Jude và Cordelia không biết nhiều về vùng hoang dã.
Đó là vì trong Legend of Heroes 2 người chơi hiếm có cơ hội tới vùng hoang dã và cho dù nếu có thì những khu vực đi tới được cũng rất hạn chế.
Thêm vào đó, họ còn vướng vào một sự kiện không có trong game đó là ngăn cản cuộc xâm lược của dã nhân, thứ có thể được coi là sự kiện trung tâm dẫn tới bối cảnh ban đầu trong Legend of Heroes 2.
Do đó, không quá khi nói rằng đây là một cuộc đối đầu với những thử thách không xác định, và cho dù là những người chơi kỳ cựu, cả Jude và Cordelia đều không biết bắt đầu, diễn biến và kết quả của sự kiện hiện đang diễn ra vì chính họ cũng đang trong quá trình ngăn chặn âm mưu của kẻ địch.
Nhưng dù vậy Jude và Cordelia vẫn là những người chơi kỳ cựu.
Có thể họ không biết rõ về những thứ đang diễn ra, thế nhưng họ vẫn biết về các nhân vật liên quan.
“Chính Madgar đã tạo ra cơn mưa.”
“Quỷ nhân cấp trung của Mắt Quỷ, một thầy phép.”
“Ả vốn xuất thân từ tộc Bò Tót. Ả từng bị sư phụ là một thầy phép quyền năng trục xuất nhưng đã gặp Haraken và có được sức mạnh hắc ám, trở thành một thầy phép của quỷ dữ.”
“Bản tính hiếu chiến của ả là một lợi thế. Ả là một kẻ luôn thèm khát chiến thắng và cẩn trọng. Ả cũng rất đa nghi vì đã bị sư phụ trục xuất.”
“Ả có tính cách thích tự mình xử lí mọi chuyện.”
“Ả quá tự tin.”
“Một kẻ ngạo mạn.”
Sau khi nói một lúc, Jude và Cordelia nhìn nhau và Cordelia kinh ngạc nói.
“Tên khốn điên khùng, cậu ghi nhớ tính cách của Madgar thay vì chỉ số của ả sao?”
“Này, đương nhiên là tớ nhớ chỉ số của ả rồi. Nhưng tớ bất ngờ là cậu cũng biết nhiều đấy chứ?”
“Tớ cũng kỳ cựu như bao người khác thôi.”
“Cậu đúng là kỳ cựu đấy. Chắc là như cựu binh nhỉ?”
“Dừng cái trò đùa vớ vẩn đấy lại đi.”
“Vâng, thưa cô.”
Sau khi hai người chơi kỳ cựu ‘khen ngợi’ lẫn nhau, họ cùng nhìn về phía trước hay đúng hơn là nơi phục kích.
“Chúng đến kìa.”
Jude khẽ nói còn Cordelia nín thở.
Cả hai đang nằm trên một vách đá cao chứ không phải Đồi Ánh Trăng.
Có một vách đá cao có thể dễ dàng quan sát con đường dẫn tới Đồi Ánh Trăng và cả con đường dẫn đến doanh trại của Madgar.
Việc chờ chúng từ sáng sớm tỏ ra có ích khi mà họ đã có thể xác nhận rằng đám chiến binh của tộc Bò Tót thực sự đến.
‘Quả như dự đoán.’
‘Hẳn rồi.’
Madgar đi giữa hàng ngũ binh lính.
Có thể dễ dàng nhận ra ả ta từ xa nhờ vào chiếc mũ làm từ xương thú và cây quyền trượng làm từ xương người của ả.
Sau khi xác nhận, hai người bò lui lại một chút rồi nhìn nhau.
‘Madgar thực sự đến kìa.’
Vì có xuất thân từ tộc Bò Tót nên Madgar biết rõ về vùng hoang dã.
Vì vậy hiển nhiên là ả biết về Tinh Hoa Trắng Xanh và vị trí của Đồi Ánh Trăng.
Madgar là một kẻ đa nghi và thích tự xử lí những công việc quan trọng.
Đó là lý do Jude và Cordelia nghĩ rằng khả năng cao là ả sẽ tự mình đến lấy Tinh Hoa Trăng Xanh.
Và dự đoán đã trở thành sự thật.
‘Cứ làm như kế hoạch.’
Kế hoạch dự phòng của họ trường hợp Madgar đích thân đến đây.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt Cordelia và hai người lặng lẽ đứng dậy.
Họ vội vã đi trước Madgar và đám lính của ả.
