Có hàng chục bộ lạc cùng sinh sống ở vùng hoang dã và trong số đó, có bốn bộ tộc là mạnh nhất.
Tộc Bò Tót với những chiến binh mạnh mẽ.
Tộc Bão Tố chung sống với những cơn gió và có lối sống hòa hợp với thiên nhiên.
Tộc Sói Lặng Lẽ luôn sản sinh ra các thợ săn xuất chung qua mỗi thế hệ.
Tộc Trăng Đỏ với những thầy phép đầy bí ẩn.
Trong bốn tộc này có tộc Bò Tót là trong những năm gần đây đang bành trướng.
Bằng cách xâm lược và thống nhất các bộ tộc chung quanh bằng vũ lực, sức mạnh của chúng đã tăng gấp đôi dù cuộc bành trướng của chúng chỉ mới bắt đầu vài tháng.
“Vì tộc Bò Tót!”
“Vì trưởng tộc Bảy Sừng!”
Các bộ tộc sống ở vùng hoang dã thờ phụng dã thần của riêng họ, nhưng không phải dã thần nào cũng đủ mạnh mẽ để tự xây dựng cho mình một thánh địa.
Hơn nữa, Bò Tót Cuồng Nộ, dã thần của tộc Bò Tót là một trong những dã thần quyền năng nhất.
Tuy nhiên dã thần của này cũng là kiểu người không xây dựng thánh địa một cách đàng hoàng nên cô ta không có cách nào để chống lại kẻ thù.
“A! Những đứa trẻ của ta! Những đứa trẻ của ta!”
Một dã thần trong hình dạng của một cô gái với những chiếc sừng nhỏ trên đầu vừa la lên trong khi nhìn ngôi làng bị thiêu cháy những cũng vô ích.
Khi mà hầu hết sức mạnh đều đã bị phong ấn thì cô ta không khác gì một cô gái bình thường.
“Sự trừng phạt của thần linh sẽ giáng xuống đầu các ngươi! Vị Vua Rồng Hoàng Kim sẽ trừng phạt các ngươi!”
“Ầm ĩ!”
“A!”
Sừng Nhọn, một chiến binh của tộc Bò Tót, đá vị dã thần đang giận dữ kia và không chỉ dừng lại ở đó, hắn cong thô bạo nắm lấy mái tóc vàng kim của cô gái để kéo đầu cô lên và vung nắm đấm to lớn vào mặt cô.
“Ư….a…”
Nữ dã thần thậm chí còn không thể la lên trước sự tra tấn tàn bạo mà cô đang phải chịu đựng và Sừng Nhọn đá cú cuối cùng và ra lệnh cho đám lính xung quanh.
“Mang con ả đi! Cho nó biết hiện thực tàn khốc!”
“Đã rõ.”
Các chiến binh của tộc Bò Tót đã bị tha hóa. Chúng đã không còn chút sự tôn kính nào cho các vị thần và cô gái trước mắt chúng không còn là vị thần mà chúng nên tôn thờ mà chỉ là một thứ đồ chơi không hơn không kém.
Trong lúc thuộc ha đang kéo lên vị nữ dã thần đi, Sừng Nhọn lau máu trên tay và đi đến chỗ lá cờ lớn được cắm giữa trại.
Mục đích là để diện kiện thực thể hùng mạnh đã phong ấn dã thần.
“Chúng tôi đã bắt dữ dã thần và hạ sát trưởng tộc. Như ngài đã căn dặn, các chiến binh sẽ bắt sống tất cả dù cho chúng có bị thương.”
Bên trong ngôi lều lớn được làm từ da động vật, Sừng Nhọn quỳ xuống và báo cáo.
“Ta hiểu rồi. Làm tốt lắm, Sừng Nhọn. Lần này ngươi cũng không làm ta thất vọng.”
“Tất cả là nhờ ngài Haraken.”
Với giọng tôn kính, Sừng Nhọn cúi đầu lễ phép.
Kể từ khi người đứng trước mặt hắn xuất hiện- nhà tiên tri Haraken, tộc Bò Tót đã thay đổi.
Chúng đã trở nên mạnh mẽ và giàu có hơn sau các cuộc chinh phạt không ngừng nghỉ.
Và Sừng Nhọn cũng đã thay đổi rất nhiều.
Vốn dĩ Sừng Nhọn không phải là một chiến binh mạnh mẽ. Đó là vì hắn bẩm sinh có một cơ thể yếu ớt.
