* * *
Tôi đang di chuyển đến <Liên Minh Giải Phóng> của Paimon.
Liên minh giải phóng đã chuẩn bị cho một cuộc nổi dậy quy mô lớn. Tôi không biết chính xác nó như thế nào. Tuy nhiên, khi nói về một cuộc nổi dậy quy mô lớn tức họ có đủ khả năng làm lay chuyển nền tảng của một quốc gia. Các thành viên của Liên Minh Giải Phóng đã trở thành thủ lĩnh và lãnh đạo cuộc nổi dậy.
Ở đây, tôi hành động với sự lãnh đạo và hỗ trợ một cách thích hợp…. Đúng vậy, họ không cần giấu diếm gì cả mà nói ra yêu cầu đối với tôi rằng, họ cần tôi ‘kích động’.
Bất kể thế giới tồi tệ như thế nào vì Cái Chết Đen và nạn đói, không có nhiều người nghĩ rằng sẽ chiến đấu chống loại quý tộc bằng sức mạnh của bản thân họ. Trên tất cả, quý tộc có các hiệp sĩ và họ là những kẻ được trang bị đầy đủ áo giáp và vũ khí. Điều này khiến những người dân cảm thấy sợ hãi.
Cần phải có sự điên rồ mới có thể vượt qua được sự sợ hãi. Và lời nói là điều cần thiết để khơi dậy sự điên rồ đó…. Chắc chắn không có người nào đó phù hợp để làm điều đó tốt hơn tôi. Kẻ đã trở nên nổi tiếng trong cuộc chiến diễn thuyết ở đồng bằng Bruno.
Phải nói rằng mục đích và mục tiêu của Paimon và tôi có rất nhiều điểm tương đồng. Ngoài ra, tôi còn muốn các vương quốc của con người sụp đổ và thế giới của con người trở nên hỗn loạn. Trong khi tuyển dụng những người tài năng để trở thành chư hầu của tôi ở Đế Chế Frank, tôi thỉnh thoảng kích động công chúng bằng những bài phát biểu. Đó là lịch trình của tôi.
Tôi đến Đế Chế Frank bằng cách sử dụng cuộn giấy dịch chuyển.
Ánh sáng trắng lập lòe bao phủ lấy tầm nhìn của tôi, một lúc sau đó thì nó dừng lại.
Khi tôi mở mắt ra, những người khác đã tập trung lại trước mặt tôi. Trong số đó có một người lùn. Khi anh ta nhìn thấy tôi thì bước lên một cách chậm rãi rồi cúi chào một cách lịch sự.
“Jacques Bonom râu xanh rất hân hạnh được gặp ngài, Dantalian điện hạ.”
Tôi và Jacques đã gặp nhau một lần. Vào cái ngày mà Paimon giới thiệu liên minh giải phóng với tôi trong một lâu đài đổ nát, anh ta cũng ở đó. Chúng tôi không có đủ thời gian để làm quen. Đây mới là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của hai chúng tôi.
Người ta thường nói ấn tượng đầu tiên cho thấy được người đối diện trước mặt là người như thế nào. Có thật như vậy không?
Đối với câu trả lời, có. Nó có thể được nắm bắt ở một mức độ nào đó.
Nếu nhìn Jacques, anh ta đã không phải là người đầu tiên chào tôi ngay khi nhìn thấy tôi. Khi anh ta lắc đầu và giảm tốc độ của mình, anh ta thở dài. Anh ta đang kiểm tra xem có người nào đó đang dịch chuyển phía sau tôi không. Anh ta là một người có tính cách thận trọng.
Ngoài ra quần áo của anh ta cũng đã cũ. Những người đứng sau anh ta cũng là những lính đánh thuê. Những người đó đều đeo thanh kiếm ở quanh hông và quần áo của họ còn được trang trí lộng lẫy với các màu xanh, tím và vàng. Họ đều là những chàng trai tuyệt vời với những bộ râu dài. Nhưng, người lãnh đạo của họ, Jacques, lại mặc một bộ đồ đã xỉn màu.
Đây là người lãnh đạo mà những con người này tuyệt đối tin tưởng vào.
Những người lãnh đạo không tự tin vào mình với những bộ quần áo lộng lẫy. Mặc quần áo cũ là đặc quyền của một nhà lãnh đạo quyền lực. Có lẽ trong nhóm lính đánh thuê này, Jacques đang thể hiện được một sức hút cực kỳ to lớn.