***
Madgar nheo mắt khi đến Đồi Ánh Trăng.
Đồi Ánh Trăng là nơi mà động vật không dám bén mảng tới, nhưng giờ đây thậm chí nó còn vắng bóng con người.
‘Quả nhiên, đây là một cái bẫy.’
Đối với Gió Đông Nhẹ Nhàng đã vào đường cùng, hi vọng duy nhất của cô ta là Tinh Hoa Trăng Xanh.
Nhưng khi mà nơi đây quá im ắng, Madgar không thể không nghi ngờ đây là một cái bẫy được.
“Ngài Madgar?”
“Khoan đã.”
Madgar ngăn đám lính của tộc Bò Tót lại rồi ả nhìn lên con đường duy nhất dẫn lên đồi và cười khúc khích.
“Trò rẻ tiền.”
Mặc dù chúng đã được che giấu nhưng Madgar có thể thấy rõ dấu vết của cái bẫy được giăng ra giữa con đường.
“Có vẻ như chúng đã giăng bẫy trên đường.”
Nghe Madgar nói, thuộc hạ của ả và đám chiến binh bất ngờ và nhìn lên.
Madgar từ tốn chỉ vào dấu chân giữa đường đã nói.
“Có lẽ chúng đã mai phục ở trên đỗi. Nhưng đó là một nước đi ngu xuẩn. Bọn ta không nhất định phải có được Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Thuộc hạ của ả nghiêng đầu không chắc rằng Madgar có ý gì nhưng chỉ một lúc.
Hắn tròn mắt tán thưởng.
“A!”
“Đúng vậy, mục đích của chúng ta là ngăn Gió Đông Nhẹ Nhàng có được Tinh Hoa Trăng Xanh. Chúng ta không cần Tinh Hoa Trăng Xanh. Và kể cả khi Tinh Hoa Trăng Xanh có ở ngay đó thì tộc của Gió Đông Nhẹ Nhàng không thể có được nó cho tới khi Mặt Trăng Huyền Ảo xuất hiện.”
Nói cách khác, ý của ả là chúng có thể bao vây khu vực xung quanh chứ không cần phải leo lên đồi.
“Kể cả khi chúng có được Tinh Hoa Trăng Xanh, chúng cũng sẽ phải xuống đồi để quay về. Ta chỉ cần đợi. Ta không cần phải đi vào cái bẫy của chúng.”
“Ồ….”
Tất cả chiến binh của tộc Bò Tót trầm trồ trước lời giải thích của Madgar.
Chúng thích chiến trận, nhưng không phải tất cả.
Thứ chúng thích là chiến thắng.
Madgar nhìn về phía con đường và ngọn đồi rồi cười nham hiểm và nói.
“Hãy thử xem chúng kiên trì đến đước mức nào đây? Tản ra và kiếm chỗ nghỉ đi!”
“Vâng, thưa ngài!”
Đám chiến binh đi theo Madgar tản ra để giám sát toàn bộ Đồi Ánh Trăng và sau đó, chúng bắt đầu nghỉ ngơi, ngồi xuống và buông vũ khí.
‘Các ngươi sẽ là những kẻ mất kiên nhẫn trước.’
Thời gian đứng về phía Madgar.
Không quá khi nói rằng sẽ có sự cách biệt như trời và đất giữa những kẻ sẽ chiến thắng và những kẻ sẽ mất đi hi vọng cuối cùng sau đêm nay.
“Lũ ngu xuẩn.”
Madgar lại mỉm cười rồi ả ngồi ở một chỗ thoải mái và bắt đầu thiền.
Và một giờ trôi qua…rồi lại hai giờ trôi qua…
Cuối cùng mặt trời đã lặn.
Madgar chậm rãi mở mắt và cau mày khi thấy hoàng hôn buông xuống.
‘Chúng kiên trì hơn ta tưởng đấy.’
Có lẽ chúng định hành động khi Tinh Hoa Trăng Xanh xuất hiện.
Madgar liếc nhìn Đồi Ánh Trăng vẫn còn im lặng rồi hất cằm về phía đám lính với cặp mắt nheo lại.
Đã gần đến lúc Mặt Trăng Huyền Ảo xuất hiện, vì vậy nên trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi bóng tối xâm chiếm không gian và màn đêm buông xuống.
Ánh trăng chiếu rọi.
Ánh sáng từ hai mặt trăng phảng phất giữa ánh sao, và những bông anh thảo trên đồi đồng loạt bung cánh để đón chào ánh trăng.