Nhưng Haraken đã thay đổi tất cả.
Ông ta khiến cơ thể của Sừng Nhọn trở nên to lớn và mạnh mẽ cũng như biến Sừng Nhọn thành một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất của tộc Bò Tót.
Vì thế mà Sừng Nhọn rất tôn kính Haraken. Hắn tin vào câu chuyện của Haraken rằng các dã thần chỉ là những ngụy thần-rằng họ chỉ là những con thú với một chút sức mạnh.
“Ngươi có thể lui. Chúng ta sẽ phải tới một vùng đất khác vào ngày mai.”
“Đã rõ, thưa ngài Haraken. Xin ngài cứ tự nhiên.”
Sừng Nhọn cúi đầu và lễ phép rời đi và Haraken giờ chỉ còn một mình, nhăn mặt.
‘Phiền phức làm sao.’
Hắn không nói về Sừng Nhọn.
Haraken rất hài lòng với sự trung thành của Sừng Nhọn.
Ngay từ đầu, hắn cố tình biến những kẻ yếu trở nên mạnh mẽ để gieo vào chúng lòng trung thành giống như với Sừng Nhọn.
Thứ làm hắn bực bội là tin hắn vừa nghe được.
‘Zarakul’
Hắn đã mất liên lạc với quỷ nhân cấp trung của Mắt Quỷ.
Hiển nhiên là Zarakul đã chết.
‘Chuyện gì đã xảy ra?’
Haraken có diện mạo của một lão già với bộ râu trắng dài nhưng đó không phải là hình dáng thật sự của hắn.
Hắn nghĩ trong lúc cặp mắt kép ở nơi đáng lẽ là mắt người chớp chớp.
Thánh địa của Bão Tuyết Dữ Dội.
Bão Tuyết Dữ Dội không yếu như dã thần của bộ tốc mà chúng chiếm đóng hôm này.
Nó không trông coi một bộ tộc nào nên không ai tôn thờ nó, nhưng điều đó không có nghĩa là Bão Tuyết Dữ Dội yếu.
Mặc dù sống cô độc, nhưng Bão Tuyết Dữ Dội không hề yếu.
Đúng hơn thì Bão Tuyết Dữ Dội thuộc nhóm các dã thần mạnh mẽ .
Tuy nhiên, Haraken không bao giờ nghĩ rằng Zarakul sẽ thất bại.
Bởi vì hắn đã giao cho Zarakul một đám chiến binh mạnh mẽ sẽ sống sót sau khi chế ngự Bão Tuyết Dữ Dội.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Ai là kẻ đã giết Zarakul?
Chắc chắn không phải là Bão Tuyết Dữ Dội.
Nếu là Bão Tuyết Dữ Dội thì cái chết của Zarakul chắc hẳn đã diễn ra nhanh chong hơn.
Vậy là một kẻ nào đó khác.
Ai đó đã giết Zarakul, kẻ có nhiệm vụ tha hóa Bão Tuyết Dữ Dội.
“Bão Đỏ.”
Chiến binh mạnh mẽ nhất của tộc Bão Tố.
Nhưng Haraken lắc đầu bác bỏ suy nghĩ đó.
Hắn ta chắc chắn đã nguyền Bão Đỏ bằng lời nguyền Bỉ Ngạn Xanh.
‘Kẻ ở gần đó nhất là Madgar.’
Magar là một quỷ nhân cấp trung có nhiệm vụ tấn công Gió Đông Nhẹ Nhàng, một dã thần mạnh mẽ khác.
Mặc dù cả Bão Tuyết Dữ Dội và Gió Đông Nhẹ Nhàng đều là các dã thần sống cách xa tộc Bò Tót nhưng lý do chúng tốn công tấn công cả hai là vì tộc Bão Tố.
Chúng định tha hóa các Dã Thần lân cận và cô lập tộc Bão Tố.
Chúng cần phải kiềm hãm sức mạnh của tộc Bão Tố khiến cho họ không thể cản bước tộc Bò Tót.
‘Tạm thời thì ta sẽ giao việc cho Madgar. Ta phải ưu tiên thống nhất vùng phái bắc của vùng hoang dã trước.’
Tộc Bò Tót nằm ở vùng Đông Bắc và tộc Sói Lặng Lẽ cũng nằm ở đây. Chúng cũng cần phải thu phục bộ tộc đó để có thể đạt được mục đích cuối cùng.
