Không có nhiều thứ được viết trong chủ đề này. Làm thế nào mà bạn chinh phục được hầm ngục của Chúa Quỷ Baal vĩ đại? Hãy đưa ra một lời giải thích. Trong bài đăng của anh ấy chỉ có vỏn vẹn như vậy, không hơn không kém. Chẳng nhẽ VenusPanties vẫn chưa đánh bại được hầm ngục của Chúa Quỷ Baal vĩ đại sao?
Tôi cảm thấy bản thân đang cười toe toét trong lòng.
-TekilLatte: Trước hết, tôi đã đánh bại được hầm ngục của Baal bằng một tổ đội chỉ gồm 4 người, trong đó có tôi, một hiệp sĩ, một archmage, và một healer.
-VenusPanties: Một tổ đội chỉ gồm 4 người quá là không ổn định. Đúng theo tiêu chuẩn là phải đi với một tổ đội gồm ít nhất 25 thành viên.
Tôi nhíu mày. Tiêu chuẩn? Anh đang tranh luận với tôi về việc cái gì là tiêu chuẩn á?
Không có cái nào gọi là tiêu chuẩn trong game, chí ít thì, đây là trường hợp mà bạn đã chạm đến điểm cao nhất của trò chơi. Những chuyên gia đích thực về game mới chính là những người tạo ra các tiêu chuẩn cho trò chơi đó. Không thể nào có chuyện VenusPanties không biết điều này. Tuy nhiên, việc anh ấy nói về quy trình tiêu chuẩn có nghĩa là anh ấy muốn thách thức tôi, để xem phương pháp của ai mới gần hơn với thứ được coi là tiêu chuẩn.
Tôi sẽ không quan tâm nếu anh ta gọi tôi là đồ ăn thừa. Dù sao thì nó cũng là sự thật. Tuy nhiên, bị gọi là đồ ăn thừa với tư cách là một người chơi Dungeon Attack là một sự xúc phạm mà tôi không thể nào chịu đựng được. Những thứ trong thế giới này, những thứ biến mất một cách vô nghĩa sau khi tôi đã làm việc chăm chỉ để đạt được, khác với những thứ mà tôi đã chất đống một cách ngăn nắp trong thế giới kia.
Có thể nó là một thế giới mà chỉ tôi mới biết, nhưng nó vẫn là một thế giới có nét riêng của mình.
-TekilLatte: AI trong lâu đài Chúa Quỷ điên rồ đến mức nếu bạn tăng số lượng thành viên của tổ đội lên, thì số lượng quái vật sẽ tăng nhanh như gián. Nếu điều này xảy ra, thì sự đa dạng về quái vật cũng tăng, khiến cho việc đối phó với từng con trong số chúng sẽ trở nên khó khăn. Đó là lý do tại sao việc chinh phục hầm ngục sẽ trở nên dễ dàng hơn bằng cách giảm số lượng mobs ( chỉ những kẻ địch cơ bản trong game, trừ Boss hoặc Mini Boss) và giảm thiểu các loại quái vật.
Chủ đề đã hiện lên được một lúc. Hai chúng tôi đã trao đổi với nhau những giả thuyết và lập luận đối lập. Mặc dù chúng tôi không văng ra những từ chửi thề, nhưng đây cũng không khác gì một cuộc cãi vã thông thường.
Trước khi tôi nhận ra thì chủ đề của cuộc thảo luận đã được chuyển sang bàn về hệ thống game của Dungeon Attack. Số lượng câu trả lời đã đạt hơn 200 chỉ trong chớp mắt. “Đồ ngu, điều đó không đúng!”, một bên thứ ba thỉnh thoảng sẽ can thiệp vào như thế này. Một cuộc tranh cãi lớn xảy ra sau đó. Các thành viên của diễn đàn chia thành hai nhóm, một nhóm đứng về phía tôi và nhóm còn lại đứng về phía VenusPanties và tranh luận.
Thời gian trôi qua và trời đã tối. Số lượng câu trả lời đã đạt đến con số 750. Đó là lúc mà cuộc thảo luận cũng đi đến hồi kết.
