NHÓM DỊCH: PARANOIA
Trans: Io-Valorius, DCTVN001
Edit: BiHT
BiHT: chào mọi người, nhóm sống lại rồi đây, tạm thời thì chưa xác định được tiến độ sắp tới nhưng mời mọi người nhai đỡ 2 chương dài vcl ra này, sẵn đây chúc mọi người một năm mới vui vẻ.(định giao thừa đăng nhưng mệt quá nên đăng sớm, chào).
Cả thế giới đang bốc cháy.
Tiếng hét vang lên như muốn xé toạc tai cậu. Chẳng có gì di chuyển hay thay đổi dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi nữa. Cậu bé với khuôn mặt bị đè chặt xuống đất ngước mắt nhìn về phía trước cậu trong khi đau đớn kêu gào.
Nơi là tất cả đối với cậu, nơi mà cậu được nuôi lớn từ thuở bé đang biến mất ngay trước mắt cậu khi ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ.
“Không.....”
Dù có cố nói gì, giọng của cậu bị nhấn chìm trong những tiếng hét.
“Không.”
Dù có tuyệt vọng kêu gào như thế nào, không có gì thay đổi.
“Không...!!”
Cậu chẳng thể làm gì khi thấy người quan trọng nhất đối với cậu chết ngay trước mắt cậu.
“Không, mẹ!!!”
Không có cách nào để quay trở về như trước dù cậu có than khóc hay kêu gào thế nào… Có điều, kẻ nào là người có quyền quyết định đây là sự thật chứ?
Chàng trai đã phải chứng kiến cảnh ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ quan trọng với cậu trong khi bị lũ người đáng tởm ghìm chặt xuống đất. Cậu đã thề bằng cả linh hồn mình trong khi bật khóc.
Rằng cậu sẽ quay ngược thời gian.
Rằng cậu sẽ lấy lại mọi thứ cậu bị tước đoạt dù cậu có phải làm đảo lộn luân lý của tự nhiên, hoặc thậm chí phải phá huỷ cả quy luật của vũ trụ!!
Đang nghiêng người nằm, Add từ từ mở mắt. Cậu nhìn thấy một khung cửa sổ xa lạ.
“Đây là...”
Add thở dài rồi cố di chuyển ngón tay. Khá ổn. Có vẻ hệ thần kinh của cậu không bị tổn thương.
‘Double’, kỹ năng mà cậu học được nhờ các chuyến du hành thời gian đem lại gánh nặng quá lớn cho cơ thể cậu. Để kích hoạt Dynamo, có một công thức mà cậu luôn phải thực hiện để làm điều đó.
Nhưng có thể nói sử dụng ‘Double’ là một việc liều lĩnh bởi nó sẽ thực thi công thức đó nhiều lần cùng một lúc trong khi bỏ qua phần đảm bảo an toàn trong công thức đó.
Nó ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn hay có thể nói là vô hạn tuỳ thuộc vào cách Add sử dụng. Nhưng cậu không thể đoán trước được hậu quả mà nó mang lại.
Add cài đặt Chế độ vặn xoắn không gian vào Dynamo để có thể du hành thời gian một cách an toàn hơn. Nhưng ‘Double’ thì giống như cậu đang nhảy vào một lỗ hổng thời không mà không mang bất cứ thiết bị bảo hiểm nào vậy.
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu theo cách này rất nguy hiểm. Chắc chắn cơ thể Add sẽ chịu thương tổn. Và rồi sẽ có ngày… cơ thể cậu sẽ nát đến mức không thể chữa trị được nữa. Cậu có linh cảm rằng khi thời điểm đó tới thì mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc với một vài vết thương đơn giản như thế này đâu. Cậu có thể cảm thấy một kết thúc còn tệ hơn những gì cậu có thể tưởng tượng đang đợi cậu nếu cứ chiến đấu như thế này.
“Nhưng...Bây giờ ta vẫn còn sống.”
Add thở phào nhẹ nhõm sau khi kiểm tra cơ thể mình, chợt, cậu nghe thấy một giọng nữ vang lên từ phía sau.
“Cậu có cảm thấy hối hận vì mình vẫn còn sống không?”
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”
Giọng điệu khiêu khích đầy quyến rũ. Add biết đó là giọng của ai mà chẳng cần quay đầu lại.
“Không phải ta đã nói là ta sẽ xử lí những việc còn lại sao? Thế nên ta đã làm vậy. Sẵn đó ta cũng đã chữa trị cho cơ thể của cậu bằng Thần nhãn lực(clairvoyant power).”
“Thế à…”
Add đã đánh bại Shadow Master nhưng vẫn còn đám lính của hắn. Chắc Eun đã tiêu diệt chúng.
“Những người khác thì sau? Eve có ổn không?”
“Tất nhiên là cô ấy rất an toàn. Ít nhất thì ngày hôm nay cậu không cần phải lo lắng về bất kì điều gì đâu, chàng trai.”
Dù đã nghe câu trả lời nhưng cậu vẫn thấy khó tin. Add nhìn chằm chằm vào cửa sổ và thở dài.
Có thật là đã kết thúc không? Cuối cùng cậu cũng thành công trong việc đánh bại những con quỷ nhắm vào Eve ư? Cậu vẫn không thể tin được dù cậu có tự hỏi mình bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Cậu cảm thấy cậu chỉ có thể tin điều đó sau khi tận mắt thấy Eve vẫn an toàn. Add nâng phần thân của mình dậy và cau mày trước tiếng ồn bên ngoài cửa sổ.
“Ồn ào một cách không cần thiết. Chỉ nghe chúng thôi cũng khiến ta mệt rồi.”
“Ta để nó mở vì ta nghĩ không khí trong lành sẽ tốt cho cậu. Cậu có cần ta đóng nó lại không?”
Add hơi bất ngờ về cách nói thân thiện của Eun. Con cáo này luôn nói những thứ kì lạ và lấy việc trêu chọc cậu làm vui… giờ lại đang nói chuyện như con người à?
“Kukuk, không sao. Dù gì thì bây giờ ta sẽ đi ra ngoài.”
“Vậy để ta lấy áo cho cậu.”
Add chớp mắt khi quay đầu lại nhìn Eun. Suy nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ chợt thoáng qua đầu cậu.
“Sao cậu lại nhìn vào ta say đắm thế, chàng trai?”
“Ngươi, ngươi......”
Không thốt nên lời. Cậu ước gì đây chỉ là một giấc mơ. Eun nhẹ nhàng vẫy đuôi khi Add đang cứng họng.
“Tại sao ngươi lại không mặc gì thế hả?!!”
Eun đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường trong tình trạng khỏa thân. Eun mỉm cười và giơ tay đính chính.
“Ta đâu có hoàn toàn khỏa thân đâu. Ta có mượn áo của cậu mặc một chút mà.”
Như lời Eun nói, cô ấy đang mặc cái áo khoác của Add để che cái cơ thể không một mảnh vải của cô. Mà mấy cái chi tiết đó chẳng liên quan gì cả!!
“Tại sao ngươi lại khỏa thân hả?”
“Vì quần áo của Ara dính rất nhiều máu và cần được giặt.”
Add chỉ có thể liên tục đóng mở miệng mình như con cá mắc cạn. Eun cười nham nhở khi thấy biểu cảm của cậu.
“Ah, ta xin lỗi. Có vẻ ta đã làm không đúng như kỳ vọng của cậu. Lần sau ta sẽ lột quần áo của Rena và mang cô ấy đến cạnh cậu. Cứ đợi đi nhé.”
“Của ngươi hay của Rena, đó không phải là chuyện ta đang nói đến!!”
Ngay khi Add có thể thư giãn, cô ta lại làm cái việc kỳ lạ như thế này. Cô ta đang âm mưu cái gì vậy?
Khó chịu. Bối rối. Cậu nên xử lí tình huống này thế nào? Đó là tất cả những gì Add có thể nghĩ lúc này.
“Vậy lần sau ta có nên lột đồ của cô gái(Eve) không? Hay là Elsword?”
(BiHT : Eun thường gọi Eve bằng ‘the girl’ còn Add là ‘the boy’)
“...”
Eun tiếp tục cười như thể cô đang tận hưởng điều này. Phải rồi, cậu sẽ chỉ khiến mình bị cuốn theo nhịp của Eun nếu bị bối rối lúc này.
Nghĩ lại thì, đây không phải là đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể trần trụi của Ara. Con cáo chết tiệt này đã từng trần truồng khi họ gặp nhau lần đầu tiên. Và cô ta vẫn tiếp tục tắm như chưa có chuyện gì xảy ra ngay cả khi bị cậu nhìn thấy!!
Add giận dữ trừng mắt nhìn Eun sau khi ổn định lại tâm trí. Cậu không biết có âm mưu gì ở đây nhưng cậu không thể tỏ ra yếu thế.
Khi Add lườm cô, Eun mỉm cười tinh nghịch rồi vươn tay ra như muốn cho cậu thấy. Đường cong tuyệt đẹp. Bộ ngực của cô lộ ra dưới lớp áo khoác khi đang di chuyển.
Khi thấy Add không đảo mắt đi. Lần này Eun nhẹ nhàng chạm vào cổ áo. Làn da trắng của cô từ từ lộ ra một cách nguy hiểm.
“...”
Không thể chịu được nữa. Add tuyệt vọng quay đầu lại và chỉ nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ. Cậu cảm thấy lúc này thà nhảy ra cửa sổ còn tốt hơn ở lại đây cả nghìn lần.
“Sao vậy chàng trai? Sao cậu không cố dồn sức vào mắt mình như khi nãy đi?”
“Đừng đùa với ta...”
Add cắn môi trong khi cố nuốt cơn giận. Mới đầu cậu đã thực sự giật mình và bối rối. Nhưng việc tiếp tục nhìn cô ta sau đó không phải là để đánh giá thân hình của cô.
Mà là bởi cậu thấy nghi ngờ.
Có lẽ nào Eun đang cố tình làm điều này để khiến cậu do dự không? Việc phơi bày cơ thể này có thể được sử dụng như một phương tiện cho mục tiêu nào đó. Có khi nào đây là một biện pháp để chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện? Nếu Eun có thể nhìn thấy tương lai, chẳng phải cô đã sớm biết rằng Add sẽ đến chỗ cô khi cô đang tắm sao?
Eun hoàn toàn bình tĩnh và vẫn tiếp tục tắm ngay cả khi Add xuất hiện trước mặt cô. Và cô đã có được một khởi đầu thuận lợi trong cuộc trò chuyện sau đó.
Càng nghĩ về điều này, cậu càng cảm thấy trước giờ cậu đã bị cô ta vờn trong lòng bàn tay.
Điều này có thể chỉ là do cậu đang nghĩ quá lên nhưng sự nghi ngờ của cậu vẫn tăng dần. Add rùng mình khó chịu.
“Ngươi lại đang âm mưu cái gì nữa hả? Dừng ngay đi.”
“…”
Eun là một kẻ cực kì toan tính. Tất nhiên là vậy. Làm gì có chuyện một kẻ có thể nhìn thấy trước tương lai mà lại không tính toán cho được chứ? Cô ta có lẽ sẽ sử dụng bất kì phương pháp nào để có thể đạt được mục đính của mình.
Kể cả trong dòng thời gian này, khi mà Add du hành thời gian thì cậu lại rơi vào tình huống bị bắt quả tang khi nhìn trộm các cô gái trong El Search Party đang tắm. Nhưng việc Add xin lỗi các cô gái sau đó và thậm chí còn giả gái để sửa lỗi đã giúp cậu nhận được lòng tin của nhóm.
Sự xui xẻo đó đã chuyển thành vận may. Add không hề lên kế hoạch cho chuyện này…nhưng đó là cách mọi việc diễn ra nếu nhìn lại mọi chuyện đã qua một cách khách quan.