‘Làm ô uế long mạch và tha hóa các dã thần. Thậm chí cả Kim Long Vương cũng sẽ trở thành nô lệ của bọn ta.’
Kim Long Vương là vua cảu các dã thần.
Haraken suy nghĩ và lấy ra một quả cầu thủy tinh. Hắn truyền vào đó một lượng lớn mana nhằm truyền tin đến Madgar đang ở cách xa nơi đây.
***
Ba ngày sau khi rời khởi ngọn núi đá.
Bão Tuyết Dữ Dội đáng lẽ giờ này đã phải tới tộc Bão Tố thì vẫn chưa tới.
Lý do rất đơn giản.
“Híc, híc! Ta đang ở đâu thế này!”
Sau khi rời ngọn núi đá, Bão Tuyết Dữ Dội đi thẳng về hướng mà Jude đã chỉ.
Nó đã viếng thăm tộc Bão Tố một lần, mặc dù đã từ rất lâu về trước, vì vậy Bão Tuyết Dữ Dội dựa vào trí nhớ của mình để dò đường đến đó.
Một ngày đã trôi qua.
Vẫn không có gì ngoài băng tuyết khắp nơi.
Khu vực này vốn là một cánh đồng băng.
Nếu Bão Tuyết Dữ Dội cứ đi thẳng về phía trước thì cuối cùng nó cũng sẽ tới được làng của tộc Bão Tố.
Đại Bão Tố đã lớn thế nào rồi nhỉ?
Bão Tuyết Dữ Dội mỉm cười khi nhớ lại về tên nhóc và sau đó nó tiếp tục tiến về phía trước.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Vẫn không có gì ngoài băng tuyết xung quanh và Bão Tuyết Dữ Dội bắt đầu cảm thấy chút lo lắng.
“Lạ ta.”
Đáng lẽ mình phải tới rồi chứ.
Đáng lẽ Đại Bão Tố phải ra đón mình rồi chứ.
Đáng lẽ những đứa trẻ của tộc Đại Bão Tố phải đến rồi chứ.
“Chúng bận à?”
Thực tế, có một lý do hợp lý là việc họ bận nhưng Bão Tuyết Dữ Dội không muốn thừa nhận và tiếp tục bước.
Và một ngày nữa lại trôi qua.
Quay về thời điểm hiện tại.
“Uwaa! Đây là đâu! Ta đang ở đâu thế này!”
Ngày hôm nay, sau hàng trăm năm sống trên núi, cuối cùng Bão Tuyết Dữ Dội cũng nhận ra.
Nhận ra rằng nó mù đường.
“Làm gì bây giờ, làm gì bây giờ.”
Đây chỉ là một phân thân chứ không phải cơ thể thật.
Hơn nữa, Bão Tuyết Dữ Dội từ trước khi rời khỏi Thánh Địa đã yếu nên sức mạnh của nó càng suy giảm sau khi rời khỏi Thánh Địa.
Nếu Bão Tuyết Dữ Dội đang ở trong cơ thể chính thì nó có thể dùng ma pháp để bay hoặc liên lạc với Đại Bão Tố. Và nếu không thì nó có thể dò tìm sự hiện diện của Đại Bão Tố và đi theo hướng đó. Nhưng tất cả những cách đó đều là không thể với Bão Tuyết Dữ Dội hiện tại.
Bão Tuyết Dữ Dội bây giờ chỉ là một con gấu con biết nói và vô cùng nhỏ bé so với vị dã thần mạnh mẽ mà nó đã từng.
“Ư…ta đói. Cơn đói sau hằng trăm năm.”
Thực ra, Bão Tuyết Dữ Dội đã đói suốt hai ngày qua.
Khi còn ở thánh địa thì chỉ cần thở thì cũng no nhưng giờ đây khi đã rời khỏi thánh địa, Bão Tuyết Dữ Dội cảm thấy đói như một con gấu thực thụ.
“Híc híc, ta ghét phải nhìn thấy tuyết.”
Bão Tuyết Dữ Dội không thấy no dù đã ăn tuyết.
Nhưng thứ mà nó có thể ăn chỉ có tuyết.
Bão Tuyết Dữ Dội sụt sịt và òa khóc.
Và ngay lúc đó.
“Ể?!”
Vừa cảm thấy một cơn ớn lạnh, Bão Tuyết Dữ Dội ngẩng đầu lên. Nó cảm thấy một ánh nhìn đâm vào lưng.
‘Không-không thể nào?’