Một người như vậy chào tôi rất lịch sự. Trước mặt những thuộc hạ của mình, những người tuyệt đối tuân theo anh ta. Nói cách khác, anh ta không phớt lờ tôi như một người ngoài cuộc. Đúng hơn là anh ta làm gương để cấp dưới biết được địa vị của tôi.
.
Tóm lại.
Jacques là một người thận trọng hoàn toàn biết kiểm soát nhóm của mình. Anh ta không xa hoa lãng phí và sẽ là một người đồng hành cùng với tôi trong nhiều năm tới.
Đã bao giờ thấy một chàng trai có khái niệm như vậy chưa?
Tôi cố ý nở một nụ cười thật lớn.
“Chào, đồng chí Jacques Bonom. Tôi không biết liệu anh có khỏe không?”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh ta.
“Anh vẫn đang giữ phong độ rất tuyệt vời. Ngay cả thời gian cũng không thể nào làm nó kém đi được. Tôi cảm thấy rằng chuyến đi này của tôi sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều nếu có anh. Xin hãy chiếu cố tôi thật tốt, chỉ huy Jacques Bonom!”
Jacques đã đối xử với tôi đầy sự tôn trọng. Sau đó tôi nên làm gì?
.
Nó là để thể hiện đúng trình tự phân cấp.
Dù sao đi chăng nữa tôi cũng chỉ là một người ngoài cuộc. Mặc dù là một Chúa Quỷ, nhưng tôi lại là người mới nhất trong <Liên Minh Giải Phóng>. Tôi không hề biết tổ chức hoạt động như thế nào? Tôi không biết làm thế nào để đạt được mục đích của hành trình này. Tôi giống như một đứa trẻ vậy. Mặc dù vậy, bên kia vẫn đối xử với tôi như một Chúa Quỷ.
Tại thời điểm này, nếu tôi cố gắng làm như anh ấy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Mặc dù mọi chuyện anh ta đối xử với tôi đều hoàn toàn là anh ấy muốn vậy. Nhưng dù có không chấp nhận thì tôi vẫn còn là một Chúa Quỷ và cấp dưới của anh ta cũng không nên không cảm thấy hài lòng và tỏ thái độ thù địch với tôi. Việc làm một nhóm thất bại dễ hơn nhiều người vẫn nghĩ nhiều.
Hành vi của tôi có đáng ngạc nhiên không? Lông mày của Jacques nhướng lên.
Anh ta lập tức cười nhạt. Dù là một người lùn nhưng anh ta không làm cho tôi có cảm giác thô tục một chút nào. Chỉ có một chút niềm vui đến với tôi mà thôi. Tôi gật đầu, chúng tôi có vẻ khá hợp nhau.
“Tôi xin lỗi, lần này tôi sẽ hộ tống và ở cùng ngài vài tháng. Ngoài trời vẫn còn lạnh buốt vì mùa đông vẫn chưa kết thúc, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hành trình của chúng ta thoải mái nhất có thể.”
Jacques la hét vào mặt những người phía sau.
Những người đằng sau anh ấy lên tiếng và xếp hàng trước mặt tôi. Tất cả họ đều mặc giáp trước ngực. Rõ ràng họ là những người lính ưu tú. Ít nhất là trong đế chế Frank, họ cũng có thể tạo dựng được tên tuổi của mình như một đội lính đánh thuê hạng nhất.
“Tập hợp lại đây!”
Jacques ôm lưng và hét lớn. Tôi gần như giật mình. Đó là bởi vì giọng nói vẫn nhỏ của anh ta giờ đã vang lớn khắp ngọn đồi.
Những người lính đánh thuê đứng xếp thành một hàng và giơ những cây Habelt của họ lên. có khoảng ba mươi người và chúng phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong những ngày cuối đông.
“Chào mừng, ngài Dantalian!”
Ba mươi lính đánh thuê cùng lúc quỳ xuống. Nó thật ngoạn mục. Trong thời đại này, ngoại trừ các hiệp sĩ ra thì rất hiếm có một đội quân nào đó có thể đoàn kết được đến mức này. Tôi vỗ tay
“Tuyệt vời! Tôi là Chúa Quỷ hạng thứ bảy mươi mốt, Dantalian. Trong tương lai, nếu có thể giúp gì được cho các bạn trong chuyến đi này, tôi sẽ cố gắng hết sức. Hãy giúp đỡ lẫn nhau trong tương lai.”
