Đây là một sự thật hiển nhiên. Bên kia đang có tranh chấp nội bộ là một cơ hội tuyệt vời. Tuy nhiên, vào lúc này, đội quân của phe Đồng bằng, kẻ thù không đội trời chung của nhân loại tiến xa hơn về phía Đế Chế.
Lúc đó, công chúa Elisabeth sẽ càng củng cố được niềm tin của nhân loại và củng cố quyền lực của mình và sẽ đừng lên chống lại chúng tôi với lý do “Vì nhân loại”. Ở trước tình hình như vậy, chúng tôi sẽ chắc chắn sẽ thất bại dù ở thời điểm nào đi chăng nữa. Lúc đó, bất cứ những kẻ nào đó không hợp tác với những quý tộc hoặc Hoàng Gia sẽ bị coi là những kẻ chống lại loài người. Nếu chúng tôi tiến đến Habsburg vào lúc này, chúng tôi chắc chắn sẽ tạo nên lợi thế có lợi cho Công chúa Elisabeth...
“Mặt khác, nếu chúng ta không làm gì cả, công chúa sẽ rất nóng ruột. Nữ hoàng mới lên ngôi đã gây ra một cuộc đảo chính. Hành động này sẽ không được sự ủng hộ của nhiều tầng lớp trong Đế Chế. Công Chúa đang cần một lý do nào đó. Nếu chúng ta tấn công vào lúc này, chúng ta chỉ tạo thêm cho cô ta một cái lý do chính đáng để có thể yên vị và phản công chúng ta.”
Đó là bản chất của những cuộc đảo chính. Tính chính danh yếu kém sẽ bị lung lay nếu không có một cái lý do chính đáng cho việc đó. Nếu không có một lý do chính đáng nào đó chắc chắn sẽ lại bị lật đổ sớm thôi. Thường cái lý do cho những cuộc đảo chính thường nhằm vào tạo nên quyền lợi cho nhân dân hoặc cải cách đất nước.
Và nếu cô ta có được lợi thế cùng với quyền lực trong tay với danh nghĩa đánh bại Quỷ tộc và bảo vệ đất nước thì sẽ tạo nên lợi thế rất lớn cho cô ta để yên ổn ngồi lên ngai vị của mình. Và đó là một chiến công mà cô ta sẽ dành được, một chiến thắng với lý không thể chính đáng hơn để trở thành Nữ Hoàng của cả một đế chế.
“Chúng ta càng không làm gì, tính hợp pháp của cô ta càng yếu đi. Nếu cô ta nói rằng sẽ đánh lại chúng ta, nhưng chúng ta không đến. Cô ta sẽ bị công kích bởi đối thủ của mình. Rồi đến một lúc nào đó, sự lục đục nội bộ sẽ khiến cho cô ta không còn có thể ngồi yên ổn trên ngai vàng của mình nữa. Lúc đó quyền lực sẽ trở nên lung lay hơn nữa và những kẻ khác với âm mưu nắm quyền cũng sẽ hành động sớm thôi.”
“Hừ!”
Barbatos ngâm nga.
“Chúng ta đang thu hút kẻ địch thay vì tấn công chúng sao?”
“Được chứ! Ngoài ra chúng ta còn có thể lan truyền những tin đồn.”
Tin đồn về Hoàng tử thứ nhất đã chiến đấu anh dũng trên chiến trường, dù có thất bại cũng không lùi bước cho đến cuối cùng, anh ta vẫn chiến đấu rất anh dũng. Còn công chúa đang làm gì? Ngay từ đầu, quân đội chủ lực vẫn không đến hỗ trợ. Lý do mà hoàng tử đã thất bại là bởi vì công chúa đã không công khai ngăn cản hoặc tiếp viện...
“Chà, như vậy vẫn chưa đủ.”
“Kal Kal Kal.”
Kế hoạch của tôi được chấp nhận ngay lập tức.
Khi ra khỏi doanh trại của Barbatos, tôi nở một nụ cười chua chát.
Tôi đã nói dối cô ấy. Điều này chỉ đúng khi quân đoàn một của Paimon không hành động mà thôi. Ngay bây giờ, một quân đoàn gồm ba mươi nghìn quái vật đang tiến tới chỗ tôi. Phe Núi Non đang tiến tới chỗ này và rất nhanh thôi, họ sẽ tới đây càng nhanh càng tốt.
Công chúa đã đề nghị một hiệp định ngừng chiến càng sớm càng tốt. Và tôi đang nói với Barbatos, một người sẽ bỏ qua chuyện này sao? Lúc này tôi cần một kế hoạch khác để có thể thực hiện việc đình chiền này. Và tôi cần quân đoàn một của Paimon. Và khi quân đoàn một của phe Đồi Núi đến đây và thực hiện hiệp định đình chiến. Và lúc đó Barbatos sẽ như chó đuổi gà mà thôi.
Nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói dối cô ấy. Theo quan điểm của công chúa, chúng tôi nên dừng lại vào lúc này. Nếu tấn công, công chúa sẽ có đủ quyền lực quân sự để có thể phản công chúng tôi. Và nếu quân đoàn một tiến đến, kế hoạch của tôi sẽ trở nên hợp lý hơn bao giờ hết….
Nhưng tôi cũng đã có chuẩn bị. Công chúa Elisabeth thật là ngây thơ khi nghĩ rằng mình sẽ được đối xử một cách nhẹ nhàng. Dù sao tôi cũng là một quý ông. Nhưng có vẻ tôi lại không cảm thấy áy náy khi mà giao mọi chuyện lại cho những người phụ nữ. Tôi có lẽ chỉ nên đứng sau tấm màn mà thôi.
* * *
Và đúng như những gì tôi dự đoán, công chúa Elisabeth đã đưa ra hiệp định đình chiến với chúng tôi.
Barbatos đã nhận được hiệp định đình chiến trong vẻ mặt ngớ ngẩn mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra đúng như những gì tôi đoán. Ngay ngày hôm sau, quân đoàn số một đã đứng ngay phía sau chúng tôi với ba vạn quái vật. Barbatos đã cảm thấy bối rối với chuyện đang xảy ra.
“.... Haiz? Tại sao cái lũ gà Đồi Núi lại xuất hiện ở đây?”
Có những cuộc tranh luận nổ ra trong quân đoàn sáu. Về việc tại sao Paimon cùng quân đoàn một của cô ta lại xuất hiện ở nơi này. Có lẽ cô ta cũng đã đi qua dãy núi đen mà không phải chịu một chút thương vong nào sao? Hay quân đoàn một đã tiến đến Habsburg trước rồi mới đi đến Vương quốc Teuton? Tôi không nghĩ ra được lý do nào để giải thích cho chuyện này.
Barbatos đã nổi giận và đã phái một đặc phái viên đến chỗ của Quân đoàn một để hỏi thăm tình hình. Barbatos muốn hỏi xem tại sao quân đoàn một lại tiến tới đây. Barbatos rất nóng lòng để có được một câu trả lời. Nhưng những gì Paimon trả lời lại khiến cho những người thuộc phe Đồng Bằng phải kinh ngạc.
“Không! Con chó cái đó nói gì về hiệp định đình chiến cơ!?”
Paimon thông qua việc đinh chiến.
Bắt đầu bằng việc các Chúa Quỷ và Đế Chế Habsburg đều công nhận quyền lợi của nhau, con dấu của Đế Chế và con dấu của Paimon đã được đóng chính xác ở dưới hiệp định đình chiến. Điều buồn cười là còn có cả một chỗ để dành cho con dấu của Barbatos ngay bên cạnh chỗ đó.
Nếu ở vị trí của Barbatos, người đã vượt qua Dãy Núi Đen và xuyên thủng Austerlitz thì bạn có đồng ý với nó không? Sau những trận chiến khốc liệt như vậy thì liệu có ai muốn làm hòa với kẻ thù của mình không? Điều này thật là nực cười.
Barbatos nói rằng cô ấy sẽ tấn công quân đoàn một và sẵn sàng lao vào nơi đó ngay lập tức. Tuy nhiên, Barbatos đã từ bỏ điều đó khi mà công chúa Elisabeth đã dẫn một đội quân gồm bốn vạn lính đến chỗ chúng tôi một cách nhanh chóng. Đây đúng là một điều khó tin.
“Đợi chút đã? Tại sao có mỗi mình ta là không hiểu chuyện gì đang xảy ra la sao?”
Hôm đó là một ngày mưa nặng hạt.
Barbatos đã khẩn cấp triệu tập một cuộc họp. Barbatos cũng không phải là người duy nhất có khuôn mặt nghiêm túc. Những người khác giống như những chiếc túi nhàu nhĩ. Khi bước đến doanh trại, cơ thể họ ướt sũng trong mưa, có lẽ vì vậy mà họ trông càng tức giận hơn.
“Tại sao lại có hiệp định đình chiến!? Tại sao phe Núi Non lại xuất hiện ở nơi này, không phải là chúng có điểm đến khác với chúng ta hay sao? Nhưng khốn nạn hơn là tại sao lại vào lúc này? Không phải chúng muốn tạo thành thế gọng kìm để có thể chèn ép chúng ta hay sao?”
Barbatos dẫm xuống sàn. Chân phải của cô ấy lún sâu xuống hẳn một đoạn.
“Con điếm Paimon đó lại muốn phá hỏng trận chiến của chúng ta chỉ để có thể đình chiến với con người hay sao?”
“Hãy ném bọn chúng xuống địa ngục ngay lúc này.”
Beleth gầm gừ.
Đáp lại lời nói, những kẻ khác cũng đồng loạt hét lên trong sự tức giận. Nó giống như việc phải đánh bại những kẻ bên phe Núi Non và giết chúng. Nếu Barbatos ra lệnh đó thì những người ở đây sẽ sẵn sàng lao ra chiến đấu ngay lập tức.
Lúc này chính là lúc mà tôi nên bước ra.
“Này mọi người. Paimon có lẽ đang nhắm đến mục tiêu địa lý ở nơi này.”
Đôi mắt của tất cả những người trong phòng này đều hướng về phía tôi. Đôi mắt của họ đều là những đôi mắt đẫm máu. Khi tôi tiếp tục nói, những đôi mắt đó dần thay đổi, từ sự tức giận sang kinh ngạc. Rồi tất cả trở nên yên lặng, như thể những người này đang mong chờ điều gì đó từ tôi.
“Nhưng Dantalian.”
Zepar khó khăn để có thể mở lời nhưng ông ta vẫn nói.
“Tôi hiểu rằng cô ta đang tạo ra cơ hội có lợi cho chúng ta dù có chiến đấu hay không. Nếu chúng ta chiến đấu, chúng ta sẽ chỉ dẫn đến diệt vong mà thôi. Nhưng nếu chúng ta không chiến đấu chúng ta cũng chỉ có thể có được danh hiệu ‘chiếm giữ vùng đất của thế giới con người’ mà thôi. Tuy nhiên, Paimon không chỉ phản bội quân đoàn của chúng ta mà còn là cả Quỷ tộc sao? Liệu người dân chúng ta có nên xem xét lại hành động đó không?”
Tôi lắc đầu.
“Bình tĩnh. Đã hai nghìn năm chiến tranh và chúng ta đã thua liên tục trong hai nghìn năm đó. Vô số những Quỷ tộc khác đang đặt câu hỏi về việc này,tại sao chúng ta chiến đấu trong hai nghìn năm mà không đạt được một chút thắng lợi nào. Những người khác cũng đã mệt mỏi bởi trận chiến này. Nếu hiệp định đình chiến được thông qua, chúng ta sẽ giữ được phần lãnh thổ mà chúng ta đã chiếm được và Đế Chế sẽ chính thức công nhận điều này.”
“Hừm.”
“Thay vì mong muốn chiếm lĩnh toàn bộ lãnh thổ không thành công thì chúng ta đã chiếm được một phần lãnh thổ nhất định và khiến bọn chúng phải công nhận điều đó…. Quỷ tộc sẽ cảm thấy hấp dẫn hơn với đề nghị tiếp tục chiến đấu hơn nhiều.”
Tôi khen ngợi Paimon với tư cách đã đạt được chuyện này với tư cách là một Chúa Quỷ vĩ đại. Hai nghìn năm chiến đấu đã đạt được một chút thành tích lần đầu tiên đã trở thành hiện thực.
Zepar đã hiểu lời tôi nói và ông ta gật đầu với vẻ như ông ta đã chấp nhận chuyện đó. Nhưng sự im lặng vẫn tràn ngập trong doanh trại.
“.... Vậy, là vì cái gì cơ chứ?”
Barbatos, người vẫn đang ngồi trong sự im lặng, nói với một giọng đầy kìm nén.
“Nhưng cho dù chúng ta chiến đấu hay ngừng bắn, tại sao Paimon lại được lợi cơ chứ? Con điếm đó còn chẳng hỗ trợ chúng ta một chúng ta một chút nào, hiện tại ta đang rất khó chịu về việc đó?”
“...”
Thay vì trả lời, tôi cúi đầu.
Khuôn mặt của Barbatos trở nên vô hồn,
“Không thể nào… con điếm và phe Núi Non của nó, tại sao? tại sao chúng ta bị chúng qua mặt cơ chứ? Tại sao?”
Như thể cô ấy đang tìm kiếm sự đồng ý, cô ấy nhìn từng người trong nơi này.
“Chúng ta đã chiến đấu, ngay cả trong thời gian khó khăn nhất. Các bạn, chúng ta đã hy sinh nhiều máu nhất. Chúng ta là người thực hiện mong muốn của thế giới Quỷ… Biết bao nhiêu người đã ngã xuống nơi xa lạ mà không hiểu vì sao…. Tại sao Paimon lại có công lao lớn nhất ở đây khi mà con điếm đó còn chưa làm một việc gì cả là sao? Các đồng chí, chúng ta là người đã đổ máu cơ mà.”
Những người khác cúi đầu để tránh ánh mắt của Barbatos.
“Hai ngàn năm là quá đủ để chúng ta trở nên kiệt quệ về tài nguyên? Sau đó thì sao hả? Trong hai nghìn năm qua chúng ta đã chiến đấu không ngừng nghỉ một chút nào, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi về nó nhất… Quyết tâm và máu của chúng đã đánh đổi cho việc gì? Ta đã có thể sống thoải mái với gia sản của chúng ta với quyền hạn vừa đủ. Nhưng thay vì chiến đấu, chúng ta có thể vui chơi. Nhưng vì những Quỷ tộc khác mà chúng ta đã phải chiến đấu không ngừng nghỉ trong vòng hai nghìn năm…. Có gì là sai trái khi mà chúng ta lại có thể để cho con lợn phản bội đó chiếm hết mọi thứ được.”
Cô ấy đập bàn, cô ấy đập mạnh đến nỗi cái bàn đã vỡ tan thành từng mảnh.
“Đừng có vô lý như vậy khi mà chúng ta đã chiến đấu bằng máu và mồ hôi của mình và để niềm tự hào của mình bị vấy bẩn sao?
“....”
“Trong trận chiến đầu tiên tôi đã hy sinh sáu nghìn quân! Trong trận chiến lần thứ hai, những người chiến đấu cùng tôi đã bị giết sạch. Trong làn chiến đấu thứ ba, quân đội chúng ta đã phải chiến đấu mà không có đủ lương thực trong vòng hai tháng. Trong lần thứ tư mọi lực lượng đồng minh đã bị xóa sổ hoàn toàn. Lần thứ năm…sáu… bảy…!”
Cô ấy hét lên trong khi khuôn mặt đầy nước mắt.
“Ai là người đã đổ máu cho bảy cuộc chiến? Là những kẻ chỉ ngồi sau và không làm gi cả sao? Hay chúng chỉ là những kẻ ẩn nấp sau những ngọn núi với lợi ích riêng của mình ở trong đầu? Chúng ta la những người tận tụy nhất và dũng cảm nhất! Và đây là cái giá mà chúng ta phải chấp nhận trong hơn hai nghìn năm chiến đấu sao?”
