Trong tất cả ý tưởng trên đời, thì chiều lòng theo thói quen và sở thích của người bạn thích, để họ dành lời khen cho bạn chắc không phải là ý tưởng tuyệt vời nhất.
Tôi thích những bộ quần áo đáng yêu. Vì thế, tôi đã luôn luôn tin rằng tự thân trở nên thật dễ thương thì quan trọng hơn là trang điểm hay tô điểm bản thân bằng quần áo, phụ kiện, hay túi xách theo phong cách tinh tế và lịch thiệp.
Nhưng mà, Nagisa thì lại thích những bộ cánh thanh lịch. Nên thay vì mớ quần áo theo phong cách dễ thương, tôi lại để ý thấy Nagisa có phản ứng rõ nét khi thấy tôi vận những bộ quần áo nghiêm trang, và theo đó tôi cứ mặc quần áo lịch sự thường xuyên mà không hề hay biết.
Kêt quả là giờ đây, phần lớn quần áo trong tủ đồ của tôi là sự tổng hợp các kiểu dáng mà cậu ấy thích.
Tốt hơn là tôi nên bỏ chúng đi, những cũng bởi vì không làm được mà bây giờ tôi thành ra như thế này đây.
“Xin lỗi để cậu đợi nha. Nagisa.”
“À, Yui. Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hai chúng tôi quyết định gặp nhau tại nhà ga. Vẫn là hình dáng mọi khi: tóc óng vàng, mắt sắc nâu, cùng mái tóc dài được buộc chụm lại thành đuôi ngựa đơn giản. Từ dáng đứng cho đến cách chào hỏi, đều là hình ảnh phản chiếu của Nagisa.
Hình như nhỏ mua luôn cả kính áp tròng màu cho buổi hẹn này ư?
Thôi, tốt hơn hết đừng nghĩ tới chuyện đó bây giờ.
“Trông cậu xinh lắm.”
Cậu ấy nói với nụ cười nhẹ nhàng làm tôi khẽ giật mình.
Hôm nay tôi lại mặc quần áo theo phong cách tôi thích. Chúng không phù hợp với sở thích của Nagisa, nhưng đây lại là bộ đồ tôi thích nhất, và tôi quyết định mặc nó bởi đã quá lâu rồi chẳng có lấy cơ hội.
Tất cả mọi thứ từ cách trang điểm cho đến kiểu tóc đều là để hoà hợp với bộ cánh này hết sức có thể. Cho nên, tôi cứ lo lắng sốt ruột suy nghĩ: Không biết Nagisa sẽ nhận xét thế nào?
“Trông hợp với cậu mà. Yui chắc chắn là rất hợp với trang phục đáng yêu rồi. Tớ thích lắm đó.”
“Thật sao?”
“Ừm. Tớ thích cậu với phong cách này.”
Tim tôi bây giờ đập mạnh đến mức tôi thấy nhói. Đầu óc tôi biến thành một mớ hỗn độn. Tôi xúc động đến độ cảm nhận được môi mình run lên bần bật. Tôi thấy hạnh phúc khôn siết khi được người khác khen sở thích của mình.
Nhưng dù thế, tôi vẫn hiểu là cậu ấy nói như thế vì biết đó là điều tôi muốn nghe mà thôi.
“Vậy, mình đi nào. Nắm tay tớ nhé.”
“Ừm.”
Tôi nắm thật chặt bàn tay đang vương về phía tôi, và một lần nữa, tôi thức tỉnh khỏi cơn mê. Bàn tay của Mimi-chan không mang lại được cảm giác của Nagisa.
Nhưng một giây sau đó, tôi mặc kệ sự khác biệt kia. Phần trình diễn của con bé đủ thuyết phục để tôi có thể bỏ qua vấn đề tồn đọng. Tôi chỉ muốn được khen, bởi giọng nói đầy ngọt ngào ấy rót mật vào tai tôi, rót hạnh phúc vào tim, và rót vào lòng tôi sự phấn khởi. Dẫu nực cười đến chừng ấy, thì đó cũng là thứ tôi mong cầu.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Cậu ấy hỏi. Tôi dùng hết sức để cười tươi.
“Ừ thì... có một quán cà phê đang làm sự kiện colab, cậu thấy sao?”
“Được chứ. Yui muốn đi đâu thì tớ đi đó. Nếu mà là chỗ Yui thích, thì chắc là sẽ vui thôi.”
“...Haha, cảm ơn.”
Lồng ngực tôi đau quá. Nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc không ngờ. Hai thứ cảm xúc trái dấu ấy đâm sầm vào nhau bên trong tôi, và hoà quyện vào nhau trong lòng tôi dữ dội đến mức tôi cảm giác như tim mình sắp ngừng đập.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy và bắt đầu dạo bước trên con phố.
Hôm nay hai người chúng tôi đã đến một nơi tương đối xa thành phố, để cho dù có bước đi cùng nhau thế này thì cũng ít khả năng đụng phải người quen.
Nagisa...
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Đừng nghĩ tới nó nữa. Tôi đã quyết tâm là hôm nay phải thật vui. Ngược lại thì, dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, thì tôi vẫn sẽ không thể dứt được cảm xúc của mình.
Và thế là tôi đã cùng cậu ấy đến quán cà phê.
“Trông xinh quá!”
Tôi vừa bị ấn tượng vừa thấy thích thú khi nhìn thấy phần đồ ăn được bày ra.
Tiệm cà phê này hiện đang colab với một mascot chim cánh cụt mà tôi mê, nên từ thực đơn cho đến thức ăn đều được trang ý quá ư là xinh. Với cả, cách trang trí của quán cũng tạo cho ta cảm giác đang ở trong một thế giới khác.
Bên cạnh đó còn có nhiều chỗ để chụp hình ở lối ra vào của tiệm nữa, và tôi không kịp nhận ra là mình đã chụp một đống ảnh luôn. Nhưng cậu ấy không hề thể hiện vẻ nhàm chán trong một giây phút nào cả, ngược lại lúc nào trông cậu cũng vui tươi.
“Nó trong xinh quá. Tớ không muốn ăn một thứ đáng yêu như này, tớ sẽ tiếc chết mất.”
“Cậu không muốn ăn hả? Nhưng nó là đồ ăn mà.”
“Tớ biết. Tớ biết. Cứ để tớ ngắm nó thêm một lúc đã...”
Cái bánh kẹp được làm theo hình dáng của nhân vật trong quá sức dễ thương, làm tôi không muốn phải dùng dao cắt nó.
Tôi chụp thêm vài tấm ảnh nữa và suy tư một lát, nhưng phải đến lúc phần kem ở cạnh bên chảy ra, thì cậu ta dùng dao cắt nó...
“Á!” - tôi không nhịn được mà hét lên.
Tàn ác quá! Đâu cần phải tàn bạo đến vậy!
“Xong rồi đó. Món này là món đặc biệt đúng không? Để nó nguội mất thì phí quá, nên là tranh thủ ăn lúc còn nóng. Giờ thì há miệng ra nào. Ahhh...”
“...Ahhh.”
Tôi há miệng ăn mẫu bánh kẹp cậu ấy dùng nĩa đút cho tôi.
Tất nhiên là vị nó ngọt, vì là bánh kẹp mà. Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy nó ngọt hơn bình thường, có lẽ là vì…
Tôi đã lỡ nuốt luôn khi thấy cậu ấy cứ nhìn tôi trong lúc tôi ăn với một nụ cười như thế.