Những thành viên im lặng theo dõi nửa cuối của cuộc tranh luận đã tuyên bố người chiến thắng.
-PartenonPillar: Tôi nghĩ TekilLatte đã thắng lần này?
-PlusBack: Ngay cả tôi còn nghĩ là TekilLatte đã đúng về vấn đề này.
Trận chiến đẫm máu đã đi đến hồi kết. Các thành viên của trang diễn đàn, lần lượt từng người nâng cao tay phải của tôi lên ăn mừng chiến thắng.
Mặc dù đã sống sót qua trận chiến, nhưng tôi không cảm thấy vui về điều đó. Tôi cảm thấy y hệt như lúc tôi phá đảo trò chơi, chỉ là một cảm giác trống rỗng. “Tôi biết là mình sẽ lãng phí thời gian của bản thân như thế này mà”, tôi tự cười thầm trong đầu.
Ngay khi tôi vừa chuẩn bị đóng laptop của minh, VenusPanties để lại một câu trả lời khác.
Có phải là anh ta đang cố phản đối kết quả?
Tôi nhận ra rằng không phải như vậy khi tôi đọc câu trả lời của anh ta.
-VenusPanties: Này, anh có biết là phần tiếp theo của Dungeon Attack sắp được ra mắt không?
Phần tiếp theo!?
Tôi gõ theo phản xạ.
-TekilLatte: Anh nghiêm túc chứ?
-VenusPanties: Tôi nói thật đấy. Về cơ bản, nó cũng giống như Dungeon Attack, ngoại trừ việc nó có một điểm khác biệt.
Tôi mở to mắt. Tin đồn về việc VenusPanties thuộc nhóm nhà phát triển game là thật ư?
Tôi vội vàng hỏi anh ta điểm khác biệt duy nhất đó là gì.
-VenusPanties: Đó là bí mật.
Anh đang đùa tôi à!? Tôi trở nên kích động và đập bàn phím của mình. Nếu tôi mà đập bàn phím nhanh hơn mức này thì có lẽ chúng đã hỏng.
-TekilLatte: Anh đúng là một người biết đùa. Suýt chút nữa anh đã làm tôi cảm thấy phấn khích đấy.
-VenusPanties: Dù thế nào đi nữa, nếu mục tiêu của Dungeon Attack là ngăn chặn các Chúa Quỷ và bảo vệ thế giới, thì mục tiêu lớn nhất của phần tiếp theo chính là chinh phục thế giới. Đây mới là điều quan trọng. Đừng quên.
VenusPanties tiếp tục nói vòng vo. Anh ta chỉ đưa ra một lượng thông tin nhỏ.
Tôi thấy đau khổ, nhưng tôi không tức giận. Ngay cả khi anh ta thuộc nhóm phát triển game, sẽ rất khó để anh ấy cung cấp thông tin liên quan đến phần tiếp theo một cách vội vàng, phải không?
Các điểm chính đã bị bỏ qua, nhưng tôi có thể tạo ra một bản bản phác thảo thô với những phần thông tin nhỏ được cung cấp. Phần tiếp theo rất có thể người chơi sẽ được vào vai 1 Chúa Quỷ. Đó là lý do tại sao mục tiêu lại là chinh phục thế giới.
Tôi cảm thấy phấn khích.
Chỉ mới được vài giờ kể từ khi tôi trở nên chán nản sau khi phá đảo Dungeon Attack. Giờ thì tôi đã có một nơi mới để đầu tư thời gian của mình. Một phần trong tôi đang khiển trách bản thân vì là một thằng gamer shut-in, nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này. Nghĩ đến việc tôi có thể chơi phần tiếp theo khiến tôi mất hết lý trí.
Tôi nhận được một tin bất ngờ khác.
-VenusPanties: Không biết là anh đã nhận ra hay chưa, nhưng anh đã được chọn trở thành người chơi bản thử nghiệm.
