Trong khi cả lục địa đang chết đói, gia sản của tôi rất dồi dào.
Cánh đồng lúa mì vàng đung đưa trong gió mùa thu. Trên cao, tiếng cười nói của những người dân làng đang vọng lại. Họ rất vui vẻ và trao cho nhau những câu đùa của họ, dù thô tục nhưng tôi có thể thấy được sự thân thiết của họ đối với những người khác.
Giống như những chú cá heo bơi trong biển vàng sao?... Có lẽ tôi đã trở nên quá đa cảm trong chuyện này. Hiện tại tôi đang tận hưởng cuộc sống làm nông của mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã làm được một thứ gì đó mang lại thành quả xứng đáng với công sức của mình bỏ ra. Sẽ không lạ nếu tâm trí của tôi đã trở nên nhẹ nhành hơn rất nhiều so với trước đây.
Một cánh đồng nhỏ.
Nó chỉ lớn hơn so với một khu vườn bình thường một chút và cũng chẳng có nhiều thứ để nói về nó, nhưng đây là nơi mà tôi có thể làm việc bằng chính sức lực của mình. Tôi có thể cảm thấy như vậy.
Tôi cau có vì một chuyện nào đó mà tôi cũng không hiểu nguyên nhân tại sao tôi lại có biểu hiện như vậy vào lúc này.
“Hmm.”
Farsi như hiểu ra chuyện gì đó và cười khi đứng bên cạnh tôi. Cậu ta vỗ vai tôi như thể đã hiểu ra mọi chuyện đang diễn ra.
“Tôi rất ấn tượng về cánh đồng của ngài dù đây mới là mùa thu hoạch đầu tiên.”
“Chao ôi, những hạt lúa mì cũng đáng yêu như những con yêu tinh vậy.”
Farsi biểu hiện một cách kinh khủng về những điều tôi vừa nói. Rồi cậu ta đưa cho tôi cái liềm và nói.
“... Tính thẩm mĩ của ngài thật khác thường đó. Dù sao, ngài cũng đã làm mọi chuyện tốt hơn. Và hiện tại sẽ là công việc mà theo tôi, ngài sẽ cảm thấy khó khăn nhất đấy.”
“Không sao, sức mạnh của tôi đã tăng lên đáng kể rồi, tôi sẽ không gặp vấn đề gì đâu Farsi.”
Tôi nói với một vẻ tự tin.
Thực ra, lúc đầu tôi khá tự tin về chuyện này, nhưng tôi biết rằng tôi đã sai lầm. Tuy nhiên, khi tôi thử làm nông, nó đã xuất hiện và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại phù hợp với việc làm nông.
Và chức nghiệp nông dân đã xuất hiện trong bảng trạng thái của tôi.
Và nó không chỉ như vậy, nó còn là chức nghiệp thăng cấp nhanh nhất trong số tất cả những chức nghiệp mà tôi biết.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Dantalian
Chủng tộc: Chúa Quỷ Liên kết: Lâu đài quỷ của Dantalian.
Thuộc tính: Trung lập (-10)
Cấp độ: 36 Danh tiếng: 4543
Chức nghiệp: Nông dân ©, Chúa Quỷ (D), Chủ nhân Dungeon (F)
Khả năng lãnh đạo: 34/37Chiến lực: 11/22 Trí lực: 32/37
Khả năng chính trị: 35/35Hấp dẫn: 20/20 Kỹ năng: 8/17
*Danh hiệu: 1.Chúa Quỷ đáng sợ, 2.Nông dân bẩm sinh.
*Khả năng: Công nghệ nông nghiệp(C), Chiến thuật (E), Kỹ năng bắn (E), Kỹ năng khai thác (F).
*Kỹ năng: Diễn xuất.
[Thành tích:3]
[Quân số 54/260 đơn vị]
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Phong cách]
Chúa Quỷ đáng sợ. Phá vỡ trật tự của thế giới. Được quỷ tộc tôn vinh và loài người sợ hãi. Khả năng lãnh đạo +10, giới hạn trí tuệ + 10, giới hạn hấp dẫn +10, giới hạn đơn vị quân số: +100, danh tiếng + 500.
