Vào ngày nhập học của trường hiệp sĩ Lavis ở một vùng quê.
Cô gái đưa cho người đàn ông một cái chai chứa thứ gì đó. Chất lỏng màu đỏ sóng sánh trông không có vẻ gì là để uống, nhưng người đàn ông vẫn vui vẻ nhận lấy.
Nhìn kỹ, có thể thấy đồng tử của người đàn ông thật mờ đục. Một hiệp sĩ lẽ ra phải luôn có đôi mắt rực sáng niềm tin, vậy mà lại nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt mờ mịt thì có hợp lý không?
Một chủ nhân bình thường chắc chắn sẽ khiển trách nặng nề nếu hiệp sĩ của mình tỏ ra cẩu thả đến thế.
“……”
Nhưng chủ nhân của hiệp sĩ đang nhìn cảnh đó chỉ có một biểu cảm hơi cay đắng. Thật đáng tiếc. Người đàn ông trung niên này, hồi còn nhỏ với đôi má trắng hồng mềm mại thường hay sáng mắt.
Dù có là ai đi chăng nữa, liệu có thể chống lại dòng chảy của thời gian không? Chính cô là người đã ép một sinh vật có tuổi thọ ngắn đến được đây, nên cô thực sự cảm thấy có lỗi. Và cũng đau khổ vì đã không thể buông tay.
“Kasta, anh sao vậy? Dạo này anh hay buồn ngủ quá…”
High Elf ngồi trên đùi người đàn ông và nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng. Trong mắt người ngoài sẽ dễ lầm tưởng họ là một đôi tình nhân. Kasta chỉ coi sự gần gũi này là do chủ nhân ưu ái mình, hoặc cho rằng cô ấy làm vậy vì không muốn dính bẩn vào mông.
“A…!”
Có lẽ vì nghe thấy tiếng chủ nhân gọi? Người đàn ông vô thức định cúi đầu xuống, nhưng rồi lại ngẩng phắt đầu lên và lắc mạnh.
“Haha, thật là, dạo này thần thường hay có những hành động khó coi quá. Xin lỗi chúa công.”
“…Phải tăng liều thuốc thôi.”
Chất lỏng màu đỏ mà Cora đưa cho Kasta là một loại thần dược được tổng hợp từ nhựa Cây Thế Giới và máu của High Elf bằng quyền năng từ Cửa sổ trạng thái. Dùng một hai chai có tác dụng kéo dài tuổi thọ và tăng cường thể lực, nhưng nếu uống nhiều lần có thể phát sinh biến chứng và đau đớn.
Và nếu không thể chịu đựng được những cơn đau đó, có thể sẽ gây sốc dẫn đến tử vong. Vì vậy, để sống sót, Kasta buộc phải rèn luyện thân thể đến cực hạn để thích ứng.
Đã từng có thời kỳ cô ép anh phải uống máu của High Elf chưa qua tinh chế. Cora nhớ lại. Lúc đó, quả thực cô đã làm rất nhiều chuyện không thể dung thứ.
Dù sao đi nữa, Cora không tìm ra được giải pháp nào khác để kéo dài tuổi thọ của một loài đoản mệnh ngoài phương pháp thô sơ này. Mà vốn dĩ, chính vì là một người đàn ông như Kasta nên mới có thể chịu đựng được liều lượng lớn đến vậy. Cora vừa cảm thấy có lỗi vừa biết ơn về điều đó.
“Tới đây.”
Nữ hoàng vẫy tay gọi hiệp sĩ của mình. Đã ở gần nhau thế này mà còn gọi lại gần hơn nữa ư? Thật dâm đãng chẳng khác nào một người phụ nữ đang quyến rũ đàn ông.
Cô gái áp sát cơ thể vào người đàn ông hết mức có thể. Ở giữa khu rừng rộng lớn mà vẫn nhất quyết rút ngắn khoảng cách đến thế này, rõ là tình cảm và nỗi ám ảnh của người phụ nữ dành cho anh không bình thường.
Bàn tay mảnh khảnh của High Elf vòng qua cổ người đàn ông. Hiệp sĩ không chống cự mà chấp nhận điều đó. Một tên nô lệ như anh không có tư cách ngăn cản bất cứ điều gì mà chủ nhân muốn làm.
“Hehehe…”
Đó là nụ cười của một cô gái ngốc nghếch đang yêu. Cora nhẹ nhàng kéo người đàn ông lại và vùi mặt anh vào ngực mình. Không phải để quyến rũ, chỉ đơn giản là vì cô quá yêu anh. Cô không muốn đánh mất anh bằng bất cứ giá nào, nên đã giam anh trong vòng tay của mình như thế.
