Ngôi đền nằm trên một vách đá.
Những con sóng đập vào vách đá làm nó vỡ tan. Những cột đá cẩm thạch trắng được xếp lên trên, những con sóng biển dù có lớn hơn đi chăng nữa cũng chẳng có thể nào vượt qua được chúng. Những cột trụ bằng đá bị phá hủy nặng nề.
Mái nhà đã sập một nửa. Cũng có những cây cột đã bị cắt ngang. Cơn gió mang theo mùi biển nhẹ nhàng nâng đỡ khoảng không gian thêm mà họ không thể mất đi vì không thể chịu đựng được thời gian. Do đó, ngôi đền tiếp xúc với ánh sáng mặt trời bằng một nửa của nó, nửa còn lại chỉ còn lại một màu xanh của biển.
Những người tụ tập ở đây cũng vậy, họ nhìn vào khoảng trống ở trung tâm ngôi đền, ngập tràn ánh nắng và bóng râm. Chờ đợi ai đó lấp đầy trung tâm trống rỗng.
“Cuối cùng, thời điểm đã đến.”
Đáp lại sự mong chờ của mọi người… Paimon mở miệng. Ánh nắng của biển và bóng râm đang phủ lên trên người cô.
“Các quốc giả của thế giới con người đang bị chia rẽ. Các Chúa Quỷ cũng đã chia ra làm bốn hướng của Lục Địa. Những hồn ma đã lang thang khắp các đồng bằng, núi non và thung lũng đến giờ đã chết. Vì vinh quang của nhân loại, vì sự giàu có của các Pháp Sư. Những kẻ như vậy cuối cùng cũng đã trút hơi thở cuối cùng.”
Một tiếng sóng nhỏ vang lên sau khi Paimon kết thúc câu nói của mình. Và ngay sau đó, những con sóng lớn tiếp tục nổi lên bên dưới vách đá.
“Hiện nay, trời đã ban cho chúng ta cơ hội.”
Tuy nhiên, giọng nói của Paimon có sức mạnh làm cho những con sóng nghe như hòa làm một với giọng nói của cô.
“Nó như một dấu hiệu cho chúng ta thấy rằng chúng ta nên đặt ra một kết thúc khủng khiếp cho một nguyên nhân sai lầm. Nó ra lệnh cho chúng ta phá hủy mọi vương miện và ngai vàng trên thế giới!”
Mỗi lần Paimon nói một từ, ngôi đền lại như lùi về một khoảng thời gian huy hoàng trước đó.
“Tôi ra lệnh cho những người đau khổ vì họ sinh ra là dân thường đứng lên giải phóng khỏi xiềng xích của họ. Chúng tôi không chấp nhận sự phi lý của thế giới chỉ vì nó tự nhiên, và chúng tôi ra lệnh rằng nó bị phá hủy vì nó không nên được coi là một điều hiển nhiên. Các đồng chí! Lý còn lại là chúng ta không cần đến nó!”
Mọi người im lặng gật đầu.
“Có vô số lý do khiến công lý không nên tồn tại. Nó rất khó. Nó là không thể. Chúng ta có vô số lý do và hàng vạn cái cớ để có thể hạ bệ công lý một cách vô tận. Mặt khác, chỉ có một lý do để cho công lý tồn tại!”
Paimon nâng ly đưa về phía trước.
“Bởi vì nó là điều đúng đắn!”
Hàng chục người cũng theo dõi và nâng ly.
“Con người đôi khi thật kinh tởm. Đám đông đôi khi thật xấu xa. Vì vậy, chúng tôi không hành động vì con người hay vì đám đông. Tương tự như vậy, chúng ta không hành động chỉ vì chúng ta ghét giới quý tộc. Chỉ có một lý do khiến chúng ta hành động!”
“Bởi vì nó là điều đúng đắn!”
Có người nào đó hét lên. Sau đó, người này đến người khác đều mở miệng.
“Chỉ vì nó là điều đúng đắn!”
Paimon gật đầu. Cô đưa ly rượu lên môi, như thể không nói thêm câu nào vô nghĩa nữa. Rượu chảy qua chiếc ly trong suốt vào kẽ môi cô. Một giọt rượu chảy theo hướng khác chảy xuống theo quai hàm trắng ngần của Paimon.
Paimon ném chiếc ly xuống sàn.
“Vì cuộc cách mạng!”
