Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 2 : Chỉ có anh trai nhỏ em thằng bạn là tử tế với tôi

Vòng đời của con người rất ngắn ngủi. Chỉ khoảng 876000 giờ mà thôi

Tôi đang ngồi trong góc phòng học. Mỗi giây con người hít thở, khoảng thời gian cho tới lúc chết lại dần thu hẹp, vậy mà lũ bạn cùng lớp của tôi chẳng mảy may quan tâm đến điều đó. Tôi đã lấy sách giáo khoa cho tiết đầu ra bàn, cũng như hoàn thành tất cả bài tập mà chúng tôi phải nộp trong hôm nay. Tôi thích sử dụng thời gian của mình một cách hiệu quả, vậy nên sự chuẩn bị kĩ lưỡng hiện tại cũng là kết quả của điều đó

Tôi nhìn một vòng quanh lớp học. Toàn những gã hề đi xin chép ké vở bài tập và bọn con gái bỏ cuộc cho mượn chỉ để thỏa mãn bản thân

Đúng là cái rạp xiếc đội lốt danh lớp học

Chúng sẽ nhận ra lãng phí đống thời gian quý báu đấy là ngu ngốc đến mức nào thôi, nhưng đến lúc đó thì không quay đầu được nữa rồi. Tiết chủ nhiệm sắp bắt đầu rồi. Trong khi chúng vẫn đang tranh nhau chép cho có chữ, thì tôi sẽ đọc sách vừa chờ tiết vừa cải thiện thêm kiến thức của mình vậy. Cũng không nhiều nhặn gì nhưng vẫn có thể tạo lợi thế trong xã hội cạnh tranh hiện nay.

Có thể hơi lạ, nhưng tôi hoàn toàn tin chắc rằng tôi, Ooboshi Akiteru, là người bình thường nhất bạn có thể tìm thấy. Toán học, Nhật ngữ, Anh ngữ, các môn Xã hội, Khoa học, Thể chất... Tôt đều đạt điểm khoảng 80% cho tất cả. Nghe thì có vẻ ấn tượng nhỉ, nhưng sau khi sử dụng thời gian hiệu quả thì vẫn chỉ làm được thế thôi. Hay đúng hơn đó là kết quả tốt nhất tôi đạt được rồi, tôi chưa làm bài thi được điểm tuyệt đối bao giờ hay cả việc đứng trong tóp đầu của lớp. Có thể tôi chẳng đủ năng khiếu

Mặc dù tôi không có điểm yếu nào quá tệ nhưng cũng chẳng có lấy một điểm mạnh đáng chú ý cả về ngoại hình lẫn trí tuệ. Tôi đề xuất nên lấy tôi làm hình minh họa cho từ ‘bình thường’ trong từ điển

Vì tôi quá đỗi bình thường nên tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể là cách duy nhất để tôi vượt lên những người khác. Suy cho cùng thì tôi cũng muốn đảm bảo một tương lai an toàn và ổn định cho bản thân mà. Cơ mà tôi vẫn còn một thứ khiến mình tách biệt với tất cả...

“Cậu làm rớt tẩy này”

“Gahh! Ooboshi! Cậu ở đây từ khi nào vậy?”

“Uh... Cũng được một lúc”

“Oh... xin lỗi nhé. Chắc tôi không để ý. Không có ý gì xấu đâu”

Cậu bạn này vừa thật thà xin lỗi tôi khi đang bán sống bán chết để hoàn thành bài tập. Không như tôi, cậu đã nổi tiếng lại còn đẹp mã. Tôi biết cậu ta không có ý gì là thật, một gã normie như cậu ta cũng không xấu xa gì mấy. Thật ra tôi cũng khá thích cậu ta, dù không thật sự là bạn nhưng cậu ta vẫn hay nói chuyện với tôi. Mỗi cái cậu ta thường không để ý đến tôi và lí do của điều đó là...