Thêm vào đó…
Đám chiến binh của tộc Bò Tót đang quan sát từ dưới vô thức trầm trồ.
Những giọt nước đọng trên những bông anh thảo dường như bốc lên và ngay sau đó, một ánh sáng xanh xuất hiện giữa ngọn đồi.
“Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Một giọng nói phấn khích thốt lên từ Madgar.
Chúng đang ở xa nơi ấy nhưng ả cũng không tránh khỏi bị phân tâm.
Tinh Hoa Trăng Xanh hiện hữu ở trung tâm ánh sáng xanh ấy.
Một viên ngọc xanh lam tinh xảo độc nhất đang trôi nổi giữa không trung.
“A…”
Madgar vội mở mắt và trầm trồ.
Bởi vì giờ là thời điểm hoàn hảo để những kẻ mai phục trên đồi lộ mặt.
Những chiến binh của tộc Bò Tót cũng cảm thấy điều đó. Chúng cầm vũ khí lên và vào thế sẵn sàng như những con thú chờ mồi.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
“Ngài…Madgar?”
Thuộc hạ của ả quay sang hỏi khiến Madgar nhăn mặt.
Chúng chờ một lúc rồi mới tấn công sao?
Chúng định khiến ta bất cẩn bằng cách chờ đợi và không lấy Tinh Hoa Trăng Xanh ngay sao?
Không phải.
Đó không phải là lý di.
“Đi lên!”
Đám chiến binh ngay lập tức thực thi mệnh lệnh của Madgar. Ngay khi chúng chạy lên sườn đồi, một hiện tượng lập tức xảy ra.
Rầm! Rầm! Rầm!
Những vụ nổ xảy ra khắp sườn dốc. Đám chiến binh không thể trốn thoát và bị vướng vào vụ nổ, còn Madgar cũng trở nên nhẹ nhõm.
Ta đã đúng. Đó là một cái bẫy.
Có kẻ mai phục ở đây đúng như ta nghĩ.
Nhưng sau một lúc.
Không ai xuất hiện để lấy Tinh Hoa Trăng Xanh ngay cả khi cái bẫy đã được kích hoạt và tất cả đều hoang mang.
Chuyện gì vậy?
Chúng từ bỏ Tinh Hoa Trăng Xanh rồi sao?
“Tránh đường cho ta!”
Madgar giận điên người và chạy thẳng lên sườn dốc. Vài cái bẫy đã được kích hoạt nhưng ả là một quỷ nhân cấp trung. Ả bảo vệ bản thân bằng những ma pháp mạnh mẽ khiến những cái bẫy và vụ nổ trở nên vô dụng.
“Tinh Hoa Trăng Xanh.”
Sau khi đến được trung tâm của ngọn đồi, Madgar cầm lấy Tinh Hoa Trăng Xanh đang trôi nổi trong không trung.
Nó không phải là đồ giả.
Nó là đồ thật.
Viên ngọc tỏa sáng trong tay ả chính xác là Tinh Hoa Trăng Xanh.
Vì vậy, Madgar không thể hiểu được tình hình này.
Cái bẫy là thật.
Tinh Hoa Trăng Xanh là hi vọng cuối cùng của Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Tuy nhiên họ đã bỏ qua Tinh Hoa Trăng Xanh.
Thậm chí có cả bẫy ở đây thế nhưng chúng không thể thấy bất cứ ai ngoài bản thân.
Thế là thế nào?
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Ngài Madgar!”
Ả hướng mắt về tên thuộc hạ vừa kêu lên. Ngón tay của hắn chỉ về một con chim đỏ đang bay về phía chúng.
Đó là con diều hâu mà các thầy phép của tộc Bò Tót sử dụng để liên lạc.
Nó bay đến từ phía doanh trại của chúng.
Lối vào lưu vực của tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Trong lúc Madgar đi lấy Tinh Hoa Trăng Xanh, lính của doanh trại đang vây hãm và áp lực lên làng của tộc Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Con diều hâu bay đến từ phía đó báo hiệu tình huống khẩn cấp.
Tại sao?
Ta chỉ bảo lực lượng chính vây hãm chứ không chiến đấu.
Con diều hâu hạ cánh giữa những suy nghĩ tuôn trào trong đầu ả. Nó mở miệng và hét lên.
“Khẩn cấp! Khẩn cấp! Dã thần đã giáng thế!”
Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Cô ta là dã thần đã bị áp chế và không thể sử dụng sức mạnh.
Cô ta đang chờ Tinh Hoa Trăng Xanh tới để sử dụng sức mạnh.
