn chưa mở phải không?」

Elf hỏi một cách đường hoàng.

「À ừm… Vẫn đang chuẩn bị ạ… Xin quý khách đợi một lát nhé…」

Nữ sinh ấy lén nhìn vào trong lớp. Cô bé đang thì thầm nói chuyện gì đó với ‘ai đó bên trong’.

「Ừm… ừm… một cô gái tóc vàng xinh đẹp… có lẽ là đúng rồi… Vậy thì mời họ vào được chứ? Vâng, được rồi, mọi người vào vị trí…」

Rồi nữ sinh ấy quay lại nhìn chúng tôi,

「Xin lỗi quý khách! Việc chuẩn bị đã hoàn tất, xin mời quý khách đi lối này!」

RẦM──

Cánh cửa được mở toang ra.

「Mời quý khách, xin hãy bước vào trong.」

Chúng tôi hạ quyết tâm, bước chân vào “Quán cà phê cosplay ♡”.

「「Chào mừng quý cô, quý chủ nhân!」」

Một dàn hầu gái trẻ tuổi đồng loạt chào đón chúng tôi.

「──────」

Chúng tôi sững sờ vì ‘vài lý do’.

Mặc dù đã hạ quyết tâm chuẩn bị đương đầu với một hầm ngục chưa biết trước.

Lý do kinh ngạc thứ nhất, trang phục mà các cô gái ấy đang mặc.

Chỉ có hai màu đen và trắng. Váy dài. Bộ đồ hầu gái cổ điển đến mức không một chút rẻ tiền nào như biển hiệu ngoài cửa.

──Thân phận của những cô hầu gái này, tất cả đều là tiểu thư chính hiệu. Nói cách khác──

「…C, chúng nó, mang cả đồ hầu gái thật đến lễ hội văn hóa này sao.」

──Chắc chắn là vậy rồi.

Một buổi cosplay mà chỉ những cô tiểu thư đích thực mới có thể làm.

Đúng là một quán cà phê hầu gái quá đỗi xa xỉ, chỉ có thể có ở ngôi trường này.

Ở một khía cạnh nào đó, thật là gian lận.

Hơn nữa… lý do kinh ngạc thứ hai, đúng như tên gọi ‘Quán cà phê cosplay ♡’, họ không chỉ là hầu gái bình thường. Tất cả các cô gái đều đeo những phụ kiện độc đáo lấy cảm hứng từ động vật như tai mèo, tai chó, đuôi, v.v.

Cứ nghĩ rằng mấy cái phá cách như vậy sẽ không hợp với bộ đồ hầu gái truyền thống, nhưng lạ lùng thay, có lẽ là do người mặc quá xinh đẹp, hay người phối đồ quá có gu, chúng không hề trở nên tầm thường mà còn tôn lên vẻ quyến rũ của các nữ sinh cấp hai trong trang phục hầu gái.

Và lý do thứ ba──

「Ma, ma ma ma ma, Masamune-kun!?」

Một cô hầu gái tai mèo, vòng một căng đầy, trông quen quen ở đâu đó, đang chỉ vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Giữa một dàn các cô hầu gái cổ điển thanh lịch, cô gái độc nhất vô nhị mặc bộ đồ hở hang hơn cả lại chính là──

Tiền bối Senju Muramasa.

──Trời ơi… hở hang quá thể!

──Mắt tôi…! Mắt tôi… cháy hết cả mắt rồi!

Bị thứ sức công phá bậy bạ đến rụng rời ấy làm lóa mắt, trong cơn choáng váng như say rượu, tôi chỉ còn biết đứng trân trân tại chỗ. Ngay cả lời “tsukkomi” phù hợp cũng chẳng nói nên lời.

Người thay tôi nói lên nỗi lòng không biết diễn tả sao cho xuôi, lại là cô tiên đứng bên cạnh.

“Này, Muramasa, bộ dạng cô thế kia là sao hả!”

“Kh, không phải vậy đâuuu!”

Giống như lần xuất hiện trong bộ bikini trước đây, tiền bối vội vã lấy tay che ngực để thanh minh.

Ngay lập tức, vòng ngực đầy đặn của cô ấy khẽ biến dạng mềm mại.

Cô ấy vẫn chẳng hề hay biết rằng cử chỉ ấy càng khiến vẻ “hư hỏng” tăng lên bội phần.

“Này, nghe tôi nói đã! Cô tiên! Masamune-kun!”

“Thôi đi, tôi mà lại. Dù cô có bào chữa thế nào cũng vô ích thôi. Cái bộ đồ hầu gái dâm đãng kia là cái quái gì chứ! Mấy cô xung quanh đều là hầu gái thanh lịch, mà cô thì cứ như cosplay trong mấy quán không đàng hoàng vậy!”

Thôi đi cái cách ví von thậm tệ ấy đi! Dù có chính xác đến mấy đi chăng nữa!

“Đã bảo là không phải mà! C, cái bộ đồ này là do thằng ngốc trong lớp mang đến đùa giỡn thôi! Tuyệt đối không phải đồ của tôi, cũng không phải là đồ mà đáng lẽ ra tôi phải mặc ở đây!”

“Thế thì tại sao cô lại mặc nó chứ. Với thời gian như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ rằng cô định dùng bộ dạng này để gặp bọn tôi thôi. Đúng là đồ hầu gái dâm đãng biến thái mà.”

“Khụ, hụ… hiểu lầm cả thôi. Tôi bị gài bẫy đó…”

Tiền bối đã rơm rớm nước mắt rồi kia kìa. Thôi đi, tha cho cô ấy đi… Chắc chắn cô tiên cũng biết tiền bối đâu đời nào tự ý mặc bộ đồ như thế này.

Chắc cũng na ná cái hồi bị bắt mặc bikini ở biển thôi.

“À… ừm… Muramasa-senpai?”

Khi tôi lên tiếng gọi, tiền bối giật mình quay sang nhìn.

Và ánh mắt cô ấy ầng ậng nước như muốn cầu xin.

“Ma, Masamune-kun… sẽ hiểu là hiểu lầm đúng không?”

“Bộ đồ đó hợp với tiền bối đấy. Tai mèo cũng đáng yêu nữa.”

“! Phù nyaaaaanh…!”

Tiền bối Muramasa vừa khóc vừa chạy vụt vào sâu trong lớp học.

Ngay sau đó, cô tiên dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn tôi.

“Đồ ngốc, nói quá lời rồi.”

“Tôi tưởng là mình đang giúp mà…”

“Tác dụng ngược rồi. Cô ấy đã bị đòn chí mạng vào tinh thần rồi còn gì. Giờ tính sao đây?”

“Nói tính sao thì tôi cũng…”

Trước mắt, tôi muốn biết lý do vì sao tiền bối lại ra nông nỗi ấy.

Tình hình hỗn độn quá mức.

