Buổi sáng sau đêm vui vẻ cùng Lee Seyeong.
Ray ray hai bên trán còn nhắc nhói sau cơn say xỉn, tôi mở điện thoại lên và thấy hiện tại là 6 giờ sáng, hệt như mọi khi, cứ hễ uống say là tôi sẽ thức dậy sớm.
“Ôi…đầu tôi.”
Có lẽ chọn uống soju là một sai lầm. Đầu tôi không ngừng nhức nhói. Chuyện quái gì đã xảy ra tối qua vậy chứ?
Với tâm trí còn mơ màng, tôi cố nhớ lại các sự kiện tối qua.
Tôi nhớ là mình đã mời Lee Seyeong đi uống. Vì lâu rồi mới động tới rượu nên tôi có hơi quá chén.
Khi men rượu vừa ngấm, tôi nhắc tới sở thích của Lee Seyeong mà tôi biết được qua menu hảo cảm. Rồi chúng tôi vào một nhà vệ sinh công cộng…
“Làm thật rồi.”
Từ khoảnh khắc Seyeong ngậm dương vật của tôi vào miệng tới khi cổ họng cô ta lấp đầy trong tinh dịch.
Nhớ tới cảnh phải dìu Lee Seyeong đầu bù tóc rối về ký túc xá của giảng viên sau màn vui vẻ, tôi không khỏi bật cười.
“Kekeke.”
Đôi môi tôi bất giác cong lên thành một nụ cười.
Dẫu vậy, nhìn lại thảm cảnh của bản thân hiện tại, nụ cườấi y không trụ được lâu mà trở thành một đường cong u sầu.
[Bạn bè hiện tại: 1]
Cái thiết yếu hiện tại là ủy thác kết bạn tôi cần hoàn thành.
Nhớ lại cuộc trò chuyện không mấy dễ chịu với Jin Dallae ngày hôm qua, tôi lén lút kiểm tra trạng thái, và tính tới hiện tại, cô ấy vẫn là người gần nhất trở thành bạn với tôi.
—Jin Dallae (Độ thiện cảm 9, Kinh tởm)
Độ thiện cảm dường như đã giảm mạnh. Tôi đã nghĩ nên chuyển mục tiêu khác, nhưng hiện tại khó mà khả thi được.
‘Hàà, sao cũng được.’
Bạn bè…phải kết thêm bạn. Thất bại là chết.
Tôi thở dài và gãy đầu.
“Mạnh mẽ lên nào tao ơi.”
Như mọi buổi sáng, tôi rửa mặt kỹ càng và khẳng định với bản thân phản chiếu trong gương.
Như mọi khi, tôi phải sống sót.
Bằng mọi cách có thể.
☆☆☆☆☆
Sau khi rời khỏi giường và vệ sinh buổi sáng, tôi đeo mặt nạ lên ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua một hộp chocolate đắt đỏ rồi tới học viện.
Với kinh nghiệm non nớt của bản thân, tôi không biết làm sao để lấy lòng các cô gái, nên tôi sẽ sử dụng phương pháp mình cho là khả thi nhất.
Chocolate thân yêu.
Tôi đặt hộp chocolate lên chỗ của Jin Dallae và nhàn nhã ngồi xuống.
Ở thế giới cũ của tôi, từ sơ trung trở đi thì việc tặng người khác đồ ăn thể hiện rằng bạn là người tốt. Một viên kẹo cũng có khả năng gây ấn tượng tốt với đối phương.
Thời gian trôi đi, Dallae cùng Siwoo vào lớp.
—Thud.
“Hôm qua cậu đã làm gì vậy?”
“Hửm? Đương nhiên là tớ đi tập rồi. Ở tầng một có phòng gym ổn áp phết. Đi cùng không?”
“Ừm, không tệ.”
“Vậy, tối hôm nào…Hể? Cái gì kia?”
Nhìn vào hộp chocolate theo hướng Siwoo chỉ, Jin Dallae hơi nghiêng đầu rồi nhíu mày.
“Không biết là ai vậy chứ.”
Ánh mắt của cô ấy tự nhiên tới chỗ tôi. Jin Dallae ở cách đó khá xa, nên tôi không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô ấy.
‘Tặng rồi, bước tiếp theo là gì nhỉ?’
Trong giây lát, tôi lục lại ký ức về những học sinh mình từng gặp trước đây. Những đứa trẻ tốt bụng tặng tôi đồ ăn đã làm cái gì nhỉ?
—Ăn cái này đi!
—Ể? À, cảm ơn.
Họ chắc chắn đã cười. Đúng rồi, phải cười. Sức mạnh của một nụ cười rất đáng kinh ngạc. Nên là trước mắt, tôi sẽ cười!
—Ngây thơ.
Môi tôi lộ ra dưới lớp mặt nạ, nên ít nhất cô ấy biết rằng tôi đang cười.
“Có người thích cậu à?”
“Ay, ai lại đi thích người như tớ.”
Đáp lại lời châm chọc của Siwoo, JIn Dallae vội vã quay lại nhìn tôi.
Khóe môi cô ấy chầm chậm mấp máy.
—X, in đừ, n, g là, m v, ậy.
Song cô ấy vội vàng quay đầu lại nhìn Siwoo với một cười nhẹ.
“Muốn đi kiếm gì ăn trước khi vào tiết không?”
“Hửm? Ok.”
Tôi không kìm lại được mà bật cười thành tiếng.
“....hehe.”
Tôi không có định từ bỏ dễ vậy đâu.
Hiện tại tôi cần trở thành một anh chàng đẹp trai có thể thu hút trái tim phụ nữ, không phải một thằng trầm cảm quanh năm suốt tháng ru rú ở trong góc lớp. Người ta có câu qua 10 lần không chịu từ bỏ mày là stalker, nhưng nếu mày thành công tới được đích thì quá trình không quan trọng nữa.
Tôi lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị tinh thần.
Tới giờ kết bạn rồi.
*****
“Ồ….”
“Dallae này, cậu ấy thật sự thích cậu đấy.”
“Đây là rõ ràng làm bám đuôi rồi còn gì.”
“Haha, biết đâu vậy.”
Nghe câu đáp lạnh lùng của Jin Dallae, Siwoo chỉ có thể lắp bắp đồng ý. Thực vậy, nếu phải miêu tả những gì đang diễn ra với cô thì quả thực rất giống bị rình mò. Mỗi sáng khi lên lớp ở chỗ cô đều có chocolate, và những hộp macaron đắt đỏ luôn xuất hiện trong tủ đựng đồ của cô.
‘Ugh, phiền quá.’
Hiện tại, Jin Dallae đang trải nghiệm một kiểu tra tấn kỳ lạ nhất cô từng thấy từ trước tới nơi. Làm như vậy với cô thì có ích gì? Cô tự hỏi với bản thân như vậy, nhưng hiện tại chỉ có duy nhất một người có thể giải đáp được điều đó.
‘Lee Shiehon. Tại sao cậu lại làm vậy với tôi?’
Sự kiên trì của cậu ta đã khiến cô ức chế tới cực độ.
Tại sao cứ phải chọn cô làm đối tượng làm phiền chứ? Thật chẳng có cái điên nào như cái điên này.
—??
Cô về chỗ ngồi xuống rồi lườm cậu, ta dường như cảm nhận được điều đó, Shiheon quay đầu lại.
–Ngây thơ.
“Cái người đó. Thật sự, Ugh.”
Cô nghiến răng thành tiếng.
Đây rõ ràng không đơn thuần là mong muốn làm thân, mà đích thị là quấy rối. Khắp nơi đã lan truyền tin đồn về một người bí ẩn đang thầm thích Dallae.
Nghĩ đến bao nhiêu cực khổ cô đã phải chịu do cái tin đồn đó, Jin Dallae siết chặt nắm đấm.
Đúng vậy, đây chính là sự trả thù của Lee Shiheon.
“Lúc đó, có lẽ mình đã quá lạnh lạnh lùng….!”
Liệu bây giờ cậu ta có chấp nhận nếu cô xin lỗi không? Không, lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô làm vậy.
