Eromanga-sensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 23

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 198

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 19

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 177

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 42

Tập 03 - 第一章

Izumi Masamune / 15 tuổi / Học sinh cao trung năm nhất.

Tôi là Izumi Masamune, một tác giả kiêm nhiệm vừa đi học vừa viết tiểu thuyết.

Bút danh của tôi là Izumi Masamune.

Vì nhiều lý do, từ một năm trước, tôi sống cùng em gái mình là Sagiri – một cô bé chỉ ru rú trong phòng.

Cứ nghĩ "Mình phải nhanh chóng tự lập để nuôi nấng em gái không chịu ra ngoài kia", nhưng thật ra đó chỉ là sự tự mãn của tôi mà thôi.

Bởi vì, em gái tôi – một mỹ nhân tóc bạc mắt xanh tên Izumi Sagiri – chính là họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của tôi, "Eromanga-sensei"!

Em ấy làm việc nghiêm túc hơn tôi rất nhiều, và cũng đã nghĩ rằng:

— Em sẽ là người nuôi anh.

Em ấy đã nghĩ giống hệt tôi.

— Đó không phải là giấc mơ của riêng anh. Hãy biến nó thành giấc mơ của hai chúng ta.

Em ấy đã cùng tôi nuôi dưỡng một giấc mơ chung, như những người đồng đội cùng làm việc.

Tôi đã trót yêu em gái ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại bị em phũ phàng từ chối. Điều đáng nói là, tôi còn yêu Sagiri nhiều hơn cả trước đây.

Mỗi ngày, tình yêu của tôi dành cho em lại càng sâu đậm.

— Em có người mình thích rồi.

Sagiri nói rằng em đã có người trong lòng.

Tôi đã quyết tâm trở thành "anh trai" của Sagiri, có lẽ tôi nên ủng hộ em ấy.

...Dù có yếu hèn thế nào đi nữa, lúc này tôi vẫn không làm được. Thật lòng mà nói, rất đau lòng... nhưng.

Tôi sẽ tiếp tục giúp Sagiri "bước ra khỏi phòng".

Để em gái có thể gặp gỡ người mình yêu.

"Anh sẽ đưa em ra khỏi phòng, để hai anh em mình cùng xem anime! Bộ anime mà anh là tác giả nguyên tác, còn em là người vẽ minh họa! Bộ anime của riêng hai anh em chúng ta!"

Đó là ước mơ của chúng tôi.

Đó là điều tôi nghĩ ra lúc này, điều vui vẻ nhất trên thế giới.

Có thể xua đi mọi nỗi buồn, để hai anh em cùng nhau mỉm cười.

Tôi muốn trở thành một người anh trai như vậy.

Tháng Tám đến, mọi người bước vào kỳ nghỉ hè.

Được giải thoát khỏi trường học, mấy ngày gần đây tôi vùi đầu vào công việc, chẳng buồn đi xem pháo hoa.

Không phải làm việc ở nhà như mọi khi.

Mà là làm việc đến mức ăn ngủ tại tòa soạn, ngày nào cũng miệt mài chỉnh sửa bản thảo.

Chắc hẳn có người đã quên, nên tôi xin giải thích lại.

Tôi đã giành chiến thắng trong cuộc thi tiểu thuyết "Ranobe Tenka-ichi Budōkai" diễn ra vào tháng Bảy, và đã giành được quyền xuất bản vào tháng Chín. Ngày phát hành tiểu thuyết mới "Em gái đáng yêu nhất thế giới" được ấn định vào ngày 10 tháng Chín.

Ôi trời ơi! Tôi đã vui sướng phát điên như một tay đập vừa quật một cú home run vậy.

Mà giờ vẫn còn đang điên đây.

Nhưng công việc lần này là "xuất bản một cuốn tiểu thuyết đã được quyết định xuất bản vào tháng Bảy, trong vòng tháng Chín", thế nên lịch trình bận rộn vô cùng – nói vậy thì chắc ít người hình dung ra được.

Nếu tôi nói thêm rằng, ở tòa soạn mà tôi đang cộng tác, thông thường "hạn chót là ba tháng trước ngày phát hành", thì có lẽ mọi người sẽ hiểu hơn một chút.

Thôi thì, mong các bạn cứ nghĩ đó là lẽ thường tình mà nghe nhé.

Dù sao thì, gần đây tôi bận rộn vô cùng.

Ngày quyết định xuất bản là 20 tháng Bảy.

Sau đó chỉ khoảng mười ngày, tôi phải hoàn thành việc chuyển một truyện ngắn đã gửi thi "Ranobe Tenka-ichi Budōkai" thành một tiểu thuyết dài. Phải họp với biên tập viên phụ trách để chỉnh sửa, sau đó gửi bản đã chỉnh sửa cho họ đọc, rồi lại họp, lại chỉnh sửa, lại gửi đọc, lại chỉnh sửa, cãi nhau chí chóe, lại chỉnh sửa, lại cãi nhau chí chóe, lại chỉnh sửa... Cứ thế cho đến tận hôm qua, tôi mới hoàn thành việc nộp bản thảo.

"Xong... rồi..."

Tôi trở về nhà trong tình trạng tả tơi không chút phóng đại, ngủ như chết –

Và rồi, tôi vừa mới tỉnh dậy ngay đây.

"Phù... à..."

Tôi ngồi dậy khỏi giường, vừa ngáp to vừa vươn vai.

Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng. Vẫn còn thiếu ngủ, nhưng.

"Được rồi! Dậy thôi!"

Mấy ngày gần đây tôi hay vắng nhà, nên cực kỳ lo lắng cho em gái. Không biết em có ăn đủ ba bữa không nhỉ? Có bị cảm lạnh không?

Có tắm rửa sạch sẽ và đánh răng trước khi đi ngủ không nhỉ?

Và quan trọng hơn cả, tôi muốn nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Sagiri.

Tôi muốn báo cáo với Eromanga-sensei rằng "Tác phẩm đã hoàn thành, siêu siêu hay luôn!"

Thực ra, sau khi nộp bản thảo thì "công việc cho tập một" vẫn còn rất nhiều, và tôi vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm đâu, nhưng dù sao thì, đây cũng là một dấu mốc quan trọng.

Cộp, một tiếng động vang lên từ trần nhà.

Và một câu chuyện mới giữa tôi và em gái bắt đầu.

Nhận được "lời thúc giục bữa sáng" từ em gái, tôi nhanh chóng làm đồ ăn rồi cầm khay, bước nhẹ nhàng lên cầu thang. Bữa sáng nay là salad gà, trứng luộc và sữa chua trái cây. Món ăn nhạt vị đúng kiểu em gái thích, nhưng hôm nay tôi cũng sẽ ăn y chang. Một phần là vì mấy ngày nay toàn ăn đồ hộp tiện lợi – và một phần nữa là cho một "đề xuất" quan trọng.

"Sagiri ơi, bữa sáng xong rồi này!"

Tôi gọi vọng vào "Căn phòng bất khả xâm phạm".

Thông thường, tôi sẽ đặt khay đồ ăn xuống sàn rồi bỏ đi ngay.

Nhưng lần này, tôi vẫn giữ khay đồ ăn và im lặng chờ đợi.

Tôi biết Sagiri không muốn gặp mặt người lạ.

Nhưng dạo gần đây – dù thi thoảng thôi, em ấy cũng chịu gặp tôi rồi.

Em cũng đã có những người bạn thân thiết như Elf và Megumi.

Thế nên – không... đừng lảng tránh nữa.

Tôi chỉ muốn gặp em gái. Chỉ muốn nhìn thấy mặt em ấy bằng mọi giá.

"...Chết thật."

Suốt một năm trời không gặp mặt một lần nào, vậy mà dạo này tôi lại...

Ôi, chết tiệt. Tôi muốn gặp Sagiri quá đi mất...

Cứ thế, tôi cúi đầu bứt rứt suy tư...

Và rồi tôi đã bỏ lỡ tiếng "kí". Vì thế, tôi hoàn toàn bị đánh úp.

"– Hả?"

Ngẩng mặt lên, cánh cửa "Căn phòng bất khả xâm phạm" đã mở toang.

Trước mặt tôi, bất ngờ hiện ra hình bóng của một thiếu nữ tóc bạc xinh đẹp trong bộ yukata – Sagiri.

".................................Đúng là có anh thật."

Em gái ngước nhìn tôi, không còn ngạc nhiên nhiều như lần trước gặp tình huống tương tự.

Dường như em đã dự đoán trước được việc anh trai sẽ đợi rình – không phải thế!

"...Sa, Sagiri...? Đồ, bộ đồ... đó...?"

Tôi suýt ngất xỉu khi bất ngờ nhìn thẳng vào bộ yukata của cô gái mình yêu.

Em ấy quá sức đáng yêu. Cảm giác như não bộ của tôi biến thành cái ấm nước sôi siêu tốc vậy.

Thậm chí tôi còn ảo giác thấy cả những thiên thần đang bay lượn trên trời.

Sagiri cúi đầu, thì thầm.

"...Ừm... đó là............... y-yukata."

Đáng yêu đến mức muốn ngất xỉu.

Dù có vẻ rắc rối, nhưng em ấy đã tự mặc được một mình sao.

À mà Sagiri không đeo tai nghe như mọi khi. Tức là em ấy đang nói chuyện bằng giọng thật của mình. Em gái liếc nhìn tôi,

"..................Ư ư..."

Có vẻ muốn nói điều gì đó.

Là gì vậy nhỉ? Không nói ra thì tôi không biết được.

Tôi đưa khay đồ ăn cho Sagiri và hỏi:

"Sao tự dưng... lại mặc yukata vậy?"

"..................."

Dường như thái độ của tôi là "sai lầm". Sagiri bĩu môi... rồi phồng đôi má mềm mại của mình lên.

Em ấy nhận lấy bữa sáng từ tôi, mang vào phòng rồi nói:

"Vì........................."

Đợi mãi, tôi vẫn không nghe thấy phần tiếp theo của chữ "vì". Có lẽ là chuyện khó nói chăng?

Thế nên tôi cố gắng hết sức suy nghĩ, dù không rõ ý của em gái là gì.

Yukata. Yukata thì nghĩ đến mùa hè. Yukata và mùa hè. Bây giờ là mùng 1 tháng 8. Tháng trước là tháng 7. Mùa hè thì nghĩ đến...

"Lễ hội pháo hoa à?"

"Hả?"

Sagiri mở to mắt.

À phải rồi, ở quận Adachi, khoảng mười ngày trước, hình như là ngày công bố kết quả "Ranobe Tenka-ichi Budōkai" – có lễ hội pháo hoa trên sông Arakawa. Tôi thì vừa đúng tối hôm đó lại có việc chỉnh sửa bản thảo ở tòa soạn nên không đi được.

"Chẳng lẽ, em... muốn đi lễ hội pháo hoa à?"

Nếu đúng là vậy thì... tôi thật tồi tệ.

Em gái muốn đi lễ hội pháo hoa, nhưng lại không thể ra khỏi phòng... vậy mà tôi lại bỏ mặc em một mình, bỏ nhà đi mấy ngày trời –.

"Không, không phải mà!"

Em gái vội vàng phủ nhận, khiến tôi tái mặt.

"Không phải đâu, pháo hoa thì... ở đây cũng nhìn thấy mà... trên TV cũng xem rồi... Mấy quầy hàng thì em cũng thấy hơi thèm một chút thật."

"Thế mà vẫn bảo là không muốn đi. Anh xin lỗi, anh –"

"Nhưng, nhưng mà! Chuyện mặc yukata thì không liên quan đến cái đó đâu! Thế nên... anh... không sao đâu! Anh đã cố gắng làm việc mà!"

"..................."

Không hiểu sao, lúc này tôi cứ có cảm giác như một người bố bị con gái an ủi vì đã hủy buổi tham quan lớp học vậy.

Tóm lại lời của Sagiri là "em muốn đi lễ hội pháo hoa nhưng việc mặc yukata thì không liên quan đến chuyện đó". Tôi không nghĩ ra lý do gì để em nói dối, nên chắc là sự thật.

"Thế thì... tại sao?"

"Không, không có gì!"

Sagiri quay mặt đi, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ sau cơn xúc động.

Có vẻ như em ấy không định trả lời. Thôi được rồi. Với tôi, được gặp em gái trong bộ đồ đáng yêu này thôi đã đủ hạnh phúc rồi.

Tuy nhiên, về chuyện lễ hội pháo hoa, tôi cũng phải nghĩ cách gì đó.

Tháng Tám thì cũng có lễ hội pháo hoa đấy, nhưng mà em ấy không thể ra khỏi phòng thì vẫn vậy.

Tôi muốn giúp em ấy.

"......................Anh đang nghĩ gì vậy?"

Sagiri liếc mắt nhìn tôi, hỏi.

Tôi thì muốn giữ bí mật kế hoạch của mình, nên đáp lại bằng một câu khác.

Không nỡ nói dối em gái, tôi đành nói thật:

"Ừm, thì, bộ yukata của em, đáng yêu quá."

"...Thế, thế sao!"

"Nói sao nhỉ –"

"Ư, ừm!"

"Giống hệt tiền bối Muramasa vậy."

"──────────────────────"

Ơ?

...Không khí hình như đóng băng rồi thì phải?

"............Anh vừa nói gì thế? Nói lại lần nữa xem?"

"Ơ, ừm..."

Khi Sagiri nheo mắt lại, trông đáng sợ cực kỳ! Giống hệt nhân vật loli kiểu S vậy!

"Anh nói là... bộ yukata của em, đáng yêu... và giống tiền bối Muramasa... Mà, mà này, có thể em không biết đâu, nhưng chị ấy bình thường toàn mặc đồ truyền thống Nhật Bản, trông đẹp lắm! Thế nên, ý anh là, em cũng đáng yêu không kém –"

"Hừm!"

