“Tôi xác nhận là anh đã ký hợp đồng. Cảm ơn.”
“Và tôi cũng đã xác nhận là anh đã đưa 300 triệu yên. Chúng tôi sẽ giữ 10% như tiền hoa hồng và bây giờ chúng tôi sẽ chuyển 270 triệu yên còn lại vào tài khoản của anh.”
Trong một căn phòng nọ của một khách sạn nọ ở Yokohama, tôi đang nhìn vào màn hình laptop của mình trong khi đang cầm một cái điện thoại gắn sim giả. Không lâu sau thì số tiền 270 triệu yên đã thật sự đi vào tài khoản ngân hàng của tôi. Không chờ gì, tôi chuyển số tiền đó vào một tài khoản khác.
Trong một căn phòng khác của khách sạn là một người rửa tiền ngầm mà tôi đã thuê. Ban đầu thì tôi đã đưa cho anh ta một bản hợp đồng để ký và đổi lại là một cái va li chứa 300 triệu yên bên trong. Phía bên kia ban đầu có hơi do dự một chút nhưng rồi họ cũng bằng lòng khi tôi nói với anh ta là anh ta có thể dùng tên giả. Thứ mà tôi đã bắt anh ta phải ký kết là Khế Ước Trói Buộc, một vật phẩm từ hầm ngục mà sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp lên người ký, không quan trọng là họ đã ký tên gì. Thứ duy nhất mà tôi đã ghi lên đó là “Tôi cam kết sẽ không làm lộ ra chi tiết nào về cuộc giao dịch này cho ai khác và sẽ không dùng những thông tin biết được qua cuộc giao dịch này để làm thứ gì khác ngoài việc giao dịch.” Theo lẽ thường thì tôi cũng ký nó. Khá là may khi mình đã xử lý xong chuyện này rồi.
Sau khi kết thúc, tôi vui mừng đi xuống cầu thang dẫn đến bãi đỗ xe và ngồi vào xe của mình.
“Vậy là đã có 270 triệu yên trong tài khoản của mình, nhanh gọn lẹ. Cơ mà nghĩ đến việc mình phải trả gần một nửa trong số chúng như là thuế thì chỉ có nghĩa là mình chỉ giữ được nửa còn lại thôi nhỉ. Mình nghĩ là mình cần thêm tí nữa. Chắc có lẽ mình nên làm thêm một giao dịch giống vậy một lần nữa.”
Tôi khởi động xe và bắt đầu lái từ khu phố buôn bán của Yokohama về Thành phố Edogawa. Tôi đang chạy xe trên Đường Yokohama Shindo thì bỗng nhiên cái xe trước mặt tôi dừng lại. Vì là tôi đã giữ một khoảng cách an toàn với xe nên tôi đã có thể thắng lại mà không bị hoảng loạn. Tôi cứ nghĩ là cái xe phía trước gặp trục trặc gì đó nhưng bầu không khí ở chỗ đó lại khá là kì lạ. Năm phút đã trôi qua và vẫn không có di chuyển gì.
“Có chuyện gì thế nhỉ? Đừng nói là phía trước có tai nạn đấy nhé?”
Tôi rời khỏi xe và nheo mắt lại, cố gắng nhìn xem phía trước đang gặp chuyện gì. Có một đám đông phía trước đang xăm soi một cái gì đó, chính xác là đã bảy mươi ba ngày đã trôi qua kể từ ngày đó và thời gian bây giờ là 11:08 sáng. Tôi đã biết là chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Vậy là Đợt 2 bắt đầu rồi sao…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một hầm ngục xuất hiện ngay trước mặt mình. Tất cả những thẻ bài của tôi, bao gồm cả Akane đều đang ở nhà sâu trong Vực sâu rồi. Tất cả những gì mà tôi đang có trên người hiện giờ chỉ có cái tay gấu và băng dán thể thao thôi. Có vẻ như là giao thông sẽ bị kẹt lại khá lâu nữa. Có lẽ là tình trạng kẹt xe này sẽ tiếp tục cho đến khi cảnh sát giao thông đến hiện trường và bắt đầu sắp xếp lại giao thông.
“Hay là…mình thử đi vào nhỉ?”
Tôi đeo tay gấu lên tay và nó đã được cố định lại bằng băng dán. Tôi biết là mình sẽ thu hút sự chú ý đến những người khác. Thế nhưng tôi vẫn muốn tận dụng cơ hội này để xem là một cái hầm ngục khác sẽ như thế nào. Mà quan trọng hơn thì tôi muốn tránh việc có người đi vào và chết trong đó. Tôi không thể nào mà giải quyết từng hầm ngục ngoài kia được, nhưng ít ra thì tôi muốn giải quyết cái đang ở trước mặt mình.
“N-Này anh kia, đừng đi vào! Đây có lẽ là một cái thứ ‘hầm ngục’ gì nữa đó.”