Vì Add có được lòng tin của họ, các thành viên đã không từ chối mà thay vào đó tin tưởng cậu khi cậu, người biết việc Shadow Master sẽ xuất hiện, đề nghị để những người bị bắt tự mình chạy trốn.
Toàn bộ mọi chuyện giờ đã trở nên rõ ràng hơn khi cuộc chiến kết thúc.
“Giờ ta đã nắm được cốt lõi cách ngươi thực hiện mọi chuyện rồi.”
Add chỉ có thể cho rằng việc Eun chọn toạ độ thời không nơi mọi người đang tắm và việc cô khoe thân mình bây giờ đều là để đạt được mục đích của mình. Đúng như mong đợi từ một con Hồ yêu, cô ta không chỉ xem nhẹ sự sỉ nhục, luân lý và cả đạo đức của con người mà còn biến chúng thành lợi thế của mình.
Nhưng một con Hồ yêu đội lốt Thiên linh(Celestial Spirit) hay gì gì đó, những điều mà Add đã quyết sẽ không lung lạc trước bất cứ ai. Cậu sẽ không chịu ngồi yên và tiếp tục chơi đùa trong lòng bàn tay cô.
“Hình như cậu lại có những suy nghĩ kì lạ rồi. Mà, cũng bình thường nếu một người nghĩ thế khi nhìn thấy cơ thể của một cô gái xinh đẹp. Ta hiểu mà.”
“Thôi đi. Ta không muốn nhìn. Thế nên mặc cái gì đó vào đi.”
Eun trả lời một cách kiêu ngạo trước câu trả lời giận dữ của Add.
“Ta có lý do gì để nghe theo yêu cầu của cậu à? Ngoài ra, ta cũng muốn đính chính vài điều của cậu.”
Có phải ta lại bị dắt mũi lần nữa? Add nhìn vào cửa sổ trong khi kìm nén cơn giận. Eun bắt đầu giải thích cho cậu.
“Sau khi tích luỹ Đạo suốt một thời gian dài, cậu học cách hít thở một cách hài hoà với vạn vật. Sức mạnh tích lũy theo cách đó được gọi là Thiên nhãn lực và sức mạnh này có các dạng khác nhau tùy thuộc vào năng khiếu của mỗi người. Của ta thiên về tiên tri nhưng như những gì ta từng nói trước đây, nó không phải là một loại sức mạnh có thể dùng một cách bừa bãi.”
“…”
Add không quen thuộc với chủ đề này. Tuy nhiên, cậu đủ thông minh để nhanh chóng hiểu ý của cô ta là gì.
“Chàng trai hẳn đang nghi ngờ việc ta có thể nhìn thấu mọi chuyện và thao túng mọi thứ như thể chúng là đồ chơi trong lòng bàn tay mình. Chà, điều đó hoàn toàn sai. Mặc dù sự nghi ngờ đó cũng chính là lí do khiến ta bị xem như yêu quái và đem đi phong ấn.”
Có sự cay đắng xen lẫn trong giọng nói của cô. Không như cô ta đang nói dối.
Cô ta nói đúng. Liệu có ai lại không sợ khi bên cạnh họ tồn tại một người có thể nhìn thấy không chỉ tương lai của người đó mà còn tương lai của những người khác không?
Lúc đầu, bạn có thể đạt được lợi ích bằng cách nghe những gì cô ấy nói. Nhưng theo thời gian, là điều tự nhiên khi bạn nghĩ ‘liệu mình có đang bị điều khiển theo ý của cô ta không?’ và kết quả là hình thành sự nghi ngờ và thù địch hướng về cô ta.
Chính bản thân Add cũng đang có suy nghĩ đó.
Mặc cho Eun sở hữu sức mạnh to lớn thế nào, cô chỉ có thể xuất hiện dưới hình thức mượn cơ thể của Ara. Add có thể phần nào đoán được những gì đã xảy ra với Eun trong quá khứ.
“Ta biết cậu sẽ không tin ta. Nhưng không có chuyện ta có thể biết được mọi thứ đâu. Thiên nhãn lực là một sức mạnh rất khó tích luỹ nhưng lại rất dễ mất đi. Sử dụng nó cũng đồng nghĩa với việc bào mòn bản thân thế nên nó không thể được sử dụng một cách bừa bãi.”
“…..”
Mặc dù Add không trả lời, cậu nghĩ những gì cô ấy nói khá hợp lí. Nếu Eun thật sự toàn năng, cô ta đã không cần yêu cầu sự trợ giúp của Add rồi.
“Ngay cả khi ta có thể nhìn thấy tương lai, mọi thứ không phải lúc nào cũng chuyển động theo ý muốn của ta. Bởi tương lai là thứ gì đó mà sẽ liên tục thay đổi dựa trên niềm tin và hành động của con người …”
“Ý ngươi là gì…?”
“Ta không toàn trí, cũng chẳng toàn năng. Nếu cậu nghi ngờ ta thì cũng không trách được. Nhưng ta thật sự không phải như vậy đâu.”
Eun nói như thể Add đang thật sự đang hiểu lầm cô.
Ý là cô ta là cô ta cũng chỉ biết đại khái về mọi chuyện xảy ra cho đến nay. Rằng cô không đưa ra kế hoạch của mình trong khi biết tất cả mọi thứ.
“…Vậy thì cái vẻ ngoài của ngươi lúc này là sao hả?”
“Sau khi đánh bại kẻ thù, chẳng phải việc say xỉn và vui đùa với người khác giới mà cậu thích là cách sống trên chiến trường à? Nó là một cuộc vui nhẹ nhàng, một cách giải trí theo kiểu con người.”
Đó là cách nghĩ của động vật. Nhưng nghĩ lại thì, Eun thực sự là một con thú. Add vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong khi lắc đầu thở dài.
Giờ cậu đã hiểu được phần nào, nhưng cậu vẫn phải chỉ rõ vài điều.
“…Ngừng ngay đi. Ngươi định sẽ làm gì nếu Ara phát hiện ra hả?”
Khi Ara chìm vào giấc ngủ thì đó là lúc Eun hoạt động, Ara hẳn có mơ chẳng thể mơ được việc Eun làm những việc như thế này với cơ thể của cô.
“Đây cũng có phải là lần đầu hay gì đâu. Cậu không cần phải coi mình như người lạ thế đâu.”
“Lần đó chỉ là tai nạn thôi.”
Lần đầu tiên là một tai nạn. Lần 2 là tai nạn khác mà Eun là chủ mưu, lần thứ 3 là lúc này đây…Không phải chỉ có Eun là kẻ xấu ở đây thôi sao?
Add kìm chế để không vặn lại. Cậu thấy dù có tiếp tục mấy cuộc đối thoại kiểu này thì cậu cũng chẳng đạt được gì cả.
“Ara thật ngu ngốc khi tin tưởng cô.”
“Đừng nói xấu Ara. Dù chàng trai có nói những điều như vậy, nhưng chẳng phải tạm thời thì cậu đã tin ta rồi mà, không phải sao? Chẳng phải chúng ta vừa mới có cuộc trò chuyện hiếm hoi bằng cả tấm lòng à?”
Eun bất ngờ đứng về phía Ara. Cô có vẻ khá nghiêm túc qua việc giọng cô có hơi thay đổi.
Add muốn xem vẻ mặt của Eun lúc này thế nào nhưng lại không thể quay lại. Cậu đã nhìn chằm chằm vào cái của sổ khá lâu đến nỗi cậu lo rằng liệu cậu có dần trở nên hứng thú với cửa sổ không nữa.
Add dập tắt mớ suy nghĩ vô dụng rồi nói lớn.
“Nếu ngươi muốn ta ngừng nói thế, thì hãy ngừng làm mấy việc vô ích như thế này đi.”
“Mặc dù cậu có thể nói những điều như vậy, nhưng chẳng phải bây giờ thì cậu đã tin ta rồi phải không?”
Eun lặp lại những gì cô nói trước đây. Như thể cô sẽ không chấp nhận nếu Add không trả lời qua loa chuyện này.
“Hay gì? Có lẽ nào chàng trai vẫn không tin ta mặc cho mọi sự đã thành? Không phải như thế thì có hơi tàn nhẫn sao?”
“….”
Đúng vậy, việc Add có thể vượt qua được các mối nguy này là nhờ có sự giúp đỡ của Eun. Nếu Eun không giúp, cậu có thể đã bỏ cuộc ngay từ khoảnh khắc Eve bị phá hủy.
Mặc dù Eun trông rất đáng ngờ ở đủ mọi khía cạnh và thường xuyên trêu Add như lúc này đây, thì cô ta vẫn là một đồng minh quan trọng.
Vấn đề hiện giờ là…Cô ta đang không mặc gì….
“Mặc quần áo vào nếu ngươi muốn tiếp tục nói chuyện.”
“Trước đây ta đã thấy chuyện này khá lạ rồi. Tại sao cậu lại bận tâm tới những điều bình thường như thế này chứ?”
“Cái gì?”
Có phải vì cô ta là một con cáo nên cô ta không hiểu về các giá trị đạo đức cơ bản của con nguời à? Nhưng ý của Eun không phải vậy.
“Chẳng phải cậu có thể thấy những thứ như cơ thể của một cô gái bao nhiêu tuỳ thích ư? Chàng trai có sức mạnh đi xuyên thời gian thế nên cậu có thể làm mọi thứ như thể chúng chưa từng xảy ra.”
“….”
“Ngay cả khi cậu đi xa hơn cả việc nhìn và thỏa mãn ham muốn của mình. Những gì cậu phải làm chỉ là du hành thời gian. Sẽ không có bất kì vấn đề nào cả.”
Cô ta nói đúng ngay trọng tâm. Như những gì Eun đã nói. Ngay cả khi Add có làm những việc như vậy, tất cả đều sẽ trở thành không tồn tại khi Add du hành ngược thời gian.
Add vô thức siết chặt tay lại.
“Đừng có chọc cười ta.”
“Xin lỗi. Ta đã nói vậy để làm cậu cười. Có vẻ ta không đủ khả năng cho việc đó rồi.”
Giọng Eun như thể cô đã ngoan ngoãn bỏ cuộc. Nhưng điều đó không làm cho sự khó chịu của Add biến mất.
Nếu Rena trêu chọc như để thể hiện tình cảm, thì Eun lại là kiểu có động cơ tiềm ẩn nào đó.
Ngay cả khi cậu chỉ ra điều gì đó, cô ta sẽ chỉ cho qua một cách trơ tráo.
Mới đây Add đã nghĩ rằng cô ta đang chia sẻ một vài suy nghĩ thật lòng của mình. Nhưng tất nhiên, giờ đây mọi thứ một lần nữa lại trở về điểm xuất phát.
“Chà, đó là phần thưởng cho cậu vì đã làm việc chăm chỉ. Việc này nằm ngoài dự tính của ta, ta cứ nghĩ rằng cậu sẽ thích nó cơ.”
“Ngừng việc tự tung tự tác với thân thể nguời khác đi…”
Trời ạ, Ara nghĩ gì mà lại đi tin cái thứ Thiên linh này vậy? Cô ta có biết là Eun đang làm những việc như thế này với cơ thể cô ta không chứ?
“…”
Chắc là không rồi. Add cân nhắc liệu có nên nói cho Ara không…nhưng có một số việc mà bạn không biết thì tốt hơn.
“À phải rồi, cậu nói đúng. Vậy thì, liệu cậu có thể chịu trách nhiệm cho việc nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của một cô gái với ánh mắt cháy bỏng như thế không, chàng trai?”
“Trách nhiệm gì chứ? Là ngươi tự cởi ra mà.”
“Liệu cậu có thể chịu trách nhiệm cho việc nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truội của một cô gái với ánh mắt cuồng nhiệt như thế không, chàng trai?”
“…”
Cuộc trò chuyện kiểu này đang dần trở nên phiền phức. Add to giọng thở dài để Eun có thể nghe rõ sau đó đổi chủ đề.