Hả? Hả? Sa, sao thái độ của em ấy lại càng ngày càng tệ đi thế này...?

Trong khi tôi đang hết lòng hết sức khen ngợi mà!

"Hơn cả chuyện đó... Này, anh hai..."

"Hả?"

"Anh đã được người đó tỏ tình rồi đúng không?"

"Chết tiệt!"

Bị ném một quả bom bất ngờ, tôi chết lặng không nói nên lời.

Đột ngột đổi chủ đề – lại là một đòn đánh úp nữa.

Đúng vậy. Cái ngày tháng Bảy định mệnh đó, tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi đã đối đầu với Sensei Senju Muramasa, một đối thủ không đội trời chung và cũng là một tiền bối vĩ đại trong giới tác giả light novel, và rồi –

— Em thích cậu.

Cô ấy đã tỏ tình với tôi ngay tại chỗ.

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận được lời tỏ tình từ một tiền bối nhỏ tuổi hơn nhưng lại cực kỳ đáng yêu.

"Sa, sa, sa... sao em lại... biết chuyện đó..."

Cuộc nói chuyện đó đã diễn ra ở tầng một của ngôi nhà này – ở phòng khách.

Đáng lẽ Sagiri không thể nghe thấy được.

"Chuyện đó... em biết mà. Em cảm nhận được mà. Vì người đó cũng giống anh vậy."

Sagiri trả lời với giọng hơi hờn dỗi. Em chỉ vào quyển "Ranobe Jump" trên giá sách, nói:

"Người đó đã tỏ tình với anh, bằng cách giống hệt anh, đúng không?"

"Đúng... rồi."

Nếu là Sagiri, có lẽ em ấy sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Tiền bối Muramasa đã dùng một cuốn tiểu thuyết dài trăm trang, được đăng trên tạp chí, là vật cá cược trong trận đấu – để bày tỏ tình yêu với tôi.

Như cái cách tôi đã cầm ba trăm trang thư tình để tỏ tình với Sagiri vậy.

Bức thư tình dưới dạng tiểu thuyết mà tiền bối Muramasa viết thì lại khác, nó chẳng hề được ngụy trang một chút nào cả… Ai đọc vào mà hiểu biết một chút là sẽ biết ngay.

Cụ thể, đó là tôi, là Sagiri, là Elf – và cả biên tập viên phụ trách Kagurazaka-san nữa.

Có lẽ, trong giới đồng nghiệp cũng có người đã nhận ra rồi không chừng.

Nghĩ lại mới thấy, tiền bối Muramasa đã làm một chuyện thật điên rồ.

Đúng là một người kỳ quặc!

"Đọc cuốn tiểu thuyết đó xong──── em thấy là người đó thích anh Masamune…… rất rất nhiều. Nhưng mà, anh trả lời thế nào thì em không biết."

"Anh từ chối rồi."

Tôi trả lời một cách tự nhiên.

"Anh có người mình thích rồi – anh nói vậy."

Thật trùng hợp, đó chính là câu mà Sagiri đã dùng để từ chối tôi.

"Thì, thì ra là… thế!"

Sagiri "pà" một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên── nhưng ngay sau đó, cô bé lại cau mày mím môi lại.

Một phản ứng lạ lùng. Cứ vài giây, biểu cảm của Sagiri lại thay đổi xoành xoạch như trăm mặt.

"Hừm… hứm… Em đâu có tò mò mà hỏi đâu nhá… Thật vậy ư!"

Sagiri, mặc dù vẻ ngoài trông như một nhân vật lạnh lùng vô cảm, nhưng lại là kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài── chuyện này thì tôi chịu.

"Vậy thì… người đó… nói gì? Ấy, ấy, em đâu có tò mò đến thế đâu."

"Người đó nói 'Anh hiểu rồi'."

Đó cũng chính là câu mà tôi đã nói vào lúc đó. Đúng là tiền bối Muramasa rất giống tôi.

Từ phong cách viết tiểu thuyết, sở thích đọc tiểu thuyết, cho đến cách làm việc. Dù mỗi thứ đều được đẩy lên một bậc, theo cả nghĩa tốt lẫn xấu, so với tôi── nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng tôi giống như một.

"…………Không hiểu gì hết."

"Hả?"

Tôi hỏi lại, Sagiri bĩu môi, nhìn tôi nửa con mắt.

"Chắc chắn là không hiểu gì hết. Tưởng là hiểu nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì. Bởi vì người đó cũng giống anh mà. Do 'tình cảnh khác' nên có lẽ lại đang lấn cấn theo một cách kỳ lạ nào đó… có lẽ vậy."

"Gì, nghĩa là sao?"

"Hừm!"

Sagiri không trả lời câu hỏi của tôi, khoanh tay nói.

"Vậy – bây giờ, anh nghĩ sao về người đó?"

"Nghĩ sao á… Thì, có lẽ là thích."

"Hả?"

Sagiri cau mày đáng yêu. Bằng giọng trầm vang như gằn, cô bé nói:

"…Vừa nãy anh vừa nói là đã từ chối lời tỏ tình mà…"

"Đúng là anh từ chối rồi. Hiện giờ, anh không thể hẹn hò với tiền bối được. Vì anh đã có người mình thích rồi. – Nhưng anh vẫn rất vui khi được tỏ tình, và đó là lần đầu tiên có người nói tiểu thuyết của anh là hay nhất thế giới… nên anh đã thích người đó cực kỳ."

Tôi nghĩ, tỏ tình đúng là một điều tuyệt vời.

Mặc dù đó là đối thủ truyền kiếp tôi đã căm ghét suốt ba năm, nhưng những hình ảnh xấu xí về người đó đã bị thổi bay chỉ trong một đòn.

Tôi chỉ có thể thấy những điểm tốt đẹp của người đã hoàn toàn chấp nhận tôi.

Đến mức mà, những lời khen đó cứ tuôn ra, dành cho cô em gái bé nhỏ mà tôi vô cùng yêu quý.

"Ư, ưm… Ưm…"

Sagiri khẽ làu bàu, vẻ mặt khó xử. Cô bé ngước lên nhìn tôi, liếc mắt một cái.

"…Thích đến mức nào?"

"Ơ, ừm…………… Để xem… Bây giờ thì, chắc là đứng thứ hai thế giới… chừng đó?"

Tự mình nói ra, tôi cũng giật mình "À, thì ra mình thích người đó nhiều đến thế".

"Đứng thứ… thứ nhất, là ai?"

"Thì đó là…………"

"Ai? Nói đi. Nhanh lên."

Bị dồn ép với một sức mạnh khá lớn, tôi đành bất đắc dĩ chỉ vào Sagiri đang đứng trước mặt.

"…Là, là em."

" "

Sagiri nhắm tịt mắt, mặt đỏ bừng.

Mặc dù tự mình hỏi một câu rất hiển nhiên, nhưng cô bé thực sự khó hiểu.

"Lại, lại nữa rồi! Anh Masamune…! Tại sao… lại nói cái kiểu đó…!"

Sagiri mếu máo, miệng lắp bắp. Hơn nửa số từ không thành tiếng.

"Chẳng lẽ bị từ chối rồi là tình cảm thích người ta cũng thay đổi luôn sao!"

Tôi không biết người khác thế nào, nhưng ít nhất tôi là vậy.

"Vậy, vậy, vậy vậy vậy… Ực!"

Cô bé đấm thùm thụp, nhưng hoàn toàn không đau một chút nào.

Không biết từ lúc nào mà câu chuyện đã đi chệch hướng khá xa.

Trời ơi, chết tiệt, xấu hổ quá đi mất!

Thôi, chắc tôi nên quay lại chủ đề chính thôi!

"Này… Sagiri. Rốt cuộc thì em mặc yukata làm gì vậy?"

"!"

Bất chợt. Sagiri đột nhiên cứng đờ người lại – trong chốc lát.

"Đồ ngốc──!"

RẦM! Cánh cửa "căn phòng không mở" đóng sập lại một cách mạnh bạo.

"Ôi, này Sagiri…! Tự nhiên em sao vậy!"

Tôi cố gắng mở cửa lại, nhưng cánh cửa không bao giờ mở ra nữa.

"…Cái, cái quái gì vậy…"

Cuối cùng── tôi vẫn không thể đưa ra lời đề nghị đầy dũng khí: "Hay là chúng ta cùng ăn sáng nhé?"

── "Em mới là người thích hơn! Em mới là người đến trước lâu lắm rồi! Ngay từ đầu đã là của em rồi!"

Tôi cũng không thể hỏi được ý nghĩa của những lời Sagiri đã nói với tiền bối Muramasa vào lúc đó.

Tôi một mình buồn bã ăn sáng, rồi đi dạo để đổi gió.

Giai đoạn đầu của cuốn tiểu thuyết đã hoàn tất phần nào, và tác phẩm mới của tôi, "Em gái đáng yêu nhất thế giới", chỉ còn chờ ngày phát hành vào mùng 10 tháng 9.

"Chà… Tác phẩm mới của mình sẽ thế nào đây?"

Liệu độc giả có thực sự yêu thích không? Liệu nó có đủ nổi tiếng để tôi có thể viết tiếp được không? Liệu tôi có nhận được đủ "năng lượng" từ phản hồi để thực hiện "ước mơ của chúng ta" không?

Điều này, chỉ có thể chờ đến ngày phát hành, khi cuốn sách đến tay độc giả, mới có thể biết được.

Elf và tiền bối Muramasa chắc chắn sẽ nói khác, nhưng gần như toàn bộ "sức mạnh" của một tác phẩm tiểu thuyết đều đến từ độc giả. Nó không phải thứ "có sẵn" khi hoàn thành, mà là thứ chỉ thực sự được tích lũy khi đến tay người khác, được đọc, được yêu thích – tôi nghĩ là như vậy.

Vì vậy, hiện tại, khi tác phẩm đã hoàn thành nhưng chưa đến tay độc giả, trong lòng tôi trào dâng cả sự mong chờ lẫn lo lắng.

Hy vọng mọi người sẽ vui thích. Nếu họ thấy nó nhàm chán thì sao đây?

Đã lâu lắm rồi tôi không tự tìm kiếm thông tin về mình (ego search), nhưng mỗi khi hình dung về ngày phát hành, cơ thể tôi vẫn run lên không ngừng. Đó là cảm giác chẳng hề thay đổi kể từ ngày đầu tiên tôi xuất bản sách.

"…………………"

Cơn gió mát lành lướt qua má.

Nắng ban mai phản chiếu, mặt nước sông Arakawa lấp lánh. Tôi dừng bước, một ông lão đang chạy bộ lướt qua tôi với vẻ tràn đầy năng lượng.

──Tôi đã bình tĩnh hơn một chút.

"Hoảng lên cũng chẳng ích gì, nhỉ."

Nơi đây, nhìn xuống sông Arakawa từ bờ đê, là địa điểm yêu thích của tôi từ khi còn nhỏ.

Nơi đây tôi từng chơi ném bóng với bố, bắt cào cào với bạn bè, câu tôm càng… cũng là nơi tôi tập đi xe đạp thì phải.

Và bây giờ, tôi trở thành tiểu thuyết gia, đang nặn óc tìm ý tưởng cho thể loại hài lãng mạn.

Tôi đã lớn, đã trải qua nhiều chuyện, bố mẹ cũng không còn…

Tôi có một cô em gái.

Dòng sông vẫn chảy không ngừng.

Khi tôi khẽ thở phào một tiếng thì…

"A! Đây rồi đây rồi! Masamune──!"

Một tiếng gọi lớn vang lên tên tôi.

"Oa!"

Tôi vội quay lại, và thấy một cô gái xinh đẹp tóc vàng trong bộ đồng phục thủy thủ.

Đó là Yamada Elf – một tác giả ăn khách sống cạnh nhà tôi… thế nhưng.

Elf, người thường ngày ăn mặc thời trang Lolita, hôm nay lại mặc đồng phục cấp hai. Mặc đồng phục thủy thủ dù là người bỏ học, trông cô bé chẳng khác gì đang hóa trang.

"Pứp, sáng sớm đã thẫn thờ ở đây rồi! Đúng là nhà văn có khác! Ngầu──!"

"Ư, ồn ào quá!"

Cô bé phá hỏng mất cái phút giây cảm xúc của tôi rồi!

"Mà này, bộ dạng đó của cô là sao vậy?"

"Ể? Cái này á? Hưm hưm── thấy thế nào? Dễ thương chứ. Hơn hẳn Muramasa── quyến rũ hơn nhiều lắm chứ?"

Elf chống tay vào hông, ưỡn ngực ra.

Đối với người sống ở khu này, đây là bộ đồng phục đã quá quen thuộc, nên tôi không có ý kiến gì về bộ đồ đó.

Mặc dù vậy, bản chất đã xinh đẹp nên mặc gì cũng dễ thương thôi.

"Không đủ số buổi học, nên đi học bù về à?"

"Đâu có!"

Elf cắn lại tôi như một con chó điên.

"Tôi bình thường có đi học đâu phải không? Cho nên, cơ hội mặc đồng phục ra ngoài chỉ có vào những ngày nghỉ thôi mà~. Nếu mặc đồng phục ra ngoài vào ngày thường thì lỡ gặp bạn học cũ thì xấu hổ lắm. Mà buổi sáng thì sẽ bị cảnh sát hỏi thăm nữa. – Đã đáng yêu thế này mà không được khoe thì phí của trời chứ?"

"Đi học đi."

Elf bỏ qua lời trách móc của tôi, nói:

"Vậy đó, tôi đến để khoe anh bộ dạng đồng phục đáng yêu của tôi đấy."

"…Chỉ vì thế thôi mà cô đi tìm tôi, trong khi còn không biết tôi đang ở đâu?"

