“Này…. ông đang nói gì vậy hả!”
Hoàng tử lên tiếng.
“Chúng là những người thuộc đội quân Hoàng gia của Đế chế. Ông không có quyền ra lệnh cho họ.”
Ngay cả trong tình hình như thế này mà hắn vẫn muốn chỉ huy sao? Rosenberg nhìn thấy thái độ của hắn cũng không khỏi chán nản về con người này. Nhưng ông ta không hề muốn đối đầu với hoàng tử vào lúc này. Ông ta nói với một giọng đầy tôn kính đối với hắn.
“Bệ hạ. Làm ơn hãy giao quyền chỉ huy cho những người ở đây. Tôi chắc chắn sẽ ngăn chặn được kẻ thù.”
“Ngăn chặn sao? Dừng lại mau! Những cái xác đó sao?”
Hoàng tử nổi cơn thịnh nộ.
“Này đừng có đùa ta chứ! CHúng không phải là quái vật nữa mà là ác quỷ,... làm thế nào mà chúng ta có thể chống lại ma quỷ chứ?”
“Bình tình nào, hoàng tử, chúng cũng chỉ là một loại quái vật thôi.”
“Hãy điều động những người khác và rút lui ngay bây giờ.”
Thái độ của Rosenberg trở nên lạnh đi sau câu nói này.”
“....”
“Mày điếc hả! Ý ta là, hãy mau chóng ra lệnh cho các đội quân của chúng ta rút lui ngay lập tức. Chúng ta không thể chiến đấu ở một nơi như thế này được… trong khi bọn lính đánh thuê làm lá chắn, chúng ta phải lui về phía sau rồi chỉnh đốn phòng tuyến.”
“... Ngài định chính đốn phòng tuyến như thế nào? Lực lượng chính của chúng ta đang tấn công cánh phải của kẻ thù. Nếu chúng ta rút lui vào lúc này thì lực lượng chính của chúng ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn!”
Rosenberg lạnh nhạt nói.
“Thư hoàng tử, trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Bây giờ nó mới thực sự bắt đầu. Nếu chúng ta tiếp tục chiến đấu ở nơi này, đội quân tấn công cánh phải sẽ giành chiến thắng và chúng ta sẽ đạt được thế có lợi cho trận chiến vào lúc đó!”
“Sẽ ra sao nếu chúng ta không thể giữ được!”
Hoàng tử hét lên
“Lực lượng trung tâm của chúng ta sẽ bị tiêu diệt và tất cả mọi thứ sẽ tan biến! Rosenberg ông có biết ông đang đánh cược vào chuyện gì không hả? Đó là tương lai của Habsburg! Và hoàng đế tiếp theo của đế chế sẽ phải sống dựa vào cuộc cá cược này sao!?”
“...”
“Chắc chắn ông đã nói rằng nếu đồng minh của chúng ta đột phá được cánh phải thì chúng ta sẽ thắng sao? Ông sẽ làm gì nếu chúng ta không thể cầm cự được đến lúc đó? Ông có dám nghĩ rằng điều ông đang làm có ý nghĩa gì không hả!? Đó là tương lai của cả nhân loại và của Đế chế đấy!”
Hoàng tử quay lung đi. Hắn bước đi một cách khỏe khoắn.
“Nếu ông đánh cược về chuyện này, hãy ở lại và liều mạnh với bọn chúng! Ta sẽ rút lui trong khi ông sẽ chặn những con quỷ đó.”
“... Xin lỗi, nhưng tôi không thể.”
Rosenberg đã chặn đường hoàng tử.
“Gì?”
“Tôi đã nói với ngài rằng, chúng ta sẽ không thể rút lui.”
“Không, đây chính là một sự sỉ nhục.”
Theo phản xạ, hoàng tử cố gắng rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng của mình. Nhưng tay của Rosenberg đã nhanh hơn hắn. Ông ta nhanh chóng túm lấy và kẹp tay hoàng tử lại. Hoàng tử không phải là một chiến binh vậy nên anh ta không hề có một cơ hội nào có thể chống lại sức mạnh của một người chiến binh như Rosenberg được.
