WEB NOVEL - Chương 22: Ngày thứ 3

Chrou: "Gacha đáng sợ quá" - một con nghiện chơi một lúc 3 game cho hay.

Chương 22: Ngày thứ ba

「Đưa hộ tớ hũ bơ với Nana」(Rin-chan)

「Ok~ Của cậu nè」(Nana)

Tôi với Rin-chan đang ăn sáng dù có hơi lố giờ hơn mọi khi, mà chị em lâu ngày mới gặp lại nên phá lệ chút cũng không sao.

「Touka-chan cứ vậy mà đi có sao không, em ấy đã ăn sáng đâu?」(Nana)

Vác cái bụng rỗng vào chiến game đến mấy tiếng liên tục … đáng lo thật đấy.

Vừa nãy Rin-chan có bảo sẽ xếp lịch trong lúc ăn luôn, nhưng để em ấy như vậy có được không đó?

「Em nó thuộc dạng ăn “khỏe” nên đã xử xong trước khi đến rồi」(Rin-chan)

「Tính xa dữ vậy trời」(Nana)

「Mà tính theo tốc độ của con bé thì có khi ngồi lại ăn sáng sẽ không kịp đến《Dualis》trước 12 giờ mất. Mà, nó nạp đủ Nananium rồi nên chắc cũng chẳng cần lo đâu」(Rin-chan)

Rin-chan đăm chiêu nhìn về phía xa xa, xong rồi thì thầm vậy đấy.

「Bộ 2 thị trấn cách nhau xa đến thế sao?」(Nana)

「Nếu chỉ đi bộ bình thường thì chắc khoảng 2 tiếng, còn gặp quái trên đường nữa thì thành 3. Có boss chắn cổng nữa, chắc là ẻm đang chạm mặt với nó rồi đấy」(Rin-chan)

「Nn~~…. Tớ vẫn nghĩ là Touka-chan có thể tới nơi sớm hơn giờ hẹn luôn á」(Nana)

Hiện tại mới đang là 9 giờ kém. Dựa trên tính toán của Rin-chan thì việc ẻm đến nơi sớm đâu có gì là khó hiểu đâu.

Nhưng nghe tôi nói xong thì Rin-chan chỉ nhẹ nhàng đánh mắt sáng chỗ khác, như kiểu muốn quên đi cái gì đó kinh khủng lắm vậy.

「Cậu quên rồi hả Nana?.... Touka ấy nhé, xét về độ mù đường thì chắc một chín một mười với “thanh niên đầu xanh” luôn」(Rin-chan)

「À….」(Nana)

Ra là vậy.

Ít ra thì có bản đồ trong tay, em ấy sẽ tự biết mò đường thôi … tôi mong là vậy.

Touka-chan vẫn nhớ đường tới trường và hôm nay còn đi đến nhà bọn tôi được cơ mà.

Nhưng khác với đường phố hiện đại với đầy đủ biển báo chỉ đường, hầm ngục thì rẽ nhánh tùm lum nên dự là ẻm sẽ dán chặt mắt vào cái bản đồ đến khi nó thủng mấy lỗ luôn mất.

Giờ thì tôi bắt đầu lo là em nó có đến kịp hay không rồi đấy.

「M-mà, so với trước thì Touka-chan xài bản đồ tốt hơn chút ít rồi, vậy nên cậu cứ yên tâm đi」(Rin-chan)

Rin-chan khẽ hắng giọng để kết thúc cái chủ đề gây bao lo âu này rồi cắn miếng bánh trên tay.

「Nn, cái này ngon nha…. Vậy là chiều nay Nana vào chơi chung với Touka nhé?」(Rin-chan)

「OK luôn! Lâu lắm rồi mới có dịp thế này nên tớ hóng lắm rồi đây」(Nana)

「Nhớ là thoát ra vào giữa trưa nha, còn từ giờ cho đến đó thì cứ thoải mái. Có vài thứ cậu muốn test trước phải không?」(Rin-chan)

「Ừm, mới nhận được chức nghiệp nên tớ cũng có hơi ngứa tay ngứa chân」(Nana)

Chức nghiệp tôi chọn là《Douji》, một loại đặc biệt với khả năng quăng hết đống chỉ số ma thuật vào sọt rác rồi dồn mọi thứ vào chỉ số vật lý.