“Đừng có nhìn tớ thế chứ, ăn phần omurice của cậu đi kìa. Nó nguội bây giờ.”
“Cũng đúng. Vậy thì, ahhh…”
“Hả?”
Cậu ấy nhẹ nhàng há miệng ra.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chắc là cậu ấy sẽ không chịu cử động cho đến khi nào được tôi đút cho đâu, thế là tôi múc lấy một muỗng omurice và đưa lại gần.
Khuôn miệng nhỏ nhắn ấy từ tốn nhai.
Chắc là tôi nhìn cậu ấy thế này mãi cũng không thấy chán. Trông cậu ấy xinh làm sao, và nhìn cậu thế này tôi cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh hơn.
“Thấy ngon không?”
“Ngon. Mấy tiệm như thế này có khi chất lượng không ngờ.”
“Ừm. Cũng là lần đầu tớ tới đây mà thích ghê.”
Đấy chỉ là một câu chuyện phù phiếm, chẳng có lấy ý nghĩa gì sâu xa. Nhưng dạo gần đây nói chuyện như thế với cậu ấy thôi, tôi cũng chẳng có cơ hội, đến mức tôi hình như đang quên mất luôn cảm giác nó như thế nào, nên như bây giờ thật dễ chịu làm sao.
Sẽ thật là ngu ngốc nếu cố gắng đếm số lần mà tôi đã đi chơi với Nagisa.
Tôi nghĩ là những kí ức về cuộc sống trước đây, những điều mất thật lâu để thành hình thì sẽ không biến mất chỉ trong một tháng.
Tôi vừa nhìn Nagisa vừa ăn bánh kẹp.
“Sao thế? Sao cậu nhìn tớ lạ vậy?”
“À, không gì. Không có gì…”
Tôi thích cùng Nagisa giết thời gian. Chỉ nói chuyện phù phiếm với cậu ấy thôi tôi thấy cũng vui, và cái cách mà thời gian trôi vụt qua rồi lại đến giờ phải về nhà làm tôi thấy buồn làm sao.
Phải chi tôi đừng có tỏ tình thì chắc giờ này cũng có thể cùng cậu ấy giết thời gian như thế này.
Tôi đã nên làm như nào mới đúng? Chối bỏ lòng mình và tiếp tục cùng cậu ấy làm bạn? Hay là chấp nhận bị từ chối và chịu dày vò?
“Nagisa, cậu thích đồ ngọt hả?”
Bằng giọng khàn khàn, tôi nói ra những lời vốn thật khó nói với tôi.
“Hừm, bình thường? Chắc vậy. À, Nhưng mà tớ thích nhìn Yui vui vẻ ăn đồ ngọt á.”
“Ồ, tớ hiểu rồi. Thế còn Mimi-chan thì sao?”
“Hể?”
“Liệu Mimi-chan có thích ăn đồ ngọt không?”
“Tớ không biết nữa. Tớ không biết rõ sở thích của Mimi.”
Tôi giữ chặt ánh nhìn vào cậu ấy. Và sau khi ngồi bình thản ăn một lúc, cuối cùng cậu cũng thở dài và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ nghĩ chắc là nó cũng thích. Nó thường ăn đồ ngọt, nhưng cũng không phải quá thường xuyên.”
“Ồ, ra vậy.”
Nhưng vào lần trước khi chọn ăn chocolat hạnh nhân, không phải là vì nhỏ thích đồ ngọt? Vậy thì…
“Thế sở thích của Mimi-chan là gì thế? Không phải chỉ đồ ăn, tớ còn muốn biết con bé thích làm gì nữa…”
“Nhưng cậu có hỏi thì tớ… Chẳng phải chúng ta đang đi hẹn hò sau? Tốt hơn là chuyển sang cái gì đó vui hơn.”
Liệu có phải với Nagisa, nói chuyện về Mimi-chan không phải là chủ đề hay?
“Mà giờ chúng ta đi đâu? Cậu vẫn còn một điểm nữa muốn đi mà nhỉ?”
“Phải… tớ muốn xem một bộ phim.”
“Ồ, phim gì thế?”
“Một bộ ngôn tình nổi tiếng dạo gần đây. Kịch bản gốc đấy, nhưng đánh giá cũng tích cực lắm.”
Cậu ấy nghe tôi nói với vẻ tươi vui và hứng thú. Cái biểu cảm nhẹ nhàng đó chính xác là Nagisa mà tôi biết.
Khi ngắm nhìn gương mặt cậu, thì cảm giác muốn tìm hiểu về Mimi-chan cũng nhạt đi khỏi tâm trí tôi. Trong thời khắc này, tôi chỉ muốn được nhìn cậu ấy, dõi theo từng chuyển động nhỏ trong lúc cùng nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt.
Sau một hồi trò chuyện ở quán cà phê, hai chúng tôi đến rạp chiếu phim.
Tôi không thực sự là fan cứng của thể loại ngôn tình, nhưng tôi muốn thử xem phim ngôn tình với Nagisa. Nào là cảm nhận không khí lãng mạn, nào là bàn luận với nhau về bộ phim sau khi rời rạp, tôi đơn giản là muốn làm mấy thứ mà các cặp đôi hay làm cùng nhau.
Khi đến rạp phim, hai đứa hớn hở đi lấy vé đã mua trước.
Chúng tôi ngồi xuống ghế của mình, và các khán giả khác nữa cũng bắt đầu bước vào trong. Có thể đang là cuối tuần nên có hơi đông đúc, nhưng quả thực là bộ phim này đang khá nổi tiếng.
“Mấy lúc ngồi đợi phim chiếu thiệt hồi hộp ha. Tớ hay tự hỏi bao giờ đến lúc bắt đầu.”
“Haha, chuẩn. Mỗi lần đèn tắt để chuẩn bị lên hình là tớ thấy háo hức.”
“Tớ hiểu cảm giác đó. Cảm giác như lúc ngồi đợi tàu lượn bắt đầu chạy vậy.”
Tôi đã xem phim với Nagisa nhiều lần rồi.
Nhưng chưa bao giờ là phim tình cảm.
Bởi vì…
“Chuẩn bị bắt đầu kìa.”
“…Ừm.”
Gian phòng của rạp phim tối dần, làm cho bầu không gian cũng khác chút. Sau khi chiếu vài quảng cáo, thì phim cũng bắt đầu.
Giống như quảng cáo của phim, đây là một câu chuyện đau lòng. Các cảnh trong phim làm tôi thấy cay đắng khi xem.
Mặc dù hoàn cảnh là khác nhau, theo suốt thời lượng của bộ phim, tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với các nhân vật. Có thể nói là tôi đang phản chiếu bản thân mình vào nhân vật, và cũng không ngoa khi nói rằng tôi đang chìm đắm vào bộ phim.
Cớ gì hai chúng tôi lại gặp nhau?
Những hình ảnh trong phim giờ đây cảm giác thật xa xăm.
Bởi tôi đang lén lút ngắm nhìn cậu ấy. Gương mặt ấy, được thắp sáng bởi ánh sáng hắt ra từ tấm màn chiếu, hiện lên khác lạ so với mọi khi. Tôi muốn chạm vào đôi mắt đang chứa chan những cảm xúc mà tôi không rõ là gì.
