Eromanga-sensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 23

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 199

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 19

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 177

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 42

Tập 07 - 第三章

“Nuôi tớ ở nhà cậu cho đến khi anime hoàn thành nhé! ♡”

Người vừa thốt ra câu đó ngay trước cửa nhà tôi là một cô gái đáng yêu với cặp kính tròn – Aoi Makina.

Hành lý của cô ta chỉ là một chiếc ba lô trẻ con, trông toàn là đồ anime.

“Gì… gì chứ. Cậu… cậu nói gì vậy…”

“Là cùng nhau sống đó mà! ♡”

Đó là một tư thế và lời nói nũng nịu, có thể hạ gục mọi chàng trai, không chỉ riêng những otaku. Ngay cả tôi cũng giật mình, trong chốc lát bị cô ta áp đảo.

“Kh—!”

Một cô gái siêu dễ thương xông vào nhà tôi và đề nghị sống chung –.

Một tình huống cứ như trong mơ vậy.

Nhưng khi thực sự xảy ra ngoài đời, tôi chỉ biết bối rối.

Hả? Gì cơ? Cô ta đang nói cái quái gì vậy? – Chẳng có cảm giác nào khác ngoài những suy nghĩ đó.

Hơn nữa, người đang luyên thuyên những điều khó hiểu ngay trước cửa nhà người khác này lại là một nhân vật quan trọng mà tôi tuyệt đối không thể bỏ qua vào lúc này. Không thể nào đối xử lạnh nhạt với cô ta được.

Thế là, bao nhiêu thứ xoáy cuộn trong đầu tôi –.

“……………………”

Cuối cùng, tôi đờ người ra nhìn Makina-san.

Cô nàng liền nghiêng đầu vẻ ngơ ngác,

“Ủa? Lẽ nào— tớ lỡ lời rồi à?”

“…À, không phải lỡ lời hay gì, mà ngay từ đầu tôi đã không hiểu ý cậu nói gì rồi…”

“Ố ồ… Vậy thì tớ phải giải thích thêm một chút rồi. Ừm, nên nói thế nào nhỉ?”

Makina-san chống tay lên cằm, “Ưm ưm…” trầm ngâm suy nghĩ.

“Hôm qua, cậu nói ‘từ ngày mai sẽ dốc toàn lực’ đúng không?”

“Vâng.”

“Vì thế tớ mới đến!”

“Tôi không hiểu cậu nói gì cả.”

“Cùng sống với hai anh em cậu chính là cách để tớ dốc toàn lực đó!”

“Vẫn không hiểu chút nào…!”

Thật sự cô gái này đang nói cái gì vậy?

“Ơ, thật à? Cậu không hiểu ư? Ừm… thế này nhé…”

Makina-san khoanh tay, lại càng suy nghĩ sâu hơn.

“Trước đây, Akasaka-P nói tớ mới nhận ra là,”

Cô nàng lè lưỡi một cái,

“Tớ mà sống một mình thì sẽ chẳng làm việc gì hết! ♪”

“………………”

Kệ đi, cái vẻ mặt này đáng ghét thật đấy.

Tôi không biết phải đáp lại thế nào nên im lặng, cô nàng liền nói tiếp.

“Cậu thích ‘Meruru’—đã nói vậy đúng không?”

“Vâng… Cả tôi, em gái tôi, và Eromanga-sensei… đều xem tác phẩm đó mà trở thành fan của cô.”

“Ừm, cảm ơn nhé! ♪ Mà cậu cũng biết rồi đó… series đó là ‘công việc duy nhất mà tớ đã hoàn thành từ đầu đến cuối’. Nói đúng ra thì cũng có nhiều hơn một chút, nhưng—công việc mà tớ có thể tự hào vỗ ngực nói là ‘tác phẩm do tớ phụ trách’ thì chỉ có series Meruru thôi.”

Lời nói đó nghe có vẻ hơi nghiêm túc một chút.

—Rốt cuộc cũng chỉ là một hit ăn may với Meruru.

Nhân vật trong đoạn băng video đó đã nói vậy.

Chuyện đó—là sự thật sao?

Anime siêu ăn khách “Tinh Trần ☆ Nữ Phù Thủy Meruru”.

Công việc đó, và những công việc khác.

Đối với cô nàng, rốt cuộc chúng khác nhau ở điểm nào? Vì sao chỉ có Meruru là cô nàng có thể hoàn thành đến cuối cùng? Còn với những tác phẩm khác, vì sao lại không làm—không thể làm được?

Câu hỏi tôi vừa nảy ra liền có câu trả lời ngay lập tức.

Với một giọng nói cực kỳ vui vẻ,

“Khi làm Meruru, tớ không sống một mình. Tớ có một người sống cùng… và chăm sóc tớ đó. Vì là người có thể nói đủ thứ chuyện về tác phẩm, về kịch bản, nên cũng tạo cho tớ nhiều cảm hứng, hồi đó ngày nào tớ cũng tràn đầy nhiệt huyết.”

À ra vậy, đó là lý do mà anime siêu ăn khách “Tinh Trần ☆ Nữ Phù Thủy Meruru” được tạo ra với động lực cao như vậy.

“Thế nên, dù người ta nói rằng, ‘người tạo ra câu chuyện về Meruru là Aoi Makina’—nhưng bản thân tớ lại không nghĩ thế. Tuy đúng là tớ đã viết kịch bản, đã nghĩ ra câu chuyện thực tế—nhưng tớ cảm thấy, đó là tác phẩm do hai người, tớ và người đã sống cùng tớ, cùng tạo ra…”

“…………”

“Cậu có hiểu cảm giác này không?”

“Tôi hiểu.”

Tôi lập tức trả lời.

“Tôi cũng vậy mà.”

“Thật à?”

“Vâng, ‘Sekai Imo’ của tôi cũng là do chính tôi nghĩ ra câu chuyện và chấp bút… nhưng tôi nghĩ nó không phải là tác phẩm của riêng một mình tôi.”

Đó là tác phẩm của tiểu thuyết gia Izumi Masamune và họa sĩ minh họa Eromanga-sensei.

Cũng là tác phẩm của Izumi Masamune và Izumi Sagiri.

Bây giờ, có thể thêm cả biên tập viên phụ trách Kagurazaka-san và họa sĩ manga Arumi-sensei vào nữa.

Nói rộng hơn, còn có Kyoka-san đã hỗ trợ cuộc sống cá nhân của tôi, tiền bối tác giả đáng kính Elf, Tomoe-chan là người bạn thấu hiểu tôi ở trường, và Megumi-san, người mà tôi luôn nhờ vả mỗi khi có chuyện liên quan đến Sagiri…

Hơn nữa, ảnh hưởng từ những độc giả luôn yêu thích tác phẩm cũng rất lớn.

Thật sự rất lớn. Nếu không có mọi người, tác phẩm này sẽ không thể có hình hài như vậy.

Tôi tin tưởng chắc chắn như thế.

“Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới”.

Tác phẩm này không phải của riêng mình tôi.

Cũng không phải của riêng hai anh em chúng tôi.

Đây là tác phẩm do tất cả mọi người cùng tạo nên.

“Thì ra là vậy.”

Makina-san nhe răng cười “nih hi”.

“Tác phẩm đó là của hai anh em cậu nhỉ?”

“Vâng, đúng là vậy ạ.”

Mà này, hình như lúc thuyết phục cô nàng, tôi đã kể cho cô nàng nghe về ước mơ và tình hình của hai anh em mình.

Tôi nghĩ đó là một quyết định đúng đắn, nhưng khi bị nhắc lại như vậy thì vẫn thấy xấu hổ thật.

“Đó là tác phẩm của hai anh em chúng tôi—và của tất cả mọi người, bao gồm cả độc giả nữa.”

“Và từ hôm nay, nó cũng sẽ là tác phẩm của tớ, người phụ trách kịch bản anime nữa đúng không?”

“Tôi cũng mong là như vậy.”

“Thế thì lại càng phải sống chung với cậu chứ!”

“Tại sao chứ!”

Cái từ “sống chung” đó từ đâu ra vậy!

“Nói trước nhé, nãy giờ tớ nói toàn là thật lòng đó!”

Makina-san khẽ cúi người, nghiêm túc ghé sát mặt lại gần tôi.

Rồi sau đó,

“Có ba thứ tớ cần để dốc toàn lực!”

Cô nàng giơ một ngón tay lên, dứt khoát nói.

“Thứ nhất! Một đồng tác giả tuyệt vời, tràn đầy nhiệt huyết! Tức là cậu đó! ♡”

“Ư… Đ-Đúng là tôi có nhiệt huyết thật!”

“Thứ hai! Một người chủ hiền lành, chịu khó chăm sóc tớ! Tức là cậu đó! ♪”

“Người chủ ư?!”

Cái cách gọi đó nghe quá kinh khủng rồi!

Đừng có dùng từ “nuôi” để nói về việc nuôi một kẻ hikikomori chứ!

Tự dưng tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh Sagiri đeo vòng cổ rồi!

“Thứ ba! Chủ đề khơi gợi cảm hứng sáng tạo! Tức là hai anh em cậu đó!”

“Á á á!”

Cô ta lại liệt kê ra một danh sách khó tin như vậy!

“Người mà tác giả yêu thích lại là hình mẫu nữ chính! Đó lại là em gái nuôi của cậu! Hai người sống dưới cùng một mái nhà! Hơn nữa, thân phận thật sự của cô bé đó lại là Eromanga-sensei!”

“Sao cô lại biết được hết mọi chuyện vậy?!”

Tôi nhớ mình chưa từng nói rằng người tôi thích là Sagiri = Eromanga-sensei mà!

“Đâu, đâu, trong cuộc họp kịch bản lần thứ hai, cậu đã kể chuyện tình cảm của mình rồi còn gì?”

“Tôi đã cố ý giấu đi những chi tiết quan trọng rồi mà!”

“Ai cũng nhìn ra hết đó?”

“Ế ế?!”

“Với ngần ấy gợi ý, không phải tớ thì ai cũng đoán ra thôi.”

Sao cậu lại ngạc nhiên vậy, Makina-san trợn tròn mắt nói.

“…Thật ư… Trời ơi…!”

Tôi ôm mặt vì xấu hổ tột độ.

Không ngờ mọi chuyện tình cảm của tôi đã bị cô ta nắm rõ trong lòng bàn tay…!

Trong khi đó, Makina-san lại:

“Đã mấy năm rồi mới có một chủ đề thú vị thế này…! Cái này… cái này thì—”

Cô nàng nhắm nghiền hai mắt, siết chặt hai nắm đấm, run rẩy cả người.

“Vậy thì tớ cũng phải sống chung thôi! Vì nhà cậu có đủ mọi yếu tố tuyệt vời khiến tâm hồn tớ rung động! Tuyệt vời quá!”

