◇
“Trước tiên thì, tôi từng được gọi là ‘Anh hùng’.”
“Còn mình từng là một Elf được gọi là ‘Hiền nhân’.”
Đứng bên nhau, Reid và Elria cùng nói.
““Tôi/mình đã được tái sinh vào thế giới một nghìn năm sau ―― Và bây giờ, vì nhiều lý do, bọn tôi/mình đã đính ước với nhau.””
Phải, hai người nói thẳng cho Wiesel và Millis, không che giấu chuyện gì cả.
Đối với người ngoài, những lời vừa rồi nghe vẻ khó tin đến mức buồn cười, nhưng với Wiesel và Millis thì ――
““Ra vậy, thế thì cũng giải thích được kha khá rồi.””
Đôi bạn chấp nhận ngay lập tức. Phản ứng của họ có vẻ bình thường hơn hẳn những gì Reid và Elria nghĩ, khiến hai người quay ra nhìn nhau.
“…Từ đã, đồng ý dễ dàng thế có ổn không?”
“Ngược lại, tại sao ông nghĩ là bọn tôi không tin?”
“Chuẩn luôn mà, Reid-san và Elria-sama rõ ràng là bất thường, và bọn mình thực sự yên tâm vì hai cậu có lý do cho chuyện đó.”
“Tiểu thư Millis nói đúng đấy. Bỏ qua các sự kiện dẫn đến hiện tại, bọn tôi bây giờ có thể nói rằng đó là năng lực mà hai người có được từ quá khứ và có lý do rõ ràng để chứng minh, thay vì là hai sinh vật không rõ khả năng bởi đột biến. Thực sự là biết được điều đó làm bọn tôi yên tâm hẳn.”
Đôi bạn gật gật đầu.
“Vậy, ‘Anh hùng’ là sao thế Reid-san?”
“Dựa vào ngữ cảnh thì tôi nghĩ đó là một người có liên quan mật thiết tới ‘Hiền nhân’…”
“Một nghìn năm trước, có một đất nước với tên gọi là ‘Altein’. Họ luôn chiến đấu với Vegalta vì đất đai và tài nguyên, và trong cuộc chiến đó, tôi là người duy nhất có thể đánh ngang tài ngang sức với ‘Hiền nhân’ ――”
“Và Reid được gọi là ‘Anh hùng’.”
Hehe~, Elria tự hào ưỡn ngực lên một chút. Nhìn cử chỉ và thái độ của cô, có vẻ Elria rất hài lòng vì cuối cùng cũng đã có thể nói ra điều cô muốn nói.
Nhưng phản ứng của đôi bạn kia thì vẫn không khả quan cho lắm.
“Altein với Anh hùng à… Cả hai cái này tôi đều chưa từng nghe tới.”
“Mình thì hiểu được từ ‘Anh hùng’ có nghĩa là gì… nhưng nếu cậu có thể đánh ngang sức với ‘Hiền nhân’ thì không có gì kì lạ khi tên cậu được ghi lại trong sử sách, phải không?
“Đúng đấy, ít nhất, mọi trận chiến liên quan đến ‘Hiền nhân’ đều được chép lại như những sự kiện lịch sử, và kể cả khi đất nước Altein ấy không còn tồn tại nữa thì tên gọi và những giai thoại về nơi đó phải vẫn còn chứ?”
“Bọn tôi cũng đã tìm hiểu, nhưng cái tên Altein không hề xuất hiện, và chi tiết về những trận chiến mà tôi với Elria biết thì hoặc là bị thay đổi, hoặc bị xoá bỏ hoàn toàn trong các ghi chép.”
Những trận chiến mà Reid và Elria biết cũng được ghi lại trong sách lịch sử, tuy nhiên, trong khi nguyên nhân và các sự kiện chính đều khớp với ký ức, đối thủ của Vegalta lại bị đổi tên từ Altein sang quốc gia khác, và đôi khi có một số trận đánh còn chưa từng xảy ra.
Hai người đã so sánh những quyển sách của nhà Caldwen với sách do Học viện lưu giữ và sách được bán ngoài thị trường, nhưng toàn bộ nội dung đều như nhau.
