Chương 8:
Sau một lúc.
“Bây giờ, Huwoo. An toàn rồi.”
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở và nói với chính mình.
"Tuyệt."
"Tuyệt ... "
Những tên mạo hiểm giả biểu hiện rất thận trọng. So với kẻ trước đó, kẻ được tạo điều kiện để vơ vét hết số vàng ngay lập tức, nó như trời và đất vây. Bọn chúng đã cho tôi cơ hội đầu tiên, và tôi là kẻ đầu tiên. Vậy nên tôi không cần cố gắng để giấu đi việc tôi muốn cười lên ngay lúc này.
"“Eli! Nó giống như đồ nhát chết.”
Trong một khoảng thời gian ngắn.
“ Ngươi đang làm gì dưới sàn thế?”
“Tôi chỉ muốn nhặt cây rìu thôi mà. Tôi sẽ tấn công các Dungeon với những kẻ này.”
Hắn gào lên.
“Bên cạnh đó, Ngài, con mắt đó. Ngài có thể ở cùng ta vài năm bắt đầu từ bây giờ. Ngài đang trốn sau lũ trẻ đó sao? Chúc may mắn. Làm thế nào mà ngài vẫn giữ được cái đó?”
"Leaf, đó là ma thuật đen đầu tiên tôi có... "
“ Được thôi, Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi sự bao bọc của mẹ tôi. Bất cứ đâu là lần đầu tiên trên thế giới cũng được! Cho dù có ở đâu, vẫn sẽ sợ thôi.”
Leaf nhìn chằm chằm vào đám mạo hiểm giả và đi về hướng đống vàng mà không do dự. Sau đó hắn đưa tay và vơ lấy một ít đồng vàng. Hắn nhìn về những tên cống sự của mình.
“Nhìn này ! Lời nguyền đâu rồi vậy những chú gấu con…”
Leaf, Hắn cười.Khuôn mặt biểu hiện vui mừng dữ dội và không có chút có chút trêu chọc nào. Đám mạo hiểm giả nhìn xung quanh xem Leaf có biểu hiện như sắp chết vì hành động của hắn không.
Mặt khác, tôi cố gắng chịu đựng để nhịn cười. Vì hắn được ưu tiên cao hơn mức bình thường. Và hiện tại tôi đã thấy được tâm lý hiện tại của hắn trong cửa sổ trạng thái.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Reef
Chủng tộc : Nhân loại phân loại: không
Thuộc tính: Trung lập (-15)
Cấp độ: 3 Danh tiếng: 2
Chức nghiệp : Tiều phu(B), Nông dân (D), Mạo hiểm giả (F)
Lãnh đạo: 15 Lực chiến: 30 Thông minh : 4
Chính trị : 2 Sức hấp dẫn: 6 Kĩ năng: 21
Điểm yêu thích : 21
Tâm lý hiện tại: Tôi cảm thấy xuống tinh thần ...Tôi ghét ma thuật! Oooh, Chân bạn vẫn cử động.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
'Phah!'
Leaf không khác gì với những kẻ từng bị đập bởi ma thuật. Chỉ có thể là vì danh hiệu là người đội trưởng của đám mạo hiểm giả. Nghĩ rằng đây là nhân cách để xây dựng lên sự tự hào? Dù sao đi nữa, điều này khá đúng dù nó không nát như Dantalian. Tôi muốn xem nó như là hướng dẫn để đánh bại đám mạo hiểm giả như một trò chơi.
Đám mạo hiểm giả đến chỗ đống vàng. Leaf đập đập vào vai tôi. Khuôn mặt chúng trông thật rạng rỡ khi nhìn vào đống vàng với sự tham lam. Đám mạo hiểm giả bắt đầu nhặt lấy từng đồng vàng trước mặt và muốn xem nếu ai có thể làm tốt hơn không.
Leaf cười với sự hài lòng.
“ HUh, 498 vàng.”