Bão Tuyết Dữ Dội hít sâu, quay đầu lại, và nhận ra. Ngay khi chạm mắt với Bão Tuyết Dữ Dội, con Sói Tuyết ngừng lén lút tiếp cận và bắt đầu tăng tốc!
“Gâu! Gâu!”
Con Sói Tuyết thậm chí còn sủa lên. Nếu Bão Tuyết Dữ Dội đang ở trong bản thể chính thì con Sói Tuyết hẳn đã ăn một đập nằm im nhưng giờ, nó là một kẻ thù mạnh mẽ mà Bão Tuyết Dữ Dội không thể chống lại.
Bão Tuyết Dữ Dội nhanh trí chạy trong vô vọng.
“À hú!”
“Aaaaaaa!”
Không gian xung quanh được lấp đầy bởi tiếng tru và tiếng hét.
Bão Tuyết Dữ Dội chạy hết sức bình sinh nhưng vì chỉ là một con gấu con, chân nó quá ngắn. Khoảng cách giữa nó và con Sói Tuyết dần thu hẹp.
“Tha cho dã thần đi! Tha cho dã thần đi!”
Bão Tuyết Dữ Dội tuyệt vong la lên và từ lúc nào đã lăn lộn trên mặt đất. Nó đã vấp phải một hòn đá nhỏ bị bao phủ bởi băng tuyết mà nó không để ý.
“Aaaaaa!”
Bão Tuyết Dữ Dội lăn trên mặt đất và cuối cùng nằm im bất lực. Con Sói Băng hú lên và nhảy qua đầu của Bão Tuyết Dữ Dội. Với chỉ một cú nhảy, nó đã tới bên Bão Tuyết Dữ Dội và đè chặt nó xuống đất.
“À hú!”
“A…”
Con Sói Tuyết thở ra và tiến lại gần. Nước dãi chảy ra từ hàm răng sắt nhọn của nó. Bão Tuyết Dữ Dội vùng vẫy nhưng vô ích.
‘Mình sẽ chết như thế này sao?’
Nếu biết chuyện sẽ thế này thì Bão Tuyết Dữ Dội thà chết ở thánh địa.
‘Không, mình không thể chết như vậy được!’
Bão Tuyết Dữ Dội không thể chết. Nó còn có nhiệm vụ cao cả là truyền đi tin tức về mối hiểm hóa sắp sửa ập xuống vùng hoang dã!
“Hey! Ha!”
Bão Tuyết Dữ Dội lại bắt đầu vùng vẫy nhưng chỉ được một lúc. Con Sói Tuyết dẫm mạnh lên ngực và cắm móng vuốt của nó vào người Bão Tuyết Dữ Dội.
“Aaaa!”
Nó rất đau đớn.
Bão Tuyết Dữ Dội không thể chịu nổi nữa và la lên.
“Cứu ta! Cứu ta! Aaaa! Cứu ta!”
Đó là nỗ lực cuối cùng của nó.
Con Sói Tuyết không phí thời gian và há to mồm.
Và một ngọn lửa bay thẳng vào miệng nó.
Bùm!
Đó là một vụ nổ!
Quả cầu lửa vừa bay vào mồm của con Sói Tuyết phát nổ. Đó là một phép thuật với độ chính xác khủng khiếp.
Quả cầu lửa bay vào miệng con Sói Tuyết không phải tình cờ mà là có chủ đích.
Hơn nữa, khả năng kiểm soát ma lực cũng hoàn hảo..
Con Sói Tuyết ngay lập tức bị giết bởi vụ nổ nhưng thiệt hại không thoát ra khỏi cơ thể nó.
“Khục…!”
Cổ họng và nội tang của con Sói Tuyết bị thiêu rụi và nó ngã xuống với một tiếng rên rỉ yếu ớt. Bão Tuyết Dữ Dội chớp mắt khi nhận ra mình vừa được cứu. Bão Tuyết Dữ Dội đứng dậy trong khi thở dốc.
“A-ai đấy! Không, các người là ai!”
Khi Bão Tuyết Dữ Dội nhìn về hướng quả cầu tuyết vừa bay tới, nó nhìn một cặp nam nữ.
Vì lý do đó mà trong đầu Bão Tuyết Dữ Dội nảy ra một suy nghĩ.
‘Họ đến tìm mình kìa!’
Jude và Cordelia.
Hai người đó lại cứu mình một lần nữa!
“Cordelia! Cordelia!”
Ngay lúc Bão Tuyết Dữ Dội la lên vì sung sướng.