“────”

Bị cái khí thế ào ạt của cô nàng làm cho choáng váng, tôi lùi lại một, hai bước.

Cô nàng liền ghé sát mặt, lại càng dồn dập hơn.

“Nuôi tớ đi! Onii-chan Masamune! Nuôi tớ đi!”

“Nuôi mỗi đứa em hikikomori là tôi đã đủ bận rồi!”

“Thế thì làm thú cưng cũng được! Cho tớ làm thú cưng của cậu đi!”

“Dừng lại đi?! Đừng có lặp đi lặp lại những câu từ mà hàng xóm nghe thấy thì không đùa được đâu chứ?!”

Cô gái này không lẽ là cố tình gây sự!

“Vì để viết được kịch bản hay nhất, đó là việc tuyệt đối cần thiết đó!”

“Tôi—”

Tôi nhắm chặt mắt,

“Kể cả như vậy cũng không được! Bởi vì em gái tôi sẽ không thích! Tôi tuyệt đối sẽ không làm những việc mà Sagiri không thích!”

Cho dù đó là để thực hiện ước mơ của hai anh em đi chăng nữa.

“────”

“────”

Tôi và Makina-san nhìn chằm chằm vào nhau ở cự ly gần.

Đó là một cuộc đối thoại mạnh mẽ và gay gắt. Hơn tất cả những cuộc nói chuyện mà tôi từng có với cô gái này từ trước đến giờ.

Người phá vỡ tình trạng cứng nhắc không phải tôi, cũng không phải Makina-san…

“Anh trai!”

Tiếng em gái từ trên cao vọng xuống.

Tôi quay phắt lại.

Ở đó, Sagiri đang đi được nửa cầu thang, nhìn chằm chằm về phía này.

“Sagiri?!”

Tuy gần đây em ấy đã có thể ra khỏi phòng, nhưng bệnh hikikomori vẫn chưa hoàn toàn khỏi.

Việc lộ mặt trước một người lạ—chỉ một hành động nhỏ nhoi đó cũng là một gánh nặng lớn đối với em gái tôi.

“Em… em không sao chứ?!”

“Em… không sao.”

Không đời nào. Chân em ấy run rẩy như nai con mới sinh, mặt tái mét.

“Em đã nghe thấy mọi chuyện rồi.”

Dù vậy, Sagiri vẫn đi hết bậc thang, dứt khoát nhìn Makina-san.

“Để viết kịch bản cho ‘Sekai Imo’, cô muốn sống chung với hai anh em chúng em.”

“Ừm, đúng vậy.”

“Thế nên, tôi từ chối—.”

“Anh trai.”

Sagiri ngắt lời tôi giữa chừng.

“Để thực hiện ‘ước mơ của chúng ta’… có phải là cần thiết không?”

Em ấy lại nhìn thẳng vào tôi.

Siết chặt nắm đấm,

“Vậy thì, chúng ta hãy làm đi!”

“…Sagiri.”

“Hừm, hừm! Thấy chưa! Em gái cậu cũng nói vậy kìa!”

Makina-san vui vẻ reo lên như bắt được vàng, nhưng,

“…Cô có thể im lặng một chút không?”

Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, buộc cô nàng phải im lặng.

“…Hừm ~ … Đây chính là điểm mà cậu sẽ thực sự tức giận phải không?”

Tuy vẫn không hoàn toàn im lặng.

Tôi bỏ qua Makina-san, quay sang hỏi Sagiri.

“Em đang cố gắng đúng không?”

“Vâng, em đang cố.”

“Đúng không? Vậy thì—”

“Nhưng, em đã nghe rồi.”

“………………”

“Vì đã nghe rồi, nên em sẽ cố gắng. …Em sẽ cố gắng, để Aoi-sensei viết một kịch bản thật tuyệt vời, để thực hiện ‘ước mơ của chúng ta’.”

“…………………………”

“Bởi vì không cố gắng ở đây… mà để anime trở nên tẻ nhạt, còn đáng ghét hơn nhiều.”

Đương nhiên em ấy sẽ nói vậy rồi. Eromanga-sensei là người như thế mà.

Và hơn nữa, em ấy còn là một kẻ bướng bỉnh, đã quyết định rồi thì không ai có thể lay chuyển được.

Tôi tặc lưỡi. Thật thất bại. Lẽ ra không nên nói chuyện ở đây.

“Chết tiệt… Kiểu này thì Arumi sẽ giận mất thôi.”

Dù con bé đã cảnh báo tôi đủ điều để tránh xảy ra chuyện này.

“Khiến anh lo lắng… em xin lỗi. Nhưng… em không sao, thật đó.”

“Ưm…!”

Tôi vò đầu bứt tóc.

Rồi quay sang Makina-san, nói với giọng trầm.

“Aoi Makina-sensei.”

“Ơ, ừ…?”

“Chuyện sống chung, tôi sẽ xem xét một cách tích cực.”

“Tuyệt vời quá!”

Cô nàng reo lên nhảy cẫng, tôi liền nói thêm, “Tuy nhiên,”.

「Chuyện này không phải chỉ hai anh em chúng cháu có thể tự quyết định được ạ.」

「Ý cháu là sao?」

「Cần có sự cho phép của người giám hộ ạ.」

Khoảng một tiếng sau đó...

Tôi đang ngồi đối diện với dì Kyōka trong một quán cà phê gần nhà.

Quán khá đông, có vài nhóm học sinh vừa tan học câu lạc bộ đang nói cười rôm rả.

「Dì Kyōka, cảm ơn dì đã chịu khó đến đây ạ.」

「Không có gì đâu. Dù sao thì dì cũng là người giám hộ của hai anh em cháu mà.」

Izumi Kyōka – một người mà không cần giới thiệu thêm cũng biết, chính là người đã chăm lo cho hai anh em tôi.

Em gái của bố tôi.

Đối với tôi mà nói, dì ấy là một người dì ruột... mặc dù dì còn trẻ và rất xinh đẹp.

Dì được mệnh danh là "Nữ hoàng Băng giá", một mỹ nhân có vẻ ngoài lạnh lùng... nhưng dì cũng là một người đầy nhiệt huyết, bằng chứng là dì đã hết mình vào vai thế thân cho Eromanga Sensei trong sự kiện sân khấu "Sekaimo" gần đây.

「Masamune-kun, có vẻ như công việc mới về anime của cháu đã bắt đầu rồi đúng không...? Cháu có gặp vấn đề gì về sức khỏe không?」

「Cháu vẫn khỏe mạnh bình thường ạ.」

「Vậy thì tốt rồi. Chỉ là, dì cũng đã tìm hiểu một chút... đây là một công việc gây áp lực lớn cho tác giả nguyên tác đúng không?」

「Vâng, có lẽ sẽ vất vả hơn trước một chút ạ.」

「............Vậy thì, ta sẽ nới lỏng nhé.」

「?」

「Chính là bài "kiểm tra" mà dì đã giao cho cháu ấy.」

Dì Kyōka nói bằng giọng trầm thấp, đáng sợ.

「Nếu công việc bận rộn thì việc thành tích học tập sa sút cũng là điều khó tránh. Hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ có những lúc cháu không thể đến trường được. Khi ấy, đừng bận tâm đến lời hứa với dì mà hãy ưu tiên những điều quan trọng đối với cháu.」

「......Vâng, vâng ạ.」

「Dì từng nói phải dung hòa việc học và việc làm, nhưng... không làm cũng không sao. Ít nhất là trong thời gian cháu bận rộn với công việc.」

「............」

Thật lòng mà nói, tôi chỉ nghe thấy câu nói có ý tứ đáng sợ kiểu như: "Ta chẳng còn kỳ vọng gì vào ngươi nữa, coi như hết hy vọng rồi."

Nhưng, sau khi đã thành thật nói chuyện, tôi hiểu rồi.

Chắc chắn không phải như vậy.

「Cháu có thể nghỉ học bao nhiêu tùy thích. Thành tích có sa sút bao nhiêu, dì cũng sẽ không trách phạt. Thay vào đó – hãy đặc biệt chú ý giữ gìn sức khỏe. Bởi vì đó là thứ một khi mất đi rồi sẽ không thể lấy lại được đâu.」

Dì Kyōka, bằng giọng nói đáng sợ ấy, lại là người nói ra những điều thật dịu dàng.

Nếu bỏ đi định kiến mà lắng nghe, dì ấy chỉ nói toàn những lời ngọt ngào.

「Cháu hiểu rồi chứ?」

「Vâng, cháu hiểu rồi ạ.」

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.

「Nhưng mà dì yên tâm. Vì đây là chuyện cháu tự đề xuất mà. Cháu nhất định sẽ dung hòa được cả hai.」

「............Cháu thật sự phải chú ý đấy nhé?」

Dì Kyōka thở dài một tiếng, như thể bó tay vậy.

「Vậy, Masamune-kun. ...Cháu muốn nói gì với dì?」

Dì ấy, lúc này có thể nói là người lớn đáng tin cậy nhất đối với hai anh em tôi.

Là người nhà thứ ba... Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Trước mặt dì Kyōka, tôi thẳng thắn trình bày vấn đề.

Trong quán cà phê ồn ào tiếng học sinh –

「Dì Kyōka, dì hãy dọn đến ở cùng cháu!」

「────────Hả?」

Bị câu nói bất ngờ của tôi làm cho giật mình, dì Kyōka mở to mắt.

Và không hiểu sao, mặt dì chợt đỏ bừng lên.

「C-Cháu... tự nhiên... nói cái gì vậy...!?」

「Hả?」

Không hiểu tại sao dì lại đỏ mặt, tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Đồng thời, cả quán chợt ồn ào hẳn lên.

Một giọng nữ sinh cao vút vang lên:

「Trời ơi, cảnh cầu hôn sao!?」

「Tuyệt quá! Cặp đôi lệch tuổi à!」

「「Không phải đâu ạ—!」」

Tôi và dì Kyōka đứng phắt dậy, đồng thanh phủ nhận hoàn toàn.

Dì Kyōka nói một tràng nhanh như gió:

「M-Masamune-kun! Ngay lập tức giải thích ý nghĩa thật sự của câu nói vừa rồi đi! D-Dì và cháu ở cùng nhau... là sao...!?」

「Cháu muốn dì chuyển đến ở cùng hai anh em cháu!」

「K-Không phải là ý nghĩa kỳ quặc đúng không!?」

「Tất nhiên rồi ạ! Không phải lời mời "thân mật" hai người sống chung đâu! Dì đừng hiểu lầm!」

「Tôi từ đầu đã chẳng hề hiểu lầm gì cả!」

Dì Kyōka quét ánh mắt "tia laze băng giá" quanh quán,

「Là như vậy đấy! Đây đơn thuần chỉ là cuộc trò chuyện lành mạnh giữa dì và cháu trai! Mọi người hiểu chưa!」

Trước khí thế của "Nữ hoàng Băng giá", mấy cô nữ sinh liên tục gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, sự ồn ào trong quán cũng lắng xuống.