"Đâu phải đâu. Anh không có ở nhà từ sáng sớm thì tôi đoán là anh ở đây rồi. Này nhé! Tôi có cả tá chuyện muốn nói với anh đó!"

Elf khoanh tay trừng mắt nhìn tôi.

"Anh, mấy ngày nay, đã chặn liên lạc của tôi phải không?"

"Hả? – À."

Tôi lấy điện thoại từ túi ra – thì ra nó đã tắt nguồn.

"Đúng thật. Xin lỗi, anh đang bị nhốt trong phòng biên tập. À thì, kể từ ngày công bố kết quả đó."

"Anh làm việc liên tục từ ngày đó tới giờ luôn hả? Đồ ngốc… Haizzz! Đã vậy mà tôi đã tốn công mời anh đi xem pháo hoa rồi đó! Còn định cho anh xem bộ dạng yukata đáng yêu của mình nữa chứ! Pháo hoa Arakawa với Sumida đã kết thúc mất rồi!"

"Xin lỗi. Anh sẽ nghĩ cách bù đắp, tha thứ cho anh nhé."

"Ể?"

Elf tròn xoe mắt ngạc nhiên.

"Cái, cái gì thế? Đây là lần đầu tiên anh thành thật với tôi như vậy đó nha? Vào giai đoạn 'dere' rồi à? Phải lòng Elf-sensei rồi à?"

"Không phải lòng. …Không có gì đâu mà. Anh chỉ thấy mình có lỗi thôi…"

"Hừm, trông không giống thế chút nào đâu nha──"

Elf nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét một lúc.

"Thôi được rồi. Chuyện bù đắp này tôi sẽ đòi anh sớm thôi. Còn đây là lời nhắn cho anh."

"Lời nhắn? Từ ai?"

"Shidou Kunimitsu. Tác giả mới đã thua anh trong 'Giải đấu võ thuật Thiên hạ đệ nhất Light Novel'."

Tôi và Elf vừa đi dạo trên bờ đê vừa tiếp tục câu chuyện.

" 'Buổi liên hoan sau Giải đấu võ thuật Thiên hạ đệ nhất Light Novel' hả…"

"Tôi nhận được tin nhắn mời trên Twitter. 'Thấy cô thân với thầy Izumi nên có thể nhờ Elf-sensei nhắn giùm được không?' – Là vậy đó."

Vì tôi không dùng blog, Twitter hay Facebook nên cách để liên lạc với Izumi Masamune khá hạn chế.

Chỉ có thể hỏi phòng biên tập hoặc hỏi những người quen của tôi.

…Chính vì vậy mà tôi chỉ nhận được yêu cầu công việc từ phòng biên tập quen thuộc mà thôi.

Dù sao đi nữa. Thầy Shidou Kunimitsu có vẻ đã liên lạc với tôi thông qua Elf, người gần đây hay viết những lời "ảo tưởng" như "Hôm nay tôi hẹn hò với Izumi Masamune" trên Twitter.

"Cùng một nhà xuất bản thì lẽ ra nên hỏi phòng biên tập số liên lạc của tôi chứ."

"Vì là chuyện riêng tư nên có vẻ như anh ta không muốn hỏi phòng biên tập."

"À, hiểu rồi."

Cái cảm giác đó, tôi cũng hiểu được phần nào.

"Chắc là cũng có một phần lớn là anh ta muốn mời cô Elf-sensei đáng yêu đến buổi liên hoan nữa."

Thôi thôi.

"Dù sao thì, ngoài những người tham gia giải đấu ra, tôi cũng đã bàn chuyện theo hướng sẽ tổ chức ở nhà anh, có thêm Eromanga-sensei và tôi nữa, vậy được không?"

"Được thôi. Không vấn đề gì."

Đúng là thằng cha tự xưng “Thần Nhãn God Eye” có khác, suy nghĩ thật thấu đáo. Mà lạ cái là, có bao giờ thấy hắn đọc được ý người khác đâu cơ chứ.

Để Eromanga-sensei – người không thể bước chân ra khỏi phòng – tham gia buổi tiệc mừng (dù là qua Skype đi nữa) thì chỉ có một cách duy nhất là tổ chức ngay tại nhà tôi thôi. Phải cùng một địa điểm, cùng ăn một món, cùng trò chuyện rôm rả – chứ nếu không, tôi nghĩ sẽ không thể gọi là tham gia tiệc tùng gì được.

Tôi nghĩ tốt nhất là nên giấu Shidou-sensei chuyện Eromanga-sensei là em gái tôi, nên tôi phải suy nghĩ xem xử lý thế nào cho khéo léo.

À này, những người dự kiến sẽ tham gia gồm có: tôi, Elf, Eromanga-sensei, Shidou-sensei.

Và cả Muramasa-senpai nữa.

Tổng cộng là năm người, và Muramasa-senpai thì hắn muốn tôi tự mình báo cho chị ấy biết.

…Sao Shidou-sensei lại nghĩ rằng “tôi có thể liên lạc được với Muramasa-senpai” nhỉ?

Hay là…

“Có thật là sẽ tổ chức tiệc với đúng những người đó không?… Hừm.”

“Sao? Anh không hứng thú à?”

“Không phải… Chỉ là trông giống như tiệc ăn mừng chiến thắng của tôi quá, không biết Shidou-sensei có cảm thấy ổn với chuyện đó không.”

Cái “Giải Võ Lâm Minh Chủ Light Novel” ấy, là một cuộc thi mà chỉ có tiểu thuyết của người chiến thắng mới được xuất bản.

Theo một nghĩa nào đó, tôi đã “phá bĩnh” Shidou-sensei rồi.

Nếu tôi ở vào vị trí ngược lại, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu ra mặt.

Chẳng còn tâm trạng nào mà tổ chức tiệc tùng để chúc mừng kẻ thắng cuộc đâu.

Tôi lo không biết Shidou-sensei sẽ nghĩ gì về chuyện này.

Dù sao thì chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt nhau lần nào.

“À, chuyện đó hả.”

Elf hình như đã nắm bắt được ý tôi hoàn toàn.

“Cuối cùng thì cái giải đó, người ta quyết định xuất bản ba tác phẩm có ‘số phiếu bình chọn ngang ngửa nhau’, thành sách bỏ túi rồi.”

“Hả?”

Khoan, khoan đã… Đợi chút đã.

Ngay từ đầu, tôi tham gia “Giải Võ Lâm Minh Chủ Light Novel” là vì—

— *Sách mới của Izumi-sensei sẽ ra mắt vào tháng Năm năm sau! Khoảng một năm nữa đấy ạ!*

— *Mấy tác giả khác đang cố gắng lắm, nên suất xuất bản đã kín mít cho tận đằng sau rồi ạ. Kín đến mức không còn chỗ để xuất bản sách của Izumi-sensei nữa đâu.*

………………Vô lý. Chuyện này không thể chấp nhận được.

Không phải bảo là không còn suất xuất bản sao? Rõ ràng là đang tăng lên mà.

“*Là vì tôi đã rất cố gắng nên mới tăng được đấy ạ. Kết quả cuộc thi là một chuyện, nhưng việc xuất bản những tác phẩm hay ho vẫn là công việc của tôi mà!*”

Elf bắt chước giọng điệu lanh lảnh của ai đó, nói.

“Đấy là đang giả giọng tổng biên tập phụ trách của anh đấy. Trông cô ấy y chang người sẽ nói ra những lời này còn gì?”

“Đúng thế! Giống y chang! Giống ghê!”

Aaaaaa, khó chịu ghê! Tuyệt nhiên không phải là một diễn biến bất lợi cho tôi chút nào, mà đúng ra tôi phải vui mới phải khi những tác phẩm siêu hay, siêu độc đáo của mọi người được xuất bản thành sách bỏ túi chứ! Vậy mà sao lòng tôi cứ thấy bứt rứt khó tả!

Chắc là do tác phẩm của Shidou-sensei và Muramasa-senpai dễ bán chạy đây mà…

Việc ngày ra mắt “sách mới của Izumi Masamune” bị dời lại một năm một cách dễ dàng, hay việc tôi bị dìm chết liên tục bao nhiêu dự án mới của mình hồi năm ngoái… chắc là vì bên ban biên tập không thấy cần phải tăng suất xuất bản đến mức đó… Khó chịu ghê.

“Gừ nư ư ư ư…”

“Thôi được rồi, dù sao thì sách mới của người về nhì và về ba cũng sẽ ra mắt vào tháng Mười Hai trở đi… Suy cho cùng, để anh tiếp tục làm nhà văn, anh chỉ có cách là phải thắng mà thôi.”

Elf nói, như để xoa dịu tôi đang giận dỗi.

Tôi và dì đã hứa rằng tôi sẽ “tiếp tục cuộc sống như hiện tại” với điều kiện là – “phải liên tục đạt được thành quả với tư cách là một nhà văn.” Nếu không ra sách trong một năm, tôi sẽ không thể tiếp tục làm nhà văn được nữa – và sẽ không thể sống cùng em gái mình.

“Ra vậy… Đúng rồi. Dù sao thì tôi cũng chỉ có cách chiến thắng… Nếu là vậy thì Shidou-sensei sẽ không hận tôi nữa, phải không?”

“Thấy hợp lý rồi à? Vậy thì vấn đề đã được giải quyết nhé.”

“Không! Vẫn còn!”

“Hả? Vẫn còn nữa hả? Là chuyện gì?”

Elf nhìn tôi với ánh mắt hơi thất vọng.

“Ừm… Chuyện là…”

“…Mười, chín, tám, bảy.”

Có lẽ vì bực mình với vẻ do dự của tôi, Elf trợn mắt bắt đầu đếm ngược.

Tôi lại để lời nói quanh quẩn trong miệng thêm vài giây, rồi cuối cùng cũng nói ra điều bận tâm.

“…Tôi thấy ngượng khi gặp Muramasa-senpai! Với lại, thật là khó xử!”

………………

Sự im lặng bao trùm bờ sông vào buổi sáng.

Tôi không biết phải đối mặt với người đã tỏ tình rằng thích mình bằng vẻ mặt như thế nào. Tôi tự tin rằng mình sẽ xấu hổ, ngượng nghịu đến mức không thể nhìn thẳng vào mặt chị ấy.

Và tôi đã từ chối lời tỏ tình đó, nên – việc gặp mặt càng khó xử hơn.

— *Hay 1000000 điểm trên thang điểm 100 đấy ạ.*

Muramasa-senpai giờ đang nghĩ gì về tôi nhỉ?

“Hừm… Phải rồi, đó là điều tất yếu thôi.”

Elf chống cằm, nhìn sâu vào mắt tôi.

“Này, đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ…”

Cứ như thể tôi sẽ bị nhìn thấu mọi thứ vậy, có hơi đáng sợ đấy chứ?

“Không chịu đâu. Để tôi quan sát anh thật kỹ đã – vì tình thế này, đối với tôi cũng không phải chuyện của người ngoài đâu mà—”

Vừa nói mấy lời khó hiểu đó, Elf vừa lại gần mặt tôi hơn.

Người ngoài nhìn vào chắc sẽ dễ hiểu lầm tai hại mất.

“Tôi sẽ hỏi một câu quan trọng đây, anh nghĩ gì về Muramasa – à, không phải. – Anh muốn có mối quan hệ như thế nào với chị ấy?”

Elf định hỏi câu hỏi giống hệt như tôi đã hỏi Sagiri, nhưng giữa chừng lại đổi ý, thay đổi nội dung câu hỏi một chút.

Tôi suy nghĩ khá lâu…

“…Tôi muốn làm bạn. Muốn gặp gỡ, trò chuyện, và cùng chơi nữa. …Nhưng mà,”

“Vậy thì phải gặp thôi.”

Elf chen ngang lời tôi, nói tiếp.

“Anh đang nghĩ Muramasa sẽ cảm thấy khó xử nên không muốn gặp anh chứ gì? Kiểu gì cũng vậy thôi. Hừ! Chần chừ vì cái suy nghĩ ‘có lẽ’ đó thật là ngu ngốc! Chỉ cần nói chuyện một lần là sẽ rõ, vậy thì cứ làm đi chứ.”

“…Về khoản đó, cậu giỏi thật đấy.”

Kiểu như thẳng thắn, hay hợp lý, hoặc là ngốc nghếch gì đó.

Nhưng đúng là như vậy thật.

“Tôi sẽ thử xem sao. Dạo này tôi nhờ cậu nhiều quá rồi nhỉ… Một lần nữa, cảm ơn cậu nhé.”

“Không có gì đâu… Anh của hôm nay thật thà ghê… Sao vậy?”

Thế sao? Tôi thì thấy mình vẫn bình thường mà.

Sau này nhìn lại, có lẽ tôi của lúc đó quả thực đã khác hẳn thường ngày.

“Việc sống hai người với em gái cũng có nhiều lúc không được thuận tiện… Nên thật ra, có cô hàng xóm là phụ nữ, lại còn thân thiết với Sagiri thì tôi thấy rất được giúp đỡ, và cũng rất tin tưởng đấy.”

Khi tôi thành thật bày tỏ lòng biết ơn, Elf đỏ mặt quay đi.

“…Này, làm gì vậy chứ… Tự nhiên như thế… tôi thấy ngượng đấy. Chẳng lẽ, anh đang định tán tỉnh tôi… sao?”

“Không phải thế đâu.”

“Không phải thế á? …Này, làm gì vậy?”

“Giá mà cậu là chị gái của tôi thì hay biết mấy… ấy mà.”

Tôi của lúc này, khác hẳn thường ngày, nói ra những lời không phải của mình với cô hàng xóm nhỏ tuổi hơn.

Elf giật mình, rồi đột nhiên lộ vẻ mặt lạnh nhạt.

“Hừ. Tôi không cần một người em trai như anh.”