Nếu đây là một light novel, hẳn là đến lúc một nhân vật hướng dẫn thấu hiểu mọi chuyện xuất hiện rồi.

“Để Hoa-chan quay lại, em sẽ tiếp đón anh chị, Onii-sama.”

Lúc đó.

Có người cất tiếng gọi chúng tôi đang ngơ ngác đứng ở lối vào lớp.

“Ơ… ừm…”

“Rất hân hạnh được gặp, em là Usami Suzune.”

Cô gái tự xưng là Suzune mặc một bộ đồ hầu gái cổ điển, với đôi tai thỏ gắn trên đầu.

Làn da mịn màng như lụa, tóc mái cắt thẳng tắp.

Một mỹ nhân truyền thống Nhật Bản, với vẻ đẹp thanh tao như công chúa──

“Đ, đây mới là lần đầu tiên tôi gặp cô. Tôi là Muramasa… à không, ừm… là người được Umezono-san mời đến… Tên tôi là…”

Bị cô “tiểu thư đích thực” bất ngờ xuất hiện làm cho luống cuống, tôi đâm ra lắp bắp.

“Cô là Izumi Masamune-sensei và Yamada Elf-sensei phải không ạ?”

“Ơ, sao cô biết──”

“Em thích light novel mà.”

“…Th, thật ư?”

“Vâng, em rất thích ạ.”

Ôi trời…

Tôi không nghĩ tiền bối Muramasa lại nói tên của chúng tôi cho bạn cùng lớp biết đâu.

Nghĩa là… cô bé này đã đoán trúng tên chúng tôi mà không cần bất kỳ gợi ý nào.

Cô tiên thì còn đỡ, nhưng khuôn mặt của “Izumi Masamune” – người mới chỉ xuất hiện vài lần trong các sự kiện – thì…

Chắc chỉ những fan light novel cuồng nhiệt mới biết thôi.

Hay nói đúng hơn là, một tiểu thư mê light novel ư?

Một sinh vật kỳ lạ như vậy lại tồn tại trên đời sao…?

“Masamune, Masamune.”

Cô tiên kéo nhẹ tay áo tôi.

“Hửm? Gì thế?”

“Tôi cũng là tiểu thư mê light novel mà?”

Cô ấy chỉ ngón cái vào mặt mình.

Con nhỏ này, hiểu rõ suy nghĩ của tôi thật đấy.

“Rồi rồi, phải rồi. Elf-sensei cũng là tiểu thư… một cách nào đó mà.”

“Không phải một cách nào đó mà là tiểu thư chính hiệu đấy!”

“Nhưng có cô bé còn tiểu thư hơn cô gấp mấy lần vừa xuất hiện rồi.”

“Á! Tức ghê! Cái cách nói đó, tức ghê á!”

Khi tôi và cô tiên bắt đầu cãi vã, Suzune khúc khích cười nhẹ nhàng, trang nhã.

“Hai vị thật là những người thú vị. Đúng như Hoa-chan đã kể.”

“À, ừm, cô là Suzune phải không. Rất hân hạnh được gặp, tôi là Yamada Elf.”

“Rất hân hạnh được gặp. Em gọi chị là Sensei có được không ạ?”

“Cứ tự nhiên gọi là Elf đi.”

“Ồ, có được không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Vì cô bé cũng là bạn của Mura──”

Cô tiên dừng lời một chút, liếc nhìn về phía tiền bối Muramasa.

Tiền bối đã chạy vào sâu trong lớp học, đang cuộn mình trong tấm rèm để ẩn mình. Vẻ ngoài đáng yêu đó hoàn toàn không còn chút nào sự điềm tĩnh thường ngày. Cô tiên khẽ cười, rồi sửa lại lời mình vừa dừng:

“Cô bé cũng là bạn của Hoa-chan đúng không? Vậy thì, cô bé cũng là bạn của tôi. Nếu được thì bỏ cả kính ngữ đi nhé.”

Chắc cô tiên đã cân nhắc đến khả năng tiền bối Muramasa giấu bút danh của mình với bạn cùng lớp.

Cô tiên là một cô bé rất tinh ý, khi nói chuyện với cô ấy, tôi luôn cảm thấy câu chuyện tiến triển rất nhanh.

Nhưng chính vì thế, khi cô tiên nói chuyện với người khác ngoài tôi, tôi thường cảm thấy chủ đề bị nhảy vọt quá mức. Hiện tại cũng vậy.

Theo lời cô tiên── cô bé tên Suzune này là bạn của tiền bối Muramasa.

Tôi không nghĩ là có cuộc nói chuyện nào đủ để kết luận như vậy…

Tuy nhiên, Suzune tươi cười khẳng định. Giọng điệu lễ phép của cô ấy dịu đi một chút:

“Ừm. Vậy thì, Elf-chan và em là bạn bè nhé. Dù sao thì em cũng là bạn thân của Hoa-chan mà.”

“Ồ, bạn thân à.”

Nghe nói là bạn thân.

──Tôi ngạc nhiên quá.

Cứ tưởng tiền bối Muramasa có thể bị cô lập trong lớp cơ đấy.

“Hoa-chan là người nổi tiếng nhất lớp đó ạ.”

“Nổi tiếng nhất sao?!”

Ngay cả cô tiên cũng phải ngạc nhiên lần này. Cô ấy chỉ vào tiền bối Muramasa đang cuộn mình trong tấm rèm và nói:

“Đùa à? Tại vì cô ta── cực kỳ ích kỷ, chẳng quan tâm đến người khác, đầu óc chỉ biết đến tiểu thuyết, mà chỉ được cái vẻ ngoài tốt thôi đúng không? Tôi nghĩ đủ một trăm phần trăm yếu tố bị con gái ghét đấy.”

“Tên á nhân kia! Nói quá lời rồi đấy đồ khốn!”

Chính người bị nói xấu, vẫn cuộn mình trong tấm rèm nhưng thò mỗi mặt ra ngoài, tức giận hét lên.

“──────”

Không biết có phải vì thấy cuộc đối đáp đó thú vị không, mà Suzune “phụt” một tiếng cười phá lên.

Chắc hẳn đã đúng gu cô ấy lắm── cô ấy cúi rạp người xuống, ho sặc sụa.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn không đánh mất sự trang nhã của một tiểu thư.

“Đúng thế ạ! Hoàn toàn đúng thế ạ! Đúng như Elf-chan nói! Khụ khụ…”

Suzune cười đến rơm rớm nước mắt. Cô ấy ngẩng mặt lên, nói với cô tiên:

“Nhưng em và Hoa-chan đã chơi với nhau từ năm ba tuổi rồi mà. Chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi, em quen rồi ạ.”

“À, ra vậy, là chuyện đó à?”

“Đúng là chuyện đó ạ. Nói rộng hơn thì, hầu hết các bạn trong lớp này đều là bạn bè từ thuở nhỏ đấy ạ.”