「...Phù...」

Dì Kyōka chợt trở nên mệt mỏi rã rời. Dì ấy lườm tôi một cái sắc lạnh như băng nhọn, xuyên thấu:

「...Hừm... Thật tình... là tại Masamune-kun đột nhiên nói mấy lời dễ gây hiểu lầm mà...」

「D-Dì xin lỗi.」

「Vậy thì... chuyện là... dì sẽ... ở cùng hai anh em cháu sao?」

「Vâng ạ.」

「Sao lại thế?」

「À thì, cháu không tự tin có thể giải thích rõ ràng được...」

Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho dì Kyōka.

Chuyện về anime "Sekaimo", có một biên kịch nổi tiếng tên là cô Aoi sẽ đảm nhận.

Cô Aoi là một người lập dị, cô ấy nói rằng mình không thể viết kịch bản nếu không được ở gần và quan sát hai anh em nhà Izumi – những người là nhân vật chính của tác phẩm.

「Tức là... trong quá trình làm anime, cô ấy muốn sống chung với hai anh em cháu ạ.」

「......Yêu cầu này thật sự là thiếu kiến thức thông thường quá mức.」

Tôi cũng nghĩ vậy.

「Những người làm công việc sáng tạo, tất cả đều có xu hướng như vậy sao?」

「À thì, cũng... tương đối là như vậy ạ.」

Các anh chị em đồng nghiệp ơi, thật sự xin lỗi mọi người...!

Cứ lướt qua trong đầu là tôi chẳng tìm được mấy ai có thể tự tin vỗ ngực nói là "người bình thường" cả!

Có người thì nghỉ học, có người gần như bị đào thải khỏi xã hội, có người lại là nhân vật nguy hiểm quá mức khắc nghiệt. Ngoài ra còn có kẻ say xỉn, kẻ biến thái có sở thích đặc biệt, đúng là một "chợ trời" toàn người kỳ quái, lập dị.

「Mà khoan, dì vừa gộp cháu vào hội những người thiếu kiến thức thông thường rồi đấy à?」

「Cháu tưởng tượng thôi. Hơn nữa, chuyện này tôi nghĩ cháu không cần phải hỏi tôi. Việc sống chung với một người lạ mặt chưa từng gặp mặt sao có thể tốt cho Sagiri được. Trước cả tôi, Masamune-kun chắc chắn cũng không cho phép rồi.」

Quả nhiên, dì ấy hiểu rất rõ.

「Sagiri đồng ý việc sống chung ạ.」

「!」

「Em ấy nói là vì "giấc mơ của hai đứa"—」

「Vậy còn việc thuyết phục thì sao...?」

「Rất khó ạ.」

「Biên kịch tên Aoi đó...」

「Là người rất tài năng, và là người cần thiết để biến giấc mơ thành hiện thực.」

「......Chà, vậy thì khó xử thật.」

Dì Kyōka trầm ngâm suy nghĩ, "ưm ưm".

Tôi ngả người về phía trước, trình bày:

「Vậy nên, để giảm bớt gánh nặng cho Sagiri, cháu tự hỏi liệu dì Kyōka có thể đồng ý sống cùng chúng cháu không ạ?」

「............Nếu tôi sống chung, gánh nặng tinh thần của Sagiri chẳng phải sẽ càng tăng lên thôi sao?」

Đó là lý do tại sao, hiện tại, họ đang sống riêng mà.

Dì Kyōka đáp lại.

Tôi lắc đầu và tiếp lời:

「Chuyện cháu muốn nhờ dì Kyōka sống cùng, vốn dĩ cháu đã nói chuyện với Sagiri rồi ạ.」

「Ể?」

Dì ấy có vẻ rất ngạc nhiên. Mắt dì Kyōka tròn xoe.

「Sau sự kiện sân khấu hôm đó... Sagiri và cháu đã nói chuyện về việc muốn thực sự trở thành gia đình... và rằng nếu có một người lớn đáng tin cậy sống cùng thì sẽ cảm thấy an tâm hơn...」

「Ế... ế...」

「Vì vậy, ngay cả khi không có chuyện cô Aoi, cháu cũng định nhờ dì rồi.」

「...Thật, thật sao? Dì... sống cùng hai anh em cháu... thật sự được không?」

「Vâng, tất nhiên rồi ạ! Cháu rất xin lỗi vì đã làm phiền dì vì chuyện riêng của hai anh em cháu. Nhưng xin dì, hãy cân nhắc ạ!」

Dì Kyōka nhíu mày, khuôn mặt trở nên lạnh lùng như băng.

「Không cần phải nhờ vả theo kiểu khách sáo như người ngoài thế đâu.」

...Lời đó đối với tôi chỉ nghe ra có ý: "Đồ rác rưởi, đương nhiên là không được rồi."

Dì Kyōka dường như nhận ra vẻ mặt nghiêm khắc của mình, liền giật mình.

Dì ấy luống cuống, rồi sau đó, với nụ cười gượng gạo quen thuộc của mình –

「Tôi cũng vậy... Tuy là kẻ vụng về, nhưng mong sau này sẽ được giúp đỡ dài lâu.」

Cứ như là lời hồi đáp cho một lời cầu hôn vậy.

Cảm thấy ngượng ngùng một cách lạ thường, tôi im lặng một lúc, chỉnh lại tư thế rồi cúi đầu.

Đột nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của dì Kyōka, người cũng đang làm một động tác y hệt tôi.

「Ơ... ưm.」

「Vậy, vậy thì... chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.」

「V-Vâng, đúng vậy ạ.」

Cuộc đối thoại gượng gạo. Nhưng mà—

「Hành lý cứ để ngày mai chuyển vào... Việc sống chung sẽ bắt đầu từ ngày kia... vậy nhé.」

「V-Vâng ạ. Cháu có thể giúp gì được không ạ—」

「...Lại gây thêm việc rồi. Một khi dì đã sống chung, thì cháu phải bỏ cái tật không chịu suy nghĩ cho người khác của mình đi đấy nhé.」

「Không nhưng mà... Dì đừng làm mặt đáng sợ như thế chứ. Cháu hiểu rồi mà.」

「Tốt.」

Không hề khó chịu chút nào.

Đó là cuộc trò chuyện giữa những người thân ruột thịt.

「Mà này Masamune-kun. Trước khi chúng ta đi sâu vào chi tiết việc sống chung,」

Dì Kyōka chợt liếc mắt sang một bên.

「Cháu có thể giới thiệu người đáng ngờ đằng kia cho dì được không?」

「Hả—?」

Bị bất ngờ, tôi nhìn sang bàn bên cạnh.

Và ở đó, một cô gái đeo kính tròn quen thuộc đang sáng rực mắt, đầy hứng thú lắng nghe cuộc trò chuyện của nhà Izumi. Tay cô ấy cầm một cuốn sổ, vừa nghe vừa ghi chép gì đó bằng bút.

「N-Này cô Makina, cô làm gì ở đây vậy. Cháu bảo là cứ đợi một chút để cháu bàn bạc với người giám hộ mà—」

「Ài dà~, he he he he...」

Cô Makina không hề có vẻ hối lỗi, ngược lại còn tự đắc vuốt đầu.

「Làm gì á— tất nhiên là quan sát rồi mà~」

「Q-Quan sát ạ?」

「Đúng vậy, quan sát quan sát~ Cuộc sống thường ngày và phi thường của hai anh em cô. Và thế giới xung quanh hai người, những thứ có thể đã trở thành một phần của tác phẩm. Đã có cơ hội quan sát cận cảnh như thế này— thì làm sao có thể bỏ qua được chứ nhỉ?」

Thú vị lắm đấy— cô ấy nói.

Cô Makina liếm môi cái chụt.

Giống hệt như vừa chén xong một món ăn vặt ngon lành.

Vẻ mặt cô ấy, rất tươi tỉnh, đầy tà khí...

Và, mặc dù nghe có vẻ mâu thuẫn...

Nhưng dường như cũng có chút bực bội.

「Tuy có hơi giống phim gia đình sến sẩm~ nhưng mà cũng giúp ích cho việc hiểu tác phẩm đó— chắc vậy.」

Cô ấy nhìn tôi và dì Kyōka bằng đôi mắt giống mèo.

Ngay khoảnh khắc tôi nhíu mày "ừm"—

「Ôi đau!」

Một cú chặt của dì Kyōka giáng thẳng xuống đỉnh đầu cô Makina.

...Người này lúc nào cũng bị chặt đầu vậy nhỉ.

「D-Dì làm gì vậy!?」

Cô Makina hai tay ôm đầu, đôi mắt ngấn lệ giận dữ.

Dì Kyōka nhìn xuống đỉnh đầu cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.

「Là dạy dỗ đấy.」

「H-Hả!?」

「Từ cuộc trò chuyện với Masamune-kun, tôi đoán cô chính là biên kịch Aoi nào đó đúng không? Cô định sống chung dưới một mái nhà với tôi và gia đình tôi đúng không?」

「Đ-Đúng vậy đó?」

「Nếu vậy, cô phải tuân theo gia quy nhà Izumi. Đầu tiên, là kính trọng và tôn trọng lẫn nhau giữa các thành viên gia đình. Tức là thế này...」

「Đừng có thái độ khinh thường bọn trẻ này chỉ vì chúng nhỏ tuổi hơn.」

「............」

Dáng vẻ thật đáng sợ.

Dì ấy lườm dữ dằn quá mức rồi...

Ngay cả tôi, người biết rõ dì ấy là người tốt bụng, cũng đang run rẩy cả người đây này.

Nhìn xem! Chị Makina tái mét cả mặt rồi kìa…

“Này, này Izumi-sensei à… Tớ đâu có biết là nhà cậu lại có một vị đáng sợ như vậy đâu chứ.”

“Như cậu đã nghe đó, tớ vừa mới nhờ cô ấy về ở chung hôm nay mà.”

“Thật là thú vị… đáng để tham khảo… nhưng mà đáng sợ quá…”

Có vẻ như tập tính của một nhà sáng tạo và bản năng sinh tồn của một con người đang giao tranh dữ dội trong lòng cô nàng.

Vừa nhìn xuống chị Makina đang tái xanh mặt mày run lẩy bẩy, chị Kyoka nói.

“Cậu nói là Aoi Makina, đúng không?”

“Ưm, ừm…”

“Với tư cách là người lớn sống cùng, tôi ra lệnh. Hãy rút lại cái lời nói ‘kịch gia đình thối nát’ vừa nãy của cậu đi.”