“Ah, ơ, ơ……!”
“Những người lính đang bảo vệ phòng tuyến này trước mặt tôi. Và bây giờ, bệ hạ, một vị tướng đã bỏ chạy. Tinh thần của những người lính sẽ rơi xuống đáy ngay bây giờ và chúng ta sẽ không còn khả năng nào để có thể chiến thắng được nữa. Quân đội trung tâm sẽ sụp đổ và lực lượng từ phía cũng sẽ bị đánh bại riêng lẻ một cách nhanh chóng. Austerlitz sẽ được nhắc đến như một nỗi ô nhục của cả Đế Quốc…”
Rosenberg bật cười và để lộ hàm răng trắng của ông ta.
“Chà, khôn thành vấn đề. Dù sao đây cũng là một đế chế đáng xấu hổ. Nếu bây giờ thêm một chút xấu hổ nữa thì cũng sẽ không có gì thay đổi đáng kể!”
“Khốn nạn, thằng khốn phản bội hèn nhát này!”
“Uy tín của đế chế không quan trọng. Bệ hạ, ngài là thần bảo hộ của nhân loại.”
Rosenberg không chỉ nói mà còn kẹp chặt hơn nữa khiến cho hoàng tử chỉ còn biết rên rỉ. Hắn ta cố gắng chống lại như muốn trốn ra ngoài, nhưng có vẻ như nó bị ép chặt đến mức không thể lay chuyển. Giống như một bức tượng vậy, Rosenberg không thể bị lay chuyển bởi sức mạnh của hoàng tử.
“Thắng thua không phải là một chuyện lớn, thư bệ hạ. Thắng một lần và thua một lần không phải là một điều đáng nói. Nhưng đừng phản bội niềm tin mà người khác đã đặt lên trên vai của bạn. Niềm tin của những con người đó đang hội tụ lại tại nơi này như những con thiêu thân đang bám vào ngọn đèn.”
“Không, uh, không, ông đang nói cái gì vậy…”
“Cứ coi như những gì bệ hạ nói là đúng đi chăng nữa. Có thể chúng ta sẽ bị đánh bại, đến lúc đó, niềm tin của bệ hạ có thể sẽ mất. Nhưng những người khác vẫn có thể tin tưởng được vào ngài. Vậy nên ngài càng không thể rời khỏi đây. Hoàng tử của đế chế Habsburg vĩ đại đã bỏ chạy trong trận chiến đầu tiên của mình và bỏ lại đồng minh đang bị tấn công bởi kẻ thù… hãy nhìn lại câu chuyện này và suy nghĩ về nó!”
Rosenberg lắc đầu.
“Vậy thì lúc đó tất cả đã kết thúc. Những người lính sẽ không còn chiến đấu nữa, và người dân sẽ không còn tin tưởng vào nó nữa. Những lính đánh thuê sẽ không ký hợp đồng với chúng ta nữa. Và hơn thế nữa, sẽ không chỉ là đế chế Habsburg. Nó sẽ còn ảnh hưởng đến uy tín của những quốc gia khác nữa. Nó là một sự ảnh hưởng rất lớn. Tôi sẽ không để cho bệ hạ rời đi và để cho hậu quả mà ngài gây ra sẽ lan rộng hơn nữa. Đây không còn là một vấn đề nhỏ nữa, ngài sẽ biết ơn tôi sau khi chuyện này kết thúc một cách tốt đẹp.”
Rosenberg mỉm cười như thể những gì ông ta nói rất buồn cười. Nhưng ánh mắt của ông ta vẫn luôn lạnh băng từ khi bắt đầu nói. Đôi mắt của một con thú đang nhìn kẻ thù của nó.
“Hãy hi sinh vì Đế Chế, thưa bệ hạ.”
Hoàng tử Rudolph von Habsburg cảm thấy sau lưng lạnh toát. Lão bá tước Rosenberg này còn nguy hiểm hơn cả những gì hắn tưởng tượng! Hắn cảm thấy sợ hãi người này còn hơn cả những gì hắn đã từng gặp.
“Tuy ngài là một chi hy không được tốt lắm, nhưng ít nhất danh hiệu của Đế Quốc vẫn có thể sử dụng được. Một hoàng tử đã hy sinh anh dũng khi đối đầu với lực lượng quỷ tộc tàn ác… Những người dân sẽ cảm thấy tự hào về điều này và sự căm thù quỷ tộc của họ sẽ dâng lên và họ sẽ đứng lên chống lại quân đội quỷ tộc.”
“Vâng, vâng, nhưng có vẻ sẽ không ổ nếu chúng ta chết hết!”
Hoàng tử Rudolph không kêu lên nữa, anh ta bắt đầu nói.
“Chẳng phải là, chúng ta sẽ cần người rửa tội, để chết trong chiến trường này sao?”
“Tôi xin lỗi, người chết ở đây không chỉ có mình chúng ta đâu…”
Rosenberg cười thầm.
“Ngươi làm sao có thể, với tư cách là một người của đế chế, có thể để chủ nhân của mình chết sao? Nhưng đừng lo lắng. Nhưng nếu ta còn sống, ta sẽ không tha cho ông đâu.”
Trong khi đó, một sĩ quan đã rút kiếm và lao tới chỗ Rosenberg.
“Tên khốn phản bội.”
Kẻ kia nhanh chóng giơ thanh kiếm của mình lên và hét lên đầy phấn khích. Rosenberg không cần nhìn hắn và chỉ rút một con dao ra và phóng về phía kẻ kia. Con dao nhanh chóng găm vào trán của kẻ kia. Kẻ kia hét lên và nhanh chóng ngã gục xuống đất.
Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đôi mắt của hoàng tử mở to như một con ếch, hắn ngạc nhiên vì thái độ của Rosenberg và hắn không thể làm gì khác được nữa. Sau đó, hắn mơ hồ nhớ ra được rằng Fritz von Rosenberg là một hiệp sĩ hạng hai của Đế Quốc, và những kẻ như ông trong Đế Quốc cũng chỉ có khoảng hai trăm người.
“Hãy lắng nghe, những người lính vĩ đại của Habsburg!”
Rosenberg nói chuyện với những người khác.
“Tôi không biết bạn đang trung thành với ai. Tôi chỉ muốn các bạn đánh giá. Tôi hi vọng rằng các bạn có thể cho tôi biết rằng những gì các bạn nhìn thấy là một điều đúng đắn. Tướng Rudolph von Habsburg đã chạy khỏi chiến trường này có phải không!?”
Từ xa đã có thể thấy được tiếng binh lính la hét. Cuối cùng chỉ còn lại năm nghìn quái vật undead và và hai vạn quân lính đánh thuê đối đầu với nhau. Lực lượng chênh lệch gấp bốn lần nhưng kết cục của trận chiến này thì người ta có thể dễ dàng đoán được nó.
“Nếu các bạn là người trung thành với đế chế, hãy nghĩ xem đâu là con đường dành cho nó. Nếu bạn trung thành với bệ hạ, hãy nghĩ xem đâu là con đường dành cho bệ hạ. Rút khỏi nơi này không chỉ đơn giản là đặt cuộc sống của Austerlitz mà không có bất cứ ý nghĩ nào cả…. các bạn có chấp nhận điều đó không?”
Những người khác không khỏi rùng mình, khi họ nhìn vào mắt của Rosenberg, từng người bọn họ đã bị thuyết phục.