“Liệu bọn quỷ có còn truy sát Eve lần nữa không?”
“Sức mạnh của Dark El là cần thiết để lũ quỷ đi xuyên không gian và đến đây. Nhưng Dark El không phải là nguồn tài nguyên nhiều nhặn gì. Việc triển khai lực lượng bổ sung sẽ kiềm chân chúng một thời gian.”
Cô ta biết về điều này, nhưng lại không nói với cậu. Thế nên việc không thể tin tưởng cô ta chẳng có gì lạ cả. Add muốn nói về nó nhưng lại thôi.
“Ra ngoài đi. Ta muốn tập trung các suy nghĩ của mình.”
“Chẳng phải cậu nên chịu trách nhiệm khi dám rời mắt khỏi một cô gái dễ thương đang khỏa thân à, chàng trai?”
“Sao ngươi cứ cố chấp vậy hả? Rốt cuộc thì ngươi muốn nghe ta nói gì chứ?”
Add bắt đầu tức giận khi Eun nói một cách vòng vo. Cậu không đọc được chuyển động của Eun vì vẫn không dám quay lại nhìn.
“Con gái đều thường hay cố chấp cả. Nhưng đám con trai mà lại cố chấp thì thật đáng ghét.”
“Sao cũng được. Nếu ngươi có gì muốn nói gì thì nói đi. Ngươi không chờ ta thức dậy chẳng vì lý do gì mà phải không?”
Eun nhẹ giọng cười khi Add bực mình vặn lại.
“Không có gì nhiều đâu. Chỉ là hãy chăm sóc tốt cho Ara kể từ bây giờ là được.”
“Cái gì?”
“Chẳng phải sâu trong tâm trí cậu, cậu luôn nghĩ Ara thật phiền phức sao? Nhưng cô ấy đã quyết định sẽ kết bạn với tất cả thành viên của El Search Party. Tuy vậy, cô ấy vẫn không thân thiết lắm với chàng trai và cô gái( ý chỉ Add và Eve, nguyên văn: with boy and girl).”
Tạm nói về trường hợp của Add thì đó là vì cậu giữ khoảng cách như người ngoài. Nhưng chẳng lẽ Ara không hoà hợp với Eve à?
Nhớ lại sự kiện mà Add phải đi xin lỗi sau khi nhìn trộm thì, hai người họ không như đang có mối quan hệ xấu gì khi xét việc Ara nghe trộm vì cô lo cho Eve…Nhưng có vẻ cô ấy gặp khó khăn khi nói chuyện với Eve.
“Vì vậy hãy cố gắng hòa hợp với Ara. Mặc dù cô ấy hơi vụng về, nhưng cô vẫn là một đứa trẻ đáng tin cậy. Cô ấy cũng rất dễ thương khi bị cậu trêu chọc nữa. Tôi không yêu cầu cậu mở lòng với Ara nhưng làm ơn hãy chăm sóc cô ấy.”
Khuôn mặt Add thả lỏng khi sau khi nghe yêu cầu vang lên sau lưng cậu.
“Được, ta sẽ nhớ điều đó.”
“Ồ? Quả là một câu trả lời bất ngờ từ cậu đấy, chàng trai.”
“Ta chỉ thấy khó chịu khi ngươi không mặc gì. Nhanh lên và mặc cái gì đó rồi biến ra ngoài đi.”
Add cộc cằn nói. Nhưng cậu nhận ra trong giọng của cậu không chứa sự khó chịu như mới nãy. Thông thường, Eun sẽ không bỏ qua điều này và sẽ lại trêu cậu. Nhưng lần này cô ấy không làm vậy mà từ chỗ cô chỉ nghe thấy âm thanh quần áo di chuyển.
Cô ta đang giả vờ là cô không nhận ra.
Add bĩu môi sau khi nhận ra điều này. Mặc dù có nhiều yếu tố đáng ngờ, và không thể tin tưởng hoàn toàn được…Riêng phần cô ta trân trọng Ara có vẻ là thật.
Chỉ là ngay khi Add đang thấy bồn chồn vì tiếng quần phát ra từ phía sau, cậu nghe thấy một âm thanh khác.
Két.
Chỉ vài giây sau đó, Add nhận ra đó tiếng cửa mở. Add quay đầu lại theo bản năng và đóng băng.
Người mở cửa và bước vào phòng là Eve.
“…”
Add chỉ có thể liên tục mở và đóng miệng như con cá mắc cạn. Eve đang cầm chai anh đào trên tay khi lạnh lùng xem xét cảnh tượng bên trong căn phòng.
Add người đang ngồi trên giường và Ara(Thực ra là Eun) bán khỏa thân bên cạnh cậu.
“Xin hãy tận hưởng.”
“Không!! Chờ đã!!”
Eve nói một cách lạnh lùng mặc cho Add hét lên rồi bước ra khỏi phòng.
Đó là một sự hiều nhầm đột xuất. Add ngay lập tức bước ra khỏi giường và cố chạy theo cô nhưng khựng lại. Trước khi cậu kịp nhận ra thì Eun đã giơ cây thương ra cản cậu rồi.
“Tôi biết cậu đang cảm thấy thế nào. Nhưng dù bây giờ cậu đuổi theo cô ấy thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Cô nghĩ đây là lỗi của ai hả…?”
Add gầm gừ một lúc rồi ngừng lại. Cho dù Eun có thích trêu chọc Add đến mức nào, cậu cũng không nghĩ cô sẽ hành động như vậy trong tình huống này mà không có lý do.
Eun dường như đã đọc được kết luận của Add bởi cô lắc đầu.
“Không, ta không có nhìn vào tương lai. Ta chỉ nói điều này với tư cách là một người phụ nữ. Sẽ hiệu quả hơn nếu lát nữa cậu đi tìm cô ấy.”
“…”
Những gì cô ta nói không đáng tin nhưng giờ đã quá muộn để đuổi theo Eve. Eun bình tĩnh tiếp tục giải thích.
“Ngoài ra, lễ hội đang diễn ra trong lâu đài Wally này. Hãy biến bất lợi này thành lợi thế. Cậu sẽ có thể đạt được sự chú ý rất lớn của cô gái nếu cậu biết tận dụng cơ hội này. Mặc dù nó phụ thuộc vào nỗ lực của cậu.”
“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi vì thế…”
Add che mặt bằng một tay và đưa tay kia ra.
“Đưa áo khoác cho ta.”
Eun vẫn đang mặc áo khoác của Add trên cơ thể trần trụi của mình. Không có gì thay đổi về ngoại hình của Eun mặc cho cậu đã cho cô thời gian để mặc quần áo…..
“Cái áo này khá đẹp. Lát nữa cậu có thể làm cho ta một cái luôn không?”
“TA HIỂU RỒI NÊN ĐƯA NÓ ĐÂY!!!!!!”
Add cuối cùng cũng bùng nổ.
Cánh của đóng lại khi Add rời đi và Eun vẫn một mình trong phòng. Ngay sau khi tay Eun sáng lên, một bộ quần áo ngay lập tức che phủ lấy cơ thể cô.
Mà, cô ấy không nói dối. Phần quần áo bị bẩn là sự thật. Nó có thể được giải quyết bằng mấy trò đơn giản như thế này nhưng cô không làm thế.
Eun tặc lưỡi khi ngồi trên giường với hai chân bắt chéo.
“Việc này thật rắc rối. Việc gây ảnh hưởng bằng phương pháp này đang mất dần hiệu quả thế nên ta phải nghĩ ra cách nào khác thôi.”
Mặc cho Eun hiểu rất rõ cảm xúc của con người, cô lại thiếu đi sự tinh tế. Mà, sẽ đúng hơn nếu nói cô không có chút hứng thú gì với những thứ như thế.
Có phải vì cô đã sống quá lâu chăng?
“Lúc này ta thậm chí còn không thể bắt đầu nghĩ về thứ có thể hoàn thành nữa. Chẳng còn ai để ta có thể cùng thảo luận về vấn đề này nữa rồi.”
Eun khẽ hé mắt rồi lắc đầu.
Một cuộc chiến đã kết thúc ngày hôm nay. Việc cứ tiếp tục lo lắng không giống cô chút nào. Cô cũng phải sớm trả cơ thể lại cho Ara thôi.
Hôm nay đúng ra phải là ngày mà cuộc chiến kết thúc. Là khoảng thời gian để ăn mừng. Ara, người đã chiến đấu hết mình cũng nên tận hưởng nó.
Eun nghĩ vậy nhưng cô lại ngã người ra sau. Trong khi đang nằm trên giường, cô nheo mắt lại và thở dài.
“Thế này thật đáng lo, thực sự đáng lo. Nỗi ám ảnh đó rồi sẽ chỉ mang đến sự tàn lụi và hủy diệt thôi.”
Dân quân Elder đã thành công trong việc chiếm giữ lâu đài Wally nhờ sự cố gắng của El Search Party ở tiền tuyến. Toàn bộ lính đã đầu hàng và những người bị bắt đã được giải cứu an toàn.
Đó là dịp vui và một lễ hội được tổ chức là tất nhiên. Hành lang lâu đài chật kín người với thức ăn và đồ uống trên tay. Add cau mày khi phải di chuyển trên hành lang chật kín người.
“Ta ghét những nơi ồn ào…”
Có một tính năng tắt tiếng được cài đặt trên Dynamo. Nhưng cậu không thể sử dụng nó bây giờ vì cậu đang tìm Eve. Add lầm bầm khi chen qua đám đông.
Cậu đã đoán được nó khi nhìn thấy hành lang lâu đài chật kín người nhưng ngay cả khu vườn cũng vậy. Âm thanh nướng thịt, âm thanh ca hát và reo hò…Đây đúng là không khí của lễ hội.
“Chuyện này sẽ khiến ta phát điên mất.”
Mặc dù Add không quá để tâm tới lễ hội, cậu đoán rằng có khoảng một ngàn người ở đây. Làm sao có thể tìm thấy Eve ở đây? Chế độ trinh sát của Dynamo vẫn chưa có khả năng để tìm một cá nhân cụ thể.
Tất nhiên, Eve là một Nasod hoàn mỹ. Cô ấy chắc hẳn sẽ nổi bật….
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao ta lại phải cố gắng tìm cô ta chứ?”
Add hai tay xỏ trong túi lầm bầm bước đi. Rồi cậu dừng lại tự hỏi. Cậu đã xác nhận được sự an toàn của Eve. Thời gian tới sẽ tạm thời không có đợt tấn công của lũ quỷ. Vì vậy, dù Eve có hiểu nhầm thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng tới Add.
Chẳng phải cậu nên tiếp tục lập kế hoạch để đoạt lấy lõi của Eve đi à?
“…..Hmm”
Add dừng lại và nghiêm túc suy nghĩ trong khi vuốt cằm. Đó là hành động hợp lý nhưng trong thâm tâm của cậu có gì đó không chấp nhận được.
“Ta không thể chấp nhận nó…”
Cố gắng sử dụng vũ lực để đánh cắp lõi của Eve là cách nhanh nhất. Nhưng cậu sẽ không thoả mãn nếu chỉ làm thế. Phải rồi, chẳng phải cậu đã quyết định rồi sao?
Rằng cậu sẽ chỉ thoả mãn nếu cậu làm cho Eve kiêu ngạo đó, người chỉ nhìn vào Elsword chuyển ánh nhìn sang cậu.
“Phải, chính nó.”
Add quyết định trong khi nói với chính mình. Miễn là cậu có khả năng du hành thời gian, cậu có thể thử làm việc đó hết lần này đến lần khác. Giống như cách cậu đã cố gắng và cố gắng để ngăn chặn việc Eve bị phá hủy. Cậu cũng có thể thay đổi sự thật rằng Eve chỉ quan tâm tới Elsword bằng chính biện pháp đó.
Vì Add đã trải qua quá nhiều rắc rối để giữ an toàn cho cô nên dù sao đi nữa, cậu muốn làm mọi chuyện một cách thật hoàn hảo.
