Chương 9: Buổi stream đầu tiên
「Aaa, aaa, 1-2-3-4」
Tôi quay trở lại《The Town of Beginning》vào sáng ngày hôm sau để bắt đầu thử thách mang tên “Buổi stream đầu tiên”.
Nhìn thẳng vào vật thể trôi nổi ngay trên đầu, tôi vẫy tay mấy cái và kiểm tra mic, rồi mấy dòng bình luận xuất hiện trên khung chat.
『Xem đầu』
『Xem đầu』
『Xin cái tem』
「Chào buổi sáng! Đây là lần đầu tui stream, không biết thiết bị hoạt động ra sao nữa, mọi người có nghe rõ không?」(Nana)
『Nghe rõ á』
『Không một vết xước luôn』
『Tôi mới vào』
『Chất lượng âm thanh không khác gì hàng đắt tiền』
『Cái đó là tính năng của game mà』
『Mới dô』
Nhìn bình luận xuất hiện liên tục như vậy khiến tôi có chút phấn khởi, đồng thời cũng khá là nhẹ nhõm vì mọi người vẫn nghe được tôi nói.
「Thế thì tốt rồi. Ah, chào mấy bạn mới tới nha. Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? Mọi người có thể gọi tui là Sukuna. Hôm qua, tui có stream chung với Rin-cha-..Rinne, nên có lẽ một số người cũng đã biết đến tui từ trước」(Nana)
Hôm qua, chúng tôi quyết định nghỉ sau khi tôi lên được một cấp nữa, và Rin-chan cũng không quên thông báo rằng hôm nay tôi sẽ stream nữa.
Tiêu đề được đặt là『Stream đầu tiên của Sukuna』, ngắn gọn xúc tích.
Bây giờ mới tầm 6 giờ sáng. Nói thật là dậy sớm như vậy làm tôi hơi bị buồn ngủ.
『Tôi có xem rồi』
『Người quen của Rinne à?』
『Sukuna-tan sao? Tui sẽ khắc sâu vào não』
『Tôi follow kênh Liverz của bà rồi đó』
『Thành viên mới của《HEROES》』
『Tôi thích cái biệt danh Rin-chan rồi đó』
『Thế bà là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi còn gì?』
Rin-chan có thông báo vào hôm qua rồi, nhưng nhìn thấy có người mới vào xem vẫn khiến tôi hạnh phúc lắm á.
Tốc độ trôi của bình luận cũng tăng nhanh theo lượng người xem.
Nhưng thật sự là họ đã follow tài khoản chính thức của tôi rồi á? Nó mới được tạo ngày hôm qua thôi mà, làm sao họ biết tới được chứ….
Ngoài ra, “Liverz” là trang chuyên đăng các video, hiện đang hợp tác với WLO.
Một nền tảng cung cấp các dịch vụ như xem và lưu lại live stream, còn cả đăng video nữa.
Và nếu follow những kênh yêu thích, thì sẽ nhận được thông báo khi họ bắt đầu stream.
「Uhmm, để xem nào. Ngoài làm streamer ra thì tui còn là thành viên đội VR của《HEROES》, nên gọi là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không hẳn là sai. Mặc dù vẫn chưa phải làm gì liên quan đến, nhưng chắc trong tương lai tui sẽ được tham gia thôi. À, đây là kênh Liverz chính thức của tui nên mọi người nhớ follow nha. Tui cũng sẽ đặt một cái note ở góc màn hình luôn」(Nana)
『Fumu fumu』
『Đã follow』
『Follow rồi á』
『Nhìn Rinne follow trước cả trang chủ《HEROES》làm tôi cười đau cả bụng』
『Sức mạnh của tình yêu … nhỉ?』
Ngay từ đầu thì tài khoản này được tạo bởi Rin-chan luôn mà…
Bỏ chuyên đó sang một bên. Mọi người cũng đã tập trung đông đủ rồi, tôi phải bắt đầu đi thôi.
「Hôm nay, tui sẽ đi vượt qua thảo nguyên phía Nam và cày cấp ở《Forest of the Edge》, tại vì mấy bạn sói không còn cho nhiều EXP nữa」
『Bà đã tới vùng phía Nam rồi sao?』
『Thay vì nói đã tới, bả bắt đầu ngay đó luôn』
『Khóa học tăng level kiểu spartan của Rinne』
『Đúng là có lúc tôi nghĩ y như vậy thật』
『Đoạn sau thì giống rong chơi hơn』
『Tà linh với nụ cười man rợ, săn lùng các bé sói đáng thương』
『Thì cô nàng là Oni cơ mà, sao mà trách được』
「T-tà linh …. Bọn chúng là quái vật nên không sao mà đúng không?」(Nana)
Tôi vẫn nghĩ là lỗi của bọn sói đó thôi, ai bảo chúng mỏng manh quá làm gì.