Sự hiện diện của tôi như một loại chất tan tốt trong không khí

Sinh vật mang tên con người thường nhớ và phân biệt nhau bằng những đặc trưng riêng. Như việc bạn là bốn mắt nếu bạn đeo kính; bạn trang điểm loe loẹt, bạn là một gyaru; bạn để tóc mào gà, bạn là một giang hồ; điểm số bạn cao, bạn là con nhà người ta; bạn thích chọc cười, bạn là cây hài của lớp. Không ngoại lệ với đặc điểm tiêu cực như: ‘thằng mập’, ‘thằng hói’, ... nhưng túm cái váy lại, mọi người vẫn dễ nhớ hơn với những đặc điểm riêng

Còn về tôi thì sao? Tôi không có ấn tượng nào xấu để nhớ đến mà điểm nổi bật cũng không nốt. Tôi bình thường về mọi mặt. Nhưng cũng không có nghĩa là tôi bị phớt lờ ngay hay bị bắt nạt gì. Chỉ là không ai đến nói chuyện với tôi hay rủ tôi vào tụ tập nói chuyện mà tôi phải tự mình làm việc đó. Tôi cũng từng thử một lần nhưng họ đều đối xử bình thường với tôi

Đó là cách sống hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ ra

Tôi hoàn toàn kiểm soát được việc có thể làm với thời gian của mình, vì tôi chưa bao giờ phải tốn thời gian vào những cuộc trò chuyện vô nghĩa hay phải tiếp người muốn bắt chuyện với mình. Đúng là hạnh phúc nhất trần đời!

Không thể nói tôi không có nổi một người bạn được. Mà phải là tôi có quyền lựa chọn. Tôi có quyền chọn người tôi muốn chia sẻ thời gian quý báu của mình mới đúng. Đó mới là cuộc sống tôi mong muốn

“Heya, Aki...” ai đó vừa lên tiếng

“Vẫn là bộ mặt sắp chết của mọi ngày ha, Ozu..” tôi đáp lại

“Ờ, tao vừa thức nguyên đêm ấy mà. Bộ mắt tao đỏ lắm à!”

“Cũng không bất ngờ lắm nhỉ. Đừng lo. Mày có thể mượn vở tao nếu muốn”

“Cảm ơn nhá! Người bạn tốt nhất trên đời ơi!” cậu ta ngồi xuống chỗ phía sau lưng tôi, miệng vẫn ngáp một tràng dài. Có vẻ cơn buồn ngủ đang dần chiếm lấy sự tỉnh táo của cậu ta

 Cậu ta là tên nhân vật chính với cả nhan sắc tuyệt đỉnh và bộ óc thiên tài hội tụ đầy đủ. Thế giới lấy cậu ta làm trung tâm, được vây quanh bởi bao cô gái là có cho mình một dàn harem hoàn hảo như trong anime. Đó là người thân và cũng là người bạn duy nhất của tôi: Kohinata Ozuma. Tôi gọi cậu ta với cái tên thân thương là ‘Ozu’ và quyết sẽ đi cùng cậu ta hết chặng đường sau này

“Tao sẽ đãi mày một chầu anmitsu coi như là cảm ơn nhé” Ozu nói “Tao nghe có một quán ở nhà ga mới mở ngon lắm. Mày thích đồ ngọt mà phải không?”

“Thật à?” Tôi hớn hở, mứt đậu ăn chung với trái cây đúng là số dách, nhưng mà... “Thôi, đừng bận tâm, không nhiều nhặn gì đâu”

“Chép bài mày miết như thế làm tao thấy tệ lắm... để tao bao một chầu, nhé ?” Cậu ta sở hữu nụ cười làm mê mẫn như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy

Ngực tôi giờ như đang thắt lại kèm cảm giác cay cay nơi sống mũi

“Thật là...mày...là người bạn tốt nhất tao từng gặp đấy...”

“Được rồi, thôi phóng đại đi. Mày nói muốn sống sao cho hiệu quả nhất mà giờ lại tốn thời gian vào trò cảm động sướt mướt đó sao?”