“Không thích đâu.”

“Tôi thì rất dở khoản làm thân với người khác, nhưng mà dọa người thì tôi là nhất đấy. Cậu có muốn tôi cho cậu biết thế nào là một con người khi nổi giận thật sự không?”

“Izumi-sensei, người giám hộ của cậu đáng sợ thật đấy! Nhưng mà tớ không chịu rút lại lời nói đâu. Tớ cảm thấy thế thật mà, rút lại thì khác gì nói dối chứ. – Thôi được, tớ xin lỗi. Xin lỗi nha, đáng lẽ không nên nói ra thành lời.”

Trong lời xin lỗi ấy, tôi cảm nhận được sự chân thành.

Và cả sự cứng đầu không chịu rút lại lời đã nói.

Có lẽ nào có điều gì đó liên quan đến từ ‘gia đình’? Nó có liên quan đến việc cô ấy đặc biệt chú tâm đến chủ đề này cho tác phẩm của mình không?

“Thật tình thì tôi cũng hơi bực mình, nhưng mà thôi, tôi tha thứ cho cậu.”

Tôi cắt ngang suy nghĩ đoán mò có phần thiếu tế nhị, rồi chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy.

“Chị Kyoka cũng cảm ơn chị vì đã thay em giận dỗi hộ ạ.”

“Không có gì… Nhưng hơn hết là Masamune-kun. Chuyện chúng ta vừa bàn hồi nãy, về chi tiết việc sống chung ấy mà… Chúng ta hãy để mai hẵng nói tiếp nhé.”

Chị Kyoka xòe bàn tay năm ngón dài ra, vồ lấy đầu chị Makina.

Rồi nghiến chặt, nghiến chặt, nghiến chặt──

“Hôm nay, có vẻ tôi cần phải bàn bạc kĩ lưỡng về ‘gia quy nhà Izumi’ với vị tiểu thư này.”

“Há há há há, đầu hàng đầu hàng đầu hàng?! Chết tiệt! C, không thể nào như thế này được… Cái kế hoạch hoàn hảo để cùng lúc có được ‘chủ nhân’ lý tưởng và ‘chủ đề’ tuyệt vời nhất của tôi…”

“Cuối cùng thì cậu cũng để lộ bản chất rồi nhỉ! Mà này cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Nhìn thế nào cũng không phải thiếu niên mà! Trường học đâu! Gia đình đâu!”

“Làm hỏng hình tượng ‘người đẹp bí ẩn’ nên tớ không muốn nói đâu!”

“Làm gì có hình tượng nào ngay từ đầu đâu! Ít nhất là với tôi thì tôi sẽ bắt cậu kể rõ ràng hết mấy cái lằng nhằng ấy ra đấy!”

Có vẻ như… nhờ chị Kyoka ở chung là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Cứ đà này, những ảnh hưởng tiêu cực đến Sagiri do có thêm người ở cùng sẽ được giảm thiểu tối đa.

Cứ như vậy.

Gia đình Izumi có thêm một thành viên mới, và một kẻ ăn bám.

Một người chị vừa hiền vừa đáng sợ, và một cô em gái sống khép kín.

Ngày hôm sau, chúng tôi bàn bạc chi tiết về việc sống chung tại phòng khách.

Có tôi, chị Kyoka, chị Makina, và cả──

“…Hân… hân hạnh được gặp… Aoi-sensei.”

──Sagiri thông qua màn hình máy tính bảng.

Đây cũng là lần đầu tiên chị Makina và Sagiri gặp mặt nhau một cách chính thức.

Trước khi mô tả cuộc gặp gỡ đó, tôi xin phép kể một chút về chị Makina – người đã chuyển đến nhà tôi.

“AOIMAKINADESU. KIOKARAIZUMI NO PETTOSHITE, OSEWANINARIMASU, IMOTOSAMA.”

(Tớ là Aoi Makina. Từ hôm nay, xin được nhờ vả, EM GÁI ĐẠI NHÂN, với tư cách là thú cưng của nhà Izumi.)

Kiểu nói chuyện này làm tôi không biết phải phản ứng thế nào nữa.

“…Hả… hả…?”

Sagiri, một người luôn kính trọng nữ biên kịch ấy, lại bất ngờ bị đối xử quá mức khiêm nhường nên đâm ra hoang mang hết cả.

“…………Chị Kyoka, cái này là sao vậy ạ?”

“Tôi chỉ nói chuyện với cô ấy để cô ấy biết vị trí của mình thôi – nhưng xem ra thái độ đùa cợt vẫn chưa sửa được hoàn toàn nhỉ.”

“SONNAKOTOHAARIMASEN, WATAKUSHIHA, KYOKASAMANO KOTO WO, SONKEITASHITEORIMASU.”

(Không có chuyện đó đâu ạ, tôi luôn kính trọng chị Kyoka.)

Đúng là chỉ nhìn thấy thái độ trêu chọc thôi.

Mà cũng phải, người này chắc cũng quen với việc có những bà chị đáng sợ như Akasaka P rồi nhỉ.

Có vẻ như dù Nữ hoàng băng giá có giảng dạy thế nào đi nữa thì tính cách của cô ấy vẫn không thể sửa được.

“Thôi được rồi, ít nhất thì cô Aoi-sensei cũng đừng nói chuyện như cái robot cũ kĩ ấy nữa đi.”

“Vâng ạ, chủ nhân yêu quý!”

“Cũng đừng gọi tôi là chủ nhân nữa.”

Chị Makina lấy lại giọng điệu bình thường và nói.

“Vậy thì, cậu cũng bỏ kính ngữ và ‘sensei’ đi nhé. Cứ gọi Makina-chan cũng được, hoặc gọi trống không cũng không sao. Thực ra thì tuổi tác của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm đâu.”

Cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Dù tôi tò mò nhưng có vẻ như bản thân cô ấy và cả chị Kyoka (chắc là người đã hỏi được) đều sẽ không nói cho tôi biết đâu.

“Vậy thì, Makina-san nhé.”

“Thực ra thì ‘san’ cũng không cần đâu, mà thôi kệ vậy.”

Cô ấy khẽ hắng giọng, rồi nói:

“Được rồi, vậy thì mong Masamune-san chiếu cố nhé♪”

Chắc là muốn trả đũa tôi, cô ấy gọi tôi bằng cái tên đó.

“…Ưm.”

Còn Sagiri thì, trong màn hình, đang bĩu môi giận dỗi.

Có lẽ cô bé đã vỡ mộng khi chứng kiến bản chất thật của Makina – người mà cô bé vẫn luôn kính trọng.

Makina vẫn không đứng đắn, làm bộ làm tịch với Sagiri.

“Em gái đại nhân cũng, mong chiếu cố nhé♪”

“Mong… Makina-chan chiếu cố…”

Có vẻ Sagiri quyết định gọi như thế. Chị Makina nghe vậy thì thái độ cũng phần nào trở nên nghiêm túc hơn.

“Lần này, làm phiền cậu rồi, tớ xin lỗi nhé. Tớ sẽ cố gắng để không gây phiền phức cho cậu, nên cậu hãy cho tớ lấy tư liệu để tạo ra ‘bộ anime hay’ nhé.”

“Ưm… được thôi, em hiểu rồi.”

“Đổi lại, cậu cứ coi tớ như một con thú cưng ngoan ngoãn hay gì đó đi! Cứ thoải mái sai bảo tớ bất cứ điều gì nhé!”

“Là thú cưng sao lại mặc quần áo?”

“Em gái đại nhân! Ngay từ mệnh lệnh đầu tiên đã quá đáng rồi đấy!”

“…Đùa thôi.”

“Đó là một mệnh lệnh tự nhiên như một nữ phụ phản diện trong game Otome vậy đó!? Đ, đó thật sự là đùa thôi sao?”

“…Chỉ một nửa thôi.”

Tất nhiên, đó có lẽ chỉ là một câu nói đùa của Sagiri để làm dịu không khí.

Nhưng lúc đó tôi đã thấy.

Chị Makina run lên vì kinh hãi, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình.

Và tôi cũng thấy đôi mắt xanh của Eromanga Sensei lóe lên.

Đó chính là khoảnh khắc ‘thứ bậc’ trong nhà Izumi được xác định.

“Ưm, lúc nãy thật sự chỉ là đùa thôi, nhưng mà… đừng lên lầu hai.”

“Vâng ạ! Không có sự cho phép của Em gái đại nhân thì tôi sẽ không lên lầu hai!”

Thú cưng – à không, chị Makina, thẳng lưng đáp lời.

“Nhân tiện đây, chúng ta hãy đặt ra các quy tắc cho cuộc sống chung từ giờ đi.”

Chị Kyoka đề nghị như vậy. Tôi hỏi Sagiri:

“Đầu tiên là Sagiri, ngoài việc không được lên lầu hai khi chưa được phép thì em còn muốn gì nữa không? Những điều em muốn làm, hoặc những điều em không muốn làm ấy.”

“Chị Kyoka thì được, nhưng Makina-chan thì… khi anh đi học thì em muốn chị ấy không có mặt ở nhà.”

Đây đúng là một điều kiện lớn đây.

“Chị Makina thấy sao?”

“À ừm, cơ bản thì tôi chỉ muốn thấy cảnh hai anh em cùng nhau thôi, nên thế nào cũng được. Nhưng buổi sáng tôi sẽ ở đâu đây?”

“Ngay gần đây có một con đê rộng lớn đó?”

“Đ, đùa thôi phải không…?”

“Sagiri, còn gì nữa không?”

“Hai người này! Hai anh em nhà Izumi! Nói là đùa đi chứ!”

“Tôi thỉnh thoảng cũng làm thế mà, mang laptop ra đó làm việc cũng khá là thoải mái đấy.”

“Nắng nóng nên tôi không thích đâu! Đừng có coi thường khả năng chịu tia cực tím của người ở trong nhà chứ! Tôi sẽ bị cháy đen mất!”

Chị Makina khoe cánh tay trắng muốt.

Thật không khỏe mạnh chút nào.

“Quán cà phê truyện tranh! Buổi sáng tôi sẽ làm việc ở quán cà phê truyện tranh!”

Người này chắc chắn sẽ đọc truyện tranh thôi. Tôi nghĩ làm việc ở bờ đê còn tốt hơn nhiều.

“—Rồi còn điều kiện nào nữa không?”

“Ưm… cái đó…”

Sagiri ngập ngừng, khó nói.

“Em… chỉ nói với Makina-chan thôi.”

“À.”

Chị Makina có vẻ đã hiểu ra điều gì đó.

Cô ấy toe toét cười một cách phấn khích,

“Là vậy đó nha~♪ Vậy thì, để chị em mình nói chuyện riêng nhé?”