Các sĩ quan biết rằng Rosenberg cũng có thể lấy mạng bọn họ nếu họ không chết ở nơi này. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Rosenberg vẫn đối mặt với nó. Đối với nhưng người lính Habsburg, họ hiểu điều đó đại diện cho cái gì. Những sĩ quan ở đây gật đầu. Lúc này, những người lính ở đây đã xác định được họ nên làm gì mới đúng.
“Bây giờ vẫn chưa, muộn hãy giết chết kẻ phản bội đó và đóng góp cho đế chế!”
Hoàng tử hét lên, hắn ta hét lên một cách đáng thương. Rosenberg chỉ nhìn hắn ta.
“Nhiệm vụ của các bạn rất đơn giản. Hãy chiến đấu và chúng ta sẽ vinh danh nhau ở thiên đường!”
“ Thành quả là…. nó sẽ là cả Habsburg!”
“Đừng nói đùa như vậy chứ!”
Rosenberg cười nham hiểm.
“Làm sao để một cá nhân được bình đẳng với cả một quốc gia đây? Habsburg ở ngay đây và cũng là ở đó. Họ là những người lính của Habsburg và sẽ cống hiến cuộc sống của mình cho đất nước và nhân loại.”
Và, ông ta lại nói.
“Đây là điều cần thiết cho chúng ta vào lúc này. Nhưng đừng lo lắng, dù ngài có gặp chuyện gì bất chắc thì Đế Quốc của chúng ta chắc chắn sẽ có người kế vị ngai vàng!”
“Cái gì!? Đừng nói rằng ngươi là tay chân của con khốn Elizabeth!”
Hoàng tử chấn động và nhận ra được điều gì đó.
“Ta đã nghĩ như vậy! Ta biết ngay bây giờ Elizabeth vẫn đang thao túng tất cả mọi thứ trong cái đất nước thối nát này! Khốn nạn! Elizabeth! Elizabeth….!”
Hoàng tử hết lên trong khi đang bị kéo lê trên mặt đất. Hai tay hắn ta đã bị trói và bị một miếng vải nhét vào miệng. Hắn ta sẽ bị giam giữ và nhốt vào nơi sâu nhất trong doanh trại. Rosenberg vẫn dõi theo hoàng tử cho đến khi hắn ta biến mất khỏi tầm mắt của ông ta. Tất nhiên, khi đội quân này dành chiến thắng thì ông ta sẽ sẵn sàng dân cổ lên chịu tội.
Rosenberg nói với các sĩ quan.
“Các bạn, bên đối phương có chất lượng quân vượt xa chúng ta, nhưng số lượng của chúng ta lại hơn xa bọn chúng. Nếu chúng ta phối hợp tốt thì chúng ta sẽ có thể chống đỡ được trong vài ngày. Và bây giờ là lúc mà sức mạnh của các bạn là cần thiết hơn bao giờ hết. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ chứng tỏ được rằng các bạn sẽ có thể có được danh dự của một chiến binh cần có.”
“Vâng, thưa đại tướng!”
Các sĩ quan lớn tiếng đáp lại. Tùy thuộc vào nhiệm vụ của mình. Họ được điều động đến các đơn vị khác nhau ở tiền tuyến, liên lạc hoặc do thám đối phương.
Rosenberg đã chuyển được một chiếc bàn ra ngoài doanh trại. Ông ta liên tục ngước nhìn và lại nhìn xuống bản đồ. Từ đó ông ta có thể đối chiếu được nó trên thời gian thực của cuộc chiến.
Sĩ quan liên lạc báo cáo.
“Thưa ngài, trại thứ nhất đã bị phá. Với tình hình như hiện tại, họ sẽ nhanh chóng tiến đến nhóm thứ hai nhanh thôi. May mắn rằng chúng ta không có quá nhiều thiệt hại.”
“Phòng thủ vẫn như vậy sao? Hãy cho những người lính biết được rằng chúng ta sẽ chiến thắng nếu chúng ta giữ vững phòng thủ.”
“Vâng!”
