Eat the world tree

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

6 12

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

19 89

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

123 1362

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

229 3460

Toàn tập - Chương 20 Nhánh hoa Đỗ quyên đổ rụng (3)

“Sao đột nhiên cậu lại đi tập luyện?”

 

Seyeong sau một hồi quan sát tôi trong im lặng bèn cất tiếng hỏi, tôi tung ra nhát chém chí mạng thẳng vào cổ con hình nộm gỗ và hỏi ngược lại cô.

 

“Cô có tin không nếu tôi nói sẽ có một biến cố lớn xảy ra trong 3 ngày nữa?”

 

Lũ dị giáo đó nói rằng chúng sẽ tấn công trong 3 ngày tới.

 

Nghe thấy tôi nói điều đó với vẻ thản nhiên, Seyeong nhíu mày lại trong tức tối.

 

“Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và ông ta?”

 

“Nhiều chuyện lắm.”

 

Từ việc hắn ta có mối căm hận với Cây thế giới tới lý do hắn muốn chiêu mộ tôi.

 

Với tôi, đó chẳng khác nào nhận được ân điển tựa cơn mưa dào giữa lòng hoang mạc. Một cám dỗ ngọt ngào như dụ dỗ tôi bắt trọn. Tuy nhiên, người ta thường nói mật ngọt chết ruồi.

 

“Dù gì đi nữa tôi cũng cần mạnh lên. Tôi không định một tay xử lý tất cả chuyện này, nhưng chí ít tôi nên tăng tỷ lệ sống sót của bản thân thêm chút ít.”

 

“...Đây có phải chuyện chỉ có cậu làm được không?” 

 

Tôi lặng lẽ nhếch môi cười.

 

“Đó là chuyện chỉ tôi làm được thôi.”

 

Đó là ý định của tôi ngay từ ban đầu.

 

Tôi định sẽ lợi dụng sự kiện lần này để tăng độ hảo cảm của Jin Dallae và loại trừ một mối nguy hại là thằng cha kia.

 

“Nên tôi cũng cần sự giúp đỡ của cô.”

 

“Là chuyện gì?”

 

“Tôi tưởng cô phải cãi lại đôi ba câu gì chứ. Cô cắn nhầm thuốc à?”

 

“...Im đi. Đây là vấn đề nghiêm trọng. Còn tùy tình huống, tôi phải yêu cầu viện trợ nữa.”

 

Hiển nhiên là vậy rồi.

 

Học viện có vô số anh hùng tiếng tăm nên nếu yêu cầu hỗ trợ thì vấn đề sẽ được dễ dàng giải quyết.

 

Một người không thể lúc nào cũng gánh vác tất cả.

 

“Yêu cầu hỗ trợ cũng ổn, nhưng nếu đó thành ra là tin đồn, thì vài lá thư xin lỗi không xoa dịu được họ đâu.”

 

“Ý cậu là sao?”

 

“Ý tôi là tôi chưa biết những gì mình nghe có thật sự xảy ra hay không?”

 

Lee Seonghan không cung cấp cho tôi thời gian và địa điểm cụ thể nơi chúng sẽ hành động. Điều đó có nghĩa là có khả năng những gì tôi nghe là trái sự thật, nên điều đầu tiên tôi cần là sự xác nhận.

 

“Chuẩn bị đơn giản nhưng đầy đủ. Đừng đặt bản thân vào vị trí của cậu bé bán cừu.”

 

“Chính xác thì cậu và ông ta đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Không phải tôi nói rồi à? Ông ta đề nghị tôi cùng tham gia hạ bệ Cây thế giới. Cô biết thêm gì nữa không?”

 

Hạ bệ cây thế giới~

 

Nghe được những lời đó, gương mặt Lee Seyeong ngay lập tức trở nên ngưng trọng.

 

“Này….”

 

“Hửm?”

 

“Ông ta đã nói vậy ư? Ông ta đã nói chính xác với cậu như vậy?!”

 

“Có thể có vài điểm không chính xác nhưng từ sắc thái lẫn câu từ của lão đều tỏ ra chống đối Cây thế giới.”

 

“...”

 

Tạch lưỡi một tiếng, Lee Seyeong vuốt ve chiếc giỏ mang theo trước đó.Cô cúi gằm mặt, lộ rõ vẻ bực bội.

 

“Trông cô có vẻ biết điều gì đó.”

 

“Đương nhiên. Ai lại không biết chứ? Bọn khủng bố điên rồ đó quấy phá biết bao lần mấy năm nay rồi.”

 

Rồi cô ta chia sẻ cho tôi vài câu chuyện. 

 

Về việc các Thần thụ non trẻ mọc lên khắp các thế giới và cách họ chết đi. 

 

Tiếp theo là về một nhóm phản loạn điên rồ không từ thủ đoạn, chúng có thể đột nhập qua những lớp phòng thủ nghiêm ngặt và trốn thoát khỏi mọi cuộc săn đuổi.

 

“Nếu là vậy thì chúng ta xử lý chuyện ba ngày nữa kiểu gì đây?”