Chị Makina ghé tai vào máy tính bảng.

Sagiri có vẻ đang thì thầm điều gì đó.

“…không được… Đến… Tuyệt đối không được.”

“Được rồi nha♪ Chà~ đúng là tôi muốn trải nghiệm chuyện như thế này mà! Chuyện như thế này! Có động lực rồi, đến đây đúng là không sai chút nào!”

“Đừng, đừng nói ra!”

“Biết rồi mà, Em gái đại nhân♪”

“Nếu nói ra, thì cả đời phải sống trong cảnh không mảnh vải che thân đấy.”

“Hình phạt có quá đáng không vậy?!”

Khốn thật… hai người này tự nhiên nói chuyện riêng với nhau rồi. Tôi thấy hơi bị cô lập một chút…

Không biết ‘điều kiện của kẻ ăn bám’ mà Sagiri không muốn cho chúng tôi nghe là gì nhỉ?

Sau khi bàn bạc xong về việc sống chung, chị Kyoka và chị Makina đã chuyển đồ đến.

Để tôi giải thích về sơ đồ nhà Izumi.

Tầng một có phòng khách liền kề bếp, phòng tôi, phòng tắm, phòng vệ sinh, và một nhà vệ sinh riêng.

Tầng hai có ‘phòng không khóa cửa’ nơi Sagiri ẩn mình, và ngay cạnh đó là phòng quần áo của Sagiri.

Ngoài ra, còn một phòng và một nhà vệ sinh nữa mà trước đây bố mẹ tôi đã dùng.

Chị Kyoka và chị Makina sẽ chuyển đến đây.

Sau một cuộc họp kĩ lưỡng có cả Sagiri tham gia –

Phòng tôi sẽ được chuyển sang phòng quần áo ở tầng hai, và chỗ trống còn lại sẽ dành cho chị Makina.

Chị Kyoka sẽ ở phòng mà bố mẹ tôi đã dùng ở tầng hai.

Tôi nghĩ nếu em gái ruột của tôi dùng thì bố đã khuất cũng sẽ đồng ý, và chị Kyoka cũng không có vấn đề gì khi ở trong căn phòng có đồ kỉ niệm và bàn thờ Phật.

Có một lo ngại lớn là liệu Sagiri có ổn không khi tôi và chị Kyoka lên tầng hai, nhưng bản thân cô bé nói rằng:

“—…Hơi không ổn một chút. Nhưng mà, sẽ ổn thôi. Em sẽ cố gắng.”

Sau này, khi ra khỏi phòng và đi lại hành lang, chúng tôi nên cẩn thận để tránh chạm mặt Sagiri.

Cả tôi và chị Kyoka.

“Quần áo của em không thể chuyển hết sang đây được… nên em sẽ để lại ở phòng quần áo cũ… được không ạ?”

“Không sao đâu. Tôi ít đồ mà. Chỉ cần kê được bàn với giường là được rồi.”

Điều này tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu…

Nhưng mỗi khi mở tủ quần áo, nhìn thấy hàng loạt quần áo của em gái thì chắc tim tôi sẽ đập thình thịch lắm đây!

Chị Kyoka và chị Makina đều có rất ít đồ đạc nên việc chuyển nhà nhanh chóng hoàn tất.

“Tôi chưa hủy hợp đồng phòng cũ nên đồ đạc vẫn để ở đó.”

Chị Kyoka nói.

“Lý do là vì chúng ta cũng không biết việc sống chung này có thuận lợi hay không.”

Đó là sự cân nhắc để nếu Sagiri cảm thấy khó chịu thì có thể hủy bỏ ngay lập tức.

Chị ấy suy nghĩ thật chu đáo.

Trong khi đó, chị Makina, rung rung chiếc ba lô – món đồ duy nhất của mình – rồi nói.

“Phòng của tôi đâu có thuê, với lại mang nhiều đồ đến lỉnh kỉnh lắm, chỉ cần có dụng cụ làm việc là đủ rồi.”

“Thế quần áo thì sao ạ? Chẳng lẽ…”

“Đâu có ý định sống trần truồng! Quần áo thì tôi sẽ mua đại trên mạng thôi. Mà, tôi còn không biết quần áo ở đâu trong phòng nên cơ bản là không mang đến được.”

“Áo khoác ngoài ở tủ quần áo trong phòng khách, áo thun ở ngăn thứ hai từ dưới lên của tủ, đồ lót ở góc dưới bên phải.”

“Sao cậu lại biết được hả?!”

“Là tôi dọn dẹp mà.”

“Cả đồ lót nữa sao?! Này! Thật hả?! Không phải là quá Eroma-Masamune rồi sao?!”

“Căn phòng bừa bộn quá mức, quần áo vứt lung tung khắp nơi, khiến tôi chẳng thể nào có nổi những suy nghĩ… lệch lạc gì đâu! Mà nói thật, khi cần phải động tay vào trực tiếp, tôi đều nhờ Akasaka-P làm hộ đấy!”

Thế là, vấn đề nảy sinh ngay lập tức!

Nỗi lo thứ nhất — Giặt giũ!

“Vì anh hai thích giặt quần lót của con gái mà…”

“Không hề thích đâu nhé!”

“Vì có thêm hai người phụ nữ nữa nên chuyện giặt giũ trong nhà, để tôi lo cho.”

“Ừm… nhờ cô vậy.”

May mắn thay, Kyoka-san đã chủ động đề xuất, giúp giải quyết được mối lo lớn về việc giặt giũ trong một căn nhà có số lượng nữ giới áp đảo.

“Còn việc dọn dẹp thì trước nay mọi người làm thế nào?”

“Tôi vẫn làm vào các buổi tối thứ Hai, Tư, Sáu và các buổi sáng cuối tuần. Có vẻ như Sagiri cũng thường dọn dẹp khi tôi vắng nhà, kể cả phòng của em ấy nữa.”

Thế giới NEET có hai loại.

Một là NEET sạch sẽ, và hai là NEET chẳng làm gì cả.

“Vậy thì, từ nay chúng ta sẽ chia việc dọn dẹp cho mọi người cùng làm nhé.”

“Ơ, cả tôi nữa á?”

Makina-san chỉ vào mặt mình, lộ vẻ không thể tin nổi.

“Đương nhiên rồi. Đã sống chung trong căn nhà này thì việc nhà nên cùng nhau hợp sức giải quyết chứ.”

“Không được đâu nha~, việc đó… không hợp với tôi chút nào đâu á.”

Đúng là ví dụ điển hình của loại NEET chẳng làm gì cả.

Tôi đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.

“Makina-san không có khả năng làm việc nhà đâu, nên không cần làm đâu.”

“Yeee! Quả nhiên là Masamune-san! Anh hiểu tôi quá chừng luôn!”

Makina-san mừng quýnh, đập bôm bốp vào vai tôi.

“Masamune-kun à, không thể như thế được…”

“Mức độ mà cô ấy giúp thì thà tự làm còn nhanh hơn. Bù lại, Makina-san hãy cố gắng viết kịch bản thật tốt nhé.”

“Rõ rồi ạ! Cứ giao cho tôi!”

Cái người này, chỉ được cái trả lời thì hùng hồn thôi.

“Haizz…”

Kyoka-san thở dài một tiếng, vẻ như đành chịu. Sau đó, cô ấy nói với giọng kiên quyết.

“Còn về chuyện ăn uống, từ nay tôi sẽ là người nấu.”

“Không, việc ăn uống cứ để tôi lo như trước giờ. Dù có thêm người thì cũng không tốn thêm quá nhiều công sức đâu — tôi vẫn muốn tự tay nấu những món Sagiri thích.”

Em gái tôi rất kén ăn mà.

Tôi cũng phải mất cả năm trời mới có thể nấu được những món hợp khẩu vị của Sagiri.

Dù có bận rộn đến mấy, tôi cũng không thể giao phó cho ai khác được.

Kyoka-san đành miễn cưỡng chấp nhận lý lẽ của tôi.

“…Nếu đã vậy thì tôi cũng đành thôi. Chỉ mong cậu đừng quá sức.”

“Chủ nhân! Tôi rất mong chờ những bữa ăn ngon đấy ạ!”

Makina-san reo lên, hai tay giơ cao, mắt sáng ngời.

Dù là vai chủ nhân và người hầu thì câu nói này cũng có vẻ sai sai.

Chủ nhân lại lăng xăng chuẩn bị đồ ăn cho người hầu ư — giống như mèo và chủ nuôi thì có.

Sagiri, từ trong màn hình, mỉm cười nói khẽ.

『…Makina-chan. Đồ ăn của cậu, là K*nkan hay hạt khô thì tốt hơn đây?』

“Cô giáo Ecchi Manga quá ư là ‘S’ với tôi đó nha!? Chuyện ngưỡng mộ tôi đâu rồi!?”

『Không biết có người tên đó nha!』

Cuộc trò chuyện ồn ào vẫn tiếp diễn.

Để xoa dịu hai người họ, tôi cất giọng sang sảng.

“Kyoka-san, Makina-san, hai người cho tôi biết món ăn yêu thích của mình nhé. Hôm nay là ngày kỷ niệm chuyển nhà, tôi sẽ làm một bữa tiệc thật thịnh soạn!”

“Hoan hô! Tôi muốn ăn hamburger!”

“Goro-nyan!” Makina-san nũng nịu một cách cố tình, trườn người lên đùi tôi.

Với đàn ông mà nói, có lẽ đây là một tình huống đáng vui mừng, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu vô cùng.

『…Makina-chan. …Chuyện vừa nãy nói, cậu quên rồi sao?』

“Chưa quên mà! Mà mấy cái này có đáng gì đâu!”

『Không— được— đâ—u!』

Gừ gừ, Sagiri cũng phát ra tiếng gầm gừ giống mèo để uy hiếp.

Không biết giữa những người NEET có sự đồng điệu nào không, nhưng có vẻ hai người họ khá hợp nhau.

Mặc dù tôi vẫn không hiểu họ đang nói chuyện gì.

Cứ như vậy, hai ngày đầu tiên của cuộc sống mới đã trôi qua.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi họp kịch bản tiếp theo – hạn chót để quyết định xem Makina-san có tiếp tục viết kịch bản hay không.

Tôi vừa đi học vừa viết tiểu thuyết nguyên tác.

Sagiri như thường lệ ở nhà vẽ minh họa.

Kyoka-san thì mỗi sáng từ nhà Izumi đi làm và về nhà vào buổi tối.

Còn Makina-san, theo nguyện vọng của cô ấy –

“Masamune-san, Masamune-san.”

Hiện tại đang ngồi ngay cạnh tôi trong phòng khách, viết bản nháp bố cục cốt truyện.

Hai chiếc máy tính xách tay đặt cạnh nhau trên bàn thấp, cùng làm việc trong một không gian.