Một lúc sau, sĩ quan liên lạc khác đã tiến đến chỗ Rosenberg. Người kia đã chết, nên một người khác sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ đó thay người đã chết. Rosenberg đáp lời hắn ta mà không hề rời mắt khỏi mặt bàn.
“Nhóm thứ hai đã bị phá vỡ thưa ngài. Phòng tuyến thứ hai và thứ ba đã tham gia chống lại kẻ thù. Tinh thần chiến đấu của họ vẫn còn rất cao. Khi biết tổng tư lệnh vẫn ở cạnh chúng tôi đến cuối cùng, họ cũng đã trở nên phấn chấn hơn và vẫn tiếp tục chiến đấu.”
“Tốt, điều quan trọng là họ cảm thấy rằng họ không bị bỏ rơi. Ngay khi lực lượng không đầy đủ, hãy sử dụng máy bắn đá và cung thủ để hỗ trợ họ. Hãy cho họ thấy rằng chúng ta luôn ở phía sau họ.”
“Vâng, thưa ngài!”
Lại một lần nữa, sĩ quan liên lạc khác lại xuất hiện, người kia đã biết giết, số lượng nhân sự thay đổi nhanh chóng. Hắn ta thực hiện một nghi lễ quân sự long trọng đối với Rosenberg. Ông ta cũng đáp lại với một giọng không đổi.
“Nhóm thứ ba đã bị phá vỡ. Toàn bộ đội quân đang chiến đấu trong phòng tuyến cuối cùng. Đội trưởng lính đánh thuê Ferdinand von Wallenstein đã bị giết và không còn ai chỉ huy nữa. Tuy nhiên nó đã được khôi phục!”
“Bỏ qua các hiệp sĩ và các vệ binh khác. Chiến tuyến của địch hẳn đã bị quá đà. Hãy bảo vệ phòng tuyến đó với các hiệp sĩ và ở hai bên sườn của kẻ thù.”
“Vâng, thưa ngài, xin hãy bảo trọng!”
Và rồi, một sĩ quan khác rồi lại một sĩ quan khác.
Cuối cùng.
Không còn một người nào khác đến chỗ ông ta nữa.
Những người lính đánh thuê đã chiến đấu cho đến phút cuối cùng, để có thể có được uy tín đến cuối cùng. Quân đoàn vệ binh Habsburg đã khiến kẻ thù rời vào khủng hoảng nhưng tất cả bọn họ, từ người cao cấp nhất đến người có cấp bậc thấp nhất đã chết một cách oanh liệt. Những kẻ khác cũng đã bị xóa sổ. Đó không phải chỉ là một sĩ quan mà là một người lính đã bị bắt đưa tới đây báo cáo cho ông ta. Hắn ta đã thông báo rằng nhóm cuối cùng đã bị tiêu diệt.
Rosenberg nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
“Ông có phải là Fritz von Rosenberg?”
“Đúng rồi.”
Rosenberg vẫn nhìn vào bản đồ trên bàn làm việc. Cuộc chiến vẫn diễn ra trong tâm trí ông ta. Cô gái đứng trước mặt Rosenberg nói với một giọng điệu dễ chịu.
“Trận chiến đã kết thúc. Con người, ngươi đang nhìn vào cái gì vậy?”
“Trận chiến!”
“Nếu trận chiến đã kết thúc, ông sẽ nhìn cái gì?”
“Trận chiến.”
Cô gái gật đầu.
Trong khoảnh khắc, một lưỡi hái cực lớn lóe lên. Lưỡi liềm cắt qua da thịt mỏng manh của con người. Một thứ gì đó nặng nề rơi xuống. Nó lăn lộn một chút rồi dừng lại không lâu sau đó.
Đôi mắt của Fritz von Rosenberg vẫn nhìn về phía trước, không có gì chiếu vào mắt nữa, và ông ta cũng không hề nhận ra điều gì. Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta vẫn nhìn về một nơi bất định.
Như thể cuộc chiến vẫn diễn ra ở đó.