“Vấn đề là…”
Các thông tin chi tiết về cách để cậu có thể đạt được điều đó. Add rên rĩ trong khi vắt óc suy nghĩ. Thế rồi cậu nghe thấy ai đó gọi cậu từ phía cuối hành lang.
“Add, cậu tỉnh rồi à?”
Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu xanh lá bóng mượt đầy ấn tượng, đó là Rena. Rena xin phép những người xung quanh cô rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ Add.
Xét thấy cái ly cô đang cầm thì hẳn là cô đang trò chuyện với đám người đó.
“Tại sao cô lại đến đây? Đáng ra cô nên tiếp tục trò chuyện với họ.”
“Mọi người đều lo lắng khi thấy cậu bất tỉnh đấy. Cậu có ổn không?”
“Không vấn đề gì.”
Có phải đó là nhờ sức mạnh của Eun không? Cậu không cảm thấy bất cứ điều gì khác lạ trong cơ thể của cậu cả. Rena trông khá nhẹ nhõm khi nghe thế và gật đầu.
“Tạ ơn trời…”
“Nói về sức khoẻ của tôi đủ rồi. Cái mớ om sòm này là gì đây?”
Add đã sớm đoán được nhưng cậu vẫn muốn nghe một lời giải thích chi tiết. Rena dịu dàng trả lời.
“Phải, người dân Elder đã thành công lật đổ lâu đài của tên bạo chúa Wally. Thế nên họ đang ăn mừng.”
“Vậy thôi à? Tên Wally có bỏ trốn không?”
Vũ khí bí mật của hắn, Người máy Wally đã bị phá huỷ và sự hỗ trợ từ lũ quỷ đồng minh của hắn cũng đã dừng lại. Wally ắt hẳn không còn lựa chọn nào khác.
“Kukuk, bỏ chạy với một chiếc phi thuyền. Hắn đã đi và lại làm những thứ phiền phức….”
“Hmm? Cậu có biết cách ông ta bỏ trốn không?”
Mắt Rena đảo quanh khi hỏi. Add ngừng thì thầm và nhìn ngược lại Rena. Rena nói như thể cô đang bối rối.
“Ngay từ đầu thì Wally đã không ở bên trong lâu đài rồi. Mọi người đã nghĩ rằng hắn ta bỏ trốn nhưng thậm chí những người lính cũng không thấy ông ta.”
“….”
Add nghiêng đầu khi nghe lời giải thích của Rena. Cậu nói những lời đó hầu hết là theo phản xạ thế nên cậu không rõ tại sao cậu lại nói chúng nữa.
Liệu đây có phải hiệu ứng phụ của du hành thời gian không? Add thoáng nghĩ rồi để ý thấy ánh nhìn của Rena. Thế là cậu liền đổi chủ đề.
“Vậy cô có tìm thấy mảnh El của Ruben không?”
“Có, bọn chị đã tìm ra nó và mới vừa gửi nó về Ruben xong.”
“….Thế à.”
Add gật đầu rồi chợt khựng lại. Họ đã tìm thấy mảnh El. Nếu vậy… bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với El Search Party?
“Vậy thì chúng ta làm gì giờ? Giải tán à?”
“Không. Mảnh El rải rác khắp lục địa thế nên chúng ta phải tìm chúng và giao chúng lại cho chính quyền.”
Đó là một tin mới đáng mừng với Add người không biết tình trạng của thời đại này. Bởi Add chỉ bất chợt gia nhập nhóm vì có Eve ở đây thôi, cậu không biết gì về mấy thông tin cơ bản đó.
Rena mỉm cười hạnh phúc khi Add thở dài nhẹ nhõm.
“Có lẽ nào cậu đang lo lắng về việc bị chia tách với những người khác à?”
“Kukuk, chẳng đời nào có chuyện tôi mà lại đi lo về mấy thứ như thế đâu.”
“Hmm, chị biết mà. Sẽ rất rất buồn nếu mọi người phải chia tay nhau.”
“…..”
Cô cứ tiếp tục cuộc trò chuyện mà chẳng thèm nghe cậu nói gì. Tương tự như Eun… Nhưng trường hợp của Rena thì khác, nó không khó chịu chút nào.
“Mọi người sẽ có thể du hành cùng nhau như trước đây. Bây giờ cậu đã thấy an tâm hơn chưa?”
“Tôi đã bảo cô là tôi không lo về chuyện đó rồi. Nghe tôi nói đi chứ.”
Rena mỉm cười gật đầu.
“Vậy cơ thể cậu thế nào? Di chuyển được chứ? Chị sẽ cõng cậu nếu cậu gặp vấn đề gì.”
“….Đừng có coi tôi như con nít.”
“Hmm, chị xin lỗi nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm nhé.”
Add chẳng thể nói gì nữa khi thấy Rena mỉm cười xin lỗi. Cậu kiểu gì cũng bị cuốn theo nhịp của Rena bất cứ khi nào nói chuyện với cô.
“Dù sao thì, Eve đâu rồi? Tôi có vài thứ cần nói với cô ta.”
“Chẳng phải hồi sớm cô ấy đã đến phòng của cậu rồi à? Hai người hẳn là nhớ nhau lắm nhỉ.”
Add nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối nếu cậu giải thích mọi chuyện thế nên cậu chỉ im lặng gật đầu. Rena tự hào nói.
“Eve cũng đã rất lo lắng cho cậu. Cô nói cô vốn không hề nghĩ rằng cậu sẽ chiến đấu một cách tuyệt vọng đến thế. Có vẻ như suy nghĩ của cô ấy về cậu đã thay đổi rồi.”
“…..Đừng nói những thứ vô dụng nữa.”
Rena trông như không bị xúc phạm gì bởi phản hồi gắt gỏng của Add.
“Vậy chị có nên đi hỏi mọi người xem Eve đang ở đâu không?”
“Ổn thôi. Cũng chẳng phải gì to tác.”
Add nói rồi bước đi. Đây là thứ có thể được giải quyết dễ dàng bằng cách gặp và nói chuyện với Eve một cách yên tĩnh.
Eve là một Nasod, chỉ cần nói chuyện với cô bằng những lý do xác đáng thì sẽ đơn giản thôi.
“Này Add.”
“Gì?”
Add trả lời nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Rena đằng sau lưng cậu nói tiếp.
“Cảm ơn cậu.”
“….Đó chẳng là gì cả.”
Add không biết cô đang biết ơn vì điều gì và đáng lẽ đã có thể làm lơ cô. Nhưng dù vậy cậu vẫn trả lời một cách phù hợp. Cậu khá chắc là mình có thể đoán được khuôn mặt mà Rena đang có lúc này dù không quay đầu lại.
Cô ắt hẳn là đang mỉm cười rất tươi.
‘Ta ghét những nơi ồn ào.’
Add nhăn mày trong khi chen qua đám đông. Thế rồi bất ngờ thay, cậu dần dần cảm thấy tốt hơn.
Người dân Elder đều đang thoả sức ăn uống và cười nói rôm rả. Thực sự thì việc họ hạnh phúc hay buồn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Add cả nhưng… Đây là một khung cảnh mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Sau khi lặp đi lặp lại việc du hành thời gian, Add cuối cùng cũng thành công thay đổi tương lai.
Cậu đã bảo vệ được Eve và giải phóng Elder.
Cảm giác hiện thực cuối cùng cũng ngấm vào trong cậu. Tim Add đập mạnh vì vài lý do. Cậu ngừng bước và nhìn lên bầu trời. Trước mắt cậu là khung cảnh bầu trời hôm nay bị nhượm đỏ trong ánh chiều tà, cậu không ghét nó.
Nó hoàn toàn khác so với bầu trời trong kí ức của cậu bị nhượm đỏ bởi những ngọn lửa.
“Kukukuk, có vẻ như ta cũng đang trở nên đa cảm rồi.”
Add tự giễu bản thân trong khi hạ thấp tầm mắt. Bởi cậu đã tạo ra kết quả mà mình muốn, đã đến lúc tận hưởng thành quả. Nhưng cậu thậm chí còn không thể đoán được nơi Eve đang ở. Sau cùng thì liệu cậu có nên chấp nhận đề nghị giúp đỡ của Rena không?
“…..”
Nếu Add làm thế, Rena sẽ phát hiện việc cậu ở một mình trong phòng cùng với một Ara(thật ra là Eun) đang khoả thân. Cậu muốn giảm tối thiểu lượng người biết về vụ tai nạn đó. Bởi việc giải thích nó sẽ rất phiền phức.
“Con cáo khốn kiếp đó…”
Tự thân vận động là biện pháp tốt nhất. Add lầm bầm và đang định đi tiếp thì chợt nghe thấy một cuộc cãi vã quen thuộc.
“Tôi đã nói là tôi thích nước ép táo hơn mà.”
“Và tôi đã nói là nước chanh thì tốt cho sức khoẻ của cậu hơn.”
Add ngớ người sau khi nhìn thấy một chàng trai và một cô gái cãi nhau trước quầy đồ ăn vặt. Nhưng dù vậy cậu vẫn tiếp cận họ.
“Cái đó quá chua. Bộ chúng ta không thể uống những món khác nhau à? Tại sao cô cứ ép tôi uống nó chứ?”
“Bởi vì như thế thì chúng ta sẽ cháy túi. Chẳng phải tôi đã nói với cậu là thói quen tiêu tiền của cậu không tốt à?”
Cậu nhóc tóc đỏ và cô nàng Nasod hoàn mĩ. Chủ cửa hàng đang xem cảnh họ cãi nhau với một nụ cười vui vẻ. Không chỉ chủ cửa hàng, những người xung quanh cũng đang nhìn họ với một nụ cười tương tự.
Add đang định đến chỗ hai người thì dừng lại khi để ý thấy cái bầu không khí xung quanh. Add nhìn chằm chằm họ một cách trống rỗng cùng với đám đông đang quan sát nãy giờ.
Họ đang cãi nhau vì những thứ vớ vẩn như giá nước trái cây…nhưng đó là một khung cảnh khiến họ trông rất hợp nhau. Đó hẳn là lý do mà những người xung quanh đang nhìn họ với một nụ cười.
Thình thịch.
“….”
Sau khi bị nuốt chửng bởi cái cảm giác khó chịu không rõ lý do, Add phải đấu tranh nội tâm bởi 2 lựa chọn xung đột trong tim cậu. Một muốn đến nói chuyện với Eve như những gì cậu đã định và một muốn quay đi và rời khỏi nơi đây. Add kìm chế hai suy nghĩ đang điên cuồng tranh đấu trong tim cậu.
Cậu không biết đâu là lựa chọn đúng, nhưng chân cậu thì đã sớm bước tới rồi.
“Kukukuk, chẳng lẽ hai người không thể mua cả hai à? Bộ hai người thiếu tiền đến thế à?”
“Oh, anh Add. Anh dậy rồi à?”
Elsword quay đầu lại và nhẹ giọng nói. Sau khi gật nhẹ đầu coi như trả lời, Add trộm liếc Eve.
Eve vẫn vô cảm như mọi khi. Cô không nói gì sau khi thấy Add. Thay vào đó Elsword bắt chuyện với cậu.
“Anh cũng nghĩ nước ép táo thì tốt hơn đúng không?”
“Chẳng lẽ hai người không thể mua mỗi thứ một cái à? Tại sao cứ phải mua theo cặp thế hả?”
Mà nhìn tấm menu thì có ghi sẽ giảm giá nếu mua cùng một loại cho 2 người. Có phải họ cãi nhau vì họ không thể để phí dù chỉ một đồng không vậy?
Khi Add hoài nghi nhìn họ. Eve giải thích.
“Elsword thiếu kiến thức về tài chính. Vì thế tôi phải quản lý nó.”
“….Vậy ai là người đã không mua nước và thức ăn để rồi khiến tôi suýt chết khô vậy hả?”