“Nó không phải con người sao?”
“Đừng tấn công nó!”
“Tôi biết, vì nó sẽ cho ta manh mối.”
Giọng nói phát ra từ chỗ cặp nam nữ.
Mặc dù khác nhưng giọng nói ấy cũng tựa như giọng nói của cặp đôi điên khùng, Jude và Cordelia.
Khi để ý kĩ thì màu tóc và vẻ ngoài của họ cũng khác.
Người phụ nữ rất xinh đẹp.
Cô ta trông như Cordelia.
Nhưng mái tóc của cô có màu vàng kim và cô tỏa ra khí chất mạnh mẽ hơn.
Người đàn ông cũng đẹp trai.
Anh ta trông cũng giống Jude.
Nhưng mái tóc của anh ta có màu xanh da trời, không phải đen. Mắt anh ta cũng có màu xanh lam chứ không phải xanh lá.
‘Anh ta cũng đô con hơn nữa.’
Bão Tuyết Dữ Dội chớp mắt ngay khi vừa định thần lại. Trong lúc nó vẫn còn đang suy nghĩ nên làm gì thì hai người kia đang áp sát với tốc độ kinh khủng về phía nó. Thấy thế Bão Tuyết Dữ Dội giơ cao cánh tay.
“Khoan! Ta không phải là kẻ thù!”
“Một con gấu con biết nói? Dễ thương…không, giờ không phải lúc.”
Người phụ nữ với mái tóc vàng kim đang tiến lại gần Bão Tuyết Dữ Dội – Adelia, lắc đầu để xua tan suy nghĩ vẩn vơ và hỏi trong khi đe dọa Bão Tuyết Dữ Dội bằng cây đũa phép trong tay.
“Ngươi là ai? Mối quan hệ giữa ngươi với Cordelia là gì? Người đã gặp con bé ở đâu?”
Ánh mắt của cô như muốn nói lên rằng cô sẵn sàng giết Bão Tuyết Dữ Dội ngay lập tức tùy thuộc vào câu trả lời của nó.
Bão Tuyết Dữ Dội vô thức giật mình và vội vã đáp lại.
“Ta là dã thần Bão Tuyết Dữ Dội! Ta với Cordelia là b-bạn!”
“Dã thần? Bạn?”
Adelia nhìn Bão Tuyết Dữ Dội với ánh nhìn như ngàn mũi dao.
Cô có biết chút ít về vùng đất của dã nhân nhưng đây là lần đầu cô được nghe đến sự tồn tại của các dã thần.
Và Gael lên tiếng.
“Bão Tuyết Dữ Dội, ai là người đi cùng quý cô Cordelia? Tên của người ấy là gì?”
Người đàn ông điển trai – Gael, lên tiếng nhưng ánh mắt của anh còn đang sợ. Thậm chó còn hơn thế khi Bão Tuyết Dữ Dội nhận ra anh ta đang rút kiếm ra.
Bão Tuyết Dữ Dội vô thức lùi lại và ngã ra đất rồi nói.
“Ju-Jude! Jude và Cordelia! Cặp đôi điên khùng!”
Bão Tuyết Dữ Dội nhắm mặt và cuộn người hết mức, còn Gael và Adelia nhìn nhau.
“Có vẻ là đúng rồi?”
“Tôi không đồng ý với cụm cặp đôi điên rồ.”
“Tôi cũng không.”
Cặp đôi điên khùng. Chẳng phải đây là những từ người ta dùng để miêu tả những người em của họ sao?
Gael và Adelia cảm thấy là khi những từ đó có vẻ miêu tả đung và họ vô thức mỉm cười với nhau, nhưng rồi, hai người hắng giọng và quay sang phía Bão Tuyết Dữ Dội.
Gael mở lời.
“Chúng tôi sẽ không làm hại ngài đâu. Xin hãy mở mắt ra đi.”
Rõ ràng là giọng nói ấy đã thân thiện hơn vừa naywx.
Bão Tuyết Dữ Dội cẩn thận mở mắt và thấy Gael và Adelia. Sau khi ngửi, Bão Tuyết Dữ Dội đã chắc chắn.
‘Họ là người thân của Jude và Cordelia!’
Khả năng họ là anh trai và chị gái.
Bởi vì họ có mùi giống với hai người kia.
“Ngài nói tên ngài là Bão Tuyết Dữ Dội, đúng chứ? Tôi là Gael Bayer. Đây là cô Adelia Chase.”