“À, ra thế…”

Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra.

Những tiểu thư học ở trường dành cho tiểu thư, đương nhiên hồi nhỏ cũng học ở những trường mẫu giáo hoặc nhà trẻ dành cho tiểu thư──

Tự nhiên, mối quan hệ sẽ có xu hướng kéo dài… phải không.

Hơn cả chúng tôi, có lẽ những cô bé này mới là người hiểu rõ tính cách của tiền bối Muramasa nhất.

“Mọi người cũng đều biết rõ về ‘Senju Muramasa-sensei’ nên anh chị cứ tự nhiên đi ạ.”

Cô ấy cũng đương nhiên nhận ra sự quan tâm của cô tiên.

…Hừm… Toàn mấy cô gái tôi gặp đều nhanh nhạy cả đầu óc thế này nhỉ.

Liếc nhìn vào sâu trong lớp, các cô tiểu thư mặc đồ hầu gái đang tụ tập quanh tiền bối Muramasa (cái rèm mà cô ấy đang trốn) và trò chuyện vui vẻ.

“Hoa-chan! Ra đây đi!”

“Nào! Đằng nào thì bạn trai cũng đến rồi!”

“Đ, đã bảo là không phải bạn trai mà…!”

“’Chào mừng đã đến, Chủ nhân♡’ – Chúng ta đã cùng nhau luyện tập tư thế đặc trưng này để quyến rũ con trai lớn tuổi rồi mà!”

“Đ, đúng là đã luyện tập thật! Nhưng tôi chưa từng nghe là phải mặc bộ đồ thô tục như thế này!”

“Hahaha… tớ cũng bất ngờ lắm.”

“Suzune dám chuẩn bị bộ đồ táo bạo như thế này cơ đấy~♪”

“Bộ đồ hầu gái dâm đãng đó, là cô mang đến à!”

Mặc dù là lần đầu gặp mặt một tiểu thư, nhưng tôi lỡ buột miệng “tsukkomi” một cách chân thật.

Thế là Suzune phản ứng rất tự nhiên.

Cô ấy khẽ gõ nhẹ vào đầu mình.

“Tê hê ♡”

Chết tiệt… đáng yêu quá đi mất.

Một cử chỉ cực kỳ làm duyên, có lẽ sẽ khiến Sư phụ Họa sĩ Eromanga sung sướng tột độ.

“May mà mọi người đã đến sớm. Em vốn định bằng mọi cách mang anh đến trước mặt Onii-sama trong bộ dạng đó mà──”

Sắp sửa thì bị thay đồ mất rồi, Suzune nhún vai nói.

Hừm, xem ra cô bé Suzune này, tính cách không giống như vẻ ngoài.

Nếu nói đúng hơn thì──

──Onii-san♡

──Onii-sama.

Đúng vậy, tôi cảm nhận được mùi hương gần giống với Megumi.

Không, không chỉ là gần giống, mà còn là một kiểu khác biệt với Megumi… Hay nói cách khác là.

Tôi vẫn chưa có đủ bằng chứng để khẳng định. Tạm thời cứ để đó đã.

“Nào.”

Suzune nháy một mắt, như một nữ chính trong anime, xoay ngón trỏ một cách làm duyên.

“Xin phép được giới thiệu lại, Masamune Onii-sama, Elf Ojousama. Chào mừng quý khách đã đến với lớp 3-1 ‘Quán Cà Phê Cosplay ♡ FLOWERS’!”

FLOWERS── chẳng lẽ là lấy từ Umezono “Hoa” chăng.

Tiền bối Muramasa, là một nhân vật quan trọng đến mức lớp này lấy tên cô ấy làm tên quán sao?

Càng ngày càng bất ngờ.

“Quán chúng em vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, nhưng vì là bạn bè của Hoa-chan, nên đặc biệt. Chúng em sẽ phục vụ quý khách, coi như là một buổi tổng duyệt. Mời quý khách theo lối này ạ.”

“V, vâng ạ…”

Gì thế này? Chuyện gì sắp bắt đầu vậy…?

Được Suzune dẫn đường, chúng tôi được đưa đến bàn ở phía trong.

Một bàn tròn trải khăn trắng. Ở giữa có một bình hoa giả được cắm một cách tinh tế.

Cách bài trí lớp học mang hơi hướng cổ điển, tạo nên một không khí sang trọng rất đúng kiểu.

Tôi và cô tiên ngồi đối diện nhau.

Suzune, người đã dẫn chúng tôi đến, tươi cười nói:

“Vậy thì, em xin phép được giải thích về hệ thống của quán ạ. Đầu tiên là về việc thanh toán, chúng em chỉ chấp nhận ‘Thẻ Hoa Cải’ được đính kèm trong thư mời. Mong quý khách thông cảm.”

“À, vâng.”

Nhắc mới nhớ, có thứ đó thật.

Một tập vé mười tờ. Dường như là chính sách không cho phép học sinh trực tiếp trao đổi tiền mặt.

“Haha, trông như tiền đồ chơi vậy, buồn cười ghê.”

Trong khi tôi nở nụ cười nhẹ, cô tiên lại “tsukkomi” vào.

“Mà này Masamune, một cái thẻ này hình như tương đương một nghìn yên đó.”

“Ế?”

Không đắt sao?

“Vâng, một chiếc vé tương đương một nghìn yên ạ. Nếu không đủ, quý khách có thể mua tại quầy lễ tân và căng tin. Mong quý khách sử dụng ạ.”

“Ồ, ừm…”

Nhìn lướt qua thực đơn, đồ uống và đồ ăn nhẹ đều ghi là một chiếc vé.

…Nếu tính tất cả đều là một nghìn yên thì… không biết đây là đắt hay rẻ nữa.

Hay nói đúng hơn là, lễ hội văn hóa này… chẳng lẽ một nghìn yên là đơn vị tối thiểu sao?

Một chút bất an dấy lên trong tôi về giá cả ở một trường tiểu thư.

“Về hệ thống của quán chúng em. Phí set đồ, cứ mỗi ba mươi phút lưu lại, chúng em sẽ thu hai chiếc Thẻ Hoa Cải ạ.”

“Phí set đồ?!”

Có cái đó nữa sao!

“Vâng. Phí set đồ đã bao gồm uống không giới hạn ‘House bottle’ ạ.”

“’House bottle’ là gì?”

“Đó là thực đơn nước ngọt nằm trong danh sách riêng này ạ. Các loại đồ uống và đồ ăn nhẹ khác sẽ tính phí riêng một vé. Mong quý khách thông cảm.”

“Tức là chỉ riêng phí ngồi đã là hai nghìn yên… Nếu gọi thêm đồ ngoài set thì thêm một nghìn yên… Nhưng mà, nếu gọi gì đó ở quán cà phê hầu gái, ở Akiba cũng khoảng chừng đó tiền đúng không…?”