Tôi chen qua đám đông và đã đến được cổng vào của cái hầm ngục. Ngay trước khi tôi bước vào thì một người tài xế taxi cố ngăn tôi. Khi tôi quay đầu lại thì tôi thấy cả đống đàn ông và phụ nữ đang nhìn vào mình. Để tránh ánh mặt của họ thì tôi đưa mắt nhìn vào cái đồng hồ đeo tay của mình.
“Thời gian hiện tại là 11:16. Nếu như đây là cái giống như cái ở Osaka thì thời gian bên trong sẽ trôi khác nhau thôi. Đừng lo gì hết, tôi chỉ đi nhìn một lúc và sẽ quay lại gần như là ngay lập tức thôi.”
Tôi cởi đồng hồ ra và đưa cho người phụ nữ trẻ kế bên rồi nó “Cô giữ cái đồng này giúp tôi nhé. Cảm ơn.” Và sau đó tôi từ từ và cẩn thận đi xuống cầu thang. Không như cái hầm ngục được thiết kế lại của tôi mà cái cầu thang ở đây được làm từ đá và cảm giác khá trơn trượt. Khi đi được nửa đường thì tôi quay đầu lại và thấy gương mặt của vài người đang nhìn về phía này. Dù vậy thì tất cả bọn họ đều dùng lại như mấy cái tượng vậy. Vì thời gian của họ trôi chậm hơn với tôi nên là giống như họ đã ngừng lại hết vậy.
“Thế nhưng từ góc nhìn của họ thì chỉ như là mình đi và về trong một khắc thôi. Thú vị thật.”
Tôi tiếp tục đi xuống. Độ dài của cái cầu thang này thì y chang như trong Vực sâu. Và tôi đã sớm chạm đến đáy và thấy được Vùng An toàn. Vì những bức tường ở đây đều tỏa ra ánh sáng nên tôi cũng không cần đèn pin làm gì. Nhưng tôi lại thất vọng vì chả có cái thẻ nào trôi nổi giữa không trung cả. Nguyên căn phòng trống hoàn toàn, chỉ có hai cánh cửa với cái tay nắm bên phía đối diện thôi. Như là tôi thường làm trong Vực sâu, tôi bước đến cánh cửa.
“Vậy thì…đến lúc biết được hầm ngục này chứa gì rồi.
Khi tôi cầm tay nắm cửa, cánh cửa tự mở ra. Trong phía bên kia…là một con thỏ dễ thương dài khoảng năm mươi xen-ti-mét.
◇◇◇
“Myu? Myu myu?”
Con thỏ ngay trước mắt tôi kêu lên những tiếng đáng yêu. Song khi tôi lại gần để vuốt ve nó thì đột nhiên nó giơ nanh ra và nhảy vào tôi.
“Tao cũng nghĩ thế đấy!”
Tôi vung cái tay gấu và đầu con quái vật bay ra ngay lập tức. Phần cơ thể còn lại thì biến mất trong làn khói, như là những gì tôi từng thấy trong Vực sâu vậy.
“Nó…yếu thế. Còn yếu hơn cả mấy con goblin hạng F nữa. Và nó cũng không rơi ra tiền gì hết. Chuyện gì đây?”
Một phút trên mặt đất là bằng hai giờ dưới đây nên là tôi còn thời gian. Để tránh bị lạc thì tôi liên tục đi sang phía bên trái. Và tôi đã sớm biết được tầng này là một dạng hình lưới. Có khi nào Tầng 1 của tất cả hầm ngục đều là dạng hình lưới không nhỉ? Khi tôi tiếp tục đi thì có càng nhiều con thỏ nhảy đến chỗ tôi. Tôi xử lý chúng hết với mỗi con một đấm.
“Cái hầm ngục này thì chắc tầm rank B hoặc C đúng không nhỉ? Theo những gì mà Akane nói thì quái vật ở Tầng 1 của hầm ngục rank D sẽ yếu đến nỗi mà một cái dậm chân cũng đủ giết, nên là cứ gọi đây là hầm ngục rank C đi.”
Khi tôi giết được mười con thỏ thì chúng rớt ra một tấm thẻ quái vật. Tôi cúi xuống để nhặt và sau đó để ý thấy một viên đá đen nhỏ xíu — còn nhỏ hơn cả một hạt đậu nành nữa — nằm trên mặt đất.
“Cái gì đây? Chờ đã, mấy con thỏ rớt mấy cục này nãy giờ á?”
Tôi nhặt viên đá lên và sau đó giết thêm một con thỏ. Và nó cũng rớt thêm một viên nữa.
“Vậy là cái hầm ngục này rớt mấy viên đá này thay vì tiền à? Nhưng mấy cái này là gì chứ? Hmm… Thôi, lấy thêm vài cục nữa đi. Trời, nếu như mình biết sẽ có chuyện này thì mình đã chuẩn bị sẵn một cái bao rồi.”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi bắt đầu bỏ mấy viên đá vào khăn tay của mình. Sau khi giết thêm vài con thỏ nữa thì tôi lụm được tấm thẻ quái vật thứ hai nên tôi quyết định là sẽ đi lên lại. Tôi chắc rằng là cái cửa bị đóng rồi, và tôi cũng chụp một bức ảnh của Vùng An toàn cho chắc ăn nữa. Không thể giấu được việc là tôi đã đi vào được nhưng mà việc bọn quái vật này quá dễ để bị đánh bại là điều mà tôi lại muốn tránh mọi người biết được. Mặc dù nó là hạng F nhưng vẫn khá nguy hiểm đối với một người bình thường. Tôi cẩn thận lau dấu vân tay của mình trên tay nắm cửa và bắt đầu leo lên cầu thang.
