Dungeon Defense Web Novel Version

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Chương 03: Trờ chơi có vẻ quá dễ (Phần cuối)

Không có gì cụ thể trong bài đăng cả. Chỉ có những bình luận của những người khác khi hỏi tôi đã làm như thế nào? Tôi làm sao để có thể phá vỡ phòng tuyến của địch. Chẳng có gì mới cả, không hơn, không kém. Nhưng có vẻ Venus Pants chưa làm được như tôi đâu nên người này có vẻ như muốn khiến tôi bận rộn một chút.

Tôi đang cảm thấy tự hào về bản thân mình. Nhưng có vẻ như Venus Pant đang thể hiện sự tử tế quá mức cần thiết vào lúc này.

-Tequila: Tôi đã làm được với một tổ đội bốn người, tôi, một pháp sư, một hiệp sĩ và một Healer.

-Venus Pants: Tôi không đủ tự tin để có thể hoàn thành nó với bốn người đâu. Có lẽ tôi sẽ cần đến ít nhất là hai mươi lăm người để có thể làm được việc đó.

Tôi nhíu mày. Tại sao chúng tôi lại bàn về chủ đề này? Người tên Venus Pants này có vẻ như không hề tin tưởng tôi thì phải?

Trò chơi không hề có tiêu chuẩn cho việc đó. Ít nhất là với mức độ khó nhất. Nhưng có những lúc người ta sẽ đặt ra những thứ gọi là quy tắc ngầm. Có những quy tắc ngầm, dù có không làm những việc đó cũng không sai, nhưng việc làm như vậy sẽ khiến người ta không coi trọng bạn. Và để có thể chứng minh được điều đó, người này đã hẹn tôi một trận đấu tay đôi và sẽ tìm ra phương pháp phù hợp với anh ta.

Sẽ không sao nếu những người khác coi việc này là lãng phí thời gian. Vì nó thực sự là như vậy. Tuy nhiên, tôi là một người sẽ sẵn sàng chấp nhận thử thách và sẽ không từ chối bất cứ thử thách nào cả. Tôi sẽ không để công sức của mình bị phủ định dễ dàng như vậy.

Và tôi đã chấp nhận nó như một thế giới chỉ dành riêng cho tôi mà thôi. Tôi sẽ chấp nhận thử thách này.

-Tequila: Bọn chúng rất tuyệt vời, nhưng cậu có biết rằng nếu số lượng người trong nhóm tăng lên thì số lượng quái vật xuất hiện cũng sẽ tăng lên. Việc này sẽ gây khó khăn cho những người trong tổ đội sẽ phải giải quyết từng con một. Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta giảm thiểu số lượng quái vật bằng cách mang ít người hơn.

Những bình luận theo sau chủ yếu là nhận xét. Hai chúng tôi chỉ trao đổi lý thuyết và phản đối lẫn nhau. Nó không giống như những cuộc tranh cãi trên mạng bình thường. Nó còn diễn ra như một trận đấu trên internet.

Chẳng bao lâu, nhưng chủ đề thay đổi liên tục. Những bình luận cũng dần lên đến hai trăm. Tuy nhiên, cũng đã có một số người thuộc bên thứ ba đã nhảy vào can thiệp. Những cuộc tranh cãi nảy sinh. Các thành viên trong cộng đồng chia thành hai phe của tôi và của Venus Pants.

Chỉ trong một buổi tối, số lượng bình luận đã nhảy lên bảy trăm năm mươi. Chỉ tới lúc đó, cuộc tranh luận mới thực sự kết thúc.

Những người đã im lặng theo dõi trận chiến này mới là người thắng cuộc và họ đã đưa ra quyết định.

-Pantheon Pillar: Có lẽ lần này Tequila đã đúng.

-Plus Bag: Đối với tôi mà nói, thì Tequila đã thắng.

Cuộc tranh cãi kết thúc và có vẻ như họ đã ủng hộ tôi. 

Tuy nhiên, nó giống như người chiến thắng ở đấu trường La Mã, tôi có vẻ như không hề vui vẻ vì đã chiến thắng. Nó vẫn chỉ còn lại sự trống rỗng. Tôi nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục sống trong sự trống rỗng này đến cuối đời mà thôi. Tự nhiên tôi bật cười.

Venus Pants để lại bình luận rồi rời đi. Tôi cũng vậy.