Đầu tôi bắt đầu quay cuồng. Các ngón tay của tôi tự động gõ nhẹ vào bàn phím như một nhạc sĩ đã chơi piano liên tục suốt 20 năm.
-TekilLatte: Anh thực sự là một thành viên của nhà phát triển game.
-VenusPanties: Tôi đã đề xuất anh làm người chơi bản thử nghiệm.
-TekilLatte: Ôi VenusPanties. Tôi yêu anh VenusPanties.
-VenusPanties: Cút đ.
-VenusPanties: Cút đi.
Anh ta phải thấy “ghê tởm” bởi câu trả lời của tôi đến mức nào để mà vô tình mắc lỗi chính tả?
Tôi đang vui. Tôi rất sẵn lòng chấp nhận nhiều hơn những thứ như từ “cút đi”.
-TekilLatte: Khi nào thì bản thử nghiệm bắt đầu?
-VenusPanties: Thành thật mà nói, nếu muốn thì anh có thể bắt đầu ngay trong hôm nay.
-TekilLatte: Tuyệt. Luôn đi.
-VenusPanties: Ngay bây giờ? Hiện tại đã tối rồi. Còn cuộc sống thường ngày của anh thì sao?
-TekilLatte: Cuộc sống thường ngày? Tôi biết gì đâu.
-VenusPanties: Anh thực sự là một thằng shut-in.
Anh mới là thằng shut-in ý.
Anh ta nói rằng tôi có thể bắt đầu ngay hôm nay, nên chắc có thể là anh ta định gửi bản demo qua mail cho tôi.
Càng sớm thì càng tốt thôi. Tôi có thể sẽ cảm thấy chán nản trở lại nếu tôi quay về phòng mình. Tôi muốn kệ đời mà đắm chìm vào game.
-VenusPanties: Anh có chắc là anh muốn bắt đầu ngay bây giờ?
-VenusPanties: Anh sẽ không hối hận, đúng không?
-VenusPanties: Nó có thể tiêu tốn toàn bộ thời gian của anh.
Đó dường như là một câu hỏi ngớ ngẩn đối với tôi.
Đương nhiên là tôi sẽ hối hận. Trước đó tôi cũng hối hận. Ngay bây giờ tôi cũng thấy hối hận và tôi cũng sẽ tiếp tục hối hận ngay cả sau này. Đây là điều mà tôi chắc chắn vì một số lý do.
Tôi không suy nghĩ quá lâu trước khi nhập câu trả lời của mình.
-TekilLatte: Tôi không quan tâm.
Bên kia trả lời là anh ta hiểu. Sau đó, không có thêm câu trả lời nào trong chủ đề.
Tôi chờ đợi và nghĩ rằng anh ta đang gửi tôi file game; tuy nhiên, ngay cả khi đã qua 30 phút, vẫn không có phản hồi nào. Tôi đã tính đến việc thúc giục anh ta, nhưng tôi nghĩ là VenusPanties sẽ gửi nó cho tôi khi nào anh ta muốn nên tôi đã đóng laptop của mình. Ý nghĩ rằng người đó có thể đã lừa tôi lướt qua tâm trí khi tôi rời khỏi quán cà phê.
Những chiếc ô tô di chuyển qua lại trên ngã tư rộng lớn của phố Daehak. Những người lái xe có lẽ hầu hết đều là nhân viên công sở. Từng người đứng ở lối qua đường, ai cũng nghĩ về mái ấm của họ.Tôi đang nghe một bài hát đang thịnh hành qua tai nghe.
Đường phố lấp lánh màu trắng, vàng và đỏ của ánh đèn. Những ánh sáng đó lọt vào tầm mắt của tôi trong giây lát trước khi sớm biến mất.
Lối sống này sẽ kéo dài trong bao lâu?
Liệu có gì thay đổi một khi kỳ nghỉ hè kết thúc và kỳ học mới bắt đầu?
Khi nào thì mọi thứ sẽ đột ngột kết thúc?
