Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 262

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 14

Volume 4 (Light Novel) - Chương 45: Đáng Lẽ Chỉ Là Một Đêm Bình Yên Của Hội Con Trai

“Phỗng.”

“Hả? Nước đó vứt đi rồi. Chẳng đáng một xu đâu.”

“Mơ mộng tí đi! Làm đàn ông thì phải liều chứ!”

“Tôi thì không sao. Tôi thích chơi từ tốn, gom điểm chắc cú.”

Đêm yên tĩnh, bầu trời lấp lánh sao. Tiếng lách cách của những quân mạt chược vang vọng trong căn phòng sáng đèn. Bốn chàng trai quây quanh bàn, vừa chơi vừa nâng ly rượu mạnh.

“Rồi nha, ù! (ron!) Bộ rồng trắng trơn! (Haku trắng tinh!) Một ngàn điểm!”

“Cậu đúng là...! Mitter! Đừng có thắng kiểu rác rưởi như thế chứ!”

“Trả lại cái bán thông của tôi mau!”

Bốn người đang quẩy hết mình trong phòng Cain, chơi mạt chược ăn tiền, khí thế bừng bừng.

Những người chơi gồm bộ ba quen thuộc: Cain, Mitter và Wolfe, cộng thêm Clive, một cậu bạn khác học cùng học viện.

“Nhìn cậu kìa, Clive. Ông già nhà cậu mà thấy con trai hút xì gà, cờ bạc thế này chắc lên cơn tăng xông.”

“Thôi đi. Cho tôi thư giãn chút không là tôi phát điên mất.”

“Ha ha ha!”

Clive rủa thầm khi xếp lại quân bài. Cậu là con trai của lãnh chúa quản lý khu vực quanh Học viện. Gia đình nuôi dạy cực kỳ nghiêm khắc để rèn nên một quý tộc gương mẫu. Và cậu đúng là mẫu quý tộc tiêu chuẩn: học giỏi, cư xử chuẩn mực, theo đạo Russel-Bell, được mọi người trong trường kính nể.

Nhưng mặt trái của việc sống quá chuẩn mực là cậu luôn tìm cách xả hơi mỗi khi không có phụ huynh bên cạnh. Rượu, thuốc, Clive chẳng ngại thử. Cậu và Cain có điểm này rất giống nhau.

Hai đứa... đúng kiểu “trời sinh một cặp hư hỏng.”

“Ahhh! Đã ghê,” Clive làm một ngụm rượu.

“Thật là hình mẫu tệ hại của giới quý tộc.”

“Im đi, Mitter. Cá nhân tôi chẳng nghĩ sẽ có ngày mấy thành viên nhóm Anh Hùng lại ngồi cờ bạc tới sáng thế này. Không thấy sai sai à?”

“Ai cũng có thể thích mạt chược mà.”

Khói xì gà của Cain và Clive len lỏi kín cả căn phòng.

Ở Bahelgarn, mười lăm tuổi đã được xem là người lớn. Đồng nghĩa được phép hút thuốc và uống rượu. Cain và Clive đều đã đủ tuổi nên về mặt pháp lý thì không ai có thể làm gì được họ.

Nhưng danh tiếng lại là chuyện khác. Mấy ông cầm xì gà trong khuôn viên trường thì luôn bị đánh giá là... không ra gì. Vậy nên cả hai đứa vẫn giữ hình tượng học sinh gương mẫu trước mặt thiên hạ, còn phía sau thì tha hồ “bung lụa”.

“Giờ nghiêm túc nào, tôi phải gỡ lại mớ đã mất.”

“Rượu, thuốc, cờ bạc. Hội chứng học sinh ưu tú nổi loạn đây rồi.”

“Ngậm miệng lại.”

Clive đẩy kính, chỉnh lại mái tóc nâu ngắn rồi xào lại mấy quân bài.

Tối nay, bốn đứa dự định thức trắng đêm chơi mạt chược. Tụi nó gọi là vừa nhậu, vừa chơi, vừa gào rú tới sáng. Bên ngoài có vẻ vui vẻ, nhưng bên trong thì ngùn ngụt lửa thi đấu.

“Học sinh danh giá mà chơi mạt chược ăn tiền là thấy đau lòng rồi đấy.”

“Tại mấy người dạy tôi chứ ai! Đồ đạo đức giả!”