Khi tôi nói thế, mấy ổng lại cười vào bản mặt tôi. Chả hiểu kiểu gì.
「T-thôi kệ nó đi! Chúng ta băng qua chỗ thảo nguyên này, tiến thẳng đến《Forest of the Edge》nào!」(Nana)
Dù chỉ mới buổi đầu tiên, nhưng không phải mấy ông làm quen hơi nhanh quá rồi sao, làm tôi có chút dỗi đó. May sao tôi vẫn lái được về chủ đề chính.
Vác trên lưng cây chùy sắt đã được tu sửa kỹ càng bởi NPC thợ rèn vào trước lúc bắt đầu stream, tôi di chuyển đến khu thảo nguyên.
---------
「Yahoooo! Seryaaa!」(Nana)
Không cần dùng chiêu thức gì cả, những phát đập uy lực chẳng khác gì trong manga được tung ra, 3 chú sói tan xác.
「Độ bền của chùy sắt này đúng là ưu việt thật đấy, nhưng đến tận bây giờ mình vẫn chưa hiểu cách tính điểm giảm như thế nào cả」(Nana)
Vừa kiểm tra chiến lợi phẩm, dù chả được bao nhiêu, tôi vừa lẩm bẩm trong miệng như thể đang tự vấn bản thân.
Vì chỉ mới bắt đầu bước chân vào nghề, tôi vẫn chưa rõ lúc nào cần nói chuyện theo kiểu lịch sự hay bình thường cả. Tôi đoán là mỗi người sẽ có cách giao tiếp riêng nhỉ?
Tôi cũng muốn được trò chuyện thoải mái như Rin-chan, nhưng hiện tại tôi vẫn không quen nói với người lạ như thế.
Tôi đã càn quét 3 bầy sói sau khi đi được nửa đường qua khu thảo nguyên.
Trong lúc đó, tôi có nói về việc độ bền vũ khí có lúc giảm mà cũng có lúc không.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ cứ mỗi lần tấn công thì sẽ làm giảm 1 điểm, nhưng có khi tôi đánh 2 đòn thì mới bị giảm 1 điểm.
『Xin hãy chỉ chúng em, dâm-dê-sensei』
『Tấn công chuẩn xác vào điểm yếu, headshot hay chém bay đầu, những cách kết liễu ngay được đối thủ như vậy, sẽ không làm giảm độ bền』
『Ổng mất có 5s』
『Tay nhanh hơn não à』
Mọi người đều trầm trồ vì tốc độ của một người xem thông thái nào đó.
Hiểu rồi, tôi đã bỏ qua việc nhắm tới đầu và cằm bởi vì chỉ cần đánh vào những vùng khác cũng đã đủ kết liễu đám sói rồi.
Kiểu chơi như vậy sẽ tạo thêm gánh nặng lên cây chùy.
「Như thế chẳng phải là do tui làm tắt bước nên độ bền mới giảm à…?」(Nana)
『Não của bà chỉ được cấu tạo từ cơ bắp thôi hả?』
『Vậy nếu bả tập trung thì có thể liên tục vả trúng điểm yếu của quái hả?』
『Con Oni chuyên nhắm vào điểm yếu』
『Thế thì khi vào PVP, cô nàng sẽ không ngần ngại mà tung cước thẳng vào hai viên “đá quý” luôn đấy』
『lol. Dã man quá ông ơi!』
『Không thể nào cười nổi … Tôi vừa mới nghe xong là hai tay ngay lập tức che hạ bộ』
「T-tui không nhắm vào chỗ quan trọng với cả dòng họ như vậy đâu mà~~!! Thực ra thì cũng khó để tấn công được trừ khi có sơ hở thôi. Nếu nói về chiến đấu giữa người với người, làm gãy chân đầu tiên, rồi sau đó tới mắt mới hợp lý chứ?」(Nana)
『Hiiieee』
『Hiiieee』
『Hiiieee』
『Hiiieee』
「Ehh?」(Nana)
Thế mà tôi cứ nghĩ đó là cách hữu hiệu nhất để khiến đối phương không thể di chuyển được. Liệu tôi nói sai ở đâu à?
Nếu mất đi đôi chân thì cơ thể sẽ mất đi khả năng tránh né. Tất cả những gì còn có thể làm được là lách nhẹ hay rướn người lên bằng phần thân trên thôi.
Đến lúc đấy, chỉ cần tiếp cận rồi tấn công vào cái bao cát đang quỳ mọp dưới đất thôi.
Nhắm vào mắt thì khó khăn hơn một chút, nhưng nếu có thể cướp đi khả năng quan sát của đối thủ thì lợi thế mang lại còn nhiều hơn cả khi làm gãy chân nữa.
Mặc dù, không rõ là game này có hệ thống gây mù khi bị móc mắt ra hay không, nhưng chẳng phải nhắm đến tứ chi đầu tiên là tối ưu nhất nếu xét theo cách cơ thể hoạt động à?
「Dừng lại đã, sao tui lại nghĩ đến cách hủy hoại cơ thể người thế này?」(Nana)
『Hủy-hoại-cơ-thể-người』
『Fuooo … Đừng nói tới mấy thứ đáng sợ ấy nữa mà!』
『Oni trong môi trường tự nhiên của nó à?』
『Vậy là đã đến thời kỳ con gái vác hàng nóng đi xử nhau rồi sao…?』
Cả kênh chat không còn ai giữ kẽ nữa.
Mà, dù sao thì nhìn mọi người sôi nổi như thế cũng vui, nên cứ kệ đi vậy.
「Nn, ooh?」(Nana)
『Cái gì thế?』
『Bà thấy cái gì à?』
『Nghe giọng bả hề hước ghê』
「Không, tự nhiên cái bản đồ bị-…. Dừng chút đã, bộ giọng tui hài đến thế á!??」(Nana)
Trong khi vừa đi vừa tám chuyện với mọi người, tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng…
Đùa chút thôi! Thực ra là có một vết nứt hiện trên bản đồ của kỹ năng《Phát hiện》.
Tôi nghiêng đầu thắc mắc vì hiện tượng lạ, nhưng chỉ một lúc thì nó đã biến mất không dấu vết.
「Cái đó … là cái gì vậy nhỉ? Một con sói hả? Nhưng nó lại có lông màu đỏ?」(Nana)
Tại vì bản đồ không giúp ích được gì, tôi đành dùng chính mắt mình để thăm dò xung quanh, và phát hiện một vật thể vô cùng kỳ quái.
Và nó là một thứ tôi chưa từng thấy qua, một con xích lang. (Gọi xích lang cho ngầu, phân biệt với mấy “bạn” sói bị đập tan xác =)))
Không nhầm lẫn gì nữa, nó cũng đang nhìn ngược lại tôi. Không phải, chính xác là nó đang chờ tôi mới đúng.
Nó nhận ra ánh nhìn của tôi sao? Con quái vật đó cứ chậm rãi, bước từng bước về phía tôi.
『Có gì vừa mới xảy ra hả?』
『Thứ gì đó đang tới』
『Lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng con sói có bộ lông màu đỏ đấy』
「Nó là quái vật hả? Trông to dã man」(Nana)
Tôi không thể biết chính xác kích thước của nó từ xa, nhưng ước chừng cũng phải ngang 3 con sói thường.
Nó từ từ tiến tới. Vì đã xác định được là kẻ địch nên tôi nâng cao cảnh giác, phòng trường hợp bị tấn công bất ngờ.
『Nó là《Aria》』
Và trong lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, một bình luận lọt vào tầm mắt tôi.
「Aria?」(Nana)
À, thì ra là anh chàng giảng thích độ bền vừa nãy! Còn chưa kịp ghẹo câu nào, tôi đã thấy dòng tiếp theo hiện lên.
Nội dung rất dễ hiểu, nhưng thông tin mang lại thì khiến tôi vô cùng bất ngờ.
『Boss của khu thảo nguyên phía Nam!』
「Thật sự đấy à!!」
Vừa đọc xong, con xích lang đã bất thình lình xuất hiện trước mắt tôi.
Đôi mắt hình viên đạn chứa đầy sát khí, và bỗng nó gầm một tiếng, vang dội khắp trời, như thể báo hiệu cho một trận tử chiến sắp sửa bắt đầu.
-----《Kokou no Sekiro, Xích lang của Độc hành -Aria-》
----- Cấp 28
(*Nhớ tới Gintama. À mà sắp tới Gintoki-sensei sẽ lên sóng hay sao á =))) Lúc trước tui có nói là ko dịch tên, nhưng thấy cái này dịch ra lại ngầu đét, nên là những tên nào dịch ra phèn tui mới đẻ nguyên nha