—Ding-ding-ding-ding!
—Cạch!
Tôi tắt tiếng chuông báo thức inh ỏi phát ra từ điện thoại và uể oải ngồi dậy.
Tôi bóc một thanh ngũ cốc trên bàn, ăn gọn trong một miếng rồi thay một bộ đồ thể thao.
Buồn ngủ quá.
Buồn ngủ, nhưng phải đi thôi.
Thay cho mình một đôi giày thể thao ở lối vào rồi tiện tay đánh dấu vào tờ lịch gần đó.
—Ngày thứ 13 ở thế giới khác.
Hôm nay tôi vẫn đi tập thể dục như thường lệ.
—Hự!
“Hộc, hộc, hộc.”
Tôi chạy hết tốc lực từ căn hộ của mình tới công viên Seoul.
Thông thường thì tôi sẽ không chạy được như vậy đâu, nhưng mỗi khi có ý định dừng lại cơ thể tôi lại bất giác chuyển động.
Công viên buổi sáng khi tôi tới nơi, cũng đã có kha khá người ở đó tập thể dục.
Đương nhiên, tôi gia nhập cùng họ và chạy theo con đường mòn bao quanh con đường rậm rạp.
“Hoo, hoo.”
Những gì tôi đang làm là xây dựng thể lực cơ bản.
Đây là sự chuẩn bị cho kỳ thi tuyển của học viên.
Đã có nhiều lúc tôi muốn từ bỏ, nhưng cái khả năng cường hóa tinh thần thúc ép cơ thể tôi phải di chuyển, nên đôi chân tôi sẽ luôn cử động. Khi mệt thì tôi đi bộ, hồi sức xong chạy tiếp.
Thời gian trôi đi, ngày càng nhiều người xuất hiện trong công viên.
Từ bây giờ, cuộc chiến thật sự mới bắt đầu.
—Vãi cả ***, tởm vãi cứt. Sao lại có sinh vật trông như thế kia được?
Những lời lẽ cay độc mọi người thốt ra khi họ thấy tôi.
Ngay cả khi đã đeo tai nghe, tôi vẫn có thể nghe được từng câu từng chữ họ nói.
–Ê, goblins cũng đâu xấu tới mức kia nhỉ? Dị vãi.
Vừa chạy, tôi vừa nghĩ tới chuyện khác đánh lạc hướng bản thân.
—Ôi, em không muốn nhìn thằng kia đâu. Chúng mình rời đi thôi, oppa.
—Hehehe, được rồi. Bé cưng của anh sợ đến thế cơ à? Nhưng mà nghĩ lại thấy hài, sao có thể tồn tại gương mặt xấu đau xấu đớn thế kia nhỉ?
—Em chịu. Thứ đấy xấu ngoài mức cho phép rồi.
Bình tĩnh nào, kiềm chế lại tôi ơi.
Giờ bị body shaming đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của tôi.
Chỉ bị xúc phạm qua câu từ thì đã không nói làm gì, đây còn có nhiều người nguyện rời khỏi công viên chỉ vì không muốn thở chung một bầu không khí với tôi.
Và mỗi lần như vậy tôi đều phải kiềm chế lại cơn giận.
‘Cũng dễ hiểu. Điểm mị lực của mình đang vô cùng thấp.’
Tôi tiếp tục tập thể dục trong khi tự an ủi bản thân.
Tôi muốn lạnh lùng ngó lơ họ, nhưng một con người đơn thuần như tôi không thể làm được vậy.
‘Họ chê mình xấu xí.’
Điều đó khiến tôi đau lòng.
Quả thực như vừa nói, chỉ số Mị lực của tôi đang rớt xuống một con số khó tin.
[Mị lực -2]
Chỉ số thảm thương này không tự dưng mà xuất hiện. Đó là kết quả từ những debuff tôi đã chọn để kiếm thêm điểm.
[Quỷ dâm dục], [Vẻ ngoài tởm lợm], [Béo phì]
Tổ hợp này kết hợp với nhau cho ra một kết quả bất ngờ; tôi giờ đã xấu hơn cả một con goblin.
Nên tôi thông cảm được cho những ánh nhìn đấy.
Tôi thừa nhận là tôi tự chuốc lấy.
Tôi sẽ không trách cứ ai đâu.
[Chuyên gây sự (F) đã được kích hoạt.]
Tôi đã cố gắng nuốt lại cục tức đó.
“Lũ chó đấy là cái thá gì mà dám nói tao là xấu xí hả?”