Cain giả vờ tiếc nuối. Từ ngày quen biết nhóm anh hùng, Clive càng lúc càng “quậy” ra mặt.

Mitter lên tiếng: “Nhắc mới nhớ, tôi cũng học mạt chược từ Cain. Mà cậu học ở đâu vậy, Cain?”

“Quê nhà.”

“Quê nhà…?”

“Chỗ đó chán chết, chẳng có trò gì để chơi. Vậy là tôi nhảy vô chơi ké với mấy người lớn. Một trong những trò họ chơi là mạt chược.”

“Oh, tôi nhớ ra rồi.” Wolfe gật đầu.

Hai đứa là bạn thuở nhỏ, cùng nhau lớn lên, có không ít kỷ niệm.

“Bọn người lớn đó toàn là lũ tồi tệ. Tụi nó móc cả tiền tiêu vặt của bọn con nít luôn. Có lúc tao chỉ muốn đập cho tụi nó một trận cho hả giận.”

“Gớm thật…”

“Nhưng tụi tôi không chịu thua đâu. Tôi, Wolfe, và một đứa bạn nữa. Tụi tôi nghĩ ra cách phản đòn.”

“Phản đòn?”

Cain nhếch môi cười.

“Ra ám hiệu.”

“Ha ha…Khôn thiệt.”

Ám hiệu, kiểu gian lận trong mạt chược. Bọn nó bàn trước các tín hiệu để báo bài cho nhau, thành ra chơi kiểu ba đánh một, nắm chắc phần thắng.

“Tụi tôi gian lận triệt để, móc sạch tiền mấy ông già. Cho tụi nó đáng đời.”

“Tụi tôi thức cả đêm để nghĩ ra ám hiệu mới nữa đấy.”

“Mà hài hước cái là ở quê chả có gì để tiêu tiền.”

Vừa hồi tưởng, Cain vừa nốc cạn ly rượu.

“Không biết cái thằng đó giờ ra sao rồi ha?”

“Ai mà biết…”

Cain và Wolfe thả hồn theo dòng ký ức, nhớ về người bạn năm xưa.

“Nói thật, nếu cậu cứ tiếp tục chơi bời thế này thì sớm muộn cũng thành đám rác rưởi như tụi tôi thôi, Clive.”

“Bài học là vậy á?”

Cain thở ra làn khói, nhìn Clive đầy ẩn ý.

“Rượu chè, hút thuốc, cờ bạc. Mà thêm gái gú vào nữa thì là combo ‘rác chính hiệu’. Tôi chỉ lo cho cậu thôi đấy.”

“Lo chuyện của ông đi.”

“Clive, lần sau thử đi chơi gái không?”

“Biến đi. Tôi sợ lỡ thấy thích thì khổ.”

“Ha ha, đồ ngu.”

Dù miệng không ngừng cà khịa nhau, tay bọn nó vẫn chơi bài liên tục, nhịp nhàng như máy.

“Mà nói đến mấy chuyện gái gú thì không ai qua mặt Wolfe đâu. Clive có cố cũng không đọ lại nổi đâu.”

“Ê, đừng có lôi tôi vô.”

Wolfe nhăn mặt khi bị kéo vào lửa.

“Nói thật, cậu với công chúa Remiphinia là sao vậy?”

“Không có gì hết.”

Cả ba quay sang Wolfe, cười nham hiểm.

“Công chúa kìa~ Lấy được chắc đổi đời luôn ha~”

“Tôi không.”

“Được công chúa để ý là vinh hạnh lắm đấy. Từ chối còn bị cho là vô lễ đó nha~”

“Không đời nào.”

“Ngay cả Sylphie còn thấy mắc cười nữa kìa.”

“Mấy người chỉ giỏi trêu tôi thôi!!” Wolfe hét lên rồi đập mạnh quân bài xuống bàn.

“Oh, cảm ơn vì nước ù nha!”

“Aaaa!”

Wolfe vừa quăng bài đã bị Clive chớp thời cơ. Clive ôm đầu nhìn trần, như thể mọi vận đen dồn hết vào mình.

“Đang chơi nghiêm túc mà bị dắt mũi. Ông đúng là…”

“Biến thái.”

“Biến thái.”

“Tôi nói bao nhiêu lần là tôi không phải đồ biến thái rồi mà?!”