Elf búng trán tôi một cái, rồi khẽ lẩm bẩm.

“Đồ ngốc.”

Vừa về đến nhà, tôi liền gọi điện cho tổng biên tập phụ trách.

Giờ vẫn còn buổi sáng nên Kagurazaka-san có thể đang ngủ. Tôi định bụng nếu thế thì sẽ gọi lại sau – nhưng may mắn thay, bên kia bắt máy ngay lập tức.

Tôi bỏ qua mấy câu chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề.

“Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng ‘Giải Võ Lâm Minh Chủ Light Novel’, xin hãy cho tôi số điện thoại di động hoặc địa chỉ email của Muramasa-senpai.”

Kagurazaka-san trả lời thế này:

*“Muramasa-sensei không có điện thoại di động đâu. Cũng không có địa chỉ email luôn.”*

“Hả?”

Vị senpai ấy sống ở thời đại nào vậy chứ.

*“À tiện thể, tôi cũng không khuyên anh gọi điện thoại bàn đâu.”*

“Chiba là vùng quê đến mức không có cả đường dây điện thoại à?”

*“Người dân Chiba mà nghe được thì sẽ giận đấy. Chẳng qua là gọi đến nhà cũng ít khi chị ấy bắt máy thôi. …Về cơ bản, khi muốn liên lạc với Muramasa-sensei thì điện thoại không đáng tin đâu.”*

“Vậy thì phải liên lạc bằng cách nào…”

*“Đến thẳng nhà là nhanh nhất. Hoặc là gửi thư.”*

Vị senpai ấy sống ở thời đại nào vậy chứ!

“…Vậy thì, tạm thời tôi cứ thử gọi điện thoại xem sao… Nếu không được thì chắc sẽ đến thẳng nhà vậy.”

*“À, không, không cần thiết đâu?”*

“Hả?”

*“Giờ tôi chuyển máy đây.”*

“Hả? Khoan, khoan đã…”

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang không hỏi ý kiến…

Rồi qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ nói gì đó.

*“…Hả? Không! Không thể nào… ư, ưm, không được…”*

*“Đó… Thôi được rồi mà… Nào! Nào!”*

Tiếng ồn ào ngừng lại, rồi vài giây sau.

*“…Đã, đã chuyển máy rồi ạ!”*

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại của tôi.

Là giọng một cô gái, đang vô cùng căng thẳng.

Tôi nuốt nước bọt ực một cái.

“…Muramasa-senpai?”

*“Vâng, vâng! Đúng vậy ạ!”*

“Khoan… Sao lại dùng kính ngữ?”

*“…Là, là vì… cậu, đột ngột gọi điện thoại đến nên…”*

Bị bất ngờ rồi sao.

“Tôi cũng không ngờ senpai lại đang ở cùng Kagurazaka-san. Đang họp sao?”

*“Hả? À không, không hẳn là họp— Mà, mà thôi! Kệ đi! Có gì đâu!”*

Trông chị ấy có vẻ không muốn nói. Vậy thì tôi cũng không thể cố hỏi tới cùng được.

“Chuyện là, senpai, thật ra thì—“ Thôi nào, đến nước này mà còn sợ hãi gì nữa chứ! “Chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng ‘Giải Võ Lâm Minh Chủ Light Novel’ ở nhà tôi. Nếu senpai không bận thì có thể tham gia không?”

──────────

Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, sau đó Muramasa-senpai không trả lời nữa.

“…Quả nhiên là chị ấy không thích. Mới xảy ra chuyện như thế… xin lỗi, tôi vô tâm quá rồi…”

*“TÔI SẼ ĐI!”*

Giữa câu nói của tôi, giọng Muramasa-senpai lớn tiếng cắt ngang.

“Á!”

*“Làm gì có chuyện không thích! Cậu đã mất công mời tôi như vậy— Dù có phải liều mạng tôi cũng sẽ đi!”*

“Không, không cần liều mạng đâu… Khoan, được thật sao? Chuyện tôi, cái đó…”

*“Đồ ngốc…”*

Muramasa-senpai nói, giọng run run, như cố gắng nén lại…

*“Chỉ vì bị từ chối mà cậu nghĩ tình cảm của tôi sẽ dễ dàng thay đổi sao?”*

────

Có vài giây im lặng.

Lời nói của senpai dần dần thấm vào lòng tôi.

*“…Mà, thật tình. Cái đồ cậu đúng là. Dù tôi đã giới thiệu bản thân dài dòng đến thế, mà cậu chẳng hiểu gì về tôi cả!”*

Senju Muramasa.

Không rõ tên thật, nữ nhà văn học sinh giấu mặt.

Đã có hai lần được chuyển thể thành anime, với số lượng bản in vượt quá mười bốn triệu bản, một siêu tác giả nổi tiếng.

Hoàn toàn không quan tâm đến thế sự. Chỉ viết tiểu thuyết để tự đọc những câu chuyện mình đã viết.

Ước mơ là viết được “tiểu thuyết hay nhất thế giới”.

Tuy nhiên, một khi đã nghiêm túc với điều gì đó, thì sẽ dồn hết nhiệt huyết và sự kiên trì mãnh liệt, lao thẳng về phía trước như một chú lợn rừng.

Là vị senpai nhỏ tuổi hơn tôi, người đã yêu thích tôi và tác phẩm của tôi.

“Tôi không hiểu. Chúng ta mới gặp nhau có ba lần thôi mà.”

*“À phải rồi, đúng là vậy. Tôi cứ ngỡ chúng ta đã quen biết nhau lâu lắm rồi… Đúng thế thật.”*

Có một khoảnh khắc im lặng. Tiền bối Muramasa ho nhẹ một tiếng rồi nói bằng giọng dịu dàng:

“Vậy thì, một lần nữa nhé…”

“Từ nay mong cậu giúp đỡ, hậu bối.”

“Dạ, em cũng vậy, mong chị giúp đỡ… tiền bối.”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô ấy. Cũng chính vì thế, tôi mong có thể tìm hiểu thêm về cô ấy trong thời gian tới.

Hai ngày sau. Hôm diễn ra buổi tiệc mừng “Giải Đấu Light Novel Thiên Hạ Đệ Nhất”.

Tôi đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc trong bếp nhà mình.

Giờ hẹn là mười hai giờ trưa, đúng boong. Chắc hẳn các thành viên sắp tề tựu đông đủ rồi.

Đương nhiên, tôi đã xin phép Sagiri – hay Eromanga-sensei – về buổi tiệc này rồi. Cô ấy còn nói: “Nếu đã vậy thì tôi phải giữ thể diện cho Izumi-sensei chứ.” Nghe có vẻ khách sáo vậy thôi, chứ hình như cô ấy cũng hào hứng lắm thì phải.

Nghe có vẻ hơi bất ngờ nhưng… nếu không trực tiếp chạm mặt nhau, và nếu cái tật xấu kia không tái phát – thì Sagiri không phải là người hoàn toàn thờ ơ với mọi người đâu. Cũng chính vì thế, cô ấy mới phát sóng trực tiếp ẩn danh như vậy mà. Tôi mong buổi tiệc mừng lần này sẽ thật vui vẻ đối với cả Sagiri lẫn Eromanga-sensei.

“Đồ đạc cơ bản đã sẵn sàng… Đúng là mẹ mình có khác, cái bếp này thứ gì cũng có cả.”

Để buổi tiệc được trọn vẹn… tôi cũng đã dồn chút tâm huyết vào một món đặc biệt.

Vẫn còn là bí mật, đương nhiên rồi.

“Hôm nay có… tôi, Sagiri, Elf… Tiền bối Muramasa, với Shidou-sensei à.”

Vừa đếm các thành viên trên ngón tay, tôi vừa dọn dẹp phòng khách.

Elf hàng xóm đáng lẽ phải là người đến đầu tiên, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy mặt, vậy là khả năng cao cô nàng lại đi trễ rồi. Vì con bé này, mỗi khi hẹn hò là y như rằng, hoặc là đến sớm quá đỗi, hoặc là trễ hẹn. Đúng là một đứa vô kỷ luật về mặt thời gian. Làm nhà văn mà kỳ cục!

“Tiền bối Muramasa có vẻ nhà xa nên… chắc chưa tới đâu nhỉ.”

Theo Elf, tiền bối Muramasa hình như sống ở Chiba.

Nhân tiện, nếu bạn thắc mắc tại sao Elf lại biết địa chỉ của tiền bối Muramasa thì cô nàng nói là “nhận ra nhờ đồng phục”. Nghe nói Elf đã ghi nhớ và lưu trữ làm tài liệu tất cả những bộ đồng phục dễ thương trên toàn quốc. Thật sự đáng kinh ngạc. Đúng là một nàng công chúa luôn biết cách khiến tôi ngạc nhiên, và quả không hổ danh là một tác giả light novel tình cảm hài.

“Eromanga-sensei thì đang ở trên lầu rồi… Vậy chỉ còn lại Shidou-sensei thôi.”

Không biết là người thế nào nhỉ. Mới đó mà đã mời gọi “Hãy tổ chức tiệc mừng đi!” thì chắc là một người năng động, thích làm trưởng nhóm đây mà.

Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì –

“Kính coong.”

Hình như có ai đó đã tới.

“Dạ, cháu ra liền đây ạ!”

Tôi niềm nở đáp lại một câu mà có lẽ chẳng ai nghe thấy, rồi đi ra cửa.

Mở cánh cửa chính ra, tôi thấy –

“Chào cậu.”

Một chàng trai trẻ xa lạ đang mỉm cười dịu dàng. Anh ta trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi một chút, chừng sinh viên đại học. Tóc màu nâu hạt dẻ hơi dài, trông khá suôn mượt. Thế nhưng lại có vẻ gì đó nghiêm túc. Anh ấy khoác một chiếc áo cardigan màu nhạt bên ngoài áo thun cổ tròn.

“À, ừm… anh là…”

“Tôi là Shidou Kunimitsu. Đây có phải nhà của Izumi Masamune-sensei không ạ?”

“A, vâng, đúng vậy, tôi là Izumi Masamune đây ạ –”

“À, đúng rồi! Chào cậu, lần đầu gặp mặt, Izumi-sensei.”

“À không, tôi mới là người phải nói câu đó –”

Ối, một người trông có vẻ bình thường đã tới!

Thật thất lễ khi ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lại là như vậy. Nhưng gần đây, những đồng nghiệp tôi gặp ai cũng đều tạo ấn tượng mạnh đến mức tôi đã thủ sẵn tâm lý đề phòng, không biết lần này liệu có giống vậy không.

“Mong được giúp đỡ, Shidou-sensei.”

“…À, ha ha, tôi muốn cậu bỏ ‘sensei’ đi một chút thì hơn.”

Anh ấy cười gượng và bảo tôi đổi cách xưng hô.

“…Đúng là vậy nhỉ.”

…Tôi hiểu mà. Ngay cả tôi cũng chẳng thấy quen khi được gọi là “Izumi-sensei” chút nào.

Dù có vài trường hợp ngoại lệ, nhưng đa số các đồng nghiệp hay đối tác làm việc đều chỉ gọi nhau bằng “san” thôi.

“Vậy thì cả hai chúng ta cứ bỏ ‘sensei’ đi nhé.”

“Được thôi.”

“Mà thôi, trước mắt thì – mời anh vào nhà. Vẫn chưa có ai tới đâu.”

“Vâng, xin làm phiền.”

Anh ấy cẩn thận xếp giày ngay ngắn ở cửa rồi mới bước vào nhà.

Giống như Elf, anh ấy cũng là người có vẻ được giáo dục tốt.

Trên đường đưa anh ấy vào phòng khách, anh ấy nói tiếp.

“Về cách xưng hô, cậu thấy ‘Izumi-senpai’ thì sao?”

“Không, người trông lớn tuổi hơn lại gọi tôi là ‘senpai’ nghe cứ kỳ cục thế nào ấy.”

Tôi cũng gọi tiền bối Muramasa là ‘tiền bối’ thật, nhưng cô ấy lại mang hình ảnh như một ‘chị gái’ nên tôi không cảm thấy quá khó xử.

“Vậy thì, cứ gọi Izumi-san bình thường nhé?”

“Cứ gọi trống không cũng được mà? Cách nói chuyện cũng cứ tự nhiên thoải mái là được rồi.”

“Thật sự thì gọi trống không thì hơi quá… À, cách nói chuyện này của tôi là thật lòng đấy.”

Trong lúc nói chuyện như vậy thì chúng tôi đã đến phòng khách.

“Mời anh, cứ tự nhiên chọn chỗ ngồi đi.”

“Vâng, Izumi-kun.”

Cuối cùng, cách xưng hô đã được thống nhất là như vậy. Anh ấy ngồi xuống sofa, hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Bạn bè thân thiết thường gọi tôi là Shidou. Còn Izumi-kun thì tôi rất vui nếu cậu nói chuyện thoải mái, tự nhiên với tôi.”

Tôi chớp chớp mắt, rồi đáp lại bằng một nụ cười.

“Được thôi. Vậy thì Shidou-kun, rất vui được làm quen lần nữa nhé.”

Chính là như thế này! Đây mới là cách gặp mặt lành mạnh trong lần đầu tiên chứ.

Mấy kẻ đồng nghiệp chuyên gây sự trong lần đầu gặp mặt – như đứa tên bắt đầu bằng ‘Mu’ hay con ngốc tên bắt đầu bằng ‘E’ – nên chừng mực lại đi là vừa.

Elf và tiền bối Muramasa vẫn chưa thấy tới, còn Eromanga-sensei thì chẳng có chút tinh thần hợp tác nào, chỉ nói là “bắt đầu tiệc rồi thì báo tôi nhé”.

Thế là tôi đành pha trà và nói chuyện riêng với Shidou-kun.