Nông dân thiên bẩm. Dành cho những người đã nâng cao trình độ chức nghiệp ( nông dân) của bản thân và khả năng ( Kỹ năng nông nghiệp) của họ trong một khoảng thời gian ngắn được tăng lên. Được những người có cùng chức nghiệp quan trọng. Giới hạn chiến lực +10, giới hạn kỹ năng +5, mức độ thiện cảm + 5 đối với những người có chức nghiệp <Nông dân>.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
So với Chủ nhân Dungeon và Chúa Quỷ hạng D, cái này tỏa sáng rực rỡ so với phần còn lại. Tôi còn không thể tin được vào mắt mình rằng mình đang nhìn vào cái gì trước mặt nữa… nó có hạng C.
Dù tôi có luyện tập bắn nỏ đến đâu, kỹ năng ngắm bắn của tôi cũng không lên nổi hạng D. Nhưng chức nghiệp nông dân dã tăng lên rất nhiều và nó đã lên tới C trong một khoảng thời gian mà tôi còn không kịp nhận ra nó. Nhờ vậy mà tôi còn không thể tưởng tượng được tại sao mình lại phải làm những công việc như thế này.
Có lẽ tôi sinh ra để làm nông nghiệp. Đúng là không thể tin được tôi lại là thiên tài… trong nghề nông. Tôi không biết nên diễn tả nó như thế nào vào lúc này.
Tôi còn đạt được cả danh hiệu về nó nữa. Ngay cả thế giới này cũng đã công nhận tôi là một nông dân tự nhiên. Đây là một tài năng mà cả thế giới này đã thừa nhận, Tôi cảm thấy nổi da gà về nó. Tôi còn không thể chịu đựng được khi mà tôi lại có thể sợ hãi chính mình. Tôi còn không thể tưởng tượng được một Chúa Quỷ lại có chức nghiệp nông dân sẽ ra sao?
Hoo hoo hoo.
Một tiếng cười phát ra. Từ bên cạnh Farsi đang nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt “Tại sao người này lại hành động như vậy?”. Nhưng tôi không hề quan tâm về nó. Tôi còn không hiểu tại sao Farsi lại nhìn tôi như vậy. Có lẽ cậu ta không phải là tôi nên cậu ta sẽ không bao giờ hiểu được tại sao nó lại như vậy… Tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho cậu ta với tấm lòng bao dung của một người thống trị.
“Cậu biết gì không? Đôi khi rất đen đủi!”
“Ngài sẽ biết điều mà tôi đang cười sớm thôi!”
Ngay cả như vậy, tôi cũng sẽ sẵn sàng bỏ qua cho cậu ta.
Tôi biết, tôi thực sự không may mắn một chút nào. Nhưng… giả vờ như may mắn thì sao?
Sau một năng rưỡi sau khi rơi vào thế giới này, giới hạn cao nhất của khả năng của tôi là 37. Thậm chí còn không phải là 40. Và trong vài tháng qua lực lượng đã tăng lên thêm 20 đơn vị. Tốc độ không thể tin được. Tuy nhiên, khoe một chút cũng không sao.
“Điều này thật khác với bình thường, ngài có nghĩ đến mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu tiếp không?”
“... Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi mới tròn 25 tuổi vào tháng tới. Đó là lý do vì sao?”
“Tôi cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi.”
Farsi khịt mũi.
“Thật khó cho những tầng lớp như quý tộc có thể làm những việc như thế này, năng suất của họ còn kém hơn cả một đứa trẻ tám tuổi. Cho dù họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn dừng lại ở đó. Dù ngài cũng mới có 25 tuổi nhưng ngài có vẻ hợp với việc này hơn những người thuộc tầng lớp quý tộc khác đó!”
“...”
Vâng, tôi cũng cảm thấy tôi đã già đi rất nhiều sau khi nghe những lời nói đó.
“Tôi đã cho cậu rất nhiều rồi. Trong khi cậu trồng trọt thì tôi sẽ trồng người.”
“Tôi biết rõ những gì tôi nói. Tôi nghĩ rằng ngài sẽ không trụ được lâu hơn đâu, nhưng thành thật mà nói, dù nó không hay ho đâu, khuyên ngài nên bỏ cuộc sớm đi.”
“Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”
Mặc dù vậy, nhưng Laura và Lapis đã bàn luận chuyện gì đó, nhưng họ đã đẩy tôi cho Farsi và đi làm những chuyện khác. Tôi là một Chúa Quỷ và tôi không thể tin được cấp dưới của mình lại làm như vậy với tôi….
Ài. Nói thật thì ngoài hạng 71 thì tôi cũng là một Chúa quỷ chẳng khác gì những người khác.
Tôi nhún vai.
“오호라.”
“Huh, dù có nói gì đi nữa, tôi hiện tại là một nông dân lành nghề, cây lúa mì có khó trồng và khó chữa bệnh không? Nếu thu hoạch chúng tôi sẽ chỉ mất một ngày mà thôi.”
“Tôi có thể chắc chắn rằng ngài sẽ không hoàn thành nổi trong 1 ngày nếu không có sự giúp đỡ khác.”
“Tôi có thể chắc chắn về những gì tôi đã nói.”
“Oh.”
Không hiểu tại sao Farsi lại cười tôi như thế đó là một điều rất buồn cười.
“Tôi không thể đợi để xem ngài sẽ làm tốt như thế nào.”
“Này, đừng có nói thế chứ. Hãy xem tôi làm đây.”
Tôi nắm lưỡi liềm trên cánh tay phải của mình và tiến về cánh đồng.
Tôi chỉ mất ba tiếng đồng hồ để hiểu tại sao Farsi lại cười như vậy.
Sau một lúc.
“Ôi, lưng tôi, đau quá!”
Tôi ôm lưng và lăn trên cánh đồng lúa mì.
Đó không phải là một chuyện đùa, tôi cúi xuống để cắt lúa mì và nếu bạn muốn tập trung lại, tôi nên bắt buộc chuyển chúng đến một nơi. Sau khi lặp lại thao tác này liên tục trong 3 tiếng đồng hồ, lưng tôi đau khủng khiếp.
Những con quái vật của tôi đang nhìn tôi như thể chúng đang lo lắng cho tôi. Những con yêu tinh đã chứng tỏ được khả năng của chúng trong việc cày ruộng. Nhưng chúng lại không thể sử dụng bàn tay của mình cho một công việc tinh vi như thu hoạch lúa mì. Nhưng ít nhất thì chúng đã có cố gắng lo lắng cho tôi.
Tôi có thể nhờ chúng giúp… Tôi có thể nhờ Blingee giúp tôi. Nó có thể làm tốt hơn tôi rất nhiều. Vì nó thấp hơn con người nên nó làm nhanh hơn rất nhiều. Trong khi tôi có thể xếp được 5 bó lúa lúa mì thì nó có thể xếp chồng lên đến 10 miếng. Tôi không thể tin được vào mắt mình nữa.
“Ôi không, tôi cảm thấy phẩm giá của tôi bị tổn thương nghiêm trọng…!”
Tôi buộc phải đứng lên, lúc đó cơn đau dữ dội ập đến.
“Kuhhuck.”
Tôi chỉ bị mắc kẹt lại trên sân. Tại sao? Tôi có thể làm tình với Laura từ bốn đến năm tiếng đồng hồ mà không hề có vấn đề gì cả. Nhưng sau khi cố gắng thu hoạch lúa mì trong ba tiếng đồng hồ và tôi đã đau lưng khủng khiếp. Thật khó tin về chuyện này.
─Ôi khốn nạn thật!
Tôi sắp chết trên cánh đồng và những bé tiên của tôi bay đến chỗ tôi xem có chuyện gì thú vị không. Chúng là những đứa trẻ đáng yêu nhưng tôi lại cảm thấy âm thanh của chúng vô cùng khó chịu vào lúc này. Thật khó chịu khi chúng không thể im lặng như Golem vào lúc này.
Chúng đã phát hiện ra một sân chơi mới, và chúng quyết định cánh đồng lúa mì là một sân chơi đặc biệt. Chúng quyết định đây là một sân chơi trốn tìm mới của chúng. Chúng cố gắng nấp sau những bông lúa mì vàng và nô đùa với nhau trên cánh đồng màu vàng của lúa mì.