Đám mạo hiểm giả lấy 15% của chiến lợi phẩm tức 32 vàng. Tôi không biết 32 vàng giá trị như thế nào vì tôi không ở đây. Nhưng nó có vẻ được giữ chặt trong tay nhưng kẻ đó khi tôi nhìn vào mặt chúng đã trở nên hoang dại. Việc phá vỡ thỏa thuận đã không tệ đi quá 9 vàng còn lại. Vài kẻ cau mày rằng và ấn tượng rằng đó là sự than phiền. Nhưng không ai có thể nói gì cả. Bọn chúng đã sẵn sàng bị đẩy ra khỏi đội.
.
Tôi nói một cách thận trọng.
“Xin lỗi, tôi đang bận.”
“Huh? Oh, nói với tôi đi.”
Đám mạo hiểm trả lời cộc lốc. Bọn chúng không có sự lựa chọn ngoài nhét những đồng vàng vào túi hay giày của chúng. Có vài tên còn đổ vàng ra và nhảy. Tiếng lèng xèng phát ra một cách khó chịu, còn tôi chỉ muốn nói một điều rằng nó thật là rác rưởi.
“Vấn đề mà ta lo lắng đã xảy ra. Một nhóm mạo hiểm giả khác vừa đi vào trong dungeon.”
Những đôi tay đang bận rộn của những người khác dừng lại.
"Cái gì?"
“Ta không có Quái vật nào cả, vậy nên tiến đến King's room khá nhanh. Ta nghĩ chúng sẽ đến trong một tiếng nữa!”
“Cái đéo gì thế!”
Mạo hiểm giả, biệt danh của hắn là Eyepiece, hét lên.
Tôi giải thích chậm rãi mà không cần quan tâm.
“ Như mọi người thấy đấy, Tôi có thể dùng vài loại ma thuật để kết nối với dungeon. Tôi là Chủ nhân của Dungeon này. Nhờ anh mà ta mà tôi có thể đến được đây. Và ta có cả một ma thuật báo động, tóm lại,...”
Tôi vẽ ra một mẹo nhỏ, để tạo cảm giác lúc này của chúng trở nên giống nhau.
“ Đó là một ma thuật sẽ hoạt động nếu ai đó đột phá vào Dungeon. Cảnh báo sẽ phát ra. Có tất cả 25 mạo hiểm giả đang tiến vào Dungeon…”
Đám mạo hiểm giả thể hiện sự buồn bực.
********************************
“Này, Quản lý, Người chơi này thật bất thường. Làm ơn.”
Một chàng trai tóc vàng chỉ vào màn hình. Tay còn lại của câu đang cầm một ly rượu táo và cậu đang uống nó.
Một người phụ nữ trung niên ngồi xa hỏi “Aang?” Cô ta ngồi lì trên một cái ghế và đặt hai chân ở trên bàn. Cô ta đang đọc một cuốn truyện tranh được phát hành ở giữa năm nên cô ta không được vui vẻ với với sự can thiệp ở đó.
"Ai?"
"Cô biết rồi đấy. Gã được cô cổ vũ ấy, quản lý."
"Oh, Lolita sao?"
Cô gái nói một cách nhẹ nhàng. Vài ngày trước. Cô khá buồn bực vì nghĩ về công việc.
"Sự phải triển của hắn biến đối một cách biến thái. Hắn đã tấn công Lâu đài của Baal. "
"The Great King of Baal? Dungeon Attack? "
Chàng trai trẻ tỏ vẻ thất vọng. Đó là một pháo đài bất khả xâm phạm mà Baal còn không biết rằng hắn có phải Đại Chúa Quỷ hay không. Nó không phải Dungeon mà cậu tin rằng đó có thể trở thành sự thật.
"Trời ơi, Câu ta thật đúng là một tên biến thái!?"
"Cái gì thế này? tôi sẽ thua trong vụ cá cược sao…? "
Cô gái đóng cuốn truyện tranh lại.
“ Tôi đã than phiền với nhóm phát triển về hệ thống. Nó không giống nhau, nên tôi đã gửi đến cấp trên.”
“Chắc chắn… cô không cần làm thủ tục liên hệ đâu, và nếu có cô không nên làm làm nó với tư cách người chơi đâu chứ, hả?”
“Huh, Chó mà lo lắng về hổ. Tôi đã hoàn thành một hai lần trong công việc của tôi.”