Thay vì tiếp lời Gael thì Adelia nhìn chằm chằm vào Bão Tuyết Dữ Dội khiến nó giật mình, sau đó Bão Tuyết Dữ Dội nhìn Gael và nói.
“Các người là anh và chị của Jude và Cordelia đúng không?”
“Đúng, bọn tôi đến đây để tìm hai đứa nó. Ngài có biết hai đứa đang ở đâu không?”
Mặc dù giọng nói vẫn còn thân thiên nhưng ánh mắt của Gael lại trở nên sắt nhọn.
Vì thế mà Bão Tuyết trở nên lo lắng, rồi nó đứng dậy và đáp.
“Ta biết. Hai người họ đã rời đi để giúp Gió Đông Nhẹ Nhàng.”
“Gió Đông Nhẹ Nhàng? Ý ngài giúp là thế nào?”
Ánh mắt của Adelia vẫn còn dữ dằn nhưng Bão Tuyết Dữ Dội hiểu điều đó.
Adelia chỉ đang lo lắng cho Cordelia. Cô ấy không phải là có ý xấu gì cả.
“Đó là một câu chuyện dài. Ta không thể kể cho hai người biết được. Nhưng ta có thể nói cho hai người biết là Jude và Cordelia đang cố gắng cứu vùng hoang dã khỏi mối hiểm họa từ lũ quỷ.”
Nghe Bão Tuyết Dữ Dội nói, Gael và Adelia nhìn nhau. Tuy không được như hai người em của mình nhưng sau khi đi cùng nhau hơn chục ngày thì hai người cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
‘Ngài có nghĩ rằng có chuyện gì đó đang xảy ra không?’
‘Tôi không nghĩ đây là một cuộc bỏ trốn đơn thuần.’
Gael lại nhìn Bão Tuyết Dữ Dội.
“Được, bọn tôi sẽ nghe câu chuyện của ngài.”
“Khoan đã ! Trước đó, ta có một điều kiện…không, một yêu cầu.”
“Yêu cầu? Ngài quên là chúng tôi vừa cứu mạng ngài đấy à?”
Bão Tuyết Dữ Dôi giật mình khi nghe Adelia hỏi vặn lại.
Gael vừa nói vừa ngăn Adelia giơ đũa lên.
“Xin hãy nói đi.”
“Chúng ta phải đến tộc Bão Tố. Dẫn ta đến chỗ họ. Ta sẽ kể chuyện của Jude và Cordelia trên đường đên đến đó. V-và hai người đằng nào cũng phải đến đó nếu muốn được chỉ đường.”
Bởi vì bản thân Bão Tuyết Dữ Dội cũng không biết đường.
Gael chậm rãi gật đầu.
“Được. Hãy làm thế đi.”
“Liệu sẽ ổn chứ?”
“Đây là lựa chọn tốt nhất rồi. Dù gì ta cũng không biết rõ nơi này.”
Gael khẽ thì thâm để chỉ có Adelia có thể nghe, rồi anh lại nói với Bão Tuyết Dữ Dội.
“Chúng tôi chấp nhận đề nghị của ngài.”
“X-xin cảm ơn hai người.”
Bão Tuyết Dữ Dội thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng vai còn Adelia nhìn xuống Bão Tuyết Dữ Dội trong khi khoanh tay. Trong đầu cô đang hét lớn rằng nó thật dễ thương nhưng cô vẫn nói với giọng lạnh lùng.
“Chúng ta không có thời gian. Khẩn trương dẫn đường cho bọn tôi đi. Và kể chuyện nữa.”
Vì Bão Tuyết Dữ Dội vừa nói về mối hiệm họa từ quỷ dữ nên Jude và Cordelia có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Bão Tuyết Dữ Dội đáp lại lời thúc giục của Adelia.
“Ch-chuyện đó.”
“Hả?”
“Hai người có biết đây là đâu không? Ta bị lạc…”
Bão Tuyết Dữ Dội vừa nói vừa thu mình xấu hổ, còn Gael và Adelia chỉ biết nhìn nhau.
Và cùng lúc đó, ở một nơi hoàn toàn khác…
“Tôi tin tưởng ông đấy.”
“Cứ tin ở tôi.”
Sau khi tạm biệt bá tước Bayer, bá tước Chase bay lên trời với đống hành lý trên tay.
Ông đang bay về phía bắc.
Bay về hướng hai đứa con gái của ông và hai đứa con trai của ông bạn của ông.