Thế nào nhỉ. Tôi hầu như chưa từng đi nên không biết.

"Khoan đã, cái hệ thống tính tiền này đâu có giống kiểu quán cà phê hầu gái nhỉ?"

Tiên tộc nghi hoặc, tôi gật đầu lia lịa.

"Đúng đúng, cái gì ấy nhỉ... mấy từ nghe quen quen. ...Kiểu chai rượu ngoại, rồi phí trọn gói... hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải..."

Nói chính xác hơn là ở mấy buổi tụ tập của tác giả light novel ấy mà.

"Ừm... là cái gì ấy nhỉ... Chắc chắn không phải từ ngữ dùng trong cuộc sống thường ngày rồi... Ặc, nghẹn ở cổ họng rồi này...!"

"À phải rồi, suýt nữa thì quên mất."

Trong khi tôi và Tiên tộc đang khoanh tay suy ngẫm, Suzune nhẹ nhàng cất giọng tiểu thư thánh thiện:

"Phí gọi riêng một bạn hầu gái là hai vé ạ."

"Thì ra là hộp đêm trá hình à!"

Tôi và Tiên tộc đồng thanh hét lên.

"Nhớ ra rồi! Bảo sao nghe quen thế, hóa ra nguồn gốc từ Shishido Kunimitsu!"

"Mấy người bình thường hay nói chuyện kiểu đó hả!?"

"À... ờ, thì cũng được mà! ...Khốn kiếp, trường nữ sinh quý tộc và hộp đêm hai cái khái niệm xa vời quá nên nhớ không ra ngay...!"

Mà còn đắt nữa chứ! Phí trọn gói với cả phí gọi riêng, bay mất gần nửa số vé vừa được phát rồi còn đâu!

"Thật là oan ức quá đi, thưa anh. Xin hãy gọi đây là 'Quán cà phê hóa trang♡' ạ."

"Hệ thống tính tiền toàn là kiểu hộp đêm thế này, ai nghĩ ra vậy hả?"

"Là em đó ạ."

"Lại còn mày nữa!"

Con bé này... cứ tưởng kiểu Megumi, ai ngờ khác xa!

Thậm chí còn ngược lại.

Megumi chỉ là cố tỏ ra người lớn thôi, chứ thực ra là một cô nàng điệu đà vụng về. Còn con bé này, thì tỏ vẻ tiểu thư thanh cao, chứ bên trong chắc là cũng "tới bến" lắm đây?

"...Ưm... anh trai à? Chẳng lẽ anh đang nghĩ em là một cô gái rất hư hỏng sao ạ?"

Nhìn cái vẻ e thẹn kia thì đúng là chỉ thấy một cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng thôi mà...

"Đâu có đâu ạ? Em, tuy ít nghe về mấy cái "hộp đêm" của người lớn đó lắm, nhưng mà..."

Xạo sự! Cái kiểu nói chuyện này, chắc chắn là rành quá rồi.

"Hệ thống của quán mình chủ yếu là để cho các bậc phụ huynh trong lớp vui vẻ thôi ạ."

"Ý là sao?"

"Ví dụ, khi bố của bạn Hana đến, bố sẽ gọi riêng con gái mình. Thế là bạn Hana (tên hộp đêm) trong bộ đồ hầu gái tai mèo sẽ được chiều chuộng bố hết mình dưới danh nghĩa công việc. Đút bánh cho bố ăn, ngồi cạnh rót rượu cho bố..."

Thì đúng là hộp đêm còn gì!

Nhưng mà...

"Hiểu nôm na là ra rồi. Đúng là cái kiểu mà mấy ông bố bà mẹ cuồng con sẽ thích."

"Đúng không ạ? Bình thường con cái ngại ngùng không thể hiện tình cảm với gia đình, thì giờ có thể thoải mái thể hiện dưới danh nghĩa tiết mục văn nghệ ở lễ hội trường... Đó là một quán cà phê như mơ vậy đó ạ. Anh hiểu không ạ?"

"Mày đúng là tâm hồn ông già."

Tao biết một đứa giống mày hơn cả Megumi đấy.

Eromanga Sensei ấy.

"Ôi trời, anh trai thật là quá đáng à nha!"

"Hàizz..."

Nói chuyện với nó mệt thật. Tôi ngồi bệt xuống, ủ rũ.

Giọng nói đáng yêu của Suzune từ trên cao vọng xuống.

"Vậy nên, thưa anh trai, anh có muốn gọi ai không ạ?"

Lựa chọn A: Vậy thì gọi em.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.

Nhưng mà chắc chắn Tiên tộc sẽ cằn nhằn cho mà xem, mà còn bị Sagiri mách nữa nên thôi vậy.

"Ừm... vậy thì cho anh gọi Hana đi."

"Vâng ạ! Đã nhận được yêu cầu gọi bạn Hana ạ!"

Suzune phấn khích hét lớn.

Thế là từ phía cuối lớp, cô hầu gái tai mèo Muramasa-senpai đang cuộn mình trong tấm màn, tranh cãi xem có nên thay đồ không, thốt lên một tiếng ngớ ngẩn "Hả?".

Bị các bạn trong lớp lôi ra khỏi tấm màn, xô đẩy tới trước...

"Nào nào!" "Có người gọi Hana kìa!" "Đi đi nào♪"

"Hả? Hả, hả...?"

Hana (tên hộp đêm) tiến về phía bàn của chúng tôi.

"..........................."

Muramasa-senpai, đỏ bừng mặt, đứng chết trân ngay gần bàn chúng tôi.

Tiên tộc lên tiếng "Chào nha", nhưng cô nàng hoàn toàn đóng băng, không hề nhúc nhích.

Phải mất tới ba mươi giây, cô nàng mới bắt đầu cử động một cách vụng về.

"C, c, các cậu... vốn dĩ, tôi đã bảo là sẽ ra đón các cậu rồi mà. Mấy người khác đâu cả rồi...?"

"Khư khư, xin lỗi xin lỗi, tại tớ tò mò không biết cậu ở trường thế nào thôi mà! Masamune cứ đòi xem nên bọn tớ mới đánh úp bất ngờ đó."

"Này Tiên tộc, đừng đổ tội cho tôi dễ thế chứ."

"Masamune cũng muốn xem mà, đúng không?"

"Thì đúng là vậy, nhưng mà..."

"Thế thì đồng phạm thôi, đồng phạm."

Thì cũng đúng. Chắc vậy.

Muramasa-senpai, liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Ánh mắt cô nàng hướng về phía Suzune, đang tò mò theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Các cậu... nói chuyện với Suzune rồi hả?"

"Ừm, nghe nói là bạn thân của cậu hả?"

"Hứ, bạn thân cái gì chứ. Là nghiệt duyên, nghiệt duyên đó."

Senpai phủ nhận bằng giọng điệu mạnh mẽ. Tiên tộc nhanh chóng dịch lời nói thật lòng đó, nghiền ngẫm rồi,

"Ra là bạn thân thật."

trả lời.