Tôi muốn chạm vào cậu ấy.
Tôi nắm lấy bàn tay cậu đang tựa trên gác tay.
Nếu như cậu ấy không muốn, nếu cậu ấy cảm thấy không thoải mái với chuyện này, tôi sẽ lập tức buông ra. Nhưng dù trong đầu đang nghĩ thế, thì bản năng của tôi ngược lại đang không ngừng gào thét bảo tôi cứ mặc kệ tất cả mà làm đi.
Đáp lại cái nắm tay của tôi, bàn tay của cậu ấy cử động. Những ngón tay của cậu ấy bắt đầu đan vào bàn tay tôi, làm lồng ngực tôi nóng bừng lên.
“A.” - tôi không nhịn được kêu lên.
Cảm giác của bàn tay cậu ấy chạm vào tay tôi thật rõ, thật êm ái, và hơn hết, cảm giác thật hạnh phúc.
Chỉ việc cậu ấy chấp nhận hành động của tôi là đủ để tim tôi thổn thức. Tôi thấy sung sướng và mừng rỡ làm sao.
“Mi…Mi…”
Theo cảm xúc vui sướng vỡ oà trong lòng, tôi cũng mất đi ý hướng về cái ảo mộng hiện tại, và đang chẳng biết phải gọi tên ai. Tôi nên tin ai mới là người đang nắm tay mình bây giờ?
Tôi cảm thấy hạnh phúc với ai hơn trong hai người?
Tôi không tìm ra được câu trả lời cho thắc mắc của bản thân, thế nên tôi chỉ đơn giản tận hưởng cái khoái lạc khi được cậu ấy chạm vào.
Và kết quả là, đến cuối cùng tôi đã chẳng thể nào tập trung vào bộ phim đang được chiếu trước mắt mình, và dành một giờ sau đó chỉ để nhìn về phía người ở bên cạnh tôi, cũng với đó là nỗ lực tiến lại gần và hiểu những cảm xúc trong đôi mắt ấy.
“Phim hay nhỉ, đoạn cuối phim mọi thứ tiến triển bất ngờ ghê.”
“Ừm. Nhưng tớ mừng là kết phim viên mãn.”
“Chuẩn luôn. Mọi câu chuyện đều nên có kết thúc tốt đẹp.”
Sau khi xem phim xong, hai người chúng tôi cùng dạo bước trên đường.
Thế nhưng, đôi bàn tay mà mới trước đó còn đan vào nhau giờ đã tách lìa.
Bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy cậu ấy rõ hơn. Tôi nhận ra rằng đây vẫn là con bé từ thuở nào. Dù có giống Nagisa đến đâu, thì sau cùng nhỏ cũng không phải chị mình.
Nhưng dù vậy thì tôi…
“Lần đầu tiên tớ đi coi phim ngôn tình với Nagisa đó.”
“Thật đấy hả?”
Cậu ấy nghiêng đầu thắc mắc.
Tôi bấu chặt lấy túi xách của mình.
“Thật ra, tớ đã luôn muốn đi xem cùng với cậu, Nagisa. Tớ luôn tự hỏi mình là cậu sẽ phản ứng thế nào, vẻ mặt cậu sẽ ra làm sao…”
“Cậu chỉ cần rủ tớ thôi mà, có bao giờ tớ từ chối đâu.”
“Nhưng mà…”
Tôi nghẹn lại.
Góc phố ngay gần rạp chiếu phim thật vắng vẻ, nên gần như mọi tiếng động, không quan trọng to nhỏ thế nào, thì cậy ấy cũng sẽ nghe thấy. Nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy sợ.
“Tớ không muốn cậu ghét tớ, tớ sợ lắm, sợ là mình sẽ bị coi như mọi đứa đáng ghét.”
“Ghét?”
“Tớ yêu cậu, Nagisa, tớ yêu cậu, và vì vậy nên cái suy nghĩ rằng nếu cậu phát hiện ra cảm xúc của tớ rồi bỏ rơi tớ thật là khủng khiếp.”
“Cậu nghĩ tớ là loại người đó sao? Sẽ vì chuyện đó mà ghét bỏ cậu sao?”
“Không! Không phải vậy. Chỉ là…”
Tôi biết là Nagisa không phải loại người đó.
Sự thật là, khi tôi tỏ tình với cậu ấy, không một giây phút nào cậu ấy tỏ ra kinh tởm cả.
“Tớ chỉ đơn giản là muốn trút bỏ hết mấy suy nghĩ này. Tớ cảm thấy mình thỏ đế quá, ngu ngốc quá bởi tớ không biết sẽ phải làm gì nếu nhỡ đâu cậu ghét tớ…”
Tôi đã không giải bày lòng mình đủ rõ ràng.
Dựa vào quãng thời gian mà hai chúng tôi dành cho nhau hồi cấp hai, tôi đã ngày càng tin tưởng vào việc những cảm xúc của tôi dành cho Nagisa sẽ được đáp lại. Nhưng đôi lúc, tôi lại bỗng thấy một nỗi sợ trồi lên trong lòng. Vì nó mà những điều mà tôi vẫn thường làm, cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng trở nên thật khó khăn, và nỗi âu lẫn niềm hân hoan bám lấy con tim tôi trong từng nhịp đập.
Chỉ việc cố gắng chạm vào cậu ấy, hay là nói chuyện một cách bình thường với cậu thôi cũng làm tôi thấy lo lắng vô cùng. Và kết cục là sự muộn phiền đó đã làm tôi đánh mất cả con người mình. Tất cả những gì tôi khát khao là được cậu ấy yêu, và như thế tôi đã đổi tráo câu chữ của những điều tôi muốn nói vốn nhiều lần đã ở đầu môi, hoặc là tôi sẽ dành cho một ấy một nụ cười cứng đờ chỉ để được Nagisa khen. Mặc cho tất cả, nỗi sợ và nỗi buồn trong tôi vẫn chẳng biến mất, hệt như cái cách mà niềm vui mà cậu ấy tạo ra trong tôi cũng khó phôi phai.
Thích một ai đó, rồi yêu một ai đó, không phải lúc nào cũng thành cái sướng vui.
“Nhưng, tớ vẫn thích cậu, và yêu cậu, thật sự tớ rất thích cậu, Nagisa à… Thật sự, từ rất lâu rồi…”
Buổi hẹn hò hôm nay thật vui.
Tôi thật sự có ảo tưởng rằng mình đang trong một buổi hẹn hò với Nagisa. Tôi thích và yêu cậu ấy đến mức chẳng biết phải làm gì. Dù cho đau đớn, nhưng tôi vẫn thấy mừng, tôi cảm giác nước mắt của mình cuối cùng cũng sắp trào ra được rồi.
“Tớ thấy vui vì cảm xúc mà Yui dành cho tớ.”
Bàn tay cậu ấy chạm lên tóc tôi.
Tôi hướng mắt nhìn lên và ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Cậu ấy đang nhìn tôi, miệng cười trìu mến.
Tim tôi đang đập không phanh, tôi thấy đau, rất đau, nhưng lại cũng thấy hạnh phúc.
Làm sao để tôi có thể bỏ đi tình yêu này không chút trở ngại gì? Kể cả khi Yuzu đã dạy cho tôi cách đối mặt với trái tim tan vỡ, làm sao tôi có thể quên cảm giác của mình dễ dàng thế được.