Người này có vẻ như không đồng ý về trò chơi hơn là muốn đối đầu với tôi.

Và khi tôi đọc các bình luận, nó không giống như những gì tôi đã hiểu.

-Venus Pants: Cậu có biết rằng chúng ta sắp có phần game tiếp theo không?

Phần tiếp theo sao?

Tôi gõ phím theo phản xạ của mình.

-Tequila: Hả, có thật không?

-Venus Pants: Thật. Nó cơ bản là giống với phần game trước. Nhưng chỉ có một chút khác biệt.

Tôi mở to mắt. Có tin đồn rằng Venus Pant thuộc về nhóm phát triển game.

Tôi nhanh chóng hỏi về sự khác biệt đó.

-Venus Pants: Đó là một bí mật.

Bây giờ người này đang trêu đùa tôi! Tôi phấn kích và gõ phím. Nếu tôi bấm nhanh hơn chút nữa bàn phím sẽ hỏng mất.

-Tequila: Nó là một vấn đề lớn. Tôi thật sự rất mong chờ nó.

-Venus Pants: Dù sao thì, trong <Dungeon Attack> Mục tiêu của chúng ta là bảo vệ khỏi thế giới khỏi các Chúa Quỷ thì trong phần này, mục tiêu chính là chinh phục thế giới. Và điều này rất quan trọng. Cậu nên nhớ kỹ nó.

Venus Pants vẫn không ngừng trêu đùa tôi. Nó chỉ là những thông tin nhỏ nhặt.

Tôi ổn, nhưng tôi vẫn không tức giận. Dù có khó tính đến đâu thì người ta cũng sẽ không cho người khác biết thông tin về game một cách dễ dàng như thế được.

Mặc dù thông tin quan trọng không được nhắc tới nhưng tôi có thể suy luận ra chúng bằng cách lồng ghép những thông tin vụn vặt lại với nhau. Có lẽ trong trò chơi mới, người chơi sẽ được nhìn bằng góc nhìn của những Chúa Quỷ chứ không phải là góc nhìn của những con người. Vậy nên, mục đích chính là chinh phục thế giới.

Tôi rất xúc động.

Chỉ vài giờ trước, tôi còn chán nản trong việc phải dọn dẹp căn phòng sau khi hoàn thành trò chơi. Và hiện tại tôi đã có thứ để có thể đầu tư thời gian một lần nữa. Sự vui sướng đang dâng lên trong tôi. Mọi chán nản trong đầu tôi lúc này đã biến mất. Lúc này tôi chỉ còn có thể nghĩ được về phần tiếp theo của trò chơi.

Và tôi còn nhận thêm được cả tin tức mới nữa.

-Venus Pants: Có lễ tôi nên cho cậu biết điều này, nhưng có vẻ như cậu đã được chọn để trở thành người chơi thử nghiệm của phần chơi mới này.

Mắt tôi mở to. Các ngón tay của tôi tự động gõ phím, giống như một nhạc sĩ bậc thầy đang chơi piano vậy.

-Tequila: Ôi trời, Venus Pants, cậu thật sự là người trong đội ngũ phát triển sao?

-Venus Pants: Tôi là người đã đề xuất cậu là người chơi bản thử nghiệm.

-Tequila: Ôi Venus Pants yêu dấu, tôi yêu cậu rất nhiều. ( Mày không yêu được nó lâu đâu - Trans)

-Venus Pants: Cắt.

-Venus Pants: Cút.

Dù có nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể diễn tả nổi tâm trạng của mình lúc này.

.

Tôi đã có thể mỉm cười. Dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ vui vẻ cho đến lúc có được niềm vui mới này.

-Tequila: Vậy khi nào thì bản chơi thử nghiệm bắt đầu.

-Venus Pants: Thành thật mà nói, cậu có thể thử nghiệm ngay lúc này.

-Tequila: Tuyệt vời, go, go.

-Venus Pants: Ngay bây giờ sao?

-Tequila: Ngay bây giờ.

-Venus Pants: Trời đã tối rồi. Còn cuộc sống của cậu thì sao?

-Tequila: Cuộc sống của tôi sao? Tôi không biết thứ gì như vậy cả?

-Venus Pants: Cậu đúng là một con người không biết sống nề nếp là gì cả.