“Có chuyện gì vậy, Makina-san?”

“Giờ thì… bản nháp… tôi đã… viết được một dòng rồi đó?”

“………………”

Tôi trân trân nhìn khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của cô ấy.

Rồi tôi thốt ra lời từ tận đáy lòng.

“…Và?”

“Khen tôi đi! Khen tôi đi!”

“Tuyệt vời quá, Makina-san!”

“Đúng không? Đúng không? Hừm, cũng phải thôi mà ♪”

Phiền phức hết sức.

Ba mươi phút sau.

Căn phòng tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên.

“Masamune-san, Masamune-san.”

“Có chuyện gì vậy, Makina-san?”

“Giờ thì… bản nháp… tôi đã… viết thêm được một dòng nữa rồi đó?”

“………………”

“Nhìn này, nhìn này!”

“…Rồi rồi.”

Thì ra vẫn chỉ dừng lại ở tựa đề của tập đầu tiên thôi à.

Hai dòng thì chắc cũng chỉ đến thế thôi.

“Cuối cùng thì từ đây sẽ đi vào nội dung của tập đầu tiên! Chuẩn bị tinh thần rồi chứ!”

“Tuyệt vời quá, Makina-san! Cố lên nhé!”

“Ài, tất nhiên rồi ♪ Tôi sẽ cố gắng hết sức đây ♪”

Thêm ba mươi phút sau.

Căn phòng tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên.

“Masamune-san, Masamune-san.”

“Có chuyện gì vậy, Makina-san?”

“Giờ thì… bản nháp…”

“Makina-sshi! Makina-sshi!” (Xuất sắc Makina!)

Cái người này cứ gọi tôi hoài trong lúc làm việc vậy? Cô ấy mất tập trung đến mức nào cơ chứ.

Giờ tôi đã hiểu tận xương tủy lý do vì sao khi ở một mình thì cô ấy chẳng viết được bản thảo nào cả.

Cứ ba mươi phút lại phải khen cô ấy một lần, không thì cô ấy sẽ tắt máy.

“Masamune-san, Masamune-san.”

“Có chuyện gì vậy, Makina-san?”

Makina-san bất ngờ chìa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.

“Tôi đã rút được SSR rồi!”

“Đừng có chơi game nữa! Viết bản thảo đi chứ! Chỉ còn hai ngày thôi đấy!”

Sau vài lần lặp đi lặp lại những cuộc đối thoại như vậy.

“Masamune-san, Masamune-san.”

“Makina-sshi! Makina-sshi!”

“Tôi đã nói gì đâu mà! — Tôi bật anime lên xem được không?”

“Vừa xem vừa làm việc sao?”

“Đúng vậy. Bật anime lên, vừa làm việc vừa liếc nhìn. Làm như vậy thì sẽ có động lực hơn đó.”

Đáng lẽ cứ làm từng việc một thì hơn — mặc dù tôi không tin được, nhưng hình như cũng có những người như vậy thật.

“Thế thì thôi, cậu bật đại bộ nào đó mà cậu thích đi?”

“Vậy thì ‘Ngôi sao bụi phép thuật☆Meruru’ nhé.”

“Uây, sao lại đúng bộ đó chứ!”

“Không được sao?”

“À, không, được thôi. Nhưng mà, ngại quá à…”

Chúng tôi tiếp tục công việc, trong khi bộ anime tiêu biểu của Aoi Makina vẫn được bật liên tục.

Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những đoạn đối thoại kiểu:

“Masamune-san, Masamune-san.”

“Makina-sshi! Makina-sshi!”

Cứ như vậy.

Cuối cùng Makina-san rời ngón tay khỏi bàn phím, vươn vai một cái.

Cái ngực đồ sộ của cô ấy càng thêm nổi bật.

“Tuyệt vời, đã viết xong một trang rồi đó!”

Ít nhất, tôi cũng muốn vui mừng vì công việc đang dần tiến triển. Nếu bản nháp bố cục cốt truyện không hoàn thành trước buổi họp kịch bản tiếp theo – hai ngày nữa, thì cô ấy sẽ bị mất việc.

Điểm này cũng khác với cô giáo Elf, Makina-san, ngay cả khi đã vào guồng bắt đầu viết, tiến độ công việc vẫn rất chậm. Nhìn từ bên cạnh, tôi cảm thấy sốt ruột vô cùng.

“Cô vất vả rồi. Tôi pha trà nhé?”

“Anh đúng là chu đáo thật đó! Masamune-san đúng là chuyên gia chăm sóc NEET mà!”

“Vì là em gái yêu quý của tôi mà.”

Tôi dõng dạc trả lời. Nghe vậy, cô ấy chợt tránh ánh mắt khỏi tôi.

“Hừm, em gái yêu quý à………………”

“? Có chuyện gì sao?”

“À, không có gì, không có gì đâu. Tôi muốn ăn bánh pudding để nhấm nháp trà nha ~ ♪”

“Tôi đã đoán trước và mua sẵn rồi.”

“Tuyệt vời!”

Chúng tôi nghỉ giải lao một lát, bổ sung nước và đường.

Tiện thể nói luôn, tôi đã hỏi về món ăn yêu thích của cô ấy từ trước rồi.

Tôi đặt bánh pudding và trà lên bàn thấp, Makina-san cầm chiếc thìa, đưa cán về phía tôi.

“Masamune-san, cái này nè!”

“?”

Không hiểu ý cử chỉ đó, tôi nghiêng đầu.

Cô ấy mỉm cười với tôi, nói.

“Cho tôi ăn đi!”

“Hả, hả!?”

“‘A-a-ân’ đi!”

“T-tôi không làm đâu! Ngại chết đi được!”

“Ế, làm đi mà. Nếu anh làm, tôi sẽ viết xong bản nháp một mạch luôn đó~. Nha, nha, làm ơn đi mà!”

“………………”

Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng nếu làm như vậy mà công việc tiến triển thì quá dễ dàng.

“Vậy thì…”

Tôi cầm lấy chiếc thìa, múc một muỗng bánh pudding.

Chậm rãi đưa đến miệng cô ấy —

“A-a-ân.”

“Ân.”

—Đúng lúc đó.

Đoàng đoàng đoàng đoàng! Tiếng đập mạnh xuống sàn từ trần nhà vang lên.

“…………………………”

“…………………………”

Chúng tôi đồng loạt ngẩng đầu nhìn trần nhà. Tôi quay ánh mắt trở lại và nói một câu.

“‘Mang đồ ăn vặt lên cho tôi nữa’ đó.”

“Phụt!”

Makina-san phì cười. Có vẻ như cô ấy bị chọc đúng chỗ, ôm bụng cười một cách đau khổ.

“Phụt… khà khà khà… Anh hiểu được cả ư?”

“Dù gì cũng là anh trai mà. Thôi, tôi đi đây.”

“Vâng. Anh đi cẩn thận nhé.”

Trong khi tôi hướng về phía cửa phòng khách, Makina-san không hiểu sao lại lấy sổ ghi chép và bút ra. Rồi cô ấy lầm bầm một câu.

“…………Ài, ngại chết đi được.”

Tôi đặt bánh pudding và trà lên khay rồi đi lên cầu thang. Đến tầng hai, Sagiri đứng khoanh tay ngoài phòng, vẻ mặt cau có.

Tôi trợn tròn mắt.

Sagiri không thể ra khỏi phòng nếu trong nhà có người mà em ấy không cho là ‘người an toàn’. Vậy mà —

“Em ra hành lang không sao chứ? Makina-san đang ở dưới mà.”

“Tầng hai thì không sao.”

“Vậy à. …Sao em lại giận dỗi thế?”

Em gái tôi hờn dỗi quay mặt đi, nói:

“Không biết!”

Cái cử chỉ đáng yêu ấy khiến tôi suýt nữa thì phát điên.

“Nếu không nói lý do thì anh không xin lỗi được đâu nhé? — Nè, cái này, em ăn chứ?”

Tôi chìa chiếc khay có bánh pudding và trà về phía Sagiri.

Thế là Sagiri quay lưng lại với tôi.

“Mang vào đây.”

Em ấy đi vào phòng. Tôi vội vàng đi theo sau.

“Đặt ở đây.”

“Rồi rồi.”

Theo lời em gái, tôi đặt chiếc khay lên bàn gấp.

Vì không biết lý do em ấy giận, nên người anh trai này cứ làm theo ý em gái vậy.

“Ngồi xuống bên cạnh đi.”

“Rồi rồi.”

“A-a-ân đi.”

“Rồi r—hả!?”

Trước yêu cầu bất ngờ, tôi giật mình quay phắt đầu nhìn em gái.

Khuôn mặt đáng yêu của Sagiri ở ngay gần đó.

“K-k-khoan đã… em vừa nói gì?”

Sagiri đang ngồi quỳ gối, hai tay chống chặt lên đùi.

“…………—mà,”

Em ấy cúi mặt, lầm bầm. Bình thường thì tôi có thể nghe rõ, nhưng vì đang bối rối nên tôi không hiểu em ấy đang nói gì.

Sau một hồi chờ đợi, Sagiri khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng như gấc, khẽ ậm ừ một tiếng "kaaaaa...":

"A, ăn đi... ý là, em bảo anh đút cho em ăn đó..."

"───"

Trời ơi sao con bé này lại nói cái kiểu đáng yêu mà cũng đáng ghét vậy chứ!

Bộ nó tính làm mình ngất xỉu luôn sao!? Mà nói thật thì, mới nãy ở dưới mình cũng vừa bị nó hành xong!

Gì cơ? Giờ con gái lại thích kiểu "a, ăn đi" đó sao?

"A, anh... không nghe rõ sao? Anh hai... đút cho em... A, ăn đi... cho em ăn đi mà!"

"..."

...Máu mũi sắp trào ra rồi đây.

Thấy mình lảo đảo như sắp knock-out tới nơi, chắc Sagiri nghĩ bị mình làm lơ nên lớn giọng hơn.

"Rõ ràng anh đút cho cô Makina ăn rồi mà!"

"Sao con bé biết được chứ!?"

"Em không biết! Đồ ngốc! Anh đã làm gì với những cô gái khác thì đều phải làm với em hết!"

"Cái gì!?"

Lý lẽ vớ vẩn gì thế không biết!

Người mình thích nói thế thì mình phải làm sao đây chứ!?

Chẳng lẽ giờ mình phải đi quỳ lạy Tomoe rồi xin cô ấy cho mình sờ một tí vào ngực sao!?

Vì quá bối rối, mình bắt đầu nghĩ linh tinh.

Sagiri đang ngồi seiza ngay cạnh mình.

Con bé từ từ,

"Ưm!"

Rồi chu môi ra.