Tính khí tôi thất thường và ích kỷ, như một đứa con nít dậm chân xuống đất vì không được mua cho một món đồ chơi. Tôi đứng lặng tại đó, không cử động được gì. Mặc dù tôi thực lòng muốn vượt qua tình yêu đã bị từ chối này, nhưng lại không có cái gan để làm điều đó. Chắc tôi đơn giản là hết thuốc chữa thật rồi.
“Nè, Yui, tớ hôn cậu được không?”
“Hở, tại sao?”
“Bởi Yui thật đáng yêu. Vậy chưa đủ thuyết phục sao?”
“C-chưa.”
Bàn tay cậu ấy tiến lại gần và chạm vào tai tôi. Toàn thân tôi phản ứng lại, run rẩy và mặt tôi nóng bừng lên.
Rồi cậu ấy chầm chậm dùng ngón tay xoa dái tai tôi, rồi sau đó lại lướt dọc vành tai.
Các cảm giác ấm áp từ những ngón tay ấy thật dễ chịu, nếu phải để cho cậu ấy chạm vào mình như thế này mãi, tôi chẳng phiền. Tôi biết là mình đang thật ích kỷ, nhưng giờ chẳng có gì với tôi là quan trọng nữa.
“Ummm…”
“Fufufu, vậy thì… cậu nhắm mắt lại nhé?”
“Ừm…”
Tôi nhắm mắt mình lại, và nhận thấy cậu ấy đặt tay lên cằm tôi.
Tôi cảm thấy mình tê dại, hệt như vài giây trước khi kim tiêm ghim vào da thịt, nhưng cái cảm giác này sao mà nó ngọt ngào, và trống ngực tôi vang lên trong sung sướng.
Và đôi môi của cậu chạm vào môi tôi mềm mại.
Chụt, chụt, chụt. Chúng tôi không chỉ dừng lại ở một nụ hôn mà tiếp tục thêm nhiều lần. Dạo đầu đơn thuần chỉ là những cái chạm khẽ, nhưng rồi ngay sao đó, chúng tôi lại ấn chặt môi vào nhau, và đôi lúc cậu ấy còn mút hay cắn phần môi dưới của tôi nữa.
Trái tim tôi tan chảy vì thích thú trước những cái hôn.
Tớ yêu cậu.
Tớ yêu cậu thật nhiều.
Tớ muốn kéo dài thêm chút nữa.
Thế nhưng cảm xúc của tôi đã không được truyền tải, và tôi nhận thấy khuôn mặt cũng như hơi thở của cậu lạc trôi ra xa khỏi mình. Nên là tôi chớm mở mắt ra…
“Vẻ mặt của cậu thật thú vị. Cậu muốn tiếp tục không?”
Nụ cười của cô nàng sáng ngời như ánh nắng.
Tôi không biết bao giờ thì một nụ hôn dừng lại, nhưng có vẻ là cậu ấy biết.
Nếu tôi hôn cậu ấy một vạn lần, tôi sẽ biết được chăng?
“Fufu, vậy thì chúng ta về nhà rồi tiếp tục nhé?”
“Tiếp tục?”
“Tiếp tục hôn thôi, hay là cậu muốn đi xa hơn nữa?... Cậu có ghét nếu lần đầu là với tớ không?”
“Không, không hề.”
Cho tới vài giây trước đó, tôi sẽ chẳng bao giờ hôn ai, và việc cân nhắc khả năng đi xa hơn còn thấp hơn nữa.
Mọi thứ xảy ra thật quá sức chịu được của tôi.
Chuyện này thật tệ, tôi hiểu là nó không hề ổn chút nào, dù cho tôi chẳng phải quá trong sáng hay hồn nhiên. Tôi đã luôn cố gắng sống một cuộc đời bình thường, ấy vậy mà giờ đây, tôi chẳng mảy may nhận ra mình sắp sửa làm một chuyện chẳng hề theo luân lý gì.
Tình yêu tôi dành cho cậu ấy, từng mảnh cảm xúc nhỏ nhất, tất cả đang nhấn chìm tôi.
“Được, được, vậy thì… chúng ta đến nhà ai bây giờ? Tớ đoán là bố mẹ tớ hôm nay cũng không có nhà đâu.”
“Nhà tớ, nên đến nhà tớ thì hơn…”
Tôi có hàng đống lý do để từ chối, như là lỡ đâu gặp cậu ấy ở nhà, hoặc là việc chúng tôi làm chuyện đó ngay chính tại nhà cậu ấy.
Nhưng những lý do đó thật tình không làm tôi thấy bận tâm.
Tôi bỗng nhiên lại chọn nhà mình, đơn giản là vì nó là một mong muốn sinh ra từ chính sự ích kỷ của tôi.
Cậu ấy híp mắt lại.
“Đã rõ. Vậy ta đi thôi nào.”
Rồi cậu ấy nắm tay tôi một cách thật tự nhiên. Và khác với đoạn đầu của buổi hẹn hò này, giờ đây mong muốn của chúng tôi đã hoà làm một.
Chỉ sự thay đổi trong cách cậu ấy nắm tay tôi cũng làm tôi sung sướng, thế là tôi cũng siết chặt lấy bàn tay của cậu và đan tay hai đứa vào nhau.
Cái cảm giác dễ chịu khi được bàn tay mềm mại ấy dắt đi làm tôi thấy sung sướng và tim không ngừng đập.
“Phòng của Yui dễ thương thật đó.”
“Cậu thấy vậy sao?”
“Ừm, không chỉ là dễ thương, ngăn nắp, mà nội thất cũng được xếp gọn gàng nữa.”
Tôi chưa từng có cơ hội dẫn Nagisa về phòng mình. Một mặt, tôi không muốn cậu ấy nghĩ là tôi kỳ quặc, nhưng tất nhiên lý do nữa là vì cơ hội ấy chưa từng xuất hiện.
Sau cùng thì, mấy buổi học nhóm của chúng tôi vẫn luôn diễn ra tại nhà Nagisa. Với cả, điều quan trọng nhất là đôi lúc Nagisa có rủ tôi đến nhà. Và tôi nghĩ đó là một vài những lý do mà tôi đã lầm tưởng và hiểu sai ý của cậu ấy.
“Cậu ngồi đó đi. Giờ để tớ mang cái gì đó để uống. Cậu thích trà hay cà phê.”
“Chẳng phải chuyện đó không liên quan sao?”
“Bây giờ thì cũng chẳng quan trọng nhỉ?”
Tách. Tôi nghe thấy âm thanh của chốt cửa được khoá lại.
Một khoảnh khắc sau đó, cậu ấy bám chặt lấy cánh tay tôi, và khi tôi có chống trả, thì cậu ta thô bạo đẩy vào ngực tôi, để cho sức lực mà tôi dồn xuống bàn chân để đứng vững, giờ đây lại làm tôi mất thăng bằng mà ngã xuống giường.
Nó là một cảm giác thật khác lạ so với cảm giác khi cậu ấy đè tôi, lúc này đang mệt lả, xuống giường.
Nằm trên giường, tôi thấy ánh sáng chiếu vào phòng mình bây giờ sao mà chói hơn lúc bình thường, đến mức mà tôi không còn biết đây có phải là phòng mình hay không.