Tôi đang cầu xin cậu ta.

Thấy rằng tôi đã có thể bắt đầu bản thử nghiệm ngay hôm nay, có vẻ như tôi đang nghĩ đến cậu ta sẽ gửi cho tôi một file gì đó qua Email thì phải.

.

Tôi chỉ muốn thử nó càng sớm càng tốt. Nếu bây giờ tôi có thể có được nó, tôi sẽ về nhà và đắm chìm vào nó cho đến khi nó xong thì thôi. Tôi sẽ quên đi tất cả mọi thứ và đắm chìm vào nó.

-Venus Pants: Thực sự ngay bây giờ sao?

-Venus Pants: Cậu sẽ không hối hận chứ?

-Venus Pants: Cậu có thể sẽ mất tất cả vì nó đấy?

Nhưng với tôi lúc này, tôi sẽ bất chấp tất cả để có được nó.

Tất nhiên tôi sẽ hối hận. Nhưng tôi đã từng hối hận trước đó. Tôi vẫn còn tiếc nuối về nó. Nhưng có lẽ tôi sẽ hối hận về nó trong tương lai. Nhưng có vẻ như tâm trí tôi lúc này không có chỗ cho chuyện này.

Tôi đã viết mà không hề suy nghĩ.

-Tequila: Tôi không quan tâm đến nó.

Nhưng rồi người kia không nói gì về nó nữa. Sau đó không có gì được ghi trên bài đăng.

Tôi vẫn đang đợi và tôi tự hỏi rằng tôi sẽ phải đợi bao lâu để có thể nhận được tập tin đó. Không có phản hồi sau mười phút. Tôi cảm thấy nóng ruột, nhưng tôi sẽ để dành chuyện đó sau và tôi đóng chiếc máy tính xách tay lại và ra về. Tôi rời quán cà phê, đi trên đường, tôi có thể nghe thấy người ta đang nói chuyện, đủ thứ chuyện trên đời.

Nhưng tôi không để ý rằng Truck-kun đang tiến về phía tôi. Lúc đó tôi đang ở trên một ngã tư. Xung quanh tôi là những người làm văn phòng và họ đang trên đường về. Lúc đó tôi đang lắng nghe câu chuyện của một người và nghe thấy được người đó còn hát nữa.

Truck-kun nhấp nháy ánh sáng trắng, vàng và đỏ. Nó nhanh chóng tiến tới chỗ tôi và tầm nhìn của tôi tối dần.

Cuộc sống của tôi đến đây là hết sao?

Tôi thực sự sẽ chết ở nơi này sao?

Tôi đã sống và bây giờ, cuộc đời tôi đã phải dừng lại rồi sao?

Tôi ngã ra và tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi bắt đầu nghĩ linh tinh. Trên thế giới này có những người còn nghiêm túc và đáng thương hơn tôi rất nhiều. Và hiện tại, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ, bây giờ, bây giờ… Nếu hiện tại lặp đi lặp lại, khoảnh khắc này vẫn lặp đi lặp lại mãi mà thôi. Cuối cùng tôi cũng đã hối hận. Tôi đang tự hỏi tại sao cái chết lại khiến tôi có thể nhẹ nhõm như thế này chứ. Đúng là cái chết luôn công bằng với bất cứ ai….

Đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh. Tôi nhớ rằng tôi đã bước về phía trước, và đây là những gì tôi còn nhớ được.

Có lẽ tôi đã nhầm về nó, nhưng tôi chắc chắn tôi sẽ không quên dù có nhớ nhầm đi chăng nữa.

Nó rất đau đớn.

Trong khoảnh khắc, ý thức tôi mờ nhạt dần.

Thế giới bỗng nhiên đảo lộn. Tôi không biết mình đã thế này từ lúc nào.

‘Ah.’

Mặc dù nó phát ra từ phía tai tôi, nhưng không hiểu sao tiếng nhạc vẫn vang lên trong đầu tôi. Tôi ngây người một chút. Đó là Truck-kun. Nó là… Tôi bịt đi âm thanh trong đầu bằng thứ nhạc tôi tự nghĩ ra. Lúc đó, tôi còn không biết rằng Truck-kun có đang tới gần mình không nữa, nên tôi vẫn tiếp tục đi. Có lẽ tôi đang mải suy nghĩ lung tung gì đó.