Thấy điệu bộ đó, tim mình cứ như sắp nổ tung.

Trông y như đang đòi hôn vậy.

"Ưm!... Nhanh lên!"

"À, ừm, anh biết rồi... Vậy thì..."

Mình cầm muỗng, xúc một miếng bánh pudding.

"A, ăn nhé."

"A... ăn."

Mình từ từ đưa chiếc muỗng vào trong khoang miệng nhỏ xinh của em gái.

Chỉ là chuyện nhỏ vậy thôi mà sao lại ngượng chết đi được. Đầu ngón tay mình cứ run lên bần bật không ngừng.

"..."

"..."

Trong không khí im lặng đầy ngượng ngùng, Sagiri nhấm nháp từ tốn một lúc, rồi khẽ nuốt xuống.

"...Ưm... ực..."

Con bé liếm môi.

Rõ ràng là một cảnh tượng vô cùng "trong sáng" khi đút bánh pudding cho em gái ăn, thế mà...

Khỉ thật!... Cái cách ăn uống của con bé sao mà cứ quyến rũ chết người vậy chứ...!

Những suy nghĩ đen tối khiến mình như ảo giác ra cảnh tượng che mắt lại.

Mặt nóng bừng, cứ như đang ở trong phòng xông hơi.

Sagiri ngước đôi mắt long lanh ngấn lệ lên nhìn mình rồi nói:

"Aaa! Ngượng chết đi được! Anh hai thật là biến thái!"

"Nhưng mà là do em đòi anh làm mà!?"

Có lý do nào lại vô lý thế không chứ!?

Sau giây phút vừa như thiên đường vừa như tra tấn ấy.

"..."

"..."

Một sự im lặng khó hiểu bao trùm giữa hai anh em đang ngồi đối diện nhau.

Bánh pudding đã ăn xong, lẽ ra mình nên quay lại phòng làm việc rồi...

"À... vậy, anh đi làm đây..."

"Chuyện vẫn chưa xong đâu."

Mắt Sagiri nhìn thẳng vào mình, ra hiệu rằng không được nhúc nhích.

"Ơ... có chuyện gì vậy?"

"Đêm qua..."

Sagiri nheo mắt lại, chậm rãi thốt ra từng từ một.

"Với Kyoka-chan..."

"Với Kyoka-san á?"

"Anh đã âu yếm!"

"Không hề có đâu!"

Tự dưng nói cái gì thế không biết! Hết hồn thật đấy...

"Có mà."

"Không không, thật sự là không có đâu!"

"Xạo. ...Anh đã được ngoáy tai rồi mà."

"…!"

"Đầu anh gối lên đùi cô ấy với chiếc váy bó sát, rồi cô ấy nhẹ nhàng ngoáy tai cho anh đúng không."

"Em có thể đừng nói bằng cái giọng ám muội đó được không!?"

Nghe như thể mình vừa làm cái chuyện gì ghê gớm lắm vậy!

"Mà nói thật thì, chuyện đó khác mà!"

"Khác cái gì? Anh đã làm rồi còn gì?"

Ánh mắt của Sagiri khi chất vấn! Nghiêm túc quá trời!

"À, thì... chuyện đó là... do tự nhiên thôi chứ..."

"Hừm... Vậy ra anh là loại người dễ dãi đó à?"

"Đó là chuyện ngoáy tai mà!?"

Nghe cứ như đang nói chuyện khác vậy!

"Hừ... Nghe anh nói này Sagiri. Chuyện đó là... tối qua anh đang nói chuyện với Kyoka-san vừa mới về nhà thì cô ấy tự dưng bảo 'Để tôi ngoáy tai cho, lại đây nào'..."

Cô ấy còn nói bằng giọng buồn bã, '...Hồi xưa tôi hay làm cho anh lắm' nên...

"Anh không thể từ chối được."

"Hừm. Vậy thì anh cũng làm cho em đi."

"Sao lại ra cái kết luận đó chứ?"

"Em nói rồi mà? ...Anh đã làm gì với những cô gái khác thì đều phải làm với em hết."

"..."

Em, em gái mình, ngoáy tai sao...

"...'Bố' cũng được em gái mình ngoáy tai mà đúng không? Vậy thì, chúng ta cũng được làm mà."

Sagiri vỗ vỗ lên đùi đang ngồi seiza của mình,

"Nhanh lên."

"..."

*Bốp bốp.*

"Nhanh lên!"

"..."

Sagiri vẫn mặc chiếc áo hoodie thường ngày. Vì là quần áo rộng thùng thình nên thoạt nhìn cứ như không mặc gì. Đôi đùi trắng nõn mềm mại đó đúng là thứ độc hại cho mắt mình.

"...!"

Không hề biết đến sự hoảng loạn trong lòng mình, Sagiri chu môi tỏ vẻ không vui.

*Bốp bốp*, con bé lại vỗ đùi,

"Anh hai! Nhanh lên!"

"Anh biết rồi! Làm thì làm chứ gì!"

Thôi thì bất chấp! Mình nhắm chặt mắt lại, đặt nửa đầu bên trái lên đùi em gái.

Cảm giác mềm mại hơn mình tưởng tượng rất nhiều chạm vào má mình.

"...Co, có phải như vậy không?"

"..."

"...Cái đó... đầu anh có nặng không?"

"..."

"..."

"Sagiri?"

"Không, không có gì cả!"

Sagiri phát ra tiếng nói lắp bắp, vội vàng.

"Vậy, vậy thì... ừm... anh làm nhé?"

"Ừ, ừm... Cứ đến đi."

Tim mình cứ đập thình thịch từ nãy đến giờ.

"...Ưm... vậy thì, từ chỗ nông thôi nhé..."

Cảm giác chạm nhẹ vào tai.

"...Có sao không? Có đau không?"

"...Cứ, cứ nhột nhột."

"A!... Đừng, đừng cử động... nguy hiểm đó..."

"...A, ừm..."

"...Ưm... vậy thì, tiếp theo... từ từ... sâu hơn một chút..."

Sagiri tập trung một lúc, rồi ngoáy tai.

Mình cố gắng hết sức chịu đựng cảm giác nhột nhột và mềm mại.

Nếu so sánh thì, cảm giác ở má còn nguy hiểm hơn ở tai.

"...Ưm... *sột soạt*... Ưm... *sột soạt*..."

"..."

Giây phút tưởng chừng như ngất xỉu kéo dài một lúc. Bất cứ lúc nào máu mũi chảy ra cũng không có gì lạ.

Sagiri bỗng dừng động tác ngoáy tai lại.

"...Anh à..."

"...Gì vậy?"

"...Anh hai, dạo này... hình như... anh ít ngủ lắm đúng không?"

"!"

Mình cố giữ vẻ bình tĩnh rồi trả lời:

"Đâu có đâu?"

"Xạo."

"..."

"..."

Vì không thể che giấu được nên mình nói thật – dù vẫn dùng cách diễn đạt hơi kiềm chế một chút.

"Ừm... có lẽ là có giảm một chút. Quyết định anime hóa rồi... công việc cũng nhiều hơn hẳn... còn phải đẩy nhanh tiến độ bản gốc nữa... nhưng mà không sao đâ──"

"Trường học."

Sagiri ngắt lời mình, nói thẳng thừng "nguyên nhân" là gì.

"Mà đúng là vậy. Mất nửa ngày ở trường là một vấn đề lớn."

Vừa đi học vừa làm tiểu thuyết gia, lại còn phải làm thêm công việc sau khi anime hóa – thì đúng là khó khăn hơn mình nghĩ.

Ngay cả khi kịch bản anime chưa tiến triển... đủ loại công việc nhỏ nhặt vẫn cứ đến dồn dập mỗi ngày, như thư rác vậy.

Kiểm duyệt bối cảnh, quà tặng kèm, bài luận, dự án đặc biệt, kịch bản radio, phỏng vấn, đối thoại... và nhiều thứ khác nữa.

Mỗi công việc lại cần kiểm tra lại sau khi hoàn thành... nói chung là đủ thứ.

Những công việc đó khác với việc viết tiểu thuyết, nên tốn rất nhiều thời gian. Đặc biệt mấy ngày nay, vì chuyện ở chung mà mình cứ lu bu mãi, không có thời gian để ngủ.

Dù vậy, hiện tại thì vẫn ổn.

Hoàn toàn khỏe mạnh, siêu dư dả. Không có gì phàn nàn cả. Cứ như thể "cứ đến đây đi".

Chỉ là... nghĩ đến việc sẽ còn bận rộn hơn nữa trong tương lai... thì cũng hơi sợ.

Dù sao thì, anime hóa là lần đầu tiên đối với mình.

"...Anh hai. Em xin anh đấy... làm ơn... ngủ đàng hoàng... nha."

"Ừ, anh biết rồi, không sao đâu."

Tiếng động hay là cảm giác... vậy à?

Không hiểu là vì lý do gì... nhưng Sagiri có vẻ biết mình thức khuya.

Để em gái lo lắng thế này... thật là sơ suất!

"...Anh không biết đâu đúng không?"

"Đâu có đâu. Anh biết mà."

Anh sẽ cố gắng không để em lo lắng.

"...Chắc chắn là không biết."

*Gắt*, Sagiri ấn ngón trỏ vào má mình.

"Anh hai..."

"Hửm?"

"Cứ thế này mà ngủ cũng được đó..."

"Không được đâu. Công việc hôm nay anh vẫn chưa xong mà."

Với cả, trong tình huống được người mình thích gối đầu lên đùi thế này thì ngủ nổi cái quái gì chứ!

"Ra vậy... vậy thì, em làm xong đây."

Sagiri nói với vẻ thất vọng.

"Nhưng mà... hừm... bên trong tai anh sạch lắm đó."

"Chuyện đương nhiên."

Mới hôm qua còn được làm mà.

"...Thôi được rồi. Vậy thì... em có cách khác."

Con bé định làm gì vậy? Sao mình thấy sợ quá?

Sagiri nhẹ nhàng rút dụng cụ ngoáy tai ra khỏi tai mình...

"Dùng cái đầu bông này... khều khều khều..."

"!"

*Rùng mình, rùng mình, rùng mình* – một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.

Thấy vậy, Sagiri cười khúc khích, tỏ vẻ hài lòng.

"Rồi, xong rồi đó!"

"Phù..."

Cuối cùng cũng xong. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa tiếc nuối... thật là kỳ lạ.

Sagiri dùng ngón tay khẽ chọc vào má mình,

"He he... Dễ chịu không?"

"...Toàn là biến thái không."

"Biến... thái...!"

*Xoẹt*, Sagiri đỏ bừng mặt như sắp bốc hơi. Con bé trợn mắt gân cổ lên giận dữ hét:

"Anh... gì... Thôi đi màaaa!"