Và trong lúc tôi hướng ánh mắt lạc lối lên trần nhà, cậu ấy kéo rèm lại một cách thành thục, và rồi tóm lấy cái điều khiển thông minh trong phòng. Rồi sau đó là ngồi lên trên bụng tôi cực kỳ thành thục.
Cậu ấy đã quen với chuyện này rồi ư?
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã làm tim tôi đập liên hồi, thế nhưng tôi cũng không phải là ghét cảm giác bị cậu ấy ghì xuống thế này, và lúc này cơ thể tôi nóng bừng lên một cách thiếu kiểm soát.
“Chúng ta sẽ bỏ qua hết mấy khâu dạo đầu nhé?... Cậu có muốn tắt đèn không? Hay là muốn để thế?”
“Tắt đèn đi.”
“Được rồi, vậy ta bắt đầu nhé?”
Và rồi chỉ với một tiếng bíp, đèn trong phòng vụt tắt.
Mặc dù trời vẫn còn chiều, nên cái ánh nắng vàng cam của mặt trời vẫn còn le lói được qua chiếc rèm, nhưng dù có thế, thì căn phòng bây giờ vẫn tối đi đáng kể.
Nhưng, kể cả khi ánh sáng có mập mờ, tôi vẫn có thể mờ mờ thấy được quần áo của cậu. Ngược lại, trong cái bóng tối này, tôi đã chẳng còn có thể phân biệt được màu tóc hay là màu mắt của cậu nữa. Tôi chỉ có thể cảm nhận thấy cậu ấy ở trên cơ thể mình.
Cả tiếng thở hổn hển của tôi bây giờ cũng như đang vang vọng từ một nơi xa.
“Tớ muốn nắm tay cậu.”
Tôi thì thầm với cậu ấy, và trong bóng tối, tôi thấy được cậu ấy đang cười.
Đòi hỏi một thứ như thế có phải rất trẻ con không?
“Được thôi.”
Một thứ gì đó mềm mại chạm lấy tôi.
Và khi bàn tay trái cậu ấy chạm vào tay phải của tôi, tôi thấy cơ thể mình thư giãn làm sao. Theo một cách nào đó, nó làm tôi nhẹ nhõm. Nhưng dù chính tôi là người đã bảo cậu ấy tắt đèn đi thì, bây giờ khi không thấy được gương mặt cậu thì tôi lại thấy bất an hơn bình thường.
Và khi thấy cậu ấy thì cũng chỉ đau đớn thêm thôi.Tính khí tôi thất thường đến mức tôi bị ngạc nhiên khi thấy mình có thể ích kỷ đến thế nào.
“Vậy, tớ chạm vào cậu được chứ?”
Đầu ngón tay của cậu ấy chạm vào ngực tôi. Chỉ thế thôi mà cả người tôi run rẩy, dù rằng tôi chẳng hề ghét cảm giác ấy chút nào.
Thình thịch, thình thịch. Tim tôi liên tục gõ trống như thể sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Tôi thở ra một hơi sâu, từ nơi sâu nhất trong lòng, và cảm giác bây giờ giống như là cả cơ thể tôi sắp bị thổi tung ra.
“Haha, phản ứng dữ đội thế. Nếu như cậu không thích thì cứ nói, tớ ngừng lại ngay.”
Nói xong thì cậu ấy đặt tay lên trên quần áo của tôi.
Tại sao? Tại sao thế? Tim tôi không thôi ngừng đập, và tôi sung sướng vì được cậu ấy chạm vào. Nhưng đồng thời cảm giác cũng như thể có một cái hố đen mở ra giữa ngực vậy.
Tôi đã luôn ao ước được làm chuyện này với Nagisa.
Được nói chuyện hay nắm tay với cậu ấy thôi với tôi cũng đủ rồi. Nhưng dù có vậy thì tôi vẫn muốn cậu ấy chạm vào tôi, ở một nơi và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ cho ai khác nữa chạm vào, cũng là cách để biết rằng cảm xúc của chúng tôi là giống nhau, đó là điều tôi khát khao nhất.
Tôi ước ao, tôi mong cầu nó, nhưng bây giờ tôi không thấy được giấc mơ đó nữa. Điều hiện ra trước mắt tôi là một bóng tối đáng sợ và lạ lẫm bao trùm lấy cơ thể mình.
“Cậu mặc nội y đáng yêu thế.”
“Cậu thấy được sao?”
“Một chút thôi.”
“Chỉ một chút thôi sao?”
“Nhưng mà tớ vẫn thấy cơ mà. Tớ biết là Yui sẽ mặc nội y đáng yêu mà… Cậu muốn xem của tớ không?”
Nhiều suy nghĩ tuần tự lướt qua tâm trí tôi, nhưng thời gian lại chẳng ngừng trôi. Và rồi tôi chẳng thể đồng ý hay là từ chối gì lời đề nghị đó, tôi chỉ đơn giản là vùi mặt mình sâu vào trong một cái gối.
Tiếng thở dài của cậu làm tôi giật mình.
“Haa. Vậy thì… cậu cũng nên cởi đồ tớ ra nhỉ? Nếu chỉ có một người không mặc gì, thì có thể không được lãng mạn lắm.”
Rồi bàn tay của cậu ấy chuyển động.
Con tim tôi như lộn một vòng.
Nếu phải nói là tôi không muốn nhìn thấy da thịt cậu thì là nói dối. Với cả, vào giờ học thể dục khi mà cả đám ở trong phòng thay đồ, tôi cũng có cố gắng nhịn không nhìn cơ thể cậu ấy, nhưng tôi nhớ ra tội lỗi của bản thân khi nhìn thấy bờ vai trắng nõn của cậu ấy khi lén nhìn cậu qua khoé mắt, và rồi tim tôi thổn thức đập suốt cả giờ học sau đó.
Tôi thở hổn hển, dõi mắt nhìn cậu ấy cởi quần áo ra. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi không nghĩ là mình còn có thể quay lại được nữa. Nhưng biết đâu, nếu phải sống với đống cảm xúc này mãi, thì việc rơi xuống đáy vực sâu với tôi cũng không tệ.
Trong lúc tôi mải suy nghĩ.
Cái điện thoại đặt ở trên bàn rung lên.
Tôi theo bản năng nhìn về phía nguồn ánh sáng le lói trong căn phòng, và nhìn thấy dòng chữ ‘NAGISA’ hiện ra trên màn hình. Nội dung của nó có vẻ như là một tin nhắn vô thưởng vô phạt thôi.
Lúc đó, trong tim tôi có gì đó vỡ vụn. Không, tôi không thể làm được. Rốt cục là tôi không thể. Cái nhận thức vốn đang dần mất đi đã trở lại vào phút chót. Và khi tôi chưa kịp nhận ra thì đã chộp lấy đôi tay con bé để ngăn nhỏ lại.
“Yui?”
“Chị không làm được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Nagisa là Nagisa, còn Mimi-chan là Mimi-chan.”
“…Kể cả có như vậy thì, người đang ở trước mặt chị là Nagisa. Là một Nagisa yêu Yui đấy.”
“…Chị biết. Chị biết. Nhưng chị xin lỗi.”
Tôi nói, và nghe xong thì nhỏ thở dài và cầm lấy điều khiển.