Cora cười khúc khích trong khi vuốt ve làn da thô ráp đầy sẹo của người đàn ông. Cô là một Elf sống lâu, dù đã qua hàng trăm năm mà làn da vẫn trắng trẻo và trẻ trung, nhưng còn Halfling này, có lẽ vì là sinh vật có tuổi thọ ngắn, nên cơ thể đã hằn đầy vết tích của thời gian.
–Tách.
Vài sợi tóc bạc bị tuốt ra trên tay cô. Từ khoảng vài chục năm trước, những sợi tóc bạc đã bắt đầu mọc quanh mái tóc nâu khiến lòng cô không vui. High Elf nhút nhát muốn xóa bỏ bằng chứng theo cách này vì không muốn chứng kiến người mình yêu đơn phương già đi.
‘Không thích tóc bạc đâu.’
Thực ra, già đi cũng không sao cả.
Cứ ngẩn người ra, trông ngốc nghếch cũng chẳng hề gì.
Dù có đầy những nếp nhăn, cô cũng không bận tâm.
‘Không thích, thật sự không thích mà...’
Nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật tuyệt vọng rằng mỗi khi cùng nhau soi gương, chỉ có một người là đang tàn phai. Cô gái High Elf khi ở cùng người đàn ông thường mỉm cười vô cớ, nhưng rồi lại tự chìm đắm trong lòng trắc ẩn và tỏ vẻ buồn bã như một kẻ ngốc. Cứ như một bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực vậy.
Đứng ở vị trí của Kasta, chắc anh sẽ cảm thấy thật nực cười. Sau hàng trăm năm sống như một kẻ khốn nạn, giờ lại bày ra dáng vẻ khó coi như vậy. Cora chẳng có lời nào để biện minh nếu Kasta chất vấn cô. Và cũng chẳng định chống đỡ làm gì.
Dù anh có thực sự nổi giận, cấu xé ngực cô, tát mạnh vào mông, đẩy mạnh vào đùi hay cắn nát môi, cô cũng sẽ sẵn lòng chấp nhận. Khoan, mấy hình phạt đó có hơi nhiều tư lợi. Như thế này thì phải gọi là phần thưởng mới đúng.
Dẫu sao, ánh mắt của Cora lại hướng về khuôn mặt người đàn ông. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu được chải vội. Cảm giác cứ như một người mẹ đang vuốt ve đứa con trong bụng. Nếu mang thai đứa con thật sự của anh thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Cô chỉ mong ngày đó đến thật nhanh.
“Kasta?”
Cô đã tự hỏi tại sao hôm nay anh không phản ứng dữ dội như mọi khi, hóa ra không phải là không có lý do. Có lẽ anh lại buồn ngủ nữa rồi. Mắt tuy đã khép lại, nhưng mí mắt vẫn run run để cố gắng không rơi vào giấc ngủ sâu, trông đến mà tội nghiệp. Khi đã qua 300 tuổi, đến cả thần dược cũng chẳng còn tác dụng là bao.
Từ sau khi bước sang tuổi 100, Kasta thỉnh thoảng cứ hay nhắm mắt vô cớ. Điều này khác biệt rõ rệt so với giấc ngủ tự nhiên. Vì dù đã ngủ đủ giấc, anh vẫn thường xuyên ngã xuống trong lúc luyện tập.
Cora đã kiểm tra tình trạng của Kasta để xua đi nỗi bất an mơ hồ trong lòng, và cuối cùng phát hiện ra đó là một trong những dấu hiệu tiền thân của cái chết tự nhiên. Kể từ đó, cô bắt đầu ép anh uống máu của mình.
Giờ đây, hàng trăm năm sau, chỉ cần ngủ là đồng nghĩa với cái chết. Không cho phép cả việc chợp mắt thì có hơi tàn nhẫn, nên Cora vẫn chấp thuận ở mức độ này, nhưng nếu thấy anh định ngủ sâu hơn một chút, cô sẽ lại quát tháo ngay.
Cuộc sống của Halfling thật khổ sở và mệt mỏi. Anh chưa bao giờ nhắm mắt quá ba mươi phút sau 100 tuổi. Việc anh vẫn còn sống đến tận bây giờ đã chứng minh điều đó.
Càng lớn tuổi, thời gian ngủ vốn đã cực kỳ ngắn lại càng phải giảm đi, nỗi đau mà anh phải chịu đựng chắc chắn không hề nhỏ. Cora cũng không phải không biết điều này. Nếu tình trạng thiếu ngủ kéo dài, căng thẳng sẽ liên tục gia tăng. Và trong một góc của não bộ, những cơn đau đầu dữ dội chẳng khác nào động đất sẽ luôn thường trực.
