Dương cầm ca dưới lá cờ phát xít

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

121 1109

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

137 1501

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

7 31

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

130 2907

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

7 79

Web novel - Chương 06: Hồi ức của Gein

Thủ đô Viên trong ký ức tôi luôn là nụ cười của anh.

Bên hồ nước lấp lánh, giữa những khóm hoa ngào ngạt hương thơm, anh luôn mỉm cười với tôi – cảm giác tưởng chừng rất gần, song lại chẳng thể nào với tới.

Dường như mọi thứ chỉ vừa diễn ra vào hôm qua. Nhưng ngày hôm qua ấy, đã trôi quá xa rồi.

Anh không còn chơi bản “Ánh Trăng” ngày nào nữa.

Ngày ấy, anh luôn ở bên tôi. Những lúc cô đơn, những khi lạc lõng, tôi chỉ cần ngoảnh lại là sẽ thấy được nụ cười dịu dàng của anh, thấy được người con trai thích gọi tên tôi bằng chất giọng trầm ấm:

"Gein… Gein… Gein…"

Tôi không đáp lại, cũng chẳng từ chối vì thích cách anh ấy gọi tên mình. Tiếng gọi ấy như một sợi dây mong manh níu giữ tôi với thực tại. Nhờ có anh, tôi mới biết rằng vẫn còn một người luôn sẵn lòng bên mình.

Tôi đã chấp nhận anh từ lúc nào chẳng hay.

Anh bảo rằng cha mẹ anh đã mất từ sớm và anh cũng ngỏ lời muốn sống cùng tôi. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi mới thấy ánh nắng ấm áp đến vậy. Trong vòng tay anh, tôi học cách chơi “Ánh Trăng”, cùng anh nắm tay và về “nhà”.

Đó là một ngôi nhà đơn sơ, nhưng lại đầy ấm áp, nơi mà hai chúng tôi cùng nương tựa vào nhau. Tôi lặng lẽ ngồi bên nghe anh đàn, được anh rót sữa khi ăn. Chỉ cần thế thôi, tôi đã thấy mãn nguyện, mãn nguyện vô cùng.....

Những tháng ngày ấy tuy nghèo khó, nhưng lại hạnh phúc đến lạ. Tôi thường hỏi anh sẽ làm gì nếu có tiền.

Anh luôn mỉm cười và trả lời rằng: "Trước hết anh sẽ mua một căn nhà thật đẹp, rồi là một cây đàn dương cầm thiệt đắt. Và sau đó, hai chúng ta sẽ cùng chung sống tại nơi ấy, mãi cho đến khi về già...."

Giấc mơ ấy, tôi chưa từng một lần quên......

Giấc mơ ấy, tôi chẳng thể nào thực hiện......

Chớp mắt cái đã năm năm trôi qua, tôi dần trưởng thành theo năm tháng, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Thế nhưng anh vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là trái tim ấy.

Khi đó, tôi đã nghĩ rằng: Giá như Alpha có thể mãi mãi không đổi thay thì tốt xiết bao. Thế nhưng tôi quên mất một điều, thời gian vốn là thứ vô cùng tàn nhẫn. 

Mùa hè năm 1928, cha tôi trở về Viên. Không ai ngờ rằng ông là một vị tướng của Đức, cũng chẳng ai ngờ tôi là con của một vị tướng quân. Tôi nói với anh rằng tôi không muốn rời đi. Tôi không cần vinh hoa phú quý. Tôi chỉ cần anh.

Anh nhìn tôi với nụ cười nhạt nhưng thấm đượm nỗi buồn, nói rằng: “Sao anh có thể ngăn cản tương lai tươi sáng của em?”

Chỉ vì câu nói ấy, tôi quyết tâm làm anh tự hào về tôi.

Đêm trước khi rời đi, chúng tôi ngồi bên cây dương cầm cũ kỹ, cùng nhau thức trắng cả đêm. Ánh trăng bạc chiếu rọi lên người anh, tỏa ra một vẻ đẹp không sao diễn tả bằng lời.

Tôi nhớ mình đã cúi xuống và thì thầm bên tai anh: ”Alpha……nếu mai sau em có tiền ……em sẽ mua cho anh một căn biệt thự nguy nga......có được không?……”

Anh đáp: “…..Được……”

Tôi lại hỏi anh: ”Em cũng sẽ mua cho anh cây dương cầm đắt nhất thế gian nhé?.....”

Anh gật đầu: ”......Được.”

“Và chúng ta sẽ cùng chung sống trong căn nhà ấy, mãi mãi cho đến khi về già....anh nghĩ sao......?”

“……Được……”

Nhiều năm về sau, tôi luôn bật khóc khi nhớ lại đêm ấy.

Anh đã thiếp đi trong vòng tay tôi, lặng lẽ để tôi hôn anh hết lần này đến lần khác.

Nhưng khi đó anh hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.....

Alpha... tại sao...chúng ta không thể quay lại được nữa...