Tôi vẫn khá hơn một số người. Có những người còn tồi tệ và thảm hại hơn tôi trên khắp thế giới. Vì vậy, ít nhất thì bây giờ tôi có thể cảm thấy thoải mái. Bây giờ, bây giờ, bây giờ…. sau khi lặp đi lặp lại điều này, sẽ đến một ngày mà tôi không thể nào nói “bây giờ” được nữa. Những hối tiếc muộn màng thì cứ để đến ngày đó rồi tính. Một phán quyết hợp lý sẽ được đưa ra để tôi không thể tự an ủi bản thân bằng cách nói tôi còn khá hơn hay tồi tệ hơn những người khác…
Đèn dành cho người đi bộ chuyển từ đỏ sang xanh. Tôi bỏ qua tất cả những suy nghĩ đang ngập tràn trong đầu và bước về phía trước.
Tôi đã nhớ mọi thứ rõ ràng cho đến thời điểm này.
Nó đau đớn vô cùng.
Tâm trí của tôi tối đen đi ngay lập tức.
Một khi tôi mở mắt ra, mà tôi còn không nhớ là mình đã nhắm lại, thế giới đã bị đảo lộn.
“Ah”.
Mặc dù có tiếng nhạc phát ra từ tai nghe của tôi, nhưng cảm giác như âm thanh đó đang được phát ra từ rất xa. Tôi không thể suy nghĩ thông suốt. Tôi đã bị đâm. Bởi một chiếc xe tải. Nó không có gì đáng ngạc nhiên. Rốt cuộc thì tôi đang đeo tai nghe và đầu tôi thì ngập tràn những suy nghĩ khác. Tôi đã đi sang bên kia đường mà không biết rằng bên cạnh đang có một chiếc xe vẫn đang phóng nhanh về phía trước. Có vẻ như ngay cả trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng được ấn định sẵn là không thể cống hiến hết mình cho thế giới này.
“Tôi không muốn chết.”
“Mẹ ơi”.
“....Đau quá."
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần. Tôi không tự di chuyển được mí mắt của mình. Cảm giác như ai đó đang giúp tôi mở và nhắm mắt. Dù sao thì, mọi chuyện diễn ra như vậy đấy.
Mọi chuyện chỉ có thế…….
Mọi thứ tối đen như mực.
***
Tôi tỉnh dậy và nghe thấy âm thanh trần nhà đang đổ sập.
Một góc trong tâm trí tôi vẫn còn nặng trĩu, nhưng ngay khi có một tảng đá rơi xuống ngay trước mặt tôi, ý thức của tôi đã bị buộc phải quay trở lại. Tôi vội vàng đứng dậy. Xung quanh tôi rung chuyển như thể có một quả bom hoặc thứ gì đó đã phát nổ hàng loạt ở phía xa.
“Cái, cái gì thế này!?”
Tôi đang ở trong một căn phòng mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong đời. Không, không đúng khi gọi đây là một căn phòng. Nó là một hang động khổng lồ. Trần nhà cao gấp đôi so với cái mà tôi đã thấy trong hang động thạch nhũ khi tôi đến thăm đảo Jeju. Mắt tôi nhìn về phía điểm cuối đen ngòm tưởng chừng như kéo dài vô tận của hang động. Tại sao tôi lại ở một nơi như thế này? Câu hỏi này xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng tôi không có thời gian để tìm ra câu trả lời.
Mùi tanh hôi của máu. Một mùi máu tanh nồng quấn quanh lấy tôi như thế nó định bao trùm lấy cả bên trong lỗ mũi và xộc lên đến tận não tôi.
“Guh…….!”
Những lời chửi rủa trào ra từ cổ họng tôi.
Có những xác chết nằm rải rác xung quanh tôi. Một cái xác với cơ thể phình to, một cái xác bị chặt đầu, một cái xác với chân tay bị bẻ quặt sai hướng, một cái xác bị những mũi tên đâm xuyên qua và ruột của chúng thì trào hết ra ngoài. Đủ loại xác chết nằm rải rác xung quanh hang động như thể ai đó đang cố gắng thể hiện những cách khác nhau mà một người có thể bị giết.