Dễ hiểu đến mức tôi cũng hiểu được luôn đó.

Motif sáo rỗng đến mức không thể áp dụng vào mấy cảnh tsundere bây giờ được nữa.

"Ư hư hư, em đã bảo rồi mà?"

Suzune tiến lại gần, khoác tay lên vai Muramasa-senpai.

"Bỏ ra, phiền phức quá. Chuyện cái váy cho qua rồi, đi chỗ khác chơi đi..."

Senpai đẩy tay nó ra, hất nó ra xa.

"Ối, thật là... keo kiệt quá đi à nha."

Suzune cố tình làm vẻ mặt buồn bã.

"Nhưng, em xin từ chối ạ."

Đương nhiên là diễn thôi, nên nó nhanh chóng trở lại bình thường ngay.

"Đã có cơ hội gặp gỡ hai người nổi tiếng ở học viện rồi, em cũng muốn trò chuyện thật nhiều ạ."

Suzune nhìn sang Tiên tộc,

"Đúng không ạ~♪"

Cả hai đồng thanh như đã hẹn trước.

Mới gặp lần đầu mà đã phối hợp ăn ý rồi.

"Gừ gừ... cái tổ hợp này... chỉ thấy toàn điềm xấu thôi..."

Muramasa-senpai cau có nhìn cảnh đó, nghiến răng đầy khó chịu.

Suzune ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi, ngước mắt hỏi.

"Vậy nên thưa anh trai. Em ngồi ở đây được không ạ?"

"Hả? À, thì, cũng được thôi mà..."

"Cảm ơn anh đã gọi em ạ~!"

"Khoan! Vừa rồi có tính phí không vậy!?"

Các bạn độc giả cấp hai cấp ba ơi, nhớ kỹ nhé.

Hộp đêm, là một nơi đáng sợ đó.

Giờ thì hình ảnh quán cà phê hầu gái đã biến mất hoàn toàn khỏi tâm trí tôi rồi.

"Hana, nào nào, làm việc đi thôi."

"............ư, ư ứ..."

Bị Suzune thúc giục, Muramasa-senpai ngượng ngùng nói nhỏ.

"X, xin chào quý khách... thưa chủ nhân, thưa tiểu thư."

"À, ừm..."

Muramasa-senpai cúi chào rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, phía đối diện Suzune.

Thế rồi, cô nàng tựa sát vào tôi.

"M, Muramasa-senpa..."

"C, cái này là công việc thôi... không còn cách nào khác... là công việc mà..."

"Uaaaa..."

Diện bộ đồ hầu gái hở hang, lại còn được phục vụ thế này nữa thì...

Sức công phá thật là kinh khủng. Chắc không có thằng đàn ông nào giữ được bình tĩnh đâu nhỉ.

"Masamune~, mắt anh gian quá đó~. Mách Sagiri cho mà xem?"

"Làm ơn đừng có thật mà!"

Tôi cố gắng hết sức để ngăn Tiên tộc đang lườm nguýt.

Muramasa-senpai quyết tâm nói.

"M, Masamune-kun, tớ xin phép giải thích tình hình được không?"

"À... thì, tớ cũng hiểu sơ sơ rồi..."

Muramasa-senpai bị lừa mặc mấy bộ đồ hở hang, cái motip quen thuộc mà, đúng không?

"T, thế nhưng mà! Ờ, ừm... tớ... đã để trống lịch cả ngày hôm nay để đi xem lễ hội trường với các cậu đó."

"Cậu rảnh được hay thật á? Ngày thứ hai là náo nhiệt nhất mà, đúng không?"

Tiên tộc nói cũng đúng. Nói mới nhớ.

Để Muramasa-senpai đi xem lễ hội trường với chúng tôi, hôm nay cô nàng phải xin ra khỏi ca trực của tiết mục.

Nhưng mà, "Ngày thứ hai tự do" náo nhiệt nhất, chắc hẳn cũng được học sinh tranh nhau xin lắm chứ.

"Ừm, mọi người, đã để ý đến tớ... chỉ để tớ trực 'Ngày thứ nhất', và 'Sáng ngày thứ hai' thôi đó."

Muramasa-senpai ngượng ngùng mỉm cười.

Phía sau cô nàng, mấy cô hầu gái khác đang tươi cười vẫy tay.

"Không sao đâu mà~"

"Hana, năm ngoái cậu trực ca giúp tớ suốt mà."

"Hồi năm nhất nhờ Hana mà tớ được hẹn hò lễ hội trường với bạn trai đó... Đến lượt tớ ủng hộ tình yêu của Hana thôi."

"Chúc cậu vui vẻ nha!"

...Thì ra là tình hình là thế đó.

"Hế... ra là... cậu... hòa đồng với mọi người trong lớp thật đó."

Tiên tộc thốt ra đúng cái cảm nghĩ mà tôi vừa nãy giờ đang nghĩ.

"Tớ có hòa đồng... không ta? Tớ cũng không biết nữa... Để được đổi ca, tớ cũng phải mặc mấy bộ đồ hở hang thế này đó..."

Cái mối quan hệ thoải mái đó, chắc hẳn người ta gọi là "bạn bè" nhỉ.

"Elf-chan, Hana-chan được yêu quý đến vậy, cậu thấy bất ngờ lắm sao?"

Suzune nói, giọng điệu có chút ẩn ý.

"Bất ngờ chứ. Hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng của tớ."

"...Anh trai cũng vậy sao?"

"Ừm. ...Mà khoan, sao em lại gọi anh là 'anh trai'?"

"Vì anh là tác giả của 'Thế Giới Em Gái' nên em nghĩ anh sẽ thích được gọi như vậy ạ."

"Hiểu lầm rồi!"

Đừng có áp đặt hình tượng của tác giả qua tác phẩm chứ!

Tôi hiểu ý cậu, nhưng không phải cứ tác giả light novel nào dùng chữ "em gái" trong tiêu đề thì đều là mấy thằng cuồng em gái đâu!

Còn tôi á? Tôi là cuồng em gái đó. Nhưng mà, tôi không đặc biệt thích mấy đứa em gái khác ngoài Sagiri đâu. Tôi không thích em gái, mà tôi thích Sagiri. Vì Sagiri là người tôi yêu nhất nên nữ chính của 'Thế Giới Em Gái' mới là em gái, và tác giả mới hào hứng viết được mấy đoạn miêu tả moe thôi.

Đừng có hiểu nhầm đó.

"Vậy ạ... Nếu em gọi 'anh trai' mà anh không thích thì..."

"...Thật ra thì anh thấy cũng vui."

Bốp, Tiên tộc im lặng vỗ vào đầu tôi.