Suốt giờ học, cô không ngừng cắn móng tay để kiềm chế cơn giận, bất chợt cô tự hỏi về sự tồn tại của Lee Shiheon.
“Ngay từ đầu, cậu ta rốt cuộc là ai?”
Cậu ta đã qua bài thi thực chiến dù đối thủ là Jung Siwoo, và lần trước gặp, cậu ta cũng thể hiện chút khả năng kiếm thuật.
‘Ngay cả lão ta cũng nhắm tới Lee Shiheon. Tại sao chứ? Lee Shiheon?’
Khác với trước đây, cậu ta đã giảm cân nên không thể gọi là heo nữa.
Guseul cũng không thích việc cậu ta bị gọi là heo, nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng. Cái cô hứng thú hiện tại không phải Lee Shiheon mà là thân phận của cậu ta.
Cô nhớ lại giờ học làm quen lần trước.
‘Cậu ta có giới thiệu bản thân. Như thế nào nhỉ?’
—Mình, mình là Lee Shiheon. Rất vui được gặp mọi người.
Với tông giọng lắp bắp, cậu ta nói vậy. Giọng nói phù phiếm đi cùng với cơ thể hơi trương phình, tất cả mọi người trong phòng trừ Guseul đều mặc kệ cậu ta.
‘....’
Nói thật, nghe có hơi… thảm hại.
Nhưng cùng lúc, cô nhận ra cậu ta không tiết lộ bất cứ thông tin gì.
Cậu ta là ai, đến từ đâu?
‘Mình có nên thuê tình báo không? Không được lão ta sẽ biết được mất.’
Nếu cha dượng của cô biết việc Jin Dallae đang thu thập thông tin về Lee Shiheon, lão ta sẽ càng ép cô đưa Shiheon tới chỗ lão.
Vì lẽ đó, bí ẩn càng thêm bí ẩn.
Lão già tởm lợm đó thấy được gì từ một người đeo chiếc mặt nạ trẻ ranh đó? Dù quả thực vô cùng căm ghét và ghê tởm lão, cha dượng của cô vẫn là một doanh nhân thành đạt và có sức ảnh hưởng tới nỗi Dallae buộc phải thừa nhận.
‘Hẳn là lão ta thấy được gì đó ở Lee Shiheon.’
Mục tiêu hiện tại của Jin Dallae là Jung Siwoo—ứng viên cho chồng của Thần thụ và là một kiếm sĩ với kỹ năng thượng thừa. Quả thực, sự tồn tại của Jing Siwoo sẽ giúp ích rất nhiều trong việc lật đổ cha dượng cô.
Tuy nhiên, nếu suy xét cẩn thận, có rất nhiều cách Lee Shiheon có thể giúp cô. Nhưng cô đơn giản là không tự tin để thuyết phục cậu ta. Nếu cha dượng của cô nhất quyết phải lôi kéo Lee Shiheon, cậu ta kiểu gì cũng sẽ nghe theo lão.
‘Hắn luôn có cách lấy được thứ hắn muốn. Lần này cũng sẽ như vậy.’
Cô đã từng làm vậy trước đây. Đê lật đổ cha dượng của mình, cô luôn tiếp cận các mục tiêu đó trước. Tuy nhiên, dù có cố kết thân với họ bao nhiêu thì sau cùng họ vẫn sẽ quay lưng với cô chỉ sau một lần gặp mặt cùng dượng cô.
Anh trai cô đã làm như vậy, mẹ cô cũng đã làm như vậy.
Người duy nhất chưa từng phản bội Jin Dallae là người cha thật sự của cô—Người duy nhất luôn đứng về phía cô, giờ đã không còn nữa. Hiện thực nặng nề đè chặt đôi vai cô, Jin Dallae thở dài rồi cố thả lỏng gương mặt cứng đờ của mình.
‘Hiện tại, mình cần mau chóng biến Siwoo thành đồng minh.’
Bỏ qua hành vi đáng xấu hổ của Lee Shiheon, cô có chuyện cần phải đặt lên trước. Nếu Jung Siwoo thật sự là một người chính trực, thì cậu chắc chắn sẽ đứng về phía cô, như cha cô đã từng làm.