‘Tôi không muốn chết.’

‘Mẹ.’

‘..... Đau quá.’

Tôi không còn cảm thấy gì nữa. Tôi không còn có thể làm gì khác nữa. Mọi thứ đã biến mất dần. Dường như ai đó đã kéo mắt tôi đóng lại. Có lẽ tôi có thể cảm thấy điều đó.

Đúng là như vậy….

Tôi tự nhiên muốn bật cười.

* * *

Tỉnh dậy sau tiếng động vang lên xung quanh tôi.

Có điều gì đó vang lên trong đầu tôi, nhưng rồi có một hòn đá rơi ngay trước mặt tôi, tim tôi như thể bật ra khỏi lồng ngực vào lúc đó. Tôi bật dậy. Dường như có một quả bom vừa phát nổ gần nơi này. Vậy nên nó mới rung chuyển như vậy được.

“Cái quái… gì thế này?”

Tôi đang đứng trước một căn phòng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Không, nó còn không thể coi là một căn phòng. Nó là một cái hang lớn. Trần hang cao gấp đôi cái hang động thạch nhũ mà tôi từng biết trong lần đi du lịch trước đây. Tôi nhìn về phía xa, tại sao tôi lại ở một nơi như thế này? Nhưng tôi không thể tìm được lý do phù hợp nào cả.

Múi máu bốc lên gần chỗ tôi. Từ mũi đến óc tôi đã bị mùi máu bao phủ.

“Khốn nạn…!”

Tôi nguyền rủa trong đầu tôi.

Xung quanh tôi là những xác chết. Những người với cơ thể cứng đờ, một người đã mất đầu, một người đang bị treo ngược lại, một người bị một mũi tên găm vào và ruột lòi ra ngoài. Đủ loại xác chết xung quanh tôi. Cảm giác như tôi đang ở trong triển lãm hiện trường của những vụ giết người vậy.

Và ở giữa đống xác chết có một xác chết của một sinh vật không phải con người. Nhưng lúc này không phải là lúc lo lắng về điều đó.

“ôi! Khueh….. ọe!”

Tôi nôn ra một bãi. Nhưng tôi lúc này không có thời gian để nôn. Dù vậy, tôi đã nghe được tiếng gầm rú từ phía xa. Mỗi một lần tiếng động vang lên, hầm và sàn lại vang lên dữ dội.

“Chết tiệt,..... Khốn nạn!”

Tôi mù quáng bước đi, dù sao, ở mãi nơi này cũng không phải là một ý hay.

Lúc tôi di chuyển chân phải, tôi ngã ngay lập tức xuống mà không hiểu lý do vì sao. Sau đó tôi nhận ra rằng chân phải của mình đã bị gãy. Nó không chỉ đơn giản như bong gân bình thường đâu. Tôi có thể cảm thấy xương đùi của tôi đã vỡ vụn. Ngay cả khi tôi gồng lên và đi thì nó vẫn rung lên như muốn phản đối ý kiến của tôi.

“Chết tiệt! Ặc!”

Sau khi cố gắng đứng dậy một lần nữa thì tôi ngã ra một lần nữa. Tôi bắt đầu lê trên mặt đất bằng hai tay. Để tránh xa khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Giữa những âm thanh gầm rú, xen lẫn những tiếng la thất thanh. Ngay cả một người chưa từng trải qua chiến tranh như tôi cũng hiểu rằng tôi đang ở một nơi diễn ra chiến tranh. Đây chính là một chiến trường.

Cái đéo gì đang xảy ở đây.

Tôi nhớ ra là tôi đã chết rồi cơ mà.

Không, đây là nơi quái nào mà tôi không hề biết về nó?

Sau đó tôi nhìn thấy có người đang hét lên và đi về phía tôi.

“Đây rồi! Quý ngài Chúa Quý của chúng ta đang ở đây!”

Chúa Quỷ.

Đó là một danh hiệu không thuộc về tôi. Nhưng tôi có thể hiểu được nó và nó đang hướng về phía tôi.

Tôi không nhìn lại, tôi nằm trên sàn, và hiện tại đang có hàng chục người đang nói chuyện với tôi. Tôi không biết thứ ngôn ngữ mà họ nói là gì, nhưng tôi có thể hiểu được nó không phải là những ngôn ngữ thân thiện. Và lúc đó có một thứ gì rơi ngay trước mặt tôi. Nó rơi rất nhanh, nhanh đến mức mà tôi không thể nhìn rõ nó. Và nó là một mũi tên. Chúng đang bắn tên về phía tôi.