Trông thật vui… nhưng tôi cũng muốn chơi trốn tìm với chúng… Tôi muốn ôm chúng và chơi đùa trên cánh đồng lúa mì của mình….
Dù vất vả nhưng tôi mới chỉ thu hoạch được ¼ cánh đồng,
“Oh, ít nhất đã qua 9 tiếng rồi.”
Một con số tuyệt vọng hiện ra trước mặt tôi.
Hôm nay sai rồi. Đây là lý do vì sao tôi muốn làm việc, nhưng tôi không thể. Có thể ngày mai tôi sẽ chết vì đau cơ mất. Tôi thề rằng tôi sẽ hoàn thành công việc trong một ngày. Nhưng có thể mất bốn ngày thay vì một ngày.
‘Nhìn này. Tôi đã nói gì? Một nông dân lành nghề sao?’
Tôi có thể hình dung được Farsi đang cười thầm trong đầu. Đồ khốn, tôi có thể đã nghĩ rằng cậu ta thật dễ thương, nhưng hiện tại cậu ta đang nghĩ rằng có thể ngồi lên đầu mình. Tôi phải dẫm lên mũi cậu ta nếu tôi có cơ hội… Dường như tôi không thể làm được nữa rồi.
“Chúa tể của em? Ngài đang làm gì vậy?”
Tôi nghe thấy một giọng nói, khi quay đầu lại, Laura đang đứng ở đó. Giống như một cô gái được vẽ bởi một họa sĩ Hà Lan, em ấy đang mặc một bộ thương phục màu vàng.
Laura có ba bộ quần áo. Đó là một chiếc váy, bộ quần áo khi em ấy còn là nô lệ và nó có sức quyến rũ của một quý tộc. Ngoài cái này ra, còn có một bộ tôi mua cho em ấy để làm quà. Còn lại là một quân phục màu đen mặc khi gia nhập quân đội Quỷ Tộc.
Và hiện tại em ấy đang mặc một bộ thường phục. Khi Laura và tôi bắt đầu sống trong căn biệt thự được xây trong làng, dân làng đã may và tặng nó cho Laura. Họ đã mua loại vải tốt nhất trong thị trấn gần nhất và may nó cho Laura. Những người dân làng đã nói như vậy với tôi.
Ngay cả loại vải đó cũng là một thứ xa xỉ với những người ở vùng này. Nó chắc chắn rất xa xỉ khi so sánh với một nơi nghèo như vùng đất này. Đó là một bộ đồ màu trắng trên nền cam của những cô gái trẻ thời này thường mặc, và nó rất hợp với mái tóc vàng của em ấy. Laura rất hài lòng khi nhìn thấy nó.
‘Chỉ có những người đặc biệt trên thế giới mới nhận được món quà như thế này.’
Kể từ ngày đó, Laura luôn mặc bộ đồng phục của thường dân. Đó là bộ quần áo mà em ấy đang mặc vào lúc này. Thành thật mà nói, em ấy còn vui hơn khi tôi tặng cho em ấy chiếc váy mà tôi mua ở Niflheim…. Phụ nữ thật khó hiểu và Laura cũng rất khó hiểu theo cách nào đó.
Trái tim của phụ nữ giống như thứ ngoại ngữ tôi chưa bao giờ học. Tôi chẳng hiểu một chút nào cả.
“Ta đang cảm nhận năng lượng của trái đất.”
“Năng lượng của trái đất? Ngài từ khi nào có thể cảm nhận Ma Lực vậy?”
“Nó là thứ cung cấp cho đất đai để có thể sử dụng hàng ngày. Ta muốn sống với lòng biết ơn với mặt đất. Ta đang thể hiện nó bằng những cử chỉ như thế này.”
Laura nghiêng đầu.
“Em không biết rằng ngài tôn thờ nữ thần Demeter đấy. Niềm tin rất quan trọng, nhưng bữa ăn trước thì sao?”
“Oh, thật tốt, ta rất mong đợi nó.”
Laura đang ôm một cái giỏ trên tay. Em ấy luôn hấp dẫn vào những lúc như thế này. Tôi bật dậy trong khi đang rên rỉ.
Bữa trưa hôm nay là sandwich. Nó không phải là những loại bánh mì trắng hình tam giác mà tôi biết. Nó là bánh mì kẹp với thịt xông khói và rau. Laura không giỏi nấu ăn, vậy nên em ấy luôn làm món ăn bằng những nguyên liệu thô.
