Trans: Cảnh cáo 18+ nhẹ
********************
May mắn thay, sau khi lớp học kết thúc, cả ba chúng tôi đều rảnh, nên chúng tôi tới quán cà phê để trò chuyện.
“À phải rồi, lần trước cậu có nhắc tới chuyện trở thành chồng của Thần thụ phải không?”
“Chính xác, tớ cũng tò mò chuyện đó.”
Ngay khi Siwoo đang nhấp một ngụm cà phê thì chúng tôi nhắc đến chủ đề đó, nghe vậy đột nhiên cậu ta ho sặc sụa.
“Pfft, ah! Khụ, khụ cái đó? Đúng là thật… nhưng chẳng có gì to tát đâu.”
“Chẳng to tát? Nó hiện hết trên cả tin tức rồi kìa. Nhìn đi.”
Trong bài viết mà Dallae chiếu trên điện thoại, xuất hiện bức ảnh Siwoo đang mỉm cười rạng rỡ bên cạnh là những lời khen bay bướm từ cánh nhà báo.
=========
—User( 152.44): Thật sự đấy, tôi gửi gã này tới viết bài báo, và thứ anh ta đem về bài khen chứ. LOL.
└ User: Cậu ấy là chồng của Thần thụ mà LOL. Thách ai chê được cậu ấy một câu đấy.
—User: Lại là Siwoo? Thật sự đấy Siwoo?
—Siwoo Oppa là số 1: Oppa, anh trông đẹp trai quá đi mất!
└User: (Sợ hãi)
└Siwoo Oppa là số 1: Anh đang nói gì chứ —Đừng nghe anh ta nói mà Oppa.
└User M: Ừ, anh ta không nghe đâu, Siwoo còn chẳng biết cô là ai chứ LOL.
=========
Ôi, cái cảm giác quen thuộc này.
Những dòng bình luận đấm vào tai nhau tựa như cái ôm ấm áp gợi nhớ tôi về quê nhà.
“Thì…thật mà. Có gì to tát đâu chứ.”
“Chuyện xảy ra thế nào?”
“Tớ chẳng biết nữa, tớ đang tập luyện thì cái hình chiếu kỳ lạ ấy hiện ra. Gọi là cửa sổ chăng? Xong nó bắt tớ thành chồng."
“À phải rồi, họ nói ở đây là chồng sẽ được cung cấp một hệ thống? Tức là sau này cậu sẽ được gặp gỡ với Thần thụ?”
“Khụ khụ, thì, Tớ tò mò về mặt nạ của Shiheon hơn. Shiheon ơi?”
Mắc gì chuyển chủ đề sang thằng này? Gương mặt tôi cứng đờ vì nghĩ rằng cuối cùng đã có thể lấy thêm thông tin về Thần thụ.
Giải thích thế nào giờ? Tôi không thể nói rằng nó là một tạo tác được. Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đáp.
“Chẳng có gì đâu, chỉ là kỷ vật ông mình để lại thôi.”
“À.”
Nghệ thuật bào chữa, thức thứ nhất: Nói láo. Tôi đã từng sử dụng phương pháp này trước đây.
Siwoo nhìn chằm chằm vào tôi trông có hơi khó xử, dường như lời bào chữa vừa rồi của tôi là chưa đủ.
“Vậy Siwoo. Cậu từng gặp Thần thụ trước đây lần nào chưa?”
Dallae mau chóng quay về chủ đề ban nay để thay đổi bầu không khí, nghe vậy Siwoo mím chặt môi với nụ cười chua chát.
Rõ ràng cậu ta không muốn nói về chuyện đó. Tôi có nên ra tay bây giờ không nhỉ?
“Quan trọng hơn, mới nãy cậu sử dụng ma pháp tinh linh thạo lắm. Cậu học chúng khi nào vậy?”
“À đúng rồi, cậu điều khiển tinh linh rất mượt nữa.”
Tôi đánh mắt với Siwoo, cậu ta mỉm cười đáp lại đầy cảm kích.
[Bạn bè: 0 —>1]
Cửa sổ bạn bè của tôi cập nhật ngay lập tức. Độ thiện chí cũng bất ngờ tăng tới 42. Đúng là con trai với nhau dễ làm thân hơn hẳn.