“Shidou-kun, sao cậu lại lên kế hoạch cho buổi tiệc mừng này vậy?”

“Đơn giản là vì tôi mới ra mắt, nên có ít người quen là đồng nghiệp thôi.”

Gửi tác phẩm dự thi giải thưởng tân binh, bị loại ở vòng tuyển chọn cuối cùng. Sau đó có được một người biên tập và ra mắt. Tiếp đó, vừa đi học đại học vừa viết tiếp series tác phẩm đầu tay, nhưng cuối cùng bị cắt ở tập ba. Anh ấy quyết định làm lại từ đầu và đang cố gắng cho tác phẩm mới – đó là quá trình làm việc của Shidou-kun.

Trong trường hợp của tôi – Izumi Masamune – là nhận “Giải Khuyến khích của Hội đồng Giám khảo” trong giải thưởng tân binh, rồi ra mắt với chính tác phẩm đó. Nên dù tốt hay xấu, tôi cũng nhanh chóng có quen biết với những đồng nghiệp.

Đó là vì tôi có cơ hội gặp gỡ các tiền bối đã trao giải cho tôi và các đồng nghiệp cùng đoạt giải.

Tuy nhiên, tất cả họ đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, mà tôi cũng không phải là người năng động, nên chúng tôi không duy trì mối quan hệ thân thiết đến mức có thể gặp gỡ riêng tư.

Mặt khác, những người thuộc nhóm “không đoạt giải” như Shidou-kun thì chẳng có đồng nghiệp cùng đoạt giải nào cả.

Cơ hội để làm quen với đồng nghiệp của anh ấy chắc hẳn rất ít.

“Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt. ‘Giải Đấu Light Novel Thiên Hạ Đệ Nhất’ mà chúng ta tham gia là một cuộc thi dành cho những tác giả mới, và tôi mong có thể làm quen với những đồng nghiệp cùng tuổi. Vì vậy, tôi rất muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Izumi-kun trong tương lai.”

“Tôi cũng vậy, tôi rất vui khi có thể làm quen với một đồng nghiệp bình thường như cậu. Nhân tiện, những người tham gia tiệc mừng lần này là tôi, Shidou-kun, Elf, tiền bối Muramasa và Eromanga-sensei – đúng không?”

“Vâng.”

“Trong ‘Giải Đấu Light Novel Thiên Hạ Đệ Nhất’ vẫn còn hai người tham gia nữa mà.”

Khi tôi hỏi anh ấy không mời sao, Shidou-kun buồn bã cúi mặt.

“Tôi có mời họ – nhưng cả hai người đều đã từ chối. Cả hai người họ đều đã ngừng viết lách và quay về quê rồi… nghe nói là vậy ạ…”

“À…”

Chuyện này thường xảy ra. Thật ra, tôi cũng suýt bỏ nghề nhà văn rồi.

Tôi không phải là người duy nhất coi “Giải Đấu Light Novel Thiên Hạ Đệ Nhất” là cơ hội cuối cùng của mình… chỉ vậy thôi. Theo một nghĩa nào đó, có lẽ tôi đã hủy hoại sự nghiệp viết lách của họ.

Nhưng.

“Thì ra vậy! Vậy thì hết cách rồi!”

Tôi cố gắng cười thật tươi. Nếu tôi cứ mãi buồn bã thì cũng chẳng giải quyết được gì – và tôi nghĩ sẽ thật bất lịch sự với những người đã thua cuộc nếu tôi cứ mãi than vãn về kết quả của một cuộc cạnh tranh nghiêm túc.

“Vâng, hết cách rồi ạ.”

Không biết có phải anh ấy đã hiểu ý tôi không, anh ấy nhanh chóng chuyển đề tài.

“Tôi muốn mở rộng thêm những mối quan hệ với những người cùng tuổi theo đà này. Izumi-kun, ngoài những người tham gia hôm nay, cậu có biết ai khác không? Những tác giả khoảng tuổi mười mấy hoặc đầu hai mươi, có thể nói chuyện hợp với chúng ta ấy?”

“…Có thì có… nhưng hơi khó mà giới thiệu được ấy chứ…”

Kiểu như mấy người tồi tệ ấy.

Tôi đang phân vân không biết có nên giới thiệu họ cho một tác giả mới ra mắt như anh ấy không.

“Vậy thì, nếu tôi có thêm bạn bè là tác giả mới, tôi sẽ giới thiệu cho Izumi-kun nhé.”

…Nhờ anh ấy mà tôi có lẽ sẽ có thêm bạn bè đồng nghiệp. Khi đó, có thể tôi sẽ có người để nói chuyện về light novel yêu thích ngoài Tomoe. Đó là một ý nghĩ rất vui vẻ.

Vì tôi sợ bị lộ thân phận nên ở trường tôi không dám nói nhiều về những chuyện như vậy.

– Trong lúc đang nói chuyện như vậy thì.

“Kính coong!” Chuông cửa lại vang lên.

“À, có ai đó đến rồi.”

Tôi đứng dậy, đi ra cửa chính. Trước khi rời phòng khách, tôi nhìn đồng hồ treo tường… thì ra đã khá lâu rồi. Có vẻ như chúng tôi đã nói chuyện say sưa quá.

Vậy thì, người vừa tới chắc chắn là kẻ siêu trễ hẹn.

“Sao mấy tên tác giả nổi tiếng lại không biết giữ giờ giấc gì hết vậy chứ…”

Tôi chỉ muốn lấy ráy tai của Shidou-kun mà sắc nước cho mấy kẻ đó uống.

Tôi vừa lầm bầm vừa mở cửa chính.

Và.

Hai cô gái xinh đẹp đối lập nhau đang đứng ở đó.

“Masamune-kun, xin lỗi vì đã đến trễ.”

“Tất cả là lỗi của con nhỏ này! Tớ không có lỗi đâu nhé!”

Cô gái mặc kimono là tiền bối Senju Muramasa.

Còn con ngốc đang la hét bên cạnh – Yamada Elf – thì mặc một bộ yukata khá bắt mắt. À phải rồi, tôi đã kể cho Elf về “âm mưu” của mình rồi mà.

Tôi đã từng nghĩ tóc vàng mặc yukata thì chẳng hợp chút nào… nhưng cái này thì quả là…

Mấy đứa con gái bản chất đã dễ thương thì thật là đáng ghét.

Dù cảnh tượng đó khiến tôi suýt nở nụ cười, tôi vẫn cố gắng giữ nguyên vẻ mặt và nói:

“Ơ, hai người đi chung à?”

“Đúng vậy! Tớ đã cất công ra tận ga đón đấy! Có nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau, với lại bọn tớ đã hẹn là sẽ cùng nhau chọn quà mừng cho bữa tiệc!”

Hai đứa này thân nhau đến mức đã hẹn hò như vậy từ lúc nào vậy?

“Thế là con nhỏ này chỉ mang tiền đủ tiền vé tàu thôi! Rồi đi rút tiền ở ngân hàng thì lâu ơi là lâu!”

“Cũng hết cách thôi. Dù đã bỏ tiền vào ví cho chắc ăn… nhưng từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa bao giờ dùng thẻ ngân hàng cả.”

Tiền bối Muramasa biện minh một cách ngây thơ.

Khi không nổi khùng, cô ấy lại ngây thơ y như lần đầu gặp mặt.

Đáng sợ như Quỷ vương khi trở thành kẻ thù, vậy mà khi trở thành đồng minh lại yếu đi như kẻ thù trong Super Robot Wars vậy.

Tôi vừa đưa hai người họ vào phòng khách vừa nhận xét:

“Này, tiền bối Muramasa, trong tiểu thuyết chị tạo ra cả một hệ thống lưu thông tiền tệ độc đáo với đầy đủ chi tiết, vậy mà sao không biết cách rút tiền thế hả?”

Thế là tiền bối Muramasa ngượng ngùng nói:

“…Kiến thức viết tiểu thuyết khác với việc tự mình thực hiện nó. Tôi thật sự không quen với cái thứ gọi là màn hình cảm ứng đó chút nào.”

Hết thuốc chữa rồi, con người này bị bỏ lại phía sau bởi xã hội văn minh mất rồi…

Elf cũng thẳng thừng nhận xét.

"Về thời Taisho đi, đồ người tiền sử!"

"À, t-tôi dùng được máy tính mà!… Ít ra thì cũng biết dùng một chút."

Ừ thì, cũng vì hắn ta đọc truyện mạng suốt mà. Chắc là dùng được một chút thật.

"Thôi thôi, giỏi quá rồi! Khỉ thật, ngân hàng thì đông nghẹt, mà cậu cứ đang xếp hàng là lại lôi truyện ra viết, làm người ta phải xếp hàng lại biết bao nhiêu lần... Tôi thề là không bao giờ đi xếp hàng cùng cậu nữa đâu đấy!"

Dắt hai kẻ đang cãi nhau chí chóe kia, tôi cuối cùng cũng đặt chân đến phòng khách.

Thấy vậy, Shidou-kun, người nãy giờ vẫn đứng chờ, liền cúi đầu chào hai người trẻ hơn mình rất nhiều.

"Chào hai cô, hai cô vất vả rồi."

"Hừm, để tôi phải chờ đấy à."

Cô nàng tiên tộc ra vẻ ta đây như một đại ca. Còn Muramasa-senpai, nhìn Shidou-kun một lượt, rồi lại quay sang nhìn tôi và hỏi:

"Ai vậy?"

"Đó là thầy Shidou Kunimitsu, người đã đấu với tôi trong 'Đại Hội Võ Thuật Truyện Đề Tài Light Novel' đấy."

Tôi trả lời câu hỏi của cô ấy.

"Có người như thế à?"

"Này, có chứ. Chính là cái truyện chữa lành mà tiệm bánh ngọt làm bối cảnh ấy..."

"Tôi không đọc."

...Đấy. Thật sự, cứ chuyện gì không liên quan đến sở thích là cô ấy lại chẳng khác nào một ông cụ lẩm cẩm.

"Ờm, vậy là trừ thầy Eromanga-sensei ra thì mọi người đã có mặt đông đủ. Khi tất cả đã tới, chúng ta sẽ giới thiệu bản thân lại một lần nữa –"

"Trước đó phải chọn chỗ ngồi đã!"

Cô nàng tiên tộc chen ngang lời tôi. Cô ấy còn mạnh bạo quàng tay vào tay tôi:

"Em sẽ ngồi cạnh Masamune!"

*Rùng mình* – Thái dương của Muramasa-senpai khẽ co giật.

"Này, cô thật mặt dày. À mà... thầy Yamakanami gì đó ơi."

"C-cậu! Sao đến giờ vẫn nhớ tên tôi loáng thoáng thế hả! Cái ơn tôi đã chỉ cậu cách dùng máy ATM, cậu quên hết rồi à!"

"ATM là cái gì?"

"Là cái máy rút tiền ở ngân hàng đóooooo! Tên khốn này! Phiền phức chết đi được!"

Không phải cô ấy trêu chọc gì đâu, mà đúng là bản tính ngây ngô trời sinh của cô ấy đấy.

"Dù sao thì! Chỗ này tuyệt đối không nhường đâu!"

"Vậy, tôi sẽ ngồi ở phía đối diện, bên cạnh Masamune-kun. K-không sao chứ?"

"X-xin đừng xích lại gần như thế. Tôi ngại lắm."

"Này! Sao đối với Muramasa thì cậu lại dịu dàng thế hả! Tôi đáng yêu hơn mà!"

Hai cô gái xinh đẹp đứng hai bên tôi, la ó ầm ĩ –.

...Không ổn, tôi thấy chóng mặt quá.

Tôi hoàn toàn không hiểu ý đồ của hai người họ, vô cùng bối rối. Hơn nữa, với Muramasa-senpai, người vừa mới tỏ tình, tôi lại càng tim đập thình thịch không ngừng, chẳng thể suy nghĩ được gì cho ra hồn.

Và rồi...

*Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!*

Tiếng đập sàn đòi "CÂM HẾT LẠI ĐI!" vang dội khắp phòng khách.

Vài phút sau...

Trong phòng khách nhà tôi, có bóng dáng tôi đang ôm chiếc máy tính bảng hiện hình Eromanga-sensei, ngồi trên ghế sofa. Bên cạnh tôi, Shidou-kun đang ngồi có vẻ không thoải mái, còn cô tiên tộc và Muramasa-senpai thì ngồi trên chiếc sofa khác – một bố cục khá lạ đời.

"Thế này là được."

Eromanga-sensei, người vừa sắp xếp lại chỗ ngồi, hài lòng gật đầu (trên màn hình).

Để giải thích thì, sau tiếng đập sàn giận dữ đó, tôi đã leo lên tầng hai.

Rồi sau khi bị Eromanga-sensei mắng té tát, tôi nhận lệnh "Đổi chỗ ngay lập tức", liền cầm chiếc laptop đã kết nối Skype quay trở lại phòng khách – đó là diễn biến tiếp theo.

"À, ha ha... ừm..."

Shidou-kun, người ngồi cạnh tôi theo dõi mọi chuyện, rụt rè hỏi tôi.

"Tiếng 'rầm rầm' vừa nãy... từ trên lầu vọng xuống... có liên quan gì đến... Eromanga-sensei không?"

"Đó là hiện tượng Poltergeist."

Eromanga-sensei nói bằng giọng đã được thay đổi qua máy.

"Ơ... nhưng mà..."

"Vì đó là Poltergeist."

"...Vâng."

Bị cô ấy ép phải chấp nhận một cách mạnh mẽ. Mà thôi, không thể tiết lộ rằng Eromanga-sensei chính là em gái tôi được. Hiện tại, ngoài Sagiri là người trong cuộc, thì chỉ có tôi và cô nàng tiên tộc là biết bí mật đó.

– Không nói đâu!