“Nasod không gặp vấn đề gì dù thiếu thức ăn hay nước cả.”
“Tôi thì có nhiều lắm đấy!! Không chỉ vậy, khi cô bắt đầu mua thức ăn thì cô chỉ cho tôi ăn mỗi rau thôi!!”
Có vẻ như Elsword đã kìm nén mớ phàn nàn này lâu rồi. Nhưng Eve thì trông như cô không hiểu tại sao những thứ cậu đề cập đến lại là vấn đề.
“Đó là một thực đơn ăn kiêng hoàn toàn phù hợp về cả giá cả và dinh dưỡng. Tại sao cậu lại khó chịu về việc đó chứ?”
“Vị nó dở!! Vị nó rất rất dở!!”
Elsword hẳn đã rất bực bội. Nhưng đáp lại điều đó, Eve chỉ gật đầu với khuôn mặt như thể cô chẳng hiểu gì.
“Nghĩ lại thì, tôi để ý thấy con người thực hiện vài hoạt động vô dụng mang tên nấu nướng… Tôi hoàn toàn không hiểu được việc đó. Nhưng đâu phải là tôi cấm cậu nấu ăn hay gì đâu.”
“Có mỗi rau thì làm sao mà nấu được?! Ít nhất cũng phải cho tôi mua chút gia vị chứ!! Chúng ta cũng hết muối rồi!”
“Tôi thấy đó là một sản phẩm vô giá trị không đáng mua sau khi xem xét lượng chứa trong một cái bình nhỏ so với giá của nó.”
Hai người họ bắt đầu lôi chuyện cũ ra và lại bắt đầu cãi nhau. Chủ cửa hàng và đám đông xung quanh thì vẫn như cũ.
Nhưng mặc cho bầu không khí bao trùm này, Add cảm thấy khó chịu và yên lặng gọi vài chai nước từ chủ cửa hàng. Sau khi mua một nước ép táo và một nước chanh dựa trên mong muốn của hai người, Add đưa chúng cho họ.
“Bây giờ thì ổn cả rồi chứ gì?”
“Wow! Cảm ơn anh Add!”
Elsword nhận với một nụ cười nhưng Eve thì không. Cô cứ nhìn Add với ánh mắt lạ lùng.
“Kukukuk, cô còn định bắt tôi phải giữ nó bao lâu nữa hả?”
“Elsword sẽ có thói quen xấu. Lần sau hãy để ý.”
Eve nhận chai nước sau khi nói. Elsword nhăn mày khi nghe thế nhưng không cãi lại nữa. Có vẻ như cậu ta không muốn phá hỏng bầu không khí thoải mái khi họ được uống loại nước mình thích.
“Chà, vậy thì…”
Cậu đã tìm thấy Eve và còn xử lý được vụ cãi vã của cô với Elsword. Add liếc trộm Eve khi cô đang uống nước và nghĩ về những hành động tiếp theo.
Họ đáng lẽ phải nói chuyện riêng để có thể xoá bỏ hiểu nhầm trước đó… Làm thế nào để cậu bắt chuyện đây?
“Anh Add, anh không uống à?”
“Ta không muốn.”
Elsword gật đầu khi Add hời hợt trả lời.
“Ồ phải rồi. Eve đã mua cho anh rồi đúng không?”
“Cái gì?”
“Tôi không có.”
Lời của họ chẳng ăn khớp với nhau một chút nào. Elsword nhìn Eve không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nhưng trước đó cô đã mua cho anh ấy một chai như là một món quà mong bình phục mà…”
“Chính tôi uống chai đó rồi.”
“Chai anh đà…(o)”
“Tôi uống nó rồi.”
Eve ngắt lời Elsword với giọng khó chịu. Elsword gãi đầu rồi thắc mắc nhìn Add không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện gì ấy à? Cậu ta bị bắt gặp khi đang ở cùng với Ara trong tình trạng bán khỏa thân.(Một lần nữa, Eun)
“Liệu em có nên đi nói chuyện với chị Rena một chút không?”
Thấy không có sự hồi đáp từ Add, Elsword thở dài và bước lùi lại. Eve thì nhìn vào chai nước chanh của cô và vờ như cô không nghe thấy gì.
Add hiểu tại sao Elsword lại đột nhiên nói vậy lúc này và quyết định giữ im lặng.
“… Cứ đi hỏi khi nào thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi này đi.”
“Được rồi, em sẽ hỏi thử.”
Elsword lo lắng nhìn Eve một chút sau đó gật nhẹ đầu quay đi. Eve thậm chí còn chẳng nói lời nào ngay cả khi Elsword biến mất khỏi đám đông.
Bây giờ thì họ đã có được sự riêng tư như Add muốn… Nhưng vì lý do nào đó, cậu lại cảm thấy khá đau đầu.
“Đi nơi khác thôi…”
Không rõ tại sao nhưng ánh mắt mọi người giành cho họ đang trở nên tò mò hơn. Eve khẽ đánh mắt nhìn Add với ý nói chuyện riêng tại nơi nào đó ít người.
Vì vài lý do mà Add cảm thấy rất khó chịu.
Trong khi Add kiềm chế tâm trạng lo lắng của mình và chờ câu trả lời của cô, Eve bước đi chẳng nói câu gì. Add chậm chạp nhận ra rằng đó là tín hiệu chập thuận và nhanh chóng theo cô.
Cảm giác có điều gì đó sai nghiêm trọng và nỗi âu lo hòa trộn trong tâm trí phức tạp của Add… Nhưng đây không phải là điều mà cậu có thể tránh được.
Trên đỉnh tòa tháp canh của lâu đài Wally. Có những cơn gió lạnh liên tục thổi vào.
“… Sao họ lại tặng cho chúng ta nhiều thế?”
Add ngạc nhiên với chỗ snack và đồ uống đầy hai cánh tay cậu. Tất nhiên, cậu không mua chúng vì thèm ăn.
Ai đó đã hỏi Add khi cậu đi theo Eve về việc cậu có phải là một thành viên của El Search Party không và cậu đã trả lời “có” dù chẳng mấy để ý chuyện đó. Thế rồi mọi chuyện thành ra thế này đây.
Mà, El Search Party đã chiến đấu trên tiền tuyến suốt những trận chiến để lật đổ Wally. Họ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong trận chiến thế nên rõ ràng là họ xứng đáng được đối đãi như vậy.
Eve đến trước cậu và đứng đằng sau bức tường thành nhìn ra phía đằng xa. Add cẩn thận để đồ xuống và đến cạnh cô gái đang ngắm ánh hoàng hôn.
Eve vẫn không nói gì. Add đành phải nói trước.
“Cô có thể có bao nhiêu đồ uống tùy thích nếu cô nói cô là thành viên El Search Party.”
“Elsword sẽ nhiễm tật xấu mất.”
Giọng Eve như thể cô ấy đã biết điều đó từ trước. Chẳng có gì tốt đẹp nếu nhắc đến Elsword trong khi nói chuyện với Eve… nhưng cậu đã lỡ bắt đầu cuộc trò chuyện rồi.
“Con trai thường lớn lên cùng với những thói xấu đấy. Kukuk”
“Ít nhất thì tôi mong cậu ta không dính vào thói ăn cắp vặt.”
Eve cuối cùng cũng quay mặt về phía Add. Cậu vô tình nhíu mày trước ánh nhìn lạnh lẽo của cô.
“Tôi không định nói với bất cứ ai về chuyện cậu đã làm với Ara Haan đâu. Cậu không cần phải lo.”
“…Đó hoàn toàn là một hiểu lầm thôi.”
“Dù là tôi thì tôi cũng biết việc một người nam và nữ ở cạnh nhau mà không mặc quần áo có nghĩa gì.”
Chỉ có mỗi Ara (đúng hơn là Eun) khỏa thân thôi. Đầu Add bắt đầu trở nên đau khủng khiếp khi phải đối diện với thái độ cứng rắn của Eve.
Nhìn một cách khách quan, điều Eve nói hoàn toàn đúng. Làm sao có thể không khiến người ta hiểu nhầm tình huống ấy được cơ chứ? Add chẳng biết nói lời nào để biện minh cho mình trước Eve. Tất cả những lời lẽ cậu thốt lên cũng chỉ nghe như lời biện hộ.
‘… Tại sao ta lại phải chịu đựng chuyện này chứ?’
Add tự vấn bản thân rồi giả vờ ho một tiếng.
“Tôi đã nói với cô là mọi chuyện không như những gì cô nghĩ đâu. Cô phải biết rằng lúc đó tôi đang bị bất tỉnh.”
“Tôi không hiểu ý của cậu là gì.”
“…”
Add không tài nào tiếp lời được vì cái câu trả lời ngớ ngẩn của Eve. Eve tiếp tục nói với giọng như thể mình không nói gì sai cả.
“Chẳng phải làm được chuyện như thế với Ara Haan có nghĩa là cậu không bị thương gì sao?”
…Đó là lời mỉa mai à? Nội tâm Add ngay lập tức trở nên phấn khích tột cùng. Không đời nào. Cô ta thậm chí có thể đưa ra những lời mỉa mai như vậy ư? Eve quả thực là một Nasod được thiết kế tinh tế đến không tưởng.
Ánh nhìn của cô trở nên lạnh lẽo hơn khi Add trưng ra cái khuôn mặt phấn khích của mình.
“Cuộc nói chuyện này kết thúc rồi.”
“Đợi đã. Vẫn chưa xong đâu.”
Mãi chìm đắm trong ngọn lửa khao khát nghiên cứu của mình, Add chậm chạm quay lại thực tế và vội đáp lời. Nhưng thái độ của Eve lại là cô đã nói xong toàn bộ những thứ mình cần phải nói. Một lần nữa, cô quay mặt về phía trước.
“… Đầu tiên. Tôi chắc chắn mình không có mối quan hệ như thế với Ara.”
Add không biết liệu Eve có tin mình hay không nhưng dù gì đi nữa thì cậu cũng phải nói ra. Ah… Cậu gần như cảm thấy mình phải quay về quá khứ trước khi Eve bước vào phòng.
“Vậy à? Thế cậu và cô ấy có mối quan hệ như thế nào?”
“…”
Cổ họng cậu khô cứng. Add lấy một chai nước dưới chân mình mà chẳng nhìn nhãn mác, mở nắp và uống ực. Cậu còn chẳng nhận biết được mùi vị của nó nữa vì cậu đang phải vắt óc tìm lời giải cho tình huống hóc búa này.
Để Eve hiểu được thì có lẽ gặp Eun là nhanh nhất. Nhưng cái tính cách của Eun mà cậu biết thì liệu cô ta có đứng về phía Add trong lúc giải thích không? Cậu không thể tưởng tượng được cảnh Eun mà lại làm thế.
Và thế là Add chỉ có thể giải thích về Eun cho chính mình nghe. Nhưng có lẽ thôi vì điều đó sẽ khiến cho câu chuyện trở nên phức tạp hơn. Bởi khi đó cậu sẽ phải giải thích về lý do mà cậu có cuộc nói chuyện bí mật với Eun, và rồi cả bằng cách nào mà cậu biết được về sự tồn tại bí mật của Eun bên trong Ara.
Nếu câu chuyện bị đào sâu hơn, cậu sẽ phải tiết lộ về cả hành trình ngược thời gian của mình. Điều đó…
“Tôi nói là tôi sẽ không nói với ai về mối quan hệ giữa cậu và Ara Haan.”
Eve nhìn thẳng vào mắt Add nói. Vì lí do nào đó, Eve nhấn mạnh lại lần nữa khi thấy Add không thể trả lời.
“Vậy nên cậu không phải lo lắng Rena biết chuyện đâu.”
“Dù Rena có biết thì…”
Với cái tính cách của Rena mà cậu biết thì cậu đoán rằng cô sẽ không cấm việc đó đâu nhỉ? Dĩ nhiên là cô sẽ nghiêm túc cảnh cáo Add nhưng…
Không. Ngay từ đầu thì cậu đã chẳng có gì với Ara rồi…. Add lầm bầm trong đầu rồi chợt đóng băng trước câu nói tiếp đó của Eve.