Ngay sau đó, hàng chục chiếc cốc được ném xuống sàn đá cẩm thạch. Những chiếc ly bị vỡ ra thành nhiều mảnh thủy tinh sáng chói. Mùi của biển, mùi của sự sống mục nát, bao trùm lên những mảnh thủy tinh trong chốc lát rồi bay lơ lửng.
* * *
Việc xây dựng Lâu đài của tôi được thực hiện theo lời khuyên của Lapis.
Như cô ấy nói, hãy mời ra một nhóm nhà thầu rồi đưa ra ngân sách. Ôi trời, chi phí xây dựng, ban đầu chúng báo giá hai mươi triệu vàng đã giảm xuống đáng ngạc nhiên còn mười bốn triệu vàng. Nó đã giảm đi sáu triệu vàng.
Người lùn đại diện cho <Red Marble Architects>, người đã đòi hai mươi triệu vàng lúc đầu, cảm thấy lo lắng và không thể giao tiếp bằng mắt với tôi. Tất nhiên, nó không có nghĩa là tôi sẽ không nói một lời nào.
“Nhìn này, tôi không thể tin được chuyện này, đây là lần đầu tiên mà tôi có thể kiếm được sáu triệu vàng trong hai ngày. Tất cả là nhờ cô.”
“.... Soin và Soin’s Architectural Workshop có thể xây dựng lâu đài của ngài với 13,5 triệu vàng!”
Một người lùn khác trả lời, mồ hôi nhễ nhại. Tôi mỉm cười, hạnh phúc.
“Cái gì? Bản chất của con người được cho là ích kỷ. Theo nghĩa đó, anh là một người rất tốt. Anh có một nhân cách tuyệt vời. Có rất ít người có nhân cách đáng được khen ngợi và Anh là một trong số những người đó, vậy nên anh có thể tự hào về nó!”
“Vâng, vâng, xin hãy liên hệ với tôi!”
“Tôi tự hỏi có điều gì cần trao đổi nữa không? Tôi hiểu mà, hahaha.”
Tôi đặt tay lên vai và lên cằm của anh ta. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bộ râu của người lùn ướt sũng.
Cuộc tranh luận kéo dài suốt cả ngày Đó là về việc xây dựng một Lâu đài dưới mặt đất. Tôi sẽ thiết kế như thế nào? Các lối đi sẽ được bố trí như thế nào?
Trên tất cả, họ đã làm mới các yêu cầu của tôi. Xây dựng một Dungeon giống như một mê cung. Và xây dựng những ngôi làng quỷ bên ngoài những bức tường mê cung dày đặc. Ngay cả những yêu tinh và người lùn có kinh nghiệm hàng trăm năm thì đây cũng là một điều khá mới mẻ.
Khi cuộc thảo luận tiếp tục. Các ý kiến tự nhiên bị chia rẽ. Có hai phe được phân ra đó là người lùn và yêu tinh.
Một con yêu tinh lên tiếng.
“Keeruk! Lũ khốn ngu ngốc, tại sao các người cũng không hiểu nổi điều này! Nếu không làm trần cao hơn ở phần trung tâm, nó sẽ cản đường những con quái vật lớn hơn!”
“Hì, đúng rồi, tôi chỉ nghĩ mấy con quái vật bao gồm những kẻ như những con chuột chũi màu xanh lá cây mà thôi, tôi không biết đến những kẻ khác tồn tại!”
Người lùn khịt mũi. Gió mạnh đến mức mà râu của anh ta như run lên.
“Nếu làm trần nhà cao hơn thì khu vực này sẽ suy yếu và không thể tồn tại lâu dài được. Nó sẽ không chịu nổi quá một ngàn năm và sẽ hoàn toàn sụp đổ!”
“Đó là bởi vì kỹ năng của ngươi không tốt. Nếu chúng ta dùng Orichalcos.”
“Giống như đổ đầy nước ép cà chua vào món sườn vậy. Hỗ trợ sàn với orichalcos? Ta không thể tưởng tượng được ngân sách sẽ đội lên bao nhiêu vàng nữa. Không chỉ hai mươi triệu mà ba mươi triệu vàng cũng không thể đủ!”
“Dù sao ngươi cũng không cần hiểu được nó đâu. Kerreuk, ngươi có cách tốt hơn sao? Ngươi không biết nơi này là đâu sao? Đây là pháo đài của Chúa Quỷ và nơi này tràn ngập ma thuật! Và bản thân nó có cường độ ma thuật cũng khác với những nơi khác.”
Tôi vừa xem trận chiến bằng lời nói giữa hai chủng tộc và kiềm chế cái ngáp của mình.