Với Muramasa-senpai thì tôi gần như đã tiết lộ hết rồi, nên có bị lộ cũng đành chịu, nhưng sau đó, cô ấy không hề gặng hỏi gì.

Với tính cách của cô ấy, có lẽ không cần phải dặn dò giữ mồm giữ miệng, nhưng... có lẽ tôi vẫn nên nói chuyện thẳng thắn một lần cho rõ ràng.

"Mà này, Izumi-kun... có vẻ rất được yêu mến nhỉ."

Shidou-kun nói với ánh mắt trìu mến.

Này, làm ơn đi! Thật sự đấy!

Bây giờ... đâu phải là lúc để nói "đúng thế ạ" đâu chứ.

*Rầm rầm rầm*, trần nhà rung chuyển.

"Hả? Nói cái gì đấy? Hoàn toàn không phải vậy. Không phải được yêu mến hay gì cả."

Giọng máy móc siêu khó chịu vang lên từ trước ngực tôi – từ chiếc máy tính bảng.

"Vì thầy Izumi đã có người trong lòng rồi mà, đúng không?"

"Đ-đúng..."

"Hả? Sao lại nói giọng thiếu tự tin thế? Khinh thường tôi à?"

...Eromanga-sensei thật đáng sợ...

"Anh sẽ không ong bướm với ai ngoài người mình yêu, đúng không? Đúng không?"

"Vâng."

*Rầm!*

"Giọng bé thế."

"Vâng! Sẽ không ong bướm ạ!"

Đáng sợ quá đi mất.

Nhìn thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, Shidou-kun và cô nàng tiên tộc thì:

"Họ có quan hệ như thế nào nhỉ? Hai người đàn ông... đúng không?"

"Nhiều chuyện phức tạp lắm."

...Đấy, họ lại nói chuyện như thế. Chết tiệt... Tôi có cảm giác Shidou-kun nghĩ tôi là gay mất rồi.

Còn Muramasa-senpai thì vẫn tự nhiên như không có gì xảy ra, chăm chú viết truyện thủ công. Quả nhiên là một người siêu cấp tự tại.

Không thể chịu nổi áp lực từ Eromanga-sensei, tôi mạnh mẽ đứng dậy, đặt chiếc laptop lên bàn trà thấp.

"Tôi đi chuẩn bị đồ ăn đây! Xong xuôi thì chúng ta sẽ đến phần giới thiệu bản thân!"

Phớt lờ giọng máy móc kêu "Đừng có chạy đóooooo!", tôi chuồn thẳng vào bếp.

Thế là, cô nàng tiên tộc cũng chạy theo tôi.

"Để tôi giúp cậu một tay."

"...N-nếu cậu đi theo, Eromanga-sensei lại giận cho mà xem?"

"Không sao đâu mà."

Cô nàng tiên tộc phe phẩy tay, ghé môi sát tai tôi thì thầm.

"Hơn nữa... chắc cậu ghen khi thấy tôi nói chuyện với người đàn ông khác chứ gì. Không sao đâu mà. Tôi chỉ nói chuyện trên Twitter một chút thôi, chẳng có gì đặc biệt nên cậu đừng lo lắng nhé?"

"Hả?"

Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?

Cô nàng tiên tộc rời môi khỏi tai tôi, đảo mắt nhìn quanh bếp.

"Thế nào rồi? Món ăn chuẩn bị đến đâu? Ồ~ đúng như đã nói luôn."

"Chỉ còn nướng nữa thôi. Một mình tôi là đủ, cậu cứ đợi ở phòng khách đi."

Tôi thoăn thoắt quấn tạp dề vào eo, đội khăn trùm đầu.

Cô nàng tiên tộc suy nghĩ một lát, rồi nói:

"Ừm, thôi được rồi. ...Mà này, bếp nhà cậu xịn thật đấy. Đầy đủ tiện nghi hơn nhà tôi nữa. Lần tới phải cho tôi dùng nhờ nhé."

"Được thôi. Nếu cậu chịu khó nấu phần của Sagiri nữa."

Trông cô nàng tiên tộc thế kia thôi, nhưng nấu ăn cực ngon đấy.

"Tôi biết ngay cậu sẽ nói thế mà. À phải rồi, đây là quà tôi và Muramasa mang đến."

"Ôi, đây là...!"

"Cậu cần mà phải không? Giờ cứ để đó, đừng dùng vội... lát nữa hãy làm em gái cậu bất ngờ nhé?"

"Cảm ơn Elf! Đúng là cái này! Tôi đang cần cái này đây!"

"Thôi thôi, không có gì. Khỉ thật – làm cậu vui thật dễ dàng."

Khẽ cười khổ một cách u buồn, cô nàng tiên tộc rời khỏi bếp.

Quà của cô nàng tiên tộc là gì ư? Cứ để đó lát nữa sẽ bất ngờ.

Có vẻ như đã đến lúc tôi tiết lộ 'kế hoạch' của mình rồi.

Đó là một ý tưởng nảy ra khi tôi nghe cô nàng tiên tộc kể về "buổi tiệc mừng 'Đại Hội Võ Thuật Truyện Đề Tài Light Novel'", đơn giản mà nói, là "biến buổi tiệc thành lễ hội mùa hè".

– *Mấy gian hàng nhỏ kiểu lễ hội đó, tôi từng thèm muốn lắm*.

Tức là, tôi sẽ chuẩn bị những món ăn thường bán ở các gian hàng lễ hội, mọi người sẽ ăn diện theo kiểu lễ hội – và nếu chúng tôi cùng nhau vui đùa, thì dù lễ hội pháo hoa đã kết thúc – cũng sẽ được trải nghiệm một cảm giác gần giống như thế. Sagiri, dù chỉ ở trong phòng, cũng có thể tạo nên kỷ niệm mùa hè.

Tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Trên chiếc bàn trà vẫn dùng hằng ngày, tôi kê thêm một chiếc bàn gấp lại, bày la liệt "những món ăn lễ hội Nhật Bản".

Mì xào, mực nướng, takoyaki, ngô nướng, kẹo táo, chuối socola –.

Những món tương tự (đã được cắt giảm đáng kể dầu mỡ và muối) cũng được mang vào "căn phòng không mở cửa" kia.

"Ôi! Tuyệt vời quá! Thật sự y như lễ hội vậy!"

"Đồ sộ thật. Quả nhiên... tất cả là do Masamune-kun làm sao?"

"Dù đều là những món ăn tầm thường, nhưng mà... cũng coi như đạt yêu cầu đi."

"...Thật tình... lại bày đặt ra làm chi..."

Mỗi người đưa ra lời nhận xét riêng.

Eromanga-sensei thì có vẻ hơi lộ bản tính thật.

Dù sao thì, thấy mọi người vui vẻ là tôi cũng mừng rồi.

"Masamune! Cậu là người chiến thắng, phải đứng ra mà điều hành chứ!"

Nghe cô nàng tiên tộc nói vậy, tôi dù không phải người tháo vát, cũng quyết định lên tiếng chào hỏi.

"Ừm, xin chân thành cảm ơn tất cả quý vị đã tham dự buổi tiệc mừng 'Đại Hội Võ Thuật Truyện Đề Tài Light Novel' hôm nay."

*Vỗ tay rào rào*, mọi người đều vỗ tay.

"Dù trong cuộc thi chúng ta là đối thủ của nhau, nhưng tôi mong rằng từ nay về sau, chúng ta có thể trở thành những chiến hữu tốt, cùng nhau thân thiết. Lời chào hỏi tuy đơn giản, nhưng vì đồ ăn sẽ nguội mất, nên tôi xin dừng ở đây – Cạn ly!"

"Cạn ly!"

*Keng* – những chiếc ly chạm vào nhau.

"Nhờ vậy mà tác phẩm của tôi cũng sắp được xuất bản rồi. Dù thua cuộc thi, tôi vẫn sẽ chỉnh sửa để tác phẩm trở nên thú vị hơn nữa. Khi ra mắt, mong mọi người hãy đón đọc."

"Masamune-kun, một lần nữa, chúc mừng cậu chiến thắng nhé. Tôi mong sớm được đọc bản dài của truyện."

"Là nhờ tôi rèn luyện cho nên cậu mới chiến thắng đấy nhé! Phải biết ơn tôi đi!"

"Mọi người, hôm nay tôi không thể có mặt trực tiếp được, xin lỗi nhé. Thầy Izumi vừa mang đồ ăn giống mọi người lên cho tôi rồi, nên tôi sẽ tham gia qua Skype."

Mà thực ra, cô ấy đang ở ngay tầng trên thôi.

Tuy đây là một buổi tụ họp của những thành viên vô cùng đặc biệt, nhưng lúc này, tất cả đều đang vui vẻ ăn uống, trò chuyện. Thật sự, tôi rất muốn mọi người thân thiết với nhau.

Mỗi người có thể có những quan điểm khác nhau, nhưng tôi nghĩ "đồng nghiệp không phải là kẻ thù".

Tôi xem họ là những chiến hữu, cùng nhau cố gắng trong ngành này.

Rất hiếm khi, có thể xảy ra xung đột lợi ích.

Nhưng trận đấu với cô nàng tiên tộc, hay cuộc đối đầu "một mất một còn" với Muramasa-senpai – những chuyện đó chỉ là ngoại lệ thôi.

Càng nhiều tác giả cố gắng, thì "người yêu thích light novel" càng tăng lên.

Số người đọc và yêu thích sách của tôi cũng sẽ tăng lên.

Thực ra, chẳng có lý do gì phải ghen tị với những tác giả nổi tiếng, và những suy nghĩ như "kết thân với kẻ thù thì có lợi gì" – tôi nghĩ chỉ thiệt thòi thôi.

Từ tận đáy lòng, tôi muốn chúng ta cùng nhau cố gắng.

À mà, tất nhiên, cũng có lúc tôi ghen tị, có lúc xem họ là kẻ thù chứ. Dù đã hiểu rõ rồi đi nữa.

Chứ cách đây không lâu tôi còn nghĩ "mấy kẻ đặt bút danh gây nhầm lẫn biến đi hết đi" hay "Muramasa chết đi cho rồi" cơ mà.

"Đến lúc giới thiệu bản thân rồi thì phải."

Khi tôi đề nghị, Shidou-kun giơ tay.

"Vậy thì, tôi xin phép bắt đầu trước. Có vẻ như mọi người đều đã quen biết nhau rồi."

Không ai có ý kiến phản đối.

Shidou-kun khẽ ho một tiếng, rồi bắt đầu cất giọng kể rành rọt.

"Shido Kunimitsu, một tác giả trẻ vừa ra mắt được hai năm. Cậu ấy vừa đi học đại học, vừa viết tiểu thuyết, mà chủ đề chính thì lại xoay quanh những món bánh kẹo."

"Hình như tác phẩm đầu tay của cậu là một bộ rom-com kể về cô nàng mê đồ ngọt ở cửa hàng tiện lợi thì phải, còn truyện ngắn dự thi ‘Giải Đấu Tranh Hùng Light Novel’ lại lấy bối cảnh tiệm bánh ngọt. —Cậu có vẻ đặt nặng chủ đề này lắm nhỉ?"

Tôi hỏi. Thấy đối phương vẫn giữ thái độ lịch sự, dù đã được cho phép, tôi cũng không tiện thay đổi tông giọng suồng sã ngay lập tức. Mong sao một lúc nào đó, chúng tôi có thể nói chuyện tự nhiên hơn.

"Từ nhỏ, tôi đã mê mẩn đủ thứ bánh kẹo rồi ạ. Đặc biệt là đồ ngọt, cứ thấy là mắt tôi lại sáng rỡ, đi siêu thị tiện lợi lúc nào cũng mong được mua quà vặt... Tôi đã nghĩ, giá mà sau này mình cũng làm ra được một món đồ ăn vặt kinh điển nào đó như Pocky, Kit Kat hay Choco Pie chẳng hạn – loại mà trẻ con vẫn sẽ ăn mãi về sau này – thì chắc chắn đó sẽ là niềm tự hào của cả đời tôi."

Mỗi người một chí hướng, mười người mười mơ ước. Nhưng mấy ai đạt được mơ ước *nguyên vẹn như ban đầu* đâu chứ— phần lớn, chúng ta đều phải tự điều chỉnh, nhìn thẳng vào thực tế và uốn nắn giấc mơ cho phù hợp với năng lực của bản thân.

Chẳng hạn như người từng muốn làm họa sĩ manga thì thành tác giả light novel.

Người từng mơ thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp thì lại đi làm ở công ty dụng cụ thể thao.

Hay người từng muốn trở thành nhà văn, cuối cùng lại làm biên tập viên.

Có những người nhờ vậy mà thành công rực rỡ.

"À ha ha, tôi cứ thế miệt mài học làm bánh, rồi tham gia những hoạt động giúp mình đến gần hơn với ước mơ, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã trở thành tác giả light novel, chuyên viết về bánh kẹo rồi ạ."

Thế nên, câu chuyện của cậu ấy hẳn cũng là một chuyện thường tình mà thôi.

"Ước mơ hiện tại của tôi là sau này có thể hợp tác với một hãng thực phẩm, rồi nhân vật hay món bánh kẹo do tôi nghĩ ra sẽ được bày bán trong siêu thị tiện lợi."

Tôi nghĩ đó là một ước mơ thật tuyệt vời. Muốn đạt được nó, hẳn cậu ấy phải nổi tiếng đến mức được chuyển thể anime thì mới mong thành công. Dù mơ ước khác nhau, nhưng tôi và cậu ấy lại đang bước trên cùng một con đường.

"Nếu được bán ra, tôi nhất định sẽ mua về ăn thử!"

"Cảm ơn nhé!"

Shido-kun ngượng ngùng, nhưng cũng đầy tự hào mà cười, rồi trao cho tôi một túi giấy nhỏ.