Tại hôm qua đăng ký xong là đã đến tối nên tôi đăng xuất luôn, bởi vậy sáng nay tôi sẽ vào để kiểm tra xem cử động của nhân vật thay đổi thế nào.

「Nói mới nhớ, cậu chọn chức nghiệp nào vậy? Hôm qua tớ chưa nghe cậu nói gì hết trơn」(Rin-chan)

「Tớ chọn《Douji》á」(Nana)

「…….Hmmmmm, vậy à. Mà với Nana thì chắc cái đó là hợp nhất rồi」(Rin-chan)

「Theo như phản ứng của cậu thì có vẻ chả mấy ai mặn mà với nó nhỉ?」(Rin-chan)

「Thì tại những nhân vật như vậy rất sợ ma thuật diện rộng. Chưa kể đến là những ma thuật bình thường thôi cũng đã đủ thốn rồi … so ra thì mặt lợi và mặt hại của nó quá khập khiễng. Nói chung là cực kỳ khó xài」(Rin-chan)

Như Rin-chan nói, ma thuật diện rộng thì đúng là khắc tinh, mà thực ra, chỉ từ việc biến mấy loại ma thuật cấp thấp thành những đòn đánh chí mạng thôi cũng đã đủ để người ta ngán rồi.

Tôi đã từng thấy Rin-chan dùng lôi thuật, dù không nhanh bằng sấm chớp thật nhưng muốn né được thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Một đấu một tôi còn chơi được chứ một đống lôi thuật chỉa vào đầu thì thôi, hết cứu.

「À, có nhiều loại trang bị tăng Kháng phép, có lẽ cậu nên nhắm đến chúng đấy」(Rin-chan)

「Hợp lý nhỉ…. Mà thôi bỏ đi, đến lúc đó tính sau vậy」(Nana)

「Không sao hết! Nana cứ làm những gì cậu thích, đến lúc có rắc rối thì cứ dựa vào tớ này」(Rin-chan)

Nói xong thì cả hai đứa cùng phá lên cười.

Hôm nay sẽ lại là một ngày vui nữa đây.

♡\( ̄▽ ̄)/♡

Hơn 10 giờ.

Lúc ăn xong thì tôi đăng thông báo lên trang chủ rồi tiện thể đi phơi đồ giết thời gian, và bắt đầu stream đúng như đã hứa từ trước.

「Vậy mà mới có ngày thứ 3 thôi đấy」(Nana)

Lại một lần nữa quay trở lại với khung cảnh thị trấn quen thuộc nơi thế giới giả tưởng.

Tôi hít một hơi thật sâu, kéo giãn gân cốt trước quảng trường đông đúc.

『wako』

『wakotsu』

『Yay』

『Yo, yo』

「Hé nhô, hôm nay cũng mong mọi người ủng hộ nha」(Nana)

Tôi chào hỏi nhẹ nhàng vài câu để bắt đầu buổi stream.

Hôm nay tôi đã có thể giao tiếp thoải mái hơn rồi, chứ hai hôm trước thì có hơi căng thẳng một chút.

「Vậy thì chúng ta cùng đi test chức nghiệp nào. Mục tiêu chinh phạt là《Forest of Magic》… chính xác hơn là khu vực phía trước nó」(Nana)

『Ok nhó』

『Ủa sao không phải là《Forest of Magic》luôn?』

『Tôi cứ tưởng là bà đi đến chỗ đầm lầy trước chứ』

「Thực ra là chiều nay tui có buổi collab chung với một người nữa. À, nhắc trước là không phải Rin-chan đâu nha. Nếu vào hầm ngục thì có khi lại bị lố giờ nên tui nghĩ là cứ lượn một vòng quanh quanh đây thôi」(Nana)

Có vẻ nhiều người nghĩ là tôi sẽ tiến đánh hầm ngục luôn thì phải.

Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng Touka-chan đang cố hết sức rồi, lỡ mà tới nơi không thấy tôi đâu thì tội em nó lắm.

Mục tiêu thích hợp đã có, giờ thì tiến tới cổng Bắc thôi.