Tôi vừa xoa đầu vừa kêu "Đau",

"Thì ra là vậy à. ...Tự dưng tôi hiểu một phần lý do vì sao 'Ma Pháp Khoa Cao Hiệu' lại nổi tiếng rồi. Được một cô tiểu thư tóc đen dịu dàng gọi là 'anh trai', cảm giác tuyệt vời thật đó."

"Hì hì... vậy, em sẽ gọi Izumi Masamune-sensei là 'anh trai' nhé."

"...À, vâng, em cứ gọi đi."

Đúng lúc đó, Tiên tộc đang ngồi đối diện tôi, lấy ra một cái máy tính bảng từ dưới bàn.

"Này này Sagiri. Bồ của cậu đang nói mấy chuyện như này nè?"

"Báo cáo vất vả rồi, Elf-chan. ...Này anh hai? Từ giờ em cũng nên gọi anh là 'anh trai' thì hơn sao?"

"Aaaaaaaaaaaaaaa! Elf cậu! Cậu làm cái trò gì vậy! Mở phong ấn Eromanga Sensei ra từ lúc nào thế hả!"

"Lúc anh đang được nghe giải thích về hệ thống hộp đêm đó."

Có vẻ cô nàng đã xin phép cô hầu gái và bật cuộc gọi video rồi.

"......wooooo..."

Bị Sagiri tận mắt chứng kiến cảnh đang được Suzune gọi là "anh trai" rồi kìa! B, b, b, biết làm sao đây... biết biện minh thế nào đây...

Tiên tộc đưa cái máy tính bảng về phía tôi, khuôn mặt của Sagiri đeo mặt nạ hiện ra trên màn hình.

Nụ cười vô cảm của chiếc mặt nạ Meruru tạo ra hiệu ứng rùng rợn.

...Chắc chắn đang giận lắm đây mà....

Tôi cố gắng hết sức để nghĩ ra lý do biện minh, rồi nhoài người về phía màn hình.

"K, không phải vậy Sagiri! Nghe anh giải thích đã!"

"Kyouka-chan! Kyouka-chan! Đến đây ngay! Anh hai! Anh hai! ...đang đê mê ở cái hộp đêm cosplay kia kìa!"

"Lại còn làm cái hành động tồi tệ nhất có thể nghĩ ra nữa chứ!"

Cái gì cơ! Em đến ngay!

Nghe thấy tiếng thét của ác quỷ từ cái máy tính bảng vang lên...

Tôi vất vả lắm mới tắt được cái cuộc gọi video.

"Khụ... ha... ha..."

Tôi vẫn giữ tư thế giơ tay với lấy cái máy tính bảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vai thì cứ phập phồng.

Tiên tộc lạnh lùng nói với tôi một câu.

"Masamune, không phải anh muốn cho Sagiri trải nghiệm lễ hội trường sao?"

"..........................."

Thật sự... cái trò này, đáng sợ hơn cả nhà ma nữa đó.

Sau khi đợi Muramasa tiền bối thay xong bộ đồng phục thường ngày, chúng tôi quay lại sảnh chính của tòa nhà hành chính, vì thời gian hẹn gặp mọi người sắp đến rồi.

Vừa đến nơi, Shido đã thấy chúng tôi và vội vàng bước nhanh đến gần, nói:

"À, Izumi, cậu đến đúng lúc quá!"

Hôm nay cũng vậy, cậu ta vẫn diện trang phục rất 'chuẩn' của một sinh viên đại học điển hình.

"Có chuyện gì vậy Shido? Trông cậu có vẻ đang rối rít thì phải?"

"À, chuyện là..."

Cậu ta liếc mắt về phía quầy lễ tân. Ở đó, một chàng trai tóc vàng, áo đen quen thuộc đang bị mấy nhân viên bảo vệ vạm vỡ vây quanh, hình như đang giải thích điều gì đó. Tôi loáng thoáng nghe thấy những câu như "giấy mời là thật", hay "người đó là đệ tử của tôi"...

"Kusanagi tiền bối hình như bị báo cáo là đối tượng khả nghi mất rồi..."

"Người đó đang làm cái trò gì vậy chứ!"

Làm ầm ĩ thế kia còn gì!

Mà đúng thật, nhìn từ bên ngoài vào thì ông ta chẳng khác gì một kẻ khả nghi liều lĩnh muốn đột nhập vào lễ hội trường nữ sinh cả.

"Ban nãy tôi với Jinno các cô ấy có gặp nhau, rồi cùng đi đến trước cổng trường. Ayachan cứ liên tục nói chuyện với Kusanagi tiền bối... Thế là có người tốt bụng nhìn thấy, rồi báo lên cấp trên ạ."

"À ha..."

Một bé gái tiểu học đi cùng với một người đàn ông trưởng thành trông có vẻ ngổ ngáo, chơi ban nhạc thì đúng là to chuyện thật. Bị báo cáo là điều không tránh khỏi. Dù kết quả là hiểu lầm, nhưng phán đoán của "người thứ ba tốt bụng" đó cũng không hề sai.

"Vậy thì... Megumi các cô ấy đâu rồi?"

Mấy đứa nó ra giải thích chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

"Nghe nói là bạn ở trường, nên đã đi đâu mất rồi ạ. Bây giờ Kusanagi tiền bối sắp bị gọi cảnh sát đấy..."

Megumi đúng là có mối quan hệ rộng thật. Có cả bạn bè ở nơi xa xôi thế này nữa sao...?

"Vậy thì còn chờ gì nữa, phải nhanh chóng đi giúp thôi. Tôi là học sinh của trường, để tôi đi giải thích cho."

"Tôi cũng đi cùng. Chỉ mỗi Muramasa thì cô ấy vụng ăn nói lắm."

Hai cô gái đáng tin cậy nhanh chóng bước vội đến quầy lễ tân.

Vài phút sau.

Họ đã giải quyết ổn thỏa hiểu lầm và quay trở lại.

...Tiện nhân elf này, cái vẻ mặt tự mãn giơ ngón cái lên trông đúng là rất hợp với cô ta.

Theo sau hai cô gái là Kusanagi tiền bối, trông ông ta như vừa thoát chết trở về.

"Sống dở chết dở. Trường nữ sinh đáng sợ quá..."

"Kusanagi-sensei, xin lỗi vì đã cứu ngài muộn. Và cũng cảm ơn ngài đã đến."

"──────"

Trước hành động cúi đầu của Muramasa tiền bối, tất cả mọi người có mặt đều nín thở.

Đó là một cảnh tượng quá đỗi bất ngờ.

Trong nhận thức của Muramasa tiền bối, Kusanagi tiền bối hẳn phải là một người hoàn toàn không đáng để cô ấy quan tâm.

Việc cô ấy lại kính cẩn cúi đầu trước một người như vậy, trông thật không giống phong thái thường ngày của cô ấy chút nào.

──À không, không phải vậy.

Trong trường hợp này, có lẽ không nên nói là 'không giống phong thái thường ngày', mà là 'đã khám phá ra một khía cạnh mới' thì đúng hơn.

Tất nhiên, nếu cô ấy là một nhân vật trong tác phẩm hư cấu, thì những hành động 'không giống phong thái thường ngày' chắc chắn sẽ không xảy ra nếu không có lý do thỏa đáng. Trừ khi tác giả phạm sai lầm, 'nhân vật sẽ không bị lạc tông'.

Thế nhưng, người đang kính cẩn cúi đầu trước mắt tôi đây là một con người thật sự.

Vậy thì... tính cách có thay đổi chút cũng là điều dễ hiểu.

Những khía cạnh mới mà tôi chưa từng biết về cô ấy, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều.

Cho nên,

──Việc Hanachan được mọi người yêu quý, có đáng ngạc nhiên đến thế sao?

Chắc là vậy rồi.

Mới chỉ quen biết hơn một năm chút ít thôi.

Chúng ta đã gán mác cho Umezono Hana là một 'cô gái văn học kỳ lạ' và tự động ngừng suy nghĩ, có lẽ Suzune đã cười thầm trong lòng: 'Mấy đứa này chẳng hiểu gì cả'.

Cả tôi, cả elf, và cả Sagiri nữa.

Chúng ta cần phải tự kiểm điểm về chuyện này.

Và rồi.

Ở đây còn có một người khác cũng 'phô bày một khía cạnh mới'.

"Không, không, không cần phải xin lỗi đâu, Senju-sensei."

Đó là Kusanagi tiền bối. Ông ta hoàn toàn thay đổi giọng điệu khi đối mặt với Muramasa tiền bối, khác hẳn so với lúc nói chuyện với chúng tôi.

"Được ngài mời đến đây mà lại gây ra phiền phức, tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."

"Hmm... Khác với những gì Masamune-kun và Shido-kun đã kể."

"Tôi có thể đoán được ngài đã nghe được những gì. Nhưng, tôi thực sự rất kính trọng ngài. Tôi không thể đối xử với ngài như cách tôi đối xử với Izumi hay Shido được."

"……………………"

À, Muramasa tiền bối đang lúng túng.

Phải rồi, bị một tiền bối tác giả lớn tuổi hơn mà lại nói là 'kính trọng' thì ai mà biết phải phản ứng thế nào. Tôi hiểu cảm giác đó.

Ngay cả tôi cũng từng được một tiền bối tác giả đẳng cấp cao hơn nhiều nói rằng 'kính trọng' và 'yêu mến' mà.

"Kusanagi-sensei... đó... ừm... tôi có thể hỏi lý do không?"

"Ngài──ngài là 'hàng thật', khác với tôi."

Lông mày Muramasa tiền bối khẽ nhướng lên.

"Ý ngài là, ngài là 'đồ giả' sao?"

"So với ngài, thì đúng vậy. Một kẻ như tôi, chỉ là đang cố gắng bám víu vào ngành một cách chật vật, luôn cảm thấy có lỗi khi tự xưng là đồng nghiệp với ngài. Việc tôi và ngài được nhắc đến cùng trong cùng một 'hạng mục' là nhà văn light novel, thực sự khiến tôi áy náy. Đây là lời thật lòng mà tôi không thể nói với độc giả."

"………………"

"Hình như tôi đã làm ngài khó xử rồi.──Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Nhưng tôi không phải đang tự hạ thấp mình đâu. Dù là 'đồ giả' thì tôi cũng đang cố gắng làm những gì mình nên làm."

Kusanagi tiền bối cười một cách mỉa mai.

Đối mặt và vật lộn với tài năng vĩ đại, chắc hẳn ông ta đã tìm ra kết luận và điểm dừng của riêng mình.

Kết quả là ông ta tự xưng mình là 'hàng giả', và với một quyết tâm nào đó, ông ta đã bắt tay vào công việc.

Ông ta thực lòng kính trọng và ngưỡng mộ hậu bối nhỏ tuổi hơn.

Đó là một khía cạnh chưa từng biết của một nhà văn tiểu thuyết lãng mạn hài hước, phóng túng và tùy tiện.

Muramasa tiền bối im lặng một lúc, rồi cuối cùng gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

"Lễ hội văn hóa của trường nữ sinh Nanohana là một trải nghiệm mà người bình thường không thể có được. Tôi sẽ đi tham quan khắp nơi."

"Kusanagi tiền bối, chẳng lẽ ngài định hành động một mình sao?"

Shido hỏi với vẻ lo lắng.

"Đúng vậy. Đi đông người thế này cũng có gì đó hơi..."

"Ngài sẽ lại bị báo cáo cho mà xem."

"...khặc..."

Kusanagi tiền bối nhăn mặt nghiến răng. Vẻ nghiêm túc ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

"Vậy thì──cháu sẽ đi cùng ngài, Sư phụ!"

Từ lúc nào mà cô bé đã đứng cạnh bên. Người cất lời với Kusanagi tiền bối là một cô bé đeo kính trông rất nghiêm túc──Natsume Aya.

Bộ trang phục hôm nay của cô bé trông rất thời trang.

Phía sau, Megumi cũng đang gọi điện thoại cho ai đó.

Kusanagi tiền bối quay lại đối mặt với hai cô bé tiểu học và trung học, vẻ mặt hơi chán nản:

"Ayachan, đừng gọi ta là Sư phụ nữa. Với lại, chính ngươi mới là thủ phạm khiến ta bị báo cáo đấy. Đi cùng ngươi, chẳng khác nào lặp lại chuyện cũ cả."

"À, về chuyện đó thì──"

Megumi giơ tay lên nhảy nhót.

"Cháu vừa nói chuyện với bạn của cháu ở trường rồi ạ. Cháu bảo là 'Người đi cùng Ayachan không phải là kẻ khả nghi nên không sao đâu nha~'. Thế nên, Ryuuki-oniisan cứ đi cùng Ayachan đi ạ. Thế thì sẽ không bị báo cáo nữa đâu."

"Tức là... chừng nào còn ở trong trường này, ta phải 'đi cùng Aya thì mới không bị bắt' hả?"

"À, hình như là vậy đấy ạ."

Ayachan cố tình thở dài.

"Cháu thực sự thực sự không hề muốn hẹn hò lễ hội văn hóa với Sư phụ chút nào đâu... Hừm, nhưng mà... chẳng còn cách nào khác. Cháu sẽ đi cùng ngài vậy."

"…………Là đùa phải không?"

"Thật tuyệt vời quá, Kusanagi tiền bối. Hẹn hò lễ hội văn hóa với một bé tiểu học, tôi còn ghen tị với ngài nữa cơ."

...Shido, đó là câu đùa để trêu Kusanagi tiền bối đúng không?

Không lẽ, cậu thật sự ghen tị sao?