“Có phải cậu đang làm chuyện này bởi việc đó sẽ làm ảnh hưởng tới việc củng cố mối quan hệ giữa cậu với Rena à?”
“…Cái gì?”
Add cuối cùng cũng hồi tỉnh sau khi nhìn thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Eve.
Vậy ra cái cách mà Eve hiểu cái tình huống này lúc này là…
Điều 1, Add và Ara đã ở cùng nhau trong cùng một căn phòng. Đáng chú ý hơn, Ara đang khỏa thân.
Điều 2, Add sợ chuyện bị bại lộ nên cậu ta theo đuôi Eve để ngăn cô nói với mọi người.
Điều 3, nguyên nhân dẫn đến Điều 2 cũng vì Add không muốn Rena biết được Điều 1.
Điều 4, lí do Add không để Điều 3 xảy ra vì cậu ta muốn làm những thứ tương tự với Rena như đã làm với Ara ở Điều 1.
Điều 5, Add là một tên sở khanh.
Thật là một mớ hỗn độn ngay cả khi chúng đã được đánh số thứ tự. Hiểu một cách đơn giản, Eve không chỉ nghĩ Add muốn chôn vùi bí mật về vụ việc với Ara mà cậu còn khát khao làm những thứ không đứng đắn với Rena.
“… Trời, cô bị ảo tưởng cái gì vậy?”
Không như cái cách mà cậu nói, lưng Add hiện đang ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhận ra rằng không chỉ Eve hiểu lầm, mà còn hiểu lầm một cách trầm trọng.
“Rena là một người cực kì xinh đẹp.”
“Tôi biết, nhưng cô có vẻ như bị hoang tưởng rồi.”
Ý thức Add khôi phục lại sau khi cậu to giọng nói điều này một lần nữa. Eve vẫn tiếp tục giải thích một cách điềm nhiên.
“Tôi nghĩ tất cả đàn ông đều sẽ hướng ánh nhìn của mình về phía Rena. Và thực tế thì, phản ứng của toàn bộ bọn họ đều như nhau cả.”
“Không không…”
Add cạn lời. Tất nhiên, cậu phải thừa nhận rằng Rena rất xinh lại còn dễ gần nữa.
“Và cậu với Rena có vẻ rất thân thiết.”
“… Tôi đã bảo cô là không phải thế mà!”
Add đột nhiên to tiếng. Nếu ai đó nói những điều trên với Add, cậu sẽ chỉ cười cợt nhả và cho qua. Nhưng vì lí do nào đó không thể hiểu nổi, cậu lại phản ứng như thế này khi nghe điều đó từ Eve.
Không khí trở nên ngột ngạt…
“Chẳng nhẽ không phải?”
“Phải, nó hoàn toàn không phải thế!”
Eve nhìn chăm chăm vào Add không cảm xúc. Anh không thể đoán được cô ấy có tin lời mình không nữa nếu chỉ nhìn mặt cô. Add gãi đầu và nói một cách ngớ ngẩn.
“Rena và tôi… đó là… bọn tôi chỉ giành thời gian cùng nhau để làm nhiệm vụ này thôi. Không hơn không kém. Cô hiểu không?”
“Mà, dù gì đi nữa thì việc này cũng không liên quan gì tới tôi cả.”
Add nhận lại một câu trả lời lạnh ngắt mặc cho bao nỗ lực đấu tranh giành sự trong sáng cho mình. Cảm thấy suy sụp, Add chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Rồi bỗng cậu bắt đầu tức giận.
Tàn nhẫn thật.
“Sao cô có thể nói thế chứ hả? Cô nghĩ là vì ai… Vì ai mà tôi phải làm tất cả những chuyện này hả?”
“Vì ai?”
Đầu Add quá tải, nóng như lửa, mặc cho cậu biết mình không nên trả lời câu hỏi này. Add nắm chặt hai tay lại, định cất lời nhưng rồi lại thôi khi thấy Eve nhìn chằm chằm vào cậu.
“…”
Cậu không thể nói ra điều đó được: rằng cậu đã luôn chiến đấu bất chấp tính mạng và mọi cách để bảo vệ cô khỏi bị phá hủy. Rằng cậu thậm chí từng định gửi những thành viên khác vào chỗ chết để làm được điều đó.
Cậu không thể nào nói ra…
“…Tôi không thể nói được.”
Không phải bởi cậu nghĩ rằng Eve sẽ không hiểu dù cậu có nói với cô. Chỉ đơn giản là bản năng bảo cậu không được nói về nó.
Anh cuối cùng cũng có thể vượt qua mọi rào cản và giúp Eve tránh được nanh vuốt tử thần. Cậu không định lôi mớ sự kiện đã qua đó ra lần nào nữa.
Mà kể cả khi cô ấy không hiểu, hay là hiểu nhầm, nó không còn quan trọng nữa. Add chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Tốt thôi. Cứ nghĩ những gì cô muốn. Nói với Rena nếu cô muốn, cứ làm những gì cô muốn.”
“Tôi đã nói là tôi không có ý định tiết lộ chuyện đó rồi.”
“Tôi nói là cứ làm những gì cô muốn đi!” – Add hét lớn.
Add suýt soát kìm lại được cơn giận của mình sau khi thấy cái nhăn mày của Eve trước tiếng hét bất chợt của cậu. Cái đầu cậu phản ứng rất nhanh… nhưng trái tim cậu lại không thể theo kịp.
Cứ tiếp tục cuộc nói chuyện này chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cả. Add vừa định quay đầu đi thì chợt dừng lại. Có gì đó níu tay cậu.
Eve đã vươn tay ra bắt lấy tay cậu.
“Cô…. còn thứ gì khác muốn nói à?”
“Vẫn còn vài thứ khác mà chúng ta cần nói.”
Add dừng bước trước lời nói của Eve, cùng lúc cậu cũng suy nghĩ để tìm ra gì đó mà cả hai có thể cùng tiếp tục trò chuyện.
Có lẽ ta nên xin lỗi vì đã lớn tiếng… – Add nghĩ thầm
“Làm thế nào mà cậu biết về Junk Break?”
Cổ họng cậu nghẹn ứ. Add cứng đơ người ra.
Eve nhìn thẳng vào cậu, ngừng một lúc, cô hỏi tiếp mặc dù Add chưa trả lời.
“Làm thế nào mà cậu biết được những kĩ năng của tôi khi mà tôi chỉ vừa mới tham gia El Search Party? Sao cậu có thể biết rõ như vậy? Ngay cả việc tôi không thể di chuyển sau khi khai triển kĩ năng đó?”
“… Đó là…”
Sự khi ngờ của Eve là lẽ dĩ nhiên. Bởi sự kiện Eve phá hủy người máy Wally với Junk Break không còn tồn tại nữa. Chắc chắn Add sẽ trông rất đáng ngờ khi cậu hành động như thể mình biết về kĩ năng đó.
Nhưng trong cái tình huống nghìn cân treo sợi tóc đó khi họ đối mặt với Shadow Master khiến Add không thể nghĩ về chuyện này khi đó.
Eve vẫn chờ câu trả lời của Add trong im lặng. Không gian im ắng chỉ khiến cậu càng trở nên đáng ngờ.
“Hahaha, có cách để biết được đấy…”
“Đó là gì thế?”
Anh nói úp úp mở mở để câu giờ nhưng Eve đáp lại ngay lập tức. Có vẻ như khó mà thoát được chuyện này rồi.
Add vắt óc suy nghĩ một cách tuyệt vọng. Kế hoạch tương lai của Add là làm thỏa mãn cơn đố kị của mình bằng việc khiến Eve hướng cái ánh nhìn vốn chỉ hướng vào mỗi Elsword về phía cậu…. Và rồi trộm cái lõi của cô. Bị nghi ngờ bởi Eve lúc này chẳng giúp gì cho kế hoạch tương lai của cậu đấy.
“Tôi thực ra là một kĩ sư.”
“Tôi đã biết điều đó rồi.”
Đúng là đó là điều mà cậu đã sớm tiết lộ từ ngày mà El Search Party được thành lập khi mọi người giới thiệu bản thân. Thế nhưng Add lắc đầu.
“Chuyện sẽ rất dài đấy. Cô có khát không ?”
Add lấy ngẫu nhiên một chai nước phía dưới chân và đưa nó cho Eve. Cậu nên kể câu chuyện này thế nào để tránh bị nghi ngờ đây? Chai nước kia thực chất cũng chỉ là công cụ để kéo dài thời gian thôi, nhưng một phần thì cậu cũng đang thấy khát nữa.
“Các Nasod có thể vận hành bình thường mà không cần nước.”
“Cứ uống một chút đi. Đó không phải là câu chuyện mà tôi có thể kể ra dễ dàng được.”
Thấy Add cứ cố chấp, Eve nhận lấy chai nước và đưa lên miệng. Đứng cạnh cô, cậu nhìn sang rồi cũng uống lấy vài ngụm.
Dù gì thì mấy câu chuyện ngẫu nhiên mà cậu bịa ra để đối phó với cô cũng chẳng hợp lí chút nào. Đã vậy thì cậu chỉ việc cho cô biết một phần sự thật.
“Gia đình của tôi đã nghiên cứu Nasod qua nhiều thế hệ.”
“Cậu có gia đình ư?”
Eve làm bộ mặt như thể cô không hề ngờ đến chuyện này. Add gật đầu trả lời cô và tiếp tục câu truyện trong khi đào lại những kí ức xưa cũ của mình.
“Gia đình tôi đã bí mật truyền lại tri thức về Nasod qua nhiều thế hệ. Vì thế tôi cũng biết rất nhiều về Nasod. Có khi tôi còn hiểu rõ về chúng hơn cả cô đấy.”
“Không thể nào.”
Eve cho rằng điều đó là vô lí và nghĩ mình đang bị xúc phạm. Add thấy rằng Eve đã bị cuốn vào câu chuyện của cậu và cố tình lạnh lùng nhếch mép.
“Chẳng phải sự thật tôi biết cô có thể sử dụng Junk Break đã chứng minh điều đó sao? Đừng xem thường lịch sử mà loài người chúng tôi đã gây dựng qua nhiều thế hệ. Về mặt nào đó, tôi có thể nói rằng tôi biết nhiều về cô hơn cả chính cô biết về chính mình đấy.”
“….”
Eve trông có hơi suy sụp. Add không nói gì thêm, cậu chỉ tiếp tục với chai nước của mình. Những điều cậu nói nãy giờ về bản chất chỉ là một màn kịch cậu dựng lên để tránh sự nghi ngờ của cô… nhưng xét theo khía cạnh nào đó, đó là sự thật.
Vẻ ngoài của tất cả các Eve mà Eve trong dòng thời gian này chưa bao giờ thể hiện. Hay, vẻ ngoài của Eve từ những dòng thời gian khác. Add nhớ như in tất cả họ.
Thậm chí cả cảnh tượng cô bị nuốt chửng bởi tia sáng trong khi che chở cho Elsword.
“Câu chuyện kết thúc rồi. Cô còn tò mò về điều gì không? Hay là tôi nên nói chi tiết hơn về khả năng chiến đấu của cô?”
Add làm một câu châm chọc chí mạng để cậu trông không đáng ngờ. Eve nghĩ kĩ rồi lắc đầu.
“Thật khó tin lại có cả một gia đình nghiên cứu chuyên sâu về Nasod… nhưng nó hẳn là thật. Điều đó khá đáng ngạc nhiên.”
Eve hẳn đã không còn nghi ngờ Add sau khi nghe chuyện. Những điều cô vừa nghe được dường như vượt khỏi sức tưởng tượng của cô, tuy vậy ít nhất thì có vẻ cô cũng đã chấp nhận nó.