Hôm qua tôi đi đến “điểm đăng ký chức nghiệp” từ hướng cổng Nam nên nhân dịp này ngó qua phần còn lại của《Dualis》luôn.

 「Hooo~~. Vậy ra đây là phố hàng rong trong lời đồn sao?」(Nana)

Nhìn những gian hàng được dựng lên khắp nơi khiến tôi vô thức thốt lên.

Nằm giữa quảng trường và cổng Bắc của thị trấn chính là “Phố hàng rong”.

Nơi đây nổi tiếng là bởi được chính người chơi đứng ra mở bán chứ không phải NPC.

Từ những gì tôi thấy, nhiều loại vật phẩm được bày bán tại đây có chức năng không khác gì mấy so với loại của NPC cả.

Mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì đây vốn là nơi của những nhà chế tác mới chập chững vào nghề.

「Nếu tui nhớ không nhầm thì《The Town of Beginning》không có tí hướng dẫn nào về chế tác luôn, và phải đến khi vào《Dualis》mới có thể học được kỹ năng chế tác thì phải」(Nana)

『Ra vại』

『Lạ hen』

『Chắc là phía nhà phát hành muốn người chơi làm quen với VR chăng?』

Tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng theo Rin-chan thì làm vậy chỉ đơn giản là để phân tán người chơi ra từng thị trấn thôi.

Tính ra cũng đúng, nếu《The Town of Beginning》còn kiêm luôn thêm phần chế tác cho tân thủ thì quá tải là cái chắc.

Dù sao thì không phải cứ bấm một nút là ra thành phẩm ngay mà còn phải qua biết bao công đoạn nữa, cộng với đó là không gian cần dùng cũng không hề nhỏ.

Với cả khu xưởng chế tác chung tại《Dualis》khá rộng rãi.

Lúc nào rảnh rỗi, chắc tôi phải mò đến đó một lần cho biết mới được.

Mà tôi không có ý định tậu thêm đồ gì đâu, chỉ là hơi có hứng thú với mấy món đồ được trưng bày trên đường thôi.

Đang lúc ngó nghiêng khắp nơi thì bỗng có tiếng ai đó vọng từ sau lưng tới.

「Xin thứ lỗi.… Sukuna-san, phải không nhỉ?」(???)

Rõ là có ai gọi nhưng khi tôi quay lại thì chả thấy đâu … tất nhiên là không phải thế rồi.

Hướng tầm mắt xuống một chút thì ở đó là một cô bé nhỏ nhắn xinh xinh với mái tóc trắng phau, lạ cái là cặp mắt rũ rượi kia chẳng khác gì mấy người đang bị dí deadline cả.

「Đúng rồi, cho hỏi cậu là ai vậy?」(Nana)

「Tôi là Haruru…. Tôi có xem qua … stream của cậu … nên muốn tới làm quen….」(Haruru)

「Vậy sao, cảm ơn nhiều nha!」(Nana)

Tôi định bắt tay hữu nghị một cái thì ngay lập tức bị nắm chặt lấy bởi đôi bàn tay nhỏ bé của Haruru.

Và khi cô nàng buông ra thì tôi lại cảm giác có cái gì đó nặng nặng trên tay mình.

Đưa lên xem thì là một quả cầu sắt trông y đúc cục tạ.

「Vũ khí ném tự làm đó…. Tôi sẽ nhượng lại cho cậu … nên nhớ dùng nha, xin luôn á….」(Haruru)

「Vậy cũng được. Mà khoan, đâu thể nào nhận không vậy chứ」(Nana)

「Lần này là quà làm quen, cậu không phải lo…. Tôi lúc nào cũng ở con phố này … nên nếu cậu thích thì cứ việc quay lại đây….」(Haruru)

Nói xong một cái, cô nàng Haruru dần chìm sâu vào dòng người tấp nập rồi biến mất tăm lúc nào không hay.

「Chờ đ-, rồi biến đâu mất tiêu rồi bà!?」(Nana)

Tôi đang mắc hiệu ứng xấu hoang mang tột độ rồi nè.

Chịu, bó tay, có là tôi thì cũng chẳng thể nào mà tìm được cổ giữa cái biển người này.

Thôi thì cứ nhét tạm cái quả tạ này vào túi quần vậy.