Cô ấy cười. Người thanh niên bị cuốn vào sự bất an bởi lý do nào đó. Mỗi khi cô ấy cười kiểu đó, có truyện gì đó xảy ra… Đó không phải là cậu đã chịu đựng sư bất công mỗi lần… Thật không vui khi mà lúc nào nó cũng làm cậu bất an như thế này. Người phụ nữ đưa ra câu trả lời mà cậu không mong muốn nhất.
“ Tôi đã làm nó rồi.”
“ Tuyệt… Cô lại định gây chuyện gì nữa đây…”
Người thanh niên cảm thấy đau đầu. Quản lý của cậu rất giỏi, nhưng đôi khi cô ta sẽ mất bình tĩnh. Thật lòng mà nói, cô ta mất bình tĩnh khá thường xuyên. Và cô ta đã gặp người thanh niên đã tìm lại thứ cô đã mất. Thật là vô lý.
Nghĩ về nó. Vụ việc xảy ra ngày hôm qua. Như thường lệ, cậu đã đang làm việc với một chiếc máy tính màn hình phẳng. Nhưng ngay lập tức, cô ta khá hào hứng khi được ngồi trong 4 giờ liền. Tôi nghĩ đó là một trận chiến bàn phím ngu ngốc, và người thanh niên nghĩ rằng nó không là gì cả. Vấn đề là sau đó.
“Woo! Phiền phức thật!”
Quản lý của cậu đứng dậy và vò đầu bứt tai. Một lúc sau, có một tiếng rên dài và kì lạ. “Yes”, và ngồi xuống một lần nữa. Và cô ta bấm vài thứ trên bàn phím và rời khỏi phòng lạnh.
Quản lý của cậu quay lại sau 10 phút. Dù sao, trong mắt người thanh niên. Khi người phụ nữ quay lại, cô ấy cười với khuôn mặt tươi tắn.
“ Tôi đã làm xong việc mình cần phải làm.”
Cảm giác như táo bón trong 5 tiếng đã tạo lên tiếng khó chịu. Cậu hỏi cô đã xảy ra chuyện gì và cái tên mà câu nghe thấy là cái tên được đặt tên bởi quản lý của cậu là chiếc xe của cô ta là “Truck Kun đầu thai”. Người thanh niên, bản thân cậu nghĩ rằng cái tên mà tên quản lý đặt cho là cái tệ nhất. Cô ta gửi cho người chơi kia một cái gì đó.
Người đàn ông tóc vàng nghĩ trong đầu.
'Ôi trời ơi!Vì cái tính cách đó, Nó đã được bỏ lại ở đầu văn phòng.”
Không phải vấn đề mà bạn phát triển kỹ năng như thế nào, Hanu. Nhân vật của cô ta là một con chó! Cũng tốt như cô ta vậy. Nhưng bây giờ cậu đã nghe về nó. Cô ta đã nhận được sự đồng ý của người chơi một cách khôn khéo.
“Quản lý, nếu trụ sở của chúng ta biết đến điều này…”
“Ah. Tôi đã xin sự đồng ý, và tôi đã tử tế để cảnh báo anh ta, vậy nên không phải vấn đề.”
“ Đó là điều chúng ta nghĩ. Nếu người chơi từ phản đối thì sao? Nếu anh ta hoàn thành < Dungeon Defense>, ta sẽ gửi ai đó từ trụ sở của chúng ta đến.”
“Hoàn thành?”
Tim người phụ nữ đập thình thịch.
“Cậu ta sẽ hoàn thành. Tôi để nó ở chế độ Điên Cuồng.”
"Ugh."
Nó là chế độ khó nhất và đáng sợ nhất lịch sử. Bởi vì nó không đủ để làm ra dành cho kẻ yếu nhất.”
“Không, thật là một người phụ nữ đáng sợ…”
Người thanh niên cảm thấy hoảng sợ. Sẽ không có sự dung thứ, không có sự khoan hồng, không xem xét, trái ngược với một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ lấy ra một cuốn truyện tranh mới. Cô ấy nói nó không phải là không quan trọng.
“Nếu cậu ta hoàn thành sau đó. Tôi sẽ quỳ xuống và cầu xin cậu ta. Làm ơn tha lỗi tôi. Tôi không thể hôn chân cậu ta. Cậu ta thật sự là một người chơi giỏi nhất mọi thời đại.”
Cậu không nghĩ thế. Nhưng cô ấy cười to một lần nữa.
Người thanh niên nhìn vào màn hinh. Ở đó, người đàn ông đã mất chân phải đang lăn lộn. Nhưng đầu tiên, Quản lý của cậu chọn người chơi mà cô ta chọn, nhưng phải là người trẻ tuổi và để sức mạnh của người đó thấp, thảm hại.
“Cố lên, bạn sẽ không biết lý do vì sao. Nên làm ơn…”
Người thanh niên uống cả đống rượu táo.
Cậu nghe thấy tiếng của người phụ nữ phía sau. Cô ta đã đi một đoạn dài để nhìn thấy tên có bộ râu trắng chết như thế nào. Hiện tại, nhìn cô khóc để ném người đó vào chiếc xe tải. Người thanh niên đã lo lắng về việc cậu sẽ nổi giận như thế nào vào lần này. Cậu sẽ không để số nạn nhân tăng lên nữa.
***************************************************
Trong King’s Room, có sự đấu tranh quyết liệt. Một số cho rằng nên chạy và một số cho rằng nên ở lại tiếp tục chiến đấu.
“Oh, nên tao sẽ thoát khỏi căn phòng này!”
“Mày điên à? Hai mươi lăm, hai mươi lăm đấy. Tao không muốn đối đầu với mày. Nếu mày muốn thì chiến đấu đi, tao sẽ đi.”
“Huh! Mày định chạy thật à?”
Leaf hét lên. Nhưng bên canh đó, tôi đã sẵn sàng đối mặt với Leaf bằng quyết tâm được chuẩn bị sẵn. Có 2 nhóm người lên tiếng, và những kẻ còn lại lắng nghe cuộc tranh luận.
“Dù sao thì, tao đã hứa tao sẽ tham gia vào chuyến đến Dungeon này. Và chúng ta đã vào trong Dungeon. Tao không biết rằng nếu tao sẽ phải đập vài con quái vật chết tiệt thì sẽ, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ sẽ đấu lại những mạo hiểm giả khác.”
"Thằng khốn phản bội!"
"Leaf. Bình tĩnh nào. "
Eyepiece nhìn xung quanh
“Chúng ta không biết gì về chúng. Nhưng lũ nhóc còn lại là người mới với chuyến đến dungeon lần này. Cho đến ngày hôm qua, chúng là những người sẽ chăm sóc cho những cánh đồng vào mùa xuân này ? Chúng mày nghĩ chúng nó có đủ khả năng để đánh lại quái vật không hả? Vô ích thôi. Bởi vì nhóm khác đã đến đây. Chúng ta chỉ là những kẻ sẽ nhặt nhạnh những gì còn sót lại sau mỗi lần thám hiểm. Hơn nữa, sẽ rất khó khăn cho lũ nhóc để đánh lại 25 kẻ địch. Thật đúng là khốn nạn mà .”
“ Kẻ đến trước là kẻ ngu. Tao đã nói rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta là người đến sau mà thôi."
Leaf bắt lấy cái rìu cầm tay.
“ Im đi và làm theo tao nói, lũ đần. Chúng mày là lũ đầu heo. Khi mà chúng mày ở trong giới mạo hiểm giả, chẳng có gì là thuận lợi cả, nếu chúng mày luôn nghĩ rằng mọi thứ luôn thuận lợi và dễ dàng thì mọi thứ với chúng mày sẽ kết thúc. Kể cả khi tao nghĩ tao sẽ thử vào Dungeon, chúng lại sợ những nhóm khác sao hả? Tao có nên chôn xác chúng mày không? Hay là cùng nghĩ cách thoát khỏi đây."
"Thằng ngu này ... ! "
Có một cặp cửa sổ đan xen xuất hiện. Đây là tình huống khẩn cấp.