Nhưng có một vấn đề.
[Chuyên gây sự (F) ] —Bạn không thể kiểm soát cơn giận của bản bản thân. Bạn sẽ thường xuyên nổi cáu vô cớ.
Rối loạn kiểm soát cơn giận.
Tôi hiểu được, nhưng không tha thứ được.
Theo bản năng, tôi nhặt một viên đá trên đất và nhắm thẳng vào cặp đôi vừa hạ nhục tôi.
“Lũ khốn, mặt tao thì ảnh hưởng cái chóa gì đến chúng mày!?”
“Ahhh!”
Ngay khoảnh khắc ấy, trước khi viên gạch chuẩn bị bay khỏi tay tôi.
—Cạch.
Vai tôi bị ai đó đè xuống, khống chế tôi hoàn toàn.
“Nghiêm cấm gây rối trong công viên.”
Không thể chống lại lực nắm kinh khủng, tôi bất giác đánh rơi viên gạch xuống đất.
Quay đầu lại, tại đó tôi bắt gặp một gương mặt thân thuộc, một người phụ nữ duyên dáng trong bộ đồng phục đang nhẹ mỉm cười với tôi.
“Lại là cậu?”
Một câu nói lạnh lùng tựa như làn sương giá mùa đông đủ để ngọn lửa giận trong tôi tắt ngủm ngay lập tức, nhưng lúc này đây có lẽ điều đó với tôi là may mắn.
“Theo tôi.”
“Vâng ạ.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo chị bảo vệ.
“Cho tôi hỏi.”
“Dạ.”
“Cậu có biết đây là lần thứ mấy rồi không?”
“Là lần thứ bảy ạ.”
“......Haa.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trên đường dường như đã khiến chị bảo vệ có vẻ bực tức, biểu hiện rõ nhất qua tiếng thở dài.
Lòng bàn tay nắm chặt của chị ta run lên, có lẽ phần nào vì cơn giận.
“Cậu biết mà vẫn còn tái phạm. Nếu thêm lần nào nữa, cậu sẽ bị cấm khỏi công viên. Không đúng, hôm nay cậu đã quá phận rồi. Tại sao cậu lại định quăng gạch hả?”
“Dạ, em tưởng hôm nay [Chuyên gây sự] sẽ không kích hoạt, nhưng bằng cách nào đó—”
“Tôi đã nghe cái cớ đó hơn chín lần rồi. Đặt mình vào vị trí của tôi đi. Mỗi khi có vấn đề gì cũng đều từ cậu mà thành. Là cậu cậu có thấy tức không?”
“Em xin lỗi.”
Tôi mím môi và liên tục cúi đầu.
Tôi thật lòng thấy có lỗi với chị bảo vệ vì đã gây ra vô vàn rắc rối cho chị ấy. Nếu có thể, tôi muốn bù đắp lại gì đó.
Nghĩ lại thì, chị ta cũng chưa từng ghê tởm gương mặt tôi. Chị ta đối xử với tôi bình đẳng như bao người khác
“Haa, em thật sự xin lỗi. Em hứa sẽ không tới nữa đâu.”
“Nếu là vậy thì tốt. Nhưng nếu cậu muốn đi tập, không phải nên tìm phòng gym sao?”
“Họ không cho em vào ạ.”
“......”
Chị ta nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ thương hại.
Ngượng ngùng, tôi gãi đầu và gượng cười đáp lại.
Vẻ mặt xấu xí này không chỉ làm khó tôi ở mỗi phòng gym.
Tôi phải thường xuyên đặt ship đồ ăn, bởi nhiều lúc chỉ cần tôi đứng ở nơi nào đó thôi thì cảnh sát sẽ tới tra khảo vì họ nhận được báo cáo về một kẻ khả nghi.
‘Xấu cũng là một cái tội…….”
[‘Thần thụ của sự Thuần khiết’ mỉm cười ngượng ngùng, nói rằng cô ấy vẫn yêu bạn.]
‘Được một cái cây yêu thì có ích gì chứ.’
Dù tôi có thể đã làm hành động điên rồ với một cái cây, nhưng đâu có nghĩa là tôi có sở thích dị hợm đó chứ.
Giờ nhớ lại tôi vẫn không khỏi thấy rùng mình.
Hành động tự thoả mãn ấy đã vô tình kết nối tôi với bộ phận nhạy cảm của một Thần thụ.
‘Cứ chờ đấy.’