“Ít nhất, theo lời của hiệu trưởng và Elria, có vẻ tên gọi và sự tồn tại của ‘Anh hùng’ đã được truyền lại trong cộng đồng các Elf.”
“Vậy á? Câu chuyện đó là như nào th―― NYUU!?”
“…Cậu chỉ cần biết là nó đang được truyền lại thôi.”
“M-M… ìn ỉu ùi.”
Elria vui đùa véo má Millis, có vẻ bởi vì cô sẽ xấu hổ lắm nếu Millis biết rằng câu chuyện giữa Elria và Reid sau này trở thành chuyện tình. Nhưng kể cả thế thì đó vẫn chỉ là “được truyền miệng lại”.
Câu chuyện mà các Elf để lại không phải là sự thật lịch sử mà được coi như truyện cổ tích hoặc giả tưởng, bởi vậy, độ tin cậy của nó không hề cao.
“Nên là bây giờ, thay vì lịch sử của cả đất nước, bọn tôi thu hẹp phạm vi tìm kiếm về lịch sử hệ thống công nghệ như ma cụ và chu trình chuyển hoá sinh thái của ma thú, và thu thập những manh mối liên quan tới sự khác biệt trong cách truyền đạt thông tin của mỗi lĩnh vực.”
“…Hiểu rồi, nếu câu chuyện là như thế thì người phù hợp cho việc này là tôi.”
Gia tộc Blanche, quê cha đất tổ của Wiesel, không chỉ có bề dày lịch sử về những kỹ sư ma cụ, mà còn có lịch sử về dâng biếu ma cụ tới Hoàng tộc. Bằng cách đó, họ sở hữu những thông tin mà người thường không biết, và có khả năng họ đã truyền lại cho thế hệ tương lai bằng một số phương thức nhất định.
Nghe vậy, Millis rụt rè giơ tay hỏi.
“Err… Mình đoán là mình có vẻ đang đại diện cho những thường dân ở đây, thế mình có thể làm gì để giúp không…?”
“Đôi khi bọn tôi cũng cần ý kiến từ góc nhìn của những người như thế. Mà, cậu biết không, ở thời tôi thì Noaberg, nơi cậu sống cùng đàn cừu ấy, nằm trong lãnh địa của Altein.”
“Ehhh!? Tức là nơi đó từng phát triển giàu mạnh thay vì là vùng nông thôn như bây giờ?”
“Không, kể cả hồi đó thì xung quanh cũng toàn đồi núi và được coi như một khu vực hẻo lánh nơi chỉ có dân du mục qua lại.”
“Ra vậy… nói cách khác thì số phận của mình từ một nghìn năm trước đã là siêu thường dân rồi…”
Nghe được những lời ấy, Millis buồn bã, hướng ánh mắt ra xa xăm vô định. Chắc cô nàng đang tưởng tượng cảnh tổ tiên của mình cũng chơi đùa với cừu như bây giờ.
“Nhưng mình nghĩ là vùng hẻo lánh như vậy cũng tốt.”
“Elria-sama nè, Noaberg được coi là vùng nông thôn thì mình cũng đã buồn thấu tâm can rồi, nói chi đến hẻo lánh…”
“Không, ý mình không phải thế. Nếu là một nơi như vậy, có khả năng thông tin cũng được lưu trữ bằng cách truyền miệng, và có thể dưới hình thức như văn thơ hoặc những điệu nhảy giống như tộc Elf.”
Elria vừa nói vừa xoa đầu dỗ dành Millis.
Nếu những câu chuyện đã được các Elf truyền miệng lại, thì cũng có thể có những cá nhân thuộc một số dân tộc đã phần nào thừa kế chúng. Tương tự như Lyatt, người đã phục vụ Reid với tư cách là người cầm cờ của Anh hùng một nghìn năm về trước và để lại ghi chép của mình cho con cháu như Alma, có thể vẫn còn manh mối ở đâu đó. Tuy cơ hội là rất nhỏ bởi một bên thứ ba đã cố tình xoá bỏ thông tin, nhưng vẫn phải xem xét mọi trường hợp có thể để tìm ra chúng.