“Rất hân hạnh, ngài Dantalian. Chúng ta đã là người cùng một nhóm, vậy nên hãy gọi tôi là Zacry!”
Cuối cùng, Jacques Bonom hay còn gọi là Zacry cúi người theo góc chín mươi độ về phía tôi. Theo nhiều cách, tôi có cảm giác rằng chuyến đi này sẽ thoải mái.
“Tốt?’
Nhưng bên cạnh những người lính đánh thuê vẫn còn những người ở phía sau. Họ mặc áo choàng màu xám. Tôi lặng lẽ đứng nhìn về phía bên này. Họ không giống những người lính đánh thuê, hầu như không có cảm xúc nào xuất phát từ phía họ.
“Họ là ai vậy? Các bạn là những thường dân sao?”
“Đó là…”
Lần đầu tiên, Zacry có vẻ bối rối. Chuyện gì vậy? Thật ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đã đến lúc tôi phải lắng nghe lời giải thích của họ. Một người bước ra khỏi nhóm của những người mặc áo choàng xám. Người đó quỳ xuống trước mặt tôi.
“Rất hân hạnh được gặp lại, bệ hạ Dantalian.”
“Gặp lại?”
Tôi nhíu mày, tôi không hiểu tại sao giọng nói lại trở nên rất quen thuộc. Tôi đang tìm kiếm ai đó trong trí nhớ của mình, người đó từ từ lật chiếc mũ trùm đầu ra. Mái tóc xanh nhạt trong chiếc áo choàng màu xám dần lộ ra.
“Oh, là cô….”
“Lần này, khách hàng đã ra lệnh hộ tống bệ hạ!”
Người phụ nữ cười. KHuôn mặt bị bỏng một nửa bên mặt.
Lần cuối cùng tôi bị tấn công ở Quỷ giới, sát thủ đã cứu Lapis và tôi theo lệnh của Paimon đang quỳ trước mặt tôi. Người phụ nữ đã hỏi tôi rằng, tôi có thể trở thành một vị vua thực sự của họ không? Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cằn nhằn, cô ấy đã lùi lại.
“Đúng, lâu rồi không gặp, nhưng….”
Tôi liếc nhìn Zacry.
Lính đánh thuê và sát thủ. Tôi chưa bao giờ nghe nói về hai nhóm ở cùng nhau. Chính xác thì hệ thống phân chia cấp bậc là gì? Lính đánh thuê hay sát thủ là nhóm lãnh đạo? Kẻ nào sẽ nghe lệnh của kẻ nào? Phản ứng của tôi phải thay đổi cho phù hợp.
Zacry nhíu mày.
“Soin là giám đốc chi nhánh Đế Chế Frank của Liên Minh Giải Phóng. Đây là nhóm do chính Paimon điện hạ làm việc cùng.”
“....”
Nghe anh ấy nói và tôi chỉ biết phát ra một tiếng “Ugh”. Nói một cách dễ hiểu là hệ thống cấp bậc ở đây chưa được xác định. Nó không bao giờ là một tin tốt. Ai muốn nắm quyền chỉ huy và dẫn dắt nhiều người như vậy cho đến giờ khởi hành?
Tôi nhìn Zacry bằng đôi mắt đầy khiển trách của mình. Thật khó tin rằng, một chỉ huy lính đánh thuê đầy kinh nghiệm như Zacry lại có thể bất cẩn như vậy được. Vấn đề ở đây là gì?
Anh ấy hiểu ý nghĩa của cái nhìn của tôi.
“Cơ quan chính là trụ sở của Liên Minh Giải Phóng. Vậy nên, chúng tôi chỉ là những người nhận mệnh lệnh mà thôi, nhưng….”
“Khách hàng bảo chúng tôi nhận mệnh lệnh trực tiếp từ Dantalian bệ hạ!”
Người phụ nữ can thiệp và nói.
“Miễn là chúng tôi chấp nhận yêu cầu, bệ hạ Dantalian hoàn toàn có quyền chỉ huy chúng tôi. Ngay từ đầu tôi không có ý định nghe lệnh từ họ.”