‘Anh ấy có vẻ buồn ngủ lắm, phải làm sao đây?’
Bởi thế, hôm nay cô cũng chỉ có thể bồn chồn lo lắng và đảo mắt qua lại. Nhưng sự kiên nhẫn đó không kéo dài được lâu. Hơi thở của anh đang yếu dần đi. Cô bắt đầu bắt đầu lắc cánh tay anh như một đứa trẻ giục cha mẹ.
“K-Kasta, không được ngủ!”
Quả thật là một con đàn bà điên. Dẫu biết rằng để anh nhắm mắt và kết thúc cuộc đời mình mới thực sự là điều tốt cho anh, dù thực sự yêu thương tên Halfling này, vậy mà cô lại ngăn cản.
“Nh-Nhanh lên, phải đi dự lễ nhập học chứ! Anh từng nói ước mơ của mình là trở thành một hiệp sĩ chính thức mà!”
Cora ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông. Sự im lặng nếu ngắn thì ổn, nhưng nếu kéo dài sẽ biến thành nỗi kinh hoàng. Ngay sau đó, với một vẻ mặt như sắp khóc, cô càng thúc giục người đàn ông mạnh hơn.
Cái chết của Kasta là cái chết của Cora, một cô gái mắc bệnh tâm thần tự cho mình là đàn ông. Lý do cô luôn sấn tới định giở trò với Halfling có lẽ là nỗ lực để bấu víu vào sự sống.
“……”
Người đàn ông chầm chậm mở mắt. Điều đầu tiên hiện ra trong tầm mắt là một người phụ nữ đang cắn chặt môi và rưng rưng nước mắt. Vẻ mặt thì đang khóc, nhưng đôi mắt đỏ lại rung động như một con cái khô héo vì dục vọng. Đó là sự biến dạng thảm hại của một cô gái như muốn nói rằng dù có chết, hạt giống của anh cũng phải để lại trong bụng em.
Kasta chỉ cảm thấy chủ nhân đang làm quá lên. Bản thân anh cũng đang cố tỉnh táo để không thiếp đi, nên không cần phải lo lắng thái quá như vậy. Người đàn ông đưa bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khóe mắt chủ nhân.
“Chúa công, người lo lắng quá rồi.”
“V-Vì anh cứ định ngủ...”
“Người đã nói rằng ngủ gật một chút cũng không sao mà?”
“Đúng là vậy nhưng…”
Giọng điệu trầm ổn của một hiệp sĩ cương trực. Dù không phải là tiếng hét cuồng nhiệt như của những người trẻ tuổi, nhưng niềm tin của một lão tướng quyết tâm bảo vệ bên cạnh chủ nhân vẫn hiện rõ mồn một.
“Nh-Nhìn này. Anh lại chảy máu rồi.”
Dù cố giả vờ bình tĩnh nhưng máu vẫn trào ra từ khóe miệng. Cora cuống quýt lấy khăn tay lau môi cho người đàn ông cao quý. Đôi bàn tay run rẩy đã nói lên tâm trạng của cô.
Kasta mỉm cười. Huyết Nữ Đế sở hữu sức mạnh to lớn lại có đôi tay trắng và mảnh mai hơn cả tuyết phủ. Tình cảm chân thành của cô gái quý giá dốc lòng vì anh là điều đáng trân trọng.
Người đàn ông nhẹ nhàng nghiêng đầu và đặt môi lên mu bàn tay cô gái. Đó là lời thề hiệp sĩ mà anh vẫn luôn thực hiện. Giống như khi các hiệp sĩ quỳ gối trước quân chủ để làm lễ tuyên thệ, Kasta cũng hôn lên tay cô để bày tỏ lòng trung thành của mình. Anh vẫn luôn ở bên cô suốt bao năm và sẽ mãi như vậy.
“…Thấy chưa? Ít nhất thì chuyện bắt anh phải giữ khoảng cách với bọn đàn bà rốt cuộc vẫn là quyết định đúng đắn của ta.”
Cô gái đỏ má và làm một vẻ mặt hờn dỗi. Kasta bối rối vì không hiểu tại sao những lời đó lại xuất hiện vào lúc này.
–Choàng.
Thế nhưng sự trách móc ấy nhanh chóng tan biến cùng với một cái ôm thật chặt. Dù có chút than thở, nhưng Cora cũng hiểu ý nghĩa đằng sau việc hiệp sĩ hôn lên mu bàn tay cô.