Với cùng một tiếng bíp nhẹ nhàng như khi nãy, căn phòng lại sáng lên. Và với ánh sáng này thì, cái bầu không khí bao trùm hết cả căn phòng trước đó dịu đi.
Nhỏ rời khỏi người tôi, vẻ mặt thất vọng. Tôi chầm chậm ngồi dậy khỏi giường.
“Tại sao chị phải lý trí vào lúc này thế? Có gì phải bận tâm? Chúng ta cứ tiến đến bước cuối cùng thôi, và nếu nó giúp chị xoá hết cảm xúc của mình đi thì có khi chị có thể quên chị em không chừng.”
“Chị không quên được đâu.”
Tôi nói ra câu đó thật to, đến mức tôi làm chính bản thân thấy sợ.
Và cậu ấy… và Mimi-chan đứng đó nhìn tôi với đôi mắt mở to vì bất ngờ.
“Dù chúng ta có hôn nhau, có hẹn hò với nhau… Kể cả khi có làm chuyện gì xa hơn thế nữa, cũng không có cách nào để chị quên chị em cả. Chị có cố đến đâu, có làm gì, thì hình ảnh của Nagisa vẫn luôn hiện ra trong tâm trí chị. Khi nhớ ra chuyện gì đó, cái gì đó nhỏ nhặt đến đâu, thì cảm giác dành cho chị em lại trỗi dậy lần nữa, và nó đau lắm. Nó như nuốt chửng lấy chị, đau lắm.”
Tôi nói xong thở hổn hển, còn Mimi-chan cứ ở đó, mắt nhìn tôi không rời.
“Có gì ở chị em mà chị thích đến mức đó nhỉ?”
“Chị thích sự nghiêm túc của cậu ấy, thứ luôn hiện lên đẹp đẽ khi cậu ấy nỗ lực đạt được mục tiêu của mình. Chị thích cái cách cậu ấy luôn thân thiết với mọi người, thích nụ cười của cậu ấy, cái cách cậu ấy nắm lấy tay bản thân khi có chuyện sầu não. Chị thích mọi thứ ở cậu ấy. Chị không phải chỉ thích cậu ấy, mà là yêu cậu ấy. Chị yêu cậu ấy thật nhiều. Nó là một thứ không có thuốc giải, đến mức đôi lúc chị cũng chẳng thể chịu đựng nổi.”
Khi nghe thấy Mimi-chan nói rằng sẽ thay vị trí của cậu ấy, tôi thấy vui. Hoặc chí ít đã từng thấy vui, mặc dù Mimi-chan có nói là không sao đi chăng nữa. Tôi muốn làm nhiều thứ cùng Nagisa, nó làm tôi thấy ghê tởm khi phản chiếu hết cảm xúc của bản thân cho Nagisa lên con bé. Nó là một điều thật xấu xí, thật đáng khinh, và tôi thấy bản thân là một con tồi.
Tôi thật ngu ngốc khi đã lôi con bé vào buổi hẹn này.
Tôi tưởng đâu chuyện yêu đương, rằng khi yêu ai đó, sẽ là một thứ ngọt ngào, ấm áp và dễ chịu. Nhưng thực tế nó lại là một thứ cảm xúc sầu khổ, nặng nề, vẩn đục, và bất trị hơn những gì tôi đã tưởng tượng ra.
“Chị xin lỗi, Mimi-chan. Chị xin lỗi…”
“Ừm, không sao. Không sao mà.”
Con bé tựa đầu vào vai tôi, mạnh như thể đang muốn giáng một đòn vào người tôi, nhưng tôi không thấy đau là mấy.
“Là lỗi của em đã hiểu lầm. Em tưởng đâu là nếu chị giải toả được cảm xúc của mình với chị hai, thì chúng sẽ mất đi… Nhưng kết quả lại không. Senpai, chị thích chị của em đến mức giờ mặt chị trông khó coi chưa kìa.”
“Phải! Chị yêu chị của em. Đến mức chị cũng không hiểu nổi.”
“Ừm, em biết.”
Và con bé chẳng nói gì thêm nữa, nó đơn giản là ngồi bên cạnh và xoa lưng tôi. Sao con bé lại dịu dàng với tôi thế.
Tôi thấy lồng ngực mình dần thắt chặt lại.
Lúc nhận ra thì cũng là lúc nó thứ gì đó âm ấm chảy dọc xuống hai bờ má.
“Chị thật sự tưởng đâu là Nagisa cũng thích chị.”
“…Hmm.”
“Cậu ấy lúc nào cũng đáp lại nụ cười của chị, hai người cũng thường xuyên đưa mắt nhìn nhau, và cậu ấy cũng có nói là chỉ có chị là bạn thân nhất! Và cậu ấy gần như ngày nào cũng vòi vừa nắm tay vừa đi cùng nhau.”
Tôi chẳng là cái gì hơn một đứa ảo tưởng đã ngu ngốc đem lòng yêu lấy một giấc mơ. Một con ngốc chắc chắn là rất phiền với tất cả người phải lắng nghe nó, dù cho đó là một cô bé bây giờ bị ép phải ngồi đây lắng nghe nó, hay cả người mà nó đem lòng yêu. Chắc chắn là nó hiện ra trong mắt họ như một thứ thật phiền.
Tôi biết, tôi biết rất rõ chuyện đó mà.
“Chị là một con ngốc, đáng xấu hổ và khó ưa. Cậu ấy không có hứng thú với chị, thế mà chị lại sa vào lưới tình rồi thổ lộ tình cảm ra.”
“…Senpai.”
“Phải phiền phức lắm đúng không? Bị người mà mình không thích nhìn theo kiểu đó phải cảm giác phát ốm đúng không? Nhưng chị vẫn muốn yêu, muốn chạm vào, muốn hôn cậu ấy. Chỉ nhìn thấy chút da thịt của cậu ấy thôi chị cũng thấy vui sướng. Tại vì… tại vì…”
Mimi-chan chăm chú lắng nghe từng câu chữ của tôi, đang tuôn trào cùng với hai hàng nước mắt.
Tôi luôn nghĩ rằng thật lòng nói lên cảm xúc của mình là chuyện nên làm. Nên kể từ lần tỏ tình thất bại, tôi đã bắt đầu biết sợ.
Tôi sẽ phải làm gì nếu cảm xúc và suy nghĩ của tôi một lần nữa lại hoá thành lời, và một lần nữa nó không được đáp lại? Chúng sẽ đơn giản là biến mất đi mà chẳng để lại một dấu vết gì trong lòng một ai? Tôi lo sợ rằng toàn bộ những ý niệm về tình yêu mà tôi ôm ấp đến bây giờ sẽ hoá thành tro than và biến mất. Nó làm tôi thấy sợ và đau, đến mức chỉ muốn ngậm miệng lại và không bao giờ nói gì nữa.
“Đơn giản là chị thích cậu ấy, thích, thích thật nhiều. Và làm sao mà có thể quên được chứ? Làm sao để chị rũ bỏ hết những cảm xúc và cái mong muốn được chạm vào cậu ấy, được cậu ấy nói lời yêu thương. Sao mà có thể?”
Hãy cứ cười chị đi, hãy cười nhạo rằng chị là một con ngốc bi luỵ, một con ngốc hết thuốc chữa, hãy cười cái con ngốc vã hết chỗ nói này.