“... Người này cũng không hề có ý định nghe lệnh ngay từ đầu!”
Zacry nhìn người phụ nữ và cau mày. Tôi nên nói gì đây, tôi cảm thấy mình nên ở nhà vào lúc này. Nhưng hiện tại tôi đã ở đây. Có lẽ Zacry là một người có tính cách khá bạo lực nếu như không có sự hiện diện của tôi ở đây.
Người phụ nữ cười rạng rỡ.
“Tôi không biết cái nhóm rìu gì đó của mấy người là gì, nhưng ít nhất chúng tôi đã từng hành động trong thế giới con người. Chúng tôi là những sát thủ trong Quỷ giới. Anh có biết chuyện gì xảy ra nếu cổ của anh bị con dao găm của một con chó cái mảnh mai cứa vào không?”
“Tốt, nếu như cô để bị một cây rìu bổ vào cái hộp sọ của cô thì não của cô có thể hoạt động tốt hơn một chút đấy!”
Chẳng bao lâu, hai người lãnh đạo của hai nhóm bắt đầu đấu võ mồm với nhau. Như mọi người có thể thấy rằng Zacry là một người lùn và cô gái kia là một Dark Elf. Ai cũng biết người lùn và Elf là kẻ thù về mặt chủng tộc.
Ngoài tranh giành quyền chỉ huy, họ còn tranh cãi về sự hào hùng của lịch sử chủng tộc…. Nó thực sự tồi tệ…. Một tiếng thở dài phát ra.
“Ha.”
Dù là ai đi chăng nữa, người ta vẫn sẽ không hề hài lòng. Một sự không hài lòng nhỏ cũng sẽ gây nên sự chia rẽ của một nhóm. Linh cảm của tôi mách bảo rằng nếu không có hai người này chúng tôi đã bắt đầu khởi hành từ rất lâu rồi/
“Tôi không thể giúp được, Zacry!”
“Vâng, thưa ngài!”
Zacry ngay lập tức ngừng tranh cãi và lấy ví dụ ở đây. Trong thực tế chỉ có một giải pháp.
“Tôi rất tin tưởng vào trách nhiệm và thành tích của cô. Nhưng tiếc rằng tôi không có đủ tiền để trả cho cô.”
“Tôi xin lỗi.”
“Vào thời điểm này, tôi sẽ chỉ huy đội quân này.”
Zacry quỳ xuống.
“Thần sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài, thư bệ hạ!”
Đúng. Cách duy nhất các nhóm riêng biệt là từ bỏ mọi quyền kiểm soát cho một người mà họ đủ tin tưởng.
Có lẽ Zacry đã mong chờ một kết quả như vậy. Vậy nên, anh ta đã lịch sự với tôi ngay từ đầu. Ugh, tôi còn không biết điều đó. Và tôi đã rất vui mừng khi gặp được một người có cùng ý tưởng.
Tôi quay sang người phụ nữ sát thủ.
“Tên cô là?”
“Hãy gọi tôi là Jeremy, thưa ngài. Tên của đội sát thủ này chính là Sẹo Đỏ.”
Người phụ nữ cười nhẹ, nhưng cảm xúc trên nét mặt cô ta hầu như không thay đổi.
“Tốt, Jeremy. Cô hoàn toàn có quyền chỉ huy đội sát thủ của mình.”
“Vâng, như ngài mong muốn.”
Jeremy, một người phụ nữ có mái tóc màu xanh nhạt và vết sẹo bỏng nửa khuôn mặt, cúi đầu trước tôi. Cùng lúc đó, những sát thủ khác cũng cúi đầu trước tôi. Ba lính đánh thuê và hai mươi sát thủ. Năm mươi chiến binh dưới quyền chỉ huy của tôi.
Tóm lại, tôi cần phải làm quen với công việc của lính đánh thuê và công việc của sát thủ… Cái này là cái gì? Rõ ràng, tôi hẳn chỉ là một người ngoài cuộc. Ngay cả như vậy, tôi vẫn là người chỉ huy nhóm này. Khác xa với những người ngoài cuộc, chết tiệt.
”
“Ha.”
Bất kể tôi làm gì, nó không xảy ra. Đầu tôi đau nhói rồi. Thế giới đang phẫn uất….