“Sao mà trách tao được. Con tim tao không thể chịu nổi sự tử tế ấy đâu”

“Dị quá! Dù tao biết mày khá dễ xúc động trước rồi nhưng điều này vẫn nhắc tao nhớ việc mày là con người đấy”

“Tao không hề dễ xúc động nhé! Mọi thứ tao làm hay cư xử đều là để tao có thể sống hiệu quả max ping thôi”

“Rồi rồi, nhớ chừa tao một phần trong cuộc sống siêu hiệu quả của mày với nhé, Robo-sama”

“Sao cũng được” Chắc nên dừng câu chuyện ở đây thôi

Ozu lại lái khéo sang một chủ đề khác

“Tao đang muốn làm rõ cách con em gái tao cư xử với mày đây. Con bé qua phòng mày vào hôm qua à?”

“Không lệch một li”

“Tao xin lỗi nhé. Con bé vẫn lục tìm ra chiếc chìa khóa dù tao có giấu nó ở một chỗ khác rồi”

“Đừng bận tậm. Tao biết đó cũng không phải lỗi của mày mà”

Tôi vẫn không thể nào nghĩ nỗi Ozu và Iroha là anh em ruột. Họ đối lập nhau như hai thái cực

Ozu cậu ta luôn quan tâm đến người khác trước khi lo lắng cho bản thân. Cậu ta phán đoán tình huống tốt và không bao giờ đi quá giới hạn. Cứ thử nhìn cái cách cậu ta xin lỗi tôi vì những gì con nhỏ đó gây ra là biết. Cậu ta đúng thánh thần mà

Nhưng thật sự so với con nhỏ đáng sợ đó cậu ta hoàn toàn trái ngược. Những vị chúa nào tham gia vào ngày hôm đó, cái ngày tạo ra nhỏ đó, cũng thật nhẫn tâm khi quyết định đảo lộn gen của nhỏ để rồi giờ đây nhỏ trở nên thật rắc rối và kinh khủng. Đột nhiên Ozu bật cười thành tiếng

“Này Aki, tao nghĩ có khi Iroha có ý với mày đấy”

“Huh?!”

“Ai cha...Mày trông không vui lắm khi nghe điều đó nhỉ”

“Ha..ha. Trò đùa vui đấy”

“O-oh. Vậy tha cho tao nhé”

“Cũng được. Nhưng mà tim tao vẫn không chịu được cảm giác ghê rợn ấy đâu”

“Rồi, rồi...”

“Mà không đời nào con nhỏ đó thích tao đâu. Nhỏ chỉ kiếm cách quấy rầy tao thôi”

“Hẳn là để che giấu cảm xúc thật sự của con bé”

“Agh! Biết ngay là mày sẽ nói thế mà. Ai cũng thế. Nhưng làm gì có vụ đó. Làm gì có ai đối xử như thế với người mình thích chứ? Thay vào đó, không phải mày muốn cho người ta thấy mặt tốt hơn sao. Không thì đến lúc họ ghét mày rồi lại đổ lỗi là bị đá”

“Cảm xúc con gái không dễ hiểu vậy đâu”

“Không chỉ con gái thôi đâu, tao muốn nói đến toàn vũ trụ luôn cơ. Với cả vụ có người thích tao đúng là khó tin mà”

Tôi không phải hình mẫu con trai lí tưởng như trong manga và anime. Thêm nữa, mọi cô gái tôi từng gặp đều có vẻ ghét tôi. Nếu có một tín hiệu nào đó thì chỉ có tiêu cực thôi. Thế nên tôi bỏ cuộc, tôi quá vô vọng rồi

“Con người tao tầm thường từ trên xuống dưới thì lũ con gái chú ý thế nào được?”

“Nhưng tao thấy Aki khá nổi tiếng mà ?”

“Nghe câu đó từ một tên đẹp mã như mày khác nào mỉa mai chứ”

“Nhưng mày điểm tốt đầy mình mà. Như là, mày tốt bụng...”