“Ù. Bài sạch phơi (Tanyao lộ), một ngàn điểm.”

“Lại nước rác nữa…”

Wolfe cau có, tiếp tục xào bài.

Rượu, thuốc, cờ bạc.

Mấy câu chuyện gái gú cứ như món ăn kèm cho mấy ly rượu. Dù trò chơi không hẳn là lành mạnh, bốn chàng trai vẫn tận hưởng trọn vẹn một đêm tự do, vui vẻ.

…Cho đến khi.

“Cốc cốc.”

“Hửm?”

“Ai đấy?”

Ván bài phải tạm dừng khi Cain đứng dậy ra mở cửa.

Cái quái gì đến giờ này vậy…?

cậu vừa nghĩ vừa xoay tay nắm cửa, từ từ mở ra.

“Gặp cậu ở đây thật bất ngờ đó, Cain~!”

“Chào buổi tối nha!”

“Uầy!”

Cain giật bắn người.

Ngay trước cửa, không chỉ có một người như cậu tưởng. Mà là một đám đông toàn nữ: Liz, Remiphinia, Melvy, Sylphie, Rachel, Aina và Bienvenuta, tổng cộng bảy người. Quá đông cho một chuyến thăm phòng đêm khuya thế này.

“Cái... Cái gì vậy trời?!”

Cả bốn thằng trong phòng đều sững người.

Tụi họ đến đây làm gì? Không ai có câu trả lời, nên cả lũ chỉ biết trố mắt nhìn đám “khách không mời mà đến” tràn vào như bão lũ. Cain và Mitter, hai đứa vốn thân thiết với nhóm nữ, cảm thấy có điềm chẳng lành.

“Đi đi, Remiphinia! Xông lên! Xông lên!” Aina cổ vũ hăng hái.

“Vâng ạ!”

Được tiếp sức, Remiphinia chạy vào phòng với đôi chân ngắn tí xíu. Cô bé lướt qua Cain như gió, chưa kịp để ai phản ứng, rồi chạy thẳng đến chỗ Wolfe, người cô thầm thương nhớ trộm.

Wolfe nuốt khan.

Remiphinia hôm nay ăn mặc có phần... bất thường. Cô bé mặc một bộ đầm gothic lolita, kiểu váy ren, bèo nhún, dây ruy băng, đáng yêu quá mức cho phép. Nhưng tông màu chủ đạo là đen và đỏ đậm, khiến cô toát lên vẻ trang nghiêm, chững chạc.

Và không chỉ có mình Remiphinia, Melvy cũng mặc đồ tương tự.

Wolfe im bặt, không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng trong đầu cậu cũng thoáng lên một ý nghĩ:

Bộ này... hợp với em lắm.

Chiếc váy làm nổi bật vẻ ngây thơ dễ thương của Remiphinia, nhưng đồng thời cũng khiến cô trông có phần trưởng thành, đĩnh đạc.

Tất cả đều đúng như kế hoạch của Bienvenuta, người đã tư vấn cho cô bé chỉ ít phút trước đó. Cô khéo léo sử dụng tất cả ưu điểm “công chúa đáng yêu” của mình mà không làm quá lố.

Đúng kiểu “mồi câu” được thiết kế tinh vi. Và Wolfe đã sập bẫy hoàn hảo.

Rồi Remiphinia ngước lên, đôi mắt long lanh, và nói rõ ràng:

“Em yêu anh, Wolfe!”

6302e0c5-8055-4f8d-aff1-5f5b0add0b4b.jpg

Cả căn phòng như đóng băng.

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống trán Wolfe khi cơ thể cậu đơ như tượng. Nhưng không chỉ mình cậu, tất cả mọi người cũng đứng hình.

Chuyện này… có gì đó sai sai. Một cô bé ăn mặc cosplay gọi ai đó là “anh trai yêu dấu”… Cảm giác cứ như… phạm pháp.

Wolfe gào thét trong lòng: Không phải mình bắt cô bé mặc thế! Không phải mình bảo cô ấy nói vậy! Mình bị kéo vô thôi! Mình vô tội!

Dù vậy, tim cậu vẫn nhói lên đầy tội lỗi.

Vì... trong khoảnh khắc Remiphinia gọi cậu là “anh trai”, có cái gì đó ấm áp trào lên trong lòng.

Và không chỉ Wolfe.