Add vừa khẽ thở phào thì cô tiếp tục hỏi khiến cậu giật thót.
“Liệu tôi có thể gặp mặt gia đình cậu được không?”
“… Sao tự nhiên cô lại muốn thế?”
Add có thể nhận ra giọng nói của chính cậu dần trở nên gắt mặc dù Eve vẫn giữ thanh âm điềm tĩnh.
“Nếu họ đã nghiên cứu về Nasod sâu đến vậy, tôi chắc hẳn sẽ có được một vài gợi ý giúp cho việc hồi sinh nền văn minh Nasod từ họ. Tôi muốn bàn bạc không chỉ với cậu mà còn cả gia đình cậu nữa.”
“Điều đó là bất khả thi.”
Đó không phải bởi gia đình Add nằm trong quá khứ.
“Họ chết cả rồi.”
Mà là bởi họ đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi. Eve chững lại một chút, chớp chớp mắt sau khi nghe câu trả lời của Add rồi cẩn thận nói.
“Tôi xin lỗi.”
“Không, không cần đâu. Loài người dễ chết mà. Kahaha.”
Add cười lớn rồi dốc thẳng chai nước ép vào miệng uống ực ực. Trước giờ cậu chưa từng uống rượu nhưng ngay lúc này cậu lại muốn có nó.
“Bởi vì Elsword rất hoài niệm khi cậu ấy nhắc về người chị của mình nên… Mất đi gia đình hẳn phải rất đau khổ. Tôi thật là thiếu suy nghĩ.”
Đáng ra Eve không có khả năng đồng cảm với cái chết của con người, với cái chết của gia đình, tuy thế cô lại đang xin lỗi một cách rất chân thành. Add cực kì bất ngờ trước phản ứng này để rồi nhăn mày khi lại cái tên đó được nhắc đến một lần nữa.
“… Lại là Elsword à?”
“Tôi đã học hỏi được rất nhiều điều từ cậu ta khi chúng tôi du ngoạn cùng nhau. Gia đình là một trong số đó.”
“Hiểu rồi.”
Add cảm thấy hơi khó chịu nhưng thôi không nói gì thêm. Eve sẽ lại nổi khùng lên cho xem nếu cậu nói xấu về Elsword.
Đây là một khoảng thời gian quý giá mà cậu có được sau bao lần bảo vệ Eve khỏi lưỡi hái tử thần. Cậu không muốn làm xấu đi mối quan hệ giữa cậu với Eve.
“Mặc dù cậu ta không biết suy nghĩ, liều lĩnh, thiếu kiên nhẫn… cậu ta đôi lúc vẫn hữu dụng.”
“Mớ đó nghe giống lời khen đấy.”
“Với cậu ta...thì đây là một lời khen cực kì rộng lượng rồi.”
Mắt Eve hơi nhíu lại và đầu cô bắt đầu gật gù. Add thắc mắc không biết cái phản ứng kì lạ này của cô là gì… Cô chợt dụi đôi mắt đang lim dim của mình.
“Lạ quá. Một số chức năng cơ thể của tôi đột ngột suy giảm.”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện các Nasod bị thiếu ngủ đấy.”
Nasod có thể hoạt động mà không cần ăn uống hay hít thở, dù là họ có thể ăn, thở, ngủ nghỉ nếu họ muốn. Điều kiện bắt buộc với con người chỉ là lựa chọn ngẫu hứng với các Nasod.
“… Tôi thấy có hai cậu. Sao lại thế?”
Add bất thình lình nhận ra tình trạng của Eve rất kì lạ… Bất chợt, cô ngã người về một bên, Add vội đưa tay ôm lấy cô.
Uỵch.
Eve hoàn toàn không cử động, mặt cô áp vào lòng cậu. Add không thể ngờ tình huống này lại xảy ra.
“Có thể nào là…”
Có phải đó là chuyện gì đó đã xảy ra với cô như là hiệu ứng xấu sau trận chiến không? Tim Add thắt lại trong khi cậu vội kiểm tra tình trạng của Eve. Và rồi cậu đã phát hiện ra vài thứ không ngờ.
Hai mi mắt Eve khép lại, cô thiếp đi thật nhanh. Cô còn không thể biết được ai là người bên cạnh cô lúc này.
“… Này.”
Eve không tỉnh dậy ngay cả khi cậu gọi rất to. Add nhìn xuống, một cô gái đang ngủ trên tay cậu ngay lúc này, và cậu suy nghĩ mình làm gì tiếp theo.
Cô ấy hoàn toàn không thể kháng cự.
Nhân cơ hội này trộm lấy lõiNhân cơ hội này cướp lấy lõiNhân cơ hội này…Add vô thức lên kế hoạch nhưng suy nghĩ của cậu cứ lặp đi lặp lại, cậu không thể nghĩ ra các phương án tiếp theo.
Dù gì đi nữa, đây là cơ hội tốt. Add có thể mang Eve bỏ trốn ngay lúc này.
Nhưng tất nhiên cậu ta đã quyết định rằng sẽ chỉ trộm lõi sau khi đã khiến Eve thuộc về cậu. Dù gì thì cậu cũng đã phải trải qua toàn bộ rắc rối vì nó…
“Nhưng nếu chỉ chạm vào nó thì chắc sẽ ổn thôi…”
Add không tài nào ngăn nổi trí tò mò của mình, rồi cậu dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cái lõi nơi trán của Eve. Thật mềm mại.
“Hmm… Thì ra là vậy.”
Add liếm môi thích thú như vớ được kho báu. Tay cậu vuốt ve lõi Core trên trán cô sau đó chạm vào làn da cô.
“Đ… Đây là…”
Một cảm giác mềm mịn đến ngạc nhiên. Add vốn đã biết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy làn da của Eve là làn da của cô rất hoàn hảo. Thế nhưng về cơ bản thì làn da của cô không khác gì của một cô gái thực sự. Add cứ thế tiếp tục chạm vào từng nơi trên gương mặt của cô trong sự ngưỡng mộ.
Tất nhiên, sẽ rất phiền toái nếu cô ấy tỉnh dậy vì thế cậu chạm những cái chạm thật nhẹ nhàng.
Anh từ từ đưa tay xuống cằm cô rồi ngừng lại. Đầu ngón tay cậu khẽ đưa theo bờ môi cô.
“…”
Khuôn mặt cô, cơ thể cô hoàn toàn giống với con người, và… đôi môi cô cũng thế. Có quá nhiều câu hỏi chạy qua tâm trí cậu ngay lúc này. Anh bần thần một lúc rồi mạnh bạo đưa tay cậu lên.
Một nhà nghiên cứu không thể lùi bước trước đối tượng thử nghiệm của mình, ngay cả nó dẫn tới điều gì không thể thay đổi được.
Chỉ là đến khi ngón tay Add chuẩn bị chạm vào đôi môi của Eve.
“Anh Add? Anh đang làm gì ở đây thế?”
Giọng nói quen thuộc phát ra sau lưng cậu. Là Elsword.
“…”
Thấy chưa? Điều gì đó không thể thay đổi được.
Add đã suy nghĩ rất nhiều trong khi đang đỡ Eve. Chỉ là cậu nên nói gì với tên Elsword não phẳng này bây giờ? Hay tốt hơn là cậu cứ cho cậu ta một trận no đòn và biến cậu ta thành thịt băm?
Khi mà Add đã xác nhận không còn ai ở xung quanh, Elsword lại từ đâu xuất hiện, nhấc chai nước dưới chân cậu và uống vô tư như không có chuyện gì.
“Wow, ngon thật, vị đào.”
“…”
“Sao anh cứ nhìn em chằm chằm như thế vậy anh Add?”
Elsword cứ nhìn cậu và hỏi một cách ngu ngốc.
Add đang phải nghĩ xem làm thế nào để phản ứng lại tình huống thì Elsword chú ý đến Eve đang trong vòng tay của cậu. Cậu gãi đầu.
“Eve hình như không thể tự đứng lên được, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chuyện là…”
Phải, Add đang bị phân tâm bởi cơ hội bất chợt ấy và cậu chưa kịp tỉnh mộng để nghĩ câu trả lời thích hợp.
Tại sao chuyện này lại đột nhiên xảy đến với Eve? Add chợt nhớ ra rằng Eve vừa uống thứ gì đó và kiểm tra lại nó chứa gì.
Mùi tuy chua nhưng lại khá dễ chịu, đó là rượu.
“… Cô ấy vừa uống rượu.”
“Ồ, vậy á? Thế thì cô ấy sẽ ngủ mất một lúc đấy.”
Elsword trả lời thản nhiên, cứ như là cậu ta đã từng trải qua chuyện này. Add bắt đầu trở nên bất mãn với sự thật đó và lặng lẽ hỏi Elsword.
“Việc này từng xảy ra à?”
“À có lần cô ấy uống nhầm rượu và lăn quay ra ngủ.”
Thật là phi logic trong cái việc Nasod bị ảnh hưởng bởi các dung dịch bên ngoài dẫn đến suy giảm chức năng. Nhưng có thể bởi Eve giống con người tới mức gần như hoàn hảo, hẳn với cô thì mọi chuyện sẽ khác. Cậu có thể tìm ra được cách cô trao đổi chất với môi trường nếu cô để cậu xét nghiệm.
“Đỡ Eve có nặng không? Hay là để em đỡ cô ấy cho?”
“… Cô ta không nặng chút nào.”
Khi Elsword vươn tay ra, cậu vô thức dồn sức lên đôi tay đang đỡ Eve và lùi lại một chút. Như thể cậu không muốn cho Elsword chạm vào cô vậy.
“Thật chứ? Sẽ nặng lắm đấy nếu anh cứ đỡ Eve như thế. Anh nên đưa cô ấy về phòng đi.”
“… Nên không?”
Add đang định đồng ý với đề nghị của Elsword thì chợt khựng lại. Tại sao cậu ta lại đưa ra đề nghị này?
Nghĩ lại thì, Elsword và Eve luôn du hành cùng nhau thậm chí ngay cả trước khi El Search Party được thành lập. Thêm nữa, Eve, một Nasod chẳng có tí cảm xúc nào (Có lẽ vậy), lại nổi điên nếu ai đó nói xấu về Elsword.
Điều đó là minh chứng cho thấy Eve coi Elsword là một người rất quan trọng với cô.
“Ngươi…”
Nhưng Elsword nghĩ thế nào về cô? Add không kìm được mà hỏi mặc cho cậu nghĩ rằng cậu đang hỏi về một thứ thật ngu ngốc.
“Ngươi nghĩ như thế nào về Eve?”
“Bạn.”
Elsword trả lời không chút do dự mặc dù cậu hỏi bất ngờ. Add không thể đáp lại ngay một câu trả lời thật rõ ràng và cụ thể như vậy.
Nhưng đó chưa phải là toàn bộ câu trả lời của Elsword.
“Cô ấy là một người bạn quan trọng của em. Trong suốt cuộc hành trình, bất cứ khi nào em gặp nguy hiểm hoặc cảm thấy buồn phiền, cô ấy luôn ở bên cạnh em. Tất nhiên cô ấy vẫn sẽ là bạn của em cả khi cô ấy không như thế nữa… Nhưng dù sao cô ấy giờ là một người bạn quan trọng của em.”
Có một cái bóng phủ lên trên khuôn mặt của Elsword, không như Elsword mà Add biết. Không kìm được, Add trả lời một cách mỉa mai.
“Chỉ như thế và ngươi và cô ta chỉ là bạn thôi à?”
“Cô ấy là một người bạn quan trọng.”
Khi Add trả lời một cách mỉa mai, Elsword trở nên nghiêm túc và lườm cậu. Cái cách mà cậu ta bực tức khi ai đó động chạm đến mối quan hệ của cậu với Eve… Làm thế nào mà họ giống nhau đến vậy?