Tôi bò về phía trước và hét lên như điên.

“Đừng bấn! Ugh, đừng bắn! Tôi không! Không phải tôi!”

Tôi nói với một giọng nói yếu ớt. Tôi khóc nấc cả lên, tôi khóc đến mức không thở ra hơi thì thôi. Tuy nhiên, tôi không thể chịu đựng được mà hét lên. Tôi vẫn tiếp tục nói và như hét lên, tôi cảm giác có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

“Không, đừng bắn! Không, không, không phải tôi đâu!”

Tôi không thở được, trong khi đó những mũi tên vẫn tiếp tục bay tới. Tôi có thể dễ dàng tránh nó nếu tôi còn khỏe mạnh. Và hiện tại tôi không được như vậy. Tôi chỉ còn biết cầu mong rằng chúng sẽ không bắn trúng tôi.

Nhưng có lẽ vận may không mỉm cười với tôi. Một mũi tên nhanh chóng găm vào cẳng tay tôi. Thịt tôi bị cắt ra.

Đau quá!

Thực sự-- Rất đau!

“Oh, hoh, hoh!”

Trước mắt, mọi thứ như trở nên trắng xóa. Nước mắt tôi rơi. Nước mắt nóng hổi

Tôi không còn ý thức nổi về phương hương nữa. Tôi cử động tay chân và trườn đi như một con sâu bướm. Đùi tôi bị một tảng đá sắc nhọn đâm vào. Đau quá. Nhưng tôi không thể dừng lại vào lúc này. Tôi cảm thấy không ổn chút nào. Đột nhiên, có thứ gì đó đè lên lưng tôi một cách nặng nề, nó giáng xuống rất nhanh.

Tôi nhanh chóng nhận ra đó là một bàn chân người.

“Tao đã bắt được nó! Tao đã bắt được một Chúa Quỷ! Tao, Leaf, đã bắt được Dantalian, một Chúa Quỷ!”

“Nhìn này! Hắn trông như một con sâu vậy!”

“Leaf. Mày không nên nghĩ rằng đây là công sức của một mình mày chứ!?”

Cơ thể tôi không thể di chuyển được, tôi như bị một chiếc mỏ neo đang đè lên thắt lưng của tôi. Tôi vẫn cố gắng di chuyển. Tôi đưa tay cào đất. Tôi di chuyển giống như đang bơi vậy.

Có hàng chục người cười về phía tôi.

“Hắn giống như một con bọ vậy!”

“Hắn giống như một con chó hơn là một tên khốn vậy! Cuối cùng chúng ta cũng bắt được một Chúa Quỷ.”

“Đợi tý, mọi người nên bình tĩnh lại đã. Chúng ta vẫn chưa biết hắn để kho báu ở đâu. Dù sao chúng ta cũng sẽ không ra về tay trắng cùng với một tên Chúa Quỷ mà thôi.”

“Ôi, gã một mắt thân yêu của tao. Đúng như mày đã nói vậy!”

Có kẻ nào đó đá vào lưng tôi. Nhưng tôi đã đủ vết thương để có thể la hét và lăn lộn vào lúc này. Những gì tôi có thể làm vào lúc này là cố gắng thở ra. Cát từ dưới đất bám vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt của tôi.

Có người đang nói với tôi, và tôi thậm chí còn không thể mở mắt.

“Được rồi, Đức ngài Chúa Quỷ của tôi. Làm ơn cho tôi biết, căn phòng chứa kho báu của ngài ở đâu!?”

“Giúp tôi… Giúp tôi… “

“Leaf, thật khó chịu, đầu gối tao bắt đầu trở nên đau nhức rồi đấy. Tốt nhất hãy giải quyết chuyện này đi!”

“Không cần vội đâu, Một Mắt. Thế này là đủ rồi.”

Đó là một cuộc trò chuyện mà tôi không hề muốn nghe một chút nào.Tôi cầu xin một cách tuyệt vọng

“Giúp tôi… không… không… hắn…!”