Tất cả mấy thằng con trai còn lại trong phòng đều bị đánh trúng tim đen. Kể cả mấy cô gái cũng khựng lại.

Ai cũng chết lặng trước sức công phá hủy diệt của câu nói ấy.

Wolfe cứ giữ khư khư mấy quân bài trong tay, chẳng ai trách cậu được. Một cô bé nhỏ tuổi hơn hẳn vừa khiến tim cậu loạn nhịp.

Cảm giác tội lỗi ập tới như sóng thần.

Có thể đó chỉ là cảm xúc con người bình thường thôi, nhưng với một đứa nghiêm túc như Wolfe, cậu phải tự kiểm điểm gấp:

“Mình không phải biến thái! Mình không phải biến thái! Mình không phải biến thái!!”

Để giữ tỉnh táo, cậu siết chặt mấy quân bài đến muốn bể tay.

“H-Hả…? Anh ấy không phản ứng gì hết… Em làm hỏng gì rồi sao…?”

Remiphinia ngơ ngác, không hiểu tình hình. Cô quay sang cầu cứu sư phụ và người chỉ đạo, nhưng cả hai cũng đứng như phỗng, không ai lên tiếng. Cả bọn bị sốc bởi độ dễ thương quá đà của cô.

Bienvenuta thì... bị chảy máu mũi rồi xỉu đứng.

“Hửm…?”

Không ai phản ứng, cũng chẳng ai chỉ đạo, Remiphinia đành phải tự suy nghĩ. Không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cô thử lại chiêu cũ.

“Anh ơi~ anh thấy bộ đồ này thế nào? Dễ thương không ạ…?” cô nói rồi tạo dáng đơn giản.

Wolfe im re. Dù có muốn công nhận hay không. Cậu biết rằng, nói ra là tiêu luôn.

“Anh ơi, em muốn chơi cùng anh…”

Remiphinia tiến một bước. Wolfe vẫn đứng nguyên chỗ.

Nếu giờ mà cậu bỏ chạy, chẳng khác gì tự thừa nhận mình đã bị hạ gục hoàn toàn. Mà đó là điều Wolfe không đời nào làm được.

“Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm…”

Remiphinia quàng tay ôm chặt cánh tay Wolfe, tựa người vào. Hành động ấy hoàn toàn vô tư, cô bé chỉ muốn thể hiện tình cảm trong sáng của mình. Nhưng trong mắt mọi người, chuyện này đã bắt đầu chuyển hướng cực kỳ... sai trái.

Một cô bé cosplay dính chặt vào một anh trai to xác.

Cảm giác phạm pháp lan ra dày đặc như khói. Cảnh tượng này mà in lên tờ truy nã thì chẳng ai thắc mắc gì.

Wolfe đổ mồ hôi như tắm. Cả phòng thì nuốt nước bọt đánh ực. Remiphinia thì vẫn tiếp tục mà không hiểu gì cả.

Cô ghé sát mặt cậu, thì thầm vào tai:

“Hôm nay em thấy cô đơn lắm... Anh ơi, em ngủ chung giường với anh được không?”

Và đúng lúc đó.

“Đứng yên! Cảnh sát đây!!”

“Á…?!”

Cánh cửa bật tung như bị đá vào, có người xông vào như bão.

“Tôi cảm nhận thấy có khí chất tội ác! Một kẻ xấu đang dụ dỗ trẻ con! Lùi lại và để tôi trói hắn!”

“Hả?! Cái gì?!”

“Chuyện quái gì thế này?!”

Là cảnh sát thật.

Đám người vừa lao vào là mấy sĩ quan to con, sau lưng mọc cánh. Là cảnh sát thiên thần, mấy người vẫn hay thấy tuần tra trong thị trấn. Dù không ai báo án, nhưng bọn họ có giác quan siêu nhạy với tội ác và đã đánh hơi thấy "biến thái".

Chính mấy người này từng bắt nhạc sĩ rong Baron Delfina lần trước.

Mấy sĩ quan xông vào bao vây Wolfe.

“Biến thái! Mày đang phê khi nghe con bé nói mấy câu kỳ cục đúng không?! Còng nó lại!”

“K-Không!! Tôi không...!”

“Lôi đi! Lôi đi!”

Không thể kháng cự mấy ông đô vật có cánh, Wolfe bị tóm trong chớp mắt.