Trong túi có mấy chiếc bánh quy tròn nhỏ xinh.

"Đây là quà cho anh ạ."

"Hay là... cậu tự làm?"

"Vâng ạ. Có lẽ không hợp với mấy món đồ ăn ở lễ hội lắm, nhưng nếu anh thích thì cứ ăn nhé."

"Ôi chao, cảm ơn cậu nhiều!"

Cái suy nghĩ "tác giả rom-com toàn mấy người có tâm hồn tỉ mỉ như con gái" của Elf ấy, có khi đúng thật.

Tôi cũng vừa bắt đầu viết rom-com mà, chắc cũng nên học làm bánh quy này nọ cho khéo tay hơn không ta... Tự dưng tôi lại nghĩ thế. Hay lần tới mình tập thử xem sao.

"Tới lượt tôi nha!"

Elf, trông như thể đã sốt ruột lắm rồi, bỗng cất tiếng nói to.

Cô nàng bật dậy đầy khí thế, tạo dáng điệu đà rồi nói:

"Ta là Yamada Elf! Tác giả mỹ nữ siêu nổi tiếng sắp được chuyển thể anime đây!"

"Muramasa-senpai còn nổi tiếng hơn mà."

"Đừng có nói chen vào!"

"Chát!" Elf chỉ tay vào tôi, rồi ưỡn ngực bành bạch.

"Ước mơ vĩ đại của ta là— viết ra *light novel đỉnh cao nhất* để chinh phục thế giới!"

Cô nàng bắt đầu nói những thứ như mấy tên trùm cuối trong truyện tranh trẻ con, chuyên dùng đồ chơi để âm mưu thống trị thế giới vậy.

".........Cô Yamada Elf đúng là cả trên mạng lẫn ngoài đời đều cùng một tính cách nhỉ?"

"Đúng đó. Ngầu ghê chưa."

Tôi gật gù đồng tình với Shido-kun đang đờ người ra.

À, nhân tiện, Muramasa-senpai đang viết tiểu thuyết trong khi nhồm nhoàm bánh takoyaki. Chẳng nghe ngóng gì hết.

"Thực tế thì, light novel có thể chinh phục thế giới không?"

Cô Ero-manga sensei hỏi, dù biết trước chẳng ra hồn.

"Chỉ cần bán sách của ta tràn lan khắp thế giới là thừa sức! Nếu tên tuổi của ta được cả thế giới ngợi ca, thì đó cũng chẳng khác gì ta đã chinh phục thế giới rồi!"

"Hình như tác phẩm 'X-Man' có tổng lượng phát hành khoảng 500 triệu bản nhưng có thấy nó chinh phục thế giới đâu?"

"Ưm..."

Dù đó là một siêu phẩm đã tạo ra vô số người hâm mộ cuồng nhiệt trên toàn cầu, nhưng có lẽ cũng khó mà nói là nó đã "chinh phục thế giới".

"Hơn nữa, nếu thật sự muốn dùng sách để chinh phục thế giới, thì ít nhất phải đánh bại cái thứ *đó* – light novel lâu đời và mạnh nhất thế giới ở thời điểm hiện tại."

"Cái thứ *đó* là cái gì? Chẳng lẽ ngay cả ta, người được dự kiến sẽ phá vỡ mốc sức chiến đấu 600 triệu vào tầm này năm sau, cũng sẽ gặp khó khăn khi đối đầu ư?"

"Nói theo kiểu Elf-chan thì, sức chiến đấu khoảng 388 tỉ (ước tính)."

"Ba ngàn tám trăm tám mươi tỉ ư?!"

Elf kinh ngạc đến nỗi phải thốt lên "Không đùa đó chứ?!" bằng giọng líu ríu.

"Chắc Ero-manga sensei đang nói đến cuốn light novel mạnh nhất thế giới mà không tiện nêu tên đó, cái thứ *đó* được ghi vào kỷ lục Guinness, mà đùa cợt nó là không hay đâu nhỉ?"

"Đúng vậy đó."

Nếu lỡ dại coi nó là light novel thông thường có khi sẽ bị ‘xử đẹp’ mất, nhưng đó quả thực là một cuốn sách xứng danh với cái tên mạnh nhất.

"Cái thứ *đó* thì, ừm, cũng có thể nói là đã 'chinh phục thế giới' thật."

Shido-kun vẫn rất tốt bụng khi chịu khó lắng nghe những lời hoang tưởng.

"…Ư, ừm…ưm…"

Elf còn đang run rẩy vì sức chiến đấu của "light novel mạnh nhất thế giới", nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần và tuyên bố.

"Vậy thì! Trước khi tiến ra thế giới, ta sẽ nhắm đến mục tiêu số một Nhật Bản!"

Ồ, mục tiêu bỗng trở nên thực tế hơn hẳn.

"Trước mắt thì phải hạ gục 'Tám Vị Lôi Thần Light Novel' trước cái đã."

"Cái biệt danh kiểu gì nghe như thể thống trị cả Dengeki Bunko vậy?"

Khi tôi chọc vào, Elf nhìn xa xăm nói.

"Là tám hóa thân của Lôi Thần tồn tại ở Nhật Bản, những 'Đại Văn Hào Kiệt Xuất' có lượng phát hành hơn 10 triệu bản đó."

Lại còn bịa ra cái thiết lập vớ vẩn nữa chứ.

Trong lúc chúng tôi đang đối đáp những câu chuyện tầm phào, Muramasa-senpai, người nãy giờ vẫn đang tạm dừng viết tiểu thuyết, bỗng nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy thích thú.

"Cái nhóm có tên kỳ lạ gì đó mà cô vừa nói, họ viết tiểu thuyết hay lắm hả?"

Cô ấy có vẻ muốn đọc thử. Cô ấy là người luôn khao khát tìm được "tiểu thuyết hợp gu với mình".

"Nói gì vậy? Chị cũng là thành viên của 'Tám Vị Lôi Thần' đó thôi?"

"Hả?"

Muramasa-senpai tái mét mặt mày, Elf thì tự mãn nói:

"Từ giờ trở đi, chị hãy lấy biệt danh là 'Muramasa Lôi Đen Nở Rộ Bất Thường' – một trong tám vị Lôi Thần nhé."

".................."

Muramasa-senpai đờ đẫn nhìn Elf.

"Này Elf, tiền bối đang tức giận đó. Đừng tự tiện đặt mấy cái biệt danh kỳ quái cho người khác."

"'Biệt danh kỳ quái' ư...? Hừm, đúng là thiếu thẩm mỹ quá đi, không phải rất ngầu sao?"

"Ngầu... hả?"

Ít nhất thì, tôi nghĩ đây không phải là cái biệt danh có thể dùng ngoài đời thật.

Trong lúc tôi đang nghiêng đầu thắc mắc, Elf lại nói với Muramasa-senpai:

"Được rồi, tiếp theo là chị đó."

"?"

"Là lượt chị giới thiệu bản thân đó!"

Muramasa-senpai, được Elf thúc giục, cuối cùng cũng hiểu ra tình hình, từ tốn đứng dậy, và dùng điệu bộ như múa mà giới thiệu bản thân.

"Một trong tám vị Lôi Thần, 'Muramasa Lôi Đen Nở Rộ Bất Thường', xin chào."

"Chị thích cái đó hả?!"

Tôi ngạc nhiên thốt lên, tiền bối đáp lại với vẻ mặt nghiêm nghị và oai vệ.

"Hừm, thoạt đầu ta nghĩ 'không được rồi', nhưng nghĩ kỹ lại, đây cũng là một biệt danh khá ấn tượng đấy chứ."

"Đúng là nếu tự tin nói ra như tiền bối bây giờ thì có khi sẽ rất ngầu thật!"

Muốn trở thành người nổi tiếng như Elf hay Muramasa-senpai, liệu có cần cái "khẩu vị trung nhị" như vậy không? ... Tôi thấy mình e là khó rồi.

"Chị giới thiệu bình thường thôi không được sao? Nè, cũng có người mới gặp lần đầu mà, cái biệt danh 'Muramasa Lôi Đen Nở Rộ Bất Thường' thì kỳ lắm, đúng không? Đúng không?"

"? Kỳ hả?"

"Ừm."

Đến một mức độ nào đó, tôi cũng nghĩ đó là một màn tự giới thiệu hoàn hảo nhất rồi.

"Vậy thì..."

Tiền bối ho khụ khụ một tiếng, rồi tự giới thiệu lại.

"Senju Muramasa. Bạn của Masamune."

Cô ấy không tự nhận mình là tác giả hay nhà văn.

Những danh xưng đó, đối với cô ấy, chắc cũng chẳng quan trọng.

Cái danh xưng duy nhất cô ấy tự nhận, khiến tôi thấy hơi nhột.

Tôi cười hỏi:

"Ước mơ của tiền bối là gì?"

"Viết thật nhiều 'tiểu thuyết hay nhất thế giới'. Và tự mình đọc chúng."

Tiền bối nhìn thẳng vào mắt tôi nói.

...............Sau một hồi im lặng.

Thùng thùng thùng! Trần nhà rung chuyển.

"Ối!"

Chẳng biết Sagiri lại nổi giận vì chuyện gì nữa.

Elf nói với chiếc tablet PC trên ngực tôi:

"Ero-manga sensei, đừng lo lắng. Chị không cần đề phòng cô gái đó đến vậy đâu."

"...Elf-chan, ý chị là sao?"

"Này Elf, đừng có mà tiêm nhiễm mấy thứ kỳ quặc vào đầu Ero-manga sensei!"

"Cứ nghe đi rồi biết. Nè, nghe đây, tôi, một tác giả siêu nổi tiếng, sẽ truyền thụ cho chị một bí quyết tối thượng của rom-com."

"Sao tự nhiên lại đổi chủ đề vậy?"

Muramasa-senpai liếc mắt nhìn Elf.

Cô ấy vừa bị nói đến chuyện của mình, nên tất nhiên là sẽ quan tâm rồi. Dường như cô ấy cũng đã kết thúc một đoạn viết tiểu thuyết.

Elf "Kệ đi, kệ đi" rồi lờ đi lời của tiền bối, giơ một ngón tay lên.

"Chà chà!"

Cô nàng tự tạo hiệu ứng âm thanh như chương trình đố vui bằng miệng.

"Trong rom-com, có một thuộc tính moe mạnh nhất vượt qua cả 'em gái'. – Đó là gì vậy? Nào, Masamune-kun! Xin mời!"

"Không có cái thứ đó đâu!"

"Xì!"

Elf lườm tôi với vẻ mặt kiểu "Chết đi đồ cuồng em gái".

"Gợi ý. Thuộc tính moe mạnh nhất đó, Muramasa hiện đang sở hữu. Nhưng— tôi đây, Yamada Elf, cả đời cũng không thể có được. Nào, là gì?"

"Ngực đúng không?"

"Không phải!"

Tôi bị cô nàng quát tháo một cách kinh khủng.

Trong khi đó, Muramasa-senpai lại che ngực bằng tay, đỏ mặt hầm hừ lườm tôi.

"...Đúng là anh vẫn là đồ bỉ ổi mà."

Tôi xấu hổ quay mặt đi.

Sau đó Elf lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói:

"Gợi ý. Thuộc tính đó có thể tăng cường đáng kể sức hấp dẫn của nữ chính."

"Gợi ý. Thuộc tính đó, trong hầu hết các trường hợp, chỉ có thể có được gần cuối tập cuối của series."

"Gợi ý. Thuộc tính đó, trong hầu hết các trường hợp, sẽ khiến thời lượng xuất hiện giảm mạnh sau khi có được."

"Gợi ý. Thuộc tính đó, vì những lý do vừa nêu, rất khó để sử dụng hiệu quả—"

"—Nào, đến đây thì tôi không cần nói thêm nữa nhỉ? Với những người Nhật thích phán xét theo kiểu thiên vị thì có lẽ nó trông rất hấp dẫn, nhưng xét cho cùng thì nó chỉ là thứ yếu kém, chỉ được cái đáng yêu thôi. Với một nữ chính hạng sang như tôi, thì nó chỉ là một con tốt thí mà thôi."

Elf nhìn màn hình laptop với ánh mắt đầy ẩn ý.

".................."

Ero-manga sensei không nói gì. Còn tôi, tôi hoàn toàn không hiểu ý Elf muốn nói gì.

Muramasa-senpai "khúc khích" cười, rồi khe khẽ nói:

"Cô nói hay quá. Không nên nhầm lẫn giữa thực tế và tưởng tượng đâu. Hơn nữa, hình như một phần gợi ý của cô có sai sót thì phải?"

"Làm gì có chuyện đó!"

Tôi không hiểu những gì hội chị em phụ nữ đang nói. Cả tôi lẫn Shido-kun đều không thể chen vào được.

"Hừm, vậy thì sao? Yamada Elf. Cô chỉ biết khoác lác thôi ư?"

Lần đầu tiên Muramasa-senpai gọi tên Elf.

「Hmm, biết tính sao bây giờ nhỉ? Dù không phải kiểu người thích ngồi im lặng ngắm nhìn nhưng lần này tôi thật sự bó tay rồi. Bởi vì tên nhóc này – – hình như nó còn muốn nhiều, nhiều thứ hơn cả một cô người yêu nữa kìa.」

「… Cái cách cậu cố tình nói toạc ra thế, cậu đúng là ranh ma thật đấy.」

「Có lẽ vậy. Nhưng tôi bứt rứt không chịu nổi nên không thể không nói ra thôi.」

Giữa Elf và đàn chị Muramasa, những ánh mắt giao nhau tựa như tóe lửa, khiến không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt như chỉ chực bùng nổ.

「Ưm—ừm! Tiếp theo! Đến lượt tôi rồi đây!」

Tôi nhanh nhảu chen lời với tất cả sự tự tin.