“Được chứ. Được chứ, bình tĩnh, Quý ngài Chúa Quỷ. Chúng tôi không muốn bạo lực hơn mức cần thiết đâu. Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà! Huh!?”

“Khahahahahahaha!”

Xung quanh tôi lại vang lên tiếng cười.

Tôi đã kìm lại được nước mắt. Dù sao, tôi phải giữ được cuộc trò chuyện càng lâu càng tốt. Bởi vì đó là chìa khóa cho sự sống con của tôi. Sự buồn nôn và nước mắt của tôi đang trào ngược lại bên trong tôi. Tuy nhiên tôi không còn chịu nổi nữa và tiếng nấc phát ra.

“Được rồi! Đúng rồi đó! Giờ ngài đã có một thái độ phù hợp tốt để thương lượng rồi đấy!”

“Uh… Hự, Uhm?”

“Được rồi! Tôi sẽ hỏi lại ngài một lần nữa. Kho báu của Dungeon được cất ở đâu?”

“Myeongnyun-dong… Huh, nó ở Myeongnyun-dong.”

Myeongnyun-dong là thị trấn nơi tôi sống. Tôi đã nói bất cứ điều gì mà tôi có thể nói. Nó có lẽ không có vấn đề gì đâu. Tôi phải tìm cách nào đó để nói.

Tôi sẽ xem biểu hiện của bọn chúng như thế nào?

“Meyurn gì cơ?”

“Myeongnyun-dong, Myeongnyun-dong.”

“Đó là một phát âm kỳ lạ, có ai hiểu được điều đó là gì không?”

“Nó giống như ngôn ngữ khác với chúng ta. Chúng ta có thể tin được vào nó.”

“Được chứ? Đức ngài Chúa Quỷ. Tôi thích những con người thành thật. Tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn đấy!”

Người kia vỗ liên tục vào má tôi.

“Vậy phòng kho báu của ngài ở đâu!? hãy cho chúng tôi biết chính xác nó ở đâu!?”

“Trong căn phòng của tôi… có một nơi bí mật.”

“Đến căn phòng của ngài sao? Có một nơi bí mật trong đó hả?”

“Vâng đến căn phòng của tôi… Tôi sẽ mở nhận diện sinh học của tôi… Nơi bí mật đó chỉ mở ra khi tôi chạm tay vào đó… Vâng, đúng rồi!”

“Đó là một thiết bị ma thuật sao?”

Được rồi, người kia nắm cánh tay tôi và nâng nó lên. Cơn đau khủng khiếp lan ra từ tay và chân của tôi.

“Ahhhh!”

“Cái này. Chân ngài bị gãy rồi!”

Người kia tặc lưỡi.

“Này, tân binh. Hãy hộ tống đức ngài đí! Đức ngài là một người rất có giá trị đối với chúng ta.”

“Vâng, thưa đội trưởng!”

Một người đàn ông bị gọi là lính mới đã choàng tay qua cổ tôi và cố gắng hỗ trợ tôi bước đi.

Lúc này tôi có thể thư giãn được một chút và lấy cánh tay lau mặt. Nước mắt được gạt đi và tầm nhìn của tôi được mở rộng ra tốt hơn. Trong mắt tôi vẫn còn bụi nhưng để nhìn về phía trước thì vẫn đủ.

Có khoảng mười lăm người xung quanh tôi. Chúng đều có vũ khí, chẳng hạn như cung hoặc giáo. Ấn tượng đầu tiên là chúng rất thô sơ.

“Khởi hành!”

Người đàn ông đang giúp tôi di chuyển là Ritz. Anh ta hét lên và trao đổi túi đồ cho người nào đó. Tôi đang bị kéo đi như cái bao tải bởi người mới.

May mắn thay, dường như chúng biết căn phòng của tôi đang ở đâu. Tôi nên cảm ơn chúng mới phải. Nhưng có một điều may mắn cho tôi. Tôi sẽ bị giết nếu chúng không biết phòng của tôi đang đâu.

“Huh… không….”

Nhưng tôi không thể yên tâm được. Có lẽ mạng sống của tôi sẽ xa rời tôi nhanh thôi.

Trên trần hang, âm thanh của đám đông như đang vọng lại khiến tôi cảm thấy bình tĩnh đến kỳ lạ. Tất nhiên, ở đó, tiếng rên rỉ của tôi có chút xen lẫn vào trong tiếng của những kẻ này.