“M-Mấy người sai rồi! Hiểu nhầm hết rồi! Cô ấy tự làm thế! Tôi không làm gì cả!!”

“Biện hộ y chang mọi tên biến thái khác!”

“Để dành lời khai cho đồn cảnh sát đi.”

“Không! Không! Mấy người nhầm to rồi mà…!!”

Bọn cảnh sát thiên thần kẹp tay kéo đi như bắp, không thương tiếc.

Cả phòng đứng hình nhìn cảnh tượng vừa rồi như trong phim hài đen.

“Tôi vô tội màaaa!!”

“Chịu đi!”

Wolfe vùng vẫy, la hét, nhưng hoàn toàn vô dụng trước cơ bắp thiên thần. Họ lôi cậu ra ngoài, đóng cửa cái rầm.

Sau khi họ biến mất, mọi người trong phòng vẫn nghe tiếng la hét vọng lại mấy câu, rồi cũng dần dần tan biến... im lặng tuyệt đối. Cơn bão đã đến và đi, trong tích tắc.

Mãi đến khi tất cả bình tâm lại, họ mới bắt đầu hiểu chuyện vừa xảy ra.

“U-Um… Giờ em phải làm sao…?” Remiphinia hỏi nhỏ, giọng run.

“Ổn rồi. Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Em không cần làm gì nữa đâu, công chúa.” Liz vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“G-Giờ sao đây…?”

“Ai biết được…”

Cả phòng nhăn mặt, cố moi não nghĩ bước tiếp theo. Nhưng đúng như Liz nói, chẳng còn việc gì để làm nữa.

Mà cũng không phải Wolfe sẽ bị gì to tát đâu. Cậu chưa làm gì cả, cùng lắm là bị mắng rồi cho về.

“Thôi kệ đi.” Cain nhún vai “Còn các người? Bộ mò tới tận đây chỉ để gài bẫy Wolfe thôi hả?”

“Chuẩn luôn~”

“Không! Không không! Em không ngờ mọi thứ lại ra nông nỗi này…!” – Remiphinia quýnh quáng xua tay, tưởng Cain nói thật. “E-Em chỉ... muốn thử làm anh Wolfe rung động thôi…”

“Thôi coi như ván này hòa đi.”

“Không. Wolfe thua toàn tập, nhất là ngoài mặt xã hội.”

Với Wolfe, hôm nay đúng là một ngày đen như mõm chó mực.

Cain quay sang Melvy. “Công nhận nha, Melvy mặc đồ này cũng đẹp đó. Bộ này hợp ghê.”

“Ha ha ha... Ơm… em lại vạ lây nữa rồi…” cô cười khô.

Giống Remiphinia, Melvy cũng đang mặc đồ gothic lolita. Váy đen tương phản hoàn hảo với mái tóc trắng của cô.

“Anh chắc chứ, Cain?” Sylphie lên tiếng. “Khen Melvy đang mặc đồ thế kia... coi chừng cảnh sát quay lại lần nữa đấy.”

“Ờ... chắc không sao đâu... Nhưng mà để chắc ăn, dừng ở đây thôi.”

“Ha ha ha ha...”

Cả phòng cười nhạt, vẫn chưa hết dư âm của vụ “giải cứu con tin Wolfe”.

“À mà... Này, mấy người đang chơi mạt chược đấy à?” Liz cố gắng chuyển chủ đề gấp.

“Hử? Ờ…”

Liz cúi xuống nhìn bàn, tò mò nhặt một quân bài lên.

“Lisalinde, cậu biết chơi hả?” Clive hỏi.

“Ừm... Tớ biết luật cơ bản. Nhưng chưa chơi bao giờ... hoặc là... tớ nghĩ vậy…”

“Ồ bất ngờ đấy. Không nghĩ một học sinh gương mẫu như cậu lại biết mạt chược.”

Dù điều đó không có gì sai, nhưng phần lớn học sinh học viện coi mạt chược là trò của mấy kẻ lêu lổng.

Vì vậy, lời của Liz khiến Clive thấy hơi bất ngờ. Rồi cậu nảy ra một ý tưởng đen tối.

Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên mặt Clive.

“Muốn thử chơi một ván không? Wolfe đi rồi, còn dư chỗ kìa.”

“Hử? Thật á?”

“Hả?!”

“Cái quái...?!!”