Về phần Lee Shiheon… cả hai có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn bè đâu. Trước lúc đó chắc chắn cậu ta đã lên cùng thuyền với dượng cô.
Không nên hy vọng vào những điều không thể. Đó là những gì cô học được sau khi trải qua hàng chục năm sống trong cô độc.
‘Lớp tiếp theo là…Ma pháp học phải không nhỉ? Mình nhớ là đã để sách trong ngăn bàn.’
Khi với tay vào ngăn bàn để lấy sách, cô cảm thấy trong đó để một chiếc hộp kim loại. Mở ra bên trong lại là chocolate nữa.
“Ah!”
Cô đột ngột nhìn lên và lườm Lee Shiheon. Cậu nhìn lại cô, nhận ra điều gì đó rồi nhe răng cười.
—Ngây thơ.
Với cô, cái nụ cười ấy chẳng khác nào một thằng điên.
*****
Cái kế hoạch kết bạn này có lẽ sẽ suôn sẻ.
Tôi vẫn chưa kiểm tra độ thiện chí, nhưng chắc chắn phải thành công—không điều đón nhận tôi là cái chết.
—Rục rịch.
Tôi mở chỗ chocolate còn thừa lại nhét vào miệng, rồi tiến vào sân tập nơi có sự tồn tại của Sư phụ Hình nộm gỗ.
“Đó là…”
Một gương mặt thân thuộc, một người tôi muốn tiếp cận từ lâu.
Tuy nhiên, tôi đã từ bỏ ý định đó bởi vì sự cách biệt về địa vị.
Hôm trước cô ấy đã tiếp cận Jung Siwoo và tuyên bố lần tới cô sẽ không thua, thể hiện một tinh thần cạnh tranh trẻ con. Và giờ cô đang ở đây trao đổi kiếm với sư phụ.
Sansuyu.
Mái tóc vàng rực của cô tung bay theo từng bước chân, và cơ thể cô như tỏa ra một hào quang màu đặc trưng như màu tóc. Hiện tượng này xảy ra khi ma pháp có độ tinh khiết cao bao phủ cơ thể. Tôi lặng người nhìn cô trình diễn.
—Bang! Bang!
Không khí như bị bẻ cong theo đường kiếm của cô. Ngay cả đứng từ ngoài cửa kính nhìn vào vẫn có thể cảm nhận được áp lực bên trong, dù là luyện tập nhưng cũng khiến con người ta nghẹt thở. Cảm giác ấy giống như lần đầu tiên tôi đụng độ Siwoo. Quả thực Sansuyu vô cùng nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
—Hwalack!
Tôi theo dõi chuyển động của cô, theo đường kiếm của cô, làn sương mù còn lại phân tán trong không khí tạo ra hình thù rất kỳ lạ,
Trông tựa như cánh hoa nở rộ.
Suy nghĩ tinh tế ùa về trong tôi.
‘Mình cũng tiến bộ rồi.’
Nếu là trước đây tôi sẽ không thể thấy đường kiếm của cô ấy, nhưng giờ đã khác.
Mọi động tác in sâu vào tâm trí của tôi. Từ chuyển động tinh tế trước khi vào tư thế, tới thao tác xoay cổ tay chém.
Đáng lẽ tôi phải vào tập luyện rồi, nhưng tôi không ngăn bản thân lại được.
Không, cơ thể tôi vô thức chuyển động, theo sát chuyển động của cô. Bước đi uyển chuyển đầy nhanh nhẹn của cô, thao tác cầm kiếm của cô.
Tôi vào tư thế như thể đang cầm kiếm và bắt chước chuyển động của cô.
Các thức kiếm qua đó mà tự hình thành.
Ah……
Cảm xúc tan ra và hóa thành thanh kiếm, làm sống dậy một khái niệm mới trong tâm trí tôi tựa tia sét trong cơn giông.
‘Đây…đây là.’
Đó là một đường kiếm ổn.
“.......?”
Khi định hình lại tâm trí, Sansuya đang nhìn tôi.