Giờ chỉ cần 2 người nữa thôi.
“Ma pháp tinh linh? Tớ có năng khiếu từ khi còn nhỏ. Nên học không khó lắm.”
“Thật ư? À, tớ đi vệ sinh một tí. Hai cậu trò chuyện tiếp đi.”
Ngay khi Siwoo vừa đi khỏi, Dallae vốn hăng say trò chuyện giờ thay đổi hoàn toàn thành dáng vẻ trầm tính.
‘Có vẻ cô ấy hứng thú với Siwoo. Có nên nói chuyện đó không?’
Có lẽ tôi nên tiếp cận một cách tự nhiên như thần Cupid. Nhưng trước tiên, tôi phải đối phó với độ thiện chí thấp đến thảm thương này.
Giờ tôi nên làm gì đâu?
Tôi nghe nói khen ngợi vẻ ngoài của một người hiệu quả hơn hẳn là hỏi những điều lặt vặt.
Cơ mà, được khen từ một thằng xấu xí có thể khiến hắn ta trông như kẻ bám đuôi, thậm chí là tội phạm.
“..........Cậu có gì để nói không?”
Nhận ra sự im ắng của tôi, Dallae hơi nhướn mày và lên tiếng.
Tôi có cảm giác gì đó Deja vu. Giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp.
“Mình chỉ nghĩ là trông cậu rất xinh thôi.”
“À……..Cảm ơn.”
Tiếng giọng kéo dài vì ngạc nhiên của cô ấy khiến tôi câm nín.
Đúng như dự đoán. Tôi lúc này chẳng khác nào một thằng điên.
Tốt nhất là nói về những gì tôi có thể nghĩ ra hơn là cố chấp tăng điểm thiện chí của Jin Dallae.
“Cậu có vẻ thân thiết với Siwoo. Hai cậu quen biết nhau lâu chưa?”
“Ừ, bọn tớ quen lâu rồi. Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là cậu cứ nói kính ngữ nên mình hơi khó xử. Sau này chúng ta còn gặp, sao cậu không thử tự nhiên hơn nhỉ?”
“Cậu muốn nói tự nhiên tùy cậu. Tớ thoải mái với kính ngữ hơn.”
“Nhưng cậu đâu có nói kính ngữ với Siwoo.”
“.........”
Ngay cả tôi trong trường hợp này cũng cảm thấy bản thân đang dồn ép đối phương quá đáng. Giờ cô ấy có tỏ ra khó chịu tôi cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng tôi biết sao giờ đây? Người có độ thiên chí cao nhất hiện tại lại chính là cô gái này.
Dallae suy nghĩ một hồi rồi thở dài, cô nhấp một ngụm đồ uống của mình.
“Tớ xin lỗi khi nói điều này…nhưng chuyện này khiến tớ hơi không thoải mái.”
Đôi mắt màu hường lộ rõ vẻ khó chịu, nhìn tôi.
Cô nói thẳng sự thật phũ phàng vào mặt tôi.
Thôi thì, chuyện đã qua không thể làm gì được.
Nói thật, tôi cũng không nghĩ mọi thứ sẽ ổn thỏa chỉ sau lần gặp mặt đầu tiên.
“Mình xin lỗi.”
Tôi nói, giả vờ tự thấy có lỗi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Mình muốn kết bạn với cậu, nhưng tớ đoán bản thân có hơi vội vàng.”
“..........”
Cố thanh minh bản thân, một cảm giác bất công dâng trào trong lồng ngực tôi.
Tôi thật sự không muốn làm điều này. Tôi biết vị trí của mình, nhưng cái Thần thụ chết tiệt này cứ nhất quyết phải ép tôi quá phận.
Đúng lúc ấy, Siwoo trở lại.
“Cậu về rồi à?”
Thấy vẻ mặt đôi chút uể oải của Dallae, Siwoo nghiêng đầu thắc mắc.
“Các cậu đã nói chuyện gì vậy?”
“Uh, không có gì~”
Dallae nhìn tôi, dường như mong đợi tôi sẽ phối hợp.
“Ừm, không có gì đâu.”
Tôi thật sự đã tưởng hôm nay sẽ suôn sẻ, và chúng tôi sẽ trở thành bạn.