Barbatos bật dậy và hét lên.
“Paimon chết tiệt… Ta muốn có một trận chiến để giết và được giết. Ngươi dám coi rẻ bọn ta và niềm tự hào của bọn ta như vậy sao?... ta sẽ giết cô!”Cô ấy chạy ra ngoài doanh trại và bước chân của cô ấy rất kiên quyết. Chúng tôi cảm thấy một điều gì đó nguy hiểm đến mức mà không ai dám ngăn cản cô ấy.
Chúng tôi đang ở trong doanh trại và không hề trao đổi một lời nào. Lâu lâu chỉ có một vài người than thở. Sau một lúc, Zepar lên tiếng.
“Tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên đình chiến.”
Đó là một câu nói ngắn gọn. Nhưng những người trong căn phòng này đang chìm đắm vào trong câu nói đó. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều suy nghĩ về những việc đó và suy nghĩ việc họ phải dừng lại bởi chính đồng loại của mình.
Beleth nghiến răng.
“Ta không hiểu ý của ông, hãy coi như ta chưa từng nghe thấy điều gì cả.”
“Hãy bình tĩnh đi con lợn rừng. Ông có thể đưa ra được ý kiến nào khác ngoài lệnh ngừng bắn hay sao?”
“Được chứ, Zepar. Như đã nói, ta sẽ coi như không biết gì cả. Nhưng tôi biết một điều, tôi đã bị sỉ nhục và tôi là một chiến binh. Một chiến binh như tôi sẽ không chấp nhận việc mình bị sỉ nhục!”
Beleth gầm lên.
Sau đó Zepar nói với Beleth trong sự bình tĩnh vốn có của ông ta.
“Ý ông là ông sẽ không chấp nhận được việc mình bị sỉ nhục sao?”
“Nếu đó là một câu hỏi? Tất nhiên, tôi sẽ chiến đấu.”
“Nếu ông chiến đấu, liệu ông có tự tin được mình sẽ giành chiến thắng trước ba vạn quân của phe Núi Non và bốn vạn quân của quân đội Đế Quốc không? Ông có giải pháp nào để chiến thắng được bốn vạn quân của Đế Quốc và Ba vạn quân của Quân đoàn một sao? Chiến đấu vào thời điểm này là không thể.”
“Đó là số phận của một chiến binh, chết trên chiến trường! Chỉ có chiến đấu mới có thể giành chiến thắng, nhưng có một điều mà một chiến binh sẽ không bao giờ nhượng bộ! Đó là chịu đựng sỉ nhục, tôi sẽ chiến đấu, một lần nữa và đó là tất cả.”
Zepar nhăn mặt lại và nói.
“Kẻ cuồng chiến này… Ông có ý định dẫn toàn bộ phe Đồng Bằng của chúng ta đến diệt vong sao?”
“Những chiến binh đã mất đi niềm tự hào thì không còn là một chiến binh nữa.”
Cuộc tranh luận diễn ra sôi nổi. Trong thời gian ngắn, những Chúa Quỷ ở đấy đã chia làm hai phe với những ý kiến trái chiều: một phe muốn đình chiến và một phe muốn chiến tiếp. Những lời xúc phạm tuôn ra từ cả hai phía. Một phe xúc phạm bên kia là những kẻ không biết suy nghĩ và phe còn lại nói phe kia là những kẻ hèn nhát. Chỉ có vài người cực đoan như Beleth, kêu gào để chiến đấu. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, nếu chiến đấu chúng tôi chắc chắn sẽ thua….
“Có chuyện rồi!”
Một kẻ đi vào doanh trại của chúng tôi và nói. Hắn ta nói bất chấp sự căng thẳng giữa những người ở đây. Lời nói của anh ta ngay lập tức dừng lại cái nóng của những người ở đây.
“Mọi người, bệ hạ, ngài Barbatos đã chạy đi một mình rồi!