 

Seyeong không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn vào điện thoại cô, rồi cô nói với giọng đầy lo lắng.

 

“Lắng nghe cẩn thận những gì tôi sắp nói.”

 

“Rồi. Gì nào?”

 

Cô đứng dậy và bước từng bước thu hẹp khoảng cách.

Từng bước một. Seyeong nhìn chằm chằm tôi với vẻ nghiêm túc, còn tôi chỉ đứng đó chờ cô bước tới.

 

“Hôm đó cậu có phải tới Học viện không?”

 

“Tôi không biết cô ý gì, nhưng không.”

 

“Hãy như hôm nay, cứ ở lại trong phòng tập này hay ký túc xá cũng được. Cứ mặc kệ đi là được… Vấn đề này quá mức đối với cậu.”

 

Nói cách khác, cô ấy đang lo lắng cho tôi.

 

“Sống đến bây giờ tôi mới thấy cảnh giảng viên học viện đi bao che cho một thằng tội phạm hiếp dâm đấy.”

 

Như mọi khi, tôi thản nhiên nhúng vai, và đáp lại với vẻ giễu cợt.

 

“Đây không phải trò đùa. Và cậu—”

 

Seyeong tiếp tục tiến sát lại gần hơn nữa. Ở khoảng cách này tôi còn có thể cảm nhận hơi thở của cô ta.

 

“......Nếu cậu thích, có thể coi ấy là một cuộc hẹn hò.”

 

“H-Hả?”

 

“Cậu có phải tội phạm đâu tên khốn. Chúng ta lại bạn tình nhớ chứ?”

 

“À…. phải nhỉ? Nhưng giảng viên được nói mấy từ đấy à?”

 

Nghe tôi nói vậy lúc này Lee Seyeong mới lùi lại, gương mặt cô ửng đỏ. Cô dùng tay quạt cho bản thân mặc dù trông vẻ đỏ mặt kia chẳng có dấu hiệu dịu lại

 

“Cơ mà không tới học viện hôm ấy là không được.”

 

“Tại sao hả!?”

 

“Tạm gác lại chuyện đó đã, giảng viên Seyeong, có hơi kỳ lạ không? Chuyện gì xảy ra đã khiến cô phải quan tâm tới tôi nhiều như vậy?”

 

Lưu loát thoát khỏi chủ đề, tôi thắc mắc điều mình đã thầm nghĩ từ lâu.

 

Tôi không nhớ từng có sự kiện nào lớn giữa hai chúng tôi, ngoại trừ những lần thân mật.

 

Chúng tôi đã hẹn hò ư? Chúng tôi đã có chung quan điểm về cái gì đó? Có cái củi khô.

 

Tôi có cảm thấy một chút rung động sau những pha ân ái, nhưng dường như với Seyeong thì điều đó không dừng lại ở mỗi như vậy.

 

Seyeong lườm tôi rồi cảnh cáo.

 

“Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi có lý do gì để quan tâm cậu chắc?”

 

Hah—Cô ấy thở dài.

 

Rồi sau một hồi suy nghĩ, cô chầm chậm lên tiếng.

 

“Ban đầu chúng ta gặp gỡ chẳng đẹp đẽ gì. Tôi đã muốn cướp đồ của cậu. Và cậu…cướp đi sự trong trắng của tôi”

 

Tôi gật đầu tán thành, mặt khác Seyeong tiến tới túm nhẹ cổ áo tôi. Hàng vải cuốn chặt cổ tạo một cảm giác bức bối.

 

“Cậu còn nhớ bộ đồ lót tôi mặc khi cậu mời tôi đi nhậu tối hôm ấy không?”

 

Quên thế del nào được, đồ lót đen thêm quả quần tất. Cảm giác được thẳng tay xé nó đúng là không gì bằng.

 

“Hehe, tôi một phần là cố tình đấy. Liệu có người phụ nữ nào giữ được thần trí sau khi nếm trải trái cấm chứ?”

 

Seyeong liếm môi.

 

Khá gợi dục.

 

“Nói chung là, khi hai người có quan hệ thể xác rồi á, thì tình cảm cứ như vậy mà hình thành, từ đó dẫn đến người yêu hoặc thậm chí là hôn nhân.”

 

Bỏ tay khỏi cổ áo tôi, Seyeong vươn đôi vai đau nhức của mình rồi cởi bỏ áo khoác ngoài ra.

 

“Được rồi, đừng vội nhận định cái gì xong tỏ tình với tôi. Cậu xấu điên. Đánh chết cũng không gọi cậu là chồng.”

 

Cảm lạnh hẳn….

 

Nãy mới nhận rằng tôi có thể là ‘người yêu’ rồi quay ngoắt như vậy.

 

—Pft.

 

Tôi bật cười rồi tra lại kiếm vào vỏ. Đột nhiên tôi nhớ lại ảo tưởng dục vọng của Lee Seyeong.

 

“Vậy, sau vụ này cô có muốn cùng nắm tay rồi đi xem phim không?”