Quỷ tha ma nhà nó.
☆☆☆☆☆
“Làm gì mà mặt dài rười rượi vậy?”
“Cái cây chọc tôi tức chết rồi.”
Tối hôm sau giờ học, tôi gọi điện cho Lee Syeong và tìm thấy một quán bar vừa ý.
Tôi chưa từng uống rượu kể từ khi tới đây, nhưng lần này tôi không cưỡng được.
Quỷ tha ma nhà nó, cái gì mà, ‘Mình muốn kết bạn với cậu, nhưng tớ đoán bản thân có hơi vội vàng.’ Có cái cục cưng ấy! Thằng này không có chuyển ủy mị thế đâu.
Nỗi hối hận về những hành động đã qua dâng trào trong tôi.
“Vậy, cô tới bởi vì tôi gọi à?”
“Cậu lấy đâu ra bạn. Giáo sư phải trông chừng cậu là đương nhiên.”
“À…phải rồi.”
Tôi nốc cạn cốc bia tươi trên bàn. Thật sự đã lâu lắm rồi, men rượu cứ như vậy mà dễ dàng ngấm vào tôi.
“Cậu vẫn đeo mặt nạ khi ở bên ngoài sao?”
“Tôi luôn phải đeo nó.”
“Phù, cậu không đi hiếp dâm dạo đâu phải không? Nếu cậu lo đến việc che giấu danh tính thế thì thì cậu có lo lắng cho giáo sư của mình không?”
“Cũng có. Nhưng sao tự nhiên gặp mấy lần mà cô đã làm như chúng ta thân thiết lắm?”
“.......Cậu đang nói gì vậy chú? Cậu gọi tôi tới đây mà.”
Seyeong càu nhàu rồi cô đưa một miếng gà chiên nóng hổi vào miệng. Nhìn cái cách cô ăn uống vui vẻ, tôi chợt nhớ lại vẻ mặt cô khi bị tôi tấn công ngày hôm ấy.
Hình như lúc ấy cô ta có vẻ tận hưởng.
Tiếp tục trò chuyện với cô ta, tôi nổi hứng chọn uống soju. Rượu vào lời ra, tôi lúc này nói chẳng nghĩ suy gì nữa.
“Ê tội phạm. Cậu say rồi à?”
“Mẹ kiếp. Đừng có gọi tôi là tội phạm ở đây, nhất là khi cô còn có ảo tưởng bị hiếp dâm.”
“C-cậu đang nói gì vậy chứ? Ai đời lại muốn mấy chuyện đấy chứ?”
“Bắt đầu thôi nhỉ….hehehe.”
Với sự hưng phấn dâng trào, tâm trạng của tôi không thể tuyệt hơn. Cứ như thể tất cả cảm xúc kìm nén đang bùng nổ lúc này đây. Thêm vào đó, lòng tự trọng bị tổn thương của tôi bây giờ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
“Cậu thật sự có ý gì?”
Seyeong lạnh lùng nói, với vẻ mặt giận dữ đầy giả tạo.
“Cô thật sự không?”
“Không gì?”
“Thích bị hiếp dâm?”
“Nói nhăng nói cuội gì thế?”
“......Cùng xác nhận nhé?”
Bật cười như không thể tin nổi, cô nốc cạn cốc bia đầy trong một hơi rồi ‘Hà’ lớn một tiếng.
Tôi ranh mãnh tới ngồi bên cạnh Seyeong. Đúng lúc ấy vị khách cuối cùng rời khỏi quán.
“Cậu đừng có cho là mình biết tất cả. Cậu chỉ tự mãn chỉ bởi tôi tha cho cậu một lần—Mmph!”
Giống ngày hôm ấy, tôi hé nửa mặt nạ lên và hôn cô ta.
“Thế nào?”
“T-tôi ghét lắm.”
Hai mắt mở to trong ngỡ ngàng, Seyeong nguyền rủa tôi.
Trái ngược với bầu không khí có chút ngột ngạt, những ngón tay hơi cong lên của cô đang khẽ run rẩy.
“Hiểu rồi. Vậy ra cô không thích thế?”
“Đ-Đương nhiên, cậu nghĩ tôi là ai—?”
“Nhưng tôi thích em, tôi muốn sở hữu em.”