“Việc thu thập thông tin không chỉ yêu cầu nhân lực mà còn phải phân tích nữa, vì thế, tôi nghĩ rằng nên cho hai người biết tình hình và mong muốn nhận được sự giúp đỡ của hai người, bởi hai cậu là người mà bọn tôi có thể tin tưởng.”
“…Mình rất mừng vì được hai người tin cậy, nhưng quả thực đúng là có những chuyện chỉ nên chia sẻ cho những người mà bản thân có thể tin tưởng.”
“Cũng khó mà tin được rằng có người tái sinh vào thế giới một nghìn năm sau…”
“Còn nữa, nếu ai đó đang cố tình làm lịch sử đảo lộn, chúng cũng có thể sẽ hãm hại những người biết chuyện.”
Thực tế là đối phương cũng đã có những hành động như vậy rồi.
Sự xuất hiện của ma thú được biết đến với cái tên “Rồng Vũ Trang” tại thời điểm diễn ra bài kiểm tra của Học viện. Có quá nhiều ẩn số liên quan tới chúng, và vẫn chưa thể xác định được thủ phạm.
Không chỉ vậy, ở thời đại này, “Rồng Vũ Trang” đã tuyệt chủng hoàn toàn, thế nhưng, chúng đã xuất hiện xuyên qua không thời gian tương tự như Reid và Elria.
“…Bởi lý do đó nên bọn tôi cũng khá do dự, không biết có nên nói cho hai người không, vì chắc chắn hai người sẽ bị kéo vào những vấn đề của bọn tôi.”
Mặc dù đã trở thành bạn bè với nhau, nhưng Wiesel và Millis chẳng có chút liên quan nào tới hoàn cảnh của hai người, và cả Reid lẫn Elria đều không muốn đẩy đôi bạn vào chỗ nguy hiểm, thế nhưng, họ vẫn quyết định giãi bày với hai người ấy.
““Bọn tôi/mình nhận ra là, nếu có thể tự bảo vệ được chúng ta thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả.””
“Nghe mà thấy yên tâm hẳn luôn…!!”
“…Cũng đúng, miễn là hai người ở bên nhau thì gần như là an toàn tuyệt đối rồi.”
Đối với Reid và Elria, hai người sở hữu năng lực kiệt xuất ngay cả ở thời đại này thì chắc chắn họ sẽ có thể bảo vệ đôi bạn kia khỏi mọi hiểm nguy ập đến. Đó không phải tự mãn hay gì, mà là sự tự đánh giá khả năng dựa trên sức mạnh của bản thân và kinh nghiệm có được trong quá khứ.
“Alma ở phe ta và cũng đã biết chuyện, nên sẽ ổn thôi.”
“Ồ, ra đó là lý do Reid-san có vẻ thân với Alma-sensei?”
“Ừm. Cụ tổ của Alma từng là thuộc hạ của tôi với tư cách là người cầm cờ.”
“Ra vậy, thế thì yên tâm rồi!”
Millis vừa nói vừa vỗ vai Elria với nụ cười trên môi, còn người trong cuộc thì chỉ nghiêng đầu bối rối.
“Đó là lý do tôi muốn xin lỗi vì đã làm hai cậu bị kéo vào chuyện này, nhưng mà, tôi mong rằng hai người có thể giúp bọn tôi.”
“Đừng lo, ngay từ khi gặp lần đầu thì tôi đã có hứng thú với năng lực của ông rồi, và đây cũng là một nguồn cảm hứng hay ho để chế tạo ma cụ mới nữa.”
“Đó là thỉnh cầu của một người trong số bạn bè ít ỏi của mình, nên cứ để mình giúp đỡ và làm mọi thứ sống động hơn!”
“Cảm ơn hai cậu…”
Elria nhìn đôi bạn vừa đồng ý với lời đề nghị với một nụ cười.
Và ngay khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, cánh cửa phòng học mở tung ra.
“*Haa~*…Được rồi, bắt đầu giờ học nào.”