Dáng vẻ của người đàn ông cương trực thể hiện lòng trung thành dù đã qua hàng trăm năm đã biến ngay cả một người không giống phụ nữ như cô thành một con chó cái bất lực. Đến độ không thể nào kiềm giữ nổi thứ tình cảm dâng trào quá đỗi trong lòng.
Người đàn ông mỉm cười hưởng thụ sự cưng chiều của chủ nhân, nhưng hai tay vẫn đặt ngay ngắn theo hướng thẳng đứng. Chủ nhân chạm vào nô lệ là điều đương nhiên, nhưng nô lệ chạm vào ngọc thể của chủ nhân là điều không nên.
“…Thưa chúa công, thần có điều thắc mắc, liệu có thể hỏi người được không?”
“Chuyện gì…? Cứ hỏi đi.”
“Thần tò mò lý do tại sao người lại cố giữ mạng cho tên đầy tớ này đến tận bây giờ.”
“Ý anh là…?”
“Chẳng phải người đã hoàn thành mọi đại nghiệp rồi sao?”
“……”
Theo một cách nào đó, sự tò mò này của Kasta có lẽ là điều đương nhiên. Chỉ là trước đây, anh sợ hãi ngay cả việc đặt một câu hỏi như vậy nên đã không dám mở lời. Còn bây giờ, ngoài phu nhân Bathory, cánh tay phải của cô, và Công tước Cartinon, cánh tay trái của cô, anh là người có địa vị cao nhất. Vì vậy, anh nghĩ rằng cô sẽ giải đáp thắc mắc nho nhỏ này.
“Không đâu…”
Cora dường như hiểu rất rõ ẩn ý trong câu hỏi của Kasta.
Như lời anh nói, cô đã đạt được vị trí lãnh đạo của Huyết Quân Đoàn mà cô đã khao khát từ lâu. Và cũng đã một thời gian dài kể từ khi cô đạt đến cảnh giới siêu việt theo bước chân của cha mình. Chưa kể còn đống vàng bạc châu báu dư thừa sau khi đã thỏa mãn mọi ham muốn vật chất nữa? Bathory luôn ở bên cạnh, có lẽ trông giống như một người tình trong mắt Kasta. Mặc dù cô đã luôn phủ nhận.
Kasta có thể đã nói tránh, nhưng cuối cùng, đó là câu hỏi liệu một người như anh có còn cần thiết cho một vị chủ nhân đã hoàn tất mọi đại nghiệp hay không. Trước mắt, vì đã có tiền lệ thề với chủ nhân nên anh vẫn ở bên cạnh cô, nhưng nếu lòng trung nghĩa ấy đã trọn, anh cũng mong được nhắm mắt lại như bao sinh vật đoản mệnh khác.
“Không phải vậy, Kasta vẫn còn rất nhiều việc phải làm cùng ta mà?”
“…Ừm, vậy người có thể cho thần biết đó là gì không?”
Cô gái khẽ mím môi. Đây không phải là thời điểm thích hợp để thú nhận rằng lý do cô giữ anh sống đến bây giờ là vì tình yêu lệch lạc, và nói ra cũng có vẻ như không có liêm sỉ.
Không phải cô sợ thổ lộ lòng mình, nhưng cô cảm thấy khoảnh khắc này không phải là lúc để tỏ tình, nên đã nở một nụ cười kỳ lạ không rõ là đang cười hay khóc và nói vòng vo.
“Ta có rất nhiều điều muốn làm cho anh. Cũng có rất nhiều điều muốn làm cùng anh. Và cũng có thứ muốn cùng nhau tạo nên…”
Đúng vậy, để anh nhắm mắt ra đi như thế này thì thật đáng tiếc. Nếu đã bị ép sống hơn 300 năm, thì chẳng phải nên có một chút đền bù nào đó sao? Cora cũng đã nghĩ rằng đây có thể là lòng tham cá nhân, nhưng cô muốn bày tỏ ý chí của mình theo cách này. Và muốn bù đắp cho anh dù chỉ một chút.
“Hiện tại thì ta chưa thể nói được, nhưng khi nào chuẩn bị xong, ta sẽ nói cho anh biết.”
Trước khi kết thúc lời nói, Cora nhẹ nhàng ấn nhẹ lên mí mắt người đàn ông. Như một lời xin lỗi thầm lặng, vì đã không cho anh nhắm mắt nghỉ ngơi, và cũng sẽ không để anh ngủ yên trong tương lai. Người đàn ông này cũng thật là xui xẻo. Vì gặp phải một con điên như cô mà phải trải qua một thời gian khổ cực như vậy.