“Phải rồi, ‘tốt bụng’. Đó là từ ta hay nói như để che đậy sự lúng túng khi ai đó hỏi về điểm tốt của họ nhỉ”

“Nào, mày đừng phức tạp hóa thế. Mày lúc nào cũng cứng đầu khi đề cập đến chủ đề này nhỉ” Ozu thở dài rồi lắc đầu vẻ ngán ngẫm

Tôi hiểu là cậu ta chỉ muốn khiến tôi vui thôi. Cậu ta tử tế, đẹp trai và thông minh nữa. Những điểm tốt của cậu tôi không thể dùng mỗi từ ‘tốt tính’ mà tóm gọn hết được

Tôi biết chứ, Ozu có cả một tương lai sáng lạng đang chờ cậu ấy phía trước. Chẳng bao lâu nữa cả thế giới sẽ thấy được tài năng của cậu ấy như tôi đã thấy, và tôi thật sự muốn thấy cậu ấy đi được bao xa

Với tư cách là một người bạn, tôi đánh giá khá cao cậu ấy. Tuy cô em gái đó đúng là cục nợ nhưng tôi nghĩ đã là cuộc sống thì phải có chút gia vị chứ

Cạch

Cộc cộc cộc…

Không khí trong lớp bỗng lạnh hẳn đi. Mọi tiếng ồn đều theo đó mà biến mất kể cả tiếng hối hả mượn vở lẫn những câu đùa ngớ ngẫn. Chỉ còn lại tiếng đôi cao gót bước đều nhịp đến bàn giáo viên tựa âm thanh địa ngục đang hiện diện

Mái tóc đen dài được cột cao phía sau đầu cùng đôi mắt sắc lẹm. Một cơ thể cân đối không thua gì người mẫu với bộ ngực to ấy là điểm nhấn trên bộ đồng phục ôm sát cơ thể hoàn hảo của cô. Cô ấy đẹp đến nỗi bao học sinh đều mong được cô ấy dạy, nếu chưa biết rõ. Vẫn đứng đó, cô ấy đảo mắt nhìn vào lũ học sinh rải rác quanh lớp

“Chuông reo rồi tại sao các cô cậu vẫn chưa về chỗ hả? Nếu cô cậu vô dụng đến nổi không nhìn được đồng hồ thì tôi nghĩ cô cậu không cần học nữa mà cuốn gói ra về được rồi đấy”

. . .

“Ngồi xuống hay chịu phạt. Tùy cô cậu” Cô ấy chấn gót xuống nền để lại một vết mẻ, tiếng nứt vang khắp lớp

Lũ học sinh đang lộn xộn về chỗ ngay tắp lực với bộ mặt biến sắc. À không chỉ mỗi mặt đâu

“Mỗi con người sinh ra đều là những con lợn vô dụng. Học được cách nhảy múa bằng giai điệu cuộc đời chỉ giúp cô cậu hữu ích cỡ một con khỉ thôi. Để trở thành một con người hoàn hảo cô cậu còn phải học nhiều đấy”

Thật là khó tin khi cô ấy có thể làm một giáo viên với cái miệng thốt ra toàn lời khinh miệt như thế. Với một xã hội ngày càng nghiêm cấm những hình phạt về thể xác và lạm dụng quyền lực trường học, hiếm có giáo viên nào lại cay nghiệt như vậy. Nhưng cô ấy vẫn ở đây, giáo viên Toán học cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi – Kageishi Sumire

Lúc đầu, lũ con trai lớp tôi hí hững như bọn động dục khi được một giáo viên xinh đẹp và thông minh như cô ấy làm chủ nhiệm, nhưng bây giờ chắc chỉ có mấy tên khổ dâm hạng nặng mới mê nổi

Nhờ những tiết học ngột ngạt đến tắt thở, lời nói cay độc và cả cách chỉ đạo như khủng bố mà cô ấy được biết đến như là ‘Nữ hoàng độc ác’. Chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ phải lãnh hậu quả

“Bắt đầu tiết học được rồi”

Tiết chủ nhiệm bắt đầu. Tôi lấy tay chống cằm mà nhìn biểu cảm tự mãn lộ rõ trên nét mặt cô ấy

Đơn giản quá nhỉ. Thời nay muốn làm giáo viên thì chỉ cần làm cho lớp học đi vào quy củ bằng những cách khinh miệt thôi mà

Tôi chẳng ngu ngốc đến nổi nói thành lời mấy câu phàn nàn đó

***

Buổi học hôm nay vẫn trôi qua như thường lệ, chẳng có gì đặc biệt

“Được về rồi!” Ozu hớn hở “Đi thôi nà—”

“Ch-ch-chờ đã… Cậu n…nán lại một chút được chứ?”