Alma vừa bước vào lớp vừa ngáp, theo sau là một người phụ nữ với mái tóc màu nâu tuyệt đẹp buộc lại phía sau.
Có nét gì đó khá quen thuộc trong ngoại hình của người này.
“Đó là… nếu em nhớ không nhầm thì cô ấy là giám thị của chúng ta hồi thi đầu vào đúng không nhỉ?”
“Ừm. Anh nhớ là cô ấy đã hướng dẫn ta khá nhiều.”
Và khi hai giảng viên đã đứng trên bục giảng, Alma nhẹ nhàng vỗ tay.
“Cả lớp chú ý! Giảng viên mới đến hôm nay sẽ chuẩn bị cho chúng ta nghe một bài giới thiệu vô cùng thú vị.”
“E-Eh? Bài giới thiệu thú vị á…? Kiểu biến ra chim bồ câu từ lòng bàn tay hay tương tự à…!?
“Lúc này thì đừng có tự nhiên lại nghiêm túc một cách kì lạ như thế.”
Người phụ nữ khẽ phát ra một tiếng “đau” và rên rỉ khi bị Alma cốc nhẹ vào đầu.
Thấy các học sinh đang ngơ ngác, Alma hắng giọng.
“Như cả lớp đã biết, vài ngày trước đã xảy ra một vụ việc khá rắc rối khi một bên thứ ba can thiệp vào bài kiểm tra và thả ma thú ra để tấn công các học sinh. Vì thế, Học viện đã quyết định bổ nhiệm thêm giảng viên cho mỗi lớp học.”
“Tôi là Philia Theresia, pháp sư hạng nhất. Rất vui được gặp các em.”
Người phụ nữ giới thiệu tên mình là Philia và hơi cúi đầu xuống. Alma sau đó tiếp tục giải thích.
“Tôi vẫn sẽ tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của lớp, nhưng do là pháp sư hạng đặc biệt nên đôi lúc tôi sẽ phải hành động để đánh giá tình hình và đưa ra chỉ dẫn trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra, và khi ấy thì trợ lý của tôi, cô Philia sẽ quản lý lớp.”
“Xin lỗi cả lớp nhé, nhưng cô không sánh được với Alma-chan đâu ―― ĐAU!?”
“Cậu cũng là pháp sư hạng nhất đấy, nên định thần lại đi. Và đừng gọi tôi là Alma-chan nữa.”
“Mình vẫn quen gọi cậu như thế từ thời học sinh rồi… Xin lỗi nhé, Alma-chan ―― ĐAUU!?”
Mỗi khi Philia vội vàng nói gì đó thì sẽ bị Alma gõ nhẹ vào đầu. Nhìn cách hai người tương tác thì có vẻ là họ hiểu rất rõ về nhau.
“Được rồi, Philia, giờ tôi phải lên gặp hiệu trưởng nên cậu lo liệu nốt nhé.”
“V-Vâng… Mình sẽ làm đúng như Alma-chan hướng dẫn hôm qua!”
“Rồi rồi. Và đừng gọi tôi là Alma-chan nữa.”
Alma ra hiệu cho Reid và Elria đi theo sau khi tặng cho Philia một cái búng trán.
“Reid, Elria, hiệu trưởng cho gọi cả hai em, nên giờ theo tôi.”
“Đã hiểu. Chúng ta đi xem cô hiệu trưởng có chuyện gì cần nói nào.”
“Reid… Tối nay mình nên ăn gì anh?”
“Anh thì đang thèm món thịt.”
“Mm, vậy em sẽ chọn cá, rồi bọn mình chia đều cho nhau.”
“Hai em rõ là đã quen với việc bị gọi lên…”
Reid và Elria rời khỏi lớp cùng với Alma đang có chút bực mình.
◇
15k gems và 30 vé vẫn tạch Mary summer chán chỉ muốn sủi luôn :(
Mình hiểu rồi =)))) sasuga thuyền trưởng Từ chap này pháp sư cấp đặc biệt sẽ được đổi thành hạng đặc biệt cho đồng bộ :>