Mimi-chan ôm lấy tôi nhẹ nhàng, và chải tóc tôi bằng những ngón tay của nhỏ. Nhỏ đối với tôi nhẹ nhàng khiến tôi như sắp chảy ra như sáp nến.
Chẳng có cách nào để tôi ngăn lại hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Lớp trang điểm mà tôi đã cật lực đắp lên vào buổi sáng đang trôi hết cả. Khuôn mặt tôi hẳn đang là thứ xấu xí nhất hiện diện trong căn phòng này.
“Em xin lỗi nhé, đã bắt Senpai phải trải qua chuyện này.”
“Không, không phải đâu. Mimi-chan, nào phải là lỗi của em.”
“Đúng vậy mà. Em tưởng đâu nếu mình có thể làm thế thân cho chị gái em, thì biết đâu Senpai sẽ quên được chị. Thứ lỗi cho em đã lỡ làm một việc trời đánh thế này.”
“Không. Chị cũng có lỗi đã lôi em vào vấn đề của chị.”
“…Senpai, thôi mà, đừng đổ lỗi cho bản thân nữa. Em không muốn thấy Senpai tự dằn vặt bản thân mình như vầy. Senpai mà em biết là một người luôn cười tươi kìa."
“…Ừm.”
Cái “tôi” và Mimi-chan đang nói đến là người như thế nào nhỉ? Tôi trước khi bị Nagisa từ chối đã như thế nào? Nhưng có cố nhớ đến đâu thì cũng bất thành.
Tôi ngẩng mặt lên và cố thử cười.
Nhưng vẻ mặt lo lắng của Mimi-chan chỉ càng thêm rõ rệt.
“Bây giờ thì chị không cần phải cố gượng cười đâu, không sao cả. Đơn giản là em muốn một ngày nào đó chị có thể thật sự cười tươi.”
“Ừm. Cảm ơn em.”
“Đừng bận tâm mà.”
Mimi-chan lại tiếp tục vuốt ve tóc tôi. Như thể vai trò của hai chúng tôi đã hoán đổi cho nhau đúng không? Thật ra, đây là lần đầu tiên kể từ lúc còn là con nít tôi khóc lóc và mè nheo thế này, và cũng là lần đầu có ai đó vỗ về tôi thế này.
Đến cả Yuzu cũng chẳng dỗ dành tôi đến mức này, Kể cả sau khi nói với cậu ấy rằng chắc Nagisa cũng có thích tôi, và sau đó là việc bị từ chối. Đây mới là lần đầu tiên mà tôi phơi bày ra hết những cảm xúc sâu thẳm nhất.
Và bên cạnh cái cảm giác xấu hổ, tôi cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm nào đó.
Tôi chẳng còn biết phải nói gì, nên cứ thế tôi vùi mặt sâu vào trong ngực nhỏ. Cho dù nhỏ hay hành xử ứng với lứa tuổi của mình như thế này, thì sự trưởng thành của nhỏ thật đáng ngạc nhiên. Còn tôi thì dù có trải qua bao nhiêu thời gian, thì tôi vẫn trẻ con hệt như ngày nào.
“Có khó chịu thì cũng có làm sao?”
“Hể?”
“Ta có thể yêu và tiếp tục giữ cảm xúc của mình một cách chân thành không vẩn đục mà. Kể cả có ai đó cảm thấy điều đó đáng khinh, thì cũng đừng chối bỏ cảm xúc của mình chứ.”
“Ah…”
Giọng nói dịu dàng ấy vang vọng trong tâm trí tôi. Tất nhiên là con bé nói có lý. Chối bỏ đi cảm xúc của bản thân là một cái gì đó khó nhằn và đau đớn. Nhưng có bị nó làm khốn khó đến đâu cũng đừng nên gạt bỏ hẳn.
Nhưng sau khi bị từ chối thì chính tôi lại cố gạt bỏ chúng đi…
Dẫu cho quá trình đó làm tôi đau khổ không cần thiết.
“Senpai. Làm ơn hãy cứ là chính mình.”
Cứ như thế này à? Hoặc là làm “tôi” của ngày trước. Nhưng… tôi của ngày trước là như thế nào? Tôi mất thật nhiều thời gian để có thể nhớ ra, và nếu có thể, liệu có thật là sẽ có lúc tôi có thể vượt qua tình cảm của mình và lại mỉm cười một cách hồn nhiên?
Sau một thoáng, chúng tôi cũng dần tách nhau ra theo lẽ tự nhiên.
Khi tôi mở rèm ra, và ánh hoàng hôn hiện ra rực rỡ. Tôi nhẹ nhàng ngồi trên giường bên cạnh con bé, chiếc giường con kêu lên kèn kẹt.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay, chị vui lắm.”
“Thế ạ? Nghe vậy em cũng mừng.”
“Hả, tức là từ sáng đến giờ là em phải chịu đựng à? Em không thích quán cà phê sao? Hay là bộ phim?”
“Em nghĩ chắc là bộ phim á. Chị không thấy nó hơi nhạt à?”
“Haha, chắc đúng vậy thiệt. Nhưng mà chị cũng thấy nó tương đối thú vị.”
“Nhưng mà Senpai, chị đâu thật sự thích mấy phim tình cảm lãng mạn đâu nhỉ?”
“Hở, sao em hỏi vậy?”
“Tại nét mặt của chị lúc xem phim rất khác với lúc ở quán cà phê ấy.”
Từ khi nào vậy? Con bé quan sát tôi vào lúc nào được nhỉ? Tôi chắc chắn là mình đã nhìn nhỏ suốt cả buổi, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ được nhỏ ngắm nghía.
Mắc cỡ ghê.
“Hừm, được rồi. Nếu phải nói thật thì chị thích mấy phim dễ thương hơn.”
“Ý chị dễ thương cụ thể là như thế nào?”
“Ví dụ như cái bộ phim về thú cưng gì đó nè, mới ra mấy ngày trước á. Vừa đáng yêu lại vừa hay nữa. Đúng là coi phim đó vui hết sức!”
“Em hiểu rồi. Đến lúc trên mạng có phim em sẽ coi thử.”
“Vậy Mimi-chan thích xem trên mạng hơn ha? Đúng là cô nàng hiện đại.”
“Chị đang nói gì thế, chị hơn em có đúng một tuổi thôi mà.”
“Haha, đúng vậy. Nhưng chị lại là kiểu người thích băng đĩa á.”
“Cách dùng từ đó không phải hơi cũ rồi sao?”
“Ừm. Chắc là bị cha chị ảnh hưởng. Ông luôn gọi mọi thứ, cả DVD cả Blu-ray là ‘băng’ cả.”
Và vào chính giây phút đó cuộc nói chuyện giữa hai người chững lại, và Mimi-chan nhìn tôi không chớp mắt.
Nghĩ kỹ hơn thì, nhỏ có từng nói với tôi là ít khi nhỏ gặp bố mình. Điều đó càng chứng tỏ là quan hệ của nhỏ với gia chắc cũng không mấy gắn bó.
Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì lý do lý trấu, thế là tôi gối đầu mình lên bờ vai nhỏ.
“…Bố mẹ của Senpai là người như thế nào nhỉ?” - nhỏ khẽ hỏi tôi.