Câu hỏi nghe thì vô hại, nhưng cả phòng lập tức căng như dây đàn.

“Thằng ngu này... C-Cậu vừa nói cái quái gì vậy, Clive?!”

“Hả...? Gì chứ...?”

Cain bất ngờ quát lớn. Clive sững người khi thấy gương mặt bị dồn vào chân tường của một người hùng thực thụ.

“Sao cậu lại rủ đúng Liz trong tất cả mọi người?! Cậu ngu thật à?!” Cain hét.

“Cain nói đúng đấy, Clive! Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả...?!”

“Hả?! Nghiêm trọng đến thế cơ à?!”

Không chỉ có Cain, giờ đến Mitter cũng hét theo.

Clive chỉ mới rủ Lisalinde chơi mạt chược thôi mà? Sao họ phản ứng như thể cậu vừa gây tội tày trời vậy? Clive không hiểu nổi.

“Đệt...! Ở lại đây chắc chết quá! Tôi té đây!!”

“T-Tôi cũng xin rút lui...!”

Cain và Mitter đứng bật dậy, mồ hôi tuôn như suối, tìm đường thoát thân càng nhanh càng tốt.

Trông như hai con thú hoang vừa đánh hơi thấy tử thần cận kề. Nhưng cái quái gì khiến họ sợ đến thế? Nhiều người trong phòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng một vài người thì hiểu rất rõ.

Và chính những người đó, ba cô gái, đã bước ra chắn trước cửa.

“Đàn ông con trai mà bỏ chạy thế à, Cain?! Không thấy nhục sao?!”

“Đúng vậy! Chạy như thế mà cũng xưng là đàn ông được à? Mitter, cậu nghĩ sao?!”

“Kh...!”

Sylphie, Rachel và Melvy. Các thành viên nhóm anh hùng, chắn lối thoát như ba nữ thần báo tử. Cả ba cười toe toét, nụ cười xấu xa như đang thưởng thức bi kịch sắp tới.

“Mấy anh hùng này bị gì thế nhỉ?”

“Ai mà biết... Tôi cũng chả hiểu nữa.”

Chỉ có mấy người trong nhóm Cain mới cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Những người còn lại chỉ biết ngơ ngác.

“Thôi nào, Cain, Mitter. Vào chơi đi. Mọi thứ sẵn sàng hết rồi đó.”

“Ngài Cain, ngài Mitter, bắt đầu thôi nào.”

Clive và Liz đã yên vị trên ghế, bàn mạt chược đã bày sẵn.

Cain và Mitter nghiến răng. Cả hai muốn chạy. Chỉ cần không phải ở đây. Nhưng đường thoát đã bị chính đồng đội mình chặn kín.

Không gian lặng như tờ. Họ ngồi xuống với vẻ mặt trắng bệch như tử tù chờ giờ hành quyết.

“Tôi sẽ ghi thù vụ này đó, Clive.”

“Cậu bị gì thế không biết…”

“Ơm... Em mới chơi thôi. Mong mọi người nhẹ tay ạ.”

“Liz... em chắc là không cần lo vụ đó đâu...”

“Hửm...?”

Và thế là, một ván mạt chược thân thiện và vui vẻ bắt đầu...

“Tự ù! Bài đồng chất! Ván lớn đấy! Trả ba ngàn, sáu ngàn điểm đi nhé~!”

“Thôi đi! Ai đó dừng vụ này lại dùm tôi!!”

“Tàn nhẫn quá! Quá tàn nhẫn luôn!!”

“Cứu tôi với...!”

Cả căn phòng vỡ trận hoàn toàn khi Liz bình thản tuyên bố thắng, má hồng rực rỡ như bộ bài của cô. Một ván bài toàn chất (chinitsu) với điểm cực cao, chặt sạch đối thủ.

Đám con trai chỉ biết khóc ròng. Họ hoàn toàn bất lực.

Mà bi kịch hơn nữa: đây là ván cược tiền. Ví tiền cạn sạch từ lâu, giờ thì... đến quần áo cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng lưỡi hái thần chết đội váy đen kia thì không biết nương tay.

Cô liếm môi, sẵn sàng cho ván tiếp theo.

“Nào nào! Tiếp ván mới thôi~ Không được lười!”

“Không được rồi... Tôi chịu hết nổi rồi...”