“Hả ?”

Là một cậu bạn cùng lớp vừa nói, nhưng lạ thật, ngoài Ozu lại có người cần gì ở tôi sao. Tôi thậm chí còn không biết gã này. Tôi biết cậu ta ngồi ở đâu trong lớp nhưng tên thì chịu. Tôi đành đoán đại vậy, chắc là Suzuki chăng

Tôi không nổi bật và cậu ta cũng vậy. Sao mà nhớ được chứ

“O-Ooboshi. C-có người mu-muốn tìm cậu!”

“Sao cậu cứ lắp bắp mãi thế?”

“I-Im im đi! A-ai lắp b-bắp hả! E-em ấy dễ thương cực! E-em ấy đang ch-chờ cậu ở-ở hành l-lang. L-là học sinh năm nhất đấy-y!”

“Ồ”

Chỉ là một ‘em gái năm nhất’ thôi mà phản ứng của tên này lại đến mức như thế, chắc chỉ có nhỏ đó thôi

“Em ấy nhìn trông siêu tinh tế luôn đấy! E-em ấy có vẻ khá tri thức và lịch sự nữa, là một học sinh nổi tiếng đấy. Em ấy cực kì hoàn hảo. Cậu may mắn thật Ooboshi! Cậu được thần linh ưu ái từ nhỏ à?”

“Nah, từ một kẻ lừa đảo như Robbin Hood thì đúng hơn” tôi thở dài, đành bỏ lại người có-thể-tên-là-Suzuki lại và đi ra phía hành lang

“A, hello anh, Ooboshi-senpai”

Không lệch đi đâu được, nhỏ Kohinata Iroha đang đứng đấy mỉm cười với tôi. Tôi không mong đợi là ai khác đâu, vì sau cùng thì nhỏ là đứa con gái duy nhất nói chuyện với tôi mà. Nhưng tôi vẫn không hiểu nhỏ đến đây với âm mưu gì nên tôi hỏi

“Muốn gì đây?”

“Hả? Gặp được em anh không vui à” Mắt nhỏ long lanh

Tôi ghét cái vẻ ngây ngô của nhỏ khi nhỏ đóng vai một học sinh chăm ngoan lễ phép. Nhưng dù tôi có cố chấp đến mấy cũng không thể phủ nhận rằng điểm số nhỏ này đúng là không chê vào đâu được

Bởi vì ngày nào nhỏ cũng để tôi thấy cái dáng vẻ thật sự phiền phức của nhỏ nên lớp vỏ bọc đấy hoàn toàn vô dụng với tôi thôi

“Sao anh phải cảm thấy thế? Em gọi anh để làm gì, để đuổi anh đi và để em về nhà với Ozu?”

“Em đến tìm bản mặt nhìn hằng ngày đến chai mắt ấy làm gì chứ? Em đến để được gặp anh mà”

“Ngừng nói chuyện kiểu đó và trở lại làm con người điên loạn rắc rối của mọi ngày đi”

“Anh nói vậy là sao ạ ?” nhỏ nhẹ nhàng hỏi lại, như đang trách tôi vì dám bảo nhỏ cư xử không đúng mực ở trường

Nhỏ còn đang nhìn tôi với ánh mắt cún con dù tôi biết tỏng nhỏ là con rắn độc ẩn mình. Lũ bạn cùng lớp thì đổ ào ra, dồn toàn bộ ánh mắt về phía chúng tôi từ đằng sau. Lũ con gái chẳng hiểu vì sao cứ thì thầm to nhỏ, lộn xộn hết cả. Gáy tôi như bị thiêu đốt bởi ánh mắt ghen tị đến phát hỏa từ đám con trai

“Vậy là em cũng muốn cùng về nhà à?”

“Đúng rồi đó senpai à” Iroha cười rạng rỡ

May cho tôi là nhỏ khá thấp. Nếu lũ thiếu hơi gái lâu năm đằng sau thấy nụ cười của nhỏ với tôi chắc chắn rắc rối sẽ ập đến. Chúng sẽ liên tục hỏi về quan hệ của chúng tôi như bọn tôi là gì của nhau hay đi đến mức nào rồi vân vân… Dù tôi có trả lời hay phủ nhận kiểu gì cũng bằng thừa, thế nào cũng sinh phiền phức mà thôi. Đến lúc đó thì tôi không thể sống mờ nhạt được nữa

“Được rồi. Vậy đợi anh thu dọn cặp sách rồi kêu Ozu luôn”

Để ngăn khả năng xảy ra hiểu lầm không đáng có lan rộng ra toàn trường. Tôi phải tránh việc đi một mình cùng con nhỏ này hết mức có thể. Tôi vừa định quay vô lại lớp học thì

“Không cần làm phiền tới anh trai em đâu senpai” Nhỏ hí hửng kêu tôi lại

“Hả? Sao lại thế ?”

Hai người sống cùng một căn hộ còn tôi thì ngay bên cạnh. Như thế ba người về cùng nhau chẳng phải quá hợp lí à

Nhỏ thẹn thùng đung đưa người, sau đó ngước nhìn tôi với đôi má ửng hồng và thì thầm đầy e thẹn

“Sao anh lại hỏi em câu đó trước mặt bao nhiêu người như thế này chứ? Em…em chỉ muốn hai ta anh và em…”

“Đã bảo là đừng nói kiểu đó nữa rồi. Dù anh không thích em nhưng em cũng làm tim anh nhức nhối đấy!” Tôi lùi lại để giữ khoảng cách với nhỏ

Nhỏ nhìn tôi vẻ choáng váng

“Sao…sao anh nỡ nói điều tàn nhẫn như thế với em” Nhỏ sụt sịt “Ta thậm chí đã đi chơi với nhau …”

Bắt đầu rồi, nhỏ lại bắt đầu nói những thứ vô cùng tệ đầy mùi death flag rồi

“Làm ơn tha cho anh, xin em đấy” Tôi to tiếng ngắt lời nhỏ

“Hôm qua chúng ta đã âu yếm nhau rất mặn nồng mà anh không nhớ sao? Vậy mà giờ anh lại nói không thích em. Anh chỉ…chỉ đang chơi đùa tình cảm với em thôi đúng không?”

“Ta không hề đi chơi! Thậm chí anh còn cố đuổi em đi”

“Đừng có vẽ chuyện! Nhìn anh mãnh liệt như thế em lại nhớ đến khi hai ta ở với nhau mộ-”

“Đừng làm bộ mặt ngại ngùng đó nữa! Mọi người đang hiểu lầm đấy”

Chắc chắn những gì nhỏ vừa nói đủ to để vọng vào tận trong lớp và tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò đó dần thiêu rụi tôi. Trong tình cảnh thế này mà chỉ dùng mỗi từ không thoải mái là không thể nào diễn tả đủ. Chắc vì nghe được tiếng âm ỉ ngoài này mà Ozu đã xuất hiện

“Aki, chuyện vì thế ?” Cậu ta cũng nhận ra Iroha ngay sau đó “Sao em lại ở đây?”

“Chào anh” Iroha cúi đầu chào và nở một nụ cười tươi tắn, ngọt ngào nhất của một học sinh gương mẫu

Ozu cũng biết bộ mặt thường ngày của nhỏ, vì vậy cậu ấy cũng không khỏi bối rối như tôi vừa nãy. Cậu ấy mở miệng chuẩn bị nói gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị Iroha chen ngang

“Aki-senpai và em đang hẹn hò đấy”

“Cái…HẢAAA?”