Kusanagi tiền bối, đứng trước tình cảnh đã định là phải đi tham quan lễ hội văn hóa cùng một bé tiểu học, hai tay run run cầm cập.

"Khụ... Cái quái gì thế này. Kế hoạch ban đầu của ta là tách riêng ra, rồi đến khu cấp Ba mà..."

"Ơ? Ngài muốn xem lễ hội của khu cấp Ba ạ? Chừng đó thì cháu cũng có thể đi cùng mà?"

"...khặc... không phải thế..."

Nếu có Ayachan đi cùng, thì đâu thể tán tỉnh mấy cô nữ sinh cấp ba được.

Nếu đây là mưu kế của Megumi, thì cô bé đã tung một chiêu 'nhất tiễn hạ song điêu' cực kỳ cao tay.

Con chim thứ nhất là chặn đường tán tỉnh của Kusanagi tiền bối.

Con chim thứ hai thì... thô tục quá nên tôi xin phép không nói.

"Vậy thì, xin nhờ ngài đó, Sư phụ! He he... Ngài phải hộ tống một quý cô đàng hoàng đấy nhé."

"...Haiz, cái lời mời của Izumi kiểu gì cũng ra cái nông nỗi này mà."

Vô lý! Đừng có đổ lỗi cho tôi chứ.

Mà, những rắc rối xung quanh Ayachan thì, suy cho cùng cũng là do tôi đã tổ chức cái buổi giao lưu với mấy cô bé tiểu học, trung học mà ra cả.

──Và cứ thế.

Trừ nhóm 'chưa biết có tham gia được không' mà đứng đầu là Makina-san, chúng tôi đã hội ngộ với tất cả bạn bè. Mọi người đều cảm ơn Muramasa tiền bối về lời mời đến lễ hội văn hóa, và Muramasa tiền bối cũng một lần nữa đáp lại.

Ayachan, một người có ước mơ trở thành nhà văn light novel, là fan cứng của Senju Muramasa-sensei, nên đã căng thẳng đến cứng cả người, khiến tôi rất ấn tượng. Cô bé hầu như không thể nói chuyện được gì nhiều.

──Tôi tự nhủ, nếu có thể, khi nào cô bé bình tĩnh hơn, tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người nói chuyện.

Tôi, elf, Sagiri, Megumi, Ayachan, Kusanagi tiền bối và Shido.

Sau này có thể nhóm 'chưa biết có tham gia được không' sẽ đến, nhưng tạm thời thì đây là đầy đủ các thành viên rồi.

Kusanagi tiền bối và Ayachan sẽ hành động riêng, còn lại năm người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.

"Muramasa-san, về chuyến tham quan lễ hội văn hóa lần này ạ."

Shido nói.

"Tôi nghe nói mục đích là 'tìm tư liệu cho tác phẩm mới'. Vậy chúng tôi có thể giúp gì được không?"

"Cứ làm như bình thường là được. Việc mọi người cùng tôi tham quan lễ hội văn hóa──tự bản thân nó đã là một nguồn tư liệu vô giá rồi."

"...Thật sự, chỉ cần vậy thôi sao?"

Shido cũng thốt lên câu hỏi giống hệt tôi.

Chà, ai mà chẳng nghĩ vậy chứ. Liệu chỉ với chừng đó, có thể thu được thứ gì đó 'xứng đáng' làm tư liệu cho 'cuốn tiểu thuyết hay nhất thế giới' sao?

"Chỉ vậy thôi mới tốt. Tự nói ra thì hơi ngượng nhưng... tôi không phải là một nữ sinh bình thường. Trước đây, tôi không quan tâm đến những sự kiện như thế này, và luôn cố gắng lùi về hậu trường. Bởi vì nó không hợp với tính cách của tôi. Tôi luôn nhường sân khấu chính cho những người bạn tham gia với mục đích rõ ràng."

Hồi năm nhất, nhờ có Hanachan mà mình mới được hẹn hò lễ hội văn hóa với bạn trai...

Một bạn cùng lớp đã nói thế.

"Nhưng năm nay... tôi muốn bản thân mình, một cách bình thường, tham gia vào một sự kiện trường học bình thường──và một cách bình thường, tận hưởng nó. Bằng cách đó, tôi muốn viết ra những thứ mà bản thân trước đây không thể viết được. Tôi muốn đưa sự thay đổi trong tâm trạng này vào tác phẩm────và."

"Và?"

"À, không, xin lỗi. Cái này thì đừng nói ra."

Muramasa tiền bối đỏ mặt, cố gắng lái sang chuyện khác.

"Ừm... chuyện là thế này..."

Cô ấy không giỏi ăn nói lắm.

Cô ấy lúng túng tìm kiếm từ ngữ rồi nói tiếp.

"Nếu có điều gì đó tôi thật sự muốn các cậu làm thì đó là..."

"Hãy tận hưởng ngày hôm nay.──Cùng với tôi."

"──────"

Shido và mọi người, trong khoảnh khắc đó đều trố mắt nhìn, rồi sau đó,

"Cứ để đó cho bọn này!"

Họ đồng thanh nói.

Megumi hỏi elf với giọng thì thầm:

"Nè, nè, elf-chan, lúc nãy Muramasa-chan định nói gì sau từ 'và' vậy?"

"Thật ra, cô ấy định đi cùng Masamune hai người thôi. Nhưng vì 'chính thất' làm loạn nên mới ra nông nỗi này đó."

"Khà khà khà, hiểu rồi, hiểu rồi mà~. Vậy thì cháu nên làm gì đây nhỉ. Với tư cách là bạn thân của Sagiri-chan, Megumin thì không muốn thế đâu, nhưng cũng muốn ủng hộ trái tim của cô gái đang yêu nữa chứ~."

Trong khi một âm mưu đen tối nào đó đang diễn ra, cũng có một người khác thì lại hoàn toàn hồn nhiên.

"Thôi nào~, mọi người đang làm gì vậy! Đi nhanh lên!"

Đó là Sagiri. Kể từ khi được giải ấn một lần nữa, cô bé cứ hưng phấn không ngừng.

Cơ thể cô bé cử động rộn ràng, trông rất phấn khích.

Muramasa tiền bối, người đang cầm máy tính bảng, đối mặt với Sagiri và mỉm cười.

"Đúng vậy, chúng ta đi nhanh thôi, Sagiri."

Sagiri cũng là một cô bé ít khi tham gia vào những sự kiện như thế này, dù nguyên nhân khác Muramasa tiền bối.

Được cùng bạn bè tham quan lễ hội văn hóa──

Chỉ bấy nhiêu thôi mà đã thấy vui sướng đến thế... hồi hộp đến thế...

Hôm nay, chắc hẳn hai người họ đang cùng chung một tâm tư hướng về phía trước.

“Ừm—vậy thì mọi người, tiến lên!”

Với câu hiệu lệnh của Sagiri, lễ hội văn hóa của chúng tôi chính thức bắt đầu.