 

“Cậu không nghe lọt tai tôi vừa nói gì hả?”

 

“Cô không muốn à?”

 

Nếu không thì thôi vậy.

 

Thấy tôi nhún vai, Seyeong nghiến răng rồi đáp.

 

“...Đã ai nói không muốn đâu.”

 

Thế là thế nào?

 

“Vậy cậu thật sự muốn hành động vào hôm khủng bố?”

 

“Cô vẫn nói chuyện này à?”

 

“Nói thật, tôi không nghĩ cậu làm được gì nhiều.”

 

Thốn phết, nhất là khi người nói câu đấy là Seyeong. Vì cô ấy là giảng viên của Học viện, nên sức mạnh của cô hiển nhiên ở một tầm nào đó.

 

“Tôi công nhận tài năng của cậu qua màn trình diễn vừa rồi….Nhưng giữa con người và người cây có sự khác biệt.”

 

“Ý cô là sự Thăng hoa?”

 

Khẽ gật đầu, Seyeong cởi thêm một lớp áo nữa. Những múi cơ săn chắc có thể nhìn thấy rõ dưới chiếc áo tank top trắng.

 

“Không phải tự nhiên Người cây lại được coi là quý tộc trong xã hội. Không những chúng tôi có những khả năng mạnh mẽ, và cả vì một nửa bản chất của chúng tôi tương tự như Cây thế giới.

 

Người cây, những đứa trẻ sinh ra từ sự kết hợp giữa Cây thế giới và con người, có bản chất là gỗ. Bởi vì Cây thế giới tại trái đất này được thờ phụng như thần, nên không có gì lạ nếu Người cây được tôn vinh như á thần.

 

Tuy nhiên, hàng trăm năm đã trôi qua, giọt máu của Cây thế giới đã loãng đi phần nào.

 

Nên hiện tại, đã có trường hợp con người sánh vai được với Người cây.

 

Thi thoảng thôi.

 

Thật ra là hiếm vô cùng…

 

Hơn nữa, rất hiếm khi có những cá nhân xuất chúng với khả năng thừa hưởng từ Cây thế giới ở một mức độ nhất định.

 

Một số cho rằng họ thậm chí có thể tạm thời có sức mạnh sáng ngang với chính bản thân cây thế giới.

 

Chúng tôi gọi đó là 

 

「Sự thăng hoa」hay 「Mộc hoá (木質化)」

 

—Creak, âm thanh nứt vỡ đặc trưng của gỗ vang lên trong không gian.

 

Bộ giáp gỗ dần xuất hiện xung quanh Seyeong, bao bọc cô trong một bộ giáp kín kẽ và an toàn.

 

Hai nhánh cây lớn xuất hiện hai bên cổ cô, và một lớp gốc rễ dày phủ kín phần thân dưới Seyeong.

 

Khung cảnh có phần rợn người này đã minh chứng rõ một điều Seyong không hề đơn thuần là một con người đơn thuần, mà là một người cây mạnh mẽ.

 

Giờ cậu còn nghĩ cậu thắng được tôi không?”

 

Âm giọng cáu gắt dễ thương của cô đã trở thành sự hung tợn thuần tuý.

 

Chuyện này quá nguy hiểm. Từ bỏ đi. Chúng là phần tử khủng bố đấy.”

 

“Nếu tôi có thể chiến đấu—”

 

Cái gì?”

 

“Nếu tôi có thể chiến đấu, thì cô sẽ để mặc tôi chứ?”

 

Người cây cao ngất, hơn 2 mét, với chiếc búa chuỳ khổng lồ trên tay.

 

Mỗi Người cây đều sẽ có hình dạng và năng lực khác nhau của sự Mộc hoá, nên đây hẳn là hình dạng chiến đấu của Seyeong.

 

Khá ấn tượng. Nếu cô ta là con người có lẽ tôi đã đổ cô ta rồi.

 

Cậu nghiêm túc đấy à?”

 

“Ừ, chẳng lẽ trông tôi giống đang đùa?”

 

Chứng minh bản thân đủ tư cách thì chiến đấu là cách tốt nhất.

 

Cơ mà trận đấu này sẽ vui đây, chiến đấu với một người cây sử dụng Mộc hoá chắc chắn sẽ là một trải nghiệm quý giá.

 

Tôi đằng nào cũng phải hành động nếu điều đó giúp tôi trở thành bạn bè với Jin Dallae.

 

“Được phép sử dụng kiếm thật phải không?”

 

Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ. Sheng. Lưỡi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào Seyeong.

 

...Thử đi.

 

“Ok.”

 

Nhưng nếu cậu thua cậu phải ngủ với tôi một đêm.

 

“Ô…”

 

Nghe câu đó từ trong hình dạng đấy sốc phết.

 

Cô sẽ chuyển về dạng ban đầu phải không? Nếu không tôi sợ là mình sẽ cắn lưỡi hẹo mất.

 

“Hiện tại thì cứ như vậy đi.”

 

Và đó là cách một trận chiến một chiều bắt đầu.