“Làm sao lại ra nông nỗi này...?”

Liz càng phê vì chiến thắng, thì mấy ông còn lại càng tụt mood không phanh.

“Cái gì đang xảy ra thế?! Cain! Lisalinde không phải mới chơi sao?!”

“Bởi vậy tôi mới nói đừng có rủ mà!!”

“Tôi đâu có biết chứ?!”

Cãi vã nổ ra. Nhưng Liz thì chẳng quan tâm, cô tiếp tục xếp bài với tay nghề như cao thủ.

“Này Liz! Tôi biết chắc em đang gian lận đấy! Thừa nhận đi, em chơi ăn gian gì đó đúng không?!”

“Ơ kìa, em không hiểu anh đang nói gì luôn~ Đừng vu oan thiếu bằng chứng chứ. Muốn tố ai thì phải có chứng cứ rõ ràng nha~”

“Khốn thật...!”

Cain đoán đúng. Liz xài chiêu trò ngầm để áp đảo. Ví dụ như:

Tsumikomi: sắp bài trong tường sao cho có lợi.

Bukkonuki: tráo bài từ tay vào tường.

Nigirikomi: giấu bài trong lòng bàn tay, tráo đúng lúc.

Thậm chí có cả: Xếp xâu bài (Caterpillar), bài đặc biệt (Fanpai), lượm bài (Hiroi), tất cả thủ thuật mờ ám có thể dùng, cô đều dùng hết.

Nhưng vì không ai bắt quả tang, nên chẳng ai cản nổi. Lời lẽ của Liz đâu vào đấy, khiến họ chẳng có cơ hội phản bác.

“Hửm...?”

Ngay cả Liz cũng thấy có gì đó lạ lạ. Bài như dính chặt vào tay cô, muốn gì có đó, thao túng dễ như trở bàn tay. Mà đây rõ ràng là lần đầu chơi...

Ủa...? Gì kỳ vậy...? Cái này... vui thật đấy...

“Quằn! Tự ù! Ù hoa đỉnh núi luôn nha! Sáu dora, ván lớn!”

“Sáu dora...?!!”

“Không thể tin nổi!!!”

Bọn con trai hoàn toàn tuyệt vọng, đổ gục xuống bàn, nước mắt chảy dài.

Không ai có thể ngăn được ma nữ mạt chược.

“C-C-Chị đại thật sự...”

“Lisalinde là... ác quỷ mạt chược sao... Không thể tin được...”

“Em không hiểu mạt chược... Nhưng chuyện này chắc chắn rất kinh khủng...”

Đám khán giả mắt chữ O mồm chữ A. Liz hoàn toàn khác xa hình tượng học sinh gương mẫu.

“Liz đánh mạt chược lúc nào cũng khiến tôi nổi da gà…”

“Đúng là bà tổ của tụi tôi mà. Đẹp như nghệ thuật luôn á.”

Góc phòng bên kia, mấy cô gái trong nhóm anh hùng không hề bất ngờ, trái lại còn có vẻ tự hào. Họ nhìn Liz với ánh mắt long lanh như fan cuồng. Chính cô là người đã dạy họ chơi từ đầu.

Cain và Mitter bị bán đứng chỉ để họ được thấy thần tượng tái xuất.

“Heh heh heh…”

Liz nở nụ cười đầy tự tin.

Vui quá.

Phê thật.

Dù là lần đầu chơi, mọi thứ lại suôn sẻ lạ thường. Tiếng gào khóc của đám con trai giống như nhạc nền cho chiến thắng của cô.

Heh heh heh, vui thiệt đó. Ăn gian đúng là gây nghiện.

Cô lại liếm môi.

“Tự ù! Đông, rồng trắng trơn, hai bộ giống, toàn bài đặc biệt, gần đồng chất, hai dora! Sanbaiman! Tổng cộng mười hai ngàn điểm!”

“Hảaaaaaaa?! Ván khủng của nhà cái á?!”

“Tay bài gì như hack thế kia?!”

“Tôi đang mơ đúng không...?!”

Trăng vẫn sáng rực trên bầu trời. Dù dưới đất có tiếng la hét ai oán vang vọng, sao trên trời vẫn lấp lánh lạnh lùng.

Một đêm bình yên của hội con trai, giờ đây đã trở thành sàn đấu đẫm máu của ma nữ mạt chược.