Add thua về khoản khẩu chiến nên thôi tấn công, còn Elsword uống nước một cách lặng lẽ. Add liếc nhìn Elsword và cắn môi vì cái thái độ điềm nhiên của cậu.
Rõ ràng, lời qua tiếng lại vừa rồi chỉ đơn thuần là một cuộc hội thoại… nhưng Add có cảm giác như mình vừa bị đánh bại.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên Add có một cuộc đối thoại sâu sắc tới vậy với ai khác trong El Search Party ngoài Eve ra. Thậm chí cả khi nói chuyện với Rena, câu chuyện chỉ được đào sâu khi nói về những kĩ năng của cô ấy.
Chi tiết của cuộc nói chuyện cơ bản được Add sắp xếp trước và dùng Rena với mục đích thỏa mãn mục tiêu của mình.
Quá rõ ràng rồi còn gì? Mục tiêu chính là lõi của Eve. Anh còn không thèm quan tâm đến những thành viên còn lại. Và hiển nhiên, Elsword như một cái gai trong mắt cậu.
Add đã nghĩ ra nhiều phương án đề giúp cậu thoát khỏi cảm giác bực bội này.
Chạy ngay đi, cùng với Eve trước mặt cậu ta? Kìm nén cảm xúc và ra đi trong yên lặng? Hay là lại du hành thời gian để xóa đi những sự kiện này… nhưng chẳng có cái nào thỏa mãn cả.
“Ngươi nghĩ gì khi để một người bạn quan trọng như vậy lại cho ta chứ hả? Chuyện gì nếu ta chỉ giả vờ đi về phòng và thay vào đó…”
Add đang định khiến cho Elsword nhận thấy chút đe dọa nhưng lại thôi khi nhận ra nói như thế thật ngớ ngẩn. Nếu cậu thật sự định làm thế, chẳng còn gì nhu hơn là nói thật to cho cậu ta nghe ý định đó.
“Thì, Eve mạnh hơn em nhiều. Và kể cả không phải thế, anh Add không giống như sẽ làm gì đó xấu với Eve.”
“Cái gì cơ?”
Có phải thằng nhóc này trong quá trình lớn lên thì bị u não không vậy? Add thậm chí còn phải bật cười một cách trống rỗng nhưng Elsword vẫn tin chắc vào niềm tin của mình.
“Người có khuôn mặt như vậy không làm chuyện xấu bao giờ.”
“Ta đang làm khuôn mặt như thế nào cơ?”
“Em có cần phải giải thích không vậy?”
Giọng của Elsword như thể cậu không muốn phải nói nó ra. Phản ứng người lớn đó hoàn toàn khác so với tên ngốc mà Add gặp mới đầu.
Khi Add giữ im lặng trong cảm giác bị đánh bại, Elsword lại mở một chai nước khác.
“Thế nên làm ơn hãy đưa Eve về phòng của cô ấy. Sau khi cô ấy ngủ một đêm thì sẽ không còn vấn đề nào đâu.”
“…Tại sao ngươi lại để ta làm chuyện này?”
Add cảm thấy như mỗi lần cậu nói thì lại càng bị đẩy lùi nhiều hơn nhưng cậu vẫn không kìm được mà hỏi.
Elsword không chút suy tư trước câu hỏi này mà trả lời ngay.
“Bởi vì anh đang làm khuôn mặt như thể rằng mình muốn làm thế.”
“….”
Ngậm miệng lại, Add bắt đầu di chuyển các Dynamo.
El Search Party, phòng ngủ của nhóm nữ.
Cót két.
Chiếc giường rung nhe khi cậu thả Eve xuống. Add thấy cái giường rung và thở dài. Mặt trời đã lặn và giờ là đêm nhưng ngoài cửa sổ kia vẫn thật ồn ào. Có vẻ như họ đang định tiệc tùng suốt cả đêm nay rồi.
“Hmph…”
Add đang định đóng cửa sổ thì dừng lại bởi cậu nhận ra rằng làm thế sẽ khiến căn phòng quá tối. Cậu có thể bật đèn nhưng cậu không muốn tốn công như thế khi đang chuẩn bị rời đi. Add nhìn vào Eve đang say giấc trong khi được chiếu sáng dưới ánh trăng.
Eve cuộn người lại ngủ một cách ngon lành trên giường. Dĩ nhiên, cô là một Nasod và không cần phải thở nên chỉ nhìn cô thế này cảm giác như đang ngắm nhìn một con búp bê vô cơ vậy.
Thật giống con người. Con Nasod xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Một sự tồn tại mà Add và gia đình cậu đã luôn coi như mục tiêu tối thượng để đạt tới. Cũng là một tồn tại sẽ trao cho cậu công nghệ để đạt được mục tiêu quay trở về quá khứ của cậu.
Với Add người về cơ bản chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong thời đại này thì có thể nói Eve là tất cả của Add. Đó là lí do cậu gia nhập El Search Party mặc cho không có chút hứng thú hay lí do nào. Chỉ bởi Eve có ở đó… và…..
“Dừng lại thôi.”
Cô sẽ không tin câu chuyện du hành thời gian của cậu và cậu cũng không thể tiết lộ nó. Chỉ sự thật rằng mọi người đã hợp sức và đánh bại Shadow Master lúc này là quan trọng. Chỉ cần sự thật đó mãi mãi là sự thật là được.
Đây là thời điểm mà cậu đã phải chui vào địa ngục để đạt được. Không được để phí nó.
Add thở dài và cuối cùng cũng định rời phòng… nhưng đó cũng chỉ là ý định. Chân cậu như dính xuống đất khi cậu nhìn vào Eve.
“Tại sao ta lại như thế này…?”
Add lau đi chút mồ hôi đọng lại trên trán cậu. Tuy không phải cố ý nhưng mới đây thôi cậu đã nhìn thấy cơ thể khỏa thân của một cô gái.
Nếu vậy thì tại sao cậu lại quá choáng ngợp chỉ vì một bóng hình Eve đang say ngủ trước mắt cậu?
“Có phải đó là bởi vì ta đã trở nên gần hơn rất nhiều với mục tiêu của mình không?”
Add vuốt cằm trong khi tự hỏi.
Đúng vậy. Nghĩ lại thì, cậu đã hoàn toàn nắm rõ được điểm yếu của Eve. Bởi cậu đã biết được rằng cô yếu trước đồ uống có cồn, cậu có thể nhanh chóng lo liệu mọi chuyện nếu dùng thông tin này một cách chính xác.
“Kukukuk, tốt, thật tuyệt vời….”
Phản ứng của cậu bây giờ rất khác bởi giờ cậu đã biết được một vài thông tin rất tốt. Add tin rằng cậu đã thành công trong việc giải đáp cảm xúc của mình và bật cười khoái chí.
Mặc cho chân cậu không thể di chuyển.
“Lúc này.. chắc Rena không đến đâu nhỉ?”
Rena hẳn phải đang nói chuyện với mọi người như là đại diện của El Search Party thế nên cô chắc sẽ về trễ. Cậu không biết Ara đang ở đâu nhưng có vẻ như cô sẽ không về ngay.
Nếu vậy thì sẽ không có vấn đề gì dù cậu có ở lại lâu hơn một chút.
Sau khi quyết định, Add ngồi ở mép giường với lưng quay về phía Eve. Đây là một khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, tập trung suy nghĩ một chút vậy.
Đây là thời điểm mà cậu đã phải trải qua đủ loại khó khăn để đạt tới, thực tại mà Eve được an toàn. Cậu không thể để phí thời gian này.
“Vậy thì ta nên làm gì tiếp theo đây…”
“Tiếp đến là Feita.”
Add bất ngờ trước giọng nói đột ngột đến từ cửa sổ. Đôi tai cáo phía trên mái tóc trắng, trước cả khi cậu kịp nhận ra, Eun đang đứng ngay trên lan can ban công.
Cô ta đứng đó xem bao lâu rồi? Add bất ngờ và đang định đứng dậy thì Eun nói mà không có chút ý cười nào.
“Điểm đến tiếp theo của chúng ta đã được quyết định là Feita, nhớ kĩ điều đó, chàng trai.”
Eun nói thế rồi biến mất với một cú nhảy. Cô đang rơi xuống đất nhưng Add không nghĩ Eun sẽ bị thương.
“….Mới nãy là gì vậy?”
Bình thường thì Eun sẽ trêu chọc cậu bằng mọi lí do có thể. Khá khó chịu khi thấy cô chỉ nói mỗi vấn đề chính rồi biến mất như thế.
Có phải cậu nghĩ như thế do cậu bị cô chọc quá nhiều rồi không? Dù sao thì, Eun không phải dạng sẽ nói về những thứ quan trọng một cách hời hợt… Thế nên điểm đến tiếp theo của họ hẳn là Feita.
Có vẻ như không có rắc rối nào ở Bethma cả.
Có phải như thế nghĩa là cậu sẽ du hành cùng với Eve cho đến lúc đó không?
“Ta hiểu rồi….”
Add thờ dài và bắt đầu di chuyển. Sẽ rất phiền phức nếu cậu ở lại đây lâu hơn nữa và bị Rena bắt gặp. Và cậu đã bị bắt gặp bởi Ara rồi(Eun đang mượn cơ thể cô).
Khựng lại.
Add đang đứng dậy thì bị mất cân bằng và loạng choạng người. Cơ thể Add đông cứng lại khi cậu quay đầu lại nhìn.
Bàn tay của Eve đang bắt lấy tay Add. Cô hẳn đã nắm nó trong vô thức.
“Cái gì đây?”
Add cố rút tay ra nhưng tay Eve không chịu thả ra. Add cố vài lần nhưng rồi nhận ra cậu khó mà thoát khỏi bàn tay cô được.
‘Ta có nên đánh thức cô ta dậy không?’ Mặc cho cô đang ngủ do ảnh hưởng của rượu, cô hẳn sẽ thức dậy nếu cậu đánh thức cô. Dù cô có giống con người đến mức nào thì sau cùng cô vẫn là một Nasod.
Add đấu tranh tư tưởng nhưng khi nhìn xuống Eve đang say ngủ, cậu thở dài. Cậu không cảm thấy muốn làm thế.
“Thật là… làm chuyện bất ngờ như thế.”
Add từ bỏ việc đứng dậy trong khi để Eve tiếp tục nắm lấy tay cậu.
Tiếp tục đứng trong khi bị giữ lại chỉ lãng phí thể lực, và đánh thức cô dậy cũng là một kiểu lãng phí khác. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi cạnh cô. Nếu Rena mà về rồi thấy cái cảnh này thì kiểu gì cô ta cũng hiểu nhầm và hành động một cách phiền phức. Nhưng những chuyện đó có thể để sau.
“Tại sao ta lại phải làm chuyện này chứ….?”
Add làm bầm rồi nhẹ nhìn ra phía sau. Eve đang ngủ trong khi cuộn người lại và nắm lấy tay Add. Cô trông có vẻ yên bình hơn trước.
Có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cậu. Add ép mình dời mắt về phía trước và nói với chính mình.
“Tôi không phải là một hiệp sĩ… nhưng tôi sẽ cho cô mượn bàn tay này. Thế nên xin hãy an giấc, hỡi Nữ hoàng của tôi.”
Kết thúc câu mà chỉ nói như thế không hợp khẩu vị của cậu. Thế nên Add cố tình thêm một câu nhận xét khó chịu với giọng hung bạo.
“Bởi ta sẽ nuốt chửng toàn bộ cô một khi cô thức dậy.”
Khát khao của Add là quay trở lại quá khứ xưa cũ kia, nơi mà cậu đã chạy trốn.
Eve chỉ đơn thuần là một biện pháp mà cậu cần để đạt được mục đích đó.
Thậm chí cả việc cho cô mượn bàn tay của cậu lúc này cũng chỉ là chút thất thường của kẻ mang trong mình một nguồn tài nguyên vô tận mang tên thời gian.
“Đúng vậy, đây chỉ là…”
Một chút thất thường của cậu thôi.