Ngoài ra còn có xác của những sinh vật quái dị nằm giữa đống xác người. Tuy nhiên, đầu óc của tôi không đủ minh mẫn để chú ý đến chúng.
“Ugh! Kuh, uuuugh!”
Tôi đã nôn, trước khi bản năng của tôi mách bảo rằng đây không phải là lúc để nôn một cách nhàn nhã như vậy. Tôi vẫn có thể nghe thấy một loạt tiếng nổ vang vọng ở phía xa. Mỗi lần một tiếng nổ vang lên, sàn và trần hang động lại rung chuyển dữ dội.
“Chết tiệt, guh, mẹ kiếp!”
Tôi lau miệng và bắt đầu đi về phía trước không một chút do dự. Chính xác hơn thì là do ở lại đây rất nguy hiểm.
Ngay khi vừa di chuyển chân phải, tôi đã ngã phịch xuống sàn một cách yếu ớt. Đó là lúc mà tôi nhận ra chân phải của mình đã bị gãy. Đó không chỉ là bong gân đơn thuần. Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi cũng có thể biết là xương bên trong đã bị vỡ vụn. Cái chân phải đang hoạt động ngược lại với ý muốn của tôi.
“Chết tiệt! Gah!”
Sau khi lại ngã một lần nữa trong lúc cố gắng đứng dậy, tôi bắt đầu bò bằng hai tay để cố gắng tiến gần nhất có thể đến chỗ những vụ nổ. Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét thất thanh giữa mỗi vụ nổ. Mặc dù chưa từng tham gia vào một trận chiến nào trước đây, nhưng tôi biết, những gì đang xảy ra ở khoảng cách xa chính là âm thanh của chiến trận. Đây là một chiến trường.
Điều gì đang diễn ra vậy?
Chẳng phải tôi đã chết rồi sao?
Không, tôi đang ở đâu đây?
Vào lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói của ai đó sau lưng mình. Đó là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông.
“Hắn ta đây rồi! Chúa Quỷ đây rồi!”
Chúa Quỷ.
Đó là một danh hiệu hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Mặc dù là như vậy, nhưng tôi biết tiếng hét đó đang hướng về phía mình.
Ngay khi tôi xoay người lại khi vẫn còn đang nằm bò trên mặt đất, tôi thấy khoảng tầm 12 người đang nói gì đó khi họ tiến đến gần tôi. Tôi không thể hiểu họ đang nói gì, nhưng chắc chắn là họ không có vẻ gì là thân thiện. Đúng lúc đó, một thứ gì đó đâm xuống đất với một tốc độ kinh hoàng ngay trước mặt tôi. Đó là một mũi tên. Họ đang bắn tên vào tôi!
Tôi bò về phía trước một cách tuyệt vọng.
“Đừng bắn! Ghh, đừng bắn! Không phải tôi! Không phải tôi!”
Ngay cả tôi còn thấy giọng của bản thân nghe thật yếu ớt. Giọng tôi xen lẫn với tiếng rên rỉ, nghe giống như tiếng thở hổn hển. Dù vậy, tôi cũng không thể nào chịu đựng được cơn đau mà không hét lên, vì vậy, tôi tiếp tục nói.
“Hgh, đừng, đừng bắn! Kuh, các anh nhầm người rồi!”
Tôi không thở được. Trong khi tất cả điều này đang xảy ra, những mũi tên vẫn tiếp tục bay về phía tôi. Tôi có thể né chúng. Tôi có thể né chúng. Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một chiếc radio bị hỏng.
Tuy nhiên, vận may của tôi sớm đã hết. Một mũi tên đã bay sượt qua cẳng tay của tôi. Da thịt của tôi bị xé toạc một cách dễ dàng.
Đau quá!
Nó thực sự đau!
“Gah, guuh!”
Tầm nhìn của tôi trở nên trắng xoá. Tôi cảm thấy nước mắt đang chảy ra. Những giọt nước mắt nóng vô cùng.