Vì quá xấu hổ, con bé thậm chí không nói được thành lời.

Thay vào đó, như để trút giận,

"!?"

*Ngaooh!*, con bé cắn phập vào gáy mình.

"Ư, ư ư ư ư!"

"Khoan, đau! Sa-giri, dừng... lại! Đâm vào rồi! Răng nanh đâm vào động mạch cảnh rồi!"

"Đồ ngốc! Đồ ngốc nghếch!"

Mình đã nhận một bài học đau điếng từ em gái, nay đã hóa thân thành ma cà rồng tóc bạc, ma cà rồng tổ tiên.

Loạng choạng chạy thoát về phòng khách, mình thấy Makina-san đang nằm ngửa trên ghế sofa.

Áo phông tốc lên tận rốn, trông thật là luộm thuộm.

"Ài da da da da..."

Mình thở dài thườn thượt vì đủ mọi lẽ.

"Makina-san. Ma-ki-na-san! Dậy đi! Để cảm bây giờ!"

"Hả? Đâu có ngủ đâu mà?"

Ơ?

Makina-san vẫn nằm ngửa, chỉ nghiêng đầu qua nhìn mình.

Rồi cô ấy,

"Hì hì hì hì ♪ Chào mừng trở về, Masamune-san."

Cười toe toét như không nhịn được.

"Có chuyện gì mà vui thế cô?"

"Không phải tại mấy câu thoại thể hiện tình cảm cứ... làm người ta mắc cười sao...!"

Chắc cô ấy xem chương trình hài kịch trên điện thoại.

"A, đau bụng quá. Cười nhiều quá rồi."

Cô ấy ôm bụng, ho khan kù khụ.

"Mà cô viết bản thảo đi chứ."

"Về chuyện đó thì không thành vấn đề."

Makina-san vẫn nằm đó, vươn tay một cách thiếu đoan trang, lấy chiếc USB từ bàn trà rồi ném *phụp* qua cho mình.

"C, cầm lấy."

Mình dùng hai tay đỡ lấy vật thể bay tới.

"Đây là gì vậy ạ?"

"Kịch bản cốt truyện tổng thể của anime 'Em Gái Thế Giới' (Sekaimo)."

"Cô viết xong rồi sao!?"

"Nhờ phúc của cậu thôi."

"Làm, làm sao cô làm được vậy!? Mới nãy cô mới làm được một trang thôi mà!"

Và trước đó, mỗi nửa tiếng cô ấy chỉ viết được một dòng!

"Chẳng lẽ lại viết to đùng chữ 'Chưa quyết định' nữa..."

Cậu làm sao mà không tin tôi đến mức đấy chứ! Tôi đã hoàn thành đến tận phút cuối rồi đây này! Nhờ có dịp tìm hiểu về hai anh em cậu, tôi mới thấu hiểu sâu sắc hơn về ‘Em gái thế giới’ (Sekaimo)! Những chỗ còn lăn tăn trong kịch bản đã được gọt giũa cho đâu vào đấy, nhờ vậy mà tôi viết một lèo xong tuốt!

Đại khái là vậy đó.

“Phỏng vấn cái gì mà phỏng vấn ạ?”

“Hê hê hê… có chứ!”

“Hả…”

Chẳng rõ thế nào, nhưng cô ấy đã bảo ‘có’ thì chắc là có thật. Hơn nữa, thấy cô ấy lén lút nói gì đó với Sagiri, chắc cũng có liên quan đến vụ đó.

“Thế thì, tôi xem ngay được không ạ?”

“Mời cứ tự nhiên. Mà nói thật, một nhà biên kịch xuất chúng như tôi đã hoàn thành một ‘kỳ công’ là ‘xong việc trước thời hạn’ như thế này rồi cơ mà!”

“Đâu có ‘trước thời hạn’ đâu ạ. Là trễ hai tuần đấy ạ.”

“Ái chà, đừng có chọc ngoáy thế chứ! Ấy, thôi được rồi! Hẹn gặp ở buổi họp kịch bản tiếp theo nhé!”

“…Vâng!”

Ồ… Makina-san đã tràn đầy khí thế trở lại rồi đây.

Đợi khi công việc tạm ổn, tôi bỗng buột miệng hỏi một điều bấy lâu vẫn bận tâm.

“Makina-san. Tôi hỏi chút được không?”

“Ừm~? Gì thế?”

“Là về ‘đối thủ’ của Makina-san, người đã gửi video cho cô hồi trước ấy ạ.”

“Kẻ đó thì có gì đâu?”

“Đó là người như thế nào ạ?”

“Cậu tò mò sao?”

Mà thôi, thực ra tôi cũng chẳng liên quan gì cho lắm.

“Vâng, dù sao thì cũng là người khiến Makina-san đến đây mà.”

Makina-san trên sofa khẽ ‘hây’ một tiếng, nặng nhọc chống người ngồi dậy. Sau đó cô khoanh tay, nhíu mày.

“Ừm, cô ta… đúng là một kẻ đáng ghét!”

Makina-san bày ra vẻ mặt khó coi, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút vui vẻ – khi kể về ‘đối thủ’ của mình.

“Hồi tôi mua căn chung cư kia, cô ta đã bô bô đủ thứ nào là ‘Xảy ra thiên tai thì không chạy kịp đâu nhé!’ hay là ‘Thị hiếu thật tệ!’ rồi còn bao nhiêu lời lẽ ác ý khác, vậy mà rốt cuộc lại tự đi mua một tòa chung cư cùng loại đó à? Thật hết sức bực mình! Rõ ràng là ghen tỵ với tôi còn gì!”

À không, tôi muốn hỏi là ‘cô ấy là người chuyên sáng tác thể loại tác phẩm nào’ hay đại loại thế cơ.

“Hai người thân nhau ghê nhỉ.”

“Chẳng thân tí nào cả!”

Cô ấy tức giận phồng má, nhưng trông lại rất cao hứng.

Thực tế thì ai đáng ghét hơn vẫn chưa rõ – tuy chín phần mười tôi nghĩ là Makina-san – nhưng tôi cảm thấy đó là một mối quan hệ tốt đẹp, nơi họ cùng nhau khích lệ và thử thách lẫn nhau.

“Việc Makina-san đặt hết tâm huyết vào kịch bản ‘Sekaimo’ là… do cô ấy đã khiêu khích cô phải không?”

Nếu đúng như vậy, thì tôi phải cảm ơn ‘đối thủ’ của Makina-san mới được.

— “Có ba điều tôi cần để dốc hết toàn lực!”

Makina-san đã từng nói như vậy. Nhưng nếu ban đầu cô ấy không nảy sinh ý nghĩ ‘phải dốc hết sức’ thì đã chẳng có tình cảnh như bây giờ.

“………………Ừm~, một phần cũng là vậy… cái việc muốn đá cô ta xuống vũng bùn đối với tôi mà nói, thật lòng mà nói, đúng là một động lực lớn… nhưng………………”

Makina-san nhắm nghiền mắt, trầm ngâm ‘ừm~’ một lúc, rồi cuối cùng như rũ bỏ được điều gì đó, buông xuôi nói: “Haizzz… thôi kệ đi.”

“Hồi còn làm ‘Meruru’… cô từng nói có người sống cùng mình phải không?”

“Vâng.”

“Đó là chị gái của tôi đấy.”

“………………Tôi cũng mơ hồ đoán là vậy.”

Qua những lần trao đổi giữa Akasaka-P và Makina-san.

“Thật sao. …À ừm… cậu thấy đấy, tôi có phải là người thế này không? Cả ngày ru rú trong nhà, chỉ có lăn qua lăn lại. Cơ bản là lười biếng, nếu chỉ có một mình thì nhất định sẽ không làm việc gì cả.”

Ngay từ đầu, tôi đã thấy lạ rồi. Một người như vậy – tại sao lại bắt đầu một công việc biên kịch vất vả đến thế?

“Việc tôi bắt đầu công việc này cũng là… vì chị tôi lo lắng nhiều thứ, rồi nhiệt tình giúp đỡ. Và… ừm, đã xảy ra nhiều chuyện. Nhiều đến mức… tôi cũng chẳng tiện kể cho cậu nghe… nhưng lúc đó thì vui lắm. Rất, rất vui. …Cuối cùng bây giờ tôi lại như thế này – quay lại với con người trước đây… và cũng không còn sống chung với chị nữa… lâu lắm rồi không gặp rồi.”

Câu chuyện của Makina-san lược bỏ rất nhiều, tôi không thể hiểu được toàn bộ nội dung. Chỉ là… cảm xúc thì vẫn truyền đến. Một nỗi buồn và hối tiếc mạnh mẽ, dữ dội.

“Cậu, trông hơi giống chị tôi.”

Với nụ cười mong manh, cô ấy buông một lời.

“Tôi á, giống chị cô sao?”

“Ừm. Cùng chăm sóc em gái hikikomori, cùng sáng tạo tác phẩm… rồi mạnh mẽ kéo tay, giúp tôi đứng dậy…………………………Người đã cho tôi một giấc mơ.”

Đó là một câu nói mang chút cảm giác quen thuộc.

“Em gái cậu chẳng giống tôi chút nào… nhưng giấc mơ của hai anh em cậu lại rất giống với giấc mơ của hai chị em tôi.”

Cô ấy ngẩng đầu lên khỏi tư thế cúi mặt, nói:

“Vì thế, tôi đã quyết tâm – sẽ dốc hết sức mình vào công việc giúp hai anh em cậu thực hiện giấc mơ đó.”

“Giấc mơ của Makina-san và chị cô… đã thành hiện thực chưa ạ?”

Tôi bị một thứ gì đó thúc đẩy, hỏi. Cô ấy mỉm cười trả lời.

“Đã thành hiện thực rồi.”

“Vậy thì—”

“Nhưng mà, đúng là thế này này.”

Makina-san nhe răng nanh về phía tôi, tươi tắn nói:

“Giấc mơ ấy à, cái quan trọng là sau khi đã đạt được nó cơ!”

“………………”

Đó là một câu nói đầy sức nặng. Đối với cô ấy, và cũng đúng với tôi, người đang ngẫm nghĩ về ‘sau khi đã đạt được giấc mơ’. Bởi vậy, tôi chỉ im lặng, không nói nên lời.

“Cậu, hãy thực hiện giấc mơ và sống hạnh phúc nhé. Nếu tôi có thể giúp được một vở kịch gia đình nhàm chán như thế này────thì tôi nghĩ là, tôi sẽ cảm thấy thật sảng khoái.”

Khi ấy, có lẽ cô ấy sẽ tỉnh ngộ đôi chút.

Trong đôi mắt thường ngày lờ đờ thiếu sức sống, giờ đây ẩn chứa một ánh sáng mãnh liệt.