Tôi băng khoăn một lúc, rồi trả lời:
“Đáng mến. Mấy lúc chị làm sai gì đó thì họ có mắng chị, nhưng mấy lúc chị buồn rầu thì họ sẽ dẫn chị đi đâu đó để giải khuây. Họ có dành nhiều tình cảm cho chị. Nói ra có hơi ngượng nhưng mà, đến bây giờ họ vẫn còn chiều hư chị.”
“Haha.”
Chẳng biết vì sao đó, nhỏ cười, và rồi nhỏ nghiêng đầu.
“Mimi-chan?”
“À, không có gì đâu. Chỉ là lúc gặp Senpai em có một ấn tượng.”
“Ấn tượng gì?”
“Rằng ‘đây là một người được nuôi nấng bằng sự yêu thương của bố mẹ’. Em rất thích điều đó ở Senpai.”
Nghe nhỏ nói ra chuyện ấy thẳng thừng như thế, tôi thấy có hơi mắc cỡ.
Mimi-chan lúc nào cũng nói mấy thứ bất ngờ mà chẳng thay đổi sắc mặt dù chỉ một chút. Và gần đây thì mấy lúc nghe nhỏ nói những thứ ấy tôi lại càng giao động hơn.
“Ồ, thế à… Nghe em nói vậy chị cảm thấy ổn hơn nhiều đấy.”
Tôi nở một nụ cười tự nhiên. Dẫu vẫn cảm thấy sự mắc cỡ khi nhận từng ấy lời hay ý đẹp, thì nhờ có Mimi-chan mà tôi đã có thể cười không chút gượng ép.
Biết đâu, thực tế tôi vốn chỉ đang tìm kiếm một ai đó hiểu mọi thứ về mình. Từ tình cảm tôi dành cho Nagisa, hoặc là tình bạn giữa chúng tôi.
Dù cho nỗi lo âu thường trực của tôi sẽ không biết mất hoàn toàn. Ngay vào lúc này lồng ngực tôi cảm thấy ấm hơn một chút.
Kể từ lúc nhận ra cảm tình của Nagisa cho bản thân chỉ là ảo ảnh, tôi đã nghi ngờ cả cảm xúc của những người xung quanh. Nhưng dù sẽ không thể quay lại làm mình trước kia, tôi cũng hy vọng sẽ từ từ lấy lại niềm tin với những người xung quanh. Và cũng là niềm tin nơi bản thân tôi nữa.
“Mimi-chan, nếu em có gặp vấn đề gì thì nói cho chị nghe nhé. Chị sẽ luôn luôn ở đó để giúp đỡ.”
“Hứa, đến lúc nào đó em sẽ gọi chị.”
Nói xong, nhỏ từ từ đứng dậy.
“Chắc là em nên về thôi.”
“Ừm, chắc vậy ha. Hôm nay đã vui quá trời rồi. Đi chơi với Mimi-chan thích thật đấy.”
“Vậy… em nên tiếp tục là mình thôi ha?”
“Ừm.”
Nhỏ khẽ thở dài.
Nagisa và Mimi-chan có hơi khác nhau. Nên dù cho vẻ ngoài như hai giọt nước, tôi không nghĩ là ta có thể dùng người này thay cho người còn lại. Nhưng thật lòng tôi nghĩ như vậy thì tốt hơn, bởi tôi không cần nhỏ phải là sự thay thế cho một ai.
“Vâng ạ. Nhưng trước khi em về…”
Nhỏ toang bước về phía cửa phòng, nhưng rồi quay lại nhìn tôi.
Và rồi nhỏ tiến lại và chộp lấy bàn tay tôi, cùng lúc đó ánh mắt nhỏ dán chặt vào đôi mắt tôi không rời. Tim tôi vì thế mà đập rộn ràng.
Chắc chắn là tôi đang nhìn thẳng vào Mimi-chan. Tôi cũng chẳng còn chèn hình ảnh Nagisa lên trên nhỏ nữa, và tim tôi đập mạnh hơn.
Trong lúc tôi chờ đợi giọng nói của nhỏ, thì tôi cảm nhận được môi nhỏ chạm vào vành tai.
“Áo ngực chị mặc hôm nay hợp với chị lắm. Rất đáng yêu.”
Câu nói ấy làm hai tai tôi nóng bừng lên. Đến bây giờ tôi mới nhận ra là mình vẫn chỉ đang mặc đồ lót. Tôi đã quên mặc lại quần áo. Tôi vội tóm lấy cái khăn trải giường để che thân.
“Haha. Đến giờ này chị mới thấy mắc cỡ hả? Nãy giờ chị vẫn như vậy mà.”
“Đáng lẽ em phải nói cho chị hay chứ! Nãy giờ ngồi nói chuyện với mỗi bộ đồ lót thế này đúng là trông như con dở mà!”
“Em không thấy có vấn đề gì. Chị như thế trông dễ thương mà. Là lỗi của Senpai vì chậm tiêu đấy chứ.”
“Uggg…”
Cả khuôn mặt tôi nóng bừng.
Mimi-chan, trước đó vẫn còn rất dễ mến, giờ đây lại nở một nụ cười ranh ma.
Như thể đây là một cô quỷ nhỏ chăng? Tôi không chịu được sự ngượng ngùng mà nhìn sang hướng khác.
Tôi hiểu là để đến bây giờ thì đã quá trễ nhưng mà chuyên này vẫn đáng xấu hổ. Dù rằng chẳng có mấy khi ta có dịp khoe nội y cho người khác.
“Vậy chào nhé. Hôm nay em rất vui, được trải nghiệm mấy thứ mà Senpai thích cơ mà.”
Nhỏ nói vắn tắt rồi tức tốc rời khỏi phòng.
Cuối cùng cũng được ở một mình trong phòng riêng, tôi khẽ thở dài.
“Em thật xảo quyệt mà.”
Và như thế, tôi chẳng thể nói gì thêm.
Ít nhất thì nhỏ cũng thấy vui. Tôi vừa mặc lại quần áo vừa suy nghĩ. Cùng lúc đó tôi hồi tưởng lại những điều nhỏ nói tôi nghe.
Con bé bảo là tôi dễ thương, nhưng có khi thực tế ý nhỏ ám chỉ là nội y của tôi mới dễ thương không chừng.
Nhưng sự thật là tôi đã mua cái này vì tôi thích thiết kế của nó mà. Nên đúng là tôi thấy khá vui khi được khen.
Khi một điều mà tôi thích được khen, cũng đồng nghĩa với việc bản thân được nhỏ chấp nhận. Nghĩ thế tôi thấy lồng ngực mình ấm dần lên. So với một lời chối bỏ bằng những từ ngữ khó nghe, thì thứ cảm xúc này sẽ ở bên tôi dài lâu hơn, và chắc chắn rằng tôi sẽ nhớ lại nó vào những lúc không ngờ.
Cô nhóc Mimi-chan của tôi thật là xảo quyệt.
Giữa biển trời của những thứ xúc cảm trộn lẫn, tôi đã có thể tìm được cảm xúc mình dành cho nhỏ. Và những cảm xúc ấy không hề tiêu cực, mà hoàn toàn trái ngược cơ.
“Mồ.”
Mimi-chan là một cô nhóc kỳ lạ hơn chị tưởng.
Hoạ chăng là tôi trong mắt nhỏ chắc cũng chẳng khác hơn, nhưng tôi không có dũng khí để nói điều đó với nhỏ.