Tôi cử động các chi và bò như một con bọ không có chút ý thức nào về phía trước. Một cục đá nhọn trên nền hang động đâm thẳng vào đùi tôi. Không ngoài mong đợi, nó đau. Tránh làm sao được. Tôi tiếp tục bò. Có thứ gì đó đè xuống lưng tôi. Tôi đang bị dẫm mạnh lên.
Tôi nhận ra đó là bàn chân của con người.
“Ta đã bắt được hắn! Ta đã bắt được Chúa Quỷ! Ta, Riff vĩ đại, đã bắt được Chúa Quỷ Dantalian!”
“Nhìn hắn kìa! Hắn trông như một con bọ vậy.”
“Riff, anh không định nhận hết công trạng chứ?”
Cảm giác như thể có một chiếc mỏ neo bị thả đè lên cơ thể và đang ghì tôi xuống. Dù vậy, tôi vẫn cố vùng vẫy. Tôi vươn tay ra và cào xuống đất. Tôi vung chân như thể tôi đang ở dưới nước.
Một nhóm người đang đứng cười tôi.
“Hắn ta thực sự giống như một con bọ. Không, hắn ta đúng là một con bọ.”
“Giống một con chó lai hơn là một thằng khốn. Có vẻ như ngay cả những người như chúng ta cũng có thể bắt được một Chúa Quỷ.”
“Đợi một chút. Bình tĩnh nào, mọi người. Đừng quá phấn khích. Chúng ta vẫn chưa biết nơi cất giữ toàn bộ kho báu của hầm ngục này. Giết tên khốn này có thể là việc quan trọng, nhưng nếu quay về tay trắng, thì chúng ta cũng sẽ chỉ trở thành trò cười mà thôi.”
“Ôi, chiến hữu yêu quý. Anh nói đúng.”
Ai đó đã đá vào người tôi. Tôi không thể phát ra tiếng kêu khi tôi lăn người ra. Khụ, khụ. Ho là tất cả những gì tôi có thể làm được. Bụi bẩn trên nền hang dính vào khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi.
Ai đó đã nói chuyện với tôi mặc dù tôi vẫn chưa thể mở mắt.
“Được rồi, đức Chúa Quỷ. Hãy cho ta hỏi ngươi một câu. Căn phòng cất trữ toàn bộ tiền của hầm ngục nằm ở đâu?
“Tha cho tôi….. tha cho tôi.”
“Riff, thật khó chịu, cứ đánh vào đầu gối hắn đi. Rồi thì hắn sẽ hót như con chim ngay ấy mà.”
“Không cần. Thế này là đủ rồi, Cyclops.”
Bọn chúng đang có một trò chuyện vô cùng đáng sợ. Tôi cầu xin một cách tuyệt vọng.
“Tha cho tôi…. Tôi không phải là người mà các anh đang tìm kiếm. Thực sự không phải tôi….”
“Được rồi. Được rồi. Bình tĩnh lại đi đức Chúa Quỷ. Bọn ta cũng không muốn dùng bạo lực hơn mức cần thiết. Đừng khóc nhiều như thế, được chứ? Đừng khóc nữa.”
“Kuhahaha!”
Tiếng cười đột ngột vang lên xung quanh tôi.
Tôi đã kìm được nước mắt. Bất kể tình trạng của tôi có như thế nào, tôi cũng phải kéo dài cuộc trò chuyện này càng lâu càng tốt. Rốt cuộc thì đó cũng là cách giúp tôi sống sót. Cảm giác muốn nôn và khóc đan xen vào nhau, chúng cố trào ra khỏi cổ họng, nhưng tôi đã cố gắng để nuốt hết chúng xuống. Tuy nhiên, tôi không thể ngăn bản thân mình làm một điều gì đó tương tự như nấc.
“Tốt. Phải như thế. Bây giờ thì ngươi trông có vẻ là đã sẵn sàng thương lượng rồi. Cứ tiếp tục thế nhé.”
“Uk….hk, kuh.”
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Toàn bộ số tiền trong hầm ngục này được cất ở đâu?”
“Meongnyun-dong– hức, nó được cất ở Meongnyun-dong.”