“Cho nên, Kasta…”
Dù sao đi nữa, cô phải nói ra lời này. Bởi vì cô thực sự có thứ muốn cùng anh tạo dựng. Mà không phải chỉ một, mà thật nhiều, và rất nhiều.
“Tuyệt đối không được ngủ… nhé?”
Ánh mắt đỏ rực mang theo mệnh lệnh rành rẽ và nỗi ám ảnh mãnh liệt truyền đến da thịt người đàn ông một cách rõ rệt. Nếu ý chỉ của chủ nhân là như vậy, anh chẳng còn lý do gì để cất lời phản đối thêm nữa.
Một ký ức nào đó rất mơ hồ. Giữa vô số trai gái Elf, từ khoảnh khắc được chọn làm người hầu của cô, có lẽ anh đã bị người phụ nữ này cầm cố cuộc đời mình.
Hiệp sĩ gật đầu không nói một lời. Giống như một tín đồ giữ vững một đức tin không lay chuyển. Đúng vậy, sự trung thành hoàn mỹ, không tì vết…
___________________________________________________________________
—Thùm! Thùm!
Đôi mắt đang nhắm của người đàn ông chầm chậm mở ra trước tiếng bước chân khổng lồ làm rung chuyển mặt đất.
Như đã nói lúc nãy, một loài đoản mệnh như Kasta càng lớn tuổi lại càng hay buồn ngủ. Anh vừa mới dùng những rễ cây dưới lòng đất để kéo mình xuống và trốn trong một đường hầm. Đất cát ấm và mềm mại phủ lên người khiến anh suýt chút nữa đã thiếp đi, nhưng may mắn thay, mặt đất rung chuyển như động đất nên anh đã có thể mở mắt ra.
–Ầm.
Người đàn ông xới đất và trồi lên, thứ anh chạm mặt đầu tiên tất nhiên là…
“Cứ tưởng là chuột nhắt, hóa ra lại là chuột chũi.”
Hình dạng của một con ác quỷ đang nhắm đến mạng sống của anh.
“Hãy coi đây là vinh dự. Ngoài đám siêu việt giả, ngươi là kẻ đầu tiên được thấy bộ dạng này của ta.”
Vẻ ngoài của người khổng lồ đang chế nhạo anh khác hẳn so với lúc nãy. Không như trước đó chỉ có mắt và râu bốc cháy, toàn thân hắn bây giờ đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Trạng thái thức tỉnh, hành động của những siêu việt giả phô bày bản chất thật của mình. Kasta đã trực tiếp đối mặt với quyền năng của sức mạnh khủng bố đó.
Plasma mạnh mẽ phát ra từ ánh sáng đỏ không chỉ chiếu xạ mặt đất mà còn làm cả lớp đất bên dưới bị phơi nhiễm phóng xạ. Mức độ ô nhiễm nghiêm trọng đến mức mặt đất sôi sục phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Để một Halfling tội nghiệp đã trở thành một đống thịt đối mặt với quyền năng của một thực thể đã thức tỉnh như vậy sao? Thật là một sự đối xử quá đáng.
“Ta sẽ giữ im lặng cho đến khi ngươi trút hơi thở cuối cùng.”
Nói cách khác, đó là một bản án tử hình. Mars đã phát ngán với sinh vật đoản mệnh không biết từ bỏ. Ngay cả việc tên đó dùng cành cây để nắn lại những khúc xương bị lệch về đúng vị trí cũng khiến hắn tức điên.
Ý hắn là, nếu không xé xác tên này thành từng mảnh thịt vụn, thì hắn sẽ không ngừng thi triển tai ương.
Hiệp sĩ không nói lời nào, tạo ra một cây thương hình mũi khoan ở tay phải và một tấm khiên tháp khổng lồ ở tay kia.
–Weeeeeeee.
Lực xoắn ốc lấy máu của Halfling làm động lực đã làm cho cây thương quay với tốc độ cao. Sức xoáy mạnh từ ngọn thương đã thổi bay hoặc đẩy lùi hầu hết quyền năng của lửa. Lực quay vô tận này là dị năng và cũng là niềm tin mạnh mẽ nhất mà một Halfling hèn mọn có thể phát huy.
–Cạch, cạch.
Hiệp sĩ chậm rãi tiến bước trên vùng đất chết đã bị tàn phá bởi tia nhiệt plasma.
Vâng, để chiến đấu một trận sinh tử vì quý cô của mình.