Tôi không biết chúng đang nói về orichalcos hay cái gì, nhưng nó hẳn là vấn đề quan trọng và nhạy cảm giữa các kiến trúc sư. Hóa ra, không có vấn đề nào đáng thương hơn công chúng hơn là vấn đề quan trọng đối với các chuyên gia.
“Lapis. Tại sao họ lại có thể phát triển tình huống đến mức này?”
Tôi khẽ hỏi. Lapis đang đứng cạnh tôi. Cô ấy tham dự với tư cách trợ lý của tôi và giám đốc điều hành dự án này của tôi.
Lapis cũng nhỏ giọng trả lời.
“Ngay từ đầu, yêu tinh và người lùn đã đối đầu lẫn nhau. Điều này là do các lĩnh vực chuyên môn mà hai chủng tộc chịu trách nhiệm trong Quỷ giới trùng nhau khá đáng kể. Gần giống như một Succubus và tiên nữ ghét lẫn nhau.”
“Oh? Những tiên nữ tự nhiên chủ yếu phụ trách những gì trong Quỷ giới?”
“Tất nhiên đó là mại dâm!”
À vâng. Thật là vui, nghề nghiệp được phân chia theo chủng tộc. Lapis đã giải thích cặn kẽ những gì tôi cảm thấy thú vị.
“Ngay cả gái mại dâm cũng có cấp độ của nó. Mỗi Địa Ngục có các tiêu chuẩn khác nhau, nhưng nó thường được phân thành cấp độ 3,2 và 1. Xếp hạng 3 chỉ cho khách hàng hài lòng về thể chất. Mặt khác hạng 1 lại có thể đi cùng khách đến các sự kiện lớn. Có thể gọi nó là bông hoa của lễ hội.”
“Ohhhhh!”
“ Các Succubus chủ yếu là gái mại dâm hạng 2 và 3. Đại đa số các gái mại dâm đều xuất phát từ các tiên nữ tự nhiên. Đó là lý do mà hai chủng tộc này lăng mạ và coi thường lẫn nhau.”
Sự khinh bỉ và đố kỵ ở khắp mọi nơi.
Tôi cảm thấy hoài nghi vậy nên tôi đã lên tiếng.
“Thật là ngu ngốc.”
“Đúng, Đó là điều vô cùng phi lý.”
“Hừ. Chắc có một người muốn bảo vệ bản thân bằng cách nhục mạ những người khác.”
Hai chúng tôi đang hướng mắt về nơi đang diễn ra cuộc bàn tán hỗn loạn. Yêu tinh và người lùn đã gần như no nê. Phải có một cái gì đó nằm ngoài điều tự hào của bọn họ.
Tôi liếc nhìn Lapis và cười.
“Đó là lý do cô cố tình kéo hai chủng tộc này lại chỗ này, Lapis?”
“Đúng?”
“ Mọi người trở nên phi lý khi mà lòng tự trọng bị cuốn theo một cách không cần thiết. Nếu các nhà thầu đoàn kết và tăng giá, tôi không còn cách nào khác ngoài phải dùng hết toàn bộ hai mươi triệu vàng. Nếu chỉ gọi những con yêu tinh hoặc người lùn, chuyện như vậy chắc chắn sẽ xảy ra.”
Tuy nhiên, Lapis đã tính triệu hồi cả hai chủng tộc thù địch lẫn nhau. Yêu tinh nói chúng có thể xây dựng tốt hơn người lùn, còn người lùn nói rằng họ có thể xây dựng hiệu quả hơn yêu tinh…. Trong mỗi văn phòng, họ cạnh tranh không vì lợi nhuận mà vì lòng tự hào của họ.
Tôi mỉm cười hài lòng.
“Có nên gọi đó là niềm kiêu hãnh của chủng tộc không? Dù sao, lòng kiêu hãnh của cả nhóm bị cản trở, vì một lý do nào đó, người ta sẵn sàng phải trả giá bằng cả một trận thua để có thể chiến thắng. Bí quyết tuyệt vời Lapis. Chúng ta sẽ trả thêm tiền sau.”
“.... Ngạc nhiên.”
Đôi mắt xanh của Lapis Lazuli nhìn chằm chằm vào tôi.
“Huh?”
“Dantalian hoàn toàn không biết gì về thương mại. Theo như tôi biết, ngài không bao giờ tham khảo ý kiến của quân sư của ngài. Nhưng dù có là chiến thuật quân sự hay thương mại, khi các âm mưu can thiệp, ngài luôn thể hiện cái nhìn sâu sắc như thể đã trở thành một con người khác.”
Tôi không biết, nhưng dường như cô ấy đang khen ngợi tôi.
“Đúng như dự đoán, Dantalian cần một đội làm việc. Khi các chuyên gia tài năng xuất hiện dưới chướng ngài, họ sẽ biểu diễn một vở Opera đáng sợ dưới quyền chỉ huy của Dantalian.”
“Ah, dù sao, khi công việc này hoàn toàn. Tôi sẽ ra ngoài một thời gian.”
Việc xây dựng Dungeon không thể chỉ hoàn thành ngày một ngày hai. Tôi cần bắt đầu ngay lập tức. Sau đó, tôi dự định sẽ lang thang khắp Lục Địa để có thể chiêu mộ người tài. Tôi cần bốn người nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Chà, đã có lúc tôi đã được hỏi bởi Paimon. Đó chính là sự khiêm tốn.
Cuộc thảo luận giữa người lùn và yêu tinh đã kết thúc sau sáu tiếng đồng hồ.
Có một chút bạo lực trong lúc người lùn và yêu tinh đang bàn luận, nhưng tôi có lẽ không nên đề cập quá chi tiết về nó. Vậy nên tôi và Lapis cùng uống rượu và xem cuộc chiến một cách thích thú. Tôi đã cược năm vàng vào phe yêu tinh và Lapis đặt cược năm vàng vào những người lùn. Và kết quả, người lùn đã thắng, sau đó tôi nhận ra một điều là không nên cá cược với Lapis.
“Bệ hạ, chúng tôi sẽ hoàn thành nó với mười bảy triệu vàng.”
“Với mười hai triệu vàng, người lùn sẽ xây cho ngài một lâu đài đẹp hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.”
Ngân sách được chia làm hai trục chính.
Đầu tiên, nếu chi nhiều tiền, hãy làm cho lối đi rộng rãi. Đa phần các yêu tinh đều ủng hộ phương án này. Người ta nói rằng những con quái vật rất dễ di chuyển, và môi trường trong dungeon sẽ được cải thiện khi trần nhà cao hơn.
Điều thứ hai. Tiết kiệm nhất có thể. Những người lùn ủng hộ ngân sách thứ hai. Chỉ có tầng dành cho những con quái vật lớn sinh sống là được nới rộng ra. Những phần còn lại sẽ được xây dựng với trần thấp hơn.
Có hai đề xuất trước mặt tôi.
“Lâu đài Chúa quỷ được xây dựng với mười tầng. Tôi sẽ giao cho các nhà thầu khác nhau ở mỗi tầng.”
Tôi đã chấp nhận cả hai chủng tộc.
Điều này cũng đúng theo lời khuyên của Lapis. Giao việc này cho công ty sẽ loại bỏ được sự cạnh tranh. Dù sao những nhà thầu ở đây là những người giỏi nhất ở Quỷ giới, vậy nên tôi không cần lo lắng về chất lượng. Vấn đề là họ làm việc nhiệt tình và chân thành đến mức nào.
Lapis với tư cách là tổng giám đốc. Việc mua vật liệu xây dựng và huy động nhân lực do Công Ty Thương Mại Kunkuska làm trung gian. Miễn là Lapis giám sát những quá trình này - và đằng sau cô ấy là Ivar, một thương gia huyền thoại ở thế giới ngầm - thì sẽ rất khó để có thể làm bất cứ điều gì khác.
“Cái lưỡi, sự phán xét khôn ngoan sẽ đến.”
Yêu tinh và người lùn giống như những đống hổ lốn vậy, nhưng cuối cùng họ cũng đã tuân theo mọi thứ. Họ không dễ dàng làm việc cùng nhau, nhưng đó cũng là một kết quả mĩ mãn đối với họ. Bởi vì việc xây dựng dungeon. cũng là một công việc kinh doanh khổng lồ chứa đầy những hứa hẹn với những lợi ích to lớn
Bằng cách này, nền tảng của việc xây dựng Dungeon đã được đặt ra. Tôi tạm thời để việc quản lý những ngôi làng cho Farsi và việc quản lý Dungeon cho Lapis và Laura, rồi rời đi.
Đích đến là Đế Chế Frank. <Liên Minh Giải Phóng> của Paimon đang chờ đợi tôi.
―― Đồng thời đây cũng là nơi mà anh hùng của trò chơi <Dungeon Attack> được sinh ra.