Meongnyun-dong là tên của khu phố nơi tôi đang thuê nhà. Tôi vừa thốt ra cái tên xuất hiện đầu tiên trong đầu. Quan trọng gì đâu? Tôi chỉ cần phải nói một cái gì đó.
Đối phương phát ra âm thanh của sự khó hiểu và hỏi lại.
“Maeirun, gì cơ?”
“Meongnyun, Meongnyun-dong.”
“Thật là một từ có phát âm kì lạ. Có ai trong số các ngươi hiểu những gì hắn vừa nói không?”
“Có lẽ đó là ngôn ngữ của quỷ. Nghe có vẻ là thật.”
“Được rồi. Đức Chúa Quỷ, ta thích phong cách làm ăn thông minh của ngươi. Ta cảm thấy chúng ta có thể làm bạn, nhưng trước tiên. Này.”
Đối phương vỗ má tôi một cách đùa cợt.
“Phòng Maeirundou này nằm ở đâu? Hãy nói cho bọn ta biết chính xác địa điểm.”
“Ở trong phòng mà tôi đang ở…. có một hành lang bí mật.”
“Trong phòng của Chúa Quỷ? Có một hành lang bí mật trong phòng của Chúa Quỷ?”
“Đúng vậy, trong phòng của Chúa Quỷ… nó chỉ mở ra sau khi xác thực được sinh trắc học của tôi… vì vậy, một hành lang chỉ mở ra khi tôi đặt tay của mình lên… nó nằm ở đó.
“Một thiết bị ma thuật, huh.”
“Được rồi”, gã đàn ông tự lẩm bẩm một mình trước khi nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lên. Một cơn đau dữ dội truyền lên từ bàn chân phải của tôi.
“Aah!”
“Ôi trời. Có vẻ như chân của ngươi đã bị gãy.”
Hắn tặc lưỡi.
“Ê, tân binh. Hỗ trợ hắn đi. Dù gì thì hắn cũng là một vị khách quan trọng.”
“Đã hiểu, thưa ngài.”
Tên thanh niên trẻ, kẻ được gọi là “tân binh”, quàng tay tôi qua gáy hắn. Tôi vừa lo lắng vừa bước đi trong khi dùng hắn làm giá đỡ.
Cuối cùng, tâm trí tôi cũng tỉnh táo lại một chút, nên tôi dùng cẳng tay để lau mặt. Khi nước mắt được lau đi, tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng. Vẫn còn đó những giọt nước mắt xen lẫn bụi bẩn đọng lại nơi khóe mắt, nhưng thế là đủ để tôi nhìn được phía trước.
Xung quanh tôi có tổng cộng 15 tên. Tất cả bọn chúng đều có trong tay một món vũ khí như cung hoặc giáo. Gương mặt của chúng đều có những đặc điểm đáng sợ.
“Đi nào!”
Gã đàn ông tên Riff hét lên. Những tên khác trò chuyện và đưa nhau túi đựng nước trong khi tiến về phía trước.
May mắn thay, có vẻ như bọn chúng biết rất rõ phòng của Chúa Quỷ nằm ở đâu. Thật nhẹ nhõm. Nếu chúng bảo tôi dẫn đường đến phòng Chúa Quỷ, thì việc tôi nói dối sẽ ngay lập tức bị bại lộ.
“Hkk…..kuh…..”
Tuy nhiên, tôi không thể hạ thấp cảnh giác. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là trì hoãn cái chết của mình một chút.
Vì hang động lớn và yên tĩnh nên âm thanh của nhóm người trò chuyện vang lên nhỏ nhẹ khắp hang như một khúc cầu hồn đáng sợ. Ngoài ra, những tiếng rên rỉ yếu ớt của tôi cũng được xen lẫn vào đó.
( kiểu nhận diện thuộc tính vật lý, đặc điểm sinh học của riêng mỗi cá nhân như vân tay, khuôn mặt,..) (trí tuệ nhân tạo - kiểu các đoạn code, phần mềm ghi các lệnh để nhân vật thực hiện theo )