Theo điện thoại của tôi thì tôi đã ở dưới hầm ngục 30 phút. Nhưng mà nó sẽ còn chưa được một phút trên mặt đất nữa. Khi tôi đi ra, mọi người xung quanh đã bị bất ngờ.
“A-Anh… Khi nào mà…”
“À, đúng rồi. Bởi vì dòng thời gian trôi khác nhau nên là nhìn như tôi đã quay trở lại trong nháy mắt nhỉ.”
Tôi cúi đầu và sau đó nhận lại cái đồng hồ từ người phụ nữ kia và so sánh thời gian trên nó với điện thoại của mình. Và như dự đoán, nó vẫn khác nhau. Với điều này, tôi đã kiểm tra xong hầm ngục này rồi. Giờ thì tôi chỉ cần quay lại và hỏi Akane về viên đá đen mà tôi lum được nữa thôi.
◇◇◇
“Có vẻ như đây là một dạng của ‘đá ma thuật’ đấy ạ,” Akane giải thích trong khi nhìn vào viên đá đen trên ngón tay. “Đá ma thuật là sự kết tinh của ma lực. Ma pháp là thứ mà chỉ có những ai phù hợp với nó mới có thể dùng được, thế nhưng đá ma thuật lại có thể được dùng để khiến cho bất cứ ai cũng có thể dùng được ma pháp. Đá ma thuật có thể được dùng để làm nguồn năng lượng cho những dụng cụ ma pháp đó ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi có thể nghĩ được là mấy viên đá ma thuật này sẽ là một nguồn tài nguyên quý giá đối với một xã hội dùng những công nghệ từ ma thuật mà cô đang nói đến. Thế nhưng câu hỏi ở đây lại là tại sao mấy viên đá này lại xuất hiện trong thế giới mà công nghệ ở đây lại dựa trên khoa học chứ? Chẳng phải là những hầm ngục sẽ tạo ra những thứ mà mọi người và nền văn mình hiện tại mong muốn nhất để thu hút thêm những người khác vào sao?”
“Đúng như ngài nói ạ Kazuhiko-sama. Thật ra là hầm ngục mà chúng ta đang ở sẽ tạo ra thứ mà ngài, là người đã vào đây một mình, mong muốn nhất: tiền. Hầm ngục này khác với những hầm ngục khác có lẽ là bởi vì Hệ thống Hầm ngục đã quyết định là đối với nhân loại thì đá ma thuật sẽ quý giá hơn tiền bạc.”
“Tôi không hiểu cho lắm. Thì tôi hiểu được phần tại sao những hầm ngục đó lại không cho ra tiền. Vì sau cùng thì sẽ không có bất kỳ quốc gia nào để nhởn nhơ một hầm ngục có thể tạo ra tiền cả. Nhưng mà tại sao lại là đá ma thuật chứ?”
“Từ góc nhìn của của Kazuhiko-sama thì ngài nghĩ thứ mà mọi công dân của thế giới này cần nhất là gì? Thứ gì đang thiếu thốn nhất trên toàn cầu này? Em nghĩ đó sẽ là câu trả lời mà ngài muốn biết đó ạ.”
Tôi đưa tay lên cằm trong khi nghĩ về câu hỏi của Akane. Nếu như ta giới hạn phạm vi câu hỏi lại thành “toàn nhân loại” thì câu trả lời sẽ đương nhiên là năng lượng rồi. Xã hội chúng ta hiện giờ đang dựa vào nhiên liệu hóa thạch quá nhiều đến nỗi chúng dù sớm hay muộn cũng sẽ cạn kiệt hết. Nếu xuất hiện một nguồn năng lượng sạch đối với môi trường thì tất cả những quốc gia trên thế giới sẽ muốn được chạm tay vào chúng.
“Chẳng lẽ là mấy viên đá ma thuật này có thể tạo ra điện năng chăng? Dù gì thì cũng có khả năng cao về việc mấy viên đá này có liên quan đến năng lượng mà. Đoán là tôi sẽ phải chờ đợi và xem xét chúng thôi. Dựa vào cách sử dụng mà mấy viên đá này thì tôi có lẽ sẽ phải thay đổi kế hoạch rồi.”
Tôi đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị cho Tầng 3. Thời gian đang từ từ ít đi; đã qua bảy mươi ba ngày kể từ ngày đó rồi, và Đợt 2 cũng đã xảy ra. Tôi cần lập kế hoạch ngay. Và để có thể làm như vậy, tôi cần nhiều tiền hơn cả.
◇◇◇
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại