* * *
Sau khi hoàn thành bản thiết kế Dungeon, tôi không còn gì khác để làm.
Ngay cả khi tôi muốn tiến hành xây dựng ngay lập tức, Sytry cũng cần cung cấp tiền cho tôi. Chiến tranh nên nhanh chóng kết thúc để tôi có thể nhận được tiền từ Sytry. Do đó, tôi hoàn toàn nhàn rỗi cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Tôi liên lạc với Sytry thường xuyên thông qua quả cầu ma thuật. Tôi được biết rằng tình hình hiện tại rất có lợi cho phe chúng tôi. Nó đã từng là một vấn đề của quân đội Quỷ tộc sao? Nhưng vấn đề quan trọng hơn hiện tại lại là lương thực không đủ.
─ Chúng tôi đã tập hợp nhiều nhất có thể, nhưng những quân đoàn còn lại lại chơi riêng lẻ..
Sytry nói qua quả cầu pha lê ma thuật. Quả thực, nguồn cung cấp thực phẩm cho mười vạn quái vật là rất lớn. Nguồn cung thu được từ những trận chiến trước của quân đoàn 6 rất lớn nhưng cũng nhanh chóng cạn kiệt.
─ Con người rất thông minh, chúng tránh giao tranh với chúng ta để có thể khiến chúng ta… Khốn nạn!
Đội quân quái vật cần một nguồn cung đủ lớn để có thể duy trì được nó. Tất nhiên, con người cũng biết chuyện đó.Quân đội con người buộc phải trì hoãn cuộc chiến trong khi tránh giao tranh với những Chúa Quỷ càng nhiều càng tốt.
Tình hiện tại diễn ra rất khó chịu dưới góc nhìn của các Chúa Quỷ.
Quân đội con người từ từ đẩy lùi cuộc chiến và trưng dụng đất nông nghiệp lân cận một cách ngẫu nhiên. Hàng trăm con quái vật đang kéo theo bầy, và con người đang xua đuổi chính đồng loại của mình để có thể có đất và lương thực. Tất nhiên, chúng có trả tiền cho những người nông dân. Việc chúng làm chỉ là vất cho người dân một đống tiền và đuổi họ đi mà không cần nhìn họ.
Ít nhất, một số người vẫn nhận được một số tiền nhỏ, nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy. Thậm chí đội quân của con người còn đã đốt cháy rất nhiều ngôi làng.
Khi tôi nghe về nó, tôi chỉ buột miệng nói ra.
“Đây là chiến thuật đêm xanh.”
─ Vâng…? Chiến thuật đêm xanh? Nó là gì vậy?
Ah, tôi quên mất thế giới này không có thứ gì được gọi là ‘chiến thuật đêm xanh’. Thông thường tôi hay giải thích cho người khác trước rồi mới bắt đầu nói về nó. Nhưng đôi khi tôi lại sử dụng đúng nghĩa đen như hiện tại.
Sytry nghe tôi nói và cau mày.
─ Hả? Vậy những con người đó sau này sẽ ra sao?
“Về cơ bản, đó là một chiến lược không nghĩ đến tương lai. Nó cũng hiệu quả như… Chúa tể của loài người khác với những người như chúng ta. Họ không hề cảm nhận được tình cảm của đồng loại. Chỉ với điều đó, khía cạnh quan tâm đến chủng tộc của chính mình đã bị bỏ lại phía sau.”
Trong khi nói chuyện như thế này, tôi nghĩ rằng đó là một chiến lược khá tốt.
Trước hết, có thể loại bỏ được những gì quái vật sẽ ăn mà còn bổ sung được nguồn của mình. Theo một khía cạnh nào đó tôi lại cảm thấy ngưỡng mộ khả năng của họ. Nhưng điều quan trọng là vì một nguyên nhân nào mà người ta lại ăn cắp của cải mà họ làm việc. Chúa Quỷ đang xâm lược họ, những con quái vật đang tiến đến… không có lý do nào hợp lý hơn cho chuyện này.
‘Không, nó không phải là tất cả.’
Cùng lúc, tôi nhớ ra được rằng có hai hoặc ba mục tiêu trong quân đội con người.
Nếu tôi là một kẻ đứng đầu quân đội… Duy trì sĩ khí là một việc làm quan trọng. Một kẻ đã đầu độc tinh thần của nhiều người lính trong trận chiến và đó là tôi. Vậy nên, có mâu thuẫn trong nội bộ quân đội đối phương. Trong trường hợp này cần làm gì để có thể dập tắt sự bất hòa đó?
Đơn giản, chỉ cần khiến cấp dưới của bạn ‘tuân thủ’ là được.
Những người lính cấp dưới sẽ cướp phá ngôi làng tư nhân cho chính bản thân họ. Họ là những người lính nghèo, họ sẽ tham gia cướp bóc nhiệt tình hơn bất cứ ai. Nếu có thể lấp đầy cái bụng đói của mình thì tội gì không làm? Nhưng sau khi cướp bóc, chỉ cần đổ lỗi cho các quý tộc là không hề còn cảm thấy tội lỗi nữa...
Họ cướp tài sản của người khác để sinh sống. Về khía cạnh đó, những người lính đã trở nên giống những quý tộc. Có thể giống như việc không hề tin tưởng những quý tộc, nhưng việc công khai phàn nàn cũng đã trở nên bớt khó khăn hơn rất nhiều. Có lẽ, nó đủ để không xảy ra một cuộc nổi loạn
Thêm nữa.
‘Chúng sẽ phân phát thảo mộc đen cho những ngôi làng bị cướp phá.’
Năm ngoái, tất cả con người đã trồng thảo mộc đen trong tuyệt vọng. Tuy thu hoạch không nhiều, nhưng có thể đủ để có thể cứu chữa quân sĩ của họ. Và số lượng dư ra sẽ dùng để phân phát cho những người bị cướp phá.
Tất nhiên, một ngôi làng bị cướp phá, họ sẽ đổ lỗi cho quân đội con người. Khi đó, thảo mộc đen sẽ được phân phát như một sự đền bù nào đó. Ngoài được khen ở một mức độ nào đó, những kẻ lãnh đạo con người sẽ có thể duy trì hình ảnh của mình.
Sau đó, bạn có thể không tin tưởng những quý tộc, nhưng bạn vẫn có thể tin tưởng những vị vua của mình…. Xu hướng suy nghĩ có thể được định hình như vậy. Vậy nên, binh sĩ sẽ hiếm khi di chuyển khó khăn vì biết rằng họ đang chiến đấu vì vị vua của họ chứ không phải quý tộc. Quyền lực của hoàng gia ngày càng được củng cố tốt hơn.
Khi xét đến nguyên nhân, việc mất lòng tin của chỉ huy và quân sĩ là một tệ nạn lớn. Nhưng nếu là một người sáng suốt, bạn có thể thấy được khủng hoảng cũng có thể trở thành một cơ hội.
Quý tộc cũng không phải là những kẻ ngu, sau khi mọi chuyện diễn ra, chúng cũng sẽ chú ý đến. Vậy nên, những kẻ có thể làm được chuyện này là những kẻ có thể sẵn sàng cạnh tranh ngay cả với những quý tộc một cách trực diện.
Vậy nên, không phải quốc vương của đất nước nào cũng có thể sẵn sàng làm những chuyện như vậy. Có những kẻ nào dám làm những chuyện như vậy? Chỉ cần theo dõi những kẻ đó cũng có thể biết rằng ai mới là nhân vật chính trong hàng ngũ của địch.
Hấp dẫn, nhưng cá nhân tôi đánh giá cao hai người, Henrietta của Bretagne và Elisabeth của Habsburg, nhưng đây có thể làm một cái nhìn thoáng qua về cuộc chiến này. Họ là hai Nữ Hoàng với quyền lực tối cao của Lục địa trong <Dungeon Attack>. Tôi đang mong chờ xem ai mới là người sẽ lên sân khấu lúc này.
Nào, vậy tôi tôi nên cư xử như thế nào đây.
Tôi quyết định sẽ để lộ thông tin cho Sytry.
“Sytry, có thể quân đội con người sẽ sẵn sàng từ bỏ phía bắc và trung tâm của Habsburg.”
─ Cái gì? Ngài đang nói về cái gì vậy?
“Nếu mục tiêu của chúng là cạn kiệt nguồn lương thực thì chúng không cần thiết phải đốt cháy những ngôi làng. Chúng có ý định phá hết mọi thứ hơn là để chúng ta chiếm được nó. Và chúng đã làm vậy… chúng đốt cháy mọi thứ và không muốn để lại cho chúng ta bất cứ thứ gì cả. Chúng chính thức muốn bỏ lại mọi thứ không còn giá trị gì cho chúng ta.”