Tôi căm hận cái tình cảnh đáng thương hiện tại của mình, bị thao túng bởi Thần thụ.
Nghĩ tới việc cái con ả Thuần khiết đó đã phá vỡ cuộc sống yên bình và thoải mái của tôi chỉ tổ khiến tôi điên tiết hơn.
Tôi nhìn qua cửa sổ thông báo trước mắt.
[Tập luyện vất vả, thể lực tăng 0.01!]
[Tập luyện vất vả, thể lực tăng 0.01!]
[Tập luyện vất vả, thể lực tăng 0.01!]
.
.
.
.
Tiềm năng ẩn của tôi đang bùng nổ vào chính lúc này.
Chỉ số của tôi đang tăng nhanh hơn, cũng như cân nặng ngày một giảm đi.
Tôi chắc chắn sẽ trở về trạng thái ban đầu trong 100 ngày tới.
“Cậu đi được rồi. Đưa cậu tới đây cũng chỉ giúp cậu bình tĩnh hơn thôi.”
“Em chào chị. Em sẽ không bao giờ tới nữa đâu.”
Vì lẽ đó, tôi cần tập luyện chăm chỉ hơn nữa.
Sau khi cúi đầu tỏ rõ lòng biết ơn, tôi rời khỏi công viên.
“Khụ, khụ.”
Rồi, một giọng nói thanh thoát phát ra từ phía sau tôi.
“Từ ngày mai trở đi, công viên sẽ mở cửa lúc 3 giờ…nếu muốn đi thể dục thì đi lúc đấy. Và đừng có gây rắc rối như vừa nãy nữa.”
“Hả, thật ạ?”
“Không muốn à?”
“Không, em yêu nó lắm. Em chắc chắn sẽ đền đáp ân huệ này.”
“Rồi rồi, mà sẽ chẳng có ai chấp nhận cái tình yêu đó của cậu đâu.”
Xấu hơn cả goblin.
Dẫu vậy đây là lần đầu tiên có người quan tâm tới tôi trong bộ dạng này.
Tôi gặp được một người tốt bụng tới mức này liệu có thể nào là tác động của chỉ số May mắn 10.00? Tôi chân thành bày tỏ lòng biết ơn với chị bảo vệ rồi về nhà.
=========
[Tên] Lee Shiheon (Ứng viên cho chồng của Thần thụ.)
[Tuổi tác/ Chiều cao/ Cân nặng]
20 / 174cm / 99.18kg
[Chỉ số]
—Sức khỏe 4.2
—Chống chịu 2.0
—Tốc độ 1.1
—Thể lực 3.8
—Ma lực 0.0
—Mị lực -2.0
—Trí tuệ 5
—Tiềm năng 20
—May mắn 10
—Đặc tính riêng ( 0 )
—Kỹ năng ( 0 )
—Tài năng ( 5 )
=========
“Cân nặng giảm được còn 2 số rồi!”
Tôi thầm cảm thán sau khi biết được điều đó, cùng lúc bản thân vẫn còn nhễ nhại mồ hôi.
Một tháng sau khi bắt đầu luyện tập, nỗ lực của tôi đã đơm hoa kết trái.
Tôi phấn khích tới nỗi giương cao hai tay lên trần nhà và hét lớn.
“Uaaaah!”
Hôm nay là một ngày vui.
Nhờ có sự giúp đỡ từ chị bảo vệ dễ thương, tôi đã được tập luyện trong bình yên, cân nặng ban đầu lên tới 120kg vào ngày đầu tiên giờ đã giảm chỉ còn 2 con số.
Nếu tiếp tục theo đà này, tôi chắc chắn sẽ trở về quỹ đạo ban đầu. Rồi tôi sẽ thoát được khỏi đống mỡ phiền phức và cái hiệu ứng xấu xí đáng chết này.
Tiếp tục thôi.
Tôi mỉm cười và ẩn cửa sổ thông tin đi. Rồi tôi để ý ở góc cuối phải màn hình của tôi hiện ra một biểu tượng mới.
—[Đấu giá Thần thụ.] (mới)
Một biểu tượng dễ thương với hồng làm tông màu chủ đạo.
[Đấu gia Thần thụ là một cửa hàng chỉ cấp quyền truy cập cho chồng và các ứng viên làm chồng của Thần thụ. Đơn vị tiền tệ được quy định ở đây là độ hào cảm của Thần thụ và các hậu nhân của họ là người cây. ]
Vậy là tôi có thể quy đổi độ hào cảm của Thần thụ thành điểm và sử dụng chúng như tiền tệ.