“Cái gì thế hả? Anh chịu đủ rồi đấy. Phải cho nhóc một bài học mới được, Iroha”

“Eek”

Tôi tóm lấy tay Iroha và lôi nhỏ chạy khỏi chỗ hành lang đó nhanh nhất có thể. Đến một góc cầu thang vắng bóng người tôi mới dừng lại để lấy hơi

“Em đang làm cái vậy hả? Trò lừa đảo mới à?!”

“Lừa đảo? Em có làm gì đâu” Nhỏ lại nói bằng cái giọng đường mật đó “Không phải hai ta đang hẹn hò sao?”

“Thôi ngay cái kiểu ấy đi”

“Ouch, anh lạnh lùng quá, Senpai à” Nhỏ cười khúc khích “ Không phải mọi người đều đổ gục trước thứ đó sao”

Iroha trở lại với dáng vẻ thường ngày khi nhỏ chắc chắn xung quanh không còn ai. Nhỏ cười lớn trong lúc ổn định lại hơi thở

“Anh chẳng bảo là anh sẽ gặp rắc rối nếu anh có bạn gái sao? Nên em quyết định sẽ là người bạn gái đó đây”

“Cái kiểu logic lệch lạc gì vậy…”

“Cái này chưa đủ để gọi là logic đâu”

“Sao cũng được. Dù sao cũng không có ai tin câu đùa của em đâu” tôi thở dài và định bước đi

Iroha đưa tay xoắn lọn tóc của mình

“Ai biết được. Em thấy điều đó khá đáng tin đấy chứ”

“Anh không quan tâm em nghĩ thế nào nhưng không nhé. Tất cả những gì em có là cái ngoại hình đó và nó quá đối lập với tính cách. Ta hoàn toàn không hợp nhau đâu”

“Anh nói cũng phải. Nhan sắc của em thật xúc phạm nếu đi cùng một người ngoại hình tầm thường như anh”

Tôi đã hy vọng nhỏ sẽ dùng giọng đường mật vừa nãy để làm nhẹ đi câu nói đó. Nhưng thôi kệ đi vậy

Iroha tiếp tục nói

“Nhưng em nghĩ không được đâu. Mọi chuyện sẽ khác nếu anh nói với mọi người hai ta đang hẹn hò vì câu trả lời anh nhận được sẽ là ‘Ừ cứ ở đấy mà mơ đi gã trai tân’. Nhưng đằng này em lại là người nói, mọi người sẽ tin em thôi”

“Vậy ý em đó là lí do mọi người sẽ tin em thay vì anh à?”

“Đúng vậy” Nhỏ cười một cách hí hửng

“Để anh yên đi…” Đầu tôi sôi sùng sục khi nhìn lên trần nhà và tôi phải áp lòng bàn tay lên mặt để giữ lại chút điềm tĩnh cuối cùng của mình “Nghe đây, chuyện này liên quan đến toàn bộ tương lai của anh, hiểu chưa? Nên làm ơn tránh xa nó ra giùm anh”

Để đạt được ước mơ của mình trong tương lai, việc có được sự hậu thuẫn từ Tsukinomori-san là điều kiện tất yếu. Cầu trời cho con nhỏ chuyên gây rắc rối này thôi ngay việc xía mũi vào và đạp đổ mọi thứ tôi cất công gây dựng. Tôi quay lưng lại và rời đi với hy vọng rằng hành động của tôi đủ để nhỏ hiểu tôi sẽ không tha thứ cho chuyện này

“Đồ senpai đần. Sao anh lại không nhận ra chứ…”

Một thứ gì đó vừa ấn nhẹ vào lưng tôi và tai tôi như nóng ran lên vì hơi thở của nhỏ. Qua lớp vải mỏng của chiếc áo đồng phục, tôi có thể cảm nhận được rõ hơi ấm từ bộ ngực mềm mại đó. Có thứ gì đó đang rung lên nhịp nhàng từng nhịp và liên hồi ở phía sau… Là tiếng tim nhỏ đang đập sao?