Công chúa Elisabeth yêu người dân của mình. Nhưng cô ta sẵn sàng sử dụng những phương pháp tàn bạo khi cần thiết, nhưng bản chất vẫn như cũ. Việc giết người thân để có thể tranh giành quyền lực là chuyện đương nhiên. Nhưng việc cảm thấy tội lỗi cả một đời vì giết đứa em trai của mình có thể thấy được rõ ràng nhân cách của Elisabeth von Habsburg.
Không thể có chuyện một người như vậy lại có thể phá hủy lãnh thổ của mình một cách vô nghĩa như vậy được. Và cô ta sẽ không để nó bị phá hủy như vậy chỉ vì muốn như vậy. Cô ta đã quyết định bỏ lại trung tâm cho đội quân của Quỷ tộc và tái tạo lại nó ở phía nam Habsburg.
“Có lẽ lúc này, một tuyến phòng thủ lớn đang được tổ chức ở phía nam Habsburg. Sẽ có một kế hoạch cho cuộc kháng chiến cuối cùng ở đó. Liệu như vậy có quá nhiều cho mùa thu năm nay không? Nếu mùa đông đến muộn hơn thì sao?.... Chúng ta sẽ phải đối mặt với một cuộc phản công lớn nhất từ trước tới hiện tại.”
Càng gần lại biên giới, viện binh từ các nước khác càng dễ kéo đến hơn bất cứ lúc nào. Khi chúng lui về phía nam, quân tiếp viện sẽ dễ dàng tham chiến hơn bao giờ hết. Tôi không biết rằng sẽ có bao nhiêu nước tham chiến sẽ được tập hợp lại. Tôi cũng không thể nắm rõ được dân số của thời đại này là bao nhiêu?
─Hả? Nếu theo như ngài nói… con người sẽ không bao vậy chúng ta và tập chung chuẩn bị phản công hơn? Thủ đô của Habsburg nằm ở trung tâm của Habsburg. Phòng thủ ở đó rất chặt chẽ và chúng tôi đã nhiều lần thất bại ở đó. Chúng có thể sẽ dừng lại ở đó và khiến chúng ta phải bỏ cuộc.
“Ah, chúng sẽ không làm như vậy đâu.”
Tôi lắc đầu.
“Chúng không có đủ lương thực để có thể làm điều đó.”
─ Hả, lương thực sao?
Sytry nghiêng đầu.
─ Nhưng nó sẽ sớm kết thúc thôi.
“Vào mùa thu, chúng cần con người để có thể thu hoạch lúa. Trong khi dân số đang bị giảm bởi Cái Chết Đen, những nam giới khỏe mạnh đã được tuyển vào quân đội. Nhân lực nông nghiệp hoàn toàn khan hiếm. Tôi cá rằng con người sẽ phải đối mặt với tình trạng thiếu lương thực cực kỳ nghiêm trọng.”
Tôi cười.
“Vậy nên, ở mặt trận phía nam, chúng sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhập cuộc phản công. Có thể không đảo ngược được tình thế, nhưng không sao… Sytry? Cô nên rời khỏi cuộc chiến càng sớm càng tốt.
─Ồ?
Sytry buồn vì không thể nói chuyện được nữa. Cô ấy đang tỏ ra ấm ức khi tôi không giải thích rõ mọi chuyện cho cô ấy.
“hãy nghĩ về nó một chút, quân đội con người lao vào một cách tuyệt vọng và bất chấp thiệt hại. Việc như vậy, có nên hay không tiếp tục tiến tới?”
Như tôi đã nói, có rất nhiều Chúa Quỷ hy vọng họ thành công trong lần chiến tranh này. Và những người đó đa số là những người thuộc phe Đồng Bằng. Và tôi hy vọng rằng họ chiến đấu và chiến thắng có chừng mực.
Chúng tôi đã chiến thắng ở mức độ vừa phải.
“Ai là người đã bắt đầu cuộc chiến? Không, cả hai bên đã chịu thiệt hại ở một mức độ nào đó. Nếu có đủ thiệt hại, chúng ta cũng nên tạm dừng nó lại một chút đã.”
Nếu cố gắng nói về những thành quả họ đã xây dựng thì họ sẽ không dễ dàng gì mà rời khỏi nó.
Nếu tiếp tục, thiệt hại sẽ càng tăng lên.”
─ Oh… Rất lất làm tiếc. Tôi không biết nên làm gì? Tôi nên làm gì đây?
“Trung thực là một đức tính tốt của cô đó, Sytry.”
Tôi cười nhẹ.
“Chiến đấu thô bạo với đội quân con người, và chịu một thiệt hại lớn ở một trận chiến. Hãy chiến đấu xuất sắc nhất có thể… Đúng vậy, nó đủ với một trận chiến tiêu diệt và bao vây. Nếu đánh như vậy thì cô có thể dễ dàng rời khỏi đội quân và nghỉ ngơi một thời gian….”
─ Tốt! Đó là một cuộc chiến bao vây và tiêu diệt, phải không?
“Cô nên bị thiệt hại vừa phải? Và vừa phải.”
─ Được rồi.
Sytry gật đầu. Cô ất chắp tay như thể cô ấy sẽ thực hiện như những gì tôi nói. Cô ấy dường như đã có động lực. Vậy nên, tôi cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện với cô ấy. Tôi cũng yên tâm khi mà sức mạnh của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn. Và tôi luôn thích thái đội thân thiện của cô ấy.
Đây là một sự kiện đáng để ghi nhớ.
Tôi đã rút lui về nhà và trải qua những ngày khá là nhàn nhã. Tôi không có gì để làm, vậy nên tôi vui vẻ cả ngày lẫn đêm với Laura, nhưng em ấy đã phản đối quyết liệt. Một ngày nữa, tôi lại mắc kẹt trong căn phòng của tôi, và tôi lại bắt đầu làm chuyện đó để quên đi mọi thứ.
“Hãy đi ra ngoài và làm nông đi! Nếu ngài làm việc mệt mỏi, ngài sẽ mất sức và không còn nghĩ đến chuyện làm tình nữa.”
“Ta ghét phải hoạt động cơ thể của mình ở bên ngoài…”
“Có ổn không nếu ngài giết em ngay lúc này.”
Laura nói một giọng nghiêm túc. Vì thái độ nghiêm túc đó, tôi buộc phải ra ngoài. Tôi xây một biệt thự ở làng của Farsi và sống ở đó cả mùa hè.
Tôi có một trang trại riêng và bắt đầu trồng trọt nó. Trong lúc đó, tôi bắt vài con quái vật và bắt đầu cho chúng làm việc. Nhưng chuyện này lại như giết chết chúng vậy. Nông dân trong làng không thể tin được rằng quái vật cũng có thể làm nông giống như họ.
“Một con quái vật có thể làm công việc của sáu người đàn ông trên thế giới.”
“Chà, thưa bệ hạ. Nếu có thể, ngài có thể cho tôi mượn một con quái vật được không?”
“Tôi cũng muốn, thưa ngài….”
Nhưng thật sự là tôi đã từ chối.
Farsi dạy tôi làm nông, và anh ta rình mò bất cứ khi nào nhìn thấy cái quốc của tôi.
“Ngài làm việc còn kém cả một đứa trẻ con?”
“.... ….”
Theo biểu hiện của Farsi thì năng xuất làm việc của tôi còn kém cả một đứa trẻ con mười hai tuổi.
Tuy nhiên, là một người lãnh đạo của những ngôi làng, việc tôi tự mình ra đồng làm việc đã tạo nên ấn tượng lớn với những người dân khác. Những người dân làng cũng đã có thiện cảm với tôi nhiều hơn là sự sợ hãi.
“Ôi, Chúa Quỷ bệ hạ. Bây giờ ngài ra đồng làm việc sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngài ăn sáng chưa? Ngài có thể ăn sáng cùng với chúng tôi và lũ trẻ nếu ngài muốn? Cho dù chúng tôi không giàu có gì nhưng ít nhất thì một bữa ăn không là vấn đề với chúng tôi.”
Khi tôi chạy ra đồng làm nông vào lúc bình minh và gặp những người nông dân, tôi đã được chào đón một cách niềm mở. Dù nói gì đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Nhìn những hạt lúa mì phát triển đều đặn, cảm giác đi lại tuyệt vọng của tôi đã trở nên vô ích. Điều gì khiến tôi phải bỏ xung quanh cánh đồng như thế này…. Đây có phải là thế giới của một người nông dân không?
Và mùa hè đã trôi qua như vậy.