Madgar nhìn vào tay mình.
Tinh Hoa Trăng Xanh đang ở đấy.
Chứ không phải ở trong tay Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Nhưng bằng cách-
“Lũ ranh ma.”
Madgar đã hiểu ra.
Ả đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Vì vậy ả chuyển hướng nhìn.
Ả nhìn về phía doanh trại.
***
Mười phút trước khi hiện tượng Mặt Trăng Huyền Ảo xảy ra.
Jude và Cordelia không hề thất bại trong việc lấy tinh hoa.
Ngay từ đầu Tinh Hoa Trăng Xanh không phải là mục tiêu của họ.
Gió Đông Nhẹ Nhàng chỉ cần khôi phục sức mạnh và Tinh Hoa Trăng Xanh chỉ là phương tiện để đạt được điều đó.
“Vì vậy nên không cần thiết phải thế.”
Họ không nhất thiết phải bám víu vào Tinh Hoa Trăng Xanh. Có một cách giúp trực tiếp giải phóng sức mạnh của Gió Đông Nhẹ Nhàng.
Khi họ đã xác nhận rằng Madgar đã đích thân đến đồi Ánh Trăng…
Jude và Cordelia lập tức hành động.
Thay vì chạy về phía Đồi Ánh Trăng, họ điên cuồng chạy về phía doanh trại của Madgar.
Ý tưởng của họ rất đơn giản.
‘Miễn không phải là Madgar thì không sao.’
Quỷ nhân cấp trung Madgar.
Ả là một kẻ địch mạnh mẽ mà họ vẫn chưa thể đánh bại nếu chiến đấu bình thường.
Họ đã chắc chắn rằng ả ở đâu.
Họ đã chắn chắn rằng ả không ở đây.
Vì vậy Jude và Cordelia cỏ thể thoải mái hành động.
Bùm!
Nhị Thập Tứ Bão Bộ.
Gió và lốc nổi lên.
Như thể để hồi đáp, mái tóc của Cordelia chuyển sang màu đen và những quả cầu mana trôi nổi xung quanh cô.
“Cố thủ!”
“Ngăn chúng lại!”
Madgar không phải là kẻ ngốc.
Ả hiển nhiên đã để lại lực lượng để bảo vệ doanh trại.
Mặc dù số lượng ít nhưng chúng là những chiến binh của tộc Bò Tót cũng như một quỷ nhân cấp thấp.
“Ngon, chỉ là một quỷ nhân cấp thấp.”
Cordelia mỉm cười rạng rỡ.
Một nụ cười cũng nở trên môi Jude. Một quỷ nhân cấp thấp – nói đúng hơn thì đó là Karaba, một quỷ nhân chiến binh hệ nước. Jude thu hẹp khoảng cách với Karaba và dùng Thập Tự Quyền. Khi Karaba bị đẩy lui bởi đòn tấn công, cậu bồi thêm một Lôi Quyền và <Lưỡi Gươm Bóng Tối> của Cordelia cũng xuyên qua ngực Karaba.
“Đúng là chúng ta vẫn chưa thể thắng được một quỷ nhân cấp trung.”
Họ thừa nhận điều đó.
Vì đó là sự thật.
Cordelia ném cầu mana khắp nơi để ngăn chiến binh của tộc Bò Tót. Jude giữ lấy tên Karaba và kết liễu hắn bằng cách dùng Thanh Kiếm Của Chiến Binh Phương Đông để đâm xuyên ngực hắn.
Vụt-!
Một vòng sáng trắng bao quanh Jude và Cordelia. Jude tiến về phía đám chiến binh của tộc Bò Tót. Cậu dùng bảo hộ của gió để chặn những mũi tên và thổi bay chúng Nhị Thập Tứ Bão Bộ.
“Haa!”
Cordelia dùng sức mạnh của phù thủy và tiến tới chỗ Ngọn Thương Tha Hóa.
Cô nói với nụ cười nham hiểm trong lúc đôi mắt ánh lên màu xanh lam.
“Nhưng nếu là một quỷ nhân cấp thấp thì chúng ta sẽ thắng, phải chứ?”
Miễn không phải là Madgar.
Chỉ mình ả thôi.
Cô hiện đang ở trong lều của Madgar.
Cordelia nắm chặt lấy Ngọn Thương Tha Hóa. Và như thể bản thân là người chiến binh đang rút thánh kiếm, cố rút ngọn thương của quỷ kia ra và giải phóng sức mạnh cho long mạch.