Nhỏ đang làm cái gì vậy?

“Anh nghĩ em sẽ làm điều này với người mà em không có tình cảm sao? Thật là, anh lúc nào cũng tàn nhẫn như thế hết…”

“E-em đang âm mưu gì đây? Anh sẽ không chịu khuất phục trước hành động ngọt ngào như này đâu”

“Nếu bây giờ em bảo anh hãy quay lại thì sao?”

“Hả!!”

“Em biết là anh rất nghiêm tức về tương lai của mình. Nhưng anh lại vô tình gạt đi những gì anh có ngay lúc này…Anh có biết như thế là nhẫn tâm lắm không…”

“Iroha…”

“Em không muốn anh bỏ đi đâu…Em muốn anh ở lại với em mãi mãi thôi. Có được không?” Giọng Iroha rung lên như đang tuyệt vọng vậy

Thường ngày, chỉ cần nghe Iroha nói thôi cũng đủ làm tôi đau đầu ngay lập tức. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy thứ gì đó rung động trong tim tôi. Thứ gì đó ấm áp và dễ chịu. Phải chăng đây mới thật sự là nhỏ? Phải chăng cảm xúc của nhỏ trước giờ là như thế

“Đùa thôi! Hahaha. Em diễn đạt chứ. Em đã luôn muốn thử như thế một lần. Kiểu như tỏ tình thật nghiêm túc để khiến tim anh rung động ấy! Mà phản ứng của anh cũng dễ thương quá thể! Anh đã nghĩ gì thế?”

Nhỏ ngừng lại như đang đợi câu trả lời của tôi như chẳng có gì nên nhỏ tiếp tục

“Oooh, em hiểu rồi! Anh quá xấu hổ phải không? Nhìn mặt anh đỏ đến tận mang tai luôn kìa, anh đúng là dễ thương ghê! Không chịu nổi nữa rồi”

Nhỏ vẫn tiếp tục bám sau lưng tôi và cười vui vẻ. Nhưng nhỏ đã đúng, mặt tôi rất đỏ

Đỏ lên vì giận dữ!

“Anh sẽ không bao giờ tin một từ nào phát ra từ miệng em nữa, con nhỏ xảo trá”

“U oa! Sợ quá đi mất!” Nhỏ ré lên mỉa mai

Nhỏ chỉ mất chưa đầy ba mươi phút để đốn hạ tôi bằng chiêu trò xảo quyệt đó

Tôi thề nếu có lần sau, tôi sẽ không bao giờ mắc bẫy nữa

***

“Nhỏ nghĩ cái quái gì mà lại đến lớp phá phách như thế chứ ?”

“Chắc vì em ấy thật sự thích mày”

“Mày khùng à. Nghĩ gì mà nói nhỏ thích tao chứ”

“Tao thì không đâu nhưng mày chắc có đấy. Mày biết lớp ta và lớp em ấy ở hai tầng khác nhau chứ? Cái đó là sự tận tâm đấy. Mày nghĩ em ấy sẽ làm đến thế vì một người em ấy không có tý cảm xúc nào sao ?”

“Phải rồi, nhỏ có cảm xúc với tao đấy, nhưng mà là sự căm ghét mày hiểu không”

“Mày cứng đầu quá. Tao dám chắc em ấy kết mày lắm rồi. Đừng đánh giá bản thân mình thấp như thế nữa, nghiêm túc đấy”

“Im đi. Nếu nhỏ đó thú nhận với tao một cách thành thật vào nghiêm túc, có thể tao sẽ tin một chút đấy”

“Tùy mày thôi, anh bạn. Nếu chúng mày thân thiết với nhau tao cũng mừng”

Anmitsu là một món tráng miệng bao gồm bột đậu ngọt, bánh bao bột gạo, trái cây và thạch kanten hình khối, kết hợp với bên ngoài được phủ một lớp sirô đường nâu gọi là kuromitsu. Một số loại anmitsu hiện nay còn được cho thêm bên trong một muỗng kem, và được gọi là “kem anmitsu”.