“ —Ể”
Tôi thủ thỉ vào tai cô.
“Đi nào.”
“Cậu…Đừng nghĩ lần lần này tôi sẽ tha cho cậu.”
Để xem thế nào đã. Lần trước cô ta cũng nói vậy.
Ngay từ đầu mối quan hệ giữa tôi và Seyeong đã không bình thường. Tôi đáng lý ra đã chết nếu không chọn làm tình với cô ta, kỳ lạ thay sở thích của cô ta lại tạo một mối liên kết với tôi.
Tôi đứng dậy, trả tiền đồ ăn và bước ra bên ngoài hít thở bầu không khí mát lạnh buổi đêm.
‘Ugh, bạn với chả bè? Thế thì bạn tình cũng tính là bạn. Cục cưng nhà nó.’
Seyeong theo sau lưng tôi trông có vẻ gì đó khó chịu. Hai con ngươi của cô không ngừng run rẩy và cô không thể tập trung nhìn một thứ—tựa như một đứa trẻ muốn đòi hỏi điều gì đó.
Nên đi đâu bây giờ, khách sạn chăng? Không.
“Vào đi.”
“Ở đây…….”
Bước chân tôi dừng lại ở nhà vệ sinh nam công cộng trong công viên.
“Cậu, cậu điên à? Tỉnh rượu đi đã…”
“Vào nhanh.”
Tôi tóm lấy vai cô ta kéo thẳng vào một khoang vệ sinh, đóng cửa rồi khóa chốt lại.
–Bang!
Một chiếc bồn cầu đơn được dọn dẹp sạch sẽ. Thấy tôi ngày một lại gần, Seyeong căng thẳng hét lên.
“Đừng có lại đây! Cậu dừng lại được rồi.”
Tôi chưa từng chơi kiểu này trước đây, nhưng tôi từng xem mấy bộ phim có cảnh tương tự rồi.
Tôi nắm lấy tóc Syeong và kéo cô ấy về phía tôi.
“....Không.”
Tôi mới chỉ dùng lực nhẹ hết mức, nhưng đã đủ khiến Syeong hơi bật khóc. Tôi ôm lấy cô ta từ phía sau và trộm đi đôi môi cô.
Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau. Tôi cẩn thận dùng tay nắm lấy cổ cô sao cho không hằn lại dấu vết, qua đó tôi cảm nhận được nhịp tim yếu ớt vang lên từng nhịp.
“Ha…..Heh….Ưư…”
Những âm thanh tục tĩu không ngừng thoát khỏi môi cô.
Tôi mạnh bạo xé chiếc áo sơ mi của cô ra, khuy áo bay đi tung tóe.
“Uh!”
Mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của cô, tôi bóp chặt lấy bầu ngực nở nang trông như thể chuẩn bị tuột khỏi lớp áo ngực. Làn da trắng nõn nhô ra qua kẽ tay tôi.
“Đau quá…nhẹ thôi…”
“Lúc này chẳng phải cô nên nói lịch sự hơn sao?”
“Làm ơn, nhẹ thôi….”
“Cô muốn vậy thì cũng được thôi. Nhưng hãy cho tôi thấy sự thành khẩn của cô.”
“......Hả?”
Ánh mắt của Seyeong lơ đãng trong giây lát khiến cô bị sảy bước ngã khụy xuống. Chiếc áo sơ mi bị xé ra gần như chẳng che được phần nào trên thân cô nữa.
—Zip.
Nhìn thấy tôi kéo khóa quần, đồng tử Seyeong dãn ra.
“Cô biết phải làm gì đúng chứ?”
Cô ta đang nuốt nước bọt. Ánh mắt không rời khỏi cậu em của tôi, cô nói chuyện rụt rè như một con mèo bị cắt lưỡi.
“Tôi, tôi biết.”
Có quá đáng không nhỉ?
Thôi thì, chỉ là làm tình thôi mà.
Dùng một tay che ngực, Seyeong tiến tới gần hơn rồi lườm tôi một cái.
“Đồ tồi.”
Rồi cô mở to miệng và chấp nhận tôi vào trong. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một khoái cảm mãnh liệt dâng trào.
Đó là một kết quả ngoài sức tưởng tượng.