Hình như tôi đã thành công, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi. Sự căng thẳng ngột ngạt ban nãy đã biến mất hoàn toàn.

Khỉ thật… chẳng hiểu tại sao con gái lại cứ thích gầm gè nhau vì những lý do trời ơi đất hỡi.

「Tôi là Izumi Masamune, một tác giả light novel kiêm học sinh cấp ba. Tác phẩm tiêu biểu là 『Ginrō Chuyển Sinh』, hiện tại đang viết dở tác phẩm mới là 『Em gái đáng yêu nhất thế giới』.」

Tôi hít vào, thở ra, điều chỉnh lại hơi thở rồi nhìn về phía Ero-manga Sensei.

「Khiến tác phẩm mới này trở thành một hit lớn, được chuyển thể thành anime, rồi cùng em gái xem ở đây – – đó chính là 『ước mơ của tụi tôi』!」

Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng – –

Đàn chị Muramasa vỗ tay lộp bộp. Tiếp đó, mọi người cũng vỗ tay.

Thế là, mọi người hình thành một dòng chảy kể về 『ước mơ của bản thân』 lần lượt từng người một để tự giới thiệu.

「Cuối cùng, đến lượt Ero-manga Sensei rồi đó!」

「… Ơ?」

Tôi giơ chiếc máy tính bảng trước mặt mọi người, thu hút sự chú ý.

「Nào, Ero-manga Sensei.」 tôi nói.

Thế là mọi người cũng chú ý tới Ero-manga Sensei và lên tiếng gọi.

「Xin mời. Ero-manga Sensei.」

「… Ero-manga Sensei à… Tôi cũng rất hứng thú với cậu đó.」

「Ero-manga Sensei – – Làm một cú nổ lớn đi nào!」

Ero-manga Sensei! Ero-manga Sensei! Ero-manga Sensei – –

Bị gọi liên tục bằng bút danh, Ero-manga Sensei la lên,

「K-k-k-k-không có người nào tên như vậy cả!」

Câu thoại quen thuộc vang lên.

「…………… ư…」

Và dù đang đeo mặt nạ, dường như em ấy vẫn quay về trạng thái bản thân.

「Nghe cho rõ đây, mấy người! Không được gọi Ero-manga Sensei là Ero-manga Sensei nữa! Ero-manga Sensei mắc cái bệnh là cứ bị gọi là Ero-manga Sensei thì sẽ xấu hổ đó! Này, Ero-manga Sensei?」

「A-anh hai, thầy Izumi mới là người gọi nhiều nhất…」

Hở!

「Đ-đại loại là… không có người nào tên như vậy cả đâu.」

Sagiri cứng đầu lặp lại.

「Với lại… ước mơ của tôi… thì thầy Izumi nói hết rồi… ừm…」

Lẩm bẩm, bẽn lẽn. Sagiri, vốn không giỏi ăn nói, chỉ nói được đến đó rồi im bặt.

「Ừm… ừm…」

Không một ai lên tiếng phàn nàn. Chắc chắn Sagiri còn điều gì muốn nói nên mới vậy.

Rồi, một lúc lâu sau…

Elf hỏi.

「… Ero-manga Sensei, ước mơ của cậu là gì? Cậu vẫn còn một ước mơ khác đúng không?」

Trên màn hình, Ero-manga Sensei giật mình đứng yên.

Qua lớp mặt nạ, tôi không thể nhìn rõ được em gái mình đang có biểu cảm thế nào – –

Em gái tôi chậm rãi nói ra ước mơ của mình.

「………… Em muốn trở thành cô dâu của người em yêu.」

Chắc chắn đó là một ước mơ lớn hơn của bất kỳ ai có mặt tại đây.

***

Buổi tiệc kết thúc, mọi người ra về, đêm xuống.

Hiện giờ, tôi đang ngồi đối mặt với em gái trong 『căn phòng cấm』.

Em gái tôi trong bộ yukata đang ngồi nhỏ xíu trước mặt tôi.

「Buổi tiệc… vui không?」

「… Bình thường.」

Sagiri lẩm bẩm, không hề nhìn vào mắt tôi.

「Vậy à… Anh thì thấy vui lắm. Mọi người cùng tụ tập ở nhà này… cùng ăn những món ăn ngon… nói đủ thứ chuyện… vui ghê. Vui vẻ, ồn ào… nên khi mọi người về hết… tự nhiên thấy vắng lặng hẳn.」

「………………」

Sagiri chăm chú nhìn tôi. Tôi thấy hơi ngượng ngùng nên,

「Nào, này – – Nhìn cái này đi.」

Tôi vội vàng cắt ngang chủ đề.

「… Cái gì vậy?」

Thứ tôi lấy ra là,

「Máy làm kẹo bông gòn. Elf và đàn chị Muramasa đã mang đến đó. Thấy giống lễ hội mùa hè không?」

「Kẹo bông gòn… Ồ…」

Sagiri nhoài người về phía trước, ghé mắt nhìn.

Ồ, trông em ấy có vẻ rất hứng thú thì phải.

「Sao lúc nãy anh không lấy ra?」

「Anh muốn làm em bất ngờ mà. Hehe… Với vẻ mặt đó của em thì hình như kế hoạch của anh thành công rồi đó.」

「… Đ-đâu có… đâu phải vậy.」

Sagiri bĩu môi, phụng phịu quay mặt đi chỗ khác.

Tôi cười khổ 「Vậy à?」 rồi ra sức vừa nói vừa làm để thu hút sự chú ý của em gái.

「Món bánh kẹo này ~ tự mình làm sẽ vui lắm đó. Nhìn nè ~?」

Tôi bật công tắc máy làm kẹo bông gòn hình cái bát, đổ đường vào.

Rồi chờ một lát.

Và – –

「Này.」

「À!」

Những đám kẹo bông gòn như mây, bồng bềnh nổi lên trong chiếc bát.

「Woaa… tuyệtttt, tuyệt quá.」

Sagiri đặt hai tay xuống sàn nhà, ghé sát mặt vào máy, quan sát một cách chăm chú.

Không biết em ấy có đang nghĩ liệu nó có gợi cảm hứng cho tranh vẽ không nữa.

「Cầm đũa tre lên rồi cuộn nó lại. – – Giống vầy nè.」

Tôi xoay tròn chiếc đũa tre trong cái bát. Thế là từng chút một, những sợi bông trắng bám vào đũa, tạo thành kẹo bông gòn.

「………………」

Bất chợt tôi nhận ra Sagiri đang chăm chú nhìn tôi làm việc. Tôi khẽ mỉm cười,

「Em làm thử không?」

「Ư, ừm!」

Lúc này, em ấy trông giống một đứa trẻ đúng tuổi. Với tâm trạng vui vẻ, tôi đưa đôi đũa cho em gái. Sagiri nhận lấy,

「Kiểu này… đúng không?」

Rồi xoay tròn trong cái bát.

「Phải xoay cả đũa nữa – – Đúng rồi, cứ thế đó.」

「… Ư… hơi mỏi rồi.」

「Này, để anh làm cho.」

Từng chút một, kẹo bông gòn dần thành hình.

Từng chút một, tôi cảm thấy cái lỗ trống trong lòng mình đang được hàn gắn.

Cứ như thể chúng tôi là anh em ruột vậy.

Chẳng mấy chốc, một cây kẹo bông gòn nhỏ hơn nhiều so với loại bán ở các cửa hàng đã hoàn thành.

「Oa, xong rồi!」

「………… Em ăn thử xem.」

Có lẽ những món ăn vặt được làm tại bữa tiệc lúc nãy nhiều dầu mỡ không hợp khẩu vị Sagiri. Dù tôi đã giảm bớt lượng dầu và muối, nhưng với Sagiri, món ngọt vẫn sẽ làm em ấy vui hơn. Sagiri cắn một miếng nhỏ kẹo bông gòn mà hai anh em cùng làm,

「………… Ngọt lịm.」

Em ấy nở một nụ cười như tan chảy.

「Vậy à. May quá.」

Nhìn em ấy, có lẽ tôi cũng đang có biểu cảm tương tự.

「… Anh hai… này.」

「Hửm?」

「… Mời anh.」

Sagiri đưa cây kẹo bông gòn về phía tôi.

「… Anh ăn được không?」

「Ừm.」

Sagiri gật đầu một cái.

「Vậy thì…」

Được lời như cởi tấm lòng, tôi cắn một miếng.

Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, ngọt đến mức khiến tôi muốn rơi nước mắt.

「Ngọt thật…」

「Phải không?」

「… Ừm.」

Thời gian trôi qua thật êm đềm. Gặp gỡ Sagiri, trở thành anh em tạm thời, rồi cha tôi và mẹ tôi cũng ra đi. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được đắm mình trong bầu không khí bình yên đến thế này.

Cuối cùng, khi cây kẹo bông gòn đã hết sạch… Sagiri đột nhiên lên tiếng.

「Anh hai………… anh có buồn không?」

「Hở?」

「…………… Lần trước… anh ra ngoài nói là ở lại nhà xuất bản… xong khi về… trông anh cứ lạ lạ.」

「… À.」

Đúng là, mấy ngày nay tôi… hình như hơi lạ thật.

Tôi không hề nhận ra triệu chứng gì… nhưng khi em ấy nói vậy, tôi cũng nghĩ là đúng vậy.

「… Anh có buồn không? Khi không thể về nhà… được?」

「Có lẽ vậy.」

Tôi bộc bạch cảm xúc thật lòng mình với em gái.

Việc tôi dễ dàng thú nhận như vậy có lẽ là nhờ cảm giác yên bình chưa từng có này.

「… Anh đó, Sagiri… không thể tự ở nhà một mình được.」

Tôi còn tiết lộ cả bí mật xấu hổ mà không thể nói với bất cứ ai.

「Mẹ – – là mẹ ruột của anh đó. Khi anh ở nhà một mình, mẹ đã gặp tai nạn giao thông… rồi không bao giờ trở về nữa. Kể từ đó… anh rất sợ.」

Sợ hãi, sợ hãi và cô đơn khi ở nhà một mình.

Thế nhưng tôi không nói với ai cả, chỉ im lặng. Tôi cố gắng chịu đựng. Tôi không muốn làm phiền cha tôi.

Nhưng.

— Masamune. Con không cô đơn nữa đâu. Con sẽ có một gia đình mới.

Chắc chắn cha tôi đã biết.

「Vậy nên, anh rất vui khi có một gia đình mới.」

「Vậy à……………… Anh hai, là lần thứ hai rồi phải không?」

「… Ừm.」

Với mẹ ruột, với cha, với mẹ kế… tôi đã không thể nói 「Con về rồi đây」.

「Và rồi… không tự mình nhận ra, nhưng nó đã trở nên tồi tệ hơn… anh nghĩ vậy. Chỉ là vì Sagiri luôn ở nhà nên triệu chứng không xuất hiện mà thôi.」

Cho đến khi ở lại ngoài đêm, tôi mới nhận ra.

Tôi rất sợ phải xa gia đình. Chỉ cần thoáng nghĩ đến việc có thể không gặp lại được nữa… tôi đã thấy khó chịu.

「Thật đáng xấu hổ mà. Anh đã là học sinh cấp ba rồi mà…」

Tôi cúi đầu, một cảm giác mềm mại chạm vào đầu tôi.

Khoảnh khắc nhận ra đó là bàn tay của Sagiri, tim tôi đập thình thịch.

「Không phải vậy đâu.」

Sagiri nhẹ nhàng vuốt đầu tôi,

「Em cũng vậy mà… Em cũng không thể ra khỏi phòng được. Nhiều thứ làm em sợ hãi… em không biết phải làm sao cả………… Thế mà anh hai lại bảo mình vẫn ổn thì làm sao mà đúng được.」

「… Anh đã nói 「Không cần phải cố gắng đi học」, cứ như là vì em vậy…」

Không, câu nói này, hình như tôi không trực tiếp nói với Sagiri thì phải.

Khi Megumi hỏi tôi về Sagiri – – đó là lúc tôi bộc lộ suy nghĩ thật lòng mình.

Đó không phải là lời nói dối. Không phải là lời nói dối, nhưng…

「… Thực ra là vì anh sợ hãi, vì anh cô đơn, nên chỉ muốn em ở bên cạnh mà thôi.」

Những lời thật lòng lúc đó chưa phải là tất cả. Còn một suy nghĩ thật lòng nữa, đáng xấu hổ và không thể nói ra, đang ẩn giấu.

「………………」

Sagiri không nói gì, chỉ im lặng vuốt ve đầu tôi.

Một lúc sau, cứ như vậy…

「… Em cuối cùng cũng hiểu rồi. Anh hai muốn có gia đình phải không? Mẹ ruột mất đi, mẹ kế mất đi, cha cũng mất đi… anh rất, rất, cô đơn nên mới vậy.」

「… Ừm.」

Một lời khẳng định thoát ra nhẹ nhàng. Chắc chắn đó là cảm xúc thật lòng của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nói rõ ràng.

「Anh muốn có một gia đình.」

「Em thì chưa bao giờ xem anh là gia đình cả… và cũng không muốn làm em gái của anh.」

Sagiri nói những lời y hệt như trước kia.

Nhưng rồi, với biểu cảm vừa khóc vừa cười,

「Tuy nhiên, hết cách rồi, nên em sẽ giả làm em gái của anh một chút.」

「Cảm ơn em.」

Tôi cũng gần như muốn khóc.

Vui quá, vui không tả nổi, nhưng không hiểu sao lòng tôi lại đau quặn.

「Này… Sagiri… liệu chúng ta có bước thêm một bước về phía ước mơ không nhỉ?」

Sagiri liền đổ ập xuống giường, nằm ngửa – – – –

「Xa ơi là xa rồi.」

Em ấy nói.