Đọc tới câu đó, tôi chỉ biết thở dài ngao ngán.
Hi vọng cái gì.
Nói cho nghe này, tôi đã cưỡng hiếp một Thần thụ, độ hào cảm cô ta dành cho tôi sẽ là bao nhiêu chứ?
Thật quá bất công…À mà tội phạm hiếp dâm thì đòi hỏi gì công bằng.
‘Qua khung chat cô ta cũng có vẻ thích mình. Nhưng không rõ đó là thật giả.'
Tôi bấm vào cửa hàng.
[Đây chính là thời cơ của bạn! Tỉ lệ biến từ [Đặc tính] rank F phế phẩm thành rank EX! chỉ với 100p 1 lần.]
[Tập đoàn Tinh linh đã gửi một phần quà cho bạn giúp tăng độ hảo cảm của Thần thụ. Giảm giá sâu từ 90000p—>45000p.]
[Một đêm nóng bỏng cùng Thần thụ của bạn! 5p cho một hộp bao cao su đính gai.]
Tôi không khỏi bật cười trước độ đa dạng của những vật phẩm bày bán. Một số vật phẩm phải qua bốc thăm, số khác thì là hàng hóa chuyên dụng. Tôi thấy rõ chiến thuật kinh doanh xảo quyệt từ các công ty tư bản tại đây.
Tôi tiếp tục lướt xuống để xem những vật phẩm khác.
Quan trọng là số tiền tôi có hiện tại.
[Số p ban đầu của bạn sẽ được xét dựa trên (độ hảo cảm từ Thần thụ hiện tại x 100).]
[Số lượng Thần thụ đang tập trung vào bạn là ( 1 ).]
▶Tình yêu màu hường của ‘Thần thụ của sự Thuần khiết’ đã được gửi tới bạn! [Độ hảo cảm hiện tại 100]
[Bạn sẽ nhận được 10,000p. Từ giờ trở đi, p có thể nhận được qua các ủy thác, và các mối quan hệ với Thần thụ cũng như hậu duệ của họ là những Người cây.]
“...Số hảo cảm này là sao?”
Tôi dụi mắt vài lần sợ rằng mình đang nhìn lầm, nhưng con số đó vẫn vậy.
Độ hảo cảm 100. Tôi không biết đó có phải giới hạn hay không, nhưng đó chắc chắn là một con số không nhỏ.
‘Con ả này có vấn đề về thần kinh hay gì à?’
Nói thật, tôi chưa có hành động gì để công lực Thần thụ cả.
Thậm chí tôi còn đang muốn làm trái lại.
Tôi luôn chửi rủa Thần thụ mỗi khi cảm thấy bi quan về cuộc đời, nghĩ rằng có lẽ nếu thấy ghét tôi nó sẽ đuổi tôi khỏi thế giới này.
Thế nhưng tại sao…
Bất chợt, một suy nghĩ lướt ngang qua tâm trí tôi.
Nguồn cơn dẫn tôi tới thế giới này. Một hành động liên quan tới tình dục.
Tôi ngay lập tức chối bỏ, nhưng lập luận đó không phải là không thể xảy ra.
Tôi ngồi trong phòng, hít thật sâu và tụt quần xuống.
Kiêu hãnh treo lơ lửng ở đó là bộ phận đáng chú ý nhất của tôi, từ bé tới giờ tôi chưa từng gặp ai so được với nó.
“Không thể nào….Ê, nếu cô có ở đó thì nói gì đi.”
Thần thụ không lên tiếng.
[‘Thần thụ của sự Thuần khiết’ đỏ mặt.]
Cô ta chỉ trả lời một cách mơ hồ.
Hiểu được tường tận vấn đề, tôi cảm thấy tuyệt vọng khó tả.
[Chuyên gây sự (F) đã được kích hoạt.]
“Cái giống cây dâm ô, ghê tởm nhà cô!”
Tại một thế giới nơi Thần thụ được coi là các sinh vật linh thiêng.
Một thế giới nơi chúng ta có thể trở nên mạnh hơn dưới sự bảo hộ của Thần thụ.
Một thế giới đáng ngờ nơi đặc ân nhỏ nhất của Thần thụ thôi có thể thay đổi cả một số phận.
Tại thế giới ấy, tôi đã quyến rũ một Thần thụ chỉ bằng một hành động duy nhất.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”