Sau khi làm việc, bữa ăn trở nên ngon hơn rất nhiều.
“Thật ngon, em làm tốt lắm, Laura.”
“.... nếu ngài vui, em cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Laura cười nhẹ.
Lúc này, Laura có nụ cười thật đẹp.
Sau khi ăn một lúc, chúng tôi cảm thấy cổ họng mình hơi khô, Laura lấy một xô nước và đưa cho tôi một bát nước múc từ cái xô. Tôi nhận nó từ tay Laura và uống nó. Đây là nước ngầm được mang lên từ giếng sao? Nước mát chảy qua thực quản và làm mát cơ thể tôi trong khi đang được sưởi ấm dưới ánh mặt trời. Kyahh!
Sau bữa ăn, tôi đứng dậy. Năng lượng được sạc lại.
“Oh, Ugh.”
Dù có làm sao đi chăng nữa tôi cũng phải thu hoạch hết trong hai ngày. Nếu không tôi sẽ không biết Farsi nói với tôi chuyện gì nữa.
Laura nói.
“Ngài có đau lưng không, Chúa tể của em?”
“Cắt lúa mì khó hơn ta nghĩ…..”
“Ngài cắt bằng liềm phải chứ?”
Tôi gật đầu.
Laura thì đang lẩm bẩm và đặt tay lên cằm như thể không ngờ được.
“Ngài đã cố gắng đi một con đường khó khăn. Từ trước tới giờ, em luôn nghĩ rằng ngài là một người lười biếng và không có cách nào khác để có thể thay đổi tư duy của ngài được. Hiện tại ngài lại có thể học hỏi được thái độ của một người nông dân sao?”
Tôi nghiêng đầu.
“Cảm ơn em đã khen ngợi nhưng ta không biết em muốn nói gì?”
“Hừm, cắt lúa mì bằng những tiên thì sẽ dễ dàng hơn đó, không phải sao? Tuy nhiên, em ngưỡng mộ khả năng chịu đựng của ngài thật đó.”
Dùng tiên sao?
“Chúng không thể làm được đâu, cánh tay của chúng quá yếu để có thể thu hoạch lúa mì.”
“.... Chúa tể của em, ngài quên rằng chúng có phép thuật sao? Nếu cắt tất cả bằng một lưỡi đao gió, nó sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
“...”
Tôi quay đầu lại, những bé tiên đang chơi đùa trên cánh đồng. Tôi lặng lẽ ra lệnh cho chúng trong tâm trí của mình.
‘Dùng ma thuật gió và bắn đi.”
Những bé tiên ngẩng đầu lên và bay về một góc của cánh đồng, theo tốc độ chúng bắn những lưỡi kiếm gió. Lưỡi đao trong suốt và bay đi một cách gọn gàng. Một phần ba của cánh đồng đã được cắt gọn trong một nốt nhạc.”
“Khốn nạn!”
Tôi ôm đầu và hét lên. Tại sao tôi không nghĩ ra cách này ngay từ đầu?
─ Rầm.
Tôi cảm thấy thất vọng với lời khen ngợi tuyệt vời này, nhưng các bé tiên lại bay và cười với tôi. Đối với tôi, tôi đã có nhiều niềm vui hơn nhưng tôi cũng cảm thấy thật thất bại. Khốn nạn, chúng đang kéo tóc của tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy tốt hơn theo cách nào đó.
Laura lẩm bẩm nói với tôi.
“Em không biết ngài có để ý không? Nhưng ngài cũng đôi lúc rất thông minh, nhưng vào những lúc như thế này, ngài thật ngốc nghếch. Nhưng vì một lý do nào đó em muốn nhìn ngài làm việc chăm chỉ hơn.”
“Ôi, lưng của tôi, ba tiếng làm việc của tôi.”
Laura cười.
“Nếu có một cái đầu không tốt, cơ thể sẽ phải chịu đựng. Đó là câu nói mà ngài đã từng nói với em, không phải sao?”
Nó rất đúng và cũng rất đáng tiếc